Chương 10: Cùng uống
Thiên Hạ Quy Nguyên
15/08/2018
Type: HK
“Tìm một lễ vật tốt hơn, cố gắng gây sức ép!” Lớp học lặng đi một khắc, sau đó có người nói to.
Một nửa số người đồng ý, lão tiên sinh vuốt râu không đáp.
“Cấu kết với cận thần, giở trò với con ngựa!”
Mọi người tỏ ra vừa buồn cười lại vừa tán thành, lão tiên sinh khẽ lắc đầu
“Giết con ngựa kia!”
Giọng nói trong trẻo mà đằng đằng sát khí, tràn đầy quyết tâm xưa nay chưa từng có. Mọi người chấn động, đồng loạt quay đầu, Phượng Tri Vi cũng ngoảnh lại, thì thấy một gương mặt thanh lệ.
Đó là một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, đôi mắt sáng ngời như châu ngọc, ẩn chưa nhuệ khí như mũi dao. Đường nét gương mặt lại có vẻ cứng nhắc, không hài hòa, hình như cũng đã dịch dung. Ánh mắt nàng dán vào gương mặt thiếu niên, ngắm nghía, mơ hồ cảm thấy đường nét tổng thể trên khuôn mặt kia lại có phần quen thuộc.
Nhưng nó giống ai, thì tạm thời chưa nghĩ ra.
Thiếu niên ấy đứng lên, một tay đặt lên bàn, buông xong câu này lại trừng mắt nhìn quanh bốn phía như rồng cuộn hổ ngồi, hừng hực khí thế các ngươi không tán thành ta ta sẽ sỉ vả các ngươi. Ngồi bên cạnh cậu ta là một thiếu niên mắt to tuổi tác xấp xỉ, kéo kéo ống tay áo cậu ta, hạ giọng nói: “Đừng, đừng, ngồi xuống, ngồi xuống,…”
Thiếu niên sốt ruột giãy ra khỏi tay cậu, mọi người im thin thít. Hai người này là huynh đệ, huynh trưởng rụt rè ôn hòa tên Lâm Tế, đệ đệ bướng bỉnh hung hăng tên Lâm Thiều, vốn là nhân vật tương đối đặc biệt trong thư viện. Tuy chế độ ăn, mặc, ở, đi lại không có gì đặc biệt, nhưng tùy tùng bên người lại hùng dũng như rồng như hổ, nhìn qua đủ biết là cao thủ hàng đầu, huống chi khí chất hai người khác xa so với con em quan lại bình thường. Được học ở đây đều là tinh anh, ngày thường đều rất thông minh mà vẫn giữ khoảng cách với họ.
Chuyện này, lính mới như Phượng Tri Vi đương nhiên không biết rồi.
Lão Hồ tóc trắng đứng trên bục, trợn mắt với cả hai người, ánh mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, lắc đầu.
Lâm Thiều dựng ngược lông mày, ánh mắt càng thêm dữ tợn, “Tranh đoạt ngôi báu, há lại chấp nhất thủ đoạn phi thường!”
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt đám đông đồng loạt nhảy dựng, sau đó ra vẻ ta đây câm điếc bẩm sinh – mấy lời này đừng bảo là nói ra mồm, ngay cả nghe, tốt nhất cũng đừng nghe thấy.
Phượng Tri Vi nhíu mày, trong tích tắc đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, không muốn nói nhiều thêm, lại nghe Hồ tiên sinh hỏi: “Ngụy Tri, trò thấy thế nào?”
Ánh mắt cả lớp đồng loạt đổ dồn vào nàng, Phượng Tri Vi ngạc nhiên ngẩng đầu, lão già đứng trên bục mỉm cười hòa nhã thân thiết, nhưng ánh mắt ông không hề cho thấy điều này.
Trong khoảnh khắc hai bên nhìn nhau, bên nào cũng tìm thấy trong mắt đối phương một thứ cảm giác toát ra từ loài vật nổi tiếng là gian xảo.
Kế đó, Phượng Tri Vi cung kính đứng lên, từ tốn nho nhã đáp lời: “Học sinh không rõ.”
Lâm Thiều lập tức “xì” một tiếng, mọi người bàn tán xôn xao, ánh mắt có hơi giễu cợt, mà Phượng Tri Vi vẫn điềm tĩnh thản nhiên.
“Lão phu không thích kẻ ngu ngốc.” Hồ tiên sinh từ từ nhả chữ: “Phàm là kẻ không có chủ kiến, sau này cũng khỏi cần gặp lão phu làm gì nữa.”
……
Ta có thù oán với ngài sao?
Phượng Tri Vi nhìn lão già với vẻ mặt vô tội, không hiểu vì sao một con ma mới tới được vài ngày như mình đã lọt vào tầm ngắm của lão già này, không buông không tha dây dưa không dứt.
Sau một lúc lâu, nàng đánh thở dài, đáp: “Dạ, học sinh cho rằng, Tứ hoàng tử dâng ngựa ô trong lễ mừng thọ vốn dĩ là chuyện sai lầm, không thể khiến bệ hạ mừng vui, căn bản không cần hao tâm tổn trí đi đối phó.”
Một lời nói ra khiến mọi người xôn xao bàn tán, Lâm Thiều khinh khỉnh ra mặt, trông điệu bộ cứ như muốn nhào tới tranh luận, nhưng bị Lâm Tế dung hết sức bình sinh giữ lại.
“Hả?” Hồ tiên sinh mỉm cười, ẩn ý sâu xa. Đám học trò quen của ông thấy vẻ mặt tươi cười này, ai nấy đều thương thay cho Phượng Tri Vi ăn nói lung tung, e rằng về sau thật sự không thể vào học lớp chính luận nữa.
“Ngựa ô xuất xứ từ nước Đại Liêu nằm sát biên giới phía Bắc nước ta, nhưng ngay ở Đại Liêu, nó cũng là giống ngựa nổi tiếng vô cùng hiếm hoi, chỉ hoàng thân quốc thích mới có được.” Phượng Tri Vi cụp hàng mi xuống: “Mà cuối năm những triều Lệ đế, trong nước không yên, chiến loạn thi nhau nổ ra, Đại Liêu rục rịch ngóc đầu, không chịu tuân theo sự quản thúc của triều đình Đại Thành nữa, dồn binh đóng gần biên cảnh, không ngừng xâm lấn biên cương, tình hình hai nước vô cùng căng thẳng…”
“Mà Tứ hoàng tử, ờm… theo ý ngài vừa nói, thì chính là vì trấn áp Đại Liêu mới lặn lội tới biên quan.”
Phượng Tri Vi dứt lời, bèn lẳng lặng cúi người, ngồi xuống.
Học sinh trong lớp còn đang ngơ ngác, chẳng hiểu nổi hai câu không đầu không cuối của nàng mang hàm ý gì, có vài người đã lờ mờ hiểu ra, sắc mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt, còn phần lớn vẫn mù mờ. Giọng Lâm Thiều oang oang: “Dông dài cả buổi, tóm lại ngươi đang nói gì, chẳng hiểu gì sất!” Lâm Tế thì trái lại, lần thứ hai kéo cậu ta ngồi xuống, quay đầu liếc qua Phượng Tri Vi, có vẻ kinh ngạc và trầm tư.
Phượng Tri Vi hạ mày khép mắt, không hề nổi giận - nàng xưa nay chẳng thèm chấp nhặt với kẻ ngốc bao giờ.
Nàng đã nói trắng ra như vậy rồi, Đại Liêu trở mặt với Đại Thành, việc buôn bán của thương gia hai nước đã gián đoạn, biên cương bị phong tỏa, danh mã này từ đâu mà tới? Và tới bằng con đường nào? Lại liên tưởng đến chuyện Tứ hoàng tử trấn thủ biên quan, nắm binh hùng tướng mạnh trong tay, đối mặt với Đại Liêu, vả lại ngựa này chỉ hoàng tộc mới có quyền dùng, ngẫm nghĩ tỉ mỉ thâm ý trong đó, chẳng khiến người ta rợn tóc gáy hay sao?
Thật sự chẳng cần động tay động chân gì hết, chỉ cần ghé tai Hoàng đế nhẹ nhàng gợi ý một câu, nếu Hoàng đế không liên tưởng đến chuyện Tứ hoàng tử nắm binh bên ngoài cấu kết với hoàng tộc Đại Liêu, thì nàng cũng không mang họ Phượng nữa.
Cho dù ngựa do Tứ hoàng tử dâng có lai lịch đàng hoàng cũng vô ích, xưa nay Hoàng tử cầm quân bên ngoài vốn là đối tượng dễ bị Hoàng đế nghi kị nhất.
Trên bục, Hồ tiên sinh vẫn bình thản như thường, ánh mắt lại có vẻ thận trọng.
“Vậy theo trò, kiến nghị ban nãy của mọi người thế nào?”
Hồ lão gia rõ ràng vẫn chưa chịu buông tha cho nàng…..
Phượng Tri Vi thở dài, đành bất đắc dĩ nói tiếp: “Tìm lễ vật trội hơn, đây chẳng qua chỉ là một phương án ngớ ngẩn, giở trò với con ngựa cũng chẳng dễ thế, nói không chừng sẽ bị những Hoàng tử khác cũng đang rình mò chằm chặp đẩy vào cạm bẫy. Về phương án nửa đường giết ngựa, tạm thời chưa bàn đến chuyện dễ hay khó, nhưng một khi sự tình bại lộ, lọt vào tai Lệ đế, ắt sẽ thành tội khi quân nguyền rủa Hoàng đế, tội danh này so với dâng sai lễ thì còn nặng hơn nhiều. Con ngựa kia dù có hợp ý Lệ đế hay không thì cũng là quà mừng thọ, quà mừng tọ bị hủy là điềm cực xấu, chẳng có Hoàng đế nào cho qua được chuyện này.”
“Có cái nên làm có cái không.” Cuối cùng nàng thản nhiên kết luận, “Trong sự kiện này, cách xử lý tốt nhất, lại là ngồi yên.”
“Hay lắm!” Trong bầu không khí yên lặng bao trùm khắp lớp học, rốt cuộc Hồ tiên sinh cũng gật đầu. Lão tiên sinh xưa nay vốn là kẻ lòng dạ thâm trầm buồn vui chẳng lộ, hiếm khi mở lời thừa nhận ai; Phượng Tri Vi còn chưa cảm nhận được điều gì, thì cái đám quen thuộc Hồ tiên sinh đều đã nhìn Phượng Tri Vi với ánh mắt khác đi một chút.
Lâm Thiều cau mày, nhìn đăm đăm vào Phượng Tri Vi phong thái nhàn nhã. Hồi lâu, cậu ta đột ngột vỗ đầu, lẩm bẩm: “Thập ca…Sao đệ cứ cảm thấy ví dụ này nghe hơi quen tai nhỉ…”
Lâm Tế đưa tay bịt miệng cậu ta lại, thở dài thất vọng, thì thảo vào tai cậu ta mấy câu. Lâm Thiều suýt nữa hô ra một tiếng “a”, lại bị bịt miệng tiếp.
Dưới bàn tay của huynh trưởng, Lâm Thiều bĩu môi, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh lườm lườm Phượng Tri Vi, rủa thầm: Lại thêm một kẻ gian manh!
Còn Lâm Tế lại ngắm nghía nàng cẩn thận với ánh mắt kì quái.
Bên ngoài cửa sổ, nhành liễu rủ khẽ khàng đong đưa, bóng người vừa đứng dưới tán cây đã mất hút.
Nửa canh giờ sau, ở một tĩnh thất trong hậu viện của thư viện Thanh Minh, hương trà quẩn quanh, mành trúc cuộn hờ, một người xõa tóc đứng ở cửa nhã thất, quần trắng như ẩn như hiện dưới áo bào.
Người đó vừa khoái chí nhìn chằm chằm về phái cửa viện, lại vừa lén lút nghe ngóng động tĩnh bốn bề, không nén được hồi hộp mà hỏi: “Có thật đám kim hoa hôm nay đi chợ rồi không?”
“Tôi đã nói với ngài rất nhiều lần rồi, phu nhân quả thật đã dẫn theo bảy vị tiểu thư đi đạp thanh, tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ đi Tây Sơn mà.” Gã tiểu tư đang pha trà không buồn ngẩng đầu lên.
“Thần Phật phù hộ!” Người kia thở hắt ra một hơi, xoa ngực thở dài, “Đường búa hôm qua của Tam Hoa đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, nếu ta không thường xuyên rèn luyện thân thể, thì quả là tránh không xong.”
Gã tiểu tư xụ mặt lắc đầu, thầm nghĩ đúng là ngài rất chăm luyện tập, ngày nào cũng leo tường kỹ viện mà.
Lại nghĩ tới tài năng địa vị của chủ nhân nhà mình, thế mà quanh năm ngày nào cũng như ngày nào đều phải chịu cảnh một mụ sư tử Hà Đông cái lẫn một đám sư tử Hà Đông non nhe răng gầm gừ, người ngoài cười ngài ấy sợ vợ như cọp, ngài ấy cũng nhăn nhó kêu gào hàng vạn lần rằng mình muốn bỏ vợ. mà bỏ đến bây giờ còn chưa bỏ xong.
Hương trà dần dần quyện vào bầu không khí ngày xuân tươi đẹp, mờ mịt thanh tao, át đi hương hoa nồng nàn trong khu vườn.
“Trà thơm cực phẩm Khi Sơn Vân Vụ, đâu phải để cho hạng người thô lậu như ông pha trong khu vườn thơm đến ngạt thở này chứ.”
Có tiếng cười khẽ, lại có người bước qua tấm mành vào cửa, rẽ hoa mà tới.
Áo bào nguyệt bạch thêu chìm trúc bạc như dong nước chảy lướt qua hành lang gỗ dài xanh thẫm, vạt áo bay bay nhuốm hương thơm của nhụy hoa kiều diễm màu hồng nhạt phớt vàng, nhưng khi đóa mạn đà la vàng nhạt tươi tắn yêu kiều nở rộ trên tấm áo choàng đen tuyền, thì muôn hoa đều phải e thẹn.
“Mũi ngài đánh hơi giỏi đấy, mỗi lần pha trà ngon đều ló mặt ra!” Nam tử xõa tóc vờ vịt cầm một cây quạt giấy trong tay, dùng cây quạt gẩy gẩy mớ tóc dài trước ngực, muôn vẻ phong tình, liếc xéo vị khách tới chơi, nở cụ cười châm biếm.
“Nếu phải đốt đàn nấu hạc, chi bằng dùng nó để đãi tri âm.”
Người mới đến mỉm cười ngồi xuống, tiện tay cầm chén trà gã tiểu tư dâng lên.
Vào khoảnh khắc y nâng chén trà này, tôi tớ xung quanh đều lẳng lặng lui xuống.
“Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây chơi?” Một đôi tay với tới, vững vàng châm trà cho y, ánh mắt đột nhiên đông lại, hỏi: “Sao ngài lại bị thương rồi?”
“Nhất thời sơ suất.” Khách đến chơi lập tức rũ tay áo, rõ ràng không muốn nói nhiều, rồi ngay lập tức chuyển sang chuyện khác: “Tân viện trưởng càng ngày lại càng hà tiện, có trà ngon đều lén lút giấu đi, nếu ta không tới, thì còn chẳng được thưởng thức.”
“Đúng là ngài lại đến chậm một bước, nhưng không phải chậm chuyện trà nước, mà là ngài đã lỡ một vở kịch hay.” Viện trưởng thư viện Thanh Minh, Tân Tử Nghiễn mỉm cười thong dong.
“Vậy à?”
“Ban nãy Hồ phu tử dạy một tiết chính luận, ta đi ngang qua mới nghe thử xem sao, ấy vậy mà lại nghe được một đoạn kiến giải độc đáo.” Tân Tử Nghiễn cười càng thêm vui vẻ, “Vừa hay, đoạn kiến giải độc đáo kia lại giống y hệt như lời ngài từng nói năm nào.”
Khách tới giật mình, cây quạt của Tân Tử Nghiễn khẽ điểm vào vai y, cười hỏi: “Thế nào? Có hứng đi kết giao không?”
Người ấy trầm ngâm không đáp, chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ. Ánh nắng buổi sớm bị song cửa chia cắt, chiếu lên dung mạo thanh nhã của y, tô điểm thêm vẻ mặt phức tạp khó đoán. Mà đôi mắt ẩn trong bóng tối, lại đen thăm thẳm như ô ngọc.
Sở vương, Ninh Dịch.
Liễu buông lả lướt ngoài song, cảnh xuân ấm áp. Ninh Dịch đứng rất lâu trước cửa sổ, cứ nhìn đăm đăm vào dáng liễu xanh mềm mại, uyển chuyển, trong thoáng chốc chợt nhớ tới một bóng hình. Nhớ ngày ấy dưới ánh mặt trời có một người khẽ ngẩng mặt lên, ánh mắt mông lung mà bình tĩnh; khi y cúi xuống nhìn, thì dáng dấp nàng cũng mang phong tình mềm mại mà dẻo dai như nhành liễu.
Bỗng trong lòng y cảm thấy bực bội, cảnh xuân trong trẻo đẹp đẽ là thế, mà đáy mắt lại nổi lên mây mù trĩu nặng.
“Miễn đi.” Y thờ ơ nói, “Chẳng qua chỉ là một tên thư sinh thôi mà.”
Tân Tử Nghiễn liếc nhìn y, trong mắt lướt qua nét cười - người này rất khác thường, cực kỳ khác thường, nhưng ông cũng chẳng dại nói toẹt ra làm gì.
“Mấy ngày trước, điện Thừa Minh nửa đêm tuyên Trương Viện trưởng tới bắt mạch đúng vào lúc lão Trương được nghỉ, lão bị dựng dậy khỏi giường bắt chạy qua đó.” Tân Tử Nghiễn dửng dưng đổi chủ đề, “Sau đó lão trở ra, chẳng nói chẳng rằng, chỉ bảo là bị trúng gió.”
Điện Thừa Minh là tẩm cung của Hoàng đế, Trương Viện trưởng đứng đầu trong Thái y viện. Tân Tử Nghiễn vừa nói vừa cười, tựa như chuyện này cũng nhẹ nhàng như giọng điệu của ông vậy.
Ninh Dịch liếc ông, ánh mắt trống rỗng, hồi lâu mới bảo: “Vốn chẳng có chuyện gì, nực cười thay cho đại ca ta, sáng sớm hôm sau vội vàng chạy tới hầu thuốc. Lão gia chẳng nói chẳng rằng, đến hôm sau nữa thì gạt tấu chương của hắn xin thay Thượng thư bộ Hộ.”
Nụ cười trên môi y có phần bất đắc dĩ, Tân Tử Nghiễn nhìn y thông cảm. Không sợ kẻ địch mạnh như sói, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn, bất cứ kẻ nào gặp phải một chủ nhân như thế, thì đều có cảm giác bất lực.
Bệ hạ đã lớn tuổi rồi, thân thể mỗi ngày một yếu đi, các Hoang tử đều dỏng tai lên nghe ngóng mọi động tĩnh từ điện Thừa Minh. Ví như chuyện nửa đêm tuyên Trương thái y lần này, đúng là một tín hiệu cực kỳ quan trọng, nhưng có nắm bắt được tin tức thì cũng để đó thôi, không thể biểu lộ rõ ràng như thế được. Nửa đêm hôm trước có chuyện, tinh mơ hôm sau Thái tử gia đã biết, đây chẳng phải là nhắc cho lão Hoàng đế biết- trong điện Thừa Minh có nội ứng của hắn, hắn đang chờ nối ngôi đây!
“Ngốc một chút cũng hay.” Tân Tử Nghiễn vỗ vai Ninh Dịch, “Không ngốc, ngươi cũng chẳng thể sống lâu đến vậy.”
Nét cười trên môi Ninh Dịch không thay đổi, ánh mắt lại lạnh đi vài phần, lộ ra hàn ý tựa băng sương, giống như cái lạnh toát ra từ vết thương cũ trên ngực y lúc này.
“May mà còn có ông.” Ngón tay Ninh Dịch khẽ khàng gõ lên chấn song, nhìn đám học trò đi lại bên ngoài xuyên qua tường hoa chạm rỗng. Sắp tới giờ cơm, học trò đều đi tới phòng ăn, trong đám người có một bóng dáng hình như hơi quen mắt….
Nhưng lập tức y mỉm cười tự giễu, làm sao có thể chứ, nữ nhân khốn kiếp kia dù có giỏi ẩn nấp hơn nữa, thì cũng chẳng thế lọt vào học viện Thanh Minh thoạt nhìn lỏng lẻo mà thực ra là đầm rồng hang hổ.
Sau ngày hôm ấy y không tìm ra tung tích nàng đâu nữa, nhớ tới việc này trong lòng y lại dâng lên một cảm giác bực dọc mơ hồ, còn vì sao lại bực dọc thì y chẳng cần cũng chẳng muốn làm rõ. Y có chuyện quan trọng hơn phải làm, ven đường đi gặp bao nhiêu phong cảnh, y không nên để mắt vào thứ gì.
Trong đời y mỗi bước chân đều ẩn chứa nguy hiểm, một lần lầm lỗi là vạn kiếp bất phục, mà y đã quá khoan dung phóng túng với cô gái này rồi, hình như cahnwgr giống tác phong của y nữa. Chuyện thoát khỏi sự khống chế của y lần này, tuyệt không để nó xảy ra hết lần này tới lần khác.
Thu ánh mắt về, y quay người nhìn thẳng vào Tân Tử Nghiễn, đột nhiên hỏi: “Tiên sinh đã chuẩn bị sẵn sang chưa?”
“Suy nghĩ của ta chưa từng thay đổi.” Tân Tử Nghiễn lúc nào cũng cười cợt, giờ đây gương mặt không còn vẻ tươi cười, nghiêm túc nhìn y.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đều âm trầm mà kiên định, không né tránh không nhường bước.
Ngoài cửa sổ, có ngọn gió nổi lên.
Phượng Tri Vi nào hay biết, ở một nơi gần trong gang tấc từng có một đoạn đối thoại về nàng, giống như Ninh Dịch không hề hay biết cách một đường tơ chính là cô gái khốn kiếp y lùng sục khắp nơi mà chẳng tìm thấy.
Nàng đang ngồi trong phòng ăn, rất thuận thục thò đầu sang đếm số thịt trong bát Cố Nam Y. Hôm nay có món thịt bò hầm, Phượng Tri Vi đếm thấy mười miếng, lập tức tự nhiên như không cầm bát của y lên, gẩy hai miếng thịt bò vào bát mình.
Tám miếng, thiếu gia muốn ăn tám miếng.
Yên Hoài Thạch cứ đến giờ cơm là lại mất hút, hắn không phải học sinh, chẳng thể thò mặt lên lớp kết giao được, đương nhiên phải lựa giờ cơm mà trổ hết tài năng. Con người này về mặt trèo cao móc nối quan hệ có thể coi là cực phẩm, hôm qua Phượng Tri Vi nghe hắn nói, giám thị mời hắn ăn cơm, trong bữa cơm đã kết bái với hắn.
Mà vị giám thị Chính sử viện ở thư viện Thanh Minh này, được xưng là “Thiết Diện Diêm La”…
Cố Nam Y hoàn toàn dửng dưng trước sự nịnh nọt săn sóc của Phượng Tri Vi, y làm gì cũng giữ nguyên một thái độ - ánh mắt chỉ quanh quẩn trong phạm vi một thước ba tấc trước mặt.
Nhưng ưu thế dùng cơm của y lại toát lên vẻ ưu nhã, dù đôi lúc có vẻ ngượng tay giống như không quen làm vậy. Phượng Tri Vi nổi lên một ác ý, phải chăng đứa trẻ này ngày thường đều để người ta bón cơm cho?
Đến thư viện vài ngày, nàng cũng coi như hiểu biết một chút về nơi đây. Thư viện rõ ràng là ngoài lỏng trong chặt, huyền cơ khắp chốn. Dạo này nnagf thường xuyên nghiên cứu quyển sách làm bằng da nhu lông vàng kia, có lần đã vô ý phát hiện ra vườn hoa nhỏ không hề bắt mắt nằm giữu Chính sử viện và Quân sự viện hóa ra lại cực kỳ giống với trận pháp nào đó được nhắc đến trong sách.
Chẳng trách thư viện không cho phép đi lung tung vào ban đêm, chẳng trách một học sinh lai lịch bất minh như nàng, lại còn dẫn theo một nhân vật nguy hiểm vừa nhìn đã thấy không bình thường như Cố Nam Y, mà thư viện vẫn dám nhận vào một cách dễ dàng.
Có chống lưng nên chẳng ngán ai, nàng phát hiện ra, kẻ nào to gan dám quấy rối ở đây, chỉ e sẽ lập tức bị chém thành tám mảnh.
Đương nhiên đây là phát hiện của nàng, chưa chắc người khác đã biết, chí ít tất cả sự bài trí trong thư viện đều vô cùng bí ẩn, bề ngoài coi như yên ổn an lành, chẳng khác gì một thư viện bình thường.
Nàng vùi đầu ăn cơm, không hề để ý có một thiếu niên đứng dậy tiến lại gần, tiếng cười nói ồn ào bốn phía bỗng dưng im bặt.
Người kia đi thẳng tới chỗ nàng, thoải mái chắp tay, chào: “Ngụy huynh.”
Phượng Tri Vi ngơ ngác ngẩng đầu lên, chưa nhìn rõ đối phương là ai đã lập tức trả lễ. Người kia cất giọng như chuông đồng: “Ngụy huynh, nghe nói huynh là môn sinh đắc ý của Hồ phu tử? Tại hạ có chuyện muốn thương lượng với huynh.”
Phượng Tri Vi nghiêng đầu, cười bảo: “Vị này chính là bạn cùng khóa ở Quân sự viện? Hẳn là huynh đang phiền lòng vì bài thi chính luận của Hồ phu tử? Tiểu đệ tuy không phải là môn sinh đắc ý của phu tử, nhưng có thể cung cấp cho huynh đài ít phao, chắc là không sao đâu nhỉ.”
Thiếu niên kia hết sức mừng rỡ, không ngờ Phượng Tri Vi lại thức thời và hiểu chuyện như thế, chưa kịp hỏi đã đoán ra mình đến đây để làm gì, gương mặt đỏ bừng muốn phát sáng luôn, vội vàng nói: “Thật sự rất cảm ơn huynh, tại hạ là Thuần Vu Mãnh ở Quân sự viện, Ngụy hunh đệ từ sau có việc gì cần, xin cứ tìm ta!”
Phượng Tri Vi mỉm cười liếc nhìn hắn- đương nhiên phải tìm ngươi rồi, nếu Yên Hoài Thạch không cho ta biết ngươi xuất thân tướng môn, là đại ca ngầm của Quân sự viện, thì ta để ý đến ngươi làm gì?
Thuần Vu Mãnh hớn hở rời đi, mọi người đều cười trộm trong lòng. Người này đáng ra có thể rời thư viện từ lâu rồi, lại cứ trượt lên trượt xuống với môn chính luận khó xơi của Hồ phu tử. Mà Hồ phu tử lại có giao tình sâu đậm với Thuần Vu lão Tướng quân, thế nên thương thay cho Thuần Vu Mãnh, đáng ra có thể kiếm được một chức trong quân từ lâu, chỉ vì chuyện này mà chẳng thoát thân nổi.
Chẳng bao lâu sau quả nhiên là môn thi của Hồ phu tử, Thuần Vu Mãnh nửa đêm nửa hôm trèo tường đến thỉnh giáo Phượng Tri Vi, hai người cùng uống rượu dưới tán lê nở hoa trong viện. Uống hết một bầu rượu, Phượng Tri Vi cũng viết xong một bài văn.
Thuần Vu Mãnh hoàn thành bài tập, trong lòng rất vui vẻ, tựa vào gốc lê nở hoa gõ bầu rượu hát to: “Đêm ôm yên ngọc ngủ, sớm đánh trống hiệu ran, kiếm nagng hông nguyện tuốt, chém thẳng đảng Lâu Lan!”(1)
(1) Tái hạ khúc kỳ 1 của Lý Bạch
(2)
“Chẳng phải chỉ vì một môn chính luận của Hồ phu tử thôi sao?” Đôi mắt Phượng Tri Vi nhuốm men say lại càng thêm mông lung, mỉm cười hỏi: “Cũng đáng để ngươi vui vẻ đến thế?”
“Huynh không biết rồi.” Thuần Vu Mãnh cười hì hì, “Ta đã sớm được nhận chức Hiệu úy Trường Anh vệ ở Ngọ Môn, chỉ chờ ra khỏi Quân sự viện là nhậm chức ngay, lại chỉ vì cái trò vớ vẩn này mà chậm trễ chính sự, sốt ruột muốn chết luôn!”
Lông mày Phượng Tri Vi khẽ giật- chuyện này hình như có gì đó không ổn? Chính luận là giờ phụ ngoài kinh, sử, tử, tập, xưa nay vẫn không được coi là môn học quan trọng, huống chi Thuần Vu Mãnh là người của Quân sự viện, võ tướng càng chẳng mảy may dính dáng đến thứ này. Hồ phu tử cứ nhằm vào môn chính luận để làm khó hắn, là vì sao chứ?
Sớm nhận chức Hiệu úy ở Ngọ Môn….
Lẽ nào là để ngăn cản hắn? Tại sao phải ngăn cản hắn chứ?
Nàng đang trầm ngâm, cửa phòng bỗng mở ra đánh “két”, Cố Nam Y đi thẳng ra, lướt tới chỗ bọn họ như một hồn ma. Phượng Tri Vi thầm nghĩ thôi tiêu rồi, ngụm rượu còn chưa nuốt xong đã đứng phắt dậy rồi đẩy Thuần Vu Mãnh ra ngoài. Thuần Vu Mãnh nhìn nàng bằng đôi mắt khó hiểu, gào tướng lên: “Huynh làm gì đấy?”
Phượng Tri Vi làm sao kịp giải thích cho hắn rõ- rằng hôm qua cách ba căn viện có một con chó hoang sủa bậy quấy nhiễu Cố thiếu gia, thiếu gia cũng giống như bây giờ, nhẹ nhàng bay ra ngoài như một hồn ma, khi trở về trên ống tay áo còn dính lông chó.
Đều do nàng không tốt, mới uống vài ngụm rượu đã quên mất tiêu, Cố thiếu gia không thích ầm ĩ.
Thuần Vu Mãnh đã ngà ngà say còn ôm chặt gốc cây không chịu đi, không hề cảm nhận được sát khí âm thầm lặng lẽ của Cố tượng ngọc kia. Phượng Tri Vi thấy gay go to rồi, vội vàng lao tới, tính đường che chắn trước mặt Thuần Vu Mãnh. Nàng cuống cuồng lên như thế, luồng nhiệt trong người đột ngột bốc lên, khiến nàng tức thì cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, lao vèo ra ngoài.
“Bịch!”
Cảm giác dường như mềm mại, lại dường như cứng cáp.
Hơi thở dường như thơm ngát lại dường như thoang thoảng.
…Phượng Tri Vi đột nhiên bộc phát sức mạnh phi thường, khiến nàng đâm đầu thẳng vào lòng Cố Nam Y…
Bản thân Phượng Tri Vi còn chưa kịp phản ứng, nàng hoàn toàn không hiểu gì về luồng nhiệt không chịu khống chế chảy trong người mình, chỉ cảm thấy đột nhiên mình lao vụt đi rất xa rồi va vào thứ gì, sau đó chỉ thấy sao bay đầy trời.
Cảm giác mềm mại mỏng nhẹ, thoải mái phẳng phiu vô cùng quen thuộc.
Phượng Tri Vi thầm biết không ổn rồi, không ổn không phải vì nàng lỡ ngả vào lòng nam nhân, mà không ổn ở chỗ Cố thiếu gia rất ghét va chạm gần gũi, một khắc sau nàng nhất định sẽ bị y quẳng lên nóc nhà.
Chợt nghe thấy tiếng xuýt xoa của Thuần Vu Mãnh phía sau lưng, rồi nàng bị người ta đẩy ra, khóe mắt còn kịp thoáng thấy một cái nón che còn nằm trên mặt đất.
Nàng đâm rơi mất cái nón che của Cố Nam Y?
Một ý nghĩ mơ hồ đột ngột nảy sinh trong lòng nàng, nàng lập tức ngẩng lên nhìn mặt Cố Nam Y, nhưng vẫn chậm hơn một bước. Tay Cố Nam Y phẩy một cái, nón che nằm trên mặt đất lại bay tới trùm lên đầu y. Giữa làn sa trắng mơ màng bay lượn, hình như y duỗi ngón tay, chấm chấm khóe môi, rồi lập tức hơi nghiêng đầu, đặt ngón tay bên môi nhẹ nhàng mút.
Cách một tầng sa, loáng thoáng thấy vẻ mặt kia, có chút ngây ngô có chút hiếu kỳ có chút hoang mang lẫn thăm dò, dùng dáng vẻ trời sinh ngả ngớn lại chẳng dính gió trăng(1), nhấm nháp mùi vị cả đời chưa từng biết đến.
(1)chỉ chuyện yêu đương trai gái không đứng đắn.
Phảng phất có hơi rượu nhàn nhạt tỏa ra.
Phượng Tri Vi ngạc nhiên ngắm nhìn dáng vẻ y bình tĩnh tự nhiên nhấm nháp vệt rượu bên môi, trong trẻo ngây thơ và ý vị ngọt ngào như đứa trẻ.
Lúc này nàng mới nhớ ra, vừa rồi mình uống rượu cùng Thuần Vu Mãnh, mưới uống được nửa ngụm rượu đã vội vã chạy ra ngoài, sau đó đâm sầm vào Cố Nam Y làm rơi nón che mặt của y, sau đó rượu trên môi nàng có lẽ đã….dính vào môi y?
Sau đó y…liếm chỗ rượu kia?
Mặt Phượng Tri Vi thoáng chốc đã đỏ bừng.
“Tìm một lễ vật tốt hơn, cố gắng gây sức ép!” Lớp học lặng đi một khắc, sau đó có người nói to.
Một nửa số người đồng ý, lão tiên sinh vuốt râu không đáp.
“Cấu kết với cận thần, giở trò với con ngựa!”
Mọi người tỏ ra vừa buồn cười lại vừa tán thành, lão tiên sinh khẽ lắc đầu
“Giết con ngựa kia!”
Giọng nói trong trẻo mà đằng đằng sát khí, tràn đầy quyết tâm xưa nay chưa từng có. Mọi người chấn động, đồng loạt quay đầu, Phượng Tri Vi cũng ngoảnh lại, thì thấy một gương mặt thanh lệ.
Đó là một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, đôi mắt sáng ngời như châu ngọc, ẩn chưa nhuệ khí như mũi dao. Đường nét gương mặt lại có vẻ cứng nhắc, không hài hòa, hình như cũng đã dịch dung. Ánh mắt nàng dán vào gương mặt thiếu niên, ngắm nghía, mơ hồ cảm thấy đường nét tổng thể trên khuôn mặt kia lại có phần quen thuộc.
Nhưng nó giống ai, thì tạm thời chưa nghĩ ra.
Thiếu niên ấy đứng lên, một tay đặt lên bàn, buông xong câu này lại trừng mắt nhìn quanh bốn phía như rồng cuộn hổ ngồi, hừng hực khí thế các ngươi không tán thành ta ta sẽ sỉ vả các ngươi. Ngồi bên cạnh cậu ta là một thiếu niên mắt to tuổi tác xấp xỉ, kéo kéo ống tay áo cậu ta, hạ giọng nói: “Đừng, đừng, ngồi xuống, ngồi xuống,…”
Thiếu niên sốt ruột giãy ra khỏi tay cậu, mọi người im thin thít. Hai người này là huynh đệ, huynh trưởng rụt rè ôn hòa tên Lâm Tế, đệ đệ bướng bỉnh hung hăng tên Lâm Thiều, vốn là nhân vật tương đối đặc biệt trong thư viện. Tuy chế độ ăn, mặc, ở, đi lại không có gì đặc biệt, nhưng tùy tùng bên người lại hùng dũng như rồng như hổ, nhìn qua đủ biết là cao thủ hàng đầu, huống chi khí chất hai người khác xa so với con em quan lại bình thường. Được học ở đây đều là tinh anh, ngày thường đều rất thông minh mà vẫn giữ khoảng cách với họ.
Chuyện này, lính mới như Phượng Tri Vi đương nhiên không biết rồi.
Lão Hồ tóc trắng đứng trên bục, trợn mắt với cả hai người, ánh mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, lắc đầu.
Lâm Thiều dựng ngược lông mày, ánh mắt càng thêm dữ tợn, “Tranh đoạt ngôi báu, há lại chấp nhất thủ đoạn phi thường!”
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt đám đông đồng loạt nhảy dựng, sau đó ra vẻ ta đây câm điếc bẩm sinh – mấy lời này đừng bảo là nói ra mồm, ngay cả nghe, tốt nhất cũng đừng nghe thấy.
Phượng Tri Vi nhíu mày, trong tích tắc đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, không muốn nói nhiều thêm, lại nghe Hồ tiên sinh hỏi: “Ngụy Tri, trò thấy thế nào?”
Ánh mắt cả lớp đồng loạt đổ dồn vào nàng, Phượng Tri Vi ngạc nhiên ngẩng đầu, lão già đứng trên bục mỉm cười hòa nhã thân thiết, nhưng ánh mắt ông không hề cho thấy điều này.
Trong khoảnh khắc hai bên nhìn nhau, bên nào cũng tìm thấy trong mắt đối phương một thứ cảm giác toát ra từ loài vật nổi tiếng là gian xảo.
Kế đó, Phượng Tri Vi cung kính đứng lên, từ tốn nho nhã đáp lời: “Học sinh không rõ.”
Lâm Thiều lập tức “xì” một tiếng, mọi người bàn tán xôn xao, ánh mắt có hơi giễu cợt, mà Phượng Tri Vi vẫn điềm tĩnh thản nhiên.
“Lão phu không thích kẻ ngu ngốc.” Hồ tiên sinh từ từ nhả chữ: “Phàm là kẻ không có chủ kiến, sau này cũng khỏi cần gặp lão phu làm gì nữa.”
……
Ta có thù oán với ngài sao?
Phượng Tri Vi nhìn lão già với vẻ mặt vô tội, không hiểu vì sao một con ma mới tới được vài ngày như mình đã lọt vào tầm ngắm của lão già này, không buông không tha dây dưa không dứt.
Sau một lúc lâu, nàng đánh thở dài, đáp: “Dạ, học sinh cho rằng, Tứ hoàng tử dâng ngựa ô trong lễ mừng thọ vốn dĩ là chuyện sai lầm, không thể khiến bệ hạ mừng vui, căn bản không cần hao tâm tổn trí đi đối phó.”
Một lời nói ra khiến mọi người xôn xao bàn tán, Lâm Thiều khinh khỉnh ra mặt, trông điệu bộ cứ như muốn nhào tới tranh luận, nhưng bị Lâm Tế dung hết sức bình sinh giữ lại.
“Hả?” Hồ tiên sinh mỉm cười, ẩn ý sâu xa. Đám học trò quen của ông thấy vẻ mặt tươi cười này, ai nấy đều thương thay cho Phượng Tri Vi ăn nói lung tung, e rằng về sau thật sự không thể vào học lớp chính luận nữa.
“Ngựa ô xuất xứ từ nước Đại Liêu nằm sát biên giới phía Bắc nước ta, nhưng ngay ở Đại Liêu, nó cũng là giống ngựa nổi tiếng vô cùng hiếm hoi, chỉ hoàng thân quốc thích mới có được.” Phượng Tri Vi cụp hàng mi xuống: “Mà cuối năm những triều Lệ đế, trong nước không yên, chiến loạn thi nhau nổ ra, Đại Liêu rục rịch ngóc đầu, không chịu tuân theo sự quản thúc của triều đình Đại Thành nữa, dồn binh đóng gần biên cảnh, không ngừng xâm lấn biên cương, tình hình hai nước vô cùng căng thẳng…”
“Mà Tứ hoàng tử, ờm… theo ý ngài vừa nói, thì chính là vì trấn áp Đại Liêu mới lặn lội tới biên quan.”
Phượng Tri Vi dứt lời, bèn lẳng lặng cúi người, ngồi xuống.
Học sinh trong lớp còn đang ngơ ngác, chẳng hiểu nổi hai câu không đầu không cuối của nàng mang hàm ý gì, có vài người đã lờ mờ hiểu ra, sắc mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt, còn phần lớn vẫn mù mờ. Giọng Lâm Thiều oang oang: “Dông dài cả buổi, tóm lại ngươi đang nói gì, chẳng hiểu gì sất!” Lâm Tế thì trái lại, lần thứ hai kéo cậu ta ngồi xuống, quay đầu liếc qua Phượng Tri Vi, có vẻ kinh ngạc và trầm tư.
Phượng Tri Vi hạ mày khép mắt, không hề nổi giận - nàng xưa nay chẳng thèm chấp nhặt với kẻ ngốc bao giờ.
Nàng đã nói trắng ra như vậy rồi, Đại Liêu trở mặt với Đại Thành, việc buôn bán của thương gia hai nước đã gián đoạn, biên cương bị phong tỏa, danh mã này từ đâu mà tới? Và tới bằng con đường nào? Lại liên tưởng đến chuyện Tứ hoàng tử trấn thủ biên quan, nắm binh hùng tướng mạnh trong tay, đối mặt với Đại Liêu, vả lại ngựa này chỉ hoàng tộc mới có quyền dùng, ngẫm nghĩ tỉ mỉ thâm ý trong đó, chẳng khiến người ta rợn tóc gáy hay sao?
Thật sự chẳng cần động tay động chân gì hết, chỉ cần ghé tai Hoàng đế nhẹ nhàng gợi ý một câu, nếu Hoàng đế không liên tưởng đến chuyện Tứ hoàng tử nắm binh bên ngoài cấu kết với hoàng tộc Đại Liêu, thì nàng cũng không mang họ Phượng nữa.
Cho dù ngựa do Tứ hoàng tử dâng có lai lịch đàng hoàng cũng vô ích, xưa nay Hoàng tử cầm quân bên ngoài vốn là đối tượng dễ bị Hoàng đế nghi kị nhất.
Trên bục, Hồ tiên sinh vẫn bình thản như thường, ánh mắt lại có vẻ thận trọng.
“Vậy theo trò, kiến nghị ban nãy của mọi người thế nào?”
Hồ lão gia rõ ràng vẫn chưa chịu buông tha cho nàng…..
Phượng Tri Vi thở dài, đành bất đắc dĩ nói tiếp: “Tìm lễ vật trội hơn, đây chẳng qua chỉ là một phương án ngớ ngẩn, giở trò với con ngựa cũng chẳng dễ thế, nói không chừng sẽ bị những Hoàng tử khác cũng đang rình mò chằm chặp đẩy vào cạm bẫy. Về phương án nửa đường giết ngựa, tạm thời chưa bàn đến chuyện dễ hay khó, nhưng một khi sự tình bại lộ, lọt vào tai Lệ đế, ắt sẽ thành tội khi quân nguyền rủa Hoàng đế, tội danh này so với dâng sai lễ thì còn nặng hơn nhiều. Con ngựa kia dù có hợp ý Lệ đế hay không thì cũng là quà mừng thọ, quà mừng tọ bị hủy là điềm cực xấu, chẳng có Hoàng đế nào cho qua được chuyện này.”
“Có cái nên làm có cái không.” Cuối cùng nàng thản nhiên kết luận, “Trong sự kiện này, cách xử lý tốt nhất, lại là ngồi yên.”
“Hay lắm!” Trong bầu không khí yên lặng bao trùm khắp lớp học, rốt cuộc Hồ tiên sinh cũng gật đầu. Lão tiên sinh xưa nay vốn là kẻ lòng dạ thâm trầm buồn vui chẳng lộ, hiếm khi mở lời thừa nhận ai; Phượng Tri Vi còn chưa cảm nhận được điều gì, thì cái đám quen thuộc Hồ tiên sinh đều đã nhìn Phượng Tri Vi với ánh mắt khác đi một chút.
Lâm Thiều cau mày, nhìn đăm đăm vào Phượng Tri Vi phong thái nhàn nhã. Hồi lâu, cậu ta đột ngột vỗ đầu, lẩm bẩm: “Thập ca…Sao đệ cứ cảm thấy ví dụ này nghe hơi quen tai nhỉ…”
Lâm Tế đưa tay bịt miệng cậu ta lại, thở dài thất vọng, thì thảo vào tai cậu ta mấy câu. Lâm Thiều suýt nữa hô ra một tiếng “a”, lại bị bịt miệng tiếp.
Dưới bàn tay của huynh trưởng, Lâm Thiều bĩu môi, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh lườm lườm Phượng Tri Vi, rủa thầm: Lại thêm một kẻ gian manh!
Còn Lâm Tế lại ngắm nghía nàng cẩn thận với ánh mắt kì quái.
Bên ngoài cửa sổ, nhành liễu rủ khẽ khàng đong đưa, bóng người vừa đứng dưới tán cây đã mất hút.
Nửa canh giờ sau, ở một tĩnh thất trong hậu viện của thư viện Thanh Minh, hương trà quẩn quanh, mành trúc cuộn hờ, một người xõa tóc đứng ở cửa nhã thất, quần trắng như ẩn như hiện dưới áo bào.
Người đó vừa khoái chí nhìn chằm chằm về phái cửa viện, lại vừa lén lút nghe ngóng động tĩnh bốn bề, không nén được hồi hộp mà hỏi: “Có thật đám kim hoa hôm nay đi chợ rồi không?”
“Tôi đã nói với ngài rất nhiều lần rồi, phu nhân quả thật đã dẫn theo bảy vị tiểu thư đi đạp thanh, tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ đi Tây Sơn mà.” Gã tiểu tư đang pha trà không buồn ngẩng đầu lên.
“Thần Phật phù hộ!” Người kia thở hắt ra một hơi, xoa ngực thở dài, “Đường búa hôm qua của Tam Hoa đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, nếu ta không thường xuyên rèn luyện thân thể, thì quả là tránh không xong.”
Gã tiểu tư xụ mặt lắc đầu, thầm nghĩ đúng là ngài rất chăm luyện tập, ngày nào cũng leo tường kỹ viện mà.
Lại nghĩ tới tài năng địa vị của chủ nhân nhà mình, thế mà quanh năm ngày nào cũng như ngày nào đều phải chịu cảnh một mụ sư tử Hà Đông cái lẫn một đám sư tử Hà Đông non nhe răng gầm gừ, người ngoài cười ngài ấy sợ vợ như cọp, ngài ấy cũng nhăn nhó kêu gào hàng vạn lần rằng mình muốn bỏ vợ. mà bỏ đến bây giờ còn chưa bỏ xong.
Hương trà dần dần quyện vào bầu không khí ngày xuân tươi đẹp, mờ mịt thanh tao, át đi hương hoa nồng nàn trong khu vườn.
“Trà thơm cực phẩm Khi Sơn Vân Vụ, đâu phải để cho hạng người thô lậu như ông pha trong khu vườn thơm đến ngạt thở này chứ.”
Có tiếng cười khẽ, lại có người bước qua tấm mành vào cửa, rẽ hoa mà tới.
Áo bào nguyệt bạch thêu chìm trúc bạc như dong nước chảy lướt qua hành lang gỗ dài xanh thẫm, vạt áo bay bay nhuốm hương thơm của nhụy hoa kiều diễm màu hồng nhạt phớt vàng, nhưng khi đóa mạn đà la vàng nhạt tươi tắn yêu kiều nở rộ trên tấm áo choàng đen tuyền, thì muôn hoa đều phải e thẹn.
“Mũi ngài đánh hơi giỏi đấy, mỗi lần pha trà ngon đều ló mặt ra!” Nam tử xõa tóc vờ vịt cầm một cây quạt giấy trong tay, dùng cây quạt gẩy gẩy mớ tóc dài trước ngực, muôn vẻ phong tình, liếc xéo vị khách tới chơi, nở cụ cười châm biếm.
“Nếu phải đốt đàn nấu hạc, chi bằng dùng nó để đãi tri âm.”
Người mới đến mỉm cười ngồi xuống, tiện tay cầm chén trà gã tiểu tư dâng lên.
Vào khoảnh khắc y nâng chén trà này, tôi tớ xung quanh đều lẳng lặng lui xuống.
“Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây chơi?” Một đôi tay với tới, vững vàng châm trà cho y, ánh mắt đột nhiên đông lại, hỏi: “Sao ngài lại bị thương rồi?”
“Nhất thời sơ suất.” Khách đến chơi lập tức rũ tay áo, rõ ràng không muốn nói nhiều, rồi ngay lập tức chuyển sang chuyện khác: “Tân viện trưởng càng ngày lại càng hà tiện, có trà ngon đều lén lút giấu đi, nếu ta không tới, thì còn chẳng được thưởng thức.”
“Đúng là ngài lại đến chậm một bước, nhưng không phải chậm chuyện trà nước, mà là ngài đã lỡ một vở kịch hay.” Viện trưởng thư viện Thanh Minh, Tân Tử Nghiễn mỉm cười thong dong.
“Vậy à?”
“Ban nãy Hồ phu tử dạy một tiết chính luận, ta đi ngang qua mới nghe thử xem sao, ấy vậy mà lại nghe được một đoạn kiến giải độc đáo.” Tân Tử Nghiễn cười càng thêm vui vẻ, “Vừa hay, đoạn kiến giải độc đáo kia lại giống y hệt như lời ngài từng nói năm nào.”
Khách tới giật mình, cây quạt của Tân Tử Nghiễn khẽ điểm vào vai y, cười hỏi: “Thế nào? Có hứng đi kết giao không?”
Người ấy trầm ngâm không đáp, chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ. Ánh nắng buổi sớm bị song cửa chia cắt, chiếu lên dung mạo thanh nhã của y, tô điểm thêm vẻ mặt phức tạp khó đoán. Mà đôi mắt ẩn trong bóng tối, lại đen thăm thẳm như ô ngọc.
Sở vương, Ninh Dịch.
Liễu buông lả lướt ngoài song, cảnh xuân ấm áp. Ninh Dịch đứng rất lâu trước cửa sổ, cứ nhìn đăm đăm vào dáng liễu xanh mềm mại, uyển chuyển, trong thoáng chốc chợt nhớ tới một bóng hình. Nhớ ngày ấy dưới ánh mặt trời có một người khẽ ngẩng mặt lên, ánh mắt mông lung mà bình tĩnh; khi y cúi xuống nhìn, thì dáng dấp nàng cũng mang phong tình mềm mại mà dẻo dai như nhành liễu.
Bỗng trong lòng y cảm thấy bực bội, cảnh xuân trong trẻo đẹp đẽ là thế, mà đáy mắt lại nổi lên mây mù trĩu nặng.
“Miễn đi.” Y thờ ơ nói, “Chẳng qua chỉ là một tên thư sinh thôi mà.”
Tân Tử Nghiễn liếc nhìn y, trong mắt lướt qua nét cười - người này rất khác thường, cực kỳ khác thường, nhưng ông cũng chẳng dại nói toẹt ra làm gì.
“Mấy ngày trước, điện Thừa Minh nửa đêm tuyên Trương Viện trưởng tới bắt mạch đúng vào lúc lão Trương được nghỉ, lão bị dựng dậy khỏi giường bắt chạy qua đó.” Tân Tử Nghiễn dửng dưng đổi chủ đề, “Sau đó lão trở ra, chẳng nói chẳng rằng, chỉ bảo là bị trúng gió.”
Điện Thừa Minh là tẩm cung của Hoàng đế, Trương Viện trưởng đứng đầu trong Thái y viện. Tân Tử Nghiễn vừa nói vừa cười, tựa như chuyện này cũng nhẹ nhàng như giọng điệu của ông vậy.
Ninh Dịch liếc ông, ánh mắt trống rỗng, hồi lâu mới bảo: “Vốn chẳng có chuyện gì, nực cười thay cho đại ca ta, sáng sớm hôm sau vội vàng chạy tới hầu thuốc. Lão gia chẳng nói chẳng rằng, đến hôm sau nữa thì gạt tấu chương của hắn xin thay Thượng thư bộ Hộ.”
Nụ cười trên môi y có phần bất đắc dĩ, Tân Tử Nghiễn nhìn y thông cảm. Không sợ kẻ địch mạnh như sói, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn, bất cứ kẻ nào gặp phải một chủ nhân như thế, thì đều có cảm giác bất lực.
Bệ hạ đã lớn tuổi rồi, thân thể mỗi ngày một yếu đi, các Hoang tử đều dỏng tai lên nghe ngóng mọi động tĩnh từ điện Thừa Minh. Ví như chuyện nửa đêm tuyên Trương thái y lần này, đúng là một tín hiệu cực kỳ quan trọng, nhưng có nắm bắt được tin tức thì cũng để đó thôi, không thể biểu lộ rõ ràng như thế được. Nửa đêm hôm trước có chuyện, tinh mơ hôm sau Thái tử gia đã biết, đây chẳng phải là nhắc cho lão Hoàng đế biết- trong điện Thừa Minh có nội ứng của hắn, hắn đang chờ nối ngôi đây!
“Ngốc một chút cũng hay.” Tân Tử Nghiễn vỗ vai Ninh Dịch, “Không ngốc, ngươi cũng chẳng thể sống lâu đến vậy.”
Nét cười trên môi Ninh Dịch không thay đổi, ánh mắt lại lạnh đi vài phần, lộ ra hàn ý tựa băng sương, giống như cái lạnh toát ra từ vết thương cũ trên ngực y lúc này.
“May mà còn có ông.” Ngón tay Ninh Dịch khẽ khàng gõ lên chấn song, nhìn đám học trò đi lại bên ngoài xuyên qua tường hoa chạm rỗng. Sắp tới giờ cơm, học trò đều đi tới phòng ăn, trong đám người có một bóng dáng hình như hơi quen mắt….
Nhưng lập tức y mỉm cười tự giễu, làm sao có thể chứ, nữ nhân khốn kiếp kia dù có giỏi ẩn nấp hơn nữa, thì cũng chẳng thế lọt vào học viện Thanh Minh thoạt nhìn lỏng lẻo mà thực ra là đầm rồng hang hổ.
Sau ngày hôm ấy y không tìm ra tung tích nàng đâu nữa, nhớ tới việc này trong lòng y lại dâng lên một cảm giác bực dọc mơ hồ, còn vì sao lại bực dọc thì y chẳng cần cũng chẳng muốn làm rõ. Y có chuyện quan trọng hơn phải làm, ven đường đi gặp bao nhiêu phong cảnh, y không nên để mắt vào thứ gì.
Trong đời y mỗi bước chân đều ẩn chứa nguy hiểm, một lần lầm lỗi là vạn kiếp bất phục, mà y đã quá khoan dung phóng túng với cô gái này rồi, hình như cahnwgr giống tác phong của y nữa. Chuyện thoát khỏi sự khống chế của y lần này, tuyệt không để nó xảy ra hết lần này tới lần khác.
Thu ánh mắt về, y quay người nhìn thẳng vào Tân Tử Nghiễn, đột nhiên hỏi: “Tiên sinh đã chuẩn bị sẵn sang chưa?”
“Suy nghĩ của ta chưa từng thay đổi.” Tân Tử Nghiễn lúc nào cũng cười cợt, giờ đây gương mặt không còn vẻ tươi cười, nghiêm túc nhìn y.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đều âm trầm mà kiên định, không né tránh không nhường bước.
Ngoài cửa sổ, có ngọn gió nổi lên.
Phượng Tri Vi nào hay biết, ở một nơi gần trong gang tấc từng có một đoạn đối thoại về nàng, giống như Ninh Dịch không hề hay biết cách một đường tơ chính là cô gái khốn kiếp y lùng sục khắp nơi mà chẳng tìm thấy.
Nàng đang ngồi trong phòng ăn, rất thuận thục thò đầu sang đếm số thịt trong bát Cố Nam Y. Hôm nay có món thịt bò hầm, Phượng Tri Vi đếm thấy mười miếng, lập tức tự nhiên như không cầm bát của y lên, gẩy hai miếng thịt bò vào bát mình.
Tám miếng, thiếu gia muốn ăn tám miếng.
Yên Hoài Thạch cứ đến giờ cơm là lại mất hút, hắn không phải học sinh, chẳng thể thò mặt lên lớp kết giao được, đương nhiên phải lựa giờ cơm mà trổ hết tài năng. Con người này về mặt trèo cao móc nối quan hệ có thể coi là cực phẩm, hôm qua Phượng Tri Vi nghe hắn nói, giám thị mời hắn ăn cơm, trong bữa cơm đã kết bái với hắn.
Mà vị giám thị Chính sử viện ở thư viện Thanh Minh này, được xưng là “Thiết Diện Diêm La”…
Cố Nam Y hoàn toàn dửng dưng trước sự nịnh nọt săn sóc của Phượng Tri Vi, y làm gì cũng giữ nguyên một thái độ - ánh mắt chỉ quanh quẩn trong phạm vi một thước ba tấc trước mặt.
Nhưng ưu thế dùng cơm của y lại toát lên vẻ ưu nhã, dù đôi lúc có vẻ ngượng tay giống như không quen làm vậy. Phượng Tri Vi nổi lên một ác ý, phải chăng đứa trẻ này ngày thường đều để người ta bón cơm cho?
Đến thư viện vài ngày, nàng cũng coi như hiểu biết một chút về nơi đây. Thư viện rõ ràng là ngoài lỏng trong chặt, huyền cơ khắp chốn. Dạo này nnagf thường xuyên nghiên cứu quyển sách làm bằng da nhu lông vàng kia, có lần đã vô ý phát hiện ra vườn hoa nhỏ không hề bắt mắt nằm giữu Chính sử viện và Quân sự viện hóa ra lại cực kỳ giống với trận pháp nào đó được nhắc đến trong sách.
Chẳng trách thư viện không cho phép đi lung tung vào ban đêm, chẳng trách một học sinh lai lịch bất minh như nàng, lại còn dẫn theo một nhân vật nguy hiểm vừa nhìn đã thấy không bình thường như Cố Nam Y, mà thư viện vẫn dám nhận vào một cách dễ dàng.
Có chống lưng nên chẳng ngán ai, nàng phát hiện ra, kẻ nào to gan dám quấy rối ở đây, chỉ e sẽ lập tức bị chém thành tám mảnh.
Đương nhiên đây là phát hiện của nàng, chưa chắc người khác đã biết, chí ít tất cả sự bài trí trong thư viện đều vô cùng bí ẩn, bề ngoài coi như yên ổn an lành, chẳng khác gì một thư viện bình thường.
Nàng vùi đầu ăn cơm, không hề để ý có một thiếu niên đứng dậy tiến lại gần, tiếng cười nói ồn ào bốn phía bỗng dưng im bặt.
Người kia đi thẳng tới chỗ nàng, thoải mái chắp tay, chào: “Ngụy huynh.”
Phượng Tri Vi ngơ ngác ngẩng đầu lên, chưa nhìn rõ đối phương là ai đã lập tức trả lễ. Người kia cất giọng như chuông đồng: “Ngụy huynh, nghe nói huynh là môn sinh đắc ý của Hồ phu tử? Tại hạ có chuyện muốn thương lượng với huynh.”
Phượng Tri Vi nghiêng đầu, cười bảo: “Vị này chính là bạn cùng khóa ở Quân sự viện? Hẳn là huynh đang phiền lòng vì bài thi chính luận của Hồ phu tử? Tiểu đệ tuy không phải là môn sinh đắc ý của phu tử, nhưng có thể cung cấp cho huynh đài ít phao, chắc là không sao đâu nhỉ.”
Thiếu niên kia hết sức mừng rỡ, không ngờ Phượng Tri Vi lại thức thời và hiểu chuyện như thế, chưa kịp hỏi đã đoán ra mình đến đây để làm gì, gương mặt đỏ bừng muốn phát sáng luôn, vội vàng nói: “Thật sự rất cảm ơn huynh, tại hạ là Thuần Vu Mãnh ở Quân sự viện, Ngụy hunh đệ từ sau có việc gì cần, xin cứ tìm ta!”
Phượng Tri Vi mỉm cười liếc nhìn hắn- đương nhiên phải tìm ngươi rồi, nếu Yên Hoài Thạch không cho ta biết ngươi xuất thân tướng môn, là đại ca ngầm của Quân sự viện, thì ta để ý đến ngươi làm gì?
Thuần Vu Mãnh hớn hở rời đi, mọi người đều cười trộm trong lòng. Người này đáng ra có thể rời thư viện từ lâu rồi, lại cứ trượt lên trượt xuống với môn chính luận khó xơi của Hồ phu tử. Mà Hồ phu tử lại có giao tình sâu đậm với Thuần Vu lão Tướng quân, thế nên thương thay cho Thuần Vu Mãnh, đáng ra có thể kiếm được một chức trong quân từ lâu, chỉ vì chuyện này mà chẳng thoát thân nổi.
Chẳng bao lâu sau quả nhiên là môn thi của Hồ phu tử, Thuần Vu Mãnh nửa đêm nửa hôm trèo tường đến thỉnh giáo Phượng Tri Vi, hai người cùng uống rượu dưới tán lê nở hoa trong viện. Uống hết một bầu rượu, Phượng Tri Vi cũng viết xong một bài văn.
Thuần Vu Mãnh hoàn thành bài tập, trong lòng rất vui vẻ, tựa vào gốc lê nở hoa gõ bầu rượu hát to: “Đêm ôm yên ngọc ngủ, sớm đánh trống hiệu ran, kiếm nagng hông nguyện tuốt, chém thẳng đảng Lâu Lan!”(1)
(1) Tái hạ khúc kỳ 1 của Lý Bạch
(2)
“Chẳng phải chỉ vì một môn chính luận của Hồ phu tử thôi sao?” Đôi mắt Phượng Tri Vi nhuốm men say lại càng thêm mông lung, mỉm cười hỏi: “Cũng đáng để ngươi vui vẻ đến thế?”
“Huynh không biết rồi.” Thuần Vu Mãnh cười hì hì, “Ta đã sớm được nhận chức Hiệu úy Trường Anh vệ ở Ngọ Môn, chỉ chờ ra khỏi Quân sự viện là nhậm chức ngay, lại chỉ vì cái trò vớ vẩn này mà chậm trễ chính sự, sốt ruột muốn chết luôn!”
Lông mày Phượng Tri Vi khẽ giật- chuyện này hình như có gì đó không ổn? Chính luận là giờ phụ ngoài kinh, sử, tử, tập, xưa nay vẫn không được coi là môn học quan trọng, huống chi Thuần Vu Mãnh là người của Quân sự viện, võ tướng càng chẳng mảy may dính dáng đến thứ này. Hồ phu tử cứ nhằm vào môn chính luận để làm khó hắn, là vì sao chứ?
Sớm nhận chức Hiệu úy ở Ngọ Môn….
Lẽ nào là để ngăn cản hắn? Tại sao phải ngăn cản hắn chứ?
Nàng đang trầm ngâm, cửa phòng bỗng mở ra đánh “két”, Cố Nam Y đi thẳng ra, lướt tới chỗ bọn họ như một hồn ma. Phượng Tri Vi thầm nghĩ thôi tiêu rồi, ngụm rượu còn chưa nuốt xong đã đứng phắt dậy rồi đẩy Thuần Vu Mãnh ra ngoài. Thuần Vu Mãnh nhìn nàng bằng đôi mắt khó hiểu, gào tướng lên: “Huynh làm gì đấy?”
Phượng Tri Vi làm sao kịp giải thích cho hắn rõ- rằng hôm qua cách ba căn viện có một con chó hoang sủa bậy quấy nhiễu Cố thiếu gia, thiếu gia cũng giống như bây giờ, nhẹ nhàng bay ra ngoài như một hồn ma, khi trở về trên ống tay áo còn dính lông chó.
Đều do nàng không tốt, mới uống vài ngụm rượu đã quên mất tiêu, Cố thiếu gia không thích ầm ĩ.
Thuần Vu Mãnh đã ngà ngà say còn ôm chặt gốc cây không chịu đi, không hề cảm nhận được sát khí âm thầm lặng lẽ của Cố tượng ngọc kia. Phượng Tri Vi thấy gay go to rồi, vội vàng lao tới, tính đường che chắn trước mặt Thuần Vu Mãnh. Nàng cuống cuồng lên như thế, luồng nhiệt trong người đột ngột bốc lên, khiến nàng tức thì cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, lao vèo ra ngoài.
“Bịch!”
Cảm giác dường như mềm mại, lại dường như cứng cáp.
Hơi thở dường như thơm ngát lại dường như thoang thoảng.
…Phượng Tri Vi đột nhiên bộc phát sức mạnh phi thường, khiến nàng đâm đầu thẳng vào lòng Cố Nam Y…
Bản thân Phượng Tri Vi còn chưa kịp phản ứng, nàng hoàn toàn không hiểu gì về luồng nhiệt không chịu khống chế chảy trong người mình, chỉ cảm thấy đột nhiên mình lao vụt đi rất xa rồi va vào thứ gì, sau đó chỉ thấy sao bay đầy trời.
Cảm giác mềm mại mỏng nhẹ, thoải mái phẳng phiu vô cùng quen thuộc.
Phượng Tri Vi thầm biết không ổn rồi, không ổn không phải vì nàng lỡ ngả vào lòng nam nhân, mà không ổn ở chỗ Cố thiếu gia rất ghét va chạm gần gũi, một khắc sau nàng nhất định sẽ bị y quẳng lên nóc nhà.
Chợt nghe thấy tiếng xuýt xoa của Thuần Vu Mãnh phía sau lưng, rồi nàng bị người ta đẩy ra, khóe mắt còn kịp thoáng thấy một cái nón che còn nằm trên mặt đất.
Nàng đâm rơi mất cái nón che của Cố Nam Y?
Một ý nghĩ mơ hồ đột ngột nảy sinh trong lòng nàng, nàng lập tức ngẩng lên nhìn mặt Cố Nam Y, nhưng vẫn chậm hơn một bước. Tay Cố Nam Y phẩy một cái, nón che nằm trên mặt đất lại bay tới trùm lên đầu y. Giữa làn sa trắng mơ màng bay lượn, hình như y duỗi ngón tay, chấm chấm khóe môi, rồi lập tức hơi nghiêng đầu, đặt ngón tay bên môi nhẹ nhàng mút.
Cách một tầng sa, loáng thoáng thấy vẻ mặt kia, có chút ngây ngô có chút hiếu kỳ có chút hoang mang lẫn thăm dò, dùng dáng vẻ trời sinh ngả ngớn lại chẳng dính gió trăng(1), nhấm nháp mùi vị cả đời chưa từng biết đến.
(1)chỉ chuyện yêu đương trai gái không đứng đắn.
Phảng phất có hơi rượu nhàn nhạt tỏa ra.
Phượng Tri Vi ngạc nhiên ngắm nhìn dáng vẻ y bình tĩnh tự nhiên nhấm nháp vệt rượu bên môi, trong trẻo ngây thơ và ý vị ngọt ngào như đứa trẻ.
Lúc này nàng mới nhớ ra, vừa rồi mình uống rượu cùng Thuần Vu Mãnh, mưới uống được nửa ngụm rượu đã vội vã chạy ra ngoài, sau đó đâm sầm vào Cố Nam Y làm rơi nón che mặt của y, sau đó rượu trên môi nàng có lẽ đã….dính vào môi y?
Sau đó y…liếm chỗ rượu kia?
Mặt Phượng Tri Vi thoáng chốc đã đỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.