Hoàng Quyền

Chương 67: Đóng dấu

Thiên Hạ Quy Nguyên

08/11/2018

Type: Dobby

Tiếng hít thở của Khắc Liệt quả là hết sức quái dị, nghe như tiếng kéo bễ lò rèn, khò khè trống rỗng doạ người, khiến người ta lo lắng cái bễ lò rèn này chẳng biết đến bao giờ thì vỡ nát.

Cũng có thể… chỉ chút nữa sẽ phải vỡ nát.

Đám thị nữ tới lui lui qua qua nơi đó, ai nấy đều đưa mắt sang nơi khác, không dám nhìn người nằm trên giường. Họ chưa từng thấy ai bị thương nặng đến như vậy, cổ họng bị cắn thành một lỗ hổng thế mà còn chưa chết, gương mặt cũng bị rứt đi một miếng thịt. nhưng vẫn có thể nhìn ra mỹ mạo thuở ban đầu. Những thứ càng đẹp đẽ, sau khi bị huỷ hoại càng khiến người ta thấy mà kinh hãi.

“Đúng là đáng sợ…” Hai thị nữ thì thào bàn tán, “Dung mạo đẹp đẽ nhường ấy, thật là đáng tiếc…”

“Anh ta vì cứu người mới rơi vào tình cảnh này sao? Quả đúng là anh hùng…’

“Người kia hình như rất sốt ruột, có vẻ muốn nói điều gì đó, nhưng lại không tài nào cựa quậy, đáng thương ghê…”

Nàng nghe vậy, chỉ cười cười.

“Cô nương có muốn qua đó xem không?” Một người phụ nữ trung niên bước lại, xem ra là một ma ma có thân phận. “Người bạn kia của cô chẳng biết còn có thể sống bao lâu nữa.”

Nàng khẽ khàng “ừm” một tiếng, ma ma liền sai người dìu nàng bước ra gian ngoài, đặt nàng xuống bên cạnh Khắc Liệt.

Nàng quay đầu sang, cẩn thận ngắm nghía nam tử nằm cách mình hơn một thước bằng thứ ánh mắt xa lạ mà cảm kích.

Ánh mắt dừng lại nơi yết hầu rách toạc, nàng nheo đôi mắt, thoáng chốc dường như có gì đó lướt veefo qua nhưng chẳng ai thấy được.

Nhìn nàng một lần nữa, vẫn là sắc mặt đầy thương xót ấy.

Ma ma vẫn lươn túc trực bên cạnh nàng để trông chừng, bỗng dưng mở lời: “Ây da, hồi trước trong phương thuốc của cô nương có mùi long não. Long não trong kho không được tốt lắm, Vương gia bảo tôi lấy từ phòng ngài ấy, tôi suýt nữa quên béng rồi. Vãn Xuân, Bão Hạ, các người theo ta đi lấy.”

Hai thị nữ vâng dạ, đi theo ma ma. Đám thị nữ ở phòng trong vội vàng thay chăn đệm mới và đốt hương, không hề bước ra gian ngoài, nháy mắt bên người nàng đã không còn ai cả.

Tiếng hít thở kì quặc ngày càng vang to, mí mắt của Khắc Liệt hơi giần giật, có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Nếu người này tỉnh dậy, không biết sẽ làm gì?

Nàng quay đầu đi trên gối, đăm đăm nhìn Khắc Liệt, ánh mắt mờ mịt hơi sương thăm thẳm vô cùng, như một vực sâu không thấy ánh mặt trời.

Rất lâu sau, nàng vươn tay ra.

Với tới bên yết hầu Khắc Liệt…

… Cẩn thận giúp Khắc Liệt dém góc chăn.



Đợi đến khi ma ma trở lại, bà thấy nàng đăng lặng lẽ ngủ bên Khắc Liệt. Góc chăn của Khắc Liệt được dém rất kỹ càng, yên ổn chìm trong cơn mê.

Ma ma đứng bên cửa, hơi nghiêng người, sau lưng lộ ra gương mặt trầm tư của Tấn Tư Vũ.

Hắn thấy nàng bình tĩnh ngủ bên cạnh Khắc Liệt, in trong ánh mắt không biết là niềm vui hay là nỗi lo lắng càng đè nặng thêm. Hắn nhẹ nhàng bước qua, ngồi bên cạnh nàng, thay nàng vén lên những sợi tóc mai rối bời bị mồ hôi dính lại trên trán.

Hồi lâu, hắn hạ giọng nói: “Hãy tăng số người cho ta, nhất định phải tìm ra vị lang trung kia ngay lập tức!”

Núi Tam Đỉnh nằm phía Tây Phổ Thành là ngọn núi cao nhất ở ngoại thành. Trong núi không khí lạnh lẽo, nghe đâu còn thường bốc lên khói độc, nhưng những gia đình thợ săn sống trong núi lại rất hiếm khi mắc bệnh.

Được như thế hoàn toàn nhờ vào lang trung Nguyễn Chính sống trong núi, nghe đâu ngày trước tổ tiên của vị lang trung này là ngự y trong cung, về sau lại từ quan về quê, nắm nữa trong tay rất nhiều phương thuốc hay cứu người nghìn vàng khó đổi. Có điều vị lang trung này tính tình cổ quái, chưa bao giờ rời núi, chỉ dựng nhà sinh sống nơi sườn núi cao cô quạnh.

Đêm tháng Mười nơi đất Bắc, trong núi giăng kín sương mù, có vài bóng đen leo lên xuyên qua vách đá nhanh như ánh chớp, nháy mắt đã lên tới đỉnh núi.

Khách tới chơi nhẹ nhàng gõ cửa, chủ nhân lật đật ra tiếp đón. Khi mở cửa ra chỉ thấy bồn bề vắng lặng không người, còn đang nghi ngờ phải chăng mình nằm mộng thì kế đó lại nghe tiếng gõ cửa phát ra từ đằng sau, xoay người lại xem thì mới phát hiện thì ra vị khách này gõ vào cửa sổ.

Dưới cửa sổ không phải đường, mà là vực thẳm vạn trượng.

Nguyễn lang trung run lẩy bẩy, nháy mắt trong đầu ông lướt qua mấy từ đại loại như sơn tinh quỷ quái, mà khác ghé chơi cũng đã tự động bước vào chẳng cần mời.

Ba bóng người vây ông vào giữa, một trong số đó nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng loá mắt, hỏi: “Ông muốn chúng ra quẳng ông rơi tự do từ cửa sau xuống, hay là trói ông lại tống ra khỏi cửa, mất tự do?’

Lựa chọn của Nguyễn lang trung, đương nhiên không cần hỏi lại.

Lang trung và dược đồng ở phòng cách vách bị trói nghiến lại khiêng xuống núi ngay trong đêm, đưa đến một nơi chẳng ai tìm ra nổi. Ba người còn lại thì thay y phục, dịch dung, ngồi xổm một chỗ bắt đầu cãi cọ.

“Chỉ có một dược đồng, dĩ nhiên là ta đi.” Người có hàm răng trắng loá huơ huơ nắm tay. “Võ công ta giỏi, lại phản ứng nhanh và biết ăn nói…”

“Rầm.”

Chỉ nghe một tiếng trầm đục, không gian trở về yên tĩnh.

Người vung đấm thu nắm tay lại, cất giọng khô khốc: “Nắm đấm của ta còn biết ăn nói hơn.”

Người ngồi trên ghế uống trà nhìu mày, nói: “Nam Y, ta cảm thấy Hách Liên vẫn tốt hơn, ngươi...”

Thiếu niên áo vàng ngoái đầu lại, lớp mặt na da người cứng đờ phối với ngữ điệu khô khan của y lạ vô cùng thích hợp. “Nếu làm hỏng việc, ta sẽ tự sát.”

Tông Thần im lặng không nói, chỉ cười khổ, biết người đứng trước mặt mình vốn có sự kiên nghị mà người phàm khó lòng sánh nổi.

Y đã từng vùi mình trong cát năm ngày đêm để luyện võ, suýt nữa chết vì ngạt thở, chỉ vì có người đã vô tính nói với y năm ngày đêm là hiệu quả nhất, lại quên bảo cho y biết luyện lâu như thế sẽ mất mạng.

Y chưa bao giờ suy nghĩ nhiều về hậu quả, chỉ làm chuyện mà mình muốn làm.

Cố Nam Y không đợi câu trả lời của Tông Thần đã trói nghiến Hách Liên Tranh lại, nhét tất thối chưa giặt của Nguyễn lang trung vào miệng gã, rồi tống gã xuống dưới gầm giường.

Kế đó hai người liên nằm bên trên kẻ kia, khoan khoái đánh một giấc – Phổ Thành ngoài lỏng trong chặt, tra xét rất nhiều, ngoài có đại quân, trong có thân vệ của Vương gia, quả thực là hiểm địa số một trước mắt. Để tránh gây bàn tán xì xào, họ chỉ dám mang một số người xuất chúng nhất vào thành, cũng không dám tính toán cho bọn họ vào vương phủ đánh rắn động coả, những việc then chốt nhất đều phải đích thân hành động mới yên tâm. Do đó hai người đều thấm mệt, hơn nữa họ biết sau này có thể còn mệt mỏi thêm, đêm nay sắp trở thành đêm cuối cùng họ có thể yên giấc ở Phổ Thành, đến ngày mai sẽ không được ngủ nữa.

Biết điều ấy, mà vẫn có người mất ngủ, cứ trở mình qua lại in vết ván giường lên lưng, mãi cho đến khi Tông Thần thở dài nói: “Nam Y, nàng ấy sẽ không sao đâu, ngươi phải tin tưởng nàng ấy, Du người trong thiên hạ có chết hết thì nàng ấy cũng không dễ chết đâu.”

Cố Nam Y không in ván giường nữa nhưng cũng lặng thinh không nói câu gì, Khi trời sắp hửng sáng, trong cơn mơ màng, Tông Thần nghe y lẩm bẩm trong miệng:

“Ngươi cuối cùng cũng bỏ ta lại.”

Khi trởi sắp hửng sáng, có một toán sơn dân khóc lóc ầm ì, khiêng người lên núi.

“Nguyễn đại phu!” Ông lão đi đầu thoáng thấy lang trung đeo giỏ hái thuốc bước ra khỏi của, lập tức bổ nhào tới. “Cháu trai nhà tôi sang thăm tôi, không biết bị con gì cắn, xin ngài hãy cứu nó, ngài nhất định phải cứu nó nha…”

Thanh niên được họ khiêng lên, mặt mũi phủ một tàng khí đén, chân sưng vù bằng quả bí đao.

Nguyễn lang trung tuỳ tiện liếc qua, nói bằng giọng không vui: “Một vết thương bé xíu, có đáng phải gấp gáp như thế không?” Cũng không thèm kê đơn thuốc, tiện tay chỉ mấy thứ dược thảo xung quanh, sai dược đồng hái xuống, sắc lên rồi cho uống vào, chẳng bao lâu sau đã thấy vết sưng kia tan mất, người cũng tỉnh lại.

Ông lão tạ ơn rối ít rồi dìu cháu đi, lang trung và dược đồng đang định hái thuốc tiếp thì không biết từ đâu xông ra một đội thị vệ.

“Hôm qua chủ mẫu của chúng tôi đột ngột phát bệnh cấp tính, xin mời tiên sinh đến Phổ Thành một chuyến, nhất định sẽ có hậu tạ.”

“Không đi!” Nguyễn lang trung tính tình quái gở quả nhiên cực kì ngạo mạn, ông ta trợn mắt trắng dã, quay đầu muốn đi.

Thủ lĩnh thị vệ vung tay.

Một đám người xông lên, tóm cổ ông ta đi thẳng.

“Ấy ấy, các người cái làm gì thế hả! Buông ra!” Nguyễn lang trung ra sức giãy giụa, chửi bởi tanh bành, “Đám cường đạo các ngươi! Lũ khốn nạn! Đồ con lợn!”

Dược đồng vứt sọt thuốc lại đuổi theo, giơ nắm đấm đánh loạn xạ một hồi. “Cường đạo! Lũ khốn nạn! Đồ con lợn!”

Nguyễn lang trung mắng: “Buông ra! Bằng không coi chừng cả nhà ngươi chết ráo!”

Dược đồng nhảy lên chửi: “Cả nhà chết ráo!”

Nguyễn lang trung mắng: “Đồ giòi bọ chui rúc trong vại phân không biết thế nào là bẩn thỉu!”

Dược đồng nhảy lên lưng một người, định kẹo cổ hắn. “Giòi bọ!”

Bọn thị vệ không thể nhẫn nhịn thêm, lang trung không thể đắc tội, nhưng dược đồng vẫn có thể sửa lưng, bèn vây y lại đánh đập tơi tả.

Dược đồng ôm đầu, lăn qua lộn lại trên mặt đất, chỉ biết mắng chửi: “Giòi bọ, Giòi bọ!”

“Dám đánh đập đồng tử của ta, ta sẽ liều mạng với các ngươi!” Nguyễn lang trung nổi trận lôi đình, bấy giờ bọn thị vệ mới dừng tay, hung hăng nhét giẻ đầy miệng dược đồng, khiêng lên vác thẳng xuống núi, tống vào xe ngựa, đi về hướng Phổ Viên.

Đợi cho mọi người đi sạch sẽ, sườn dốc vắng vẻ trở lại, chợt có người nghiêng nghiêng ngả ngả chui ra khỏi căn nhà,

Đưa tay kéo chiếc tất thối trong miệng ra, gục mặt xuống đất nôn oẹ mấy tiếng, thế rồi hán tử áo xanh mắt đầy giận dữ nhìn trời gào lớn.

“Hãy đợi đấy! Lão tử nhất định sẽ đến!”

Từ ngày Phổ Thành có đại quân trú đóng, cuộc sống nơi đây dần dần trở nên hỗn loạn. Quân Liêu đại bại, tầm tình bực bội, thường nảy sinh xung đột với bách tính, dù Chủ soái đã chém đầu một vài binh sĩ gây sự, lại nghiêm khắc khống chế số lính đóng quân bên ngoài được vào thành, nhưng những chuyện như thế vẫn liên tục xảy ra. Tấn Tư Vũ cũng không dám quản binh lính quá chặt, bệ hạ không cho phép lui quân, sang xuân còn có đại chiến, lỡ đâu không khống chế nổi binh lính, để hoạ làm loạn quân doanh thì sự tình càng thêm nghiêm trọng.

Nhưng chuyện xảy ra vào ngày hôm nay lại càng ác liệt – Có vài binh lính vào chợ Tây của Phổ Thành, dùng bạc giả định đồ rồi bị phát hiện, đã không đền tiền lại còn đánh chết người ta, bị dân chúng và thương nhân đồng loạt vây lại. Bấy giờ trong thành vẫn còn một số binh lính, họ lập tức đuổi tới nơi hò hét cổ vũ đồng bào, hai bên tức khắc xông vào đánh lộn, chết và bị thương vô số kể. Sau vụ này kiểm tra lại, lúc ấy đúng vào phiên chợ sáng, rất nhiều người hầu của Phổ Viên đang mua đồ ở đó, đã bị giẫm chết vài người, lại mất tích thêm vài người nữa. Từ sau ngày Phổ Viên đãi vương giá, vốn đã cảm thấy số người hầu hạ không đủ, mà bây giờ lại càng thêm túng thiếu. Thế là chủ nhân cũ của Phổ Viên bèn phái người đến hỏi ý An vương rằng liệu có thể bổ sung một ít nô bộc đến đây không?

Tấn Tư Vũ đang bận xử lý trận hỗn loạn lớn kinh động đến triều đình này, chưa kịp hỏi gì đã đồng ý luôn, ngay trước khi đi lại nói với thủ lĩnh hộ vệ của mình đến bấm bảo việc này: “Cứ chiếu theo quy củ cũ mà làm.”

Thủ lĩnh thị vệ vâng dạ, đích thân dẫn người đến cùng quản gia của Phổ Viên tuyển chọn nô bộc. Họ muốn chọn người vào Phổ Viên hầu hạ vương giá, cho dù không vào được nội viện mà chỉ hầu hạ ngoài ngoại viện thì cũng phải tuyển chọn gắt gao, phải xem gia thế thanh bạch, xem giấy tờ chúng minh thân phận, xem thư tiến cử của người bảo lãnh, qua rất nhiều tầng thủ tục rườm rà.

Khi thủ lĩnh thị vệ đến nơi, họ đã tuyển sơ bộ được một đám gia đinh, ai nấy thoạt nhìn đều vô cùng lanh lợi, buông thõng hai tay nghe phân phó.



Quản gia Phổ Viên mặt mũi tươi cười nghênh đón, “Đám gia đinh này cũng không tệ đâu, ngày hãy xem cho thật kĩ.”

Đội trưởng thị vệ gật đầu, chỉ cần liếc mắt một lượt cũng nhận ra đám người này chí ít đều có tinh thần rất tốt, liền ngồi xuống thượng toạ.

“Người các người hầu hạ không phải hạng phàm phu mà là An vương điện hạ xuất chúng được Thánh thượng yêu mến. Cho dù chỉ hầu hạ bên ngoài lớp cổng thứ hai thì cũng đủ làm rạng rỡ tổ tông rồi. Tuyệt đối phải chuẩn bị tinh thần làm ăn cho cẩn thận, để xảy ra bất cứ sai lầm gì thì chẳng ai cứu được mạng các ngươi đâu…” Đội trưởng thị vệ ngồi bên trên nghiêm nghị thuyết giáo nói một lúc chợt cảm thấy khát nước, vươn tay ra muốn nâng chén trà, lâp tức có một gã gia đinh mới đến thân hình cao lớn, nhanh tay nhanh mắt tiến lên một bước, bưng trà dâng lên.

Đội trưởng thị vệ nhận lấy, liếc mắt đánh giá gia đinh lanh lợi này, cảm thấy người này ngoại trử đôi mắt híp trông hơi chướng mắt một chút thì cũng coi như dáng dấp đường đường, nhất là sống lưng thẳng tắp kia trông thật thuận mắt. Hắn gật đầu ra ý vừa lòng, nới thêm vài câu nữa rồi bảo: “Nếu đã làm người hầu bên cjanh điện hạ, thì phải tuân theo quy tắc của An vương phủ chúng ta.” Nói đoạn phất tay, lập tức có người bưng lên một cái khay sắt, trên khay là than củi đã đốt cháy đỏ bừng và một mảnh sắt bên trên có khắc chữ.

“Đã làm thuộc hạ nô bộc cửa người ta thì phải coi trọng chữ ‘trung’, một ngày làm người của An vương phứ, cả đời là nô bộc của An vương – Các ngươi có sẵn lòng không?”

“Có!” Mọi người đều đồng thanh đáp lời, hán tử tao lớn kia hô đặc biệt vang dội, còn tự thêm vào một câu: “Vì điện hạ dấn thân vào chốn dầu sôi lửa bỏng, đến chết cũng không từ!”

“Chà chà, còn có chút kiến thức!” Đội trưởng thị vệ mỉm cười, “Thật ra cxung không cần dấn thân vào chốn dầu sôi lửa bỏng, chỉ cần chịu chút đau đớn ngoài da thôi.”

Đám người hầu mới tới đều ngẩng đầu lên nhìn mảnh sắt đã nung đến đỏ bừng kia, trên mảnh sắt ấy khắc một chữ “An” hết sức rõ ràng.

“Đây là ký hiệu của An vương phủ ta, từ rày trở đi các người mang nó theo người, trọn đời không thể lột bỏ, đây là vinh hạnh của các người. Nếu có kẻ nào sợ hãi thì có thể đòi lại văn khế của mình.”

Mọi người đều đổi sắc mặt, in lên một ấn ký giống như trâu ngựa sao? Nghe đâu quý tộc Đại Liêu xưa kia có quy cũ này thật nhưng do quá mức dã mang nên đã bị xoá bỏ từ lâu, không ngờ An vương phủ thế mà còn giữ lại quy cũ này.

Đội trưởng thị vệ lẳng lặng uống trà – Thật ra An vương phủ trước kia cũng không có quy cũ này, đây là yêu cầu mới nhất của Vương gia. Còn vì sao phải là như vậy thì tâm tư của Vương gia không phải thứ mà những người như họ có thể suy đoán.

Giang phòng chìm trong một bầu không khí trầm lặng, ai nấy trông đều có vẻ bối rối. Làm người hầu dĩ nhiên phải đứng dưới người ta nhưng dù sao cũng vẫn là người. Còn đây chính là cách đối xử với trâu ngựa, về sau nếu hồi hương xuất tịch thì cả đời chẳng biết làm sao để nhìn mặt người khác.

Cánh cửa của căn phòng cách vách mở ra, bên trong kê vài các giường hẹp, chờ người ta đi vào in dấu, hoặc là tự động bỏ đi.

Người cao lớn có đôi mắt híp kia nhìn đăm đăm vào mảnh sắt đã bị nung đến đỏ bừng, dường như muốn nhìn ra hoa mọc trên đó. Một nam tử khác có gương mặt bình thường cũng đang trầm mặc thì lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhỏ có phần đăm chiêu.

Còn có vài người khác cúi đầu, chẳng nhìn đi đâu hết, trông có vẻ buông xuôi.

Vẫn là người cao lớn kia mở miệng trước tiên, đột nhiên bật cười ha hả phá vỡ bầu không khí yên lặng. “Đã dám nhảy vào chốn dầu sôi lửa bỏng, còn sợ gì một cái dấu sắt nung? Ta vào trước!”

Gã vô cùng thống khoái nhấc chân bước vào cánh cửa, đội trưởng thị vệ mỉm cười hài lòng.

Nam tử trầm tĩnh kia cũng cười cười, không nói lời nào đã đi theo vào bên trong.

Mấy người vốn không thèm nhìn ai bỗng dưng ngẩng đầu, mở miệng hình như muốn nói điều gì nhưng rồi lập tức cắn răng đuổi theo.

Có những người này đi đầu, phần lớn ngưởi đó cũng theo sau, lại có người cuối cùng lựa chọn rút lui. Nhìn theo bóng dáng những người rút lui, đội trưởng thị vệ vẫy tay, lập tức có người lặng lẽ bám gót.

Mười mấy người bước vào cánh cửa nhỏ bên này đưa mắt nhìn nhau, người cao lớn đi đầu bật cười sang sảng, hỏi: “In nửa trên hay là in nửa dưới? Sẽ không in vào cậu em của ta chứ?”

Thị vệ phì cười, bảo gã, “Xem cái kiểu của ngươi, muốn làm thái giám cũng không đủ tư cách. Đến đây, cởi quần.” Chỉ vào mông gã.

Người cao lớn kia cười ha hả, nói: “Sao không in lên ngực ta chứ, tương lai ta cưới vợ cũng tiện cho nàng thưởng thức vết sẹo này của ta, nói không chừng nàng còn thương ta, đặt miệng hôn lên chỗ kia… Chậc chậc, cảnh đẹp biết bao, cái mông này lại không thể nào đạt được đãi ngộ ấy.”

Nam tử trầm tĩnh kia liếc gã, bỗng dưng cười nói: “Chỉ e dù các hạ in lên ngực cũng chưa chắc có người chịu hôn, vậy chẳng phải là phí công in sao?”

“Ngươi thì biết cái gì?” Người cao lớn liếc xéo y. “Vợ ta cực kỳ nhu thuận, nhất định sẽ hôn.” Nói xong liền nhanh nhẹn cởi quần, lộ ra cặp mông tròn trịa căng mẩy như đá cẩm thạch, da thị màu mật ong nhạt long lanh bóng bẩy, “ây da” một tiếng đã nhảy lên giường, đưa tay vỗ mông, nói trong tiếng vỗ bồm bộp: “Đến đây! Tiếc thay một khối thịt xịn!”

Lại ngoảnh đầu chế giễu nam tử trầm tĩnh kia: “Ngươi cũng chẳng phải đàn bà, cởi cái quần thôi mà lề mề thấy ớn!”

Một nam tử đứng ngoài cùng từ đầu chí cuối vẫn nhìn chằm chằm sang đây, nghe được câu này bỗng dưng ngẩng đầu lên muốn nói gì đó nhưng nhìn đến nam tử trầm tĩnh kia lại bĩu môi, xoay người lại cào tường.

Nam tử trầm tĩnh kia phớt lờ mọi khiêu khích, mím môi, thong dong cởi y phục. Dung mạo y không có gì xuất chúng nhưng động tác trầm ổn, mỗi cử chỉ đều toát lên phong vận đặc biệt, liếc qua một lượt thì chẳng thấy gì, song nhìn thêm vài lần nữa sẽ nhận ra mình không thể dời mắt đi được. Y khiến người ta cảm thấy dù làm gì trông cũng đẹp mắt.

Ngay cả một việc như cời y phục chờ đóng dấu mà vào tay y cũng trở nên ưu nhã tĩnh khí, không vội không gấp, không giống một người sắp bị sĩ nhục thân thể, trái lại giống như Trạng nguyên diễu phố.

Y phục dẫu cởi chậm rồi cũng đến lúc cởi hết, kẻ cao lớn kia nằm bò lên cái giường bên cạnh, nhàn nhã thảnh thơi chống tay lên má, đưa mắt ngắm nghía thân thể y, cười cười bảo: “Ta cứ tưởng sẽ thấy một thân thể mềm mịn non nớt trắng đến kinh người, không ngờ trông ngươi cũng khá đấy.”

Nam tử kia nằm sấp không cựa quậy, đầu gối lên cánh tay, da thịt trên người y trơn mịn như tơ, trắng như sữa, toả sáng mờ mờ trong gian phòng tối. Thân hình với những đường cong tinh xảo lưu loát, tràn đầy sự dẻo dai và mạnh mẽ. Nằm sấp cạnh nam tử vóc dàng cao lớn, hai người đều khiến kẻ khác cảm nhận được một vẻ đẹp đặc thù thuộc về thân thể nam nhi.

Đội trưởng thị vệ đi tới, vừa liếc qua một lượt mắt đã sáng rực lên, do dự giây lát rồi đột nhiên mở lời: “Thật ra sau trận chiến ở dốc Bạch Đầu, đội hộ vệ chúng ta cũng đã hi sinh rất nhiều người…”

Quản gia Phổ Viên đứng bên cạnh lập tức hiểu ý cười nói: “Đại nhân đừng ngại, cứ chọn lấy mấy kẻ khá khẩm đi.”

“Cũng được, chẳng qua chỉ bổ sung người cho đội hộ vệ lớp ngoài thôi.” Đội trưởng thị vệ gật đầu, sải bước đi trọng một vòng trong phòng, vỗ mông gã cao lớn, cười bảo: “Đứng lên! Đi theo ta.”

“Gì cơ?” Gã cao lớn che mông, gào lên, “Tôi tình nguyện bị đóng dâu, tôi muốn đến Phổ Viên, bà nội tôi ở nhà vẫn chưa có tiền mua thuốc…”

“Đồ ngốc, không bị đóng dấu ngươi ngứa mông hả?” Đội trưởng thị vệ đá gã một cú nhẹ hều, nói, “Ta vừa ý ngươi rồi. Ngươi rất có tiềm năng, nếu bổ sung vào đội hộ vệ thì khỏi phải làm một tên tiểu tử khúm núm nữa!”

“Còn không mau tạ ơn đại nhân!” Quản gia Phổ Viên tươi cười hớn hở.

Gã cao lớn ngây ra mất một lúc rồi mới mặc quần đứng lên, lại đờ người thêm chốc lát mới bò xuống giường khấu đầu với đội trưởng thị vệ. “Đa tạ đội trưởng cất nhắc, tiểu nhân nhất định sẽ hiếu kính ngài thật tốt!”

Đội trưởng thị vệ mỉm cười nâng gã dậy, lại ngắm nghía nam tử trầm tĩnh kia, sắc mặt có vẻ do dự, hồi lâu mới hỏi: “Ta thấy ngươi cũng không tồi, có biết võ công không?”

Nam tử kia lắc đầu.

“Đại nhân ắt hẳn cũng nhìn ra tiểu tử này văn nhã khác hẳn người thường?” Quản gia Phổ Viên cười nói, “Tiểu tử này biết chữ nghĩa, ta nghĩ thư phòng của Vương gia thiếu một tên tiểu tư được việc, định đưa y đến cho Vương gia xem xét, nếu đại nhân muốn…”

“Không muốn không muốn.” Đội trưởng thị vệ vội vã phất tay. “Không biết võ công thì ta lấy làm gì.”

Nói đoạn liền đưa gã cao lớn ra khỏi cửa, cùng lúc đó một tiểu tư mang con dấu sắt tiến vào, thanh sắt nung đến đỏ bừng cháy xèo xèo trên khay sắt. Khi gã cao lớn bước chân ra khỏi cửa, gương mặt lộ ra thần sắc phức tạp, vừa mừng thầm lại vừa tiếc nuối.

Nam từ đang nằm sấp trên giường ngoái lại liếc nhìn thanh sắt nung kia một thoáng rồi lạnh nhạt quay đầu.

Thanh sắt nung in lên da thịt, vang lên một tiếng “xèo” rất dài, một thứ mùi khéo lẹt nháy mắt đã tràn ngập cả gian phòng, khiến người ta ngửi thấy liền không nhịn nổi mà run lên bần bật.

Trong phòng nổi lên tiếng kêu gào ầm ĩ, gã cao lớn dỏng tai lên nghe ngóng, hình như không nghe thấy tiếng rên của nam tử trầm tĩnh kia.

Gả đảo mắt nhìn lại, thấy đội trưởng thị vệ cũng đang dỏng tai lên nghe tiếng thét trong phòng, bèn xoay tròng mắt, cười nói: “ Đại nhận, tiểu nhân sắp được phân đến đội hộ vệ nào? Đội thân vệ của Vương gia phải không?”

“Ngươi mơ mộng vừa thôi!” Bị gã ngắt lời, quên mất phải tiếp tục nghe, đội trưởng thị vệ ném cho gã một ánh mắt khinh khỉnh. “Hạng người mới đến chưa lập được tí công trạng nào như người, được canh gác bên ngoài lớp viện thứ hai đã tốt lắm rồi!”

“Vậy ư.” Gà cao lớn có vẻ thất vọng, lầm lùi đi theo hắn, xoa xoa cằm, trong đôi mắt nheo nheo dung tục lộ ra thần sắc suy tư.

Gã đang cân nhắc… Có nên quay lại nhận một dấu nung bằng sắt không…

Tôi Tuyết trai hiện là nơi bận rộn nhất trong Phổ Viên, đại phu tới tởi lui lui đông như mắc cửi, thuốc bột đổ ra đã sắp đắp cao thành một con đường. Do An vương điện hạ thường xuyên đến thăm nên đây cũng là nơi cảnh vệ nghiêm ngặt nhất.

Sáng sớm hộm ấy, nàng tỉnh lại trong mùi thuốc nồng nặc, uể oải mở mắt ra, nghe tiếng nha hoàn bà hâu vui vẻ reo lên: “Cô nương tỉnh rồi!”

Nàng nhếch khoé miệng, coi như nở một bụ cười.

Mấy ngày nay nàng ngủ ngày càng nhiều, thời gian tỉnh táo lại ngày càng ít, cho nên mỗi lần nàng tỉnh lại đều sẽ kinh động đến Tấn Tư Vũ một cách vô cùng long trọng.

Bà hầu vội vã đi báo tin cho Tấn Tư Vũ. Nàng nheo đôi mắt, đột nhiên bảo thị nữ: “Đỡ ta dậy, trang điểm ăn vận cho ta.”

Thị nữ ngẩn người, thầm nghĩ từ bao giờ cô bắt đầu coi trong dung mạo của mình như thế? Trước đây có bẩn như lợn vẫn dám tựa vào vai điện hạ không hề biết xấu hổ, bây giờ đã ốm yếu đến dở sống dở chết mới bắt đầu để ý.

Nàng mím môi không nói, thị nữ cũng không dám trái lời nàng – Cô ta luôn cảm thấy nữ tử này mỗi khi trầm mặc đều tràn đầy mạnh mẽ, không cho phéo người ta khinh thường.

Đỡ nàng ngồi dậy, thị nữ lấy gương ra, hỏi nàng: “Cô nương muốn trang điểm kiểu gì nào?” Đã cầm sẵn vài hộp phấn son màu sắc rực rỡ, chẳng ngờ nàng lại chỉ mấy màu nhàn nhạt, nói: “Đây”

Sau khi trang điểm bằng mấy thứ son phấn màu sắc mịn màng này, trông nàng đã bớt nhợt nhạt hơn nhiều, gò má ửng hồng, một phơn phớt đỏ, vẻ yếu ớt bệnh tật cũng bay biến hết, lại thêm vài phần phơi phới thanh xuân.

Bấy giờ thị nữ mới hiểu vì sao nàng không chọn những màu rực rỡ. Nàng đã bệnh đến trắng tái mặt mày, nếu dùng màu rực rỡ trông sẽ phù phiếm giả tạo, chỉ bằng dùng màu sắc ôn hoài trông lại càng chân thật, liền bật ra lời khen từ tận đáy lòng: “Cô nương thật đẹp.”

Nàng nhìn đăm đăm bóng dáng mình in trong gương đồng, nữ tử trong gương thanh diễm tuyệt tục, chỉ có một vệt ấn ký màu đỏ như vết bớt hay như một khối máu đông, trông hơi quai dị, nhưng trong vẻ quái dị lại sinh ra mấy phần đẹp đẽ đến yêu dị, câu hồn nhiếp phách người ta.

Nàng chậm rãi vuốt vẻ lên ấn ký kia, dùng một thứ biểu cảm xa lạ, lẩm bẩm như đang chìm trong cơn mộng mị: “Là đúng? Hay sai?”

Thị nữ không nghe rõ nàng đang nói gì, khi ngoái lại chỉ thấy nàng mỉm cười nhàn nhạt, vừa thân thờ cô đơn bất lực lại vừa cương quyết, nhiều vẻ mặt phức tạp đan xe lẫn nhau, lay động trong ánh mắt ban mai, khiến người ta nghĩ đến đoá hoa nở trong sương, một vẻ đẹp tưởng gần mà xa, không sao hái xuống được.

Thị nữ nín thở, nàng lại quẳng gương đồng đi, ngắm nghía bản thân rồi nói: “Thay bộ y phục khác cho ta, ta muốn loại có ống tay áo dài.”

Thị nữ ngạc nhiên nhìn nàng – Lẽ nào bộ y phục nàng đang mặc không phải loại ống tay dài sao? Ống tay kia đã che kín mua bàn tay rồi còn gì?

Nàng cụp mắt xuống, nhìn cánh tay chưa lành vết thương vẫn đang băng bó, nói: “Vải quấn kĩ quá làm ta khó chịu, tháo ra rồi thay một bộ đồ có ống tay áo thật dài cho ta, đừng để Vương gia trông thấy.”

Nói xong một câu dài, nàng lại thở hổn hển. Thị nữ không dám để nàng hao phí sức lực, bằng không Vương gia phát hiện lại quở mắng một hồi, đành phải thuận theo lời nàng, tháo mảnh vải đang băng bó vết thương ra.

Nàng cong khoé môi, tựa lên gối mềm, cố gắng lựa cho mình một tư thế ngồi đoan chính.

Có tiếng bước chân hối hả vang lên, không phải tiếng chân của một người.

“Thược Dược.” Tiếng Tấn Tư Vũ vọng tới – Nàng cứ khăng khăng bảo tên mình là Thược Dược, ngay đến Tấn Tư Vũ cũng buộc phải gọi nàng bằng cái tên này. “Ta đã tìm cho cô một thầy thuốc giỏi.”

Rèm cửa vén lên, sau lưng Tấn Tư Vũ còn có thêm hai người nữa.

Nguyễn lang trung và dược đồng của ông ta.

Hai người kia vừa đặt chân vào cửa đã thấy nàng ngồi trên giường, mỉm cười nhìn về phía họ. Dược đồng lập tức lảo đảo, Nguyễn lang trung bèn giữ y lại, mặt vẫn không hề đổi sắc.

Tấn Tư Vũ đi trước không hề thấy việc xảy ra sau lưng mình, hắn ngắm nghía bộ dạng mới mẻ của nàng với vẻ kinh ngạc, không giấu nổi nét vui mừng: “Hôm nay khí sắc cô khá quá!”

Lại hỏi: “Sao đã ngồi dậy được rồi?”



Nàng mỉm cười với Tấn Tư Vũ, không thèm liếc mắt nhìn hai người đứng sau lưng hén lấy một cái.

Nguyễn lang trung lẳng lặng cụp mắt xuống, cẩn thận hít mùi phấn son thoang thoảng trong không khí. Dược đồng đứng thẳng lưng, đưa đôi mắt cá chết nhìn nàng vài lần, sau đó lại ra sức dời ánh mắt đi chỗ khác.

Y đứng bên cạnh cửa, đưa tay ra như muốn cào khung cửa, Nguyễn lang trung liếc mắt nhìn sang, y lập tức thu tay lại, ngón tay rụt vào ống tay áo.

Ngón tay của Cố Nam Y siết chặt vào lòng bàn tay mình…

Lúc này đây lòng y rối như tơ vò, chỉ điên cuồng gào thét hai chữ - là nàng là nàng là nàng là nàng…

Người ngồi trên giường xoã mái tóc dài đã búi, trông gầy guộc đến đáng thương. Vì gầy nên đôi mắt trông to đến kỳ lạ, làn hơi nước mịt mờ ấy vừa thoáng xoay chuyển, y chợt cả m thấy dường như mình đã bị nhấn chìm trong một cơn thuỷ triều mang theo hơi sương.

Y chưa bao giờ được thấy gương mặt thật của nàng – Nàng luôn đeo hai lớp mặt nạ, tháo xuống một lớp vẫn còn lại một lớp. Y đang quen với Nguỵ Tri hay Phượng Tri Vi mặt vàng, nhưng vào khoảnh khắc này, chỉ sau một cái liếc mắt, y đã biết đó chính là nàng.

Thì ra đó là nàng, nhưng là gương mặt nào của nàng thì hình như cũng chẳng có gì khác biệt. Có những người nhận ra nhau một cách kỳ diệu như thế, dẫu đeo lên trăm nghìn lớp mặt nạ thì vẫn chỉ nhìn vào linh hồn nhau.

Y không dám nhìn nàng, sợ bản thân thật sự không thể khống chế, sẽ lặp lại những hành động như rất nhiều lần đã qua. Bế bổng nàng lên ôm chặt vào lòng, đưa nàng trồn vào vòng bảo vệ vĩnh hằng của y, kế đó là hại nàng – giống như lời Hách Liên Tranh đã cảnh cáo.

Y chỉ còn cách ra sức bấm móng tay thật sâu vào lòng bàn tay, ra sức cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Mặt đất mơ hồ phản chiếu bóng dáng nàng, mỏng manh đến thế, yếu ớt đến thế, mỏng manh hơn bao giờ hết, khiến người ta e sợ chỉ một luồn ánh sáng cũng đủ sức nghiền nát nàng.

Trong cơn hoảng hốt có thứ gì ầm ầm dội tới, phá tan tim gan máu thịt thành từng mảnh nhỏ, đi rồi lại đến. Trong cơn đau thiêu đốt tim gan này, dường như y muốn run rẩy, mà lại không dám run rẩy. Y nhớ lại mỗi lần nàng mỉm cười gọi mình là tượng ngọc, giờ nàng khắc này, y tình nguyện biến thành một pho tượng ngọc, chỉ là một pho tượng ngọc.

Trong nháy mắt hiểu thấu nỗi khổ trên thế gian, hiểu thấu nỗi hoảng hốt ,lo lắng, ưu phiền, sợ hãi khi lạc mất nàng, hiểu thấu nối kinh ngạc, đau đớn, thương tiếc khi tìm được nàng, lần niềm bi thống khi gặp gỡ mà chẳng thể nhận nhau.

Quả nhiên đúng như lời nàng nói, sau tất cả vẫn là thương đau.

Y cắn răng trầm mặc, lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay đến bầy nhầy máu thịt.

Ánh mắt ấy lướt qua, thoáng dừng một chút trên người dược đồng bị đánh trông hơi nhếch nhác, sau đó vụt trôi, nàng cụp mắt xuống.

“Đừng coi thường người ta, có thể đây chính là Bồ Tát cứu mạng cô đó.” Tấn Tư Vũ thấy hôm nay nàng có vẻ phấn chấn, tâm tình cũng cởi mở thêm mấy phần, đích thân giúp nàng dém góc chăn, động tác dịu dàng thân thiết.

Dược đồng ngẩng đầu nhìn sang, nàng đột nhiên bắt đầu ho khù khụ, dược đồng lập tức cúi gằm mặt xuống.

“Đây là ái thiếp của ta.” Tấn Tư Vũ quay lại nói với Nguyễn lang trung, “Mong tiên sinh cứu chữa cho thật tốt.”

Nguyễn lang trung tỏ vẻ kinh ngạc cứ như lần đầu được thấy cuộc sống xa hoa nhường này, dáng vẻ kiệt ngạo bất mãn dọc đường đã biến đi đâu mất. Ông ta khúm núm khom lưng, bước qua bắt mạch cho nàng.

“Người tiếu thiếp này của ta mấy hôm trước ra ngoài, sơ ý ngã khỏi lưng ngựa lồng, đầu bị tổn thương, từ đó trở đi trí nhớ có chút hỗn loạn.” Tấn Tư Vũ chỉ vào vết sẹo trên trán nàng rồi tiếp lời, “ Mời tiên sinh khám thử xem, có cách nào giúp nàng bình phục như thường không.”

Lang trung và dược đồng đều ngẩng đầu lên, chăm chú quan sát vết sẹo trên trán nàng.

Nàng mỉm cười, dáng vẻ có chút ngượng ngùng.

Lang trung cụp mắt xuống, bắt mạch cho nàng. Ánh mắt ông ta chợt ngưng lại, sau đó thân thể khẽ động, nói với dược đồng: “Dược thảo chúng ta mang đến có thể lấy ra phơi, đợi lát nữa có lẽ cần dùng đến.”

Dược đồng mím môi, đưa mắt nhìn qua vai lang trung, nhưng bị che chắn quá kỹ nên chẳng nhìn thấy gì cả. Y gật lấy gật đề, chẳng nói chẳng rằng cứ thế lui ra.

Tấn Tư Vũ cười nói: “Dược đồng của tiên sinh rất thành thực.”

“Ý cũng là một kẻ đáng thương.” Nguyễn lang trung nói, “Thuở nhỏ lên núi hái thuốc cũng bị thương tổn não bộ, tâm trí trở nên mơ hồ, lỡ có đắc tội với Vương gia thì mong Vương gia bỏ qua cho.”

“Không sao, không sao hết.” Tấn Tư Vũ tâm tình đang rất phấn chấn.

Lang trung cụp mắt xuống, ánh mắt lướt qua cánh tay nàng. Ống tay áo dài, quả thực đã che đi rất nhiều thứ, nhưng dù sao đi nữa cũng không giấu nổi đại phu bắt mạch.

Trực giả của Tấn Tư Vũ cực kỳ nhạy bén, ánh mắt lang trung vựa hạ xuống, hắn đã lập tức nhìn theo. Lang trung cũng không hề lúng túng, mỉm cười, chỉ vào cánh tay tím bầm đến biến dạng của nàng, nói: “Cánh tay của phu nhân cũng bị thương khi ngã ngựa phải không, có thể cho tôi xem được chứ?”

“Nếu tiên sinh chữa được thì hiển nhiên là rất tốt rồi.”

Chợt nghe một âm thanh trầm đục vang lên từ phía sau, mấy người đứng đó đều giương mắt nhìn lại, chỉ thấy dược đồng cầm hòm thuốc đang đứng như trời trồng bên kia giường Khắc Liệt, khom người xoa xoa chân. Âm thanh trầm đục kia là do y đâm sầm vào góc giường Khắc Liệt.

Thấy mấy người kia đều nhìn sang phía mình, y ngẩng đầu, chỉ vào Khắc Liệt, cất giọng nhạt nhẽo: “Đáng sợ quá…”

“Ngươi sợ rồi hả?” Ánh mắt Tấn Tư Vũ lộ ra thần sắc vui vẻ, hắn cười nói, “Vị này bị thương quả thực rất nặng, chờ tiên sinh khám cho phu nhân ta xong rồi khám cho hắn luôn thể.”

“Thầy thuốc phải cứu mạng người, không thể đùn đẩy cho ai khác.” Nguyễn lang trung đáp ứng ngay.

“Vị này là một nghĩa sĩ.” Tấn Tư Vũ thành khẩn nói, “Vì cứu tiểu thiếp của ta mà bị sói đói trong núi cắn nát cổ họng, chẳng biết có tỉnh được hay không, về sau ta cũng gửi hắn cho tiên sinh chăm sóc. Y thuật của tiên sinh danh chấn bốn phương, mấy vết thương ngoài da này chắc chỉ là chuyện vặt vãnh.”

“Dĩ nhiên phải dốc sức rồi.” Nguyễn lang trung mỉm cười, nhẹ nhàng buông ống tay áo nàng xuống, xoay người đi kê đơn thuốc. Dược đông bên kia cúi đầu nhìn Khắc Liệt, Nguyễn lang trung nói: “Tiểu Ngốc, càng xem càng sợ còn nhìn ngó cái gì, mau đi phơi thuốc.”

Dược đông Tiểu Ngốc ngoan ngoãn cúi đầu quay ra. Trên giường nàng tựa gối nhìn theo, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng kia, khoé môi thấp thoáng ý cười lành lạnh.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ rất nhẹ, quản gia Phổ Viên đứng bên ngoài kính cẩn nói: “Điện hạ, đám gia đinh mới tuyển đều đang quỳ ngoài lớp cửa thứ hai chờ đợi, ngài có muốn qua đó giáo huấn không?”

Nàng nhắm mắt lim dim ngủ, nghe mà như không nghe.

Nguyễn lang trung đang kê đơn thuốc, tay khe khẽ run lên.

Tấn Tư Vũ suy nghĩ giây lát rồi bảo: “Thôi khỏi cần, họ đã quỳ được hai canh giờ rồi, ngươi xem xét mà phân công cho từng người, có kẻ nào đặc biệt lanh lợi không?”

“Cả đám đều rất lanh lợi.” Quản gia mỉm cười lấy lòng, “Lưu đại nhân còn nhìn trúng một tên, đưa gã đi bổ sung vào đội hộ vệ ngoài lớp viện thứ hai.”

Tấn Tư Vũ “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Đều tuân thủ đúng quy tắc chứ?”

“Dạ.”

Tấn Tư Vũ cười cười, trong nụ cười ẩn chứa ý vị đặc biệt. Nàng ngước mắt lên, đăm đăm nhìn nụ cười ấy, liếc mắt ra bên ngoài căn viện.

“Đám gia đinh này đều rất lanh lợi.” Tấn Tư Vũ đột nhiên quay lại hỏi nàng, “Ta nghĩ, chờ đến khi cô khoẻ lên một chút sẽ gả cô cho một tên tiểu tư làm vườn, chuyên nuôi những loài chim hiếm cho cô được thư thả tâm trí, cô có chịu không?”

“Thôi khỏi.” Nàng ngay lập tức cự tuyệt, “Phiền phức chết đi được…”

“Vậy ngươi thu xếp đi.” Tấn Tư Vũ vừa ý xoay người. “Tên tiểu tư đang phục vụ trong thư phòng quá ngu ngốc, bảo người tìm một kẻ biết chữ nghĩa đến, có tìm được người thích hợp không?”

“Đã tìm ra rồi.”

“Vậy an bài trong thư phòng của ta, những khi rảnh rỗi cũng có thể làm chân chạy vặt.” Tấn Tư Vũ đứng dậy, làm bộ muốn đi, nàng mỉm cười nhìn theo hắn.

Tấn Tư Vũ đột nhiên cúi xuống, thì thào bên tai nàng: “Cô phải ngoan ngoãn một chút, chờ cô khoẻ lên rồi ta sẽ đưa cô đến kinh đô…”

Hắn dựa quá sát, cúi người xuống che khuất thân thể mảnh mai của nàng. Nhìn từ góc độ của Nguyễn lang trung và dược đồng đứng ngoài cửa sổ thì giống như hắn đang vô cùng thân mật hôn lên thái dương nàng.

Mái tóc đen của hai người xoã xuống, ám muội quấn quít lấy nhau trên tầng chăn gấm.

Nàng lặng thinh không nói, cũng không hề né tránh, chỉ lim dim đôi mắt. Dường như bị đợ thăm khám bệnh này làm tiêu hao hết sức lực nên nàng hoàn toàn không để ý tới cử chỉ thân mật của hắn.

Nguyễn lang trung không ngẩng đầu lên, chỉ chuyên tâm kê đơn thuốc.

Dược đồng cúi đầu lầm lũi phơi thảo dược.

Tấn Tư Vũ mỉm cười bước ra khỏi cửa, vạt áo gấm phất qua mặt dược đồng.

Dược đồng không nhúc nhích, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, chuyển sang một hướng khác, mang dược thảo sang phơi ở một khoảnh sân khác sau nhà. Khoảnh sân bên kia, cách một bức tường chính là giường của nàng.

Y chậm rãi trải dược thảo ra rồi ngồi xổm xuống góc tường, một lúc sau mới chậm rãi đặt bàn tay lên mặt tường,

Bên kia bức tường, chính là nơi nàng dựa lưng. Bên kia bức tường, trái tim nàng đang đập…

Nếu có thể, y muốn phá nát bức tường này.

Nếu có thể, y muốn vượt tường ôm nàng đi.

Nếu có thể, y muốn đưa nàng thoát khỏi căn ngục sắt đi mỗi bước đều bị giam hãm này, từ nay tiếp tục tự do sống bên nhau.

Nhưng y biết, mình không thể.

Bốn bề đã được cải tạo từ lâu, cơ quan dày đặc, trọng binh vô số. Nàng là miếng mồi nhử bị nhốt trong trùng trùng vách sắc, chờ con mồi trong dự tính liều lĩnh đến nộp mạng.

Y không sợ chết, nhưng y không thể hại chết nàng. Một thân thể như thế sẽ không chịu nổi bất cứ sự giày vò nào.

Y chỉ biết ngồi xổm dưới góc tường này, nhìn vào một bức tường mà nhớ nhung nàng.

Càng nhớ nhung, lại càng hoài niệm.

Thì ra những sơm chiều bên nhau trong dĩ vãng mà y vốn chẳng để tâm, cho đến khi gần trong gang tấc lại chẳng thể nhận nhau, y mới nhận ra chúng quý giá vô ngần..

Gió rét vù vù thổi qua.

Y nhắm mắt lại, ngửa đầu trong cơn gió buốt ngày đông nơi đất Bắc.

Cách một bức tường dày.

Dùng lòng bàn tay.

Nghe.

Nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook