Chương 28: Gặp nhau khi mưa rào giội hoa lê
Thiên Hạ Quy Nguyên
07/09/2018
Type: HK
Đầu tiên hãy nói về sự kiện leo tường.
Đêm đó theo lời đương sự leo tường, thời tiết rất đẹp, sao trời lấp lánh, hương hoa ngào ngạt, tình cảm trong lòng xao xuyến. Quy định canh hai thổi còi đi ngủ của thư viện là vô nhân đạo, gã đã quen ngủ vào canh ba, lên giường vẫn trằn trọc thao thức. Mất ngủ thì rất dễ ra cửa đi lung tung, rồi gã thấy một đóa hoa rất đẹp, muốn thưởng thức hương thơm, chẳng qua gã không để ý bông hoa kia lại không khéo mọc trên đầu tường viện của Ti nghiệp đại nhân mà thôi.
Đêm đó theo lời đương sự bị leo tường, thì trên đầu tường không có hoa.
Đêm đó theo lời người đi săn dưới chân tường là Cố đại nhân, thì: trời tối, đổ mưa, canh bốn, khinh công.
Xâu chuỗi bốn cụm này, thì có nghĩa vào lúc canh bốn nửa đêm, dưới trời mưa đưa tay ra không nhìn rõ năm ngón, có người vận khinh công muốn bay qua bức tường không nở hoa của Ti nghiệp đại nhân.
Về chuyện phiên bản của ai có tính chân thật cao hơn, dĩ nhiên không cần hỏi.
Thật ra trong đêm đó người leo tường kia mới leo được nửa người qua tường, sau đó cúi đầu, thì đã thấy dưới chân tường có người ngẩng đầu lên, đôi mắt nấp sau tấm mạng che ngời sáng như sao Bắc Cực. Mà cửa sổ nhà chính cũng mở đánh “két” một tiếng, một người ló đầu ra, ăn mặc nghiêm chính kín đáo, cười hết sức dịu dàng, nói: “Đến rồi hả.”
Hách Liên thế tử đang ngồi chân trong chân ngoài trên đầu tường hết sức chán nản- gã cứ đinh ninh cho dù không mò vào phòng người ta được, thì mình nửa đêm xộc vào phòng, Ti nghiệp đại nhân liệu có ăn mặc trễ nải lao ra cho gã được dịp ngắm đã đời không, kết quả người ta còn mặc nhiều y phục hơn gã.
Gã ngồi trên bức tường âm ẩm nhơm nhớp, chào hỏi Ti nghiệp đại nhân: “Đến rồi ạ.”
“Phong cảnh trên tường có đẹp không?”
“Đẹp lắm.”
“Ngắm nghía đã đủ chưa?”
Hách Liên Tranh ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía, đáp: “Chưa đủ.”
“Thế hả?” Phượng Tri Vi khép cửa sổ, “Vậy cứ ngồi ngây ra đó đi.”
Hách Liên thế tử lắc đầu phản đối- kẻ kia thật chẳng đáng yêu chút nào, thế này thì còn gì là mặt mũi? Lấy tư cách gì bắt ta ngồi lại trên này? Thế tử ta thích đi thì đi, thích ở thì ở.
Gã muốn leo xuống, lại cảm thấy leo trèo trước mặt Cố Nam Y thật sự rất mất mặt. Thế là gã đạp cả hai chân lên, chuẩn bị dùng tư thế chim ưng tiêu sái cất cánh bay lên từ đầu tường.
Đúng vào khoảnh khắc hai chân dạng ra sắp bay mà chưa bay kia.
Cố thiếu gia đột ngột vung tay, bầu trười sáng ngời ánh bạc.
Hách Liên Tranh lập tức hóa đá giữa không trung….
Đúng vào khoảnh khắc gã nhấc mông lên, vô số đinh bạc thon dài đã xuyên qua đũng quần dài đặc biệt rộng của gã một cách vô cùng chuẩn xác, rồi ghim vào đầu tường.
Thủ pháp ám khí tối cao, chuẩn xác, tinh vi, xê dịch nhiều lần trong đường tơ kẽ tóc… Những điều này vẫn chưa thể khiến Hách Liên Tranh toát mồ hôi lạnh.
Gã toát mồ hôi, vì có một cây đinh bạc lướt thẳng qua bộ phận cực kỳ quan trọng của gã, ghim vào vị trí cận kề chỗ đó, thiếu điều quẹt ra tia lửa.
Cố thiếu gia chỉ cần nhắm chính xác hơn một chút thôi, ưng trống thảo nguyên từ giờ trở đi sẽ thành ưng mái thảo nguyên.
Hách Liên Tranh ngây ra một chặp, bấy giờ động tác bay của gã còn đang dang dở, thân thể vừa bay lên, những cái đinh ghim vào quần gã liền kéo lại, cái quần lập tức rách tơi tả.
Hách Liên Tranh vội vã bụm đũng quần, rơi xuống đầu tường trong vô thức, định nhổ cỏ dại đầu tường che đi bộ phận quan trọng đang hở toang hoác.
Bức tường bên dưới đột ngột lung lay.
Hách Liên Tranh cứ ngỡ đây là ảo giác, nhất định là mình mụ đầu rồi. Nhưng sau đó chấn động ngày càng kịch liệt, rồi gã thấy Cố thiếu gia rút một thanh kiếm ngọc, cắt phăng những mảng tường, xung quanh gã một cách ngay ngắn như cắt đậu phụ, nhẹ nhàng khéo léo, khiêng nó lên trên vai.
Tường xây nên từ đá trát vữa cơm nếp(1), vô cùng rắn chắc, bị gỡ hẳn một mảng cũng không vỡ ra. Cố thiếu gia bèn khiêng luôn mảng tường kia lên, trên tường có Hách Liên thế tử tôn quý đang ngồi dạng chân hai bên, khiêng cả người lẫn tường đi thẳng một mạch ra ngoài, như tiết mục xiếc trồng người.
(1)Một loại vữa cổ của Trung Quốc, tạo ra bằng cách trộn cơm nếp chin giã nhuyễn vưới vôi, nước và một số thành phần khác. Đây là chất liệu được dùng để xây nên Vạn Lý Trường Thành và vô số lăng mộ Hoàng gia.
Vừa đi vừa thổi còi inh ỏi.
Các học sinh lập tức lao tới trong cơn mơ màng, xếp thành hàng hai bên đường.
Rồi chúng hè nhau dụi mắt, dụi hết lần này đến lần khác, dụi nữa dụi mãi.
Dù có dụi thế nào đi chăng nữa, thì sự thật vẫn không thay đổi.
Cố đại nhân phong thái đẹp đẽ, vững vàng tiến tới, trên vai khiêng một mảng tường, trên tường là Hách Liên Thế tử với cái quần rách bươm phất phơ trong gió.
Thế tử ngồi trên tường cao, không rảnh để măt tới đám đông ngửa đầu kinh ngạc bên dưới, vội vàng quơ trái giật phải một hồi, kép mấy mảnh vái thất lạc tứ tung về che vị trí quan trọng.
Cũng đành chịu thôi, vị trí này rất cao, người ta thoáng ngửa đầu lên là thấy hết trơn hết trọi.
Đám người ngày càng bu đen như kiến, Hách Liên Tranh ngồi trên tường cao liếc thấy Phượng Hạo đang lẩn tránh, vội vàng la to: “Nội đệ, ném cho ta cái quần…”
Cậu em vợ ban ngày còn ôm đùi gã khóc lóc, nhoáng cái đã lặn mất tăm.
‘Hừ!” Hách Liên Tranh hậm hực mắng. “Chẳng đáng xách dép cho tỷ tỷ ngươi!”
Tình hình này thật không ổn, Hách Liên Tranh đảo mắt, xung quanh, đây chẳng phải là diễu phố sao? Đường đường là Thế tử, biết giấu mặt đi đâu bây giờ?
Gã nổi máu cùn, chẳng qua là cởi truồng thôi, mọi người đều là nam nhân với nhau, sợ quái gì?
Thế là gã chuẩn bị bất chấp tất cả vung tà áo đón gió nhảy xuống khỏi bức tường, vận dụng khinh công cấp độ cao nhất lách khỏi trùng vây là xong.
Nhưng khi gã định biến kế hoạch thành hành động, thì chợt phát hiện những cái đinh bạc vốn đang ghim vào quần gã không biết đã biến mất từ bao giờ. Chúng đều tan ra thành một bãi chất lỏng màu bạc bên dưới, dính cực chắc, không những dính chặt đùi, mà dính chặt cả bộ phận then chốt nữa.
Lần này Hách Liên Tranh thật sự không dám cựa quậy- lỡ đâu người bay lên rồi mà cậu em vĩnh viễn ở lại với bức tường, vậy thì hỏng hẳn.
Cho nên gã đành thành thật để Cố Nam Y khiêng đi, tiến ra đường lớn, băng qua quảng trường, người trên tường cao trở thành trung tâm của vạn người, tắm mình trong vinh quang được muôn người ngưỡng mộ, tiến thẳng đến bên dưới tòa tháp của Chính sử viện.
“Đừng mà…” Hách Liên Tranh chịu thua không chịu nhận tôi ngẩng đầu nhìn lên tháp cao, lờ mờ hiểu được ý đồ của Cố thiếu gia, liền giật mình hoảng sợ.
Cố thiếu gia bắt đầu leo tháp một cách bình tĩnh.
Y leo một mạch đến đỉnh tháp, trên đó có một sân thượng nhỏ. Cố thiếu gia đặt mảng tường lên sân thượng, tìm hai tảng đá chống hai bên, rút kiếm, xoẹt xoẹt viết vài chữ trên mảng tường bên dưới Hách Liên Tranh, sau đó không thèm liếc gã lấy một cái, đã đi xuống.
Hách Liên Tranh run lẩy bẩy trên bức tường đặt ở đỉnh tháp cao mười trượng.
Trông rất giống một đóa hoa sen màu đen thẹn thùng trước cơn gió lạnh…
Mặt tường bên dưới, mấy chữ to đùng phơi ra ngạo nghễ.
“Quân leo tường, diễu phố thị chúng!”
Hách Liên Thế tử cũng không thị chúng được bao nhiêu, một chuyện động trời như thế chẳng mấy chốc mà truyền đến tai Tân viện trưởng. Viện trưởng đại nhân tức tốc chạy về từ chỗ biên soạn, đích thân giải cứu Thế tử gia kim quang lấp lóe khí lành dào dạt.
Chất keo do cái đinh tan chảy mà thành, thật ra chẳng có gì đặc biệt, từ từ rồi cũng bong ra, ngoại trừ giữ lại mấy cọng lông của Thế tử gia trên tường làm kỉ niệm vĩnh cửu, thì cũng không có gì tổn thương- Phượng Tri Vi hành sự luôn có chừng mực, ngay cả kẻ báo tin cho Tân Tử Nghiễn đến giải cứu cũng do nàng sắp xếp.
Hách Liên Tranh vô cùng hối hận, nếu sớm biêt thứ này không đáng sợ đến thế, thì đáng ra lúc ấy gã nên nhảy xuống. Bây giờ thì hay rồi, cặp đùi gã đã bị cả thư viện thưởng thức.
Cả thư viện thưởng thức cũng không thành vấn đề, nhưng cớ sao người nên thưởng thức nhất lại không thưởng thức được cơ chứ?
Hách Liên Thế tử cực kỳ chán nản.
Đáng chán hơn nữa là, bắt đầu từ ngày hôm sau, Ti nghiệp đại nhân bèn công bố một bản viện quy cho học sinh dài đến hơn một vạn chữ, cả thảy một trăm tám mới tám điều, phân tích tỉ mỉ, vô cùng chặt chẽ, đập thẳng vào mắt là mấy điều quy định đại loại như “Không được leo tường, không được ngắm cảnh trên đầu tường, không được để lại bất cứ bộ phận thân thể riêng tư nào trên vật dụng công cộng của thư viện, vi phạm một điều phạt nghìn lượng bạc.”
Bởi vậy, Hách Liên Thế tử tiêu tốn mất một nghìn lượng bạc chỉ vì mấy sợi lông của gã bị đóng đinh vĩnh viễn trên đầu tường.
Nhưng bản thân Hách Liên Thế tử vừa bị thị chúng vừa bị lột tiền lại chẳng có cảm giác gì, nam nhi chốn thảo nguyên, chuyện có lớn bằng trời cũng chỉ là ngọn gió thổi qua rặng núi Hô Trác, chớp mắt là rửa sạch trơn.
Tường không leo được, gã bèn thành thật đi gõ cửa nhà Ti nghiệp đại nhân, mang theo bên người viện quy một trăm tám mơi tám điều kia, lại còn nghiêm túc rà soát để xác nhận gõ cửa không nằm trong phạm vi xử phạt của viện quy.
Phượng Tri Vi bình tĩnh mở cửa, làm như chuyện đêm đó chưa từng xảy ra, nghe xong mục đích đến của Hách Liên Tranh thì nhíu mày.
“Thế tử.” Nàng mỉm cười nói, “Ngụy Ti nghiệp phải tham gia lễ mừng thọ của Thường Qúy phi.”
Ẩn ý ở trong đó, là Phượng Tri Vi hiển nhiên không thể tham gia.
“Ngụy Ti nghiệp đã phải bù đầu soạn sách, lại bận việc chỉnh đốn thư viện, nên mệt mỏi ngã bệnh.” Hách Liên Thế tử lách qua bên cạnh Phượng Tri Vi để vào nhà, nàng quay lại thì thấy gã đã thoải mái ngồi trên sập mỹ nhân, tháo ủng, gác đôi chân to cồ cộ lên bàn đọc sách.
Phượng Tri Vi cực lỳ phẫn nộ, lại hoàn toàn không nói nên lời- nàng vội vã lao ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành.
Cố thiếu gia sạch nhất thiên hạ lại càng bị mùi ủng khủng khiếp đến không tài nào miêu tả được này hun cho tơi bời hoa lá chạy xa nghìn dặm, phi thẳng lên nóc nhà, cảm thấy phải để ngọn gió trên cao tẩy rửa mới xua tan đi cái mùi có thể làm người ta suýt ngạt thở vừa rồi.
Hách Liên Tranh thư thái nằm trên sập mỹ nhân mà Phượng Tri Vi vừa nằm, vùi mặt vào cái đệm mềm mại cọ tới cọ lui, say mê hít hà mùi hương lẩn khuất như có như không kia, thầm nghĩ nữ tử này tuy thay đổi nhiều gương mặt, nhưng thường giả làm nam nhân, chắc chắn không thể tô son điểm phấn. Không biết mùi hương này từ đâu tới, nữ nhi thảo nguyên tuy khỏe mạnh anh dũng, nhưng nếu luận về khí chất phong tư, thì đúng là không có cửa so sánh với nữ tử Trung Nguyên..
Gã say sưa trong mùi hương của Phượng Tri Vi, hoàn toàn quên rằng mấy hôm trước mình còn tỏ ra cực kỳ khinh miệt nữ tử Trung Nguyên.
Khi Phượng Tri Vi hít thở xong xuôi quay về, thì đập vào mắt là cảnh Hách Liên Tranh đang ôm cái đệm trải sập của nàng vò tới vò lui, vò cho vỏ đệm bằng gấm mềm đang phẳng phíu trở nên nhăn nhúm, trong lòng bỗng dưng nổi giận, lạnh lùng nói: “Thế tử, Ngụy Ti nghiệp không ngã bệnh, cũng không cần ngài bố trí cho ngã bệnh. Nếu ngài không muốn phạm vào điều viện quy thứ một trăm tám mươi chin, hay lại bị thị chúng lần nữa, thì tôi khuyên ngài vẫn nên về sớm một chút thì hơn.”
“Ngã bệnh.” Hách Liên Tranh ngẩng đầu, nói vô cùng quả quyết. “Vừa nãy, tôi tớ trong Ngụy phủ đã đến chỗ biên soạn để xin nghỉ thay Ngụy đại nhân rồi , chỗ biên soạn ngày mai cũng xin nghỉ với Đại học sĩ.”
“Cho dù tôi ‘ngã bệnh’,” Phượng Tri Vi im lặng hồi lâu, cố nén cơn giận dữ, rồi mỉm cười, “Phượng Tri Vi cũng sẽ ốm.”
“Phượng Tri Vi phải đi.” Hách Liên Tranh hình như không phát giác ai kai đã chạm gần đến ngưỡng bùng nổ, gã rung ủng, tràn đầy hào hứng nói, “Vừa nãy, ta đã xác nhận với bộ Lễ rằng ta sẽ đưa vị hôn thê Phượng Tri Vi tham dự, danh sách đại khái đã được bộ Lễ báo cho Nội các xét duyệt xong rồi.”
Phượng Tri Vi lặng thinh, ngấm ngầm nhìn đăm đăm vào Hách Liên Tranh từ trong bóng đêm, tự hỏi mình phải dùng cách gì mới có thể thủ tiêu nam nhân này một cách êm thấm.
“Cô nhìn ta như thế làm ta thấy kỳ kỳ.” Hách Liên Tranh ngồi dậy, tỏ ra hứng thú, vuốt cằm ngắm nghía Phượng Tri Vi, “Giống như loài xích ưng đặc biệt nham hiểm trên núi Bạch Đầu ở thảo nguyên Hồ Luân, nấp trong núi rừng tối om om, rồi bất thình lình bắn ra khỏi ngọn cây, mổ người ta một cú, cực độc, cực hiểm, cực mạnh- ấy, nhìn sang đây cho ta xem nào.”
Trên đời còn có một nam nhân mặt dày mày dạn đao thương đâm không thủng dầu muối ngâm không thấm thế này ư!
Phượng Tri Vi chợt phác giác, thật ra Sở vương điện hạ rất dễ nói chuyện, thật ra Tiểu Cố thiếu gia rất đỗi ôn nhu, thật ra nam tử trong thiên hạ mặt mũi trông đều khả ái, trước kia đúng là nàng đã đặt yêu cầu quá cao.
“Ta bảo ngươi này, Ngụy Ti nghiệp tốt nhất đừng nên đi.” Hách Liên Tranh chợt thu nét mặt tươi cười, “Với thân phận hiện giờ của ngươi, rất được yêu mến, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Mấy vụ khánh yến trong cung này, các bên có quan hệ phức tạp, chỉ cần thoáng sơ suất không chừng đã rơi vào bẫy người ta. Ngươi phải biết rằng, càng là thứ quý giá mà mọi người khó đoạt, lỡ đâu đến cuối cùng không lấy được, thì kẻ khác sẽ càng muốn phá hủy nó.”
Tiếng Hán của gã không thể nào sánh vưới những kẻ sĩ uyên bác, nói năng còn hơi lộn, xộn, nhưng ẩn ý trong đó lại hết sức rõ ràng. Phượng Tri Vi nghe mà rung mình ớn lạnh, mới nhận ra trước kia mình đánh giá gã hơi sai.
Lần đầu gặp, gã dùng ngón tay gỡ pha lê trên xe ngựa của khuê tú, nàng cảm thấy gã lỗ mãng ngang ngược, lần sau gặp, trên kim điện ôm xác xông vào, dưới thềm ngọc ngang nhiên móc gan, nàng cảm thấy gã hung ác mà quyết đoán; lần thứ ba gặp lại, gã đến Thu phủ cầu thân, Tam Chuẩn vì gã mà liều mạng chiến đấu, gã vì Tam Chuẩn mà khảng khái nhận thua, một tiếng tiểu di gọn gang lưu loát, một gói muối mặn không hề đắn đo, nàng lại cảm thấy gã giỏi dùng người và có phong độ của đại tướng, cho đến khi gã leo đến thư viện, nửa đêm leo tường bị bắt đi diễu phố thị chúng, gã cũng chỉ cười xòa cho qua, nàng lại cảm thấy khí độ của gã không hổ là nam nhi thảo nguyên. Tổng hợp lại, gã là một nam nhi thảo nguyên khí phách ngút trời, là dạng nam nhi linh hoạt co được duỗi được, ai ngờ gã cũng thấu hiểu những tranh đoạt nham hiểm trong triều đình, thấu hiểu những mưu mô tính toán.
Thấy ánh mắt nàng có vẻ sửng sốt, Hách Liên Tranh cười cười, trong nụ cười lần đầu tiên để lộ một tia chua chat, sau đó hạ giọng bảo: “Trên thảo nguyên, cũng có tranh đoạt lợi ích…”
Phượng Tri Vi im lặng, thầm nghĩ quyền mưu đấu đá quả nhiên là ở đâu cũng phổ biến như nhau.
Hai người đều rơi vào trầm ngâm, không khí trong phòng trở nên tĩnh mịch. Gió màu hạ thổi qua cửa sổ khép hờ, thổi bay mái tóc đen của Hách Liên Tranh. Dưới làn tóc đen, đôi mắt kia ngời sáng như lưu ly, màu hổ phách nguyên chất đan xen với sắc tím âm u huyền bí, làm ánh trăng cũng phai màu.
Mà vạt áo hé mở của gã, mơ hồ để lộ lồng ngực màu mật ong nhạt, da thịt trơn bóng. Phong thái uể oải co người trên sập mỹ nhân nhỏ hẹp, giống như một con mèo bự giấu đi những vuốt sắc.
Nét quyến rũ tràn đầy hương vị nam nhi, mê ly mà cuồng dã.
Phượng Tri Vi hơi mất tự nhiên, nhìn sang chỗ khác, nàng nghe Hách Liên Tranh nói bằng giọng tha thiết khẩn cầu, “Đi theo ta nhé…Danh sách đã báo lên thì không thể sửa đổi, hẳn là cô cũng không muốn tiểu thư Phượng gia lại bị người trong cung chú ý đấy chứ?”
Ngươi thông minh ghê há! Phượng Tri Vi hậm hực trợn mắt với gã, thấy giọng điệu người này tuy khẩn cầu nhưng nét mặt lại không giấu nổi sự đắc ý, trong lòng càng buồn bực hơn.
Nàng trợn mắt lên, sóng mắt lay động, khóe miệng bất giác khẽ cong, thay đi vẻ thanh nhã thường ngày, lại thêm vào mấy phần kiều mỵ. Hách Liên Tranh thấy vậy, trong lòng rung động không kiềm chế nổi, bèn vui vẻ chạy qua, kéo tay nàng bảo: “Tiểu di, trên thảo nguyên của chúng ta có tục ăn cơm trước kẻng, cô xem hay là chúng ta thửu một lần…”
“Bịch!”
‘Tõm!”
Tiếng trước là tiếng Hách Liên Tranh bị Cố thiếu gia tóm cổ quẳng đi.
Tiếng sau là tiếng ủng của gã văng ra, đập vào đầu gã rồi lại bay tít qua sân, roi xuống hồ nước trong ngoại viện.
Ba ngày sau, cá trong hồ đều phơi bụng trắng hếu, thê thảm trôi trên mặt nước, nghe đâu là bị chết ngạt…
Qua hai ngày nữa là đến đại thọ năm mươi tuổi của Thường Quý phi. Là em học của Hoàng hậu, sau khi Hoàng hậu hoăng, Thường Quý phi một mình nắm hết quyền hành trong cung, là nữ nhân có thực quyền nhất trong cung suốt bao nhiêu năm qua. Lễ mừng thọ của bà, cung đình tổ chức vô cùng long trọng.
Chính yến tổ chức vào buổi tối, nhưng từ sáng sớm đã phải vào cung mừng thọ. Buổi sáng là người thân trong cung, buổi chiều là các mệnh phụ nội ngoại và những khách mời còn lại. Buổi trưa sẽ ăn mì mừng thọ ở điện Long Khánh, khách nam và khách nữ chỉ đến tiệc tối mới ngồi cùng nhau, còn những lúc khác đều bố trí tách ra. Phượng Tri Vi nghe kể về nghi lễ phức tạp kia, tự dưng cảm thấy mình vừa leo lên con thuyền hải tặc của Hách Liên Tranh.
Sáng sớm thức dậy ăn mặc trang điểm, Hách Liên Tranh đã phái người đến tặng y phục trang sức từ lâu. Không phải là trang phục dân tộc của Hô Trác Bộ, mà là váy lụa tơ tằm vô cùng quý báu của Giang Hoài, sắc lam rất nhạt của nước dần dần mờ đi, cho đến gấu váy và cổ tay thì biến thành màu trắng tuyết, tựa như sắc lam nhạt khi nhìn qua ánh nắng thấy đường phân cách giữa trời và biển. Bốn góc thấp thoáng những hoa sóng trắng, trong trẻo mà xa xăm, kiểu dáng xiêm áo thì giản đơn mà những món trang sức ở những chi tiết nhỏ lại vô cùng tinh xảo. Thắt lưng của Đế Kinh đệ nhất tú “Này Nhuy hiên”, trang sức là trọn bộ hải châu quý giá, ngay đến cúc chìm trên cổ áo cũng làm bằng ngọc trai Hoàng Hải rất hiếm gặp, màu sắc phù hợp với màu váy áo, tôn nhau lên và hài hòa thành một khối.
Các cô gái trẻ trời sinh đã ưa chuộng những bộ cánh lộng lẫy, gương mặt nghiêm túc của Phượng Tri Vi cũng vì thế mà có phần giãn ra. Nàng vuốt ve chất vải mềm mại kia, thầm nghĩ cái tên dã nhân Hách Liên Tranh trông thế mà lại có con mắt tinh tường đối với y phục của nữ nhân.
Ngoài cửa chợt có tiếng động, nàng quay lại nhìn thì thấy Phượng phu nhân đang tựa vào bên cửa, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
Phượng Tri Vi nao nao, đây là lần đầu tiên mẹ con nàng gặp nhau sau sự kiện cầu thân lần trước, trong nhất thời ddefu hơi mất tự nhiên. Một lúc sau Phượng Tri Vi mới ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Mẹ có việc gì à?”
Phượng phu nhân chăm chú nhìn con gái đứng đón gió, ánh ban mai rực rỡ buổi sớm chiếu lên tay áo màu lam nhạt, dập dềnh như biển. Mà tư thế một nửa gương mặt chìm trong bóng nắng vụn vỡ của nàng, lại toát ra vẻ cao quý an tường khiến người ta ngưỡng mộ. Phong thái xuất chúng ngày xưa bị áo thô mặt mộc che khuất, đến sáng sớm nay đột nhiên bừng tỉnh.
Lòng Phượng phu nhân hơi đau xót…Tri Vi của bà, đáng ra phải phong tư trác tuyệt như thế.
“Mẹ đến nói cho con biết…” Con gái nhìn sang chỗ khác khiến đáy lòng Phượng phu nhân như bị mũi kim đâm nhẹ, vội vàng chuyển chủ đề, “Đệ đệ con đã nhập học thư viện Thanh Minh.”
Không phải nhập học, mà vào làm tôi tớ cho người ta. Phượng Tri Vi cười nhạt trong lòng, nhè nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Tri Vi.” Phượng phu nhân nhìn sắc mặt lạnh nhạt của nàng, do dự hồi lâu mới nói: “Ngày đó mẹ không đồng ý đưa nó đến núi Thủ Nam học, là bởi vì…”
Phượng Tri Vi ngoái đầu, chờ bà giải thích.
Đây là người mẹ nàng đã bầu bạn hơn mười năm, bất cứ lúc nào, nàng cũng sẵn lòng cho bà cơ hội để giải thích.
Nhưng Phượng phu nhân chỉ mở miệng, đấy mắt lóe lên một tia đau khổ mà người ta không dễ nhìn ra, rốt cuộc vẫn chẳng nói nên lời.
Phượng Tri Vi nở một nụ cười tự trào.
Không nói thất vọng, bởi nàng đã thất vọng quá nhiều lần.
“Chuyện này con đã biết rồi, mẹ không có việc gì khác cần căn dặn chứ?” Nàng hỏi còn khách khí hơn xưa.
Phượng phu nhân mím môi, do dự giây lát rồi nói: “Cũng không có gì, nhưng con tiến cung, nếu gặp Trần ma ma bên cạnh Công chúa Thiều Ninh thì hãy nhớ hỏi tahwm bà ấy giùm mẹ. Bao năm không gặp, mẹ rất nhớ bà ấy.”
Phượng Tri Vi nhíu mày, nàng lại không muốn thấy Thiều Ninh.
“Với thân phận này của con,” Nàng khách khí đáp, “Không dễ có dịp trò chuyện riêng với Công chúa, nhưng nếu gặp được thì con nhất định sẽ giúp mẹ thăm hỏi bà ấy. Vị Trần ma ma này, là bạn cũ của mẹ phải không?
“Không phải…Phải” Phượng phu nhân dường như đang xuất thần, tâm trạng bất an đáp một câu không phải, rồi lập tức bừng tỉnh mà chữa lại. Phượng Tri Vi cau mày nhìn bà đăm đăm, Phượng phu nhân bỗng nảy sinh một tia bối rối, vội vàng nói: “Y phục của Hạo nhi còn chưa chuẩn bị tươm tất, mẹ đi đây.”
Phượng Tri Vi dõi mắt nhìn theo bóng dáng bà vội vã rời xa, cảm thấy trong nửa năm nay, hình như mẹ lại già thêm một chút. Tấm lưng kia hơi còng xuống, cứ như bị vô vàn tâm sự đè nặng.
Nàng khe khẽ thở dài, không muốn nghĩ nhiều nữa.
‘Ngẩn ngơ chuyện gì thế?” Sau lưng có người cười hỏi, giọng điệu rất quen thuộc.
Phượng Tri Vi quay đầu, Hách Liên Tranh đang đứng trước cửa, dưới ánh mặt trời. Hôm nay gã không mặc trang phục chính thức của vương tộc thảo nguyên mà lại ăn vận phục sức của nam tử quý tộc Thiên Thịnh, một bộ trường bào màu lam nhạt giống nàng, cài ngọc quan màu xanh thẫm, phong thái sáng láng, rực rỡ như một viên đá quý cỡ bự biết đi.
Hách Liên Tranh nhìn nàng, trong tích tắc đáy mắt gã lóe lên một tia kinh diễm, sau đó cười bảo: “Cục cưng, không ngờ cô ăn diện vào trông cũng bắt mắt ghê.”
Phượng Tri Vi xoa xoa gương mặt vàng với hàng mày rủ của mình- mắt ngươi mù hay sao mà không nhìn ra dung mạo “tuyệt tục” của tiểu di ngươi?
Hách Liên Tranh mặt mũi hớn hở, nhìn Phượng Tri Vi từ đầu đến chân. Gã không hề cảm thấy Phượng Tri Vi mặt vàng mày rủ này có chỗ nào khó coi, trong mắt gã, mặt vàng ấy à? Cái đó gọi là sáng loáng như vàng! Mày rủ? Đó là tướng sống thọ trời sinh! Dù sao thì bất kể người ta nói gì, gã vẫn cảm thấy tiểu di mặt vàng nhà mình rất thú vị, cực kỳ thú vị.
“Đi thôi.” Hách Liên Tranh đến kéo nàng.
Phượng Tri Vi bỗng lách người, tránh khỏi gã.
“Thế tử, có điều này tôi phải nói rõ với ngài trước.” Nàng bình thản nói. “Chuyện này ngài tiền trảm hậu tấu, hôm nay vì ngài mà tôi buộc lòng phải lấy thân phận này vào trong cung dự tiệc. Nhưng tôi cảnh cáo trước, như thế không có nghĩa là tôi đồng ý với ngài, lại càng không cho phép nó xảy ra lần thứ hai.”
Hách Liên Tranh nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói: “Hiểu mà, hiểu mà, nữ tử Trung Nguyên các cô coi trọng nhất là danh phận. Cô không thấy ta viết ‘vị hôn thê’ trên danh sách sao, nếu ta thật sự không để tâm đến cô, thì đã sớm viết là Thế tử phi rồi.”
“Tôi không thích thịt dê, cũng không có hứng hầu hạ mười vị chủ mẫu.” Phượng Tri Vi cười nhẹ, “So với làm một trong số những cơ thiếp của thảo nguyên vương, tôi thà làm chủ mẫu trong một gia đình bình thường ở Đế Kinh.”
“Biết đâu cô có thể tiến thêm một bước thuyết phục ta, khiến ta cam tâm tình nguyện phá bỏ lệ thường của vương tộc thảo nguyên, chỉ cưới một vị Chính phi là cô.” Hách Liên Tranh hai tay chống gối, nhìn nàng bằng ánh mắt lấp lánh, “Mỹ nhân, hãy dụng tâm với ta hơn một chút.”
“Đại vương, vậy cũng được thôi.” Phượng Tri Vi cười, đi đằng trước, “Đợi khi ngài đủ sức khuất phục tôi đã.”
Hách Liên Tranh đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng mảnh mai mà kiên quyết của nàng, sự hứng thú trong đôi mắt lại càng thêm đậm- rõ ràng câu nói này nghe có vẻ cuồng vọng, nhưng nói ra từ miệng nàng lại mang sức mạnh khiếng người ta không dám khinh thường.
Trong thân thể mảnh mai của nàng, dường như chứa đựng sự uyên bác và kiên cường mà người thường khó bì kịp, ngấm ngầm tỏa sáng trong đêm.
Lên xe ngựa Hách Liên Tranh an bài, có hai thị nữ nhỏ lanh lợi bước tới hầu hạ. Phượng Tri Vi rút kinh nghiệm, hôm nay không dám mang theo Cố Y Y cải trang nữa, nên nàng đã bóc vài cân hồ đào để an ủi Y Y nhà nàng.
Cố thiếu gia ngày nào cũng ăn rất nhiều hồ đào, nhưng đều ăn theo lần, mỗi lần tuyệt đối chỉ ăn tám quả, giống như thói quen ăn thịt của y vậy. Ăn xong tám quả, một lúc sau lại ăn thêm tám quả, số lượng mỗi ngày nhất định phải là bội số của tám.
Để lấy lòng Cố Y Y nhà mình, Phượng Tri Vi đem chia đều hết số hồ đào, treo thành từng túi từng túi nhỏ trên thắt lưng Cố thiếu gia. Thế nên các học sinh trong thư viện Thanh Minh chỉ cần nghe tiếng hồ đào va chạm vào nhau, là biết ngay Cố đại nhân cuống ma che lụa mỏng đã đến.
Xe ngựa đi được nửa canh giờ, dừng lại trước cửa cung, cung nữ bên trong ra đón Phượng Tri Vi lên chiếc kiệu nhỏ đưa vào nội cung, còn Hách Liên Tranh thì được nội thị đưa đến ngoại đình.
Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Hách Liên Tranh đã vội vàng xuống ngựa, cấp tốc chạy ra đằng trước xe rồi chìa tay. Hành động này khiến những quan viên nội thị lui tới xung quanh đều dừng chân lại ngó, không biết tiểu thư nhà ai lại khiến Thế tử xưa nay ngang ngạnh phóng túng phải để tâm đến thế.
Màn xe vén lên, một bàn tay đưa ra, trắng mịn, mảnh mai, được ánh nắng chiếu vào, trông tinh tế đến gần như trong suốt. Trên ngón tay thon dài không đeo trang sức, chỉ có một viên hải châu cực lớn màu xanh thẫm, tỏa ra ánh hào quang thâm trầm lắng đọng, tôn lên vẻ thanh khiết và tinh tế của bàn tay kia.
“Đẹp thay! Bàn tay búp măng!” Một vị Thứ cát sĩ của Hàn Lâm viện lắc lư cái đầu ngâm nga.
Nối tiếp bàn tay ngọc ngà là một dải tay áo màu lam nhạt, màu lam cực nhạt như mặt biển phẳng lặng nổi lên những bọt song trắng xóa dưới ánh nắng mặt trời lúc hừng đông, không có châu ngọc trang sức dư thừa, thanh nhã mà cao quý.
“Đẹp thay! Xiêm áo như hoa!” Một vị Học sĩ Xuân Thân điện lắc lư cái đầu ngâm nga.
Ánh mắt mọi người đều bị thu hút, cửa cung rơi vào thinh lặng trong khoảnh khắc.
Vài con ngựa phi đến như bay, dừng vó trước cửa cung, lại chẳng ai chú ý.
Hách Liên Tranh đôi mắt lấp lánh, khóe miệng tươi cười, dắt bàn tay mỹ lệ kia, khiến mọi người bất giác ngậm ngùi thở dài.
Người ngồi trong xe bước ra, dưới ánh nắng mờ khuất, bóng dáng nàng cực kỳ mảnh mai tha thướt, đường cong tinh tế như mỹ nhân cô(1), cũng như bàn tay ngọc ngà kia, nó không để người ta thất vọng.
(1)những chiếc bình lọ thắt eo ở giữa, trông giống vòng eo của mỹ nhân nên gọi là mỹ nhân cô.
“Đẹp thay! Dáng dấp tuyệt diệu!” Hồ Đại học sĩ đi ngang qua cũng dừng chân lại, đứng bên Thứ cát sĩ Hàn Lâm viện và Học sĩ Xuân Thân điện, cùng nhau lắc lư cái đầu.
Mọi người lại thở dài không rõ là thứ gì.
Hách Liên Tranh dương dương đắc ý.
Mỹ nhân được Hách Liên Tranh dìu xuống xe, mọi người nhìn cảnh này, cảm thấy dường như bước chân nàng cũng hết sức nhẹ nhàng khéo léo, phong vận tuyệt vời.
Thế rồi mỹ nhân ngẩng đầu lên.
‘Á ừm….”
Trước là một chữ “á” kinh ngạc, sau đó nhận ra mình thất lễ, bèn vội vàng swuar thành một chữ “ừm” lấy lệ.
“Thương thay! Dung nhan!” Ba lão già say mê truy tìm những tạo vật đẹp đẽ, phẩy tay áo đánh “phật” bỏ đi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Phong thái mỹ lệ nhường ấy, cớ sao lại đi với gương mặt vàng vàng, chân mày hơi rủ xuống, tướng mạo y chang kẻ sa cơ lỡ vận?
Đáng tiếc đáng tiếc, lãng phí lãng phí.
Hách Liên Tranh không hề bị ảnh hưởng, gã vẫn đưa tay ra đỡ ống tay áo của Phượng Tri Vi tựa như đang nâng niu một báu vật, đưa nàng đến chỗ đặt kiệu vào cung.
Phượng Tri Vi đã sớm nghe trọn phản ứng của mọi người, nhưng nàng cũng chỉ mỉm cười nhàn nhạt- người đời ngu dốt, không phân rõ xấu đẹp. Có thể gạt đi thành kiến về vẻ bề ngoài như Hách Liên Tranh, liệu có mấy người?
Nhưng mới đi được vài bước, chợt có cảm giác lưng mình bị kim châm.
Nàng ngoái đầu, liên bắt gặp Ninh Dịch đang chắp tay đứng cách đó không xa, đưa đôi mắt hững hờ quan sát.
Ánh mắt y không hề đặt vào nàng, mà dừng lại trên bàn tay Hách Liên Tranh đưa ra dìu nàng. Trong nháy mắt ấy Phượng Tri Vi bỗng nảy sinh ảo giác, dường như ánh mắt kia có gì đó rất sắc bén, sắc bén như dao.
Nàng vừa ngoái đầu, ánh mắt của Ninh Dịch cũng nhẹ nhàng rời đi, rơi vào khoảng không. Phượng Tri Vi cười cười, cũng nhìn đi chỗ khác.
Ngồi lên kiệu đi vào cung, trước tiên vào học lễ nghi trong thiên điện, sau đó đi theo tốp vào bái kiến Thường Quý phi. Quý phi nương nương đoan trang sang quý, thoạt nhìn dung mạo còn chưa quá bốn mươi tuổi, nhưng lớp phấn son dày cũng không che nổi vẻ mệt nhọc in trên đuôi mày khóe mắt, xem ra phải cai quản hơn mười năm trong cung mà không gục ngã cũng là một chuyện cực kỳ hao tổn tinh lực.
“Vị này chính là Phượng tiểu thư đúng không?” Phượng Tri Vi đứng tít cuối hàng mà chẳng hiểu sao Thường Quý phi vẫn nhìn thấy, mỉm cười gọi nàng đến gần.
Phượng Tri Vi gục đầu ai oán thở dài, đến khi ngẩng đầu lên đã kịp nở một nụ cười ôn tồn, vận dụng lễ nghi hoàn hảo nhất mà nàng vừa học được sáng nay, thong thả cất gót sen đi tới, bỗng chốc cảm thấy ánh mắt bốn phía đổ dồn vào mình, mỗi ánh mắt đều chứa đầy ẩn ý.
Thường Quý phi mỉm cười ngắm dáng nàng đi, cảm thấy cô gái này lễ nghi rất đẹp rất khí chất rất khá, đến khi bất ngờ nhìn rõ gương mặt nàng, bà mới thoáng giật mình. Nhưng những quý nhân trong cung như bà đã sớm luyện cho mình sự thâm trầm tiết chê, lập tức lấy lại dáng vẻ bình thường, kéo tay Phượng Tri Vi niềm nở trò chuyện vài câu. Sau khi bày tỏ xong sự coi trọng đối với Hô Trác thế tử, bà liền buông tay, lập tức thu xếp cho mọi người đến thiên điện ăn mì thọ, lại triệu các mệnh phụ nội ngoại đứng tuổi và có sắc phong vào nội điện chuyện trò. Với thân phận của Phượng Tri Vi thì hiển nhiên không nằm trong số này, đành phải chán ngán ngồi lại trong thiên điện.
Trong thời gian đó nàng thấy Công chúa Thiều Ninh ăn vận lộng lẫy bước vào, cung nữ trong cung Thường Quý phi vừa thấy nàng ta lập tức mỉm cười nghênh đón, xem ra hai bên rất quen thuộc. Phượng Tri Vi nhớ lại, Thiều Ninh là con của Hoàng hậu, Thường Quý phi cũng coi như dì của nàng ta.
Nàng ngồi đó ăn mì, trong lòng thầm nghĩ vừa rồi khi mình yết kiến Thường Quý phi, trong ống bút bên cạnh ghế của bà có hai chú khỉ nhỏ, chắc hẳn chính là đôi bút hầu Ngũ hoàng tử đưa ra ngày ấy. Nhưng không biết do trong điện thiếu ánh sáng hay vì lý do nào khác, mà màu lông của hai chú khỉ nhỏ kia vốn rực rỡ sắc vàng, hình như đã xỉn đi một chút.
Nàng ngồi đó trầm tư, người ta lại đang ngắm nghía nàng, ngắm nghía xiêm y hoa mỹ của nàng, xem hết một lượt lại đảo quanh một vòng trên mặt nàng, ánh mắt trùng trùng, mang theo sự mỉa mai dữ dội.
Phượng Tri Vi một mực vờ như không nhận ra- ánh mắt không thể giết người, chỉ sức mạnh là có thể.
“Đây là Phượng tiểu thư đấy ư?” Vẫn có người không nhịn nổi, mỉm cười ngồi sát cạnh nàng, “Trông mặt mũi lạ hoắc.”
Phượng Tri Vi liếc nhìn tiểu thư lộng lẫy sang trọng này, hình như là tiểu thư của phủ quốc công nào đó? Không có hứng nhớ rõ.
Nàng mỉm cười, khe khẽ gật đầu, đũa vẫn không ngừng gắp, tỏ ý mình đang ăn mì rất chăm chú.
Tiểu thư kia thấy nàng không đáp lời, gương mặt không giấu nổi giận dữ, hừ lạnh, một người khác cùng đi với cô ả lập tức tiếp lời: “Dĩ nhiên là lạ mặt rồi, Phượng tiểu thư ở Thu phủ, e là không có cơ hội nào để tiến cũng thì phải?”
“Cũng đúng.” Có người sán lại gần, cười khẽ, “Có vị Thu đại cô nãi nãi kia ở đó, Phượng tiểu thư muốn tiến cung, chỉ e cũng không dễ dàng đến thế.”
Phượng Tri Vi liếc cô ả, tiểu thư kia bắt gặp ánh mắt của nàng, lập tức co rúm người, ý cười đông cứng lại trên mặt. Sau đó lại thấy Phượng Tri Vi kéo bát mì của mình ra xa một chút, thản nhiên nói:
“Vị tỷ tỷ này, phiền tỷ cười nhẹ nhàng một chút. Phấn trên mặt tỷ rơi hết vào bát mì của tôi rồi.”
“Ngươi….” Cô ả kia cứng họng líu lưỡi, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ trong nháy mắt đã trở nên xanh mét.
“Các vị tiểu thư xin hãy tự trọng!” Chợt có giọng nữ chín chắn truyền tới, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, mới thấy một vị ma ma trung niên không biết đã đứng trước cửa điện từ bao giờ, vận một bộ cung trang màu thiên thanh, khí độ trang nhã. Bà nhìn mấy vị tiểu thư khuê các gây chuyện kia, gằn giọng nói, “Trong cung không phải là chỗ bàn tán chuyện thị phi của người ta, xin các vị tiểu thư ngừng lại.”
Trong điện im bặt, ma ma kia tiến lên mấy bước, ngắm nghía Phượng Tri Vi, đáy mắt liếc qua một tia cười, rồi đột ngột xoay người bình tĩnh nói với mấy chục người trong điện: “Cô nãi nãi Thu gia là đệ nhất nữ kiệt của hoàng triều Thiên Thịnh ta. Năm đó Thiên Thịnh ta còn chưa lập quốc, đại tướng dưới trướng bệ hạ là Ân Chí Lượng đã trở giáo tại trận trong chiến dịch ải Thiên Thủy, khiến quant a thảm bại. sau đó lại chết thêm mấy vạn người trong trận chiến ở Hổ Dã, lão Tướng quân Thu Chấn tử trận, đại quân tháo chạy hơn mấy mươi dặm, Ân Chí Lượng thừa cơ đề nghị muốn chia đều cương vực với triều đình ta. Bấy giờ các tướng liên tiếp bại trận, mất hết sĩ khí, bệ hạ cũng có ý muốn nhượng bộ, chỉ có cô nãi nãi Thu gia lâm trận không lùi, cởi giáp trụ trên xác phụ thân khoác lên người mình mà ra trận, một trận đánh bại quân phản nghịch, ba trận đẩy lùi Ân quân mấy trăm dặm. Sau là thân nữ nhi mà được phong làm Nguyên soái, gây dựng Hỏa Phượng quân, dẫn mười vạn dũng sĩ đuổi thẳng cổ Ân Chí Lượng ra khỏi trung tâm của Trung Nguyên, cuối cùng họ Ân lập ra nước Tây Lương, từ đó trở đi phải ru rú trong xó hoang dã ấy, không còn sức lực mà tranh thiên hạ với triều đình ta. Nhân vật khiến nữ nhi trong thiên hạ tự hào như thế, công tích huy hoàng định quốc an bang như thế, há lại đến phiên đám con gái ngồi hưởng phúc của bậc cha chú, cả ngày thêu hoa trong khuê phòng, nhàn hạ rảnh rỗi ghen tuông tị nạnh như các cô tùy ý bình phẩm?”
Một tràng tuôn ra lưu loát sang sảng, cả căn điện lạnh ngắt như tờ. Phượng Tri Vi nghe bà kể, đôi mắt lấp lánh- nàng chỉ biết mẹ đã trải qua những chuyện phi phàm trong dĩ vãng, nhưng lại không biết tường tận, đây cũng là lần đầu tiên nàng nghe kể về sự tích năm xưa của mẹ một cách rõ ràng như thế. Vị ma ma này xem ra rất hiểu chuyện năm ấy, nghe giọng nói và nhìn sắc mặt bà, lại nhìn đến dáng vẻ phục tùng của các tiểu thư kiêu căng này, thì có lẽ cũng không phải một cung nhân bình thường.
Có lẽ đây chính là vị ma ma bên cạnh Công chúa Thiều Ninh mà mẹ muốn nàng thăm hỏi giùm. Nàng vẫn còn nhớ mang máng, vị ma ma này là nhũ mẫu của Thiều Ninh, hầu hạ nàng ta từ nhỏ đến lớn. Thiều Ninh có địa vị cao quý trong cung, vị ma ma này hiển nhiên cũng được người ta tôn trọng.
“Đa tạ ma ma.” Phượng Tri Vi đứng dậy, sửa sang xiêm áo rồi thi lễ.
Nàng vừa đứng lên, tiểu thư bên cạnh từng làm khó dễ lúc trước đột ngột nghiêng người, sau đó “ào” một tiếng, bát mì trên bàn trước mặt Phượng Tri Vi bị cô ả hất tung, nước dùng mì lập tức vấy đầy lên váy áo Phượng Tri Vi.
Phượng Tri Vi còn chưa kịp phản ứng, cô ả kia đã hét ầm rồi nhảy dựng lên, nghẹn họng nhìn mặt bàn lênh láng nước- vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Cớ sao mình bỗng dưng cảm thấy thắt lưng mềm oặt, sau đó lại nghiêng người sang đập vỡ bát của người ta?
Mình đang định tạ lỗi với cô nương Phượng gia này, vừa hay tạo ấn tượng tốt trước mặt Trần ma ma, sao lại xảy ra chuyện này chứ?
Tiểu thư kia ngây ra tại chỗ, Phượng Tri Vi lại nâng gấu váy dơ bẩn, mếu máo nói: “Vị tỷ tỷ này, tiểu muội đã làm gì đắc tội với tỷ? Tỷ làm thế, muôi biết phải làm sao… làm sao…” Nàng giận dữ đến run rẩy toàn thân, hình như đã nghẹn ngào không nói nên lời.
Cung nhân trong điện đều nhìn mấy cô ả kia bằng ánh mắt không đồng tình, có người vội vàng đến chính điện bẩm báo. Cô ả “gây họa” kia run rẩy hồi lâu, nhìn dáng vẻ cực kỳ tủi thân của Phượng Tri Vi, bỗng dưng “hu hu” bật khóc còn tủi thân hơn.
Cô ả vừa khóc, Phượng Tri Vi lại ngừng khóc, lập tức nghiêm nghị nói: “Đây là chốn nào, giờ là lúc nào? Đại thọ của nướng nương, mà cô dám khóc trên điện?”
“Người đâu, mời các vị tiểu thư về phủ từ mà khóc!” Đại ma ma trong cung Thường Quý phi vừa tới, vừa nhìn thấy cảnh này, lập tức nổi giận cau mày, không thèm nhiều lời lập tức tống cổ mấy người ra ngoài.
Phượng Tri Vi mỉm cười đứng nguyên tại chỗ, ai oán nâng váy thở dài. Trần ma ma nhìn nàng,
Trong ánh mắt thấp thoáng ý cười tán thưởng, chậm rãi nói: “Phượng tiểu thư, chỗ tôi có mấy bộ xiêm y thời trẻ trông rất hợp với cô, nếu cô không chê thì chớ ngại đi thay áo, để tránh thất lễ trọng thọ yến buổi tối.”
Phượng Tri Vi chỉ chờ câu này, lập tức cảm tạ rồi theo Trần ma ma rời điện. Trên đường đi, Trần ma ma đi trước từ đầu đến cuối không hề ngoái lại, sống lưng thẳng tắp. Một ma ma trong cung đình, mà dáng điệu khí chất còn hơn mấy phần đám phu nhân được sắc phong kia.
Mãi đến khi bước vào Ngọc Minh cung của công chúa, thay xiêm y trong phòng bên của trắc viện, Phượng Tri Vi mới thi lễ: “Gia mẫu nhờ Tri Vi hỏi thăm ma ma, đa tạ ma ma vừa rồi đã lấy lại thanh danh cho gia mẫu.”
“Dù gì ta cũng đã được gặp cháu.” Trần ma ma không còn vẻ lạnh nhạt vừa rồi, bà cầm tay Phượng Tri Vi, ánh mắt đọng lại trên đôi mày nàng vẽ cho rủ xuống, lúc này mới gật đầu hỏi: “Cháu và mẹ có khỏe không?”
Phượng Tri Vi thầm nghĩ, rõ ràng là bạn thân của mẹ, sao vị ma ma này có vẻ còn quan tâm đến mình hơn vậy? Rồi bà cẩn thận hỏi thăm tình hình Phượng phu nhân, lại hỏi về nàng và đệ đệ, nàng trả lời từng câu một, Trần ma ma tỉ mỉ nghe xong, vỗ tay nàng nói: “Cháu về thưa lại với mẹ, mấy năm nay vất vả cho bà rồi, xin bà chớ lo nghĩ quá nhiều, mọi chuyện đều ổn cả.”
Lại đăm đăm nhìn nàng, sắc mặt đã hơi ngẹn ngào: “Cháu rất tốt.”
Hai câu nói này, Phượng Tri Vi nghe sao cũng thấy kì quái, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười đồng ý, lại chối khéo ý tốt của Trần ma ma muốn đưa nàng về chỗ Thường Quý phi, nói rằng lúc này trở về ngồi trong điện cũng chỉ tổ bực bội, chi bằng ngồi lại trong ngự uyển đằng trước, lát nữa hẵng đi. Trần ma ma cũng không ép nàng, cứ để nàng đi.
Ngự uyển trong hậu cung Thiên Thịnh rất rộng, Phượng Tri Vi rơi vào suy tư, dần dần đi sâu vào bên trong, vòng qua vài tòa núi giả, chợt thấy sau núi giả có một cái giếng, cảm thấy hơi quái lạ.
Nàng ngồi xuống bên mép giếng, chậm rãi xoa lên những tảng đá xung quanh. Bề mặt đá có vài vết mài mòn, nhưng xem ra chúng đã có từ lâu.
Nàng ngoảnh đầu nhìn quanh, thấy bốn phía không người- nơi này vốn rất vắng vẻ, ít người lai vãng- bèn bám vào thành giếng mà bò xuống.
Bò đến một chỗ sâu bằng thân người, nàng đá mũi chân, quả nhiên đá trùng một chỗ lõm. Nàng khẽ nhấn lên chỗ lõm ấy, đá trên thành giếng di chuyển, lộ ra một cánh cửa.
Một mùi ẩm mốc thoang thoảng bay ra, Phượng Tri Vi ngửi kĩ, không thấy có gì lạ.
Qua các triều đại các đời vua, hoàng cung thường có những địa đạo; mà khi thời đại thái bình kéo dài, có một vài địa đạo dần dần mất đi tác dụng, bị chôn vùi không ai nghe đến nữa, có lẽ địa đạo này cũng vậy. Phượng Tri Vi không định hấp tấp chui vào ngay- ai biết đầu bên kia dẫn tới nơi nào? Lỡ đâu là chính điện của Thường Quý phi? Lỡ đâu là dưới ngự tọa của Hoàng đế? Nàng còn chưa chán sống.
Nhưng sắc trời đột ngột tối sầm, chỉ nghe tiếng rào rào, trong nháy mắt trời đã đổ mưa.
Phượng Tri Vi thầm kêu xui xẻo rồi, đảo mắt nhìn ra xung quanh thì mái đình gần nhất cũng cách đó mấy chục trượng, chạy được qua đó xiêm áo cũng đã ướt đầm. Nàng cúi đầu, thấy địa đạo kia cũng coi như sạch sẽ, chi bằng vào đó tránh mưa trước.
Nàng chầm chậm tiến vào, địa đạo dài nhưng hẹp, hình như nó không được dùng vào việc gì quan trọng. Mùi bùn đất xung quanh chậm rãi ngấm vào, Phượng Tri Vi cảm thấy nơi này đã nhiều năm không người lai vãng.
Đi được một chặp, ánh sáng trước mặt dần dần mạnh lên, Phượng Tri Vi vô cùng kinh ngạc- lẽ nào đầu bên kia không bị bịt lại? Không sợ bị người ta phát hiện ra sao? Dỏng tai lên nghe ngóng, ngoại trừ tiếng mưa rơi nghe láng máng thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác, có thể khẳng định đầu bên kia không phải cung Quý phi náo nhiệt hoặc là chính điện hoàng cung.
Nàng lại tiến thêm một bước, bỗng trước mặt trở nên rộng rãi sáng sủa, giữa quầng sáng, một mỹ nhân ăn mặc kỳ lạ tiến thẳng về phía nàng.
Nàng ta vạt áo phơ phất, mặt mày tĩnh nhã, hơi nghiêng người về phía trước, dải lụa tơ tằm bay lượn như người trong tiên cung.
Phượng Tri Vi giật mình dừng bước, nghĩ khong ra cớ sao ở đây lại có người đứng ngoài cửa đón tiếp. Bản năng mách bảo nàng chạy trốn, rồi lại cảm thấy có chỗ nào đó bất thường, quay lại ngắm kĩ vài lần, mới phát hiện thân thể nữ tử kia nửa trong nửa đục, tư thế không hề biến đổi, thì ra nàng ta là một pho tượng ngọc thủy tinh khảm trên vách tường.
Có điều tay nghề điêu khắc tinh xảm tuyệt luân, từng sợi tóc đều tạc ra cảm giác phiêu dật tung bay. Vừa thoát ra khỏi địa đạo tối om đã rơi vào quầng sáng hỗn loạn, sẽ rất dễ khiến người ta nhìn lầm.
Pho tượng này dường như là vô giá, lại đặt ở cửa ra của địa đạo này, xem ra thật sự có chút quỷ dị.
Phượng Tri Vi tiến lên vài bước, sau lưng bức tượng mỹ nhân kia là một khối thủy tinh lớn, xuyên qua khối thủy tinh có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, nào cây cối sum suê, nào cầu vòm nước chảy. Có một góc mái cong nhô ra, rủ xuống một chiếc chuông vàng chuyển màu đen, xem ra là một gian cung thất, có điều tất cả cảnh vật đều toát ra vẻ suy tàn tĩnh mịch.
Đứng trong đây không nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, cơn mưa bụi dày vẽ những đường ngang xéotrên mặt thủy tinh trong suốt. Nấp trong địa đạo, xuyên qua bóng tối tĩnh lặng nơi đây, nàng ngắm cơn mưa hoang hoải ngoài đó, tựa như cách một tầng “Tiền Trần kính” xa xôi trong truyền thuyết, ngắm những việc đã phủi bụi trong ký ức từ lâu, chuyện xưa đã ngả vàng, mỹ nhân sớm già nua, đâu đó vang lên tiếng hồ cầm ai oán, một giấc Nam Kha(1).
(1)Giấc Nam Kha: Chuyện kể rằng Thuần Vu Phần nằm mơ thấy mình đến nước Đại Hòe, thi cử đỗ đạt, lấy được Công chúa, trở thành Thái thú một vùng, nhưng về sau thua trận mất đất, bị tước hết phẩm vị trở thành thường dân, đúng lúc ấy chàng tỉnh dậy và thấy mình nằm dưới gốc hòe cạnh một tổ kiến lớn, cuộc đời đầy thăng trầm vừa rồi chỉ là một giấc chiêm bao. Về sau điển cố giấc Nam Kha được dùng để chỉ sự hư ảo của cuộc đời cũng như vinh hoa phú quý.
Đáy lòng Phượng Tri Vi chợt trào lên cảm giác thê lương không tên.
Rồi nàng chợt thấy có người thong thả đi tới, giữa cơn mưa như trút nước y không che ô không khoác áo tơi, bước lên cầu vòm với phong thái tựa du hồn.
Người ấy ngẩn ngơ đứng trên cầu giữa cơn mưa, mưa rào trong chớp mắt đã thấm ướt vạt áo, chảy xuống từ kim quan, lần theo mái tóc đen nhánh, ngấm vào chân mày tóc mai. Hàng mày kia đen như bóng tối, tôn lên đôi mắt âm u, gương mặt hơi tái, vẻ đẹp và nét lạnh lùng đến kinh tâm động phách.
Mưa rơi lặng lẽ, người ấy đứng trong mưa, gió không cuốn nổi ống tay áo ướt đẫm, một đóa hoa tàn trên gấu áo run rẩy rơi xuống.
Phượng Tri Vi bất giác chìa tay ra, dường như muốn kéo người này chợt trốn khỏi cơn mưa rét căm căm kia, nhưng chỉ chạm vào vách thủy tinh buốt giá.
Người đứng trên cầu cũng đã chầm chậm quỳ xuống.
Y quỳ gối trong mưa, hướng về cung thất đằng kia, đôi môi mấp máy, thì thào gọi hai chữ.
“Mẫu phi.”
Dưới cơn mưa tầm tã, người kia quỳ gối giữa mặt đất lạnh giá, nhìn về phía cung ngợp hoa tàn trong gió muộn mưa buốt, khẽ khàng gọi tên người quan trọng với y nhất trên đời, mà trong lòng lại hiểu rõ mình vĩnh viễn sẽ không được hồi đáp.
Cách một bức tường, là hoàng cung rực rỡ gấm hoa, vui vẻ náo nhiệt tưởng chừng gần trong gang tấc, mà với y lại xa tận chân trời.
Phượng Tri Vi dõi mắt từ xa nhìn ngắm bóng hình người kia, chợt thảng thốt nhớ lại y mà nàng đã gặp mấy ngày nay, lạnh lùng, thâm trầm, sắc bén, một người mà có hàng nghìn bộ mặt, biến ảo không ngừng, nhưng chưa bao giờ thấy y bi thương như lúc này.
Phượng Tri Vi lặng lẽ lùi lại một bước.
Nàng biết, có dạng người chỉ cho phép bản thân xuất hiện trước mắt người khác trong hình ảnh rực rỡ lóe mắt, mà không muốn bị người ta thấy phồn hoa tan biến sau lưng mình.
Nàng vốn đứng ở trước vách thủy tinh, không biết phải mở ra bằng cách nào, bước lùi này vừa hay lùi vào trong lòng mỹ nhân thủy tinh kia. Không biết chạm vào chỗ nào, cánh tay mỹ nhân kia bỗng dưng động đậy, sau đó vách thủy tinh lặng lẽ trượt ra.
Phượng Tri Vi ngoái đầu, thấy mỹ nhân thủy tinh đã đổi tư thế, hai tay ôm quanh người, vầng trán hơi nghiêng, mấy phần kiều diễm mấy phần quyến rũ.
Nàng ngây người, mơ hồ cảm thấy thiết kế có phần thô tục, mỹ nhân thủy tinh trang nhã cáo quý là vậy, mà tư thế này xem ra thật sự có chút khinh nhờn.
Vách thủy tinh mở ra, Phượng Tri Vi mới phát giác trong này là một ngọn núi giả, trên mặt thủy tinh quay ra ngoài quét một lớp màu lục nhạt, phảng phất như màu rêu xanh, khi nhìn từ bên trong ra bên ngoài sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng nhìn thoáng qua từ bên ngoài lại rất dễ coi nó là vách núi giả, chẳng trách Ninh Dịch đứng trên cầu không phát hiện ra nàng.
Trong khoảnh khắc vách thủy tinh trượt ra, rốt cuộc Ninh Dịch cũng có linh cảm mà quay lại.
Mưa rơi như mành, y đứng trên cầu ở bên kia tấm mành, nhìn nàng.
Mưa bay như tơ, nàng đứng dưới cầu ở bên này tấm mành, ngẩng đầu nhìn lại.
Sắc nước dệt dọc dệt nghiêng, tựa như tâm tình miên man lúc này.
Nếu ánh mắt hóa thành sợi tơ, thì giờ phút này cũng là mưa bụi, vô hình vô sắc mà lành lạnh dai dẳng, dây dưa cắt không đứt gỡ không thoát.
Rất lâu sau, Ninh Dịch mới vịn thành cầu chậm rãi đứng lên, đi về phía nàng, nước mưa chảy xuống thành dòng từ gò má y, gột rửa cho tóc càng thêm đen mày càng thêm đậm, mà môi y lại trắng tái, dường như đã đánh mất tất cả độ ấm.
Qua trùm khắp kinh hoa, người lẻ loi tiều tụy.
Y đi đến bên cạnh Phượng Tri Vi, dường như muốn hỏi điều gì, ánh mắt chợt dừng lại trên vách thủy tinh sau lưng nàng, sắc mặt lập tức biến đổi. Y lách mình vòng qua Phượng Tri Vi, tiến vào địa đạo.
Sắc mặt tái xanh của Ninh Dịch khiến Phượng Tri Vi có phần bất an, theo y quay lại, thì thấy y đang ngẩn ngơ nhìn pho tượng mỹ nhân thủy tinh kia, môi mím rất chặt, không còn huyết sắc.
Y ngắm bức tượng kia, trong ánh mắt đan xen chút gì đau đớn chút gì hoài niệm chút gì vui sướng chút gì hồi tưởng, phức tạp khó lòng tả xiết. Phượng Tri Vi nhìn hai gương mặt đứng đối diện với nhau, đường nét hao hao khiến nàng thở dài có phần hoảng hốt.
Ninh Dịch ngẩn ngơ nhìn ngắm rất lâu, cuối cùng tiến lên một bước, với tay muốn chạm vào gương mặt pho tượng thủy tinh, ngón tay y vươn ra rất nhẹ rất thận trọng, dường như y sợ mình mạnh tay quá, mọi thứu trước mắt sẽ vỡ tan như cõi mộng.
Nhưng khi đến gần một bước, y đảo mắt qua, mới phát hiện tư thế đặc biệt của pho tượng thủy tinh kia.
Ninh Dịch ngây ra tại chỗ, lại ngắm nghía tỉ mỉ một lượt.
Chợt đáy mắt y nổi lên cơn giận sâu sắc, như mặt biển trước cơn giông tố, sóng dữ cuộn trào như muốn nhấn chìm cả trời đất.
“Vù!”
….
Tia sáng lóe lên, bổ xuống như điện chớp, kế tiếp là một loạt tiếng vỡ loảng xoảng, châu nứt ngọc tan.
Phượng Tri Vi giật mình lùi lại một bước, trong lòng tiếc nuối pho tượng thủy tinh giá trị liên thành kia từ nay đã không còn nữa.
Mỗi bước đi vang lên những tiếng rạn vỡ vì giẫm lên đống thủy tinh vụn trên mặt đất, mà phía đối diện, Ninh Dịch tóc dài xõa ra, chống kiếm mà đứng.
Vách thủy tinh đã bị phá hủy một nửa, mà pho tượng thủy tinh lại hoàn hảo không một vết sứt. Chung quy Ninh Dịch vẫn không nỡ phá hủy bức tượng có lẽ là duy nhất trên đời ấy.
Y đứng rất lâu, bờ mi dài rủ xuống, từ góc độ của Phượng Tri Vi chỉ nhìn thấy đường cong chỗ cằm của y co lại, dường như đang nín thở.
Trong địa đạo yên ắng vô cùng, mà nàng hình như chỉ nghe thấy hơi thở của một mình mình. Thứ cảm giác này cùng với sắc mặt trắng tái đến cực độ của y, đều khiến nàng kinh tâm. Nàng không ngăn nổi mình tiến lên vài bước, muốn làm điều gì đó.
Vừa đi đến trước mặt Ninh Dịch, y đã đột ngột ngã xuống.
Trời mưa sầm sập, giữa đất trời chỉ còn tiếng mưa rơi rào rào, mặt đất mọc đầy rêu xanh vô cùng trơn trượt, Phượng Tri Vi gian nan cõng Ninh Dịch ra khỏi núi giả, vừa ló đầu ra đã lập tức bị mưa xối vào mặt, ướt đẫm toàn thân.
Nàng lau một vệt mưa, thầm mắng bản thân, rõ thật là, chui vào địa đạo tránh mưa cái gì chứ? Phí hoài công sức, số mình đã định sẵn phải tắm mưa rồi.
Lại mắng cả Ninh Dịch, rõ thật là, đang yên đang lành nổi điên lên làm gì? Cứ giữ cái vẻ thong dong lạnh lùng như mọi khi không tốt sao? Xem ra còn phải học hỏi nàng nhiều!
Đi qua khoảnh sân này sẽ đến cung thất hậu viện, tuy đã bỏ hoang, nhưng dù sao cũng sạch sẽ khô ráo, có lẽ còn tìm được thuốc men, có lợi cho người bệnh. Trước đó Phượng Tri Vi nhìn Ninh Dịch ngất xỉu, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn cõng y ra khỏi địa đạo.
Màn mưa như một bức tường, hồ nước mọc đầy rêu xanh toát lên sắc lam lục nhạt, phản chiếu thân hình gầy yếu, chật vật cõng người, đi một bước trượt một bước, tiến lên phía trước.
Một đoạn đường ngắn ngủi, vậy mà nàng đi mất một lúc khá lâu, mưa to đến độ không tài nào mở mắt ra. Phượng Tri Vi gần như nhắm nghiền hai mắt, lần mò theo những cây cột dưới mái hiên cong mà đi.
Nàng thở phào, đưa tay vặn mở cửa phòng bị khóa, vác Ninh Dịch vào nhà chính. Căn phòng âm u, mọi vật dụng bên trong đều dùng vải xám che lại. Phượng Tri Vi không đạt Ninh Dịch lên giường, vì toàn thân y ướt đẫm, thả y lên giường khác nào ngủ trong vũng nước. Nàng đặt Ninh Dịch lên ghế, ôm tất tần tật đệm chăn trên giường xuống, bọc kín Ninh Dịch từ đầu đến chân, sau đó bắt mạch cho y.
Vừa bắt mạch, Phượng Tri Vi đã nhíu mày. Ninh Dịch dường như không đơn giản là gặp mưa cảm lạnh hay đau đớn nóng vội tổn thương tới tim gan, mạch tượng của mệnh mạch phế, tỳ trên tay phải y hồng(1) và trầm hơn mạch tâm, can, thận trên tay trái, rõ ràng phế, tỳ từng bị thương nặng. Triệu chứng này là tâm tình buồn đau khiến vết thương cũ tái phát, nếu không kịp thời xử lý, chỉ e hậu họa khôn lường.
(1)Hồng chỉ trạng thái mạch khi thịnh thì ào ạt dữ dội, khi suy lại yếu ớt.
Thể chất y lạnh lẽo, đàu tiên là phải xua lạnh, bằng không sẽ chỉ khiến vết thương cũ thêm nặng.
Phượng Tri Vi đứng trong căn phòng u ám, ngẩng đầu lên trời, ngẫm nghĩ, sau đó nhắm nghiền hai mắt.
Nàng thò tay vào ổ chăn bọc kín Ninh Dịch, không nói nhiều lời, cởi.
Trường bào, thắt lưng, áo ngoài, áo giữa, quần, áo trong…
Ban đầu động tác của Phượng Tri Vi rất lưu loát, sau dần trở nên chậm chạp, mang tai hơi ửng hồng, song trước sau không dừng tay lại.
Mặt đất xếp chồng một đống y phục ướt đẫm, nhìn số lượng y phục, thì thứ nên cởi đều đã cởi, không nên cởi cũng cởi luôn rồi.
Bàn tay của Phượng Tri Vi, khi rút ra khỏi ổ chăn, bỗng dưng khựng lại.
Da thịt dưới ngón tay trơn bóng, lại có một chỗ hơi gồ lên. Nàng do dự sờ sờ, xác định đó là một vết sẹo, hơn nữa còn là một vết sẹo vô cũng dỡ tợn.
Đây có lẽ chính là vết thương cũ khiến y ngất đi. Có điều con em hoàng tộc cao quý, làm gì có cơ hội chịu một vết thương nặng đến thế?
Ngón tay chậm rãi vuốt ve lên chỗ gồ ghề kia, vết sẹo dài mà rộng, lồi lõm không đều, có thể mường tượng ra cảnh thê thảm khi đó.
Phượng Tri Vi nhớ lại những lời đồn về y trong kinh…Bảy tuổi bệnh nặng suýt chết rồi lại sống, về sau tính tình thay đổi hẳn, lẽ nào lần ấy không phải bệnh, mà là bị thương?
Đầu ngón tay lơ đãng chạm vào da thịt hoàn hảo của y, cảm giác lành lạnh trơn nhẵn nơi ngón tay khiến Phượng Tri Vi thoáng đỏ mặt, vội vã rút tay về, cố gắng suy nghĩ sang chuyện khác để tránh né sự xấu hổ vào lúc này.
Nàng vừa nghĩ cái tên Hách Liên Tranh kia chân thốt thật, liệu có một ngày Cố Nam Y sẽ chán ngấy hồ đào hay không, vừa dùng ổ chăn ra sức chà xát thân thể Ninh Dịch, sau đó ôm một mớ đệm chăn khác trùm lên cái chăn ướt đẫm ban đầu, rút cái chăn ướt kia ra từ bên dưới, vậy là chỉ còn chăn khô bọc quanh Ninh Dịch.
Sau đó nàng bế Ninh Dịch kèm theo chăn, đặt cả lên giường.
Người ấy vẫn chìm trong cơn mê, song dịp thở dồn dập trước kia đã hơi ổn định hơn một chút. Phượng Tri Vi dùng chăn chà xát mạnh lên thân thể y, kích thích mạch máu lưu thông, sắc xám xanh trên mặt tan biến, hàng mi mệt mỏi cụp xuống, in bóng mờ mờ lên đường cong dưới khóe mắt. Sự đối lập rõ nét giữa đen và trắng này lại mang vài phần yếu đuổi hiếm gặp, khí chất nhã diễm bức người ngày thường giờ phút này chỉ còn mềm và nhẹ, thanh dật như một đám mây nhỏ bé.
Phượng Tri Vi bận bịu đến mướt mồ hôi, nhìn cái kẻ thư thái thoải mái vùi mình trong mộng đẹp này, chợt nảy sinh cảm giác cáu kỉnh và ghen tị, vỗ vỗ gương mặt y, “Ngủ say ghê!”
Vỗ xong cảm thấy vô cùng sảng khoái, thế là lại vỗ bộp bộp hai nhát nữa, ây, canh kĩ thời gian vỗ vài cái, sau này làm gì có dịp này nữa.
Đặt Ninh Dịch lên giường, thấy tóc y vẫn còn ướt, nàng lại giúp y gỡ kim quan rút trâm cài, rũ tóc y ra, sợ tóc y ướt nằm xuống rồi sẽ mắc chứng đau đầu kinh niên, bèn kéo y dịch ra ngoài, thả mái tóc dài đen nhánh buông rủ xuống giường.
Sau đó lại bận rộn tìm đá lửa lò than, gỡ mấy tấm trùm đồ đạc bằng vải xám xuống đem nhóm lửa. Vừa gỡ lớp vải xuống, lập tức không nén nổi một tiếng khen ngợi- vật dụng trong phòng này, thoạt nhìn có vẻ đơn sơ mộc mạc, nhưng thật ra đều vô cùng tinh xảo hoa mỹ, từ mỗi chi tiết đều nhìn ra giá trị xa xỉ. Vả lại tất cả đồ dùng đều không mang kiểu dáng của Thiên Thịnh, các góc cạnh chứa những dường cong kì dị, mang vẻ đẹp đặc thù của dị tộc.
Nhưng lúc này nàng không có tâm trạng đâu mà ngắm nghĩa kĩ càng, nàng lục lọi khắp nơi tìm nhwunxg thứ mình cần. Thật may nơi nay cái gì cũng có đầy đủ, nàng còn thấy cả đệm cói và mõ trong một ngăn kéo.
Tìm được đá lửa rồi, nàng kéo ra một chậu sưởi từ gầm giường, ngồi dưới sập đánh lửa hong y phục cho y, sấy đầu tóc cho y, lại lấy một chiếc lược chải mái tóc ướt đẫm nước cho y.
Tóc y rất đẹp, nắm trong tay mềm mại như gấm vóc. Có một lọn bết vào trên trán, Phượng Tri Vi bèn cúi xuống giơ ngón tay nhẹ nhàng giúp y gỡ ra.
Ninh Dịch tỉnh lại đúng vào khoảnh khắc ấy.
Giữa bóng tối mê loạn và đau khổ, y vùng vẫy lần mò thoát ra, đến khi mở mắt, trong chớp mắt đất trời đều không thấy, chỉ thấy ngón tay thon thả như bạch ngọc, nhẹ nhàng lướt qua trước mắt.
Tầm mắt lại lần lên trên, thấy một khuôn cằm tinh xảo, một cánh môi mềm mại, tươi sáng rực rỡ trên nền khung cảnh xám xịt bốn phía.
Mà bốn bề trướng rủ màn che ánh lửa lách tách, có hơi thở ấm áp ngấm qua xương ập đến.
Bóng tối lạnh buốt đau đớn vừa rồi, phảng phất như một cơn mơ.
Hay là, đây mới là mơ?
Ngón tay trước mắt bận rộn như cánh bướm bay múa giwuax muôn hoa, khiến y nhìn mà chập chờn mê ảo. Trong phút ngẩn ngơ, y thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, tựa như rất nhiều rất nhiều năm về trước, từng có một cung thất như thế, từng có một người như thế, ôn nhu mà tỉ mỉ, thay y gỡ đi lọn tóc đãm mồ hôi rủ xuống trán.
Nháy mắt, lòng y vui sướng vô bờ.
Những thứ y đã mất, đều đã trở về rồi sao?
Y khe khẽ rên lên, tóm được ngón tay kia, kéo đến bên gò má, khẽ khàng tựa lên.
“Mẫu phi…”
Ngón tay ấm áp chạm vào gò má lạnh lẽo, cảm giác mềm mại ấm áp ngấm vào xương tủy. Y lim dim đôi mắt, say sưa đến độ không muốn buông ra.
Phượng Tri Vi háo đá bên giường, nhìn ngón tay mình bị Ninh Dịch lôi kéo cọ cọ, nhất thười không biết nên rút ra hay là tiếp tục để y lợi dụng.
Rõ ràng người này còn chưa tỉnh lại, nàng hơi do dự, lỡ đâu mình kéo tay sẽ đánh thức y, y phát hiện ra sự thật thẹn quá hóa giận thì biết phải làm sao. Nhưng lỡ đâu mình không rút tay về, đợi y tự tỉnh lại càng thẹn quá hóa giận thì biết làm thế nào?
Ngón tay chẳng qua mới run nhè nhẹ, người kia cũng đã bừng tỉnh.
Ánh mắt mới rồi còn mơ màng chợt ngưng đọng lại, y ngước hàng mi, liếc một cái nhìn rõ người ngồi trước mặt.
Nhìn quanh bốn phía, ánh mắt của Ninh Dịch dần trở nên sắc sảo. Y buông ngón tay Phượng Tri Vi, hỏi bằng giọng trầm trầm: “Sao nàng lại ở đây?”
Y không hề có vẻ thẹn quá hóa giận, ngược lại trong nháy mắt đã khôi phục sự sắc bén trầm lạnh vẫn phô ra trước mặt nàng thường ngày. Sương mù trong đôi mắt như mặc ngọc đã tan đi hết, sự cảnh giác chưa từng buông bỏ cũng trở lại ngay lập tức.
Phượng Tri Vi xoa xoa ngón tay lên váy, quay lại hong y phục y, mỉm cười đáp: “Tìm một chỗ tránh mưa, vô ý bước vào đây.”
Ninh Dịch ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng nàng, vừa mới tỉnh dậy y vẫn còn chút mịt mờ, ổ chăn ấm áp dễ chịukhiến y uể oải không muốn cựa quậy, liền nửa nằm nửa ngồi, thoáng đỡ đần nhìn nàng hong ngoại bào, áo giữa, quần, nội y,…
Nội y?
Nội y!
Ninh Dịch lập tức tung chăn, liếc một cái, rồi lại đắp xuống.
Sau đó bắt đầu thẫn thờ.
Phượng Tri Vi còn đang bình tĩnh giơ nội y lên, săm soi xem còn chỗ nào chưa hong khô không.
Nàng không giơ lên còn đỡ, vừa giơ lên Ninh Dịch đã chịu hết nổi, giận dữ quát: “Bỏ xuống!”
Phượng Tri Vi ngoái lại nhìn y với ánh mắt vô tội, thở dài, rõ thật là, sao mà bẳn tính thế, chẳng phải ta làm vậy vì muốn ngươi được thoải mái sao? Bằng không ta mặc xác nội y của ngươi khô hay ướt, chỉ cần đảm bảo không ai nhìn ra ngoại bào ngươi bị ướt là được rồi.
Thu y phục, nàng hết sức hiền lành gấp từng cái một rồi mới đưa cho y, cái khố ngắn bằng tơ tằm đặt lên trên cùng, khiến Ninh Dịch thấy mà kinh ngạc.
Không nhịn nổi, y ngước mắt lên nhìn nàng. Cô gái kia tỏ ra đàng hoàng chững chạc không hề gian trá, hình như còn có chút ngượng ngùng, nhưng y vẫn cảm thấy nàng nhất định là cố ý.
Nhưng cũng nhờ cảm giác xấu hổ này mà khói mây nặng trĩu đè nơi đáy lòng đã tan đi một chút. Y thở dài, vận nội tức chảy một vòng trong cơ thể, phát hiện vết thương cũ tuy có phát tác, có điều không chuyển biến xấu, cũng không nhiễm lạnh trong cơn mưa tầm tã ấy.
Đều là nhờ nàng cả.
Y phục được đặt chỉnh tề bên cạnh y, y ngơ ngẩn nhìn cô gái ấy. Trận mưa to đã tẩy đi lớp hóa trang trên mặt nàng, khuôn mặt chỉ nhỏ nhắn bằng bàn tay, thanh tú đến động lòng, sóng mắt mơ mơ màng màng, toát ra sướng khói như cơn mưa rào rào ngoài cửa sổ. Búi tóc rối tung, nàng liền xõa luôn ra, những khi cúi người mái tóc sẽ rủ xuống, đậu lại trên mu bàn tay, mềm mại như muốn đâm sâu tận đáy lòng.
Như có ma xui quỷ khiến, y đột ngột trở tay, nắm lấy mái tóc nàng.
Phượng Tri Vi khẽ “ai da” một tiếng, đập lên tay y, rút tóc mình ra rồi nói: “Đừng có lộn xộn.”
Giọng nói mềm nhẹ, mang theo ý cười, đó là sự dịu dàng trước sau như một của nàng, lại thêm chút dung túng và săn sóc hiếm thấy. Ninh Dịch bỗng nhận ra trong cõi lòng băng giá của mình đã thắp lên một ngọn nến nho nhỏ ở một ngóc ngách nào đó, không nóng bỏng, lại vĩnh viễn ấm áp ngời sáng.
Y vội vàng mặc nội y trong chăn, bấy giờ mới ngắm nghía kĩ càng bốn phía, ánh mắt dần dần tối lại, rồi nói: “Nàng lấy đâu ra đồ đạc để nhóm lửa?”
Kế đó lại cau mày hỏi: “Nàng động vào đồ đạc của bà ấy?”
“Tôi chỉ biết ngài cần lửa.” Phượng Tri Vi quay lưng về phía y, hình như không nghe ra sự bực bội trong giọng y, “Đồ đạc có quý đến đâu, cũng không sánh bằng sinh mạng.”
Ninh Dịch trầm ngâm, đảo mắt nhìn quanh, hồi lâu mới hạ giọng buồn bã nói: “Vẫn chẳng thay đổi gì hết…”
Gió ùa vào qua song cửa, Phượng Tri Vi mặc y phục hơi ẩm lập tức hắt hơi, không thèm đoái hoài đến nỗi lòng thương xuân tiếc thu của y.
Ninh Dịch khẽ ấn lên ngực, lấy một viên thuốc từ túi ngoại bào uống xuống. Nghe tiếng hắt hơi của Phượng Tri Vi, y do dự giây lát rồi bảo: “Nàng gỡ luôn mấy cái màn trướng này đi mà đốt.”
“Ngài nỡ sao?” Phượng Tri Vi ngoái lại mỉm cười với y.
“Chẳng qua ta không muốn nàng liên tục hắt hơi trong bữa tiệc tối nay, rồi để lộ chân tướng đó thôi.” Ninh Dịch ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt bình thản.
Người này vĩnh viễn nghĩ một đằng nói một nẻo, Phượng Tri Vi cũng lười để ý đến y, đốt cho chậu sưởi cháy lên bừng bừng, lại nghe người đăng sau nói: “Kéo đến cạnh giường đi.”
Ngươi coi cô nương ta là nha hoàn của ngươi ấy hả?
Đương nhiên bất mãn thì bất mãn, Phượng cô nương quen sống hai mặt vẫn cười tít mắt, kéo chậu sưởi qua chỗ y.
“Nàng lại đây một lát.” Ninh Dịch tiếp tục thản nhiên sai bảo.
Phượng Tri Vi ngoan ngoãn bước qua, ngồi bên mép giường.
Người ngồi sau xốc chăn lên, lại thản nhiên sai bảo: “Vào đây đi, ta chia cho nàng một nửa.”
Phượng Tri Vi lập tức đứng lên, ngỏ lời: “Tóc tai rối quá, tôi phải đi chải đầu.”
Eo nàng đột ngột bị y túm lấy, không dùng đến nội lực, thủ pháp lại cực khéo. Thân thể Phượng Tri Vi lập tức mềm nhũn ra, sau đó bị kéo vào một nơi ấm áp.
Trái tim đập thình thịch, giữ nguyên trạng thái cứng đờ rụt vào một chỗ không cựa quậy, Phượng Tri Vi mỉm cười lấy lòng dưới vuốt sói: “Điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Ta cũng không định ‘thân’ với nàng.” Hơi thở hoa diễm mát lành của người sau lưng càng thêm nồng đậm, còn thêm chút hương thuốc thoang thoảng, ngửi vào thấy tịch mịch mà thấm lạnh, lực đạo trên eo cũng không giảm một phân, từng tấc từng tấc kéo nàng đang liều chết chống cự vào ổ chăn, “Nàng tưởng nàng đẹp đến nỗi làm ta không kiềm chế nổi sao?”
Phượng Tri Vi bám ngón tay vào mép giường, trầm ngâm giây lát rồi nói: “Tôi nghĩ tôi có thể.”
Người phía sau phát sặc, sau đó ho khù khụ, đưa tay ra dứt khoát điểm lên huyệt tê của nàng, nhét nàng vào ổ chăn, bực bội nói: “Nàng mặc nguyên y phục thì làm sao hong khô được? Ta không sợ bị nàng ngấm ướt thì nàng còn sợ cái gì?”
“Tôi sợ ngài đó.”Phượng Tri vi rốt cuộc không đeo nổi mặt nạ nữa, nàng trợn mắt nhìn y, có vẻ còn tức nước vỡ bỡ hơn y, “Ngài đối xử với ân nhân cứu mạng của ngài như thế sao? Ngài cứ làm vậy sao này tôi làm sao gả chồng được?”
“Gả chồng?” Ninh Dịch đang giận dữ ra mặt, sau khi nghe thấy câu này thần sắc y bỗng trở nên phức tạp, nở một nụ cười lành lạnh, nói, “Xem ra nàng thật sự mơ tưởng được làm Hô Trác Vương phi.”
“May mà không phải Sở Vương phi.” Phượng Tri Vi cười còn giả hơn y.
Ninh Dịch đăm đăm nhìn nàng một lúc lâu, bỗng dưng bật cười, cười xong chẳng thèm đoái hoài gì đến nàng nữa, mà bắt tay vào lột y phục.
Đầu tiên hãy nói về sự kiện leo tường.
Đêm đó theo lời đương sự leo tường, thời tiết rất đẹp, sao trời lấp lánh, hương hoa ngào ngạt, tình cảm trong lòng xao xuyến. Quy định canh hai thổi còi đi ngủ của thư viện là vô nhân đạo, gã đã quen ngủ vào canh ba, lên giường vẫn trằn trọc thao thức. Mất ngủ thì rất dễ ra cửa đi lung tung, rồi gã thấy một đóa hoa rất đẹp, muốn thưởng thức hương thơm, chẳng qua gã không để ý bông hoa kia lại không khéo mọc trên đầu tường viện của Ti nghiệp đại nhân mà thôi.
Đêm đó theo lời đương sự bị leo tường, thì trên đầu tường không có hoa.
Đêm đó theo lời người đi săn dưới chân tường là Cố đại nhân, thì: trời tối, đổ mưa, canh bốn, khinh công.
Xâu chuỗi bốn cụm này, thì có nghĩa vào lúc canh bốn nửa đêm, dưới trời mưa đưa tay ra không nhìn rõ năm ngón, có người vận khinh công muốn bay qua bức tường không nở hoa của Ti nghiệp đại nhân.
Về chuyện phiên bản của ai có tính chân thật cao hơn, dĩ nhiên không cần hỏi.
Thật ra trong đêm đó người leo tường kia mới leo được nửa người qua tường, sau đó cúi đầu, thì đã thấy dưới chân tường có người ngẩng đầu lên, đôi mắt nấp sau tấm mạng che ngời sáng như sao Bắc Cực. Mà cửa sổ nhà chính cũng mở đánh “két” một tiếng, một người ló đầu ra, ăn mặc nghiêm chính kín đáo, cười hết sức dịu dàng, nói: “Đến rồi hả.”
Hách Liên thế tử đang ngồi chân trong chân ngoài trên đầu tường hết sức chán nản- gã cứ đinh ninh cho dù không mò vào phòng người ta được, thì mình nửa đêm xộc vào phòng, Ti nghiệp đại nhân liệu có ăn mặc trễ nải lao ra cho gã được dịp ngắm đã đời không, kết quả người ta còn mặc nhiều y phục hơn gã.
Gã ngồi trên bức tường âm ẩm nhơm nhớp, chào hỏi Ti nghiệp đại nhân: “Đến rồi ạ.”
“Phong cảnh trên tường có đẹp không?”
“Đẹp lắm.”
“Ngắm nghía đã đủ chưa?”
Hách Liên Tranh ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía, đáp: “Chưa đủ.”
“Thế hả?” Phượng Tri Vi khép cửa sổ, “Vậy cứ ngồi ngây ra đó đi.”
Hách Liên thế tử lắc đầu phản đối- kẻ kia thật chẳng đáng yêu chút nào, thế này thì còn gì là mặt mũi? Lấy tư cách gì bắt ta ngồi lại trên này? Thế tử ta thích đi thì đi, thích ở thì ở.
Gã muốn leo xuống, lại cảm thấy leo trèo trước mặt Cố Nam Y thật sự rất mất mặt. Thế là gã đạp cả hai chân lên, chuẩn bị dùng tư thế chim ưng tiêu sái cất cánh bay lên từ đầu tường.
Đúng vào khoảnh khắc hai chân dạng ra sắp bay mà chưa bay kia.
Cố thiếu gia đột ngột vung tay, bầu trười sáng ngời ánh bạc.
Hách Liên Tranh lập tức hóa đá giữa không trung….
Đúng vào khoảnh khắc gã nhấc mông lên, vô số đinh bạc thon dài đã xuyên qua đũng quần dài đặc biệt rộng của gã một cách vô cùng chuẩn xác, rồi ghim vào đầu tường.
Thủ pháp ám khí tối cao, chuẩn xác, tinh vi, xê dịch nhiều lần trong đường tơ kẽ tóc… Những điều này vẫn chưa thể khiến Hách Liên Tranh toát mồ hôi lạnh.
Gã toát mồ hôi, vì có một cây đinh bạc lướt thẳng qua bộ phận cực kỳ quan trọng của gã, ghim vào vị trí cận kề chỗ đó, thiếu điều quẹt ra tia lửa.
Cố thiếu gia chỉ cần nhắm chính xác hơn một chút thôi, ưng trống thảo nguyên từ giờ trở đi sẽ thành ưng mái thảo nguyên.
Hách Liên Tranh ngây ra một chặp, bấy giờ động tác bay của gã còn đang dang dở, thân thể vừa bay lên, những cái đinh ghim vào quần gã liền kéo lại, cái quần lập tức rách tơi tả.
Hách Liên Tranh vội vã bụm đũng quần, rơi xuống đầu tường trong vô thức, định nhổ cỏ dại đầu tường che đi bộ phận quan trọng đang hở toang hoác.
Bức tường bên dưới đột ngột lung lay.
Hách Liên Tranh cứ ngỡ đây là ảo giác, nhất định là mình mụ đầu rồi. Nhưng sau đó chấn động ngày càng kịch liệt, rồi gã thấy Cố thiếu gia rút một thanh kiếm ngọc, cắt phăng những mảng tường, xung quanh gã một cách ngay ngắn như cắt đậu phụ, nhẹ nhàng khéo léo, khiêng nó lên trên vai.
Tường xây nên từ đá trát vữa cơm nếp(1), vô cùng rắn chắc, bị gỡ hẳn một mảng cũng không vỡ ra. Cố thiếu gia bèn khiêng luôn mảng tường kia lên, trên tường có Hách Liên thế tử tôn quý đang ngồi dạng chân hai bên, khiêng cả người lẫn tường đi thẳng một mạch ra ngoài, như tiết mục xiếc trồng người.
(1)Một loại vữa cổ của Trung Quốc, tạo ra bằng cách trộn cơm nếp chin giã nhuyễn vưới vôi, nước và một số thành phần khác. Đây là chất liệu được dùng để xây nên Vạn Lý Trường Thành và vô số lăng mộ Hoàng gia.
Vừa đi vừa thổi còi inh ỏi.
Các học sinh lập tức lao tới trong cơn mơ màng, xếp thành hàng hai bên đường.
Rồi chúng hè nhau dụi mắt, dụi hết lần này đến lần khác, dụi nữa dụi mãi.
Dù có dụi thế nào đi chăng nữa, thì sự thật vẫn không thay đổi.
Cố đại nhân phong thái đẹp đẽ, vững vàng tiến tới, trên vai khiêng một mảng tường, trên tường là Hách Liên Thế tử với cái quần rách bươm phất phơ trong gió.
Thế tử ngồi trên tường cao, không rảnh để măt tới đám đông ngửa đầu kinh ngạc bên dưới, vội vàng quơ trái giật phải một hồi, kép mấy mảnh vái thất lạc tứ tung về che vị trí quan trọng.
Cũng đành chịu thôi, vị trí này rất cao, người ta thoáng ngửa đầu lên là thấy hết trơn hết trọi.
Đám người ngày càng bu đen như kiến, Hách Liên Tranh ngồi trên tường cao liếc thấy Phượng Hạo đang lẩn tránh, vội vàng la to: “Nội đệ, ném cho ta cái quần…”
Cậu em vợ ban ngày còn ôm đùi gã khóc lóc, nhoáng cái đã lặn mất tăm.
‘Hừ!” Hách Liên Tranh hậm hực mắng. “Chẳng đáng xách dép cho tỷ tỷ ngươi!”
Tình hình này thật không ổn, Hách Liên Tranh đảo mắt, xung quanh, đây chẳng phải là diễu phố sao? Đường đường là Thế tử, biết giấu mặt đi đâu bây giờ?
Gã nổi máu cùn, chẳng qua là cởi truồng thôi, mọi người đều là nam nhân với nhau, sợ quái gì?
Thế là gã chuẩn bị bất chấp tất cả vung tà áo đón gió nhảy xuống khỏi bức tường, vận dụng khinh công cấp độ cao nhất lách khỏi trùng vây là xong.
Nhưng khi gã định biến kế hoạch thành hành động, thì chợt phát hiện những cái đinh bạc vốn đang ghim vào quần gã không biết đã biến mất từ bao giờ. Chúng đều tan ra thành một bãi chất lỏng màu bạc bên dưới, dính cực chắc, không những dính chặt đùi, mà dính chặt cả bộ phận then chốt nữa.
Lần này Hách Liên Tranh thật sự không dám cựa quậy- lỡ đâu người bay lên rồi mà cậu em vĩnh viễn ở lại với bức tường, vậy thì hỏng hẳn.
Cho nên gã đành thành thật để Cố Nam Y khiêng đi, tiến ra đường lớn, băng qua quảng trường, người trên tường cao trở thành trung tâm của vạn người, tắm mình trong vinh quang được muôn người ngưỡng mộ, tiến thẳng đến bên dưới tòa tháp của Chính sử viện.
“Đừng mà…” Hách Liên Tranh chịu thua không chịu nhận tôi ngẩng đầu nhìn lên tháp cao, lờ mờ hiểu được ý đồ của Cố thiếu gia, liền giật mình hoảng sợ.
Cố thiếu gia bắt đầu leo tháp một cách bình tĩnh.
Y leo một mạch đến đỉnh tháp, trên đó có một sân thượng nhỏ. Cố thiếu gia đặt mảng tường lên sân thượng, tìm hai tảng đá chống hai bên, rút kiếm, xoẹt xoẹt viết vài chữ trên mảng tường bên dưới Hách Liên Tranh, sau đó không thèm liếc gã lấy một cái, đã đi xuống.
Hách Liên Tranh run lẩy bẩy trên bức tường đặt ở đỉnh tháp cao mười trượng.
Trông rất giống một đóa hoa sen màu đen thẹn thùng trước cơn gió lạnh…
Mặt tường bên dưới, mấy chữ to đùng phơi ra ngạo nghễ.
“Quân leo tường, diễu phố thị chúng!”
Hách Liên Thế tử cũng không thị chúng được bao nhiêu, một chuyện động trời như thế chẳng mấy chốc mà truyền đến tai Tân viện trưởng. Viện trưởng đại nhân tức tốc chạy về từ chỗ biên soạn, đích thân giải cứu Thế tử gia kim quang lấp lóe khí lành dào dạt.
Chất keo do cái đinh tan chảy mà thành, thật ra chẳng có gì đặc biệt, từ từ rồi cũng bong ra, ngoại trừ giữ lại mấy cọng lông của Thế tử gia trên tường làm kỉ niệm vĩnh cửu, thì cũng không có gì tổn thương- Phượng Tri Vi hành sự luôn có chừng mực, ngay cả kẻ báo tin cho Tân Tử Nghiễn đến giải cứu cũng do nàng sắp xếp.
Hách Liên Tranh vô cùng hối hận, nếu sớm biêt thứ này không đáng sợ đến thế, thì đáng ra lúc ấy gã nên nhảy xuống. Bây giờ thì hay rồi, cặp đùi gã đã bị cả thư viện thưởng thức.
Cả thư viện thưởng thức cũng không thành vấn đề, nhưng cớ sao người nên thưởng thức nhất lại không thưởng thức được cơ chứ?
Hách Liên Thế tử cực kỳ chán nản.
Đáng chán hơn nữa là, bắt đầu từ ngày hôm sau, Ti nghiệp đại nhân bèn công bố một bản viện quy cho học sinh dài đến hơn một vạn chữ, cả thảy một trăm tám mới tám điều, phân tích tỉ mỉ, vô cùng chặt chẽ, đập thẳng vào mắt là mấy điều quy định đại loại như “Không được leo tường, không được ngắm cảnh trên đầu tường, không được để lại bất cứ bộ phận thân thể riêng tư nào trên vật dụng công cộng của thư viện, vi phạm một điều phạt nghìn lượng bạc.”
Bởi vậy, Hách Liên Thế tử tiêu tốn mất một nghìn lượng bạc chỉ vì mấy sợi lông của gã bị đóng đinh vĩnh viễn trên đầu tường.
Nhưng bản thân Hách Liên Thế tử vừa bị thị chúng vừa bị lột tiền lại chẳng có cảm giác gì, nam nhi chốn thảo nguyên, chuyện có lớn bằng trời cũng chỉ là ngọn gió thổi qua rặng núi Hô Trác, chớp mắt là rửa sạch trơn.
Tường không leo được, gã bèn thành thật đi gõ cửa nhà Ti nghiệp đại nhân, mang theo bên người viện quy một trăm tám mơi tám điều kia, lại còn nghiêm túc rà soát để xác nhận gõ cửa không nằm trong phạm vi xử phạt của viện quy.
Phượng Tri Vi bình tĩnh mở cửa, làm như chuyện đêm đó chưa từng xảy ra, nghe xong mục đích đến của Hách Liên Tranh thì nhíu mày.
“Thế tử.” Nàng mỉm cười nói, “Ngụy Ti nghiệp phải tham gia lễ mừng thọ của Thường Qúy phi.”
Ẩn ý ở trong đó, là Phượng Tri Vi hiển nhiên không thể tham gia.
“Ngụy Ti nghiệp đã phải bù đầu soạn sách, lại bận việc chỉnh đốn thư viện, nên mệt mỏi ngã bệnh.” Hách Liên Thế tử lách qua bên cạnh Phượng Tri Vi để vào nhà, nàng quay lại thì thấy gã đã thoải mái ngồi trên sập mỹ nhân, tháo ủng, gác đôi chân to cồ cộ lên bàn đọc sách.
Phượng Tri Vi cực lỳ phẫn nộ, lại hoàn toàn không nói nên lời- nàng vội vã lao ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành.
Cố thiếu gia sạch nhất thiên hạ lại càng bị mùi ủng khủng khiếp đến không tài nào miêu tả được này hun cho tơi bời hoa lá chạy xa nghìn dặm, phi thẳng lên nóc nhà, cảm thấy phải để ngọn gió trên cao tẩy rửa mới xua tan đi cái mùi có thể làm người ta suýt ngạt thở vừa rồi.
Hách Liên Tranh thư thái nằm trên sập mỹ nhân mà Phượng Tri Vi vừa nằm, vùi mặt vào cái đệm mềm mại cọ tới cọ lui, say mê hít hà mùi hương lẩn khuất như có như không kia, thầm nghĩ nữ tử này tuy thay đổi nhiều gương mặt, nhưng thường giả làm nam nhân, chắc chắn không thể tô son điểm phấn. Không biết mùi hương này từ đâu tới, nữ nhi thảo nguyên tuy khỏe mạnh anh dũng, nhưng nếu luận về khí chất phong tư, thì đúng là không có cửa so sánh với nữ tử Trung Nguyên..
Gã say sưa trong mùi hương của Phượng Tri Vi, hoàn toàn quên rằng mấy hôm trước mình còn tỏ ra cực kỳ khinh miệt nữ tử Trung Nguyên.
Khi Phượng Tri Vi hít thở xong xuôi quay về, thì đập vào mắt là cảnh Hách Liên Tranh đang ôm cái đệm trải sập của nàng vò tới vò lui, vò cho vỏ đệm bằng gấm mềm đang phẳng phíu trở nên nhăn nhúm, trong lòng bỗng dưng nổi giận, lạnh lùng nói: “Thế tử, Ngụy Ti nghiệp không ngã bệnh, cũng không cần ngài bố trí cho ngã bệnh. Nếu ngài không muốn phạm vào điều viện quy thứ một trăm tám mươi chin, hay lại bị thị chúng lần nữa, thì tôi khuyên ngài vẫn nên về sớm một chút thì hơn.”
“Ngã bệnh.” Hách Liên Tranh ngẩng đầu, nói vô cùng quả quyết. “Vừa nãy, tôi tớ trong Ngụy phủ đã đến chỗ biên soạn để xin nghỉ thay Ngụy đại nhân rồi , chỗ biên soạn ngày mai cũng xin nghỉ với Đại học sĩ.”
“Cho dù tôi ‘ngã bệnh’,” Phượng Tri Vi im lặng hồi lâu, cố nén cơn giận dữ, rồi mỉm cười, “Phượng Tri Vi cũng sẽ ốm.”
“Phượng Tri Vi phải đi.” Hách Liên Tranh hình như không phát giác ai kai đã chạm gần đến ngưỡng bùng nổ, gã rung ủng, tràn đầy hào hứng nói, “Vừa nãy, ta đã xác nhận với bộ Lễ rằng ta sẽ đưa vị hôn thê Phượng Tri Vi tham dự, danh sách đại khái đã được bộ Lễ báo cho Nội các xét duyệt xong rồi.”
Phượng Tri Vi lặng thinh, ngấm ngầm nhìn đăm đăm vào Hách Liên Tranh từ trong bóng đêm, tự hỏi mình phải dùng cách gì mới có thể thủ tiêu nam nhân này một cách êm thấm.
“Cô nhìn ta như thế làm ta thấy kỳ kỳ.” Hách Liên Tranh ngồi dậy, tỏ ra hứng thú, vuốt cằm ngắm nghía Phượng Tri Vi, “Giống như loài xích ưng đặc biệt nham hiểm trên núi Bạch Đầu ở thảo nguyên Hồ Luân, nấp trong núi rừng tối om om, rồi bất thình lình bắn ra khỏi ngọn cây, mổ người ta một cú, cực độc, cực hiểm, cực mạnh- ấy, nhìn sang đây cho ta xem nào.”
Trên đời còn có một nam nhân mặt dày mày dạn đao thương đâm không thủng dầu muối ngâm không thấm thế này ư!
Phượng Tri Vi chợt phác giác, thật ra Sở vương điện hạ rất dễ nói chuyện, thật ra Tiểu Cố thiếu gia rất đỗi ôn nhu, thật ra nam tử trong thiên hạ mặt mũi trông đều khả ái, trước kia đúng là nàng đã đặt yêu cầu quá cao.
“Ta bảo ngươi này, Ngụy Ti nghiệp tốt nhất đừng nên đi.” Hách Liên Tranh chợt thu nét mặt tươi cười, “Với thân phận hiện giờ của ngươi, rất được yêu mến, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Mấy vụ khánh yến trong cung này, các bên có quan hệ phức tạp, chỉ cần thoáng sơ suất không chừng đã rơi vào bẫy người ta. Ngươi phải biết rằng, càng là thứ quý giá mà mọi người khó đoạt, lỡ đâu đến cuối cùng không lấy được, thì kẻ khác sẽ càng muốn phá hủy nó.”
Tiếng Hán của gã không thể nào sánh vưới những kẻ sĩ uyên bác, nói năng còn hơi lộn, xộn, nhưng ẩn ý trong đó lại hết sức rõ ràng. Phượng Tri Vi nghe mà rung mình ớn lạnh, mới nhận ra trước kia mình đánh giá gã hơi sai.
Lần đầu gặp, gã dùng ngón tay gỡ pha lê trên xe ngựa của khuê tú, nàng cảm thấy gã lỗ mãng ngang ngược, lần sau gặp, trên kim điện ôm xác xông vào, dưới thềm ngọc ngang nhiên móc gan, nàng cảm thấy gã hung ác mà quyết đoán; lần thứ ba gặp lại, gã đến Thu phủ cầu thân, Tam Chuẩn vì gã mà liều mạng chiến đấu, gã vì Tam Chuẩn mà khảng khái nhận thua, một tiếng tiểu di gọn gang lưu loát, một gói muối mặn không hề đắn đo, nàng lại cảm thấy gã giỏi dùng người và có phong độ của đại tướng, cho đến khi gã leo đến thư viện, nửa đêm leo tường bị bắt đi diễu phố thị chúng, gã cũng chỉ cười xòa cho qua, nàng lại cảm thấy khí độ của gã không hổ là nam nhi thảo nguyên. Tổng hợp lại, gã là một nam nhi thảo nguyên khí phách ngút trời, là dạng nam nhi linh hoạt co được duỗi được, ai ngờ gã cũng thấu hiểu những tranh đoạt nham hiểm trong triều đình, thấu hiểu những mưu mô tính toán.
Thấy ánh mắt nàng có vẻ sửng sốt, Hách Liên Tranh cười cười, trong nụ cười lần đầu tiên để lộ một tia chua chat, sau đó hạ giọng bảo: “Trên thảo nguyên, cũng có tranh đoạt lợi ích…”
Phượng Tri Vi im lặng, thầm nghĩ quyền mưu đấu đá quả nhiên là ở đâu cũng phổ biến như nhau.
Hai người đều rơi vào trầm ngâm, không khí trong phòng trở nên tĩnh mịch. Gió màu hạ thổi qua cửa sổ khép hờ, thổi bay mái tóc đen của Hách Liên Tranh. Dưới làn tóc đen, đôi mắt kia ngời sáng như lưu ly, màu hổ phách nguyên chất đan xen với sắc tím âm u huyền bí, làm ánh trăng cũng phai màu.
Mà vạt áo hé mở của gã, mơ hồ để lộ lồng ngực màu mật ong nhạt, da thịt trơn bóng. Phong thái uể oải co người trên sập mỹ nhân nhỏ hẹp, giống như một con mèo bự giấu đi những vuốt sắc.
Nét quyến rũ tràn đầy hương vị nam nhi, mê ly mà cuồng dã.
Phượng Tri Vi hơi mất tự nhiên, nhìn sang chỗ khác, nàng nghe Hách Liên Tranh nói bằng giọng tha thiết khẩn cầu, “Đi theo ta nhé…Danh sách đã báo lên thì không thể sửa đổi, hẳn là cô cũng không muốn tiểu thư Phượng gia lại bị người trong cung chú ý đấy chứ?”
Ngươi thông minh ghê há! Phượng Tri Vi hậm hực trợn mắt với gã, thấy giọng điệu người này tuy khẩn cầu nhưng nét mặt lại không giấu nổi sự đắc ý, trong lòng càng buồn bực hơn.
Nàng trợn mắt lên, sóng mắt lay động, khóe miệng bất giác khẽ cong, thay đi vẻ thanh nhã thường ngày, lại thêm vào mấy phần kiều mỵ. Hách Liên Tranh thấy vậy, trong lòng rung động không kiềm chế nổi, bèn vui vẻ chạy qua, kéo tay nàng bảo: “Tiểu di, trên thảo nguyên của chúng ta có tục ăn cơm trước kẻng, cô xem hay là chúng ta thửu một lần…”
“Bịch!”
‘Tõm!”
Tiếng trước là tiếng Hách Liên Tranh bị Cố thiếu gia tóm cổ quẳng đi.
Tiếng sau là tiếng ủng của gã văng ra, đập vào đầu gã rồi lại bay tít qua sân, roi xuống hồ nước trong ngoại viện.
Ba ngày sau, cá trong hồ đều phơi bụng trắng hếu, thê thảm trôi trên mặt nước, nghe đâu là bị chết ngạt…
Qua hai ngày nữa là đến đại thọ năm mươi tuổi của Thường Quý phi. Là em học của Hoàng hậu, sau khi Hoàng hậu hoăng, Thường Quý phi một mình nắm hết quyền hành trong cung, là nữ nhân có thực quyền nhất trong cung suốt bao nhiêu năm qua. Lễ mừng thọ của bà, cung đình tổ chức vô cùng long trọng.
Chính yến tổ chức vào buổi tối, nhưng từ sáng sớm đã phải vào cung mừng thọ. Buổi sáng là người thân trong cung, buổi chiều là các mệnh phụ nội ngoại và những khách mời còn lại. Buổi trưa sẽ ăn mì mừng thọ ở điện Long Khánh, khách nam và khách nữ chỉ đến tiệc tối mới ngồi cùng nhau, còn những lúc khác đều bố trí tách ra. Phượng Tri Vi nghe kể về nghi lễ phức tạp kia, tự dưng cảm thấy mình vừa leo lên con thuyền hải tặc của Hách Liên Tranh.
Sáng sớm thức dậy ăn mặc trang điểm, Hách Liên Tranh đã phái người đến tặng y phục trang sức từ lâu. Không phải là trang phục dân tộc của Hô Trác Bộ, mà là váy lụa tơ tằm vô cùng quý báu của Giang Hoài, sắc lam rất nhạt của nước dần dần mờ đi, cho đến gấu váy và cổ tay thì biến thành màu trắng tuyết, tựa như sắc lam nhạt khi nhìn qua ánh nắng thấy đường phân cách giữa trời và biển. Bốn góc thấp thoáng những hoa sóng trắng, trong trẻo mà xa xăm, kiểu dáng xiêm áo thì giản đơn mà những món trang sức ở những chi tiết nhỏ lại vô cùng tinh xảo. Thắt lưng của Đế Kinh đệ nhất tú “Này Nhuy hiên”, trang sức là trọn bộ hải châu quý giá, ngay đến cúc chìm trên cổ áo cũng làm bằng ngọc trai Hoàng Hải rất hiếm gặp, màu sắc phù hợp với màu váy áo, tôn nhau lên và hài hòa thành một khối.
Các cô gái trẻ trời sinh đã ưa chuộng những bộ cánh lộng lẫy, gương mặt nghiêm túc của Phượng Tri Vi cũng vì thế mà có phần giãn ra. Nàng vuốt ve chất vải mềm mại kia, thầm nghĩ cái tên dã nhân Hách Liên Tranh trông thế mà lại có con mắt tinh tường đối với y phục của nữ nhân.
Ngoài cửa chợt có tiếng động, nàng quay lại nhìn thì thấy Phượng phu nhân đang tựa vào bên cửa, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
Phượng Tri Vi nao nao, đây là lần đầu tiên mẹ con nàng gặp nhau sau sự kiện cầu thân lần trước, trong nhất thời ddefu hơi mất tự nhiên. Một lúc sau Phượng Tri Vi mới ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Mẹ có việc gì à?”
Phượng phu nhân chăm chú nhìn con gái đứng đón gió, ánh ban mai rực rỡ buổi sớm chiếu lên tay áo màu lam nhạt, dập dềnh như biển. Mà tư thế một nửa gương mặt chìm trong bóng nắng vụn vỡ của nàng, lại toát ra vẻ cao quý an tường khiến người ta ngưỡng mộ. Phong thái xuất chúng ngày xưa bị áo thô mặt mộc che khuất, đến sáng sớm nay đột nhiên bừng tỉnh.
Lòng Phượng phu nhân hơi đau xót…Tri Vi của bà, đáng ra phải phong tư trác tuyệt như thế.
“Mẹ đến nói cho con biết…” Con gái nhìn sang chỗ khác khiến đáy lòng Phượng phu nhân như bị mũi kim đâm nhẹ, vội vàng chuyển chủ đề, “Đệ đệ con đã nhập học thư viện Thanh Minh.”
Không phải nhập học, mà vào làm tôi tớ cho người ta. Phượng Tri Vi cười nhạt trong lòng, nhè nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Tri Vi.” Phượng phu nhân nhìn sắc mặt lạnh nhạt của nàng, do dự hồi lâu mới nói: “Ngày đó mẹ không đồng ý đưa nó đến núi Thủ Nam học, là bởi vì…”
Phượng Tri Vi ngoái đầu, chờ bà giải thích.
Đây là người mẹ nàng đã bầu bạn hơn mười năm, bất cứ lúc nào, nàng cũng sẵn lòng cho bà cơ hội để giải thích.
Nhưng Phượng phu nhân chỉ mở miệng, đấy mắt lóe lên một tia đau khổ mà người ta không dễ nhìn ra, rốt cuộc vẫn chẳng nói nên lời.
Phượng Tri Vi nở một nụ cười tự trào.
Không nói thất vọng, bởi nàng đã thất vọng quá nhiều lần.
“Chuyện này con đã biết rồi, mẹ không có việc gì khác cần căn dặn chứ?” Nàng hỏi còn khách khí hơn xưa.
Phượng phu nhân mím môi, do dự giây lát rồi nói: “Cũng không có gì, nhưng con tiến cung, nếu gặp Trần ma ma bên cạnh Công chúa Thiều Ninh thì hãy nhớ hỏi tahwm bà ấy giùm mẹ. Bao năm không gặp, mẹ rất nhớ bà ấy.”
Phượng Tri Vi nhíu mày, nàng lại không muốn thấy Thiều Ninh.
“Với thân phận này của con,” Nàng khách khí đáp, “Không dễ có dịp trò chuyện riêng với Công chúa, nhưng nếu gặp được thì con nhất định sẽ giúp mẹ thăm hỏi bà ấy. Vị Trần ma ma này, là bạn cũ của mẹ phải không?
“Không phải…Phải” Phượng phu nhân dường như đang xuất thần, tâm trạng bất an đáp một câu không phải, rồi lập tức bừng tỉnh mà chữa lại. Phượng Tri Vi cau mày nhìn bà đăm đăm, Phượng phu nhân bỗng nảy sinh một tia bối rối, vội vàng nói: “Y phục của Hạo nhi còn chưa chuẩn bị tươm tất, mẹ đi đây.”
Phượng Tri Vi dõi mắt nhìn theo bóng dáng bà vội vã rời xa, cảm thấy trong nửa năm nay, hình như mẹ lại già thêm một chút. Tấm lưng kia hơi còng xuống, cứ như bị vô vàn tâm sự đè nặng.
Nàng khe khẽ thở dài, không muốn nghĩ nhiều nữa.
‘Ngẩn ngơ chuyện gì thế?” Sau lưng có người cười hỏi, giọng điệu rất quen thuộc.
Phượng Tri Vi quay đầu, Hách Liên Tranh đang đứng trước cửa, dưới ánh mặt trời. Hôm nay gã không mặc trang phục chính thức của vương tộc thảo nguyên mà lại ăn vận phục sức của nam tử quý tộc Thiên Thịnh, một bộ trường bào màu lam nhạt giống nàng, cài ngọc quan màu xanh thẫm, phong thái sáng láng, rực rỡ như một viên đá quý cỡ bự biết đi.
Hách Liên Tranh nhìn nàng, trong tích tắc đáy mắt gã lóe lên một tia kinh diễm, sau đó cười bảo: “Cục cưng, không ngờ cô ăn diện vào trông cũng bắt mắt ghê.”
Phượng Tri Vi xoa xoa gương mặt vàng với hàng mày rủ của mình- mắt ngươi mù hay sao mà không nhìn ra dung mạo “tuyệt tục” của tiểu di ngươi?
Hách Liên Tranh mặt mũi hớn hở, nhìn Phượng Tri Vi từ đầu đến chân. Gã không hề cảm thấy Phượng Tri Vi mặt vàng mày rủ này có chỗ nào khó coi, trong mắt gã, mặt vàng ấy à? Cái đó gọi là sáng loáng như vàng! Mày rủ? Đó là tướng sống thọ trời sinh! Dù sao thì bất kể người ta nói gì, gã vẫn cảm thấy tiểu di mặt vàng nhà mình rất thú vị, cực kỳ thú vị.
“Đi thôi.” Hách Liên Tranh đến kéo nàng.
Phượng Tri Vi bỗng lách người, tránh khỏi gã.
“Thế tử, có điều này tôi phải nói rõ với ngài trước.” Nàng bình thản nói. “Chuyện này ngài tiền trảm hậu tấu, hôm nay vì ngài mà tôi buộc lòng phải lấy thân phận này vào trong cung dự tiệc. Nhưng tôi cảnh cáo trước, như thế không có nghĩa là tôi đồng ý với ngài, lại càng không cho phép nó xảy ra lần thứ hai.”
Hách Liên Tranh nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói: “Hiểu mà, hiểu mà, nữ tử Trung Nguyên các cô coi trọng nhất là danh phận. Cô không thấy ta viết ‘vị hôn thê’ trên danh sách sao, nếu ta thật sự không để tâm đến cô, thì đã sớm viết là Thế tử phi rồi.”
“Tôi không thích thịt dê, cũng không có hứng hầu hạ mười vị chủ mẫu.” Phượng Tri Vi cười nhẹ, “So với làm một trong số những cơ thiếp của thảo nguyên vương, tôi thà làm chủ mẫu trong một gia đình bình thường ở Đế Kinh.”
“Biết đâu cô có thể tiến thêm một bước thuyết phục ta, khiến ta cam tâm tình nguyện phá bỏ lệ thường của vương tộc thảo nguyên, chỉ cưới một vị Chính phi là cô.” Hách Liên Tranh hai tay chống gối, nhìn nàng bằng ánh mắt lấp lánh, “Mỹ nhân, hãy dụng tâm với ta hơn một chút.”
“Đại vương, vậy cũng được thôi.” Phượng Tri Vi cười, đi đằng trước, “Đợi khi ngài đủ sức khuất phục tôi đã.”
Hách Liên Tranh đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng mảnh mai mà kiên quyết của nàng, sự hứng thú trong đôi mắt lại càng thêm đậm- rõ ràng câu nói này nghe có vẻ cuồng vọng, nhưng nói ra từ miệng nàng lại mang sức mạnh khiếng người ta không dám khinh thường.
Trong thân thể mảnh mai của nàng, dường như chứa đựng sự uyên bác và kiên cường mà người thường khó bì kịp, ngấm ngầm tỏa sáng trong đêm.
Lên xe ngựa Hách Liên Tranh an bài, có hai thị nữ nhỏ lanh lợi bước tới hầu hạ. Phượng Tri Vi rút kinh nghiệm, hôm nay không dám mang theo Cố Y Y cải trang nữa, nên nàng đã bóc vài cân hồ đào để an ủi Y Y nhà nàng.
Cố thiếu gia ngày nào cũng ăn rất nhiều hồ đào, nhưng đều ăn theo lần, mỗi lần tuyệt đối chỉ ăn tám quả, giống như thói quen ăn thịt của y vậy. Ăn xong tám quả, một lúc sau lại ăn thêm tám quả, số lượng mỗi ngày nhất định phải là bội số của tám.
Để lấy lòng Cố Y Y nhà mình, Phượng Tri Vi đem chia đều hết số hồ đào, treo thành từng túi từng túi nhỏ trên thắt lưng Cố thiếu gia. Thế nên các học sinh trong thư viện Thanh Minh chỉ cần nghe tiếng hồ đào va chạm vào nhau, là biết ngay Cố đại nhân cuống ma che lụa mỏng đã đến.
Xe ngựa đi được nửa canh giờ, dừng lại trước cửa cung, cung nữ bên trong ra đón Phượng Tri Vi lên chiếc kiệu nhỏ đưa vào nội cung, còn Hách Liên Tranh thì được nội thị đưa đến ngoại đình.
Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Hách Liên Tranh đã vội vàng xuống ngựa, cấp tốc chạy ra đằng trước xe rồi chìa tay. Hành động này khiến những quan viên nội thị lui tới xung quanh đều dừng chân lại ngó, không biết tiểu thư nhà ai lại khiến Thế tử xưa nay ngang ngạnh phóng túng phải để tâm đến thế.
Màn xe vén lên, một bàn tay đưa ra, trắng mịn, mảnh mai, được ánh nắng chiếu vào, trông tinh tế đến gần như trong suốt. Trên ngón tay thon dài không đeo trang sức, chỉ có một viên hải châu cực lớn màu xanh thẫm, tỏa ra ánh hào quang thâm trầm lắng đọng, tôn lên vẻ thanh khiết và tinh tế của bàn tay kia.
“Đẹp thay! Bàn tay búp măng!” Một vị Thứ cát sĩ của Hàn Lâm viện lắc lư cái đầu ngâm nga.
Nối tiếp bàn tay ngọc ngà là một dải tay áo màu lam nhạt, màu lam cực nhạt như mặt biển phẳng lặng nổi lên những bọt song trắng xóa dưới ánh nắng mặt trời lúc hừng đông, không có châu ngọc trang sức dư thừa, thanh nhã mà cao quý.
“Đẹp thay! Xiêm áo như hoa!” Một vị Học sĩ Xuân Thân điện lắc lư cái đầu ngâm nga.
Ánh mắt mọi người đều bị thu hút, cửa cung rơi vào thinh lặng trong khoảnh khắc.
Vài con ngựa phi đến như bay, dừng vó trước cửa cung, lại chẳng ai chú ý.
Hách Liên Tranh đôi mắt lấp lánh, khóe miệng tươi cười, dắt bàn tay mỹ lệ kia, khiến mọi người bất giác ngậm ngùi thở dài.
Người ngồi trong xe bước ra, dưới ánh nắng mờ khuất, bóng dáng nàng cực kỳ mảnh mai tha thướt, đường cong tinh tế như mỹ nhân cô(1), cũng như bàn tay ngọc ngà kia, nó không để người ta thất vọng.
(1)những chiếc bình lọ thắt eo ở giữa, trông giống vòng eo của mỹ nhân nên gọi là mỹ nhân cô.
“Đẹp thay! Dáng dấp tuyệt diệu!” Hồ Đại học sĩ đi ngang qua cũng dừng chân lại, đứng bên Thứ cát sĩ Hàn Lâm viện và Học sĩ Xuân Thân điện, cùng nhau lắc lư cái đầu.
Mọi người lại thở dài không rõ là thứ gì.
Hách Liên Tranh dương dương đắc ý.
Mỹ nhân được Hách Liên Tranh dìu xuống xe, mọi người nhìn cảnh này, cảm thấy dường như bước chân nàng cũng hết sức nhẹ nhàng khéo léo, phong vận tuyệt vời.
Thế rồi mỹ nhân ngẩng đầu lên.
‘Á ừm….”
Trước là một chữ “á” kinh ngạc, sau đó nhận ra mình thất lễ, bèn vội vàng swuar thành một chữ “ừm” lấy lệ.
“Thương thay! Dung nhan!” Ba lão già say mê truy tìm những tạo vật đẹp đẽ, phẩy tay áo đánh “phật” bỏ đi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Phong thái mỹ lệ nhường ấy, cớ sao lại đi với gương mặt vàng vàng, chân mày hơi rủ xuống, tướng mạo y chang kẻ sa cơ lỡ vận?
Đáng tiếc đáng tiếc, lãng phí lãng phí.
Hách Liên Tranh không hề bị ảnh hưởng, gã vẫn đưa tay ra đỡ ống tay áo của Phượng Tri Vi tựa như đang nâng niu một báu vật, đưa nàng đến chỗ đặt kiệu vào cung.
Phượng Tri Vi đã sớm nghe trọn phản ứng của mọi người, nhưng nàng cũng chỉ mỉm cười nhàn nhạt- người đời ngu dốt, không phân rõ xấu đẹp. Có thể gạt đi thành kiến về vẻ bề ngoài như Hách Liên Tranh, liệu có mấy người?
Nhưng mới đi được vài bước, chợt có cảm giác lưng mình bị kim châm.
Nàng ngoái đầu, liên bắt gặp Ninh Dịch đang chắp tay đứng cách đó không xa, đưa đôi mắt hững hờ quan sát.
Ánh mắt y không hề đặt vào nàng, mà dừng lại trên bàn tay Hách Liên Tranh đưa ra dìu nàng. Trong nháy mắt ấy Phượng Tri Vi bỗng nảy sinh ảo giác, dường như ánh mắt kia có gì đó rất sắc bén, sắc bén như dao.
Nàng vừa ngoái đầu, ánh mắt của Ninh Dịch cũng nhẹ nhàng rời đi, rơi vào khoảng không. Phượng Tri Vi cười cười, cũng nhìn đi chỗ khác.
Ngồi lên kiệu đi vào cung, trước tiên vào học lễ nghi trong thiên điện, sau đó đi theo tốp vào bái kiến Thường Quý phi. Quý phi nương nương đoan trang sang quý, thoạt nhìn dung mạo còn chưa quá bốn mươi tuổi, nhưng lớp phấn son dày cũng không che nổi vẻ mệt nhọc in trên đuôi mày khóe mắt, xem ra phải cai quản hơn mười năm trong cung mà không gục ngã cũng là một chuyện cực kỳ hao tổn tinh lực.
“Vị này chính là Phượng tiểu thư đúng không?” Phượng Tri Vi đứng tít cuối hàng mà chẳng hiểu sao Thường Quý phi vẫn nhìn thấy, mỉm cười gọi nàng đến gần.
Phượng Tri Vi gục đầu ai oán thở dài, đến khi ngẩng đầu lên đã kịp nở một nụ cười ôn tồn, vận dụng lễ nghi hoàn hảo nhất mà nàng vừa học được sáng nay, thong thả cất gót sen đi tới, bỗng chốc cảm thấy ánh mắt bốn phía đổ dồn vào mình, mỗi ánh mắt đều chứa đầy ẩn ý.
Thường Quý phi mỉm cười ngắm dáng nàng đi, cảm thấy cô gái này lễ nghi rất đẹp rất khí chất rất khá, đến khi bất ngờ nhìn rõ gương mặt nàng, bà mới thoáng giật mình. Nhưng những quý nhân trong cung như bà đã sớm luyện cho mình sự thâm trầm tiết chê, lập tức lấy lại dáng vẻ bình thường, kéo tay Phượng Tri Vi niềm nở trò chuyện vài câu. Sau khi bày tỏ xong sự coi trọng đối với Hô Trác thế tử, bà liền buông tay, lập tức thu xếp cho mọi người đến thiên điện ăn mì thọ, lại triệu các mệnh phụ nội ngoại đứng tuổi và có sắc phong vào nội điện chuyện trò. Với thân phận của Phượng Tri Vi thì hiển nhiên không nằm trong số này, đành phải chán ngán ngồi lại trong thiên điện.
Trong thời gian đó nàng thấy Công chúa Thiều Ninh ăn vận lộng lẫy bước vào, cung nữ trong cung Thường Quý phi vừa thấy nàng ta lập tức mỉm cười nghênh đón, xem ra hai bên rất quen thuộc. Phượng Tri Vi nhớ lại, Thiều Ninh là con của Hoàng hậu, Thường Quý phi cũng coi như dì của nàng ta.
Nàng ngồi đó ăn mì, trong lòng thầm nghĩ vừa rồi khi mình yết kiến Thường Quý phi, trong ống bút bên cạnh ghế của bà có hai chú khỉ nhỏ, chắc hẳn chính là đôi bút hầu Ngũ hoàng tử đưa ra ngày ấy. Nhưng không biết do trong điện thiếu ánh sáng hay vì lý do nào khác, mà màu lông của hai chú khỉ nhỏ kia vốn rực rỡ sắc vàng, hình như đã xỉn đi một chút.
Nàng ngồi đó trầm tư, người ta lại đang ngắm nghía nàng, ngắm nghía xiêm y hoa mỹ của nàng, xem hết một lượt lại đảo quanh một vòng trên mặt nàng, ánh mắt trùng trùng, mang theo sự mỉa mai dữ dội.
Phượng Tri Vi một mực vờ như không nhận ra- ánh mắt không thể giết người, chỉ sức mạnh là có thể.
“Đây là Phượng tiểu thư đấy ư?” Vẫn có người không nhịn nổi, mỉm cười ngồi sát cạnh nàng, “Trông mặt mũi lạ hoắc.”
Phượng Tri Vi liếc nhìn tiểu thư lộng lẫy sang trọng này, hình như là tiểu thư của phủ quốc công nào đó? Không có hứng nhớ rõ.
Nàng mỉm cười, khe khẽ gật đầu, đũa vẫn không ngừng gắp, tỏ ý mình đang ăn mì rất chăm chú.
Tiểu thư kia thấy nàng không đáp lời, gương mặt không giấu nổi giận dữ, hừ lạnh, một người khác cùng đi với cô ả lập tức tiếp lời: “Dĩ nhiên là lạ mặt rồi, Phượng tiểu thư ở Thu phủ, e là không có cơ hội nào để tiến cũng thì phải?”
“Cũng đúng.” Có người sán lại gần, cười khẽ, “Có vị Thu đại cô nãi nãi kia ở đó, Phượng tiểu thư muốn tiến cung, chỉ e cũng không dễ dàng đến thế.”
Phượng Tri Vi liếc cô ả, tiểu thư kia bắt gặp ánh mắt của nàng, lập tức co rúm người, ý cười đông cứng lại trên mặt. Sau đó lại thấy Phượng Tri Vi kéo bát mì của mình ra xa một chút, thản nhiên nói:
“Vị tỷ tỷ này, phiền tỷ cười nhẹ nhàng một chút. Phấn trên mặt tỷ rơi hết vào bát mì của tôi rồi.”
“Ngươi….” Cô ả kia cứng họng líu lưỡi, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ trong nháy mắt đã trở nên xanh mét.
“Các vị tiểu thư xin hãy tự trọng!” Chợt có giọng nữ chín chắn truyền tới, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, mới thấy một vị ma ma trung niên không biết đã đứng trước cửa điện từ bao giờ, vận một bộ cung trang màu thiên thanh, khí độ trang nhã. Bà nhìn mấy vị tiểu thư khuê các gây chuyện kia, gằn giọng nói, “Trong cung không phải là chỗ bàn tán chuyện thị phi của người ta, xin các vị tiểu thư ngừng lại.”
Trong điện im bặt, ma ma kia tiến lên mấy bước, ngắm nghía Phượng Tri Vi, đáy mắt liếc qua một tia cười, rồi đột ngột xoay người bình tĩnh nói với mấy chục người trong điện: “Cô nãi nãi Thu gia là đệ nhất nữ kiệt của hoàng triều Thiên Thịnh ta. Năm đó Thiên Thịnh ta còn chưa lập quốc, đại tướng dưới trướng bệ hạ là Ân Chí Lượng đã trở giáo tại trận trong chiến dịch ải Thiên Thủy, khiến quant a thảm bại. sau đó lại chết thêm mấy vạn người trong trận chiến ở Hổ Dã, lão Tướng quân Thu Chấn tử trận, đại quân tháo chạy hơn mấy mươi dặm, Ân Chí Lượng thừa cơ đề nghị muốn chia đều cương vực với triều đình ta. Bấy giờ các tướng liên tiếp bại trận, mất hết sĩ khí, bệ hạ cũng có ý muốn nhượng bộ, chỉ có cô nãi nãi Thu gia lâm trận không lùi, cởi giáp trụ trên xác phụ thân khoác lên người mình mà ra trận, một trận đánh bại quân phản nghịch, ba trận đẩy lùi Ân quân mấy trăm dặm. Sau là thân nữ nhi mà được phong làm Nguyên soái, gây dựng Hỏa Phượng quân, dẫn mười vạn dũng sĩ đuổi thẳng cổ Ân Chí Lượng ra khỏi trung tâm của Trung Nguyên, cuối cùng họ Ân lập ra nước Tây Lương, từ đó trở đi phải ru rú trong xó hoang dã ấy, không còn sức lực mà tranh thiên hạ với triều đình ta. Nhân vật khiến nữ nhi trong thiên hạ tự hào như thế, công tích huy hoàng định quốc an bang như thế, há lại đến phiên đám con gái ngồi hưởng phúc của bậc cha chú, cả ngày thêu hoa trong khuê phòng, nhàn hạ rảnh rỗi ghen tuông tị nạnh như các cô tùy ý bình phẩm?”
Một tràng tuôn ra lưu loát sang sảng, cả căn điện lạnh ngắt như tờ. Phượng Tri Vi nghe bà kể, đôi mắt lấp lánh- nàng chỉ biết mẹ đã trải qua những chuyện phi phàm trong dĩ vãng, nhưng lại không biết tường tận, đây cũng là lần đầu tiên nàng nghe kể về sự tích năm xưa của mẹ một cách rõ ràng như thế. Vị ma ma này xem ra rất hiểu chuyện năm ấy, nghe giọng nói và nhìn sắc mặt bà, lại nhìn đến dáng vẻ phục tùng của các tiểu thư kiêu căng này, thì có lẽ cũng không phải một cung nhân bình thường.
Có lẽ đây chính là vị ma ma bên cạnh Công chúa Thiều Ninh mà mẹ muốn nàng thăm hỏi giùm. Nàng vẫn còn nhớ mang máng, vị ma ma này là nhũ mẫu của Thiều Ninh, hầu hạ nàng ta từ nhỏ đến lớn. Thiều Ninh có địa vị cao quý trong cung, vị ma ma này hiển nhiên cũng được người ta tôn trọng.
“Đa tạ ma ma.” Phượng Tri Vi đứng dậy, sửa sang xiêm áo rồi thi lễ.
Nàng vừa đứng lên, tiểu thư bên cạnh từng làm khó dễ lúc trước đột ngột nghiêng người, sau đó “ào” một tiếng, bát mì trên bàn trước mặt Phượng Tri Vi bị cô ả hất tung, nước dùng mì lập tức vấy đầy lên váy áo Phượng Tri Vi.
Phượng Tri Vi còn chưa kịp phản ứng, cô ả kia đã hét ầm rồi nhảy dựng lên, nghẹn họng nhìn mặt bàn lênh láng nước- vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Cớ sao mình bỗng dưng cảm thấy thắt lưng mềm oặt, sau đó lại nghiêng người sang đập vỡ bát của người ta?
Mình đang định tạ lỗi với cô nương Phượng gia này, vừa hay tạo ấn tượng tốt trước mặt Trần ma ma, sao lại xảy ra chuyện này chứ?
Tiểu thư kia ngây ra tại chỗ, Phượng Tri Vi lại nâng gấu váy dơ bẩn, mếu máo nói: “Vị tỷ tỷ này, tiểu muội đã làm gì đắc tội với tỷ? Tỷ làm thế, muôi biết phải làm sao… làm sao…” Nàng giận dữ đến run rẩy toàn thân, hình như đã nghẹn ngào không nói nên lời.
Cung nhân trong điện đều nhìn mấy cô ả kia bằng ánh mắt không đồng tình, có người vội vàng đến chính điện bẩm báo. Cô ả “gây họa” kia run rẩy hồi lâu, nhìn dáng vẻ cực kỳ tủi thân của Phượng Tri Vi, bỗng dưng “hu hu” bật khóc còn tủi thân hơn.
Cô ả vừa khóc, Phượng Tri Vi lại ngừng khóc, lập tức nghiêm nghị nói: “Đây là chốn nào, giờ là lúc nào? Đại thọ của nướng nương, mà cô dám khóc trên điện?”
“Người đâu, mời các vị tiểu thư về phủ từ mà khóc!” Đại ma ma trong cung Thường Quý phi vừa tới, vừa nhìn thấy cảnh này, lập tức nổi giận cau mày, không thèm nhiều lời lập tức tống cổ mấy người ra ngoài.
Phượng Tri Vi mỉm cười đứng nguyên tại chỗ, ai oán nâng váy thở dài. Trần ma ma nhìn nàng,
Trong ánh mắt thấp thoáng ý cười tán thưởng, chậm rãi nói: “Phượng tiểu thư, chỗ tôi có mấy bộ xiêm y thời trẻ trông rất hợp với cô, nếu cô không chê thì chớ ngại đi thay áo, để tránh thất lễ trọng thọ yến buổi tối.”
Phượng Tri Vi chỉ chờ câu này, lập tức cảm tạ rồi theo Trần ma ma rời điện. Trên đường đi, Trần ma ma đi trước từ đầu đến cuối không hề ngoái lại, sống lưng thẳng tắp. Một ma ma trong cung đình, mà dáng điệu khí chất còn hơn mấy phần đám phu nhân được sắc phong kia.
Mãi đến khi bước vào Ngọc Minh cung của công chúa, thay xiêm y trong phòng bên của trắc viện, Phượng Tri Vi mới thi lễ: “Gia mẫu nhờ Tri Vi hỏi thăm ma ma, đa tạ ma ma vừa rồi đã lấy lại thanh danh cho gia mẫu.”
“Dù gì ta cũng đã được gặp cháu.” Trần ma ma không còn vẻ lạnh nhạt vừa rồi, bà cầm tay Phượng Tri Vi, ánh mắt đọng lại trên đôi mày nàng vẽ cho rủ xuống, lúc này mới gật đầu hỏi: “Cháu và mẹ có khỏe không?”
Phượng Tri Vi thầm nghĩ, rõ ràng là bạn thân của mẹ, sao vị ma ma này có vẻ còn quan tâm đến mình hơn vậy? Rồi bà cẩn thận hỏi thăm tình hình Phượng phu nhân, lại hỏi về nàng và đệ đệ, nàng trả lời từng câu một, Trần ma ma tỉ mỉ nghe xong, vỗ tay nàng nói: “Cháu về thưa lại với mẹ, mấy năm nay vất vả cho bà rồi, xin bà chớ lo nghĩ quá nhiều, mọi chuyện đều ổn cả.”
Lại đăm đăm nhìn nàng, sắc mặt đã hơi ngẹn ngào: “Cháu rất tốt.”
Hai câu nói này, Phượng Tri Vi nghe sao cũng thấy kì quái, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười đồng ý, lại chối khéo ý tốt của Trần ma ma muốn đưa nàng về chỗ Thường Quý phi, nói rằng lúc này trở về ngồi trong điện cũng chỉ tổ bực bội, chi bằng ngồi lại trong ngự uyển đằng trước, lát nữa hẵng đi. Trần ma ma cũng không ép nàng, cứ để nàng đi.
Ngự uyển trong hậu cung Thiên Thịnh rất rộng, Phượng Tri Vi rơi vào suy tư, dần dần đi sâu vào bên trong, vòng qua vài tòa núi giả, chợt thấy sau núi giả có một cái giếng, cảm thấy hơi quái lạ.
Nàng ngồi xuống bên mép giếng, chậm rãi xoa lên những tảng đá xung quanh. Bề mặt đá có vài vết mài mòn, nhưng xem ra chúng đã có từ lâu.
Nàng ngoảnh đầu nhìn quanh, thấy bốn phía không người- nơi này vốn rất vắng vẻ, ít người lai vãng- bèn bám vào thành giếng mà bò xuống.
Bò đến một chỗ sâu bằng thân người, nàng đá mũi chân, quả nhiên đá trùng một chỗ lõm. Nàng khẽ nhấn lên chỗ lõm ấy, đá trên thành giếng di chuyển, lộ ra một cánh cửa.
Một mùi ẩm mốc thoang thoảng bay ra, Phượng Tri Vi ngửi kĩ, không thấy có gì lạ.
Qua các triều đại các đời vua, hoàng cung thường có những địa đạo; mà khi thời đại thái bình kéo dài, có một vài địa đạo dần dần mất đi tác dụng, bị chôn vùi không ai nghe đến nữa, có lẽ địa đạo này cũng vậy. Phượng Tri Vi không định hấp tấp chui vào ngay- ai biết đầu bên kia dẫn tới nơi nào? Lỡ đâu là chính điện của Thường Quý phi? Lỡ đâu là dưới ngự tọa của Hoàng đế? Nàng còn chưa chán sống.
Nhưng sắc trời đột ngột tối sầm, chỉ nghe tiếng rào rào, trong nháy mắt trời đã đổ mưa.
Phượng Tri Vi thầm kêu xui xẻo rồi, đảo mắt nhìn ra xung quanh thì mái đình gần nhất cũng cách đó mấy chục trượng, chạy được qua đó xiêm áo cũng đã ướt đầm. Nàng cúi đầu, thấy địa đạo kia cũng coi như sạch sẽ, chi bằng vào đó tránh mưa trước.
Nàng chầm chậm tiến vào, địa đạo dài nhưng hẹp, hình như nó không được dùng vào việc gì quan trọng. Mùi bùn đất xung quanh chậm rãi ngấm vào, Phượng Tri Vi cảm thấy nơi này đã nhiều năm không người lai vãng.
Đi được một chặp, ánh sáng trước mặt dần dần mạnh lên, Phượng Tri Vi vô cùng kinh ngạc- lẽ nào đầu bên kia không bị bịt lại? Không sợ bị người ta phát hiện ra sao? Dỏng tai lên nghe ngóng, ngoại trừ tiếng mưa rơi nghe láng máng thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác, có thể khẳng định đầu bên kia không phải cung Quý phi náo nhiệt hoặc là chính điện hoàng cung.
Nàng lại tiến thêm một bước, bỗng trước mặt trở nên rộng rãi sáng sủa, giữa quầng sáng, một mỹ nhân ăn mặc kỳ lạ tiến thẳng về phía nàng.
Nàng ta vạt áo phơ phất, mặt mày tĩnh nhã, hơi nghiêng người về phía trước, dải lụa tơ tằm bay lượn như người trong tiên cung.
Phượng Tri Vi giật mình dừng bước, nghĩ khong ra cớ sao ở đây lại có người đứng ngoài cửa đón tiếp. Bản năng mách bảo nàng chạy trốn, rồi lại cảm thấy có chỗ nào đó bất thường, quay lại ngắm kĩ vài lần, mới phát hiện thân thể nữ tử kia nửa trong nửa đục, tư thế không hề biến đổi, thì ra nàng ta là một pho tượng ngọc thủy tinh khảm trên vách tường.
Có điều tay nghề điêu khắc tinh xảm tuyệt luân, từng sợi tóc đều tạc ra cảm giác phiêu dật tung bay. Vừa thoát ra khỏi địa đạo tối om đã rơi vào quầng sáng hỗn loạn, sẽ rất dễ khiến người ta nhìn lầm.
Pho tượng này dường như là vô giá, lại đặt ở cửa ra của địa đạo này, xem ra thật sự có chút quỷ dị.
Phượng Tri Vi tiến lên vài bước, sau lưng bức tượng mỹ nhân kia là một khối thủy tinh lớn, xuyên qua khối thủy tinh có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, nào cây cối sum suê, nào cầu vòm nước chảy. Có một góc mái cong nhô ra, rủ xuống một chiếc chuông vàng chuyển màu đen, xem ra là một gian cung thất, có điều tất cả cảnh vật đều toát ra vẻ suy tàn tĩnh mịch.
Đứng trong đây không nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, cơn mưa bụi dày vẽ những đường ngang xéotrên mặt thủy tinh trong suốt. Nấp trong địa đạo, xuyên qua bóng tối tĩnh lặng nơi đây, nàng ngắm cơn mưa hoang hoải ngoài đó, tựa như cách một tầng “Tiền Trần kính” xa xôi trong truyền thuyết, ngắm những việc đã phủi bụi trong ký ức từ lâu, chuyện xưa đã ngả vàng, mỹ nhân sớm già nua, đâu đó vang lên tiếng hồ cầm ai oán, một giấc Nam Kha(1).
(1)Giấc Nam Kha: Chuyện kể rằng Thuần Vu Phần nằm mơ thấy mình đến nước Đại Hòe, thi cử đỗ đạt, lấy được Công chúa, trở thành Thái thú một vùng, nhưng về sau thua trận mất đất, bị tước hết phẩm vị trở thành thường dân, đúng lúc ấy chàng tỉnh dậy và thấy mình nằm dưới gốc hòe cạnh một tổ kiến lớn, cuộc đời đầy thăng trầm vừa rồi chỉ là một giấc chiêm bao. Về sau điển cố giấc Nam Kha được dùng để chỉ sự hư ảo của cuộc đời cũng như vinh hoa phú quý.
Đáy lòng Phượng Tri Vi chợt trào lên cảm giác thê lương không tên.
Rồi nàng chợt thấy có người thong thả đi tới, giữa cơn mưa như trút nước y không che ô không khoác áo tơi, bước lên cầu vòm với phong thái tựa du hồn.
Người ấy ngẩn ngơ đứng trên cầu giữa cơn mưa, mưa rào trong chớp mắt đã thấm ướt vạt áo, chảy xuống từ kim quan, lần theo mái tóc đen nhánh, ngấm vào chân mày tóc mai. Hàng mày kia đen như bóng tối, tôn lên đôi mắt âm u, gương mặt hơi tái, vẻ đẹp và nét lạnh lùng đến kinh tâm động phách.
Mưa rơi lặng lẽ, người ấy đứng trong mưa, gió không cuốn nổi ống tay áo ướt đẫm, một đóa hoa tàn trên gấu áo run rẩy rơi xuống.
Phượng Tri Vi bất giác chìa tay ra, dường như muốn kéo người này chợt trốn khỏi cơn mưa rét căm căm kia, nhưng chỉ chạm vào vách thủy tinh buốt giá.
Người đứng trên cầu cũng đã chầm chậm quỳ xuống.
Y quỳ gối trong mưa, hướng về cung thất đằng kia, đôi môi mấp máy, thì thào gọi hai chữ.
“Mẫu phi.”
Dưới cơn mưa tầm tã, người kia quỳ gối giữa mặt đất lạnh giá, nhìn về phía cung ngợp hoa tàn trong gió muộn mưa buốt, khẽ khàng gọi tên người quan trọng với y nhất trên đời, mà trong lòng lại hiểu rõ mình vĩnh viễn sẽ không được hồi đáp.
Cách một bức tường, là hoàng cung rực rỡ gấm hoa, vui vẻ náo nhiệt tưởng chừng gần trong gang tấc, mà với y lại xa tận chân trời.
Phượng Tri Vi dõi mắt từ xa nhìn ngắm bóng hình người kia, chợt thảng thốt nhớ lại y mà nàng đã gặp mấy ngày nay, lạnh lùng, thâm trầm, sắc bén, một người mà có hàng nghìn bộ mặt, biến ảo không ngừng, nhưng chưa bao giờ thấy y bi thương như lúc này.
Phượng Tri Vi lặng lẽ lùi lại một bước.
Nàng biết, có dạng người chỉ cho phép bản thân xuất hiện trước mắt người khác trong hình ảnh rực rỡ lóe mắt, mà không muốn bị người ta thấy phồn hoa tan biến sau lưng mình.
Nàng vốn đứng ở trước vách thủy tinh, không biết phải mở ra bằng cách nào, bước lùi này vừa hay lùi vào trong lòng mỹ nhân thủy tinh kia. Không biết chạm vào chỗ nào, cánh tay mỹ nhân kia bỗng dưng động đậy, sau đó vách thủy tinh lặng lẽ trượt ra.
Phượng Tri Vi ngoái đầu, thấy mỹ nhân thủy tinh đã đổi tư thế, hai tay ôm quanh người, vầng trán hơi nghiêng, mấy phần kiều diễm mấy phần quyến rũ.
Nàng ngây người, mơ hồ cảm thấy thiết kế có phần thô tục, mỹ nhân thủy tinh trang nhã cáo quý là vậy, mà tư thế này xem ra thật sự có chút khinh nhờn.
Vách thủy tinh mở ra, Phượng Tri Vi mới phát giác trong này là một ngọn núi giả, trên mặt thủy tinh quay ra ngoài quét một lớp màu lục nhạt, phảng phất như màu rêu xanh, khi nhìn từ bên trong ra bên ngoài sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng nhìn thoáng qua từ bên ngoài lại rất dễ coi nó là vách núi giả, chẳng trách Ninh Dịch đứng trên cầu không phát hiện ra nàng.
Trong khoảnh khắc vách thủy tinh trượt ra, rốt cuộc Ninh Dịch cũng có linh cảm mà quay lại.
Mưa rơi như mành, y đứng trên cầu ở bên kia tấm mành, nhìn nàng.
Mưa bay như tơ, nàng đứng dưới cầu ở bên này tấm mành, ngẩng đầu nhìn lại.
Sắc nước dệt dọc dệt nghiêng, tựa như tâm tình miên man lúc này.
Nếu ánh mắt hóa thành sợi tơ, thì giờ phút này cũng là mưa bụi, vô hình vô sắc mà lành lạnh dai dẳng, dây dưa cắt không đứt gỡ không thoát.
Rất lâu sau, Ninh Dịch mới vịn thành cầu chậm rãi đứng lên, đi về phía nàng, nước mưa chảy xuống thành dòng từ gò má y, gột rửa cho tóc càng thêm đen mày càng thêm đậm, mà môi y lại trắng tái, dường như đã đánh mất tất cả độ ấm.
Qua trùm khắp kinh hoa, người lẻ loi tiều tụy.
Y đi đến bên cạnh Phượng Tri Vi, dường như muốn hỏi điều gì, ánh mắt chợt dừng lại trên vách thủy tinh sau lưng nàng, sắc mặt lập tức biến đổi. Y lách mình vòng qua Phượng Tri Vi, tiến vào địa đạo.
Sắc mặt tái xanh của Ninh Dịch khiến Phượng Tri Vi có phần bất an, theo y quay lại, thì thấy y đang ngẩn ngơ nhìn pho tượng mỹ nhân thủy tinh kia, môi mím rất chặt, không còn huyết sắc.
Y ngắm bức tượng kia, trong ánh mắt đan xen chút gì đau đớn chút gì hoài niệm chút gì vui sướng chút gì hồi tưởng, phức tạp khó lòng tả xiết. Phượng Tri Vi nhìn hai gương mặt đứng đối diện với nhau, đường nét hao hao khiến nàng thở dài có phần hoảng hốt.
Ninh Dịch ngẩn ngơ nhìn ngắm rất lâu, cuối cùng tiến lên một bước, với tay muốn chạm vào gương mặt pho tượng thủy tinh, ngón tay y vươn ra rất nhẹ rất thận trọng, dường như y sợ mình mạnh tay quá, mọi thứu trước mắt sẽ vỡ tan như cõi mộng.
Nhưng khi đến gần một bước, y đảo mắt qua, mới phát hiện tư thế đặc biệt của pho tượng thủy tinh kia.
Ninh Dịch ngây ra tại chỗ, lại ngắm nghía tỉ mỉ một lượt.
Chợt đáy mắt y nổi lên cơn giận sâu sắc, như mặt biển trước cơn giông tố, sóng dữ cuộn trào như muốn nhấn chìm cả trời đất.
“Vù!”
….
Tia sáng lóe lên, bổ xuống như điện chớp, kế tiếp là một loạt tiếng vỡ loảng xoảng, châu nứt ngọc tan.
Phượng Tri Vi giật mình lùi lại một bước, trong lòng tiếc nuối pho tượng thủy tinh giá trị liên thành kia từ nay đã không còn nữa.
Mỗi bước đi vang lên những tiếng rạn vỡ vì giẫm lên đống thủy tinh vụn trên mặt đất, mà phía đối diện, Ninh Dịch tóc dài xõa ra, chống kiếm mà đứng.
Vách thủy tinh đã bị phá hủy một nửa, mà pho tượng thủy tinh lại hoàn hảo không một vết sứt. Chung quy Ninh Dịch vẫn không nỡ phá hủy bức tượng có lẽ là duy nhất trên đời ấy.
Y đứng rất lâu, bờ mi dài rủ xuống, từ góc độ của Phượng Tri Vi chỉ nhìn thấy đường cong chỗ cằm của y co lại, dường như đang nín thở.
Trong địa đạo yên ắng vô cùng, mà nàng hình như chỉ nghe thấy hơi thở của một mình mình. Thứ cảm giác này cùng với sắc mặt trắng tái đến cực độ của y, đều khiến nàng kinh tâm. Nàng không ngăn nổi mình tiến lên vài bước, muốn làm điều gì đó.
Vừa đi đến trước mặt Ninh Dịch, y đã đột ngột ngã xuống.
Trời mưa sầm sập, giữa đất trời chỉ còn tiếng mưa rơi rào rào, mặt đất mọc đầy rêu xanh vô cùng trơn trượt, Phượng Tri Vi gian nan cõng Ninh Dịch ra khỏi núi giả, vừa ló đầu ra đã lập tức bị mưa xối vào mặt, ướt đẫm toàn thân.
Nàng lau một vệt mưa, thầm mắng bản thân, rõ thật là, chui vào địa đạo tránh mưa cái gì chứ? Phí hoài công sức, số mình đã định sẵn phải tắm mưa rồi.
Lại mắng cả Ninh Dịch, rõ thật là, đang yên đang lành nổi điên lên làm gì? Cứ giữ cái vẻ thong dong lạnh lùng như mọi khi không tốt sao? Xem ra còn phải học hỏi nàng nhiều!
Đi qua khoảnh sân này sẽ đến cung thất hậu viện, tuy đã bỏ hoang, nhưng dù sao cũng sạch sẽ khô ráo, có lẽ còn tìm được thuốc men, có lợi cho người bệnh. Trước đó Phượng Tri Vi nhìn Ninh Dịch ngất xỉu, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn cõng y ra khỏi địa đạo.
Màn mưa như một bức tường, hồ nước mọc đầy rêu xanh toát lên sắc lam lục nhạt, phản chiếu thân hình gầy yếu, chật vật cõng người, đi một bước trượt một bước, tiến lên phía trước.
Một đoạn đường ngắn ngủi, vậy mà nàng đi mất một lúc khá lâu, mưa to đến độ không tài nào mở mắt ra. Phượng Tri Vi gần như nhắm nghiền hai mắt, lần mò theo những cây cột dưới mái hiên cong mà đi.
Nàng thở phào, đưa tay vặn mở cửa phòng bị khóa, vác Ninh Dịch vào nhà chính. Căn phòng âm u, mọi vật dụng bên trong đều dùng vải xám che lại. Phượng Tri Vi không đạt Ninh Dịch lên giường, vì toàn thân y ướt đẫm, thả y lên giường khác nào ngủ trong vũng nước. Nàng đặt Ninh Dịch lên ghế, ôm tất tần tật đệm chăn trên giường xuống, bọc kín Ninh Dịch từ đầu đến chân, sau đó bắt mạch cho y.
Vừa bắt mạch, Phượng Tri Vi đã nhíu mày. Ninh Dịch dường như không đơn giản là gặp mưa cảm lạnh hay đau đớn nóng vội tổn thương tới tim gan, mạch tượng của mệnh mạch phế, tỳ trên tay phải y hồng(1) và trầm hơn mạch tâm, can, thận trên tay trái, rõ ràng phế, tỳ từng bị thương nặng. Triệu chứng này là tâm tình buồn đau khiến vết thương cũ tái phát, nếu không kịp thời xử lý, chỉ e hậu họa khôn lường.
(1)Hồng chỉ trạng thái mạch khi thịnh thì ào ạt dữ dội, khi suy lại yếu ớt.
Thể chất y lạnh lẽo, đàu tiên là phải xua lạnh, bằng không sẽ chỉ khiến vết thương cũ thêm nặng.
Phượng Tri Vi đứng trong căn phòng u ám, ngẩng đầu lên trời, ngẫm nghĩ, sau đó nhắm nghiền hai mắt.
Nàng thò tay vào ổ chăn bọc kín Ninh Dịch, không nói nhiều lời, cởi.
Trường bào, thắt lưng, áo ngoài, áo giữa, quần, áo trong…
Ban đầu động tác của Phượng Tri Vi rất lưu loát, sau dần trở nên chậm chạp, mang tai hơi ửng hồng, song trước sau không dừng tay lại.
Mặt đất xếp chồng một đống y phục ướt đẫm, nhìn số lượng y phục, thì thứ nên cởi đều đã cởi, không nên cởi cũng cởi luôn rồi.
Bàn tay của Phượng Tri Vi, khi rút ra khỏi ổ chăn, bỗng dưng khựng lại.
Da thịt dưới ngón tay trơn bóng, lại có một chỗ hơi gồ lên. Nàng do dự sờ sờ, xác định đó là một vết sẹo, hơn nữa còn là một vết sẹo vô cũng dỡ tợn.
Đây có lẽ chính là vết thương cũ khiến y ngất đi. Có điều con em hoàng tộc cao quý, làm gì có cơ hội chịu một vết thương nặng đến thế?
Ngón tay chậm rãi vuốt ve lên chỗ gồ ghề kia, vết sẹo dài mà rộng, lồi lõm không đều, có thể mường tượng ra cảnh thê thảm khi đó.
Phượng Tri Vi nhớ lại những lời đồn về y trong kinh…Bảy tuổi bệnh nặng suýt chết rồi lại sống, về sau tính tình thay đổi hẳn, lẽ nào lần ấy không phải bệnh, mà là bị thương?
Đầu ngón tay lơ đãng chạm vào da thịt hoàn hảo của y, cảm giác lành lạnh trơn nhẵn nơi ngón tay khiến Phượng Tri Vi thoáng đỏ mặt, vội vã rút tay về, cố gắng suy nghĩ sang chuyện khác để tránh né sự xấu hổ vào lúc này.
Nàng vừa nghĩ cái tên Hách Liên Tranh kia chân thốt thật, liệu có một ngày Cố Nam Y sẽ chán ngấy hồ đào hay không, vừa dùng ổ chăn ra sức chà xát thân thể Ninh Dịch, sau đó ôm một mớ đệm chăn khác trùm lên cái chăn ướt đẫm ban đầu, rút cái chăn ướt kia ra từ bên dưới, vậy là chỉ còn chăn khô bọc quanh Ninh Dịch.
Sau đó nàng bế Ninh Dịch kèm theo chăn, đặt cả lên giường.
Người ấy vẫn chìm trong cơn mê, song dịp thở dồn dập trước kia đã hơi ổn định hơn một chút. Phượng Tri Vi dùng chăn chà xát mạnh lên thân thể y, kích thích mạch máu lưu thông, sắc xám xanh trên mặt tan biến, hàng mi mệt mỏi cụp xuống, in bóng mờ mờ lên đường cong dưới khóe mắt. Sự đối lập rõ nét giữa đen và trắng này lại mang vài phần yếu đuổi hiếm gặp, khí chất nhã diễm bức người ngày thường giờ phút này chỉ còn mềm và nhẹ, thanh dật như một đám mây nhỏ bé.
Phượng Tri Vi bận bịu đến mướt mồ hôi, nhìn cái kẻ thư thái thoải mái vùi mình trong mộng đẹp này, chợt nảy sinh cảm giác cáu kỉnh và ghen tị, vỗ vỗ gương mặt y, “Ngủ say ghê!”
Vỗ xong cảm thấy vô cùng sảng khoái, thế là lại vỗ bộp bộp hai nhát nữa, ây, canh kĩ thời gian vỗ vài cái, sau này làm gì có dịp này nữa.
Đặt Ninh Dịch lên giường, thấy tóc y vẫn còn ướt, nàng lại giúp y gỡ kim quan rút trâm cài, rũ tóc y ra, sợ tóc y ướt nằm xuống rồi sẽ mắc chứng đau đầu kinh niên, bèn kéo y dịch ra ngoài, thả mái tóc dài đen nhánh buông rủ xuống giường.
Sau đó lại bận rộn tìm đá lửa lò than, gỡ mấy tấm trùm đồ đạc bằng vải xám xuống đem nhóm lửa. Vừa gỡ lớp vải xuống, lập tức không nén nổi một tiếng khen ngợi- vật dụng trong phòng này, thoạt nhìn có vẻ đơn sơ mộc mạc, nhưng thật ra đều vô cùng tinh xảo hoa mỹ, từ mỗi chi tiết đều nhìn ra giá trị xa xỉ. Vả lại tất cả đồ dùng đều không mang kiểu dáng của Thiên Thịnh, các góc cạnh chứa những dường cong kì dị, mang vẻ đẹp đặc thù của dị tộc.
Nhưng lúc này nàng không có tâm trạng đâu mà ngắm nghĩa kĩ càng, nàng lục lọi khắp nơi tìm nhwunxg thứ mình cần. Thật may nơi nay cái gì cũng có đầy đủ, nàng còn thấy cả đệm cói và mõ trong một ngăn kéo.
Tìm được đá lửa rồi, nàng kéo ra một chậu sưởi từ gầm giường, ngồi dưới sập đánh lửa hong y phục cho y, sấy đầu tóc cho y, lại lấy một chiếc lược chải mái tóc ướt đẫm nước cho y.
Tóc y rất đẹp, nắm trong tay mềm mại như gấm vóc. Có một lọn bết vào trên trán, Phượng Tri Vi bèn cúi xuống giơ ngón tay nhẹ nhàng giúp y gỡ ra.
Ninh Dịch tỉnh lại đúng vào khoảnh khắc ấy.
Giữa bóng tối mê loạn và đau khổ, y vùng vẫy lần mò thoát ra, đến khi mở mắt, trong chớp mắt đất trời đều không thấy, chỉ thấy ngón tay thon thả như bạch ngọc, nhẹ nhàng lướt qua trước mắt.
Tầm mắt lại lần lên trên, thấy một khuôn cằm tinh xảo, một cánh môi mềm mại, tươi sáng rực rỡ trên nền khung cảnh xám xịt bốn phía.
Mà bốn bề trướng rủ màn che ánh lửa lách tách, có hơi thở ấm áp ngấm qua xương ập đến.
Bóng tối lạnh buốt đau đớn vừa rồi, phảng phất như một cơn mơ.
Hay là, đây mới là mơ?
Ngón tay trước mắt bận rộn như cánh bướm bay múa giwuax muôn hoa, khiến y nhìn mà chập chờn mê ảo. Trong phút ngẩn ngơ, y thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, tựa như rất nhiều rất nhiều năm về trước, từng có một cung thất như thế, từng có một người như thế, ôn nhu mà tỉ mỉ, thay y gỡ đi lọn tóc đãm mồ hôi rủ xuống trán.
Nháy mắt, lòng y vui sướng vô bờ.
Những thứ y đã mất, đều đã trở về rồi sao?
Y khe khẽ rên lên, tóm được ngón tay kia, kéo đến bên gò má, khẽ khàng tựa lên.
“Mẫu phi…”
Ngón tay ấm áp chạm vào gò má lạnh lẽo, cảm giác mềm mại ấm áp ngấm vào xương tủy. Y lim dim đôi mắt, say sưa đến độ không muốn buông ra.
Phượng Tri Vi háo đá bên giường, nhìn ngón tay mình bị Ninh Dịch lôi kéo cọ cọ, nhất thười không biết nên rút ra hay là tiếp tục để y lợi dụng.
Rõ ràng người này còn chưa tỉnh lại, nàng hơi do dự, lỡ đâu mình kéo tay sẽ đánh thức y, y phát hiện ra sự thật thẹn quá hóa giận thì biết phải làm sao. Nhưng lỡ đâu mình không rút tay về, đợi y tự tỉnh lại càng thẹn quá hóa giận thì biết làm thế nào?
Ngón tay chẳng qua mới run nhè nhẹ, người kia cũng đã bừng tỉnh.
Ánh mắt mới rồi còn mơ màng chợt ngưng đọng lại, y ngước hàng mi, liếc một cái nhìn rõ người ngồi trước mặt.
Nhìn quanh bốn phía, ánh mắt của Ninh Dịch dần trở nên sắc sảo. Y buông ngón tay Phượng Tri Vi, hỏi bằng giọng trầm trầm: “Sao nàng lại ở đây?”
Y không hề có vẻ thẹn quá hóa giận, ngược lại trong nháy mắt đã khôi phục sự sắc bén trầm lạnh vẫn phô ra trước mặt nàng thường ngày. Sương mù trong đôi mắt như mặc ngọc đã tan đi hết, sự cảnh giác chưa từng buông bỏ cũng trở lại ngay lập tức.
Phượng Tri Vi xoa xoa ngón tay lên váy, quay lại hong y phục y, mỉm cười đáp: “Tìm một chỗ tránh mưa, vô ý bước vào đây.”
Ninh Dịch ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng nàng, vừa mới tỉnh dậy y vẫn còn chút mịt mờ, ổ chăn ấm áp dễ chịukhiến y uể oải không muốn cựa quậy, liền nửa nằm nửa ngồi, thoáng đỡ đần nhìn nàng hong ngoại bào, áo giữa, quần, nội y,…
Nội y?
Nội y!
Ninh Dịch lập tức tung chăn, liếc một cái, rồi lại đắp xuống.
Sau đó bắt đầu thẫn thờ.
Phượng Tri Vi còn đang bình tĩnh giơ nội y lên, săm soi xem còn chỗ nào chưa hong khô không.
Nàng không giơ lên còn đỡ, vừa giơ lên Ninh Dịch đã chịu hết nổi, giận dữ quát: “Bỏ xuống!”
Phượng Tri Vi ngoái lại nhìn y với ánh mắt vô tội, thở dài, rõ thật là, sao mà bẳn tính thế, chẳng phải ta làm vậy vì muốn ngươi được thoải mái sao? Bằng không ta mặc xác nội y của ngươi khô hay ướt, chỉ cần đảm bảo không ai nhìn ra ngoại bào ngươi bị ướt là được rồi.
Thu y phục, nàng hết sức hiền lành gấp từng cái một rồi mới đưa cho y, cái khố ngắn bằng tơ tằm đặt lên trên cùng, khiến Ninh Dịch thấy mà kinh ngạc.
Không nhịn nổi, y ngước mắt lên nhìn nàng. Cô gái kia tỏ ra đàng hoàng chững chạc không hề gian trá, hình như còn có chút ngượng ngùng, nhưng y vẫn cảm thấy nàng nhất định là cố ý.
Nhưng cũng nhờ cảm giác xấu hổ này mà khói mây nặng trĩu đè nơi đáy lòng đã tan đi một chút. Y thở dài, vận nội tức chảy một vòng trong cơ thể, phát hiện vết thương cũ tuy có phát tác, có điều không chuyển biến xấu, cũng không nhiễm lạnh trong cơn mưa tầm tã ấy.
Đều là nhờ nàng cả.
Y phục được đặt chỉnh tề bên cạnh y, y ngơ ngẩn nhìn cô gái ấy. Trận mưa to đã tẩy đi lớp hóa trang trên mặt nàng, khuôn mặt chỉ nhỏ nhắn bằng bàn tay, thanh tú đến động lòng, sóng mắt mơ mơ màng màng, toát ra sướng khói như cơn mưa rào rào ngoài cửa sổ. Búi tóc rối tung, nàng liền xõa luôn ra, những khi cúi người mái tóc sẽ rủ xuống, đậu lại trên mu bàn tay, mềm mại như muốn đâm sâu tận đáy lòng.
Như có ma xui quỷ khiến, y đột ngột trở tay, nắm lấy mái tóc nàng.
Phượng Tri Vi khẽ “ai da” một tiếng, đập lên tay y, rút tóc mình ra rồi nói: “Đừng có lộn xộn.”
Giọng nói mềm nhẹ, mang theo ý cười, đó là sự dịu dàng trước sau như một của nàng, lại thêm chút dung túng và săn sóc hiếm thấy. Ninh Dịch bỗng nhận ra trong cõi lòng băng giá của mình đã thắp lên một ngọn nến nho nhỏ ở một ngóc ngách nào đó, không nóng bỏng, lại vĩnh viễn ấm áp ngời sáng.
Y vội vàng mặc nội y trong chăn, bấy giờ mới ngắm nghía kĩ càng bốn phía, ánh mắt dần dần tối lại, rồi nói: “Nàng lấy đâu ra đồ đạc để nhóm lửa?”
Kế đó lại cau mày hỏi: “Nàng động vào đồ đạc của bà ấy?”
“Tôi chỉ biết ngài cần lửa.” Phượng Tri Vi quay lưng về phía y, hình như không nghe ra sự bực bội trong giọng y, “Đồ đạc có quý đến đâu, cũng không sánh bằng sinh mạng.”
Ninh Dịch trầm ngâm, đảo mắt nhìn quanh, hồi lâu mới hạ giọng buồn bã nói: “Vẫn chẳng thay đổi gì hết…”
Gió ùa vào qua song cửa, Phượng Tri Vi mặc y phục hơi ẩm lập tức hắt hơi, không thèm đoái hoài đến nỗi lòng thương xuân tiếc thu của y.
Ninh Dịch khẽ ấn lên ngực, lấy một viên thuốc từ túi ngoại bào uống xuống. Nghe tiếng hắt hơi của Phượng Tri Vi, y do dự giây lát rồi bảo: “Nàng gỡ luôn mấy cái màn trướng này đi mà đốt.”
“Ngài nỡ sao?” Phượng Tri Vi ngoái lại mỉm cười với y.
“Chẳng qua ta không muốn nàng liên tục hắt hơi trong bữa tiệc tối nay, rồi để lộ chân tướng đó thôi.” Ninh Dịch ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt bình thản.
Người này vĩnh viễn nghĩ một đằng nói một nẻo, Phượng Tri Vi cũng lười để ý đến y, đốt cho chậu sưởi cháy lên bừng bừng, lại nghe người đăng sau nói: “Kéo đến cạnh giường đi.”
Ngươi coi cô nương ta là nha hoàn của ngươi ấy hả?
Đương nhiên bất mãn thì bất mãn, Phượng cô nương quen sống hai mặt vẫn cười tít mắt, kéo chậu sưởi qua chỗ y.
“Nàng lại đây một lát.” Ninh Dịch tiếp tục thản nhiên sai bảo.
Phượng Tri Vi ngoan ngoãn bước qua, ngồi bên mép giường.
Người ngồi sau xốc chăn lên, lại thản nhiên sai bảo: “Vào đây đi, ta chia cho nàng một nửa.”
Phượng Tri Vi lập tức đứng lên, ngỏ lời: “Tóc tai rối quá, tôi phải đi chải đầu.”
Eo nàng đột ngột bị y túm lấy, không dùng đến nội lực, thủ pháp lại cực khéo. Thân thể Phượng Tri Vi lập tức mềm nhũn ra, sau đó bị kéo vào một nơi ấm áp.
Trái tim đập thình thịch, giữ nguyên trạng thái cứng đờ rụt vào một chỗ không cựa quậy, Phượng Tri Vi mỉm cười lấy lòng dưới vuốt sói: “Điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Ta cũng không định ‘thân’ với nàng.” Hơi thở hoa diễm mát lành của người sau lưng càng thêm nồng đậm, còn thêm chút hương thuốc thoang thoảng, ngửi vào thấy tịch mịch mà thấm lạnh, lực đạo trên eo cũng không giảm một phân, từng tấc từng tấc kéo nàng đang liều chết chống cự vào ổ chăn, “Nàng tưởng nàng đẹp đến nỗi làm ta không kiềm chế nổi sao?”
Phượng Tri Vi bám ngón tay vào mép giường, trầm ngâm giây lát rồi nói: “Tôi nghĩ tôi có thể.”
Người phía sau phát sặc, sau đó ho khù khụ, đưa tay ra dứt khoát điểm lên huyệt tê của nàng, nhét nàng vào ổ chăn, bực bội nói: “Nàng mặc nguyên y phục thì làm sao hong khô được? Ta không sợ bị nàng ngấm ướt thì nàng còn sợ cái gì?”
“Tôi sợ ngài đó.”Phượng Tri vi rốt cuộc không đeo nổi mặt nạ nữa, nàng trợn mắt nhìn y, có vẻ còn tức nước vỡ bỡ hơn y, “Ngài đối xử với ân nhân cứu mạng của ngài như thế sao? Ngài cứ làm vậy sao này tôi làm sao gả chồng được?”
“Gả chồng?” Ninh Dịch đang giận dữ ra mặt, sau khi nghe thấy câu này thần sắc y bỗng trở nên phức tạp, nở một nụ cười lành lạnh, nói, “Xem ra nàng thật sự mơ tưởng được làm Hô Trác Vương phi.”
“May mà không phải Sở Vương phi.” Phượng Tri Vi cười còn giả hơn y.
Ninh Dịch đăm đăm nhìn nàng một lúc lâu, bỗng dưng bật cười, cười xong chẳng thèm đoái hoài gì đến nàng nữa, mà bắt tay vào lột y phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.