Chương 3: Lãi từ một cái tát
Thiên Hạ Quy Nguyên
04/08/2018
Phượng Tri Vi giật
mình, lập tức rút tay lại, vội vàng đứng thẳng lên. Bất chấp bánh bao
nóng hôi hổi, nàng túm lấy nó nhét vào trong ngực, vặn người chuồn ra
cửa sổ đằng sau - chạy hơn hai bước nữa là đến cửa sổ phía sau của nhà
bếp, cửa sổ rất thấp, nhảy ra là gặp một lùm cây nhỏ, chỉ cần có thể
nhảy ra là nàng còn đường thoát thân. Dù sao đi chăng nữa, giờ phút này
nàng xuất hiện ở đây, lỡ đâu bị tóm cũng khó tránh khỏi nhúng chàm.
Nhưng chung quy nàng vẫn chậm một bước.
Không phải nàng phản ứng chậm chạp, mà do nàng vừa nhấc chân chạy đã thấy có người cũng chạy trước một bước về hướng ấy, vịn lên bệ cửa sổ xoay người nhảy ra. Có lẽ do hắn hoảng hốt quá độ, vừa tiếp đất đã trẹo chân, nên nàng nghe được hắn kêu đau một tiếng "Ối!"
“…”
Giọng nói này mới quen thuộc làm sao. Phượng Tri Vi dừng bước.
Nàng đứng trước cửa sổ, đôi mắt cụp xuống, trong khoảnh khắc gương mặt nàng biến đổi đủ mọi sắc thái phức tạp đan xen, từ giận dữ, bất lực cho đến lo lắng và căm hận.
Nàng lập tức hít sâu một hơi rồi quay lại, nhanh chóng và bình tĩnh thả bánh bao trở vào nồi.
Giờ này muốn trèo cửa sổ cũng không còn kịp nửa, nhịp thở khẽ khàng nhịn đau dưới song cửa nói cho nàng biết kẻ ăn vụng sẽ không thể trốn thoát, nàng nhảy ra cũng sẽ bị phát hiện một lượt, đến lúc đó càng khó thanh minh hơn.
Lúc này nhà bếp đã náo loạn ầm ầm, quản sự bên ngoài và các trù nương đều đuổi theo đến tận nơi.
"Là mày..." Một bà trung niên dẫn đầu đoàn nhìn thấy Phượng Tri Vi đứng tựa lưng vào song cửa, giọng nói giận dữ kinh ngạc, nhưng trong ánh mắt lại thoáng qua một tia mừng rỡ đắc ý.
Phượng Tri Vi âm thầm than thở, thôi mình đen đủi rồi - đây là An đại nương chưởng quản nhà bếp, là một bà góa già mất chồng từ thời trẻ, vẫn luôn muốn chung chăn gối với Lưu quản sự rất có quyền thế ở ngoại viện. Nhưng Lưu quản sự lại chê bà ta mặt mũi già nua da nhăn nheo như vỏ quýt, đánh phấn cũng không ăn, một lòng muốn lên giường với Phượng Tri Vi trẻ trung. Thế là bà già này ngứa mắt với nàng từ lâu lắm rồi.
Ánh mắt An đại nương quét nhanh qua cái bàn dài, bỗng dưng sắc mặt biến đổi rõ rệt, bổ nhào vào nàng.
"Mày dám to gan phá hoại quả Kim Ti Yến cung phụng cho Công chúa!"
Do cánh cửa sổ mở rộng, hơi nước tan đi, để lộ ra một chiếc chén ngọc đặt trên bàn, vốn dùng lồng bằng tơ bạc cẩn thận đậy lên. Nhưng hiện giờ lồng bạc đã nằm chỏng chơ một bên, chén ngọc nghiêng ngả, thứ chất lỏng có dạng váng sữa còn sót lại trong chén chảy lênh láng khắp bàn. Bên chén ngọc còn in mấy dấu tay đen thùi lùi, thoạt nhìn cực kỳ bẩn thỉu nhếch nhác.
Hương thơm ngọt ngào trong không khí ngày càng thêm nồng, Phượng Tri Vỉ khẽ hít một hơi, lòng thêm trĩu nặng. Tuy không biết đây là vật gì, nhưng hiển nhiên nó nhất định là trân phẩm.
"Tao biết phải ăn nói làm sao đây? Tao biết phải ăn nói thế nào đây!" An đại nương vốn chỉ định ép Phượng Tri Vi vào cảnh khó xử, phát hiện có người lẻn vào vẫn bình chân như vại, ai ngờ lại động đến món ăn dành cho Thiều Ninh cơ chứ. Bà ta hằn học nhìn Phượng Tri Vi, nếu trước đó còn nuôi ý đồ mượn cớ trút giận, thì bây giờ đã căm hận nàng đến xương tủy.
Dưới song cửa mơ hồ truyền đến tiếng động khác thường, tựa như tiếng vật gì sơ ý cọ vào vách tường, nhưng đã bị hơi thở hồng hộc của An đại nương che đi mất. Phượng Tri Vi sắc mặt sa sầm, ngón tay miết nhẹ.
"Phượng tiểu thư à..." Một bà thím trung niên đứng cạnh An đại nương kéo dài âm cuối bằng giọng u ám, sắc mặt xanh mét, "Quả Kim Ti Yến này do nhị công tử vất vả lặn lội tìm mua từ Đại Liêu về bằng số tiền khổng lồ, một lạng giá mấy nghìn vàng, lại dùng bí phương không truyền ra ngoài chưng chín lần phơi chín lần, kết hợp với hơn mười loại nguyên liệu như cỏ tôn màu tía lấy từ núi tuyết, toàn bộ quá trình chỉ được dùng gỗ hắc thạch đắt đỏ làm củi... Làm ra một chén điểm tâm này, tạm thời chưa tính đến bao nhiêu tiền của công sức đã bỏ ra, đây là trân phẩm độc nhất vô nhị. Ngày mai Công chúa truyền thiện, tiểu thư bảo chúng tôi phải lấy gì đi cưng phụng?"
Phượng Tri Vi nghe tên mấy thứ nguyên liệu đại diện cho đồi vàng núi bạc, trong lòng ngán ngẩm. Nàng hít sâu một hơi rồi bắt đầu thanh minh: "Cháu chỉ vào đây hấp lại cái bánh bao, không hề động đến thứ gì khác."
"Không phải mày thì ai?" An đại nương cười gằn, ánh mắt hùng hổ dọa người.
Ngón tay Phượng Trí Vi lại miết vào nhau, nhưng rồi nàng lập tức bình tĩnh đáp trả: "Trong bếp của thím có cả tá người, vừa rồi lại ùa vào đây rõ nhanh, ai cũng có thể đụng..."
"Bốp!"
Tiếng bàn tay tát vào da người vang lên chát chúa khiến mọi người giật mình, ai nấy đều co giật chân mày.
Phượng Tri Vi chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong, kế đó mặt mũi tê rần. Cảm giác tê còn chưa tan đi hết, cơn đau rát bỏng đã ập đến, trong miệng có vị ngòn ngọt tanh tanh, ngay đến lợi cũng bắt đầu co giật trong đau đớn.
Một cái tát thật tàn nhẫn!
Bàn tay An đại nương giơ lên cũng đông cứng lại, dường như bà ta không tin nổi mình đã xuống tay.
Bà ta vốn không muốn hành xử quá phận, dù sao Phượng Tri Vi cũng là chủ nhân trên danh nghĩa, hoàng triều Thiên Thịnh lại phân biệt giai cấp rất nghiêm, kẻ dưới mà phạm đến bề trên là cực kỳ bất kính. Nhưng chuyện hôm nay hết sức nghiêm trọng, bà ta đã nóng lòng như lửa đốt vì bữa ngự thiện ngày mai, thế mà trong lúc nóng vội lại thấy con bé này vẫn bình chân như vại, máu nóng bốc lên, đầu óc cũng hóa hồ đồ, đến khi lấy lại phản ứng thì gương mặt Phượng Tri Vi phía đối diện đã nổi lên đủ màu sắc.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Lát sau, một dòng máu mảnh như sợi chỉ trào ra từ khóe môi Phượng Tri Vi, thê diễm như cánh hoa tàn, khiến mọi người đều biến sắc.
Phượng Tri Vi khẽ đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên khóe môi. Nàng ngắm nghía vệt máu nơi đầu ngón tay, sau đó... mỉm cười.
Tóc nàng rối tung, ý cười lờ mờ ẩn hiện sau mái tóc đen, giữa hơi nước quanh quẩn bốn bề chưa tan và bóng râm tranh tối tranh sáng nơi góc bếp này, thoạt nhìn dịu dàng mà nghiêm nghị, nhìn kĩ lại thấy lạnh lẽo ghê người, khiến An đại nương nhìn chằm chằm vào nàng bỗng rùng mình ớn lạnh.
Lúc này bà ta mới nhớ ra, dù sao thì Phượng Tri Vi vẫn mang thân phận tiểu thư. Mẹ con bé là chủ nhân chính thức trong phủ này, nghe nói tính tình cũng dữ dằn lắm...
Nhưng bà ta lập tức lấy lại lòng can đảm - đánh thì cũng đánh rồi, con bé kia làm gì được mình chứ? Nói thật trước kia nó khôn ngoan khéo léo, không để người ta nắm thóp, muốn dạy cho nó một bài học cũng không có cơ hội. Hôm nay thời cơ đã dâng lên tận miệng, lại chiếm được phần lý, không đánh cũng uổng, chẳng lẽ nó còn có thể thoát được tội "Trộm cắp đồ ngự dụng" hay sao? Với lại, mình dù sao cũng là thị tì của phu nhân, thuộc hạng có máu mặt trong phủ, sợ gì mà không dám giáo huấn một đứa lai lịch bất minh con của một ả đàn bà đê tiện chứ!
Ý nghĩ này mới chỉ lóe lên trong đầu, An đại nương bèn quyết định đâm lao thì phải theo lao, chỉ thẳng mặt Phượng Tri Vi quát to: "Mau bắt con bé gan to tày trời dám trộm cống vật này cho ta! Giao nó cho phu nhân trị tội!"
"Thằng bé này làm gì ở đây thế?!" An đại nương vừa dứt lời, một bà hầu già bỗng hét ầm lên.
Vừa rồi bà bị cái tát của An đại nương dọa cho giật mình, lùi lại một bước, đụng vào song cửa mở hờ, thấp thoáng nghe được một tiếng kêu hốt hoảng rất khẽ bên dưới cửa sổ, quay đầu lại mới phát hiện ra thằng con thứ của Phượng gia đang ngồi xổm bên dưới cửa sổ.
Lập tức có người ập đến xách cổ Phượng Hạo vào. Phượng Hạo đã sợ đến tái mét mặt mày từ lâu, lắp ba lắp bắp nói không nên lời. Phượng Tri Vi nhíu mày, An đại nương lại hớn hở như phát hiện ra kho báu, cất giọng the thé chất vấn: "Hạo thiếu gia làm gì ở đây? Cũng đến trộm đồ à?"
Phượng Hạo bị cái chữ "trộm" kia dọa cho run rẩy, liếc nhìn Phượng Tri Vi rồi sợ hãi cúi đầu.
Vẻ bối rối của nó đã rơi trọn vào mắt An đại nương, ánh mắt bà ta chợt lóe lên vui sướng, rồi bất ngờ mềm mỏng cười nói: "Thiếu gia nhỏ tuổi không hiểu chuyện, bị người ta xúi giục mà phạm phải sai lầm cũng không sao cả. Chỉ cần khai thật với đại nương là được, chớ dây dưa đến khi phu nhân tới, kết cục sẽ chẳng tốt lành gì đâu."
Phượng Hạo do dự, ngón tay vô thức vặn vẹo vào nhau. Một mùi hương lạ mơ hồ lan tỏa, đầu ngón tay nó còn loáng thoáng thấy thứ gì trông như tơ vàng. Mọi người đều thấy nhưng đều làm ngơ, chỉ đua nhau nhìn chằm chằm vào Phượng Hạo.
"Hạo thiếu gia, đối mặt với đại sự thì đúng sai phải phân biệt rạch ròi." An đại nương nửa cười nửa không, xoay mặt về phía nhà trước khẽ gật đầu, "Lão gia trị phủ bằng quân pháp, tội khó tha thứ nhất là trộm cắp, huống chi vật bị trộm lại là ngự thiện dâng lên bề trên? Dù ngày mai bệ hạ không trách tội, nhưng lão gia mà biết thì nhất định sẽ đuổi cậu ra khỏi phủ. Hạo thiếu gia, cậu xem..."
Bà ta kéo dài giọng ra, khiến Phượng Hạo nghe mà run lẩy bẩy, hèn nhát lùi lại một bước.
Phượng Tri Vi hít một hơi, bàn tay che mặt chậm rãi buông xuống, nhìn Phượng Hạo đăm đăm.
Đó là đứa em trai đã lớn lên bên nàng...
Phượng Hạo bị nàng nhìn đến run rẩy, đầu gối bất giác mềm nhũn. Nó quay mặt đi, lùi một bước ra xa nàng, rồi nói một câu rất nhanh và mập mờ, "... Tỷ tỷ bảo chỗ này có đồ ăn ngon, bảo cháu ở đây tiếp ứng..."
An đại nương thở phào một hơi thư thái, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh lẽo.
Mấy bà thím đứng xung quanh cũng đồng loạt cong khóe miệng lên.
Phượng Tri Vi ngoảnh đầu, không thèm nhìn mặt Phượng Hạo.
"Hạo Nhi!" Một tiếng thét giận dữ đột ngột truyền đến, mọi người quay đầu lại mới thấy Thu phu nhân - nữ chủ nhân trong phủ không biết đã đứng ngoài cửa từ bao giờ, mà Phượng phu nhân vừa lên tiếng đang đứng ngay bên cạnh, hằm hằm nhìn Phượng Hạo.
Phượng Hạo vừa thấy Phượng phu nhân, lập tức nhào về phía bà, la to: "Mẹ ơi! Mấy bà này đánh con đau quá!"
Phượng phu nhân xanh mét mặt mày, thấy Phượng Hạo bổ nhào về phía mình, ống tay áo bà không gió mà bay, bàn chân thoáng di chuyển. Nhưng bà nhanh chóng ghìm chân lại, cánh tay đưa lên hơi cứng nhắc, đón lấy Phượng Hạo đang nhào tới, ôm nó vào trong lòng.
Phượng Tri Vi làm như không thấy, ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng - tư thế vừa rồi của mẹ, trông hơi kì kì...
Nhưng dường như đó chỉ là ảo giác của nàng, nháy mắt sau Phượng phu nhân đã ôm con trai vào lòng, khẽ khàng an ủi.
Thu phu nhân bình tĩnh chứng kiến tất cả, nghe An đại nương hấp tấp chạy tới thuật lại câu chuyện nhân tiện thêm mắm dặm muối, bất chợt quay đầu hỏi Phượng Hạo, "Hạo Nhi, có phải Tri Vi bảo cháu ngồi chờ dưới cửa sổ không?"
Cả căn bếp lặng thinh, Phượng Hạo còn đang bận làm nũng đành ngẩng đầu lên, động tác cứng đờ, môi mấp máy mấy cái rồi nhìn sang Phượng phu nhân cầu cứu.
Ngón tay Phượng phu nhân giần giật, nhìn sang chỗ khác. Phượng Tri Vi thấy bà lặng lẽ chùi sạch vệt thức ăn màu vàng óng dính vào ống tay áo, thứ đó vừa dính lên người bà khi Phượng Hạo nhào về phía bà.
Nét mặt Phượng Hạo lộ rõ sự hoang mang, hình như không hiểu ý mẹ mình là gì. Nhưng Phượng phu nhân không hề ngăn cản khiến nó bạo gan hơn nhiều, vả lại nó cũng không muốn đối mặt với viễn cảnh bị đuổi ra khỏi phủ, bèn hạ quyết tâm, ngẩng cổ lên định mở miệng.
Phượng phu nhân lại bất ngờ ngăn nó lại, xoay người, khom lưng trước Thu phu nhân.
Thu phu nhân nhẹ nhàng đáp lễ, khóe miệng lộ ra ý cười thấu hiểu.
Phượng Tri Vi từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi mẹ mình bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lộ ra một tia hân hoan vui mừng.
Trên đời vẫn còn một người bênh vực nàng...
Thế rồi nàng nghe Phượng phu nhân khẽ nói: "Phu nhân... Tri Vi trẻ người non dạ, tham ăn, mong phu nhân độ lượng..."
Phượng Tri Vi đột nhiên lùi lại một bước.
Như có tia sét đánh vào đáy lòng nàng, nứt ra một cái rãnh sâu đen thăm thẳm, để lại một vệt cháy sém, máu chảy đầm đìa.
Gưong mặt nàng hiện ra một nụ cười mơ hồ, trong trẻo mà nhạt nhẽo, không giống cười, trái lại trông như một bức tranh với độ cong hoàn mỹ mà cứng nhắc, mỗi một cử động đều sinh ra ý vị diễm lệ kì lạ, như bức tượng đất nung đủ sắc màu khiến tâm can người ta ớn lạnh.
Thu phu nhân thoáng giật mình, bà rất hiểu tỷ đệ Phượng gia, đặc biệt hiểu rõ Phượng Hạo là hạng nhà nghèo mà khoái ăn chơi. Chuyện hôm nay rõ ràng là Phượng Hạo tham ăn lại sợ bị phạt nên quay sang đổ tội lên đầu tỷ tỷ. Bà cứ đinh ninh cô em chồng có tiếng là cương liệt nhất định sẽ bênh vực Tri Vi, nhìn dáng vẻ giận dữ đùng đùng khi cô ấy mới xuất hiện, tưởng đâu câu tiếp theo nhất định sẽ trách em cứu chị, ai mà ngờ... kết quả lại là như thế.
Quả nhiên con hai vẫn quý hơn một chút... Thu phu nhân lạnh nhạt nghĩ, lại nghĩ đến con bé Phượng gia này, thoạt nhìn dịu dàng hòa nhã, giấu mình trong một góc Thu phủ không tranh không cầu, lặng lẽ sống qua ngày, nhưng không một ai có thể lợi dụng hai mẹ con nó.
Bà chợt nhớ năm nào cô em chồng dắt hai đứa con quỳ gối trước cửa phủ, bà đã lệnh cho già trẻ lớn bé trong nhà không ai được báo cho lão gia, lão gia cũng vờ như không biết. Phượng phu nhân lạnh cóng đến ngất xỉu ngoài cửa, bấy giờ Phượng Tri Vi chẳng qua mới lên bốn, lại không hề hoảng hốt, lập tức kéo đệ đệ ra quỳ trên con đường lớn ngoài ngõ. Hai tỷ đệ im thin thít, chỉ rưng rưng nước mắt chẳng nói chẳng rằng. Người qua đường chứng kiến cảnh này đều cảm thấy hai đứa bé con hết sức đáng thương, dừng lại khóc lóc cùng chúng. Mới quỳ được một ngày, Thu phủ từ chủ đến tớ đã chịu hết nổi sự đàm tiếu của người đời, đành phải đón ba mẹ con họ vào phủ.
Còn nhỏ xíu đã biết khơi gợi dư luận để gây áp lực lên Thu phủ, lại biết lựa đúng lúc mẹ mình cảm lạnh mà gây khó dễ, để người ta không có cớ trách Phượng phu nhân lợi dụng trẻ con để rải đường cho mình. Còn nhỏ xíu đã nắm vững chừng mực và khôn ngoan giỏi ứng biến cỡ này, về sau ngẫm lại mới thấy ớn lạnh trong lòng.
Lại nhớ khi mình định gả nó cho con trai của Lưu quản sự, đứa bé này không hề cự tuyệt lấy một câu trước mặt mình, lại "tình cờ chạm mặt" lão gia trên đường, chỉ thốt đúng một câu "Tam tiểu thư vừa ý cây trâm ngọc của Tri Vi, cháu mang sang cho em ấy" khiến lão gia tò mò hỏi đến nguồn gốc của cây trâm ngọc.
Nàng bèn đáp: "Do Lưu gia đưa tới, hiếm khi thấy em ấy thích một vật đến vậy."
Sau lão gia nổi giận trách bà trị gia không nghiêm, mấy món đồ xuất xứ mập mờ của mấy bà bán rong bên ngoài lại để cho tiểu thư con nhà danh giá trông thấy, còn bắt Tri Vi đưa cho tam tiểu thư ngây thơ chưa tỏ sự đời, chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn gì là thanh danh nữa?
Bao năm qua đứa bé này sống trong phủ với địa vị đáng xấu hổ, lại có thể bảo vệ bản thân không bị thao túng, cũng không lộ rõ thực lực. Định lực và sự kiên trì này, khiến người ta nghĩ tới là cảm thấy bất an.
Lần này, quả đúng là một cơ hội trời cho.
"Tính ra cũng không phải chuyện to tát gì." Thu phu nhân cười hết sức hiền hậu, "Là người một nhà cớ gì lại làm khó ba người chứ, ngày mai thánh giá giá lâm, ta đổi món khác là được. Bệ hạ và Công chúa luôn đối đãi thân tình với nhà họ Thu, sẽ không so đo chuyện này đâu."
Phượng phu nhẫn tỏ ra vui vẻ, ngoảnh đầu nhìn Phượng Tri Vi. Nàng lặng lẽ ngắm nhìn một đóa hoa cuốn bay theo gió dưới khung cửa sổ, tay thu chặt trong ống tay áo.
"Nhưng mà..." Thu phu nhân quả nhiên đổi giọng, "Cũng không dám chắc có kẻ hầu người hạ nào mồm năm miệng mười, chuyện này mà đồn ra ngoài chỉ e sẽ dẫn đến kết cục không hay. Tính tình lão gia lại nóng nảy quyết liệt, trị gia nghiêm khắc, đến lúc ấy người nổi trận lôi đình, chỉ e sẽ thiệt cho cháu gái..." Bà khẽ mỉm cười, nhìn sang Phượng Tri Vi, "Hay là cháu ra khỏi phủ tránh tạm một thời gian? Yên tâm đi, có chuyện gì để cậu mợ gánh vác hết cho."
Tránh tạm hay là đuổi ra khỏi phủ, mọi người đều nghe ra ẩn ý, nở một nụ cười lạnh nhạt.
Phượng Tri Vi tuy không được ai tôn trọng, nhưng dù gì cũng xem như được nuôi trong khuê phòng từ nhỏ. Một vị tiểu thư khuê các mảnh mai yếu ớt như thế, một khi bị đuổi ra khỏi phủ sẽ gặp phải chuyện gì? Cho dù mai sau có đón nàng về nhưng cái tai tiếng đã từng lưu lạc bên ngoài bị truyền ra, thì nàng cũng không bao giờ tìm được một mối tốt mà gả chồng.
An đại nương mỉm cười khoan khoái, nhổ đi cái gai trong mắt đúng là chuyện mừng.
Phượng phu nhân có vẻ luống cuống, bà đang định nói gì thì Thu phu nhân đã đột ngột nghiêng người, gỡ một đóa hoa bằng ngọc quý màu đỏ trên tóc mình xuống, cài lên tóc mai Phượng phu nhân rồi cười bảo: "Hạo Nhi còn chưa trưởng thành, Vi Nhi lại không hiểu chuyện lắm. Muội muội phải nhọc lòng lo nghĩ, có vẻ già đi nhiều đấy."
Một câu "Hạo Nhi còn chưa trưởng thành" vậy mà lại khiến Phượng phu nhân rùng mình ớn lạnh. Bà hơi nghiêng mặt, đưa tay sờ đóa hoa băng ngọc kia, ngón tay khẽ run rẩy.
Thế rồi bà cụp mắt xuống, hạ giọng đáp: "Đa tạ tẩu tẩu quan tâm..."
Ráng chiều xuyên qua nhà ngoài rọi vào tận cửa, hắt sáng rực rỡ lên gương mặt mọi người. Người phụ nữ có tiếng là cương liệt ngời ngời kia lại rầu rầu ngồi trong một góc tối, ráng chiều rọi lên má bà, tôn lên làn da trắng như ánh trăng lành lạnh.
Phượng Tri Vi đứng trong ánh hoàng hôn ngày đông, chỉ cảm thấy manh áo mỏng không xua tan giá rét, không chịu nổi phải thu ống tay áo chặt hơn nữa. Ánh mắt nàng lặng lẽ lướt qua, đảo tới đảo lui trên khuôn mặt đẹp đẽ của Phượng Hạo, lại đảo qua đóa hoa bằng ngọc cài trên mái tóc mẹ. Đóa hoa đỏ ngọc ngà diễm lệ, đè nặng lên tóc xanh đã phai màu, thấp thoáng lộ ra vài sợi bạc, không thấy mỹ miều mà chỉ thấy tang thương.
Đây là đệ đệ nàng, đây là mẹ nàng.
Phượng Tri Vi cụp mắt, tích tắc sau lại nở một nụ cười, không thê lương không sầu não, không mỉa mai không phẫn nộ, chỉ là ý cười hết sức bình thản.
Mọi người đề phòng nàng nổi giận, van nài hay khóc lóc, nhưng không ai ngờ đến nét mặt này của nàng, nhất thời đều ngớ ra. Phượng Tri Vi lại đột ngột quay lưng, chẳng nói chẳng rằng quay gót bỏ đi.
Lần này ngay đến Thu phu nhân cũng ngây người.
Phượng Tri Vi không hề ngoái lại, đi đến trước mặt An đại nương thì dừng chân.
Mái tóc nàng trước đó đã bị cái tát của An đại nương đánh cho rối bời, phía sau làn tóc xõa xuống thấp thoáng dấu tay. An đại nương nhìn nàng mà thoáng giật mình, bấy giờ mới nhớ ra vừa rồi mình là phận tôi tớ mà dám khinh chủ, đã phạm vào luật cấm. Giờ tiểu thư Phượng gia sắp bị đuổi đi, trước lúc lên đường hẳn sẽ tát trả mình một cái để trút giận. Phu nhân có nỗi thẹn trong lòng, chỉ e cũng không quản chuyện này.
Bà ta rụt rè lùi lại một bước, Phượng Tri Vi đứng trước mặt bà ta, giơ tay lên.
Mọi người đều mong ngóng tiếng bạt tai vang lên giòn giã.
Phượng Tri Vi lại mỉm cười.
Nụ cười của nàng tỏa sáng lấp lánh, rõ ràng chỉ là một khuôn mặt vàng vọt không hề xuất chúng, lại khiến người ta cảm thấy hết sức ưa nhìn, đẹp đẽ lóa mắt.
Giữa bầu không khí câm lặng, Phượng Tri Vi đưa tay lên... xoa xoa dấu tay trên mặt mình.
Nét mặt nàng dường như là hoài niệm, dường như muốn thông qua cảm giác nơi đầu ngón tay để thể nghiệm lần nữa cơn đau đớn rụng rời khi bàn tay kia hạ xuống.
Thế rồi nàng buông tay, mỉm cười dịu dàng, ghé tai An đại nương còn chưa hết sững sờ, thì thào:
"Cái tát này... chờ ta đòi đủ lãi."
Nàng mỉm cười, vỗ nhè nhẹ lên mặt An đại nương ở một góc khuất tầm mắt mọi người, sau đó sải một bước dài ra khỏi cửa.
Trước mặt là ánh tà dương ấm áp chiếu rọi, sau lưng là ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Nàng ở chính giữa, quay bước rời đi để lại một bóng lưng mong manh.
Không một lần ngoái lại.
Không nhìn đến bộ mặt trơ lì trâng tráo của em, không đoái hoài đến vẻ cay đắng nơi đáy mắt mẹ, không đau đáu vì sự phản bội của người thân, không nghĩ xem bước ra khỏi cánh cửa này mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Nàng chỉ khoan thai hòa mình vào vầng tà dương khổng lồ kia, hít một hơi thật sâu dưới ánh mặt trời chiếu thẳng mặt.
Nói với bản thân mình.
"Ta sẽ trở về."
Nhưng chung quy nàng vẫn chậm một bước.
Không phải nàng phản ứng chậm chạp, mà do nàng vừa nhấc chân chạy đã thấy có người cũng chạy trước một bước về hướng ấy, vịn lên bệ cửa sổ xoay người nhảy ra. Có lẽ do hắn hoảng hốt quá độ, vừa tiếp đất đã trẹo chân, nên nàng nghe được hắn kêu đau một tiếng "Ối!"
“…”
Giọng nói này mới quen thuộc làm sao. Phượng Tri Vi dừng bước.
Nàng đứng trước cửa sổ, đôi mắt cụp xuống, trong khoảnh khắc gương mặt nàng biến đổi đủ mọi sắc thái phức tạp đan xen, từ giận dữ, bất lực cho đến lo lắng và căm hận.
Nàng lập tức hít sâu một hơi rồi quay lại, nhanh chóng và bình tĩnh thả bánh bao trở vào nồi.
Giờ này muốn trèo cửa sổ cũng không còn kịp nửa, nhịp thở khẽ khàng nhịn đau dưới song cửa nói cho nàng biết kẻ ăn vụng sẽ không thể trốn thoát, nàng nhảy ra cũng sẽ bị phát hiện một lượt, đến lúc đó càng khó thanh minh hơn.
Lúc này nhà bếp đã náo loạn ầm ầm, quản sự bên ngoài và các trù nương đều đuổi theo đến tận nơi.
"Là mày..." Một bà trung niên dẫn đầu đoàn nhìn thấy Phượng Tri Vi đứng tựa lưng vào song cửa, giọng nói giận dữ kinh ngạc, nhưng trong ánh mắt lại thoáng qua một tia mừng rỡ đắc ý.
Phượng Tri Vi âm thầm than thở, thôi mình đen đủi rồi - đây là An đại nương chưởng quản nhà bếp, là một bà góa già mất chồng từ thời trẻ, vẫn luôn muốn chung chăn gối với Lưu quản sự rất có quyền thế ở ngoại viện. Nhưng Lưu quản sự lại chê bà ta mặt mũi già nua da nhăn nheo như vỏ quýt, đánh phấn cũng không ăn, một lòng muốn lên giường với Phượng Tri Vi trẻ trung. Thế là bà già này ngứa mắt với nàng từ lâu lắm rồi.
Ánh mắt An đại nương quét nhanh qua cái bàn dài, bỗng dưng sắc mặt biến đổi rõ rệt, bổ nhào vào nàng.
"Mày dám to gan phá hoại quả Kim Ti Yến cung phụng cho Công chúa!"
Do cánh cửa sổ mở rộng, hơi nước tan đi, để lộ ra một chiếc chén ngọc đặt trên bàn, vốn dùng lồng bằng tơ bạc cẩn thận đậy lên. Nhưng hiện giờ lồng bạc đã nằm chỏng chơ một bên, chén ngọc nghiêng ngả, thứ chất lỏng có dạng váng sữa còn sót lại trong chén chảy lênh láng khắp bàn. Bên chén ngọc còn in mấy dấu tay đen thùi lùi, thoạt nhìn cực kỳ bẩn thỉu nhếch nhác.
Hương thơm ngọt ngào trong không khí ngày càng thêm nồng, Phượng Tri Vỉ khẽ hít một hơi, lòng thêm trĩu nặng. Tuy không biết đây là vật gì, nhưng hiển nhiên nó nhất định là trân phẩm.
"Tao biết phải ăn nói làm sao đây? Tao biết phải ăn nói thế nào đây!" An đại nương vốn chỉ định ép Phượng Tri Vi vào cảnh khó xử, phát hiện có người lẻn vào vẫn bình chân như vại, ai ngờ lại động đến món ăn dành cho Thiều Ninh cơ chứ. Bà ta hằn học nhìn Phượng Tri Vi, nếu trước đó còn nuôi ý đồ mượn cớ trút giận, thì bây giờ đã căm hận nàng đến xương tủy.
Dưới song cửa mơ hồ truyền đến tiếng động khác thường, tựa như tiếng vật gì sơ ý cọ vào vách tường, nhưng đã bị hơi thở hồng hộc của An đại nương che đi mất. Phượng Tri Vi sắc mặt sa sầm, ngón tay miết nhẹ.
"Phượng tiểu thư à..." Một bà thím trung niên đứng cạnh An đại nương kéo dài âm cuối bằng giọng u ám, sắc mặt xanh mét, "Quả Kim Ti Yến này do nhị công tử vất vả lặn lội tìm mua từ Đại Liêu về bằng số tiền khổng lồ, một lạng giá mấy nghìn vàng, lại dùng bí phương không truyền ra ngoài chưng chín lần phơi chín lần, kết hợp với hơn mười loại nguyên liệu như cỏ tôn màu tía lấy từ núi tuyết, toàn bộ quá trình chỉ được dùng gỗ hắc thạch đắt đỏ làm củi... Làm ra một chén điểm tâm này, tạm thời chưa tính đến bao nhiêu tiền của công sức đã bỏ ra, đây là trân phẩm độc nhất vô nhị. Ngày mai Công chúa truyền thiện, tiểu thư bảo chúng tôi phải lấy gì đi cưng phụng?"
Phượng Tri Vi nghe tên mấy thứ nguyên liệu đại diện cho đồi vàng núi bạc, trong lòng ngán ngẩm. Nàng hít sâu một hơi rồi bắt đầu thanh minh: "Cháu chỉ vào đây hấp lại cái bánh bao, không hề động đến thứ gì khác."
"Không phải mày thì ai?" An đại nương cười gằn, ánh mắt hùng hổ dọa người.
Ngón tay Phượng Trí Vi lại miết vào nhau, nhưng rồi nàng lập tức bình tĩnh đáp trả: "Trong bếp của thím có cả tá người, vừa rồi lại ùa vào đây rõ nhanh, ai cũng có thể đụng..."
"Bốp!"
Tiếng bàn tay tát vào da người vang lên chát chúa khiến mọi người giật mình, ai nấy đều co giật chân mày.
Phượng Tri Vi chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong, kế đó mặt mũi tê rần. Cảm giác tê còn chưa tan đi hết, cơn đau rát bỏng đã ập đến, trong miệng có vị ngòn ngọt tanh tanh, ngay đến lợi cũng bắt đầu co giật trong đau đớn.
Một cái tát thật tàn nhẫn!
Bàn tay An đại nương giơ lên cũng đông cứng lại, dường như bà ta không tin nổi mình đã xuống tay.
Bà ta vốn không muốn hành xử quá phận, dù sao Phượng Tri Vi cũng là chủ nhân trên danh nghĩa, hoàng triều Thiên Thịnh lại phân biệt giai cấp rất nghiêm, kẻ dưới mà phạm đến bề trên là cực kỳ bất kính. Nhưng chuyện hôm nay hết sức nghiêm trọng, bà ta đã nóng lòng như lửa đốt vì bữa ngự thiện ngày mai, thế mà trong lúc nóng vội lại thấy con bé này vẫn bình chân như vại, máu nóng bốc lên, đầu óc cũng hóa hồ đồ, đến khi lấy lại phản ứng thì gương mặt Phượng Tri Vi phía đối diện đã nổi lên đủ màu sắc.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Lát sau, một dòng máu mảnh như sợi chỉ trào ra từ khóe môi Phượng Tri Vi, thê diễm như cánh hoa tàn, khiến mọi người đều biến sắc.
Phượng Tri Vi khẽ đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên khóe môi. Nàng ngắm nghía vệt máu nơi đầu ngón tay, sau đó... mỉm cười.
Tóc nàng rối tung, ý cười lờ mờ ẩn hiện sau mái tóc đen, giữa hơi nước quanh quẩn bốn bề chưa tan và bóng râm tranh tối tranh sáng nơi góc bếp này, thoạt nhìn dịu dàng mà nghiêm nghị, nhìn kĩ lại thấy lạnh lẽo ghê người, khiến An đại nương nhìn chằm chằm vào nàng bỗng rùng mình ớn lạnh.
Lúc này bà ta mới nhớ ra, dù sao thì Phượng Tri Vi vẫn mang thân phận tiểu thư. Mẹ con bé là chủ nhân chính thức trong phủ này, nghe nói tính tình cũng dữ dằn lắm...
Nhưng bà ta lập tức lấy lại lòng can đảm - đánh thì cũng đánh rồi, con bé kia làm gì được mình chứ? Nói thật trước kia nó khôn ngoan khéo léo, không để người ta nắm thóp, muốn dạy cho nó một bài học cũng không có cơ hội. Hôm nay thời cơ đã dâng lên tận miệng, lại chiếm được phần lý, không đánh cũng uổng, chẳng lẽ nó còn có thể thoát được tội "Trộm cắp đồ ngự dụng" hay sao? Với lại, mình dù sao cũng là thị tì của phu nhân, thuộc hạng có máu mặt trong phủ, sợ gì mà không dám giáo huấn một đứa lai lịch bất minh con của một ả đàn bà đê tiện chứ!
Ý nghĩ này mới chỉ lóe lên trong đầu, An đại nương bèn quyết định đâm lao thì phải theo lao, chỉ thẳng mặt Phượng Tri Vi quát to: "Mau bắt con bé gan to tày trời dám trộm cống vật này cho ta! Giao nó cho phu nhân trị tội!"
"Thằng bé này làm gì ở đây thế?!" An đại nương vừa dứt lời, một bà hầu già bỗng hét ầm lên.
Vừa rồi bà bị cái tát của An đại nương dọa cho giật mình, lùi lại một bước, đụng vào song cửa mở hờ, thấp thoáng nghe được một tiếng kêu hốt hoảng rất khẽ bên dưới cửa sổ, quay đầu lại mới phát hiện ra thằng con thứ của Phượng gia đang ngồi xổm bên dưới cửa sổ.
Lập tức có người ập đến xách cổ Phượng Hạo vào. Phượng Hạo đã sợ đến tái mét mặt mày từ lâu, lắp ba lắp bắp nói không nên lời. Phượng Tri Vi nhíu mày, An đại nương lại hớn hở như phát hiện ra kho báu, cất giọng the thé chất vấn: "Hạo thiếu gia làm gì ở đây? Cũng đến trộm đồ à?"
Phượng Hạo bị cái chữ "trộm" kia dọa cho run rẩy, liếc nhìn Phượng Tri Vi rồi sợ hãi cúi đầu.
Vẻ bối rối của nó đã rơi trọn vào mắt An đại nương, ánh mắt bà ta chợt lóe lên vui sướng, rồi bất ngờ mềm mỏng cười nói: "Thiếu gia nhỏ tuổi không hiểu chuyện, bị người ta xúi giục mà phạm phải sai lầm cũng không sao cả. Chỉ cần khai thật với đại nương là được, chớ dây dưa đến khi phu nhân tới, kết cục sẽ chẳng tốt lành gì đâu."
Phượng Hạo do dự, ngón tay vô thức vặn vẹo vào nhau. Một mùi hương lạ mơ hồ lan tỏa, đầu ngón tay nó còn loáng thoáng thấy thứ gì trông như tơ vàng. Mọi người đều thấy nhưng đều làm ngơ, chỉ đua nhau nhìn chằm chằm vào Phượng Hạo.
"Hạo thiếu gia, đối mặt với đại sự thì đúng sai phải phân biệt rạch ròi." An đại nương nửa cười nửa không, xoay mặt về phía nhà trước khẽ gật đầu, "Lão gia trị phủ bằng quân pháp, tội khó tha thứ nhất là trộm cắp, huống chi vật bị trộm lại là ngự thiện dâng lên bề trên? Dù ngày mai bệ hạ không trách tội, nhưng lão gia mà biết thì nhất định sẽ đuổi cậu ra khỏi phủ. Hạo thiếu gia, cậu xem..."
Bà ta kéo dài giọng ra, khiến Phượng Hạo nghe mà run lẩy bẩy, hèn nhát lùi lại một bước.
Phượng Tri Vi hít một hơi, bàn tay che mặt chậm rãi buông xuống, nhìn Phượng Hạo đăm đăm.
Đó là đứa em trai đã lớn lên bên nàng...
Phượng Hạo bị nàng nhìn đến run rẩy, đầu gối bất giác mềm nhũn. Nó quay mặt đi, lùi một bước ra xa nàng, rồi nói một câu rất nhanh và mập mờ, "... Tỷ tỷ bảo chỗ này có đồ ăn ngon, bảo cháu ở đây tiếp ứng..."
An đại nương thở phào một hơi thư thái, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh lẽo.
Mấy bà thím đứng xung quanh cũng đồng loạt cong khóe miệng lên.
Phượng Tri Vi ngoảnh đầu, không thèm nhìn mặt Phượng Hạo.
"Hạo Nhi!" Một tiếng thét giận dữ đột ngột truyền đến, mọi người quay đầu lại mới thấy Thu phu nhân - nữ chủ nhân trong phủ không biết đã đứng ngoài cửa từ bao giờ, mà Phượng phu nhân vừa lên tiếng đang đứng ngay bên cạnh, hằm hằm nhìn Phượng Hạo.
Phượng Hạo vừa thấy Phượng phu nhân, lập tức nhào về phía bà, la to: "Mẹ ơi! Mấy bà này đánh con đau quá!"
Phượng phu nhân xanh mét mặt mày, thấy Phượng Hạo bổ nhào về phía mình, ống tay áo bà không gió mà bay, bàn chân thoáng di chuyển. Nhưng bà nhanh chóng ghìm chân lại, cánh tay đưa lên hơi cứng nhắc, đón lấy Phượng Hạo đang nhào tới, ôm nó vào trong lòng.
Phượng Tri Vi làm như không thấy, ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng - tư thế vừa rồi của mẹ, trông hơi kì kì...
Nhưng dường như đó chỉ là ảo giác của nàng, nháy mắt sau Phượng phu nhân đã ôm con trai vào lòng, khẽ khàng an ủi.
Thu phu nhân bình tĩnh chứng kiến tất cả, nghe An đại nương hấp tấp chạy tới thuật lại câu chuyện nhân tiện thêm mắm dặm muối, bất chợt quay đầu hỏi Phượng Hạo, "Hạo Nhi, có phải Tri Vi bảo cháu ngồi chờ dưới cửa sổ không?"
Cả căn bếp lặng thinh, Phượng Hạo còn đang bận làm nũng đành ngẩng đầu lên, động tác cứng đờ, môi mấp máy mấy cái rồi nhìn sang Phượng phu nhân cầu cứu.
Ngón tay Phượng phu nhân giần giật, nhìn sang chỗ khác. Phượng Tri Vi thấy bà lặng lẽ chùi sạch vệt thức ăn màu vàng óng dính vào ống tay áo, thứ đó vừa dính lên người bà khi Phượng Hạo nhào về phía bà.
Nét mặt Phượng Hạo lộ rõ sự hoang mang, hình như không hiểu ý mẹ mình là gì. Nhưng Phượng phu nhân không hề ngăn cản khiến nó bạo gan hơn nhiều, vả lại nó cũng không muốn đối mặt với viễn cảnh bị đuổi ra khỏi phủ, bèn hạ quyết tâm, ngẩng cổ lên định mở miệng.
Phượng phu nhân lại bất ngờ ngăn nó lại, xoay người, khom lưng trước Thu phu nhân.
Thu phu nhân nhẹ nhàng đáp lễ, khóe miệng lộ ra ý cười thấu hiểu.
Phượng Tri Vi từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi mẹ mình bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lộ ra một tia hân hoan vui mừng.
Trên đời vẫn còn một người bênh vực nàng...
Thế rồi nàng nghe Phượng phu nhân khẽ nói: "Phu nhân... Tri Vi trẻ người non dạ, tham ăn, mong phu nhân độ lượng..."
Phượng Tri Vi đột nhiên lùi lại một bước.
Như có tia sét đánh vào đáy lòng nàng, nứt ra một cái rãnh sâu đen thăm thẳm, để lại một vệt cháy sém, máu chảy đầm đìa.
Gưong mặt nàng hiện ra một nụ cười mơ hồ, trong trẻo mà nhạt nhẽo, không giống cười, trái lại trông như một bức tranh với độ cong hoàn mỹ mà cứng nhắc, mỗi một cử động đều sinh ra ý vị diễm lệ kì lạ, như bức tượng đất nung đủ sắc màu khiến tâm can người ta ớn lạnh.
Thu phu nhân thoáng giật mình, bà rất hiểu tỷ đệ Phượng gia, đặc biệt hiểu rõ Phượng Hạo là hạng nhà nghèo mà khoái ăn chơi. Chuyện hôm nay rõ ràng là Phượng Hạo tham ăn lại sợ bị phạt nên quay sang đổ tội lên đầu tỷ tỷ. Bà cứ đinh ninh cô em chồng có tiếng là cương liệt nhất định sẽ bênh vực Tri Vi, nhìn dáng vẻ giận dữ đùng đùng khi cô ấy mới xuất hiện, tưởng đâu câu tiếp theo nhất định sẽ trách em cứu chị, ai mà ngờ... kết quả lại là như thế.
Quả nhiên con hai vẫn quý hơn một chút... Thu phu nhân lạnh nhạt nghĩ, lại nghĩ đến con bé Phượng gia này, thoạt nhìn dịu dàng hòa nhã, giấu mình trong một góc Thu phủ không tranh không cầu, lặng lẽ sống qua ngày, nhưng không một ai có thể lợi dụng hai mẹ con nó.
Bà chợt nhớ năm nào cô em chồng dắt hai đứa con quỳ gối trước cửa phủ, bà đã lệnh cho già trẻ lớn bé trong nhà không ai được báo cho lão gia, lão gia cũng vờ như không biết. Phượng phu nhân lạnh cóng đến ngất xỉu ngoài cửa, bấy giờ Phượng Tri Vi chẳng qua mới lên bốn, lại không hề hoảng hốt, lập tức kéo đệ đệ ra quỳ trên con đường lớn ngoài ngõ. Hai tỷ đệ im thin thít, chỉ rưng rưng nước mắt chẳng nói chẳng rằng. Người qua đường chứng kiến cảnh này đều cảm thấy hai đứa bé con hết sức đáng thương, dừng lại khóc lóc cùng chúng. Mới quỳ được một ngày, Thu phủ từ chủ đến tớ đã chịu hết nổi sự đàm tiếu của người đời, đành phải đón ba mẹ con họ vào phủ.
Còn nhỏ xíu đã biết khơi gợi dư luận để gây áp lực lên Thu phủ, lại biết lựa đúng lúc mẹ mình cảm lạnh mà gây khó dễ, để người ta không có cớ trách Phượng phu nhân lợi dụng trẻ con để rải đường cho mình. Còn nhỏ xíu đã nắm vững chừng mực và khôn ngoan giỏi ứng biến cỡ này, về sau ngẫm lại mới thấy ớn lạnh trong lòng.
Lại nhớ khi mình định gả nó cho con trai của Lưu quản sự, đứa bé này không hề cự tuyệt lấy một câu trước mặt mình, lại "tình cờ chạm mặt" lão gia trên đường, chỉ thốt đúng một câu "Tam tiểu thư vừa ý cây trâm ngọc của Tri Vi, cháu mang sang cho em ấy" khiến lão gia tò mò hỏi đến nguồn gốc của cây trâm ngọc.
Nàng bèn đáp: "Do Lưu gia đưa tới, hiếm khi thấy em ấy thích một vật đến vậy."
Sau lão gia nổi giận trách bà trị gia không nghiêm, mấy món đồ xuất xứ mập mờ của mấy bà bán rong bên ngoài lại để cho tiểu thư con nhà danh giá trông thấy, còn bắt Tri Vi đưa cho tam tiểu thư ngây thơ chưa tỏ sự đời, chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn gì là thanh danh nữa?
Bao năm qua đứa bé này sống trong phủ với địa vị đáng xấu hổ, lại có thể bảo vệ bản thân không bị thao túng, cũng không lộ rõ thực lực. Định lực và sự kiên trì này, khiến người ta nghĩ tới là cảm thấy bất an.
Lần này, quả đúng là một cơ hội trời cho.
"Tính ra cũng không phải chuyện to tát gì." Thu phu nhân cười hết sức hiền hậu, "Là người một nhà cớ gì lại làm khó ba người chứ, ngày mai thánh giá giá lâm, ta đổi món khác là được. Bệ hạ và Công chúa luôn đối đãi thân tình với nhà họ Thu, sẽ không so đo chuyện này đâu."
Phượng phu nhẫn tỏ ra vui vẻ, ngoảnh đầu nhìn Phượng Tri Vi. Nàng lặng lẽ ngắm nhìn một đóa hoa cuốn bay theo gió dưới khung cửa sổ, tay thu chặt trong ống tay áo.
"Nhưng mà..." Thu phu nhân quả nhiên đổi giọng, "Cũng không dám chắc có kẻ hầu người hạ nào mồm năm miệng mười, chuyện này mà đồn ra ngoài chỉ e sẽ dẫn đến kết cục không hay. Tính tình lão gia lại nóng nảy quyết liệt, trị gia nghiêm khắc, đến lúc ấy người nổi trận lôi đình, chỉ e sẽ thiệt cho cháu gái..." Bà khẽ mỉm cười, nhìn sang Phượng Tri Vi, "Hay là cháu ra khỏi phủ tránh tạm một thời gian? Yên tâm đi, có chuyện gì để cậu mợ gánh vác hết cho."
Tránh tạm hay là đuổi ra khỏi phủ, mọi người đều nghe ra ẩn ý, nở một nụ cười lạnh nhạt.
Phượng Tri Vi tuy không được ai tôn trọng, nhưng dù gì cũng xem như được nuôi trong khuê phòng từ nhỏ. Một vị tiểu thư khuê các mảnh mai yếu ớt như thế, một khi bị đuổi ra khỏi phủ sẽ gặp phải chuyện gì? Cho dù mai sau có đón nàng về nhưng cái tai tiếng đã từng lưu lạc bên ngoài bị truyền ra, thì nàng cũng không bao giờ tìm được một mối tốt mà gả chồng.
An đại nương mỉm cười khoan khoái, nhổ đi cái gai trong mắt đúng là chuyện mừng.
Phượng phu nhân có vẻ luống cuống, bà đang định nói gì thì Thu phu nhân đã đột ngột nghiêng người, gỡ một đóa hoa bằng ngọc quý màu đỏ trên tóc mình xuống, cài lên tóc mai Phượng phu nhân rồi cười bảo: "Hạo Nhi còn chưa trưởng thành, Vi Nhi lại không hiểu chuyện lắm. Muội muội phải nhọc lòng lo nghĩ, có vẻ già đi nhiều đấy."
Một câu "Hạo Nhi còn chưa trưởng thành" vậy mà lại khiến Phượng phu nhân rùng mình ớn lạnh. Bà hơi nghiêng mặt, đưa tay sờ đóa hoa băng ngọc kia, ngón tay khẽ run rẩy.
Thế rồi bà cụp mắt xuống, hạ giọng đáp: "Đa tạ tẩu tẩu quan tâm..."
Ráng chiều xuyên qua nhà ngoài rọi vào tận cửa, hắt sáng rực rỡ lên gương mặt mọi người. Người phụ nữ có tiếng là cương liệt ngời ngời kia lại rầu rầu ngồi trong một góc tối, ráng chiều rọi lên má bà, tôn lên làn da trắng như ánh trăng lành lạnh.
Phượng Tri Vi đứng trong ánh hoàng hôn ngày đông, chỉ cảm thấy manh áo mỏng không xua tan giá rét, không chịu nổi phải thu ống tay áo chặt hơn nữa. Ánh mắt nàng lặng lẽ lướt qua, đảo tới đảo lui trên khuôn mặt đẹp đẽ của Phượng Hạo, lại đảo qua đóa hoa bằng ngọc cài trên mái tóc mẹ. Đóa hoa đỏ ngọc ngà diễm lệ, đè nặng lên tóc xanh đã phai màu, thấp thoáng lộ ra vài sợi bạc, không thấy mỹ miều mà chỉ thấy tang thương.
Đây là đệ đệ nàng, đây là mẹ nàng.
Phượng Tri Vi cụp mắt, tích tắc sau lại nở một nụ cười, không thê lương không sầu não, không mỉa mai không phẫn nộ, chỉ là ý cười hết sức bình thản.
Mọi người đề phòng nàng nổi giận, van nài hay khóc lóc, nhưng không ai ngờ đến nét mặt này của nàng, nhất thời đều ngớ ra. Phượng Tri Vi lại đột ngột quay lưng, chẳng nói chẳng rằng quay gót bỏ đi.
Lần này ngay đến Thu phu nhân cũng ngây người.
Phượng Tri Vi không hề ngoái lại, đi đến trước mặt An đại nương thì dừng chân.
Mái tóc nàng trước đó đã bị cái tát của An đại nương đánh cho rối bời, phía sau làn tóc xõa xuống thấp thoáng dấu tay. An đại nương nhìn nàng mà thoáng giật mình, bấy giờ mới nhớ ra vừa rồi mình là phận tôi tớ mà dám khinh chủ, đã phạm vào luật cấm. Giờ tiểu thư Phượng gia sắp bị đuổi đi, trước lúc lên đường hẳn sẽ tát trả mình một cái để trút giận. Phu nhân có nỗi thẹn trong lòng, chỉ e cũng không quản chuyện này.
Bà ta rụt rè lùi lại một bước, Phượng Tri Vi đứng trước mặt bà ta, giơ tay lên.
Mọi người đều mong ngóng tiếng bạt tai vang lên giòn giã.
Phượng Tri Vi lại mỉm cười.
Nụ cười của nàng tỏa sáng lấp lánh, rõ ràng chỉ là một khuôn mặt vàng vọt không hề xuất chúng, lại khiến người ta cảm thấy hết sức ưa nhìn, đẹp đẽ lóa mắt.
Giữa bầu không khí câm lặng, Phượng Tri Vi đưa tay lên... xoa xoa dấu tay trên mặt mình.
Nét mặt nàng dường như là hoài niệm, dường như muốn thông qua cảm giác nơi đầu ngón tay để thể nghiệm lần nữa cơn đau đớn rụng rời khi bàn tay kia hạ xuống.
Thế rồi nàng buông tay, mỉm cười dịu dàng, ghé tai An đại nương còn chưa hết sững sờ, thì thào:
"Cái tát này... chờ ta đòi đủ lãi."
Nàng mỉm cười, vỗ nhè nhẹ lên mặt An đại nương ở một góc khuất tầm mắt mọi người, sau đó sải một bước dài ra khỏi cửa.
Trước mặt là ánh tà dương ấm áp chiếu rọi, sau lưng là ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Nàng ở chính giữa, quay bước rời đi để lại một bóng lưng mong manh.
Không một lần ngoái lại.
Không nhìn đến bộ mặt trơ lì trâng tráo của em, không đoái hoài đến vẻ cay đắng nơi đáy mắt mẹ, không đau đáu vì sự phản bội của người thân, không nghĩ xem bước ra khỏi cánh cửa này mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Nàng chỉ khoan thai hòa mình vào vầng tà dương khổng lồ kia, hít một hơi thật sâu dưới ánh mặt trời chiếu thẳng mặt.
Nói với bản thân mình.
"Ta sẽ trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.