Chương 55: Phạt roi
Thiên Hạ Quy Nguyên
21/10/2018
Type: tuyen nguyen
Nghe tiếng truyền báo kia, Hách Liên Tranh và Cố Nam Y đồng loạt quay sang ngó Phượng Tri Vi. Nàng nghiêng nửa mặt, nhìn ra khóm hoa bên ngoài cửa sổ, không thấy rõ sắc mặt.
Bầu không khí trong phòng bỗng dưng có phần lúng túng, chỉ có Mẫu Đơn Hoa Nhi không biết đầu đuôi câu chuyện trừng mắt nhíu mày, vô cùng nghi hoặc. “Sở vương nào nhỉ? Là người hiện giờ đang nắm quyền thế ngút trời trong triều đình ấy ư? Lễ vật của vương công chẳng phải đã tặng từ trong kinh thành rồi sao, cớ gì lại từ xa gửi tới cơ chứ? Lại còn tặng cho…”
Bà thình lình im bặt, nhìn sắc mặt của Hách Liên Tranh. Gã quay sang hướng khác, chỉ nói một câu đơn giản: “Tri Vi, nàng chăm sóc cẩn thận cho Sát Mộc Đồ.” Rồi vội vàng sải bước ra ngoài, từ xa đã nghe gã lớn tiếng sai bảo: “Người đâu, đưa Phật sống Đạt Mã đi nghỉ.” Lại quát: “Lễ vật đưa thẳng đến hậu điện nơi Đại Phi ở.”
Hoa Mẫu Đơn khe khẽ “lẩm bẩm” sao cho Phượng Tri Vi có thể nghe thấy: “Cát Cẩu Nhi nhà ta, lòng khoan dung thật sự không tệ đâu…”
Phượng Tri Vi cười cười, nói: “Sát Mộc Đồ để con bế đi, Mẫu Đơn Hoa Nhi, chẳng phải con đã nói với người rồi sao, nếu người tin Phật sống Đạt Mã thì không cần phải sinh nhiều con như thế.”
“Con tưởng ta muốn thế sao.” Mẫu Đơn Hoa Nhi chuyển hướng chú ý, gân cổ lên nói, “Ta gả cho ông ấy hai mươi lăm năm mà cộng lại chẳng qua mới sinh tám đứa! Hô Trác bộ thích con đàn cháu đống, Khố Khố muốn có rất nhiều con, những lời của Phật sống Đạt Mã ta lại không dám nói với ông ấy, đành tự mình lén lút tìm thuốc tránh thai để uống. Ta nghĩ đến rất nhiều phương pháp tránh thai, nhưng ông ấy lại thường xuyên lén lút phá đám ta, đổ hết hoặc thay hết thuốc của ta. Khi ta mang thai lại canh giữ chằm chặp, cứ phòng bị rồi lỡ làng như thế. Bản thân các bài thuốc cũng không quá hiệu nghiệm, phải, cứ cách dăm ba bữa lại sinh ra một đứa.”
“Lão vương không biết những đứa bé là do người…”
“Ta chỉ nói với ông ấy nửa trước trong lời tiên tri của Phật sống Đạt Mã, ông ấy cứ tưởng chúng bị Trát Đáp Lan khắc chết.” Giọng Lưu Mẫu Đơn hạ dần xuống, “Ta không muốn để ống ấy giận cá chém thớt sang Trát Đáp Lan, nhưng cũng không muốn để ông ấy đau lòng…”
Cho nên cứ thế che giấu ông ấy đến chết, tự mình gánh vác toàn bộ đau khổ do lời tiên tri kia mang đến?
Phượng Tri Vi nhìn Lưu Mẫu Đơn, có chút mơ hồ, trên đời này sao lại có một người phụ nữ chiều chuộng chồng mình đến thế chứ? Khố Khố lão vương thật sự rất có phúc.
“Con có thể đi rồi, đừng ở đây nói lằng nhằng nữa.” Mẫu Đơn Hoa Nhi giục ngược lại nàng. “Ta không nói chuyện với kẻ tâm thần không ổn định.”
Phượng Tri Vi cười cười hơi xấu hổ, nàng bước ra cửa, giao Sát Mộc Đồ cho nhũ mẫu trong vương đình, lại giục Cố Nam Y đi ngủ. Cố Nam Y ngiêm túc nhìn nàng một lúc lâu rồi bảo: “Đừng khóc.”
Phượng Tri Vi im lặng, miễn cưỡng cười nói: “Đang yên đang lành, tôi khóc làm gì?”
“Trong lòng cô.” Cố Nam Y chỉ vào lòng nàng.
Phượng Tri Vi trầm ngâm đứng trong bóng tối, cơn gió trên thảo nguyên lạnh lùng cứng cỏi, mùi hoa lại mềm mại, pha lẫn với mùi hương trong lành như rau hạnh xanh từ người nam tử đối diện, mang cảm giác ấm áp dễ chịu.
Một lúc sau, nàng khe khẽ mỉm cười.
Cố Nam Y đột ngột đưa tay ra vuốt tóc nàng, ôm lấy nàng bằng cử chỉ hơi gượng gạo, vỗ hai nhịp lên lưng nàng.
Động tác này giống y như đang dỗ Cố Tri Hiểu ngủ…
Phượng Tri Vi vùi mình trong lòng y, muốn cười, rồi lại cảm thấy mũi mình cay cay. Đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau, chẳng liên quan đến chuyện gió trăng, chỉ có quan tâm, quan tâm… Cuối cùng y cũng hiểu ra, rất tốt.
Ngọn gió bốn bề trôi trong yên ả, uyển chuyển ôn nhu như một bản nhạc nhẹ.
Một lúc sau Phượng Tri Vi nhẹ nhàng đẩy Cố Nam Y ra, khẽ nói: “Nam Y, huynh đừng lo lắng. Khóc cũng không sao cả, ai mà chẳng có lúc phải khóc, chỉ cần khóc xong nên nhớ lần sau mình sẽ cười thì không sao hết.”
Cố Nam Y đăm đăm nhìn nàng, đột nhiên nói: “Nếu có một ngày ta khóc vì ai đó thì vĩnh viễn sẽ không cười nữa.”
Nói xong không đợi Phượng Tri Vi trả lời, y đã xoay người bước vào cửa. Cánh cửa đóng đánh “kẹt” một tiếng rất nhỏ nhưng lại chấn động khiến Phượng Tri Vi giật mình.
Trong lúc nàng không để ý, Cố Nam Y hình như đã thật sự dần dần hé mở thế giới của riêng mình. Đây là lần đầu tiên nàng nghe y nói ra những lời hoàn chỉnh rõ ràng mà lại diễn tả đầy đủ suy nghĩ của mình như thế.
Ẩn ý trong đó lại khiến nàng kinh hãi.
Nàng lặng lẽ nhìn đăm đăm vào cánh cửa phòng đóng chặt của Cố Nam Y, một lúc sau mới thở dài, tiếng thở dài ấy tan đi trong đêm xuân tĩnh mịch trên thảo nguyên.
Từ hành lang đằng trước đến cửa là bảy bước, từ cửa đến hành lang phía trước cũng là bảy bước.
Phượng Tri Vi dùng bước chân đo đếm hơn mười lần khoảng cách trước cửa phòng mình.
Bốn bề vắng lặng như tờ, không như những gia tộc lớn ở Trung Nguyên lúc nào cũng có người đứng bên cạnh chờ hầu hạ, không khí vắng lặng này bình thường xem ra rất tốt nhưng vào lúc này lại có vẻ không được quen thuộc.
Ánh trăng đã rọi tới trung đình, Phượng Tri Vi ngẩng đầu ngắm sắc trời, thở dài bất đắc dĩ, đẩy cửa ra.
Một cái giỏ đựng quà hình thức rất đặc biệt lặng lẽ đặt chính giữa phòng. Giỏ quà có màu nguyệt bạch, viền ngoài là màu vàng nhạt và đen, phong cách này thoạt nhìn đã ngẩn ngơ, nhắc người ta nhớ tới một người.
Phượng Tri Vi ngắm nghía rất lâu rồi lặng lẽ mở giỏ quà ra.
Lễ vật rất nhiều, chất đống một cách chỉnh tề nhưng gần như rất vụn vặt.
Một bình gốm thô đựng rượu mạnh, một cây nỏ nhỏ hình thù kỳ quái, một gói quà kim sa hải đường, một mảnh thủy tinh vỡ, một miếng bánh nướng lớn chấm tương hải đường, một cây dùi trống bằng vàng, một gói hạt thông, một miếng cá khô.
Bầu rượu cộng ẩm trên cầu Vọng Đô, cây nỏ đã chĩa vào hậu tâm nàng trong đêm trước khi xảy ra biến cố ở thư viện Thanh Minh, quà kim sa hải đường từng dùng để ngụy trang ám sát đế vương, bức tượng mẫu phi Ninh Dịch làm bằng thủy tinh giấu sâu trong địa đạo, bánh nướng lớn chấm tương hải đường đã ngăn chủy thủ của Ngũ hoàng tử, dùi trống mà Hách Liên Tranh đã đánh trong cuộc thi thơ ở thọ yến của Quý phi, hạt thông nàng đào sạch hang sóc ăn cùng với y trên núi Kị Dương, miếng cá khô mà dân chúng Hoàng Hải ném tới, được nàng vớt lên đem đi nấu ăn.
Y dùng cách này để nói cho nàng biết rằng con đường đã đi qua, y chưa bao giờ quên.
Phượng Tri Vi ngồi khoanh chân dưới đất, trong vô thức nàng siết chặt mảnh thủy tinh kia trong lòng bàn tay, cảm giác lạnh lẽo như tâm tình nàng lúc này.
Trong lòng nhói đau, ngón tay không kiềm chế nổi mà khe khẽ dùng sức, nhưng không đau đớn như trong tưởng tượng. Nàng giơ tay lên, mới nhận ra cạnh của mảnh thủy tinh kia vốn sắc nhọn song đều đã được cẩn thận mài mòn.
Là ai trong đêm yên tĩnh đã tỉ mỉ mài giũa mảnh thủy tinh, rơi xuống những mẫu vụn trong veo như ánh lệ?
Là ai tâm tư tinh tế đã lặng lẽ mài tròn góc cạnh, chỉ vì lo sợ trong một khắc kia người ấy cảm xúc dâng trào có thể sẽ tự làm mình tổn thương?
Phượng Tri Vi siết chặt mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay.
Ai có thể buông bỏ hồng trần vướng bận, quên đi để làm một người bình thường suốt trăm năm?
Mài được thủy tinh mà không mài được vết rách trong lòng, đêm nay vẫn thê lương như trước.
Trên giỏ đựng quà, một phong thư lặng lẽ nằm đó.
Phượng Tri Vi nhìn đăm đăm vào lá thư này.
Thư đến từ nghìn dặm, nhất thiết phải chờ khi tâm tình rộng mở mới có thể đọc ra nỗi nhớ miên man.
Bây giờ, thư ở đây, nhưng tâm tình đọc thư đã không còn nữa.
“Điện hạ đối với ngài, không thể nói là tình không sâu, nhưng dù có sâu hơn nữa, cũng không sâu bằng xã tắc thiên hạ, ngài hiểu rõ chứ?”
Hoa Quỳnh thông minh mẫn tiệp, đã nói một câu vạch trần trong thời khắc nàng khinh cuồng nhất.
“Ta là người đã từng chết một lần, cho nên muốn thử sống một cuộc đời tốt đẹp hơn, muốn học cách quý trọng những tâm lý khó có được trong đời, muốn thi thoảng phóng túng một lần, thuận theo tấm lòng mình.”
Tin ngựa mà buông lỏng dây cương, hậu quả chính là đạp phá một tấc lòng mình.
Bây giờ, Ninh Dịch, người còn muốn nói gì nữa đây?
Giải thích? Có lẽ vậy. Cầu xin? Không thể nào. Giải quyết việc công như đối xử với người dưng? Tám phần là thế.
Phượng Tri Vi thản nhiên mỉm cười, chậm rãi cầm thư lên, đọc từng chữ một.
Ngay từ đầu đã lộ ra vẻ mặt “quả nhiên như ta dự đoán”, dần dần lại nhíu mày.
“Trên gốc cây lùn bên ngoài thiên điện có những vệt ngón tay rời rạc, chính là nàng để lại phải không? Khi ấy nàng coi gốc cây kia là ta chứ gì? Coi nó là ta cũng không vấn đề gì, nhưng tại sao không đợi ta về đến nơi, để nàng tự tay bóp cổ?”
Trong trận tuyết lớn hôm ấy, nàng đã bần thần đứng rất lâu bên ngoài thiên điện, cũng từng đứng lại dưới gốc cây. Khi ấy hồn bay phách lạc không rõ nguyên do, cuối cùng đã làm gì với gốc cây kia, nàng đã không còn nhớ rõ.
Thật khó cho y, vậy mà có thể tìm ra gốc cây kia, có thể nhìn ra dấu vết vốn không tài nào nói rõ là vết gì, còn có thể liên tưởng đến cổ mình.
Phượng Tri Vi cười cười, miệng cười, mà mắt không cười.
Ẩn ký về y mà nàng thật sự lưu lại hôm ấy viết lên vùng đất tuyết mịt mờ, bị tuyết lớn che phủ từng tầng một, lại bị dấu chân mang đi từng chút một. Dù y có là thần tiên cung Đại La cũng vĩnh viễn không thể biết được.
Nỗi lòng thật sự vĩnh viễn không mở ra.
Tuyết tan đi, không còn vết tích.
Y muốn nói với nàng y chưa từng quên, chẳng qua chỉ đổi lại sự im lặng của nàng trong cơn gió lúc nửa đêm.
Tâm tình của ta, cất giấu ở nơi nào?
Ngươi hỏi ta, ta không thể cho ngươi câu trả lời. Có lẽ nó nằm trong lỗ máu dữ tợn trên huyệt Thái Dương của mẫu thân, có lẽ là trong đôi mắt mở trừng trừng của Phượng Hạo, có lẽ là trong cánh rừng lẻ loi dưới chân đồi thông nằm ngoài kinh thành, có lẽ đã sớm hóa thành tiền giấy tung bay hôm ấy, chôn vùi với tuyết.
Ánh trăng dần dần sáng tỏ, trong ánh trăng màu đỏ nhạt, nàng tựa cửa sổ ngồi trên mặt đất, chậm rãi che mặt, vùi đầu vào khuỷu tay, thân thể co rúm lại - một tư thế bảo vệ bản thân, cự tuyệt bên ngoài.
Nàng không biết.
Ở hàng lang ngoài cửa có người ngủ trên lan can, hai tay gối đầu, mở to đôi mắt như đá quý bảy màu, nhìn theo ánh trăng mọc ở đằng Đông rồi lặn xuống đằng Tây.
Cách vách có người ngồi khoanh chân, lòng bàn tay kề sát vào vách tường, hướng về phía nàng tựa lưng.
Khi trời hửng sáng, ngoại trừ ba người cả đêm chưa ngủ, những người còn lại tinh thần đều vô cùng sung mãn.
Sung mãn nhất chính là Phật sống Đạt Mã vừa chạy tới vào tối hôm qua. Nói chạy tới là nói láo, lão đã già đến nỗi xương cốt đều giòn tan, bị Hách Liên Tranh phái người dùng một cái túi vải bao lại, chất lên khoái mã khiêng tới.
Lão già này tối qua vừa đến đã muốn rêu rao sự tồn tại của mình, lại bị Hách Liên Tranh đuổi vào phòng đi ngủ, sáng sớm hôm nay đã thức dậy, gọi đích danh gã tới.
Từ xa đã nghe tiếng động vọng tới từ tiền điện, hình như hơi xôn xao. Phượng Tri Vi mở cửa, liếc mắt thấy Hách Liên Tranh ngủ trên hành lang, không khỏi ngẩn người.
Hách Liên Tranh xoay người đứng lên, vươn tay ra với nàng “Đi thôi, chúng ta đi gặp Đạt Mã A Lạp.”
Nụ cười của gã phóng khoáng, tư thế đưa tay tràn đầy bao dung, trong đôi mắt lại có những vằn đỏ bé xíu sau một đêm mất ngủ.
Phượng Tri Vi nhìn gã, chậm rãi đưa tay ra khoác vào khuỷu tay gã.
Còn chưa đi đến tiền điện, đã thấy trước đại điện rộng lớn rải rất nhiều tấm thảm, trên có khoảng một trăm người ngồi, họ trò chuyện rôm rả ầm ĩ.
“Ở đâu ra lắm người vậy?”
“Đều là ông nội bà nội chú thím bác trai bác gái cậu mợ anh rể chị dâu em rể em dâu… của con.” Mẫu Đơn Hoa Nhi nhích lại gần thao thao bất tuyệt.
“Ở đâu ra lắm thân thích vậy?” Hách Liên Tranh phản đối, “Từ giờ trở đi, họ đều là thuộc hạ của ta, con dân của ta.”
Gã sải bước tiến lên đầu tiên, Phượng Tri Vi đi sau một bước. Mấy vị quý tộc thảo nguyên ngồi bệt xuống dưới hành lang phía trước, quay lưng về phía nàng uống rượu. Phượng Tri Vi đang định đi vòng qua, bất chợt nghe thấy đoạn đối thoại của họ.
“Không biết cái cô Thánh Anh Quận chúa gì đấy mà lần này triều đình ban hôn cho Trát Đáp Lan,” Giữa một tràng tiếng cười thô tục, có người dài giọng nói, “Là mỹ nhân kiểu nào đây? Thánh Anh… Thánh Anh… đúng là rất êm tai.”
“Khắc Liệt!” Có người ném cho nam tử kia một cái đùi dê đã nướng chín. “Chẳng phải sắp được thấy ngay rồi sao? Ngươi có hứng thú à? Ha ha yên tâm đi, với danh hiệu đệ nhất mỹ nam thảo nguyên của ngươi, cái cô Anh Anh gì đó thấy ngươi, còn không mau ngả vào lòng ư?”
Phất ống tay áo, đẩy cái đùi dê kia rơi xuống đất, nam tử mặc áo da đỏ rực như lửa nằm trên thảm len ngồi dậy, nhíu mày căm ghét. “Ngươi bẩn quá.”
Hắn vừa ngồi xuống, mái tóc dài trên đầu liền từ từ buông xuống, hóa ra là màu bạch kim cực kì hiếm gặp. nhưng màu tóc rạng rỡ sáng chói ấy vẫn không sánh bằng đôi mắt quyến rũ say lòng người, như một con cáo trắng chạy trên cánh đồng tuyết, vừa ngoảnh đầu nghìn dặm đón xuân sang.
Tóc bạc áo đỏ, diễm quang vô hạn.
Hắn không thèm đếm xỉa đến những lời chọc ghẹo của người khác, chỉ nhàn tản cầm lấy ngón tay của một cô gái hầu rượu bên cạnh mà ngắm nghía, thong thả và say mê nói: “Nghe nói con gái Trung Nguyên mười ngón tay tựa hành xanh, không biết là vẻ đẹp như thế nào nhỉ… A, mấy ngón tay sần sùi vắt sữa ngựa quét phân dê như ngươi… thật khiến người mất hứng…”
Chữ “thật” kia vừa ra khỏi miệng, đã mơ hồ nghe một tiếng “rắc”.
Nữ nô kia còn chưa kịp kêu “a” một tiếng thì Khắc Liệt đã mỉm cười nhặt cái đùi dê nằm lăn lóc dưới đất ban nãy, nhét nó vào miệng cô.
Trong năm chữ “thật khiến người mất hứng”, mơ hồ nghe được năm tiếng “rắc” “rắc” liên tục, nữ nô vừa rồi còn ửng đỏ mặt mày, giờ này mặt cắt không còn giọt máu, nước mắt giàn giụa, những ngón tay nằm trong tay Khắc Liệt đã biến thành năm vật mềm nhũn hình thù kỳ quái, bị hắn lạnh lùng miết qua miết lại, trong bầu không khí yên tĩnh chỉ còn tiếng khớp xương vỡ vụn cọ xát vào nhau, nghe mà rợn người.
“Khắc Liệt ngươi lại… ” Có người mới nói được nửa câu, đã bị người bên cạnh vội vàng lấy bầu rượu bịt miệng lại.
Tiếng ồn ào áo nhiệt của những người đằng trước nhanh chóng lấn át sự yên tĩnh ở đây, ánh mắt Phượng Tri Vi quét qua vạt áo Khắc Liệt, trên thắt lưng hắn treo một cái đầu hồ ly tạc từ mã não đỏ, con ngươi hồ ly đen sẫm, lóe lên ánh vàng nhàn nhạt.
Tộc trưởng Khắc Liệt của Hòa Hồ bộ ư? Phượng Tri Vi nhíu mày, Hách Liên Tranh từng nói, vị tộc trưởng Hòa Hồ mới lên này là người trẻ tuổi nhất mà cũng xảo quyệt nhất tàn nhẫn nhất trong số các thủ lĩnh. Con trai của một nữ nô, đứng vào hàng thấp kém nhất, cuối cùng lại lên làm tộc trưởng. Trong quá trình đó, cha mẹ anh chị em của hắn không một ai có thể sống sót.
Chưa cần nói đến Hách Liên Tranh nhắc tới hắn bằng những lời e dè, biết rõ người này có thể sắm một vai trò mờ ám trong cái chết của lão vương mà vẫn không động vào hắn ngay; chỉ cần nhìn tình hình trước mắt, có thể thấy những người khác hình như cũng rất kiêng dè hắn.
Phượng Tri Vi cười cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tông Thần đứng cách đó không xa điều tra thử về người này, sau đó nhẹ nhàng dời gót ra ngoài.
Nàng vừa bước qua hành lang, bốn bề đã “ồ” lên một tiếng.
“Trác Đáp Lan!” Có người xắn tay áo hô to, “Đó là gái Hán của ngươi ấy hả, trời ơi, trông cô ta còn vàng hơn nền đất bên dưới rễ cỏ!”
Xung quang vang lên những tiếng cười ồ, đám huynh đệ thế lực dù lớn hay nhỏ cũng đều nhăm nhe vương vị cười lớn, đập tay xuống đất ầm ầm, thiếu điều bốn vó chổng lên trời nữa thôi.
“Đó là Đại phi của các ngươi!” Hách Liên Tranh gầm lên hung dữ, giọng gã chấn động, khiến căn viện ồn ào náo nhiệt im phăng phắc. “Kẻ nào không hiểu quy củ, lập tức cút ra ngoài cho ta!”
Thuần Vu Mãnh dẫn theo hộ vệ của mình rầm rộ đứng vào giữa đám người, ánh mắt còn lạnh lùng và sắc bén hơn mũi trường đao.
Bốn bề im lặng hơn một chút, có một vài người tỏ rõ thái độ thù địch.
“Trác Đáp Lan, ngươi muốn động võ trước mặt Đạt Mã A Lạp sao?” Nam tử kia liếc xéo, nhìn chòng chọc Hách Liên Tranh.
Hách Liên Tranh cười nhạt, lập tức bắt đầu xắn tay áo, nhưng có người giữ gã lại.
“Trác Đáp Lan là người của thảo nguyên, không thể động thủ trước mặt Phật sống.” Phượng Tri Vi mỉm cười, thong thả bước tới.
Nam tử kia hừ lạnh, không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái.
“Nhưng Đại phi ta và đám thuộc hạ của ta là người Hán, không cần phải tuân theo quy củ gì.” Phượng Tri Vi thong thả sửa sang ống tay áo, hất đầu với Thuần Vu Mãnh.
Thuần Vu Mãnh cao hứng “hừ” một tiếng, tiến lên tung cước đá đổ bàn của người kia.
“Ta nhìn ngươi không vừa mắt đấy! Có gan thì đánh một trận!”
“Hừ!” Người kia hùng hổ đứng dậy.
Hai người lao vào nhau hỗn chiến, Thuần Vu Mãnh xuất thân từ thế gia võ tướng, dĩ nhiên đám hán tử cao nguyên ra tay thiếu bài bản không thể nào sánh bằng, chẳng mấy chốc đã đè nghiến người ta xuống, nện nhừ tử.
Người xung quanh mặt mày giận dữ, rục rịch muốn vùng lên. Phượng Tri Vi thản nhiên nói: “Ai muốn hỗn chiến, chúng ta sẽ theo hầu.”
Hỗn chiến, chẳng ai “chiến” lại với ba nghìn hộ vệ của nàng, huống chi Thuần Vu Mãnh một chọi một cũng đánh cho đối phương không tài nào chống đỡ. Mọi người đành phải trơ mắt ra nhìn, nam tử kia buồn bực rên rỉ, Thuần Vu Mãnh vốc lên một mớ đất vàng dưới rễ cỏ nhét vào miệng hắn. “Con bà nó, nhìn cho kĩ vào, có vàng không hả? Có vàng không hả?”
Mẫu Đơn Hoa Nhi hai mắt sáng bừng, nhìn chằm chằm vào lưng Thuần Vu Mãnh, nước miếng rớt ròng ròng xuống mu bàn chân. “Sao trước kia ta không phát hiện ra đứa trẻ này uy vũ tráng kiện như thế chứ? Nghe nó hỏi gì kìa, có vàng không hả? Có vàng không hả? Vàng!”
Phượng Tri Vi liếc nhìn bà, thầm nghĩ bà đồng à, sao bà vừa nghe thấy chứ “vàng” đã hưng phấn làm vậy?
“Nhìn rõ chưa? Nhìn rõ rồi thì có thể cút đi!” Thuần Vu Mãnh vung tay lên, ném thân hình cao to lừng lững của tên kia ra xa mấy trượng, nện ầm xuống đất.
Lần này hơn một trăm người cuối cùng cũng im lặng.
“Tên này rốt cuộc là ai?” Phượng Tri Vi nhìn nam tử còn đang giãy giụa trong hố muốn bò lên, hỏi.
“Là Gia Đức, cháu trai của Khố Khố.” Mẫu Đơn Hoa Nhi ghé tai Phượng Tri Vi thì thào, “Cha nó là Khố Nhĩ Tra, đệ đệ của Khố Khố. Khố Khố là con của thiếp, mà Khố Nhĩ Tra lại là con của chủ mẫu, nhưng bao nhiêu năm qua hắn chưa từng oán hận nửa câu, một lòng trung thành với Khố Khố. Khố Khố vẫn luôn cảm thấy mình mắc nợ hắn, bèn giao cho hắn chức tộc trưởng Hoàng Kim Sư Tử tộc, cho phép hắn nắm giữ hai vạn nhân mã Hoàng Kim Sư Tử. Hắn là người có thực lực mạnh nhất trong Nhân Nhĩ Cát thị, chỉ sau Khố Khố. Bây giờ Khố Khố đi rồi, mà Gia Đức vẫn ỳ ra không chịu giao lại hai vạn quân quyền kia.”
“Vương quân Hô Trác bộ không giống đội quân cấu thành từ dân chúng của các bộ tộc khác.” Phượng Tri Vi nói, “Xét thấy Hô Trác bộ ủng hộ triều đình, vương quân là tổ chức độc lập(*), do lương đạo Vũ Châu phụ trách một phần quân nhu lương thảo, không chịu giao à? Rất đơn giản, chỉ cần gửi một phong thư đến đạo Vũ Châu, nói rằng hiện nay thảo nguyên đã trữ đủ lương thực, nhưng mùa đông năm nay dự đoán có thể có tuyết lớn. Phía thảo nguyên không có kho lúa cỡ lớn đủ sức dự trữ, chi bằng trước tiên sẽ gửi lại một nửa trong kho lương Vũ Châu, sau đó… mẹ biết nên làm thế nào rồi đấy.”
(*) Nguyên văn là “đơn độc kiến chế”, đây là kiểu tổ chức bộ máy trong đó một tổ chức không trực thuộc tổ chức cao hơn mình một bậc mà trực thuộc cấp cao nhất, ví dụ như các thành phố trực thuộc trung ương mà không trực thuộc tỉnh. Ở đây ý nói đội quân này thuộc Hô Trác bộ nhưng không nằm dưới quyền kiểm soát của Hô Trác bộ mà nằm dưới quyền triều đình, lương thảo cũng do triều đình cung cấp.
Sắc mặt Hoa Mẫu Đơn tươi lên, rồi lại do dự. “Ta biết, khấu trừ lương thực của hai vạn quân nhà hắn chứ gì, nhưng sau khi thu hồi hai vạn quân này, chúng ta lại không đủ ăn thì biết phải làm sao?”
“Lại đi đòi thôi.” Phượng Tri Vi mỉm cười hờ hững. “Thuần Vu Mãnh sẽ dẫn một bộ phận hộ vệ đưa dâu tới đại doanh Du Châu, đến khi đó Nhân Nhĩ Cát bộ tùy tiện cử ra một vài người, coi như giúp đỡ đại quân triều đình, bên phía Vũ Châu sẽ không trừ lương nữa.”
“Vi Vi cục cưng.” Mẫu Đơn Hoa Nhi cảm động túm lấy tay nàng. “Cưới được con quả đúng là phúc của Cát Cẩu Nhi nhà ta…”
Phượng Tri Vi cười cười, đi xuyên qua đám đông. Các tộc trưởng tụ tập trong căn viện lớn thứ hai chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, đều coi như không nhìn thấy.
Bắt đầu từ đại hội kim minh, sau khi người của Phượng Tri Vi ngăn cản các tộc trưởng hội minh, thì bọn họ đều biết cô gái này không dễ trêu vào. Những tiểu tử Nhân Nhĩ Cát bộ nhòm ngó vương vị, giấc mộng dài cũng sắp kết thúc.
Các tộc trưởng mới sáng sớm tinh mơ đã có mặt để bái kiến Đạt Mã rất ít khi ra khỏi miếu. Ông lão này năm nay đã một trăm mười ba tuổi, là người sống thọ nhất trên thảo nguyên, hơn nữa ông đã nhiều lần dựa vào trí tuệ và sự chỉ dẫn của mình để dẫn dắt tộc nhân vượt qua cảnh khốn cùng, đức cao vọng trọng, được mọi người tôn sùng.
Nghi thức lên ngôi của Hách Liên Tranh nhất định phải để Đạt Ma chủ trì.
“A Lạp!” Các tộc trưởng phủ phục ngoài cửa, cung kính hướng vào trong phòng bái kiến.
“Trát Đáp Lan đâu rồi? Trát Đáp Lan!” Trong phòng vọng ra tiếng người hổn hển thở dốc.
Hách Liên Tranh dắt tay Phượng Tri Vi bước vào cửa.
Phật sống Đạt Mã ngồi trên thảm nghênh đón trước cửa, ba chậu than cháy đỏ trong một ngày không lạnh cho lắm. Thân hình ông ta đã co lại chỉ bằng một đứa trẻ, dùng một cái ống nhòm chẳng biết ai đưa cho, chĩa vào cạnh cửa nhìn ngắm xung quanh.
Phượng Tri Vi vừa bước vào cửa đã thấy một cái ống nhòm khổng lồ nhô lên trước mặt, giật nảy mình kinh hãi.
“Cô gái này…” Đạt Mã đã thấy Phượng Tri Vi bị phóng đại trong ống nhòm, bỗng dưng gầm lớn, “Cút ra ngoài…”
Hách Liên Tranh ngây người.
Nụ cười trên gương mặt các tộc trưởng đông cứng lại.
Mẫu Đơn Hoa Nhi đang chuẩn bị bước vào, một chân đặt lên ngạch cửa một chân vẫn còn để bên ngoài, quên mất tiêu động tác tiếp theo.
Trong khung cảnh yên tĩnh, chỉ có Phượng Tri Vi vẫn giữ vẻ mặt như thường, đứng chắp tay. Khe khẽ nở một nụ cười nhạt, nàng hỏi: “Vì sao?”
“Ngươi là con sói cái ẩn nấp trong thảo nguyên, mỗi cọng lông đều chất chứa thuốc độc vô phương cứu chữa.” Đạt Mã người gầy quắt queo như một thanh củi cất giọng khàn khan. “Máu và chiến tranh kéo theo sau lưng ngươi, cuối cùng rồi sẽ lan đến thảo nguyên màu mỡ. Ngươi là số kiếp và cạm bẫy của Trát Đáp Lan, ngài dắt theo ngươi, tựa như dắt theo một bộ xương khô biết đi.”
Trong đình viện vang lên những tiếng hít sâu, cả đời Phật sống Đạt Mã đã bói toán tiên tri cho vô số người nhưng chưa bao giờ dùng đến những lời lẽ lạnh gai người như thế.
“Vậy à?” Phượng Tri Vi vẫn giữ giọng điệu kia, cười tít mắt hỏi, “Ta nhớ ta vừa mới gặp ông thôi, sao ông có thể tính ra rõ ràng như thế?”
Đạt Mã nhấc mí mắt liếc nàng một cái, im ỉm không nói.
Phượng Tri Vi bình tĩnh nhìn chăm chăm vào ông lão già nua này.
“Ngươi không thể làm Đại phi.” Một lúc sau, Phật sống Đạt Mã mới bình tĩnh hơn một chút. “Ta chỉ cho phép ngươi ở lại bên cạnh Trác Đáp Lan, làm một người phụ nữ của ngài ấy. Đây là ân sủng lớn nhất ta cho ngươi, bây giờ, ngươi có thể trở ra rồi.”
“Không!”
Người lên tiếng không phải Phượng Tri Vi, ngược lại là Hách Liên Tranh vừa mới tỉnh táo lại.
“Nàng là Đại phi của ta!” Gã tiến lên một bước, không thèm liếc mắt đến bất kì ai, ngữ điệu như chém đinh chặt sắt. “Không thể là ai khác!”
“Trác Đáp Lan ngài điên rồi!” Đạt Mã đột ngột ngồi thẳng lên. “Ngài muốn đâm đầu tìm chết hay sao?”
“Vậy thì đã sao nào? Con sói cái gì chứ? Bộ xương khô gì chứ? Số kiếp và cạm bẫy gì chứ? Tri Vi là người như thế nào, không ai hiểu rõ hơn ta. Ta mong ngóng nàng trở thành Đại phi của ta giống như chim ưng mong ngóng ngày cất cánh bay lên trời cao - Đạt Mã A Lạp, chuyện này ông chớ có nhắc lại nữa! Ai mà biết ông không đoán sai chứ?”
“Vương!” Lần này người gầm lên chính là các tộc trưởng. Đạt Mã là vị thần của thảo nguyên, vậy mà Trác Đáp Lan dám nghi ngờ?
“Chẳng qua là không được làm Đại phi thôi.” Có người chắc mẩm Hách Liên Tranh đã nhận thánh chỉ không dám làm trái, mới tận tình khuyên bảo gã. “Trước kia trong số những cô gái người Hán được triều đình ban thưởng cũng có người cuối cùng không được lập làm Đại phi. Thảo nguyên có quy tắc của thảo nguyên, triều đình chưa bao giờ can thiệp vào chuyện này, Đại vương ngài không cần cố kỵ điều đó.”
“Ta không sợ triều đình trách tội!” Hách Liên Tranh vung tay. “Ta chỉ nói một câu thôi, không thể là ai khác, mà chính là nàng!”
“Vương! Vô cớ làm trái lời Phật sống Đạt Mã, thì phải chịu hình phạt quất bằng cành mận gai trước mặt mọi người!”
Lúc này tiếng cãi vã đã truyền ra bên ngoài, hơn một trăm quý tộc thảo nguyên chen nhau bên cạnh cửa, nghe thấy câu nói này lập tức xôn xao, có người hô lớn: “Đuổi con bé người Hán này cút đi!”
“Đuổi nó cút đi!”
“Thảo nguyên không nuôi dưỡng con sói cái lòng dạ ác độc!”
“Cút!”
“Cút con bà nhà ngươi ấy!” Thuần Vu Mãnh tung cước chửi mắng ầm lên, chỉ huy hộ vệ chuẩn bị đánh người. Phượng Tri Vi bình tĩnh quay lại, đè tay xuống ra hiệu cho Thuần Vu Mãnh yên lặng chớ nóng vội. Nàng quét mắt qua đám đông, mọi người tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của nàng, ai nấy đều rùng mình ớn lạnh, những lời mắng chửi ra đến miệng lại không thốt nên lời, nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn ngập tràn ý thù địch.
Hách Liên Tranh cười nhạt.
Gã đột ngột sải bước về phía Phật sống Đạt Mã, các tộc trưởng cứ ngỡ gã sẽ làm gì Phật sống, bèn hoảng hốt nhào lên.
“Vương, không thể…”
Hách Liên Tranh lại đưa tay kéo một tiểu lạt ma đang cầm cành mận gai đứng sau lưng Đạt Mã. Cành mận gai kia quang năm suốt tháng được bưng sau lưng Phật sống, nhưng xưa nay chưa ai được nếm mùi vị của nó. Phật sống luôn được con dân thảo nguyên quỳ bái như thần thánh, chưa có ai nghĩ đến chuyện trái lời.
Hách Liên Tranh nắm cành mận gai vào trong tay, ánh mắt có phần mờ mịt. Gã cũng là một con dân ngoan đạo dưới ghế của Phật sống, trước ngày hôm nay gã chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trái lời Phật sống - người gã tôn kính như ông nội, gã thậm chí còn chờ mong Đạt Mã sẽ yêu mến Phượng Tri Vi như đã yêu mến mẫu thân mình, để Đại phi tân nhiệm thật sự được thảo nguyên tiếp nhận, sau đó cũng yêu mến thảo nguyên.
Nhưng sự đời chung quy không phải lúc nào cũng được như người ta mong muốn.
Ánh mắt kia chẳng qua chỉ mịt mờ trong giây lát, giây sau gã đã siết chặt càng mận gai. Vật kia gọi là cành mận gai, thật ra là roi da bò cứng và dai nhất, lại cuốn thêm vô số những cành táo nhỏ chi chít gai nhọn. Mới cầm vào, lòng bàn tay của Hách Liên Tranh đã rách tướp, máu tươi nhỏ ròng ròng.
Gã hình như vẫn chưa nhận ra, đưa tay kéo tộc trưởng Lam Hùng bước ra ngoài. Tộc trưởng Lam Hùng đi theo mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, những người vây xung quanh ngơ ngác tránh ra.
Có bóng người vụt qua, Phượng Tri Vi đứng chắn trước mặt gã, thản nhiên nói: “Quay về đi, đừng vì hư danh mà chịu nỗi đau da thịt. Làm Đại phi hay không làm Đại phi cũng chẳng quan trọng đến thế.”
Hách Liên Tranh đẩy nàng ra, cười nói: “Ta chưa bao giờ làm điều gì vì nàng, dù sao nàng cũng phải cho ta một cơ hội chứ.”
Phượng Tri Vi sửng sốt, Hách Liên Tranh đã sải bước ra ngoài, máu tươi từ lòng bàn tay chảy xuống ngoằn ngoèo, đi thẳng một mạch đến căn viện thứ nhất ở bên ngoài. Trước những cặp mắt chòng chọc của hơn một trăm quý tộc thảo nguyên, gã bước lên ngai vị trên đài cao vốn được chuẩn bị cho mình, tung cước đá văng án kỷ, đưa cành mận gai cho tộc trưởng Lam Hùng, cởi áo, lộ ra thân thể da thịt bóng loáng rắn chắc, xoay người quay lưng về phía mọi người, quỳ xuống lớn tiếng hô:
“Đến đây!”
Nghe tiếng truyền báo kia, Hách Liên Tranh và Cố Nam Y đồng loạt quay sang ngó Phượng Tri Vi. Nàng nghiêng nửa mặt, nhìn ra khóm hoa bên ngoài cửa sổ, không thấy rõ sắc mặt.
Bầu không khí trong phòng bỗng dưng có phần lúng túng, chỉ có Mẫu Đơn Hoa Nhi không biết đầu đuôi câu chuyện trừng mắt nhíu mày, vô cùng nghi hoặc. “Sở vương nào nhỉ? Là người hiện giờ đang nắm quyền thế ngút trời trong triều đình ấy ư? Lễ vật của vương công chẳng phải đã tặng từ trong kinh thành rồi sao, cớ gì lại từ xa gửi tới cơ chứ? Lại còn tặng cho…”
Bà thình lình im bặt, nhìn sắc mặt của Hách Liên Tranh. Gã quay sang hướng khác, chỉ nói một câu đơn giản: “Tri Vi, nàng chăm sóc cẩn thận cho Sát Mộc Đồ.” Rồi vội vàng sải bước ra ngoài, từ xa đã nghe gã lớn tiếng sai bảo: “Người đâu, đưa Phật sống Đạt Mã đi nghỉ.” Lại quát: “Lễ vật đưa thẳng đến hậu điện nơi Đại Phi ở.”
Hoa Mẫu Đơn khe khẽ “lẩm bẩm” sao cho Phượng Tri Vi có thể nghe thấy: “Cát Cẩu Nhi nhà ta, lòng khoan dung thật sự không tệ đâu…”
Phượng Tri Vi cười cười, nói: “Sát Mộc Đồ để con bế đi, Mẫu Đơn Hoa Nhi, chẳng phải con đã nói với người rồi sao, nếu người tin Phật sống Đạt Mã thì không cần phải sinh nhiều con như thế.”
“Con tưởng ta muốn thế sao.” Mẫu Đơn Hoa Nhi chuyển hướng chú ý, gân cổ lên nói, “Ta gả cho ông ấy hai mươi lăm năm mà cộng lại chẳng qua mới sinh tám đứa! Hô Trác bộ thích con đàn cháu đống, Khố Khố muốn có rất nhiều con, những lời của Phật sống Đạt Mã ta lại không dám nói với ông ấy, đành tự mình lén lút tìm thuốc tránh thai để uống. Ta nghĩ đến rất nhiều phương pháp tránh thai, nhưng ông ấy lại thường xuyên lén lút phá đám ta, đổ hết hoặc thay hết thuốc của ta. Khi ta mang thai lại canh giữ chằm chặp, cứ phòng bị rồi lỡ làng như thế. Bản thân các bài thuốc cũng không quá hiệu nghiệm, phải, cứ cách dăm ba bữa lại sinh ra một đứa.”
“Lão vương không biết những đứa bé là do người…”
“Ta chỉ nói với ông ấy nửa trước trong lời tiên tri của Phật sống Đạt Mã, ông ấy cứ tưởng chúng bị Trát Đáp Lan khắc chết.” Giọng Lưu Mẫu Đơn hạ dần xuống, “Ta không muốn để ống ấy giận cá chém thớt sang Trát Đáp Lan, nhưng cũng không muốn để ông ấy đau lòng…”
Cho nên cứ thế che giấu ông ấy đến chết, tự mình gánh vác toàn bộ đau khổ do lời tiên tri kia mang đến?
Phượng Tri Vi nhìn Lưu Mẫu Đơn, có chút mơ hồ, trên đời này sao lại có một người phụ nữ chiều chuộng chồng mình đến thế chứ? Khố Khố lão vương thật sự rất có phúc.
“Con có thể đi rồi, đừng ở đây nói lằng nhằng nữa.” Mẫu Đơn Hoa Nhi giục ngược lại nàng. “Ta không nói chuyện với kẻ tâm thần không ổn định.”
Phượng Tri Vi cười cười hơi xấu hổ, nàng bước ra cửa, giao Sát Mộc Đồ cho nhũ mẫu trong vương đình, lại giục Cố Nam Y đi ngủ. Cố Nam Y ngiêm túc nhìn nàng một lúc lâu rồi bảo: “Đừng khóc.”
Phượng Tri Vi im lặng, miễn cưỡng cười nói: “Đang yên đang lành, tôi khóc làm gì?”
“Trong lòng cô.” Cố Nam Y chỉ vào lòng nàng.
Phượng Tri Vi trầm ngâm đứng trong bóng tối, cơn gió trên thảo nguyên lạnh lùng cứng cỏi, mùi hoa lại mềm mại, pha lẫn với mùi hương trong lành như rau hạnh xanh từ người nam tử đối diện, mang cảm giác ấm áp dễ chịu.
Một lúc sau, nàng khe khẽ mỉm cười.
Cố Nam Y đột ngột đưa tay ra vuốt tóc nàng, ôm lấy nàng bằng cử chỉ hơi gượng gạo, vỗ hai nhịp lên lưng nàng.
Động tác này giống y như đang dỗ Cố Tri Hiểu ngủ…
Phượng Tri Vi vùi mình trong lòng y, muốn cười, rồi lại cảm thấy mũi mình cay cay. Đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau, chẳng liên quan đến chuyện gió trăng, chỉ có quan tâm, quan tâm… Cuối cùng y cũng hiểu ra, rất tốt.
Ngọn gió bốn bề trôi trong yên ả, uyển chuyển ôn nhu như một bản nhạc nhẹ.
Một lúc sau Phượng Tri Vi nhẹ nhàng đẩy Cố Nam Y ra, khẽ nói: “Nam Y, huynh đừng lo lắng. Khóc cũng không sao cả, ai mà chẳng có lúc phải khóc, chỉ cần khóc xong nên nhớ lần sau mình sẽ cười thì không sao hết.”
Cố Nam Y đăm đăm nhìn nàng, đột nhiên nói: “Nếu có một ngày ta khóc vì ai đó thì vĩnh viễn sẽ không cười nữa.”
Nói xong không đợi Phượng Tri Vi trả lời, y đã xoay người bước vào cửa. Cánh cửa đóng đánh “kẹt” một tiếng rất nhỏ nhưng lại chấn động khiến Phượng Tri Vi giật mình.
Trong lúc nàng không để ý, Cố Nam Y hình như đã thật sự dần dần hé mở thế giới của riêng mình. Đây là lần đầu tiên nàng nghe y nói ra những lời hoàn chỉnh rõ ràng mà lại diễn tả đầy đủ suy nghĩ của mình như thế.
Ẩn ý trong đó lại khiến nàng kinh hãi.
Nàng lặng lẽ nhìn đăm đăm vào cánh cửa phòng đóng chặt của Cố Nam Y, một lúc sau mới thở dài, tiếng thở dài ấy tan đi trong đêm xuân tĩnh mịch trên thảo nguyên.
Từ hành lang đằng trước đến cửa là bảy bước, từ cửa đến hành lang phía trước cũng là bảy bước.
Phượng Tri Vi dùng bước chân đo đếm hơn mười lần khoảng cách trước cửa phòng mình.
Bốn bề vắng lặng như tờ, không như những gia tộc lớn ở Trung Nguyên lúc nào cũng có người đứng bên cạnh chờ hầu hạ, không khí vắng lặng này bình thường xem ra rất tốt nhưng vào lúc này lại có vẻ không được quen thuộc.
Ánh trăng đã rọi tới trung đình, Phượng Tri Vi ngẩng đầu ngắm sắc trời, thở dài bất đắc dĩ, đẩy cửa ra.
Một cái giỏ đựng quà hình thức rất đặc biệt lặng lẽ đặt chính giữa phòng. Giỏ quà có màu nguyệt bạch, viền ngoài là màu vàng nhạt và đen, phong cách này thoạt nhìn đã ngẩn ngơ, nhắc người ta nhớ tới một người.
Phượng Tri Vi ngắm nghía rất lâu rồi lặng lẽ mở giỏ quà ra.
Lễ vật rất nhiều, chất đống một cách chỉnh tề nhưng gần như rất vụn vặt.
Một bình gốm thô đựng rượu mạnh, một cây nỏ nhỏ hình thù kỳ quái, một gói quà kim sa hải đường, một mảnh thủy tinh vỡ, một miếng bánh nướng lớn chấm tương hải đường, một cây dùi trống bằng vàng, một gói hạt thông, một miếng cá khô.
Bầu rượu cộng ẩm trên cầu Vọng Đô, cây nỏ đã chĩa vào hậu tâm nàng trong đêm trước khi xảy ra biến cố ở thư viện Thanh Minh, quà kim sa hải đường từng dùng để ngụy trang ám sát đế vương, bức tượng mẫu phi Ninh Dịch làm bằng thủy tinh giấu sâu trong địa đạo, bánh nướng lớn chấm tương hải đường đã ngăn chủy thủ của Ngũ hoàng tử, dùi trống mà Hách Liên Tranh đã đánh trong cuộc thi thơ ở thọ yến của Quý phi, hạt thông nàng đào sạch hang sóc ăn cùng với y trên núi Kị Dương, miếng cá khô mà dân chúng Hoàng Hải ném tới, được nàng vớt lên đem đi nấu ăn.
Y dùng cách này để nói cho nàng biết rằng con đường đã đi qua, y chưa bao giờ quên.
Phượng Tri Vi ngồi khoanh chân dưới đất, trong vô thức nàng siết chặt mảnh thủy tinh kia trong lòng bàn tay, cảm giác lạnh lẽo như tâm tình nàng lúc này.
Trong lòng nhói đau, ngón tay không kiềm chế nổi mà khe khẽ dùng sức, nhưng không đau đớn như trong tưởng tượng. Nàng giơ tay lên, mới nhận ra cạnh của mảnh thủy tinh kia vốn sắc nhọn song đều đã được cẩn thận mài mòn.
Là ai trong đêm yên tĩnh đã tỉ mỉ mài giũa mảnh thủy tinh, rơi xuống những mẫu vụn trong veo như ánh lệ?
Là ai tâm tư tinh tế đã lặng lẽ mài tròn góc cạnh, chỉ vì lo sợ trong một khắc kia người ấy cảm xúc dâng trào có thể sẽ tự làm mình tổn thương?
Phượng Tri Vi siết chặt mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay.
Ai có thể buông bỏ hồng trần vướng bận, quên đi để làm một người bình thường suốt trăm năm?
Mài được thủy tinh mà không mài được vết rách trong lòng, đêm nay vẫn thê lương như trước.
Trên giỏ đựng quà, một phong thư lặng lẽ nằm đó.
Phượng Tri Vi nhìn đăm đăm vào lá thư này.
Thư đến từ nghìn dặm, nhất thiết phải chờ khi tâm tình rộng mở mới có thể đọc ra nỗi nhớ miên man.
Bây giờ, thư ở đây, nhưng tâm tình đọc thư đã không còn nữa.
“Điện hạ đối với ngài, không thể nói là tình không sâu, nhưng dù có sâu hơn nữa, cũng không sâu bằng xã tắc thiên hạ, ngài hiểu rõ chứ?”
Hoa Quỳnh thông minh mẫn tiệp, đã nói một câu vạch trần trong thời khắc nàng khinh cuồng nhất.
“Ta là người đã từng chết một lần, cho nên muốn thử sống một cuộc đời tốt đẹp hơn, muốn học cách quý trọng những tâm lý khó có được trong đời, muốn thi thoảng phóng túng một lần, thuận theo tấm lòng mình.”
Tin ngựa mà buông lỏng dây cương, hậu quả chính là đạp phá một tấc lòng mình.
Bây giờ, Ninh Dịch, người còn muốn nói gì nữa đây?
Giải thích? Có lẽ vậy. Cầu xin? Không thể nào. Giải quyết việc công như đối xử với người dưng? Tám phần là thế.
Phượng Tri Vi thản nhiên mỉm cười, chậm rãi cầm thư lên, đọc từng chữ một.
Ngay từ đầu đã lộ ra vẻ mặt “quả nhiên như ta dự đoán”, dần dần lại nhíu mày.
“Trên gốc cây lùn bên ngoài thiên điện có những vệt ngón tay rời rạc, chính là nàng để lại phải không? Khi ấy nàng coi gốc cây kia là ta chứ gì? Coi nó là ta cũng không vấn đề gì, nhưng tại sao không đợi ta về đến nơi, để nàng tự tay bóp cổ?”
Trong trận tuyết lớn hôm ấy, nàng đã bần thần đứng rất lâu bên ngoài thiên điện, cũng từng đứng lại dưới gốc cây. Khi ấy hồn bay phách lạc không rõ nguyên do, cuối cùng đã làm gì với gốc cây kia, nàng đã không còn nhớ rõ.
Thật khó cho y, vậy mà có thể tìm ra gốc cây kia, có thể nhìn ra dấu vết vốn không tài nào nói rõ là vết gì, còn có thể liên tưởng đến cổ mình.
Phượng Tri Vi cười cười, miệng cười, mà mắt không cười.
Ẩn ký về y mà nàng thật sự lưu lại hôm ấy viết lên vùng đất tuyết mịt mờ, bị tuyết lớn che phủ từng tầng một, lại bị dấu chân mang đi từng chút một. Dù y có là thần tiên cung Đại La cũng vĩnh viễn không thể biết được.
Nỗi lòng thật sự vĩnh viễn không mở ra.
Tuyết tan đi, không còn vết tích.
Y muốn nói với nàng y chưa từng quên, chẳng qua chỉ đổi lại sự im lặng của nàng trong cơn gió lúc nửa đêm.
Tâm tình của ta, cất giấu ở nơi nào?
Ngươi hỏi ta, ta không thể cho ngươi câu trả lời. Có lẽ nó nằm trong lỗ máu dữ tợn trên huyệt Thái Dương của mẫu thân, có lẽ là trong đôi mắt mở trừng trừng của Phượng Hạo, có lẽ là trong cánh rừng lẻ loi dưới chân đồi thông nằm ngoài kinh thành, có lẽ đã sớm hóa thành tiền giấy tung bay hôm ấy, chôn vùi với tuyết.
Ánh trăng dần dần sáng tỏ, trong ánh trăng màu đỏ nhạt, nàng tựa cửa sổ ngồi trên mặt đất, chậm rãi che mặt, vùi đầu vào khuỷu tay, thân thể co rúm lại - một tư thế bảo vệ bản thân, cự tuyệt bên ngoài.
Nàng không biết.
Ở hàng lang ngoài cửa có người ngủ trên lan can, hai tay gối đầu, mở to đôi mắt như đá quý bảy màu, nhìn theo ánh trăng mọc ở đằng Đông rồi lặn xuống đằng Tây.
Cách vách có người ngồi khoanh chân, lòng bàn tay kề sát vào vách tường, hướng về phía nàng tựa lưng.
Khi trời hửng sáng, ngoại trừ ba người cả đêm chưa ngủ, những người còn lại tinh thần đều vô cùng sung mãn.
Sung mãn nhất chính là Phật sống Đạt Mã vừa chạy tới vào tối hôm qua. Nói chạy tới là nói láo, lão đã già đến nỗi xương cốt đều giòn tan, bị Hách Liên Tranh phái người dùng một cái túi vải bao lại, chất lên khoái mã khiêng tới.
Lão già này tối qua vừa đến đã muốn rêu rao sự tồn tại của mình, lại bị Hách Liên Tranh đuổi vào phòng đi ngủ, sáng sớm hôm nay đã thức dậy, gọi đích danh gã tới.
Từ xa đã nghe tiếng động vọng tới từ tiền điện, hình như hơi xôn xao. Phượng Tri Vi mở cửa, liếc mắt thấy Hách Liên Tranh ngủ trên hành lang, không khỏi ngẩn người.
Hách Liên Tranh xoay người đứng lên, vươn tay ra với nàng “Đi thôi, chúng ta đi gặp Đạt Mã A Lạp.”
Nụ cười của gã phóng khoáng, tư thế đưa tay tràn đầy bao dung, trong đôi mắt lại có những vằn đỏ bé xíu sau một đêm mất ngủ.
Phượng Tri Vi nhìn gã, chậm rãi đưa tay ra khoác vào khuỷu tay gã.
Còn chưa đi đến tiền điện, đã thấy trước đại điện rộng lớn rải rất nhiều tấm thảm, trên có khoảng một trăm người ngồi, họ trò chuyện rôm rả ầm ĩ.
“Ở đâu ra lắm người vậy?”
“Đều là ông nội bà nội chú thím bác trai bác gái cậu mợ anh rể chị dâu em rể em dâu… của con.” Mẫu Đơn Hoa Nhi nhích lại gần thao thao bất tuyệt.
“Ở đâu ra lắm thân thích vậy?” Hách Liên Tranh phản đối, “Từ giờ trở đi, họ đều là thuộc hạ của ta, con dân của ta.”
Gã sải bước tiến lên đầu tiên, Phượng Tri Vi đi sau một bước. Mấy vị quý tộc thảo nguyên ngồi bệt xuống dưới hành lang phía trước, quay lưng về phía nàng uống rượu. Phượng Tri Vi đang định đi vòng qua, bất chợt nghe thấy đoạn đối thoại của họ.
“Không biết cái cô Thánh Anh Quận chúa gì đấy mà lần này triều đình ban hôn cho Trát Đáp Lan,” Giữa một tràng tiếng cười thô tục, có người dài giọng nói, “Là mỹ nhân kiểu nào đây? Thánh Anh… Thánh Anh… đúng là rất êm tai.”
“Khắc Liệt!” Có người ném cho nam tử kia một cái đùi dê đã nướng chín. “Chẳng phải sắp được thấy ngay rồi sao? Ngươi có hứng thú à? Ha ha yên tâm đi, với danh hiệu đệ nhất mỹ nam thảo nguyên của ngươi, cái cô Anh Anh gì đó thấy ngươi, còn không mau ngả vào lòng ư?”
Phất ống tay áo, đẩy cái đùi dê kia rơi xuống đất, nam tử mặc áo da đỏ rực như lửa nằm trên thảm len ngồi dậy, nhíu mày căm ghét. “Ngươi bẩn quá.”
Hắn vừa ngồi xuống, mái tóc dài trên đầu liền từ từ buông xuống, hóa ra là màu bạch kim cực kì hiếm gặp. nhưng màu tóc rạng rỡ sáng chói ấy vẫn không sánh bằng đôi mắt quyến rũ say lòng người, như một con cáo trắng chạy trên cánh đồng tuyết, vừa ngoảnh đầu nghìn dặm đón xuân sang.
Tóc bạc áo đỏ, diễm quang vô hạn.
Hắn không thèm đếm xỉa đến những lời chọc ghẹo của người khác, chỉ nhàn tản cầm lấy ngón tay của một cô gái hầu rượu bên cạnh mà ngắm nghía, thong thả và say mê nói: “Nghe nói con gái Trung Nguyên mười ngón tay tựa hành xanh, không biết là vẻ đẹp như thế nào nhỉ… A, mấy ngón tay sần sùi vắt sữa ngựa quét phân dê như ngươi… thật khiến người mất hứng…”
Chữ “thật” kia vừa ra khỏi miệng, đã mơ hồ nghe một tiếng “rắc”.
Nữ nô kia còn chưa kịp kêu “a” một tiếng thì Khắc Liệt đã mỉm cười nhặt cái đùi dê nằm lăn lóc dưới đất ban nãy, nhét nó vào miệng cô.
Trong năm chữ “thật khiến người mất hứng”, mơ hồ nghe được năm tiếng “rắc” “rắc” liên tục, nữ nô vừa rồi còn ửng đỏ mặt mày, giờ này mặt cắt không còn giọt máu, nước mắt giàn giụa, những ngón tay nằm trong tay Khắc Liệt đã biến thành năm vật mềm nhũn hình thù kỳ quái, bị hắn lạnh lùng miết qua miết lại, trong bầu không khí yên tĩnh chỉ còn tiếng khớp xương vỡ vụn cọ xát vào nhau, nghe mà rợn người.
“Khắc Liệt ngươi lại… ” Có người mới nói được nửa câu, đã bị người bên cạnh vội vàng lấy bầu rượu bịt miệng lại.
Tiếng ồn ào áo nhiệt của những người đằng trước nhanh chóng lấn át sự yên tĩnh ở đây, ánh mắt Phượng Tri Vi quét qua vạt áo Khắc Liệt, trên thắt lưng hắn treo một cái đầu hồ ly tạc từ mã não đỏ, con ngươi hồ ly đen sẫm, lóe lên ánh vàng nhàn nhạt.
Tộc trưởng Khắc Liệt của Hòa Hồ bộ ư? Phượng Tri Vi nhíu mày, Hách Liên Tranh từng nói, vị tộc trưởng Hòa Hồ mới lên này là người trẻ tuổi nhất mà cũng xảo quyệt nhất tàn nhẫn nhất trong số các thủ lĩnh. Con trai của một nữ nô, đứng vào hàng thấp kém nhất, cuối cùng lại lên làm tộc trưởng. Trong quá trình đó, cha mẹ anh chị em của hắn không một ai có thể sống sót.
Chưa cần nói đến Hách Liên Tranh nhắc tới hắn bằng những lời e dè, biết rõ người này có thể sắm một vai trò mờ ám trong cái chết của lão vương mà vẫn không động vào hắn ngay; chỉ cần nhìn tình hình trước mắt, có thể thấy những người khác hình như cũng rất kiêng dè hắn.
Phượng Tri Vi cười cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tông Thần đứng cách đó không xa điều tra thử về người này, sau đó nhẹ nhàng dời gót ra ngoài.
Nàng vừa bước qua hành lang, bốn bề đã “ồ” lên một tiếng.
“Trác Đáp Lan!” Có người xắn tay áo hô to, “Đó là gái Hán của ngươi ấy hả, trời ơi, trông cô ta còn vàng hơn nền đất bên dưới rễ cỏ!”
Xung quang vang lên những tiếng cười ồ, đám huynh đệ thế lực dù lớn hay nhỏ cũng đều nhăm nhe vương vị cười lớn, đập tay xuống đất ầm ầm, thiếu điều bốn vó chổng lên trời nữa thôi.
“Đó là Đại phi của các ngươi!” Hách Liên Tranh gầm lên hung dữ, giọng gã chấn động, khiến căn viện ồn ào náo nhiệt im phăng phắc. “Kẻ nào không hiểu quy củ, lập tức cút ra ngoài cho ta!”
Thuần Vu Mãnh dẫn theo hộ vệ của mình rầm rộ đứng vào giữa đám người, ánh mắt còn lạnh lùng và sắc bén hơn mũi trường đao.
Bốn bề im lặng hơn một chút, có một vài người tỏ rõ thái độ thù địch.
“Trác Đáp Lan, ngươi muốn động võ trước mặt Đạt Mã A Lạp sao?” Nam tử kia liếc xéo, nhìn chòng chọc Hách Liên Tranh.
Hách Liên Tranh cười nhạt, lập tức bắt đầu xắn tay áo, nhưng có người giữ gã lại.
“Trác Đáp Lan là người của thảo nguyên, không thể động thủ trước mặt Phật sống.” Phượng Tri Vi mỉm cười, thong thả bước tới.
Nam tử kia hừ lạnh, không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái.
“Nhưng Đại phi ta và đám thuộc hạ của ta là người Hán, không cần phải tuân theo quy củ gì.” Phượng Tri Vi thong thả sửa sang ống tay áo, hất đầu với Thuần Vu Mãnh.
Thuần Vu Mãnh cao hứng “hừ” một tiếng, tiến lên tung cước đá đổ bàn của người kia.
“Ta nhìn ngươi không vừa mắt đấy! Có gan thì đánh một trận!”
“Hừ!” Người kia hùng hổ đứng dậy.
Hai người lao vào nhau hỗn chiến, Thuần Vu Mãnh xuất thân từ thế gia võ tướng, dĩ nhiên đám hán tử cao nguyên ra tay thiếu bài bản không thể nào sánh bằng, chẳng mấy chốc đã đè nghiến người ta xuống, nện nhừ tử.
Người xung quanh mặt mày giận dữ, rục rịch muốn vùng lên. Phượng Tri Vi thản nhiên nói: “Ai muốn hỗn chiến, chúng ta sẽ theo hầu.”
Hỗn chiến, chẳng ai “chiến” lại với ba nghìn hộ vệ của nàng, huống chi Thuần Vu Mãnh một chọi một cũng đánh cho đối phương không tài nào chống đỡ. Mọi người đành phải trơ mắt ra nhìn, nam tử kia buồn bực rên rỉ, Thuần Vu Mãnh vốc lên một mớ đất vàng dưới rễ cỏ nhét vào miệng hắn. “Con bà nó, nhìn cho kĩ vào, có vàng không hả? Có vàng không hả?”
Mẫu Đơn Hoa Nhi hai mắt sáng bừng, nhìn chằm chằm vào lưng Thuần Vu Mãnh, nước miếng rớt ròng ròng xuống mu bàn chân. “Sao trước kia ta không phát hiện ra đứa trẻ này uy vũ tráng kiện như thế chứ? Nghe nó hỏi gì kìa, có vàng không hả? Có vàng không hả? Vàng!”
Phượng Tri Vi liếc nhìn bà, thầm nghĩ bà đồng à, sao bà vừa nghe thấy chứ “vàng” đã hưng phấn làm vậy?
“Nhìn rõ chưa? Nhìn rõ rồi thì có thể cút đi!” Thuần Vu Mãnh vung tay lên, ném thân hình cao to lừng lững của tên kia ra xa mấy trượng, nện ầm xuống đất.
Lần này hơn một trăm người cuối cùng cũng im lặng.
“Tên này rốt cuộc là ai?” Phượng Tri Vi nhìn nam tử còn đang giãy giụa trong hố muốn bò lên, hỏi.
“Là Gia Đức, cháu trai của Khố Khố.” Mẫu Đơn Hoa Nhi ghé tai Phượng Tri Vi thì thào, “Cha nó là Khố Nhĩ Tra, đệ đệ của Khố Khố. Khố Khố là con của thiếp, mà Khố Nhĩ Tra lại là con của chủ mẫu, nhưng bao nhiêu năm qua hắn chưa từng oán hận nửa câu, một lòng trung thành với Khố Khố. Khố Khố vẫn luôn cảm thấy mình mắc nợ hắn, bèn giao cho hắn chức tộc trưởng Hoàng Kim Sư Tử tộc, cho phép hắn nắm giữ hai vạn nhân mã Hoàng Kim Sư Tử. Hắn là người có thực lực mạnh nhất trong Nhân Nhĩ Cát thị, chỉ sau Khố Khố. Bây giờ Khố Khố đi rồi, mà Gia Đức vẫn ỳ ra không chịu giao lại hai vạn quân quyền kia.”
“Vương quân Hô Trác bộ không giống đội quân cấu thành từ dân chúng của các bộ tộc khác.” Phượng Tri Vi nói, “Xét thấy Hô Trác bộ ủng hộ triều đình, vương quân là tổ chức độc lập(*), do lương đạo Vũ Châu phụ trách một phần quân nhu lương thảo, không chịu giao à? Rất đơn giản, chỉ cần gửi một phong thư đến đạo Vũ Châu, nói rằng hiện nay thảo nguyên đã trữ đủ lương thực, nhưng mùa đông năm nay dự đoán có thể có tuyết lớn. Phía thảo nguyên không có kho lúa cỡ lớn đủ sức dự trữ, chi bằng trước tiên sẽ gửi lại một nửa trong kho lương Vũ Châu, sau đó… mẹ biết nên làm thế nào rồi đấy.”
(*) Nguyên văn là “đơn độc kiến chế”, đây là kiểu tổ chức bộ máy trong đó một tổ chức không trực thuộc tổ chức cao hơn mình một bậc mà trực thuộc cấp cao nhất, ví dụ như các thành phố trực thuộc trung ương mà không trực thuộc tỉnh. Ở đây ý nói đội quân này thuộc Hô Trác bộ nhưng không nằm dưới quyền kiểm soát của Hô Trác bộ mà nằm dưới quyền triều đình, lương thảo cũng do triều đình cung cấp.
Sắc mặt Hoa Mẫu Đơn tươi lên, rồi lại do dự. “Ta biết, khấu trừ lương thực của hai vạn quân nhà hắn chứ gì, nhưng sau khi thu hồi hai vạn quân này, chúng ta lại không đủ ăn thì biết phải làm sao?”
“Lại đi đòi thôi.” Phượng Tri Vi mỉm cười hờ hững. “Thuần Vu Mãnh sẽ dẫn một bộ phận hộ vệ đưa dâu tới đại doanh Du Châu, đến khi đó Nhân Nhĩ Cát bộ tùy tiện cử ra một vài người, coi như giúp đỡ đại quân triều đình, bên phía Vũ Châu sẽ không trừ lương nữa.”
“Vi Vi cục cưng.” Mẫu Đơn Hoa Nhi cảm động túm lấy tay nàng. “Cưới được con quả đúng là phúc của Cát Cẩu Nhi nhà ta…”
Phượng Tri Vi cười cười, đi xuyên qua đám đông. Các tộc trưởng tụ tập trong căn viện lớn thứ hai chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, đều coi như không nhìn thấy.
Bắt đầu từ đại hội kim minh, sau khi người của Phượng Tri Vi ngăn cản các tộc trưởng hội minh, thì bọn họ đều biết cô gái này không dễ trêu vào. Những tiểu tử Nhân Nhĩ Cát bộ nhòm ngó vương vị, giấc mộng dài cũng sắp kết thúc.
Các tộc trưởng mới sáng sớm tinh mơ đã có mặt để bái kiến Đạt Mã rất ít khi ra khỏi miếu. Ông lão này năm nay đã một trăm mười ba tuổi, là người sống thọ nhất trên thảo nguyên, hơn nữa ông đã nhiều lần dựa vào trí tuệ và sự chỉ dẫn của mình để dẫn dắt tộc nhân vượt qua cảnh khốn cùng, đức cao vọng trọng, được mọi người tôn sùng.
Nghi thức lên ngôi của Hách Liên Tranh nhất định phải để Đạt Ma chủ trì.
“A Lạp!” Các tộc trưởng phủ phục ngoài cửa, cung kính hướng vào trong phòng bái kiến.
“Trát Đáp Lan đâu rồi? Trát Đáp Lan!” Trong phòng vọng ra tiếng người hổn hển thở dốc.
Hách Liên Tranh dắt tay Phượng Tri Vi bước vào cửa.
Phật sống Đạt Mã ngồi trên thảm nghênh đón trước cửa, ba chậu than cháy đỏ trong một ngày không lạnh cho lắm. Thân hình ông ta đã co lại chỉ bằng một đứa trẻ, dùng một cái ống nhòm chẳng biết ai đưa cho, chĩa vào cạnh cửa nhìn ngắm xung quanh.
Phượng Tri Vi vừa bước vào cửa đã thấy một cái ống nhòm khổng lồ nhô lên trước mặt, giật nảy mình kinh hãi.
“Cô gái này…” Đạt Mã đã thấy Phượng Tri Vi bị phóng đại trong ống nhòm, bỗng dưng gầm lớn, “Cút ra ngoài…”
Hách Liên Tranh ngây người.
Nụ cười trên gương mặt các tộc trưởng đông cứng lại.
Mẫu Đơn Hoa Nhi đang chuẩn bị bước vào, một chân đặt lên ngạch cửa một chân vẫn còn để bên ngoài, quên mất tiêu động tác tiếp theo.
Trong khung cảnh yên tĩnh, chỉ có Phượng Tri Vi vẫn giữ vẻ mặt như thường, đứng chắp tay. Khe khẽ nở một nụ cười nhạt, nàng hỏi: “Vì sao?”
“Ngươi là con sói cái ẩn nấp trong thảo nguyên, mỗi cọng lông đều chất chứa thuốc độc vô phương cứu chữa.” Đạt Mã người gầy quắt queo như một thanh củi cất giọng khàn khan. “Máu và chiến tranh kéo theo sau lưng ngươi, cuối cùng rồi sẽ lan đến thảo nguyên màu mỡ. Ngươi là số kiếp và cạm bẫy của Trát Đáp Lan, ngài dắt theo ngươi, tựa như dắt theo một bộ xương khô biết đi.”
Trong đình viện vang lên những tiếng hít sâu, cả đời Phật sống Đạt Mã đã bói toán tiên tri cho vô số người nhưng chưa bao giờ dùng đến những lời lẽ lạnh gai người như thế.
“Vậy à?” Phượng Tri Vi vẫn giữ giọng điệu kia, cười tít mắt hỏi, “Ta nhớ ta vừa mới gặp ông thôi, sao ông có thể tính ra rõ ràng như thế?”
Đạt Mã nhấc mí mắt liếc nàng một cái, im ỉm không nói.
Phượng Tri Vi bình tĩnh nhìn chăm chăm vào ông lão già nua này.
“Ngươi không thể làm Đại phi.” Một lúc sau, Phật sống Đạt Mã mới bình tĩnh hơn một chút. “Ta chỉ cho phép ngươi ở lại bên cạnh Trác Đáp Lan, làm một người phụ nữ của ngài ấy. Đây là ân sủng lớn nhất ta cho ngươi, bây giờ, ngươi có thể trở ra rồi.”
“Không!”
Người lên tiếng không phải Phượng Tri Vi, ngược lại là Hách Liên Tranh vừa mới tỉnh táo lại.
“Nàng là Đại phi của ta!” Gã tiến lên một bước, không thèm liếc mắt đến bất kì ai, ngữ điệu như chém đinh chặt sắt. “Không thể là ai khác!”
“Trác Đáp Lan ngài điên rồi!” Đạt Mã đột ngột ngồi thẳng lên. “Ngài muốn đâm đầu tìm chết hay sao?”
“Vậy thì đã sao nào? Con sói cái gì chứ? Bộ xương khô gì chứ? Số kiếp và cạm bẫy gì chứ? Tri Vi là người như thế nào, không ai hiểu rõ hơn ta. Ta mong ngóng nàng trở thành Đại phi của ta giống như chim ưng mong ngóng ngày cất cánh bay lên trời cao - Đạt Mã A Lạp, chuyện này ông chớ có nhắc lại nữa! Ai mà biết ông không đoán sai chứ?”
“Vương!” Lần này người gầm lên chính là các tộc trưởng. Đạt Mã là vị thần của thảo nguyên, vậy mà Trác Đáp Lan dám nghi ngờ?
“Chẳng qua là không được làm Đại phi thôi.” Có người chắc mẩm Hách Liên Tranh đã nhận thánh chỉ không dám làm trái, mới tận tình khuyên bảo gã. “Trước kia trong số những cô gái người Hán được triều đình ban thưởng cũng có người cuối cùng không được lập làm Đại phi. Thảo nguyên có quy tắc của thảo nguyên, triều đình chưa bao giờ can thiệp vào chuyện này, Đại vương ngài không cần cố kỵ điều đó.”
“Ta không sợ triều đình trách tội!” Hách Liên Tranh vung tay. “Ta chỉ nói một câu thôi, không thể là ai khác, mà chính là nàng!”
“Vương! Vô cớ làm trái lời Phật sống Đạt Mã, thì phải chịu hình phạt quất bằng cành mận gai trước mặt mọi người!”
Lúc này tiếng cãi vã đã truyền ra bên ngoài, hơn một trăm quý tộc thảo nguyên chen nhau bên cạnh cửa, nghe thấy câu nói này lập tức xôn xao, có người hô lớn: “Đuổi con bé người Hán này cút đi!”
“Đuổi nó cút đi!”
“Thảo nguyên không nuôi dưỡng con sói cái lòng dạ ác độc!”
“Cút!”
“Cút con bà nhà ngươi ấy!” Thuần Vu Mãnh tung cước chửi mắng ầm lên, chỉ huy hộ vệ chuẩn bị đánh người. Phượng Tri Vi bình tĩnh quay lại, đè tay xuống ra hiệu cho Thuần Vu Mãnh yên lặng chớ nóng vội. Nàng quét mắt qua đám đông, mọi người tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của nàng, ai nấy đều rùng mình ớn lạnh, những lời mắng chửi ra đến miệng lại không thốt nên lời, nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn ngập tràn ý thù địch.
Hách Liên Tranh cười nhạt.
Gã đột ngột sải bước về phía Phật sống Đạt Mã, các tộc trưởng cứ ngỡ gã sẽ làm gì Phật sống, bèn hoảng hốt nhào lên.
“Vương, không thể…”
Hách Liên Tranh lại đưa tay kéo một tiểu lạt ma đang cầm cành mận gai đứng sau lưng Đạt Mã. Cành mận gai kia quang năm suốt tháng được bưng sau lưng Phật sống, nhưng xưa nay chưa ai được nếm mùi vị của nó. Phật sống luôn được con dân thảo nguyên quỳ bái như thần thánh, chưa có ai nghĩ đến chuyện trái lời.
Hách Liên Tranh nắm cành mận gai vào trong tay, ánh mắt có phần mờ mịt. Gã cũng là một con dân ngoan đạo dưới ghế của Phật sống, trước ngày hôm nay gã chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trái lời Phật sống - người gã tôn kính như ông nội, gã thậm chí còn chờ mong Đạt Mã sẽ yêu mến Phượng Tri Vi như đã yêu mến mẫu thân mình, để Đại phi tân nhiệm thật sự được thảo nguyên tiếp nhận, sau đó cũng yêu mến thảo nguyên.
Nhưng sự đời chung quy không phải lúc nào cũng được như người ta mong muốn.
Ánh mắt kia chẳng qua chỉ mịt mờ trong giây lát, giây sau gã đã siết chặt càng mận gai. Vật kia gọi là cành mận gai, thật ra là roi da bò cứng và dai nhất, lại cuốn thêm vô số những cành táo nhỏ chi chít gai nhọn. Mới cầm vào, lòng bàn tay của Hách Liên Tranh đã rách tướp, máu tươi nhỏ ròng ròng.
Gã hình như vẫn chưa nhận ra, đưa tay kéo tộc trưởng Lam Hùng bước ra ngoài. Tộc trưởng Lam Hùng đi theo mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, những người vây xung quanh ngơ ngác tránh ra.
Có bóng người vụt qua, Phượng Tri Vi đứng chắn trước mặt gã, thản nhiên nói: “Quay về đi, đừng vì hư danh mà chịu nỗi đau da thịt. Làm Đại phi hay không làm Đại phi cũng chẳng quan trọng đến thế.”
Hách Liên Tranh đẩy nàng ra, cười nói: “Ta chưa bao giờ làm điều gì vì nàng, dù sao nàng cũng phải cho ta một cơ hội chứ.”
Phượng Tri Vi sửng sốt, Hách Liên Tranh đã sải bước ra ngoài, máu tươi từ lòng bàn tay chảy xuống ngoằn ngoèo, đi thẳng một mạch đến căn viện thứ nhất ở bên ngoài. Trước những cặp mắt chòng chọc của hơn một trăm quý tộc thảo nguyên, gã bước lên ngai vị trên đài cao vốn được chuẩn bị cho mình, tung cước đá văng án kỷ, đưa cành mận gai cho tộc trưởng Lam Hùng, cởi áo, lộ ra thân thể da thịt bóng loáng rắn chắc, xoay người quay lưng về phía mọi người, quỳ xuống lớn tiếng hô:
“Đến đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.