Chương 5: Xin hãy cho phép ta nhìn lén
Thiên Hạ Quy Nguyên
10/08/2018
Phượng Tri Vi bám theo hai người Nhân Nhi, theo đến tận một vườn hoa nhỏ yên tĩnh trong hậu viện.
Nàng thấy có gì đó quái lạ, phiêu kỹ sao không vào trong phòng, lẽ nào người này thích tìm lạc thú giữa thiên nhiên?
Đến đằng sau một bụi hoa nghênh xuân, hai người dừng lại, sau đó vang lên tiếng nam tử thở hồng hộc, nữ tử rên rĩ khe khẽ, tiếng cởi y phục sột soạt và tiếng hôn chèm chẹp.
Phượng Tri Vi đỏ mặt, quay lưng lại, nghĩ bụng mình điên rồi, sao lại đa nghi đến thế chứ? Người ta phiêu kỹ cũng tò tò bám theo đến tận nơi!
Nàng nhón chân định đi, chợt cảm thấy tiếng rên rĩ khe khẽ đằng sau nghe có gì đó không ổn, không giống tiếng nỉ non khi động tình, mà trái lại nghe như đang cố nhịn đau.
Nàng do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngoảnh lại nhìn. Xuyên qua bụi hoa vàng óng ánh, nàng thấy nam tử đã lột hết y phục kia bẻ xuống một cành tường vi, đâm vào trước ngực Nhân Nhi.
Thân tường vi mọc đầy gai nhỏ xíu, hoa nở đỏ thắm mỹ miều. Nam tử kia vót nhọn một đầu cành, ra sức đâm vào ngực Nhân Nhi!
Tiếng rên rỉ của Nhân Nhi đã biến thành kêu la thảm thiết.
Phượng Tri Vi đột ngột bước qua.
Nàng đi sang đó, gưomg mặt còn nở một nụ cười, vỗ vỗ vai nam từ, cười nói: "Chào buổi sáng."
Gã kia đang chơi rất vui, không ngờ lại có kẻ chào mình một câu như thể ở chốn này, kinh ngạc buông tay quay đầu.
Hàn quang chợt lóe lên.
Một cục gì đó tròn vo vấy máu bay ra, xoay xoay vài vòng rồi rơi vào lòng bàn tay Phượng Tri Vi.
Phượng Tri Vi vẫn mỉm cười, đứng trước mặt gã, một bàn tay nắm cây chủy thù lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, bàn tay còn lại vấy máu, thò xuống đũng quần gã thu vật kia về nhanh như cắt.
Trong nháy mắt vừa rồi, khi tiếng chào hỏi vừa dứt, nàng đã vung một dao rạch mờ túi bi của người ta, rồi nhanh chóng đưa ngón tay xuống nặn một cái, nặn ra một cục của quý.
Động tác của nàng rất nhanh rất gọn gàng, thu tay về, đối phương mới cảm nhận được cơn đau, "á" một tiếng ôm chặt đũng quần, nhảy dựng lên đến cả trượng.
Nhưng tiếng kêu đau kia cũng không thể chui ra khỏi miệng một cách suôn sẻ. Đúng vào lúc gã cảm thấy đau đớn muốn nhảy dựng, Phượng Tri Vi bèn túm lấy cành tường vi kia nhét vào miệng gã.
Lớp gai nhỏ xíu trên thân tường vi chớp mắt đã đâm rách khoang miệng, để lại vô số vết thương. Gã kia đau đến trợn ngược mắt, toàn thân run rẩy, muốn kêu cũng kêu không thành tiếng.
Bấy giờ Phượng Tri Vi mới thong thả thu tay về, tiện tay bứt vài phiến lá lau sạch vết máu.
Nhân Nhi chấn động, nói không nên lời, chỉ biết tái mặt lùi lại vài bước, y phục cũng quên mặc. Phượng Tri Vi tốt bụng giúp cô sửa sang lại cho ngay ngắn, nhân thể gỡ một cái túi từ thắt lưng cô, bỏ của quý kia vào đó.
Rồi nàng cầm cái túi đựng của quý huơ huơ trước mặt gã.
"Ngươi... Ngươi..." Gã công tử kia thở hồng hộc, bị khí thế hùng hồn mà ung dung bình thản của Phượng Tri Vi áp đảo, vừa đau lại vừa sợ, run rẩy đến độ nói không trọn câu.
"Tôi rất ổn." Phượng Tri Vi mỉm cười, "Nhưng ngài lại không ổn cho lắm."
"Ngươi... Ta muốn giết ngươi..." Đối phương run rẩy, giọng nói khàn khàn thoát ra qua kẽ răng, từng câu từng chữ đều nghiến răng căm hận, "Ta muốn lột da ngươi! Đánh gãy... xương ngươi! Bắt cả nhà ngươi... nghiền xương ra thành tro..."
Phượng Tri Vi không đoái hoài đến gã, quay lưng hạ giọng hỏi Nhân Nhi mấy câu, sau đó mỉm cười.
Nàng mỉm cười bình thản, cầm cái túi đựng bi như cầm một đóa hoa, khẽ khàng nói: "Chẳng hay nếu Lý Học sĩ mà biết đứa cháu độc đinh ba đời của mình đi phiêu kỹ đến mất đường nối dõi, thì sẽ nghĩ sao nhỉ?"
Kẻ kia run rẩy, sắc mặt tái mét, nghĩ đến ông nội nghiêm khắc nhà mình, chân gã lại mềm ra một chút.
"Chẳng hay mấy vị Ngự sử trong triều chơi thân với Lý Học sĩ, nếu biết Học sĩ đại nhân trị gia không nghiêm, thằng cháu quý hóa đi phiêu kỹ bị hoạn, thì có đích thân thỉnh cầu bệ hạ giúp Lý Học sĩ quản thúc hay chăng?"
Gã Lý công tử kia giật mình, hình như nhớ ra chuvện gì, sắc mặt càng tái đi. Vốn đã đau muốn ngất đi được, mà giờ này cũng không dám ngất.
Phượng Tri Vi mỉm cười càng thêm dịu dàng.
Nhân Nhi chỉ biết thân phận của gã công tử ăn diện bánh bao này, nhưng nàng còn biết triều đình Thiên Thịnh đấu đá chính trị cực kỳ gay gắt, đại thần trong triều ai cũng kéo bè kết đảng. Một khi nắm được thóp của đối phương, họ sẽ đeo bám không rời đến chết mới thôi. Tuy không biết Lý Học sĩ ở phe phái nào, nhưng nhất định cũng lệ thuộc vào một tập đoàn một thế lực nào đó. Chuyện kiểu này, cũng chính là một cái thóp cho người ta công kích.
Huống chi Trung thư Học sĩ là chức quan văn thanh nhã cao quý, mang trong mình trọng trách tuyển chọn kẻ sĩ tài hoa cao khiết trong thiên hạ, phải giữ gìn nhân phẩm đạo đức. Nếu chuyện ông ta để mặc cho con cháu nhà mình đi phiêu kỹ bị hoạn mà đồn ra ngoài, ắt sẽ bị hạch tội.
Phượng Tri Vi rất hài lòng, gã Lý công tử kia xem ra cũng không phải đồ bị thịt, lập tức hiểu ra lẽ thiệt hơn trong chuyện này. Nàng cười hết sức ôn hòa thân thiết, giơ cao cái túi kia, dịu giọng nói: "Tôi cũng không làm khó công tử, chuyện nhơ nhớp ngài làm chúng tôi sẽ không kể ra ngoài, chỉ mong ngài tỏ chút thành ý..."
"Thành ý... gì cơ..." Lý công tử mặt trắng bệch môi tái xanh, sắp khóc đến nơi.
"Thật ra thiếu mất của quý, cũng chưa chắc sau này sẽ không được làm nam nhân nữa," Phượng Tri Vi ung dung nói, "Nghe đâu Hiên Viên thị danh y vùng Sơn Nam là thế gia y học đệ nhất thiên hạ, có thể cứu sống người đã chết, khiến xương trắng mọc thịt. Nếu thứ này được giữ gìn tốt, không chừng ngài còn có thể nối lại. Mà cho dù nối lại rồi vẫn không xài được, thì chí ít khi ngài lìa đời cũng được toàn thây. Triều đình Thiên Thịnh chúng ta kị nhất là hạ táng thi thể không toàn vẹn, di họa đến chín đời đó!"
"Ơ... um..." Lý công tử đờ đẫn lấy tay bụm háng. Gã chảy máu không nhiều, cũng may Phượng Tri Vi tay nhanh dao bén hạ thủ chuẩn, nên dù gã đau muốn chết nhưng không nguy đến tính mạng, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, lại càng mù mờ khó hiểu ẩn ý của Phượng Tri Vi.
"Tôi bảo này... Ngài hãy quay về, an phận một chút, kiếm cớ du học rời kinh, đi tìm danh y cũng được mà đi du sơn ngoạn thủy cũng tốt, dù sao từ giờ trở đi coi như ngài không quen chúng tôi, chúng tôi cũng không biết ngài." Phượng Tri Vi lắc lắc cái túi kia trước mặt gã, "Chờ ngài rời kinh, nhờ người gửi một bức thư, tôi sẽ bán lại cái của quý này cho ngài, bảo toàn thanh danh và thi thể sau khi lìa đời cho ngài. Ngài thấy sao?"
Cắt bi người ta, rồi bán lại cho người ta...
Lý công tử xúi quẩy hai mắt trợn trắng, lập tức ngất xỉu, bị Phượng Tri Vi tát bôm bốp lên mặt cho tỉnh, sắc mặt xám ngoét. Sau một lúc ngẩn ngơ, hiểu ra hôm nay mình không mang hộ vệ, kiểu gì cũng thiệt thòi. Dù ngày sau có phái người giết phứt tiểu tử này đi, nhưng chỉ cần nó vứt bừa hòn bi kia vào xó nào đấy và kể chuyện này ra, thì không những gã không sống nổi trên đời nữa, mà Lý gia cũng khó tránh khỏi tai họa.
Dù sao đi chăng nữa, bi của gã đã bị nặn ra, đây là chuyện thật rành rành, là cái thóp vĩnh viễn không xóa nổi, cố lấp liếm cũng khó tránh khỏi bị người ta phát hiện. Chuyện duy nhất gã có thể làm bây giờ chính là lập tức rời kinh tìm danh y rồi mua lại bi của mình, chí ít cũng phải gom đủ bộ phận trên người.
"Bao nhiêu bạc..." Ánh mắt gã dại ra.
"Cũng không nhiều lắm." Phượng Tri Vi cười hết sức thản thiện, "Tiền công vất vả ba nghìn lượng."
Ba nghìn lượng bạc không cao không thấp, đây là số tiền thông thường mấy tay công tử như gã có thể tự bỏ ra mà không kinh động đến bậc trưởng bối nhà mình. Làm người không thể quá tham lam, Phượng Tri Vi cảm thấy mình mới khiêm nhường làm sao.
"Trên người ta... không có... ngần ấy bạc..." Lý công tử đau mướt mồ hôi, nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn ma quỷ, "Ngày mai ta sẽ sai người... đưa tới..."
"Đặt xuống dưới viên gạch thứ ba ở chân tường tây ngõ Đông Trì. Hy vọng trước khi ngân phiếu của ngài đưa tới, tôi đã nghe tin ngài rời kinh." Phượng Tri Vi thỏa mãn gật đầu, âm thầm tính toán phải làm sao để lấy tiền một cách an toàn.
"Chớ giở trò bịp bợm." Ánh mắt bình tĩnh của Phượng Tri Vi lấp lánh dưới ánh mặt trời, đối phương thấy thế lại co rúm, "Kẻ có xuất thân danh giá đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đối đầu với hạng dân đen lấy đấu đong không hết như tôi, bởi chúng tôi chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng còn gì để mất."
Lý công tử mồ hôi dầm đìa, cắn môi gật đầu - nếu lúc trước gã còn nuôi suy tính khác, thì giờ này nhìn vào ánh mắt Phượng Tri Vi cũng đều rơi rụng sạch. Thiếu niên mảnh mai này, dẫu làm gì sắc mặt vẫn bình thản. Bản thân sự trấn định này đã đáng sợ lắm rồi mà ánh mắt kia còn đáng sợ hơn, phía sau làn sương mơ màng là nét quật cường vô hạn.
Tuy kẻ này chưa hề buông một lời uy hiếp thật sự, nhưng gã tin chắc rằng, nếu gã thật sự muốn trả thù thì thiếu niên này có chết cũng phải kéo gã theo làm đệm lót.
"Ba ngày sau khi rời kinh lại phái người đến đúng chỗ ấy nhận đồ, rồi bảo họ cưỡi khoái mã dồn roi đưa đến cho ngài, không chừng vẫn còn kịp." Phượng Tri Vi tươi cười, vỗ lên cái túi, "Túi này cũng tặng cho ngài, không cần thêm tiền, mua một tặng một."
“…”
Gọi một gã tiểu tư đi ngang qua đó đỡ Lý công tử về phủ, Phượng Tri Vi tin chắc gã công từ này đang vừa tức vừa sợ, chẳng còn tâm trí đâu để tính chuyện giết người diệt khẩu.
Phượng Tri Vi nói vài câu an ủi Nhân Nhi vẫn đang ngơ ngác nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp rồi bảo cô đi, một mình đứng trước bụi hoa nghênh xuân, trầm ngâm không nói.
Dưới tia nắng đầu xuân, có tên tiểu tư mặt vàng dung mạo thanh tú, ánh mắt long lanh dịu dàng đang ngắm hoa với vẻ mặt hết sức hiền hòa trân trọng.
Tay nàng cũng hết sức hiền hòa trân trọng, cầm lấy túi bi.
…
Hồi lâu nàng mỉm cười, hỏi: "Ngài xem đã đủ chưa?"
Bốn bề vắng lặng như tờ, dường như nàng đang trò chuyện với không khí. Phượng Tri Vi không nóng không vội, vẫn giữ nguyên nụ cười, quả nhiên ngay sau đó, bụi hoa lay động, người kia nâng ly rượu thản nhiên bước tới.
"Sao mỗi lần gặp cô đều có kịch hay để xem thế nhỉ?" Đôi mày phất cao xanh như cánh chim, bên dưới là một đôi mắt thâm trầm đen thẳm mà ánh mặt trời không thể soi sáng.
"Chi bằng nói là kịch hay thường xảy ra xung quanh các hạ." Phượng Tri Vi quay lại mỉm cười, hơi ngạc nhiên vì lần nào y cũng nhận ra mình đang ngụy trang. Phải chăng sắc mặt vàng vọt này rất dễ phát hiện?
Ây dà, hay lần sau mình đội lốt một thiếu niên xinh xắn, biết đâu y sẽ không nhận ra?
Tâm tư ranh mãnh chớm nở rồi tàn, đôi mắt thiếu nữ lấp lánh muôn màu muôn vẻ, tươi tắn như xuân về, khiến nam tử ngắm nàng càng thêm chăm chú. Đáy mắt lóe lên một tia sáng, lại không nhìn thấu suy nghĩ chân thật.
Ánh mắt y dừng lại trên lòng bàn tay nàng, như cười như không, vài phần kinh dị vài phần cổ quái. Bấy giờ Phượng Tri Vi mới nhớ ra tay mình còn cầm túi bi, cười cười có phần xấu hổ. Trong tiềm thức nàng muốn giấu nó đi, cuối cùng lại chọn cách siết nó thêm chặt.
"Ta gặp cô ba lần, thì hai lần thấy cô đang giết người." Nam tử nhấp một ngụm rượu, phóng tầm mắt xa quá mây xanh, "Cô tưởng thiên hạ này không còn vương pháp, ta không quản được chuyện này sao?"
"Lần sau ngài gặp tôi, tôi nhất định sẽ không giết người." Phượng Tri Vi nghiêm nghị đáp.
Nam tử ngừng tay, bật cười khanh khách, lần thứ hai ngắm nhìn nàng thật kĩ. Thiếu nữ trước mặt tựa vào bụi hoa, dáng dấp mảnh mai, đâu mày cuối mắt lại toát ra nét phóng khoáng. Dưới ánh nắng gay gắt, nàng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, làn da nhuốm sắc nước long lanh, ánh mắt lấp lánh, này sinh vài phần u sầu thanh nhã.
Đương nhiên, cảm giác u sầu này, phải đi kèm điều kiện tiên quyết là không thấy túi bi kia.
Khẽ xoay xoay ly rượu trong tay, nam tử hình như đang đắn đo chưa quyết chuyện gì, bất chợt hỏi: "Cô không trở về Thu phủ nữa sao?"
"Rồi sẽ phải về thôi." Phượng Tri Vi đáp rất thật thà, "Tôi không hợp làm quy nô."
"Vậy vì sao phải ẩn thân nơi kỹ viện?" Nam tử đưa mắt nhìn quanh, "Cái chốn nhơ nhớp này, ngày sau cô phải làm sao để trở về?"
"Tìm hy vọng trong tuyệt vọng." Phượng Tri Vi mĩm cười bất đắc dĩ, "Thu phủ có nghĩ nát óc cũng không ngờ tôi sẽ đến nơi này, vào đây còn hơn là xuất đầu lộ diện kiếm sống bên ngoài cho Thu phủ được dịp nắm thóp. Vả lại gái phong trần rất có nghĩa khí, so ra còn đáng tin cậy hơn người thường."
"Cô có thể đến am ni cô ở tạm."
"Các hạ cũng là nhân sĩ ở kinh sư, lẽ nào không biết am ni cô chẳng qua cũng chỉ là sân sau của mấy nhà giàu có?" Khóe môi Phượng Tri Vi vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt, "Xét về độ nhơ nhớp cũng chẳng thua gì kỷ viện, một khi bước vào, có lẽ trọn đời tôi cũng không thoát ra nổi."
Nàng than khẽ, "Tôi chỉ là phận nữ nhi yếu đuối, số phận lênh đênh như bèo trôi, bản lĩnh lớn nhất cũng chỉ là bảo vệ bản thân chu toàn."
Nam tử không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Ánh mắt y in trong mắt nàng, nhìn thấu sự sắc sảo mà thiếu nữ kia ra sức thu vào, nhìn thấu trí tuệ khó che giấu của nàng.
Xung quanh không hiểu sao vẫn chưa có ai đi ngang qua, ngay cả tiếng chim hót líu lo không ngớt cũng chẳng còn nghe thấy. Gió thổi sao mà âm thầm, hoa nở sao mà lặng lẽ, hơi thơ... nín lặng đến vô thanh.
Một lúc lâu sau, nam tử mới nâng ống tay áo, uống cạn ly rượu, mỉm cười với nàng.
Nụ cười cua y như vầng đông mới ló khỏi những đám mây ngũ sắc, minh diễm tuyệt trần. Gió vì thế mà vi vu thổi, hoa vì thế mà bừng nở rực rỡ. Hơi thỏ của nàng, cuối cùng cũng tuôn trào như nước chảy.
Rồi nàng nghe y thản nhiên nói: "Sống ở Đế Kinh không dễ đâu, mong lần tới gặp lại cô, cô sẽ an phận hơn một chút."
Nàng khom lưng, nghiêm túc thụ giáo.
Trong tầm mắt hướng xuống nàng thấy góc cẩm bào thanh nhã màu nguyệt bạch kia thong thả rời đi.
Phượng Tri Vi vẫn không hề nhúc nhích, lớp áo sau lưng lại nhẹ nhàng run rẩy.
Lưng áo đã thấm đẫm mồ hôi, dính nhơm nhớp đến phát ngứa.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, y lại tỏa ra sát khí giống như lần đầu gặp gỡ, thậm chí sát khí còn đậm hơn.
Nàng biết số mình đen đủi, hai lần ra tay đều lọt vào mắt y; hai lần sát thương người, đối phương hình như đều có liên quan đến y.
Nàng không biết y đang làm gì, chỉ mơ hồ cảm thấy, có lẽ nàng đang phá hoại công việc của y chăng?
Dẫu không có ẩn tình gì, thì một người như y hiển nhiên sẽ cảm thấy hạng người như mình thật nguy hiểm; một người như y, ắt cũng không muốn bị kẻ khác nhìn ra sự sắc sảo sau lưng mình. Mà cách tốt nhất để giải quyết những nguy hiểm ấy, chính là giết nàng. Nàng vừa liều lĩnh bày tỏ lòng minh, là để nói cho y biết, nàng chỉ vô ý can thiệp, chứ không hề gây nguy hiểm cho y.
Có một khoảnh khắc nàng cảm thấy mình không hề lay chuyển được kẻ quyền quý ngoài mặt thanh nhã mỹ lệ, trong lòng lại lạnh lẽo như sắt đá này.
Nhưng rồi cuối cùng, y lại thả nàng đi một lần.
Phượng Tri Vi thẫn thờ đứng trước bụi hoa nghênh xuân, đóa hoa vàng óng ánh hắt nắng lên sắc mặt hơi tái của nàng, bốn bề đã dần chuyển sang sắc trời chiều, hoàng hôn sắp sửa buông xuống.
"Tiểu Tri, mang thêm mấy đóa hoa sang đây, tối nay ta phải dùng đến!”
“Dạ!”
Đoạn đối đáp thường ngày trong Lan Hương viện vẫn còn tiếp diễn. Từ sau hôm ấy, Phượng Tri Vi thuận lợi đổi hàng lấy ngân phiếu, cũng nghe tin đứa cháu độc đinh của Lý Học sĩ rời kinh du học. Nàng cẩn thận chờ một thời gian, rồi phát hiện tất cả đều đã trở về nhịp sống yên ả thường ngày, xem ra cũng không để lại điều gì đáng lăn tăn.
Vì đã giải mối nguy cho ma ma và Lan Hương viện, nên bây giờ Phượng Tri Vi đang sống những ngày rất vui vẻ, nhưng ngày ngày nàng vẫn khăng khăng muốn ra ngoài giúp các cô nương mua sắm.
Tầm giữa trưa là khoảng thời gian náo nhiệt nhất trên con đườg lớn Thiên Thủy ở Đế Kinh. Các cửa hiệu bày hàng hóa la liệt khách buôn nườm nượp không ngớt, những cỗ xe ngựa khảm pha lê sáng lóa phóng ào ào, thiếu niên quý tộc vẻ ngoài bắt mắt giương khẩu súng hai nòng tình xảo.
Thịnh vượng phong lưu.
Thiên Thịnh bấy giờ là quốc gia lớn nhất thiên hạ, cương vực phía Nam trải dài đến vùng biển Kim Sa, đảo quốc vùng biển cúi đầu xưng thần; miền Bắc tới rặng núi tuyết Hô Trác Cách Đạt Mộc, khiến Hô Trác Thập Nhị Bộ ngạo mạn hung dữ phải thu nanh vuốt; phương Đông nhìn xuống cao nguyên Túc Thương với đàn dê chăn thả rải rác nghìn dặm như sao sa; phía Tây khống chế cổ đạo Xương Hà, những lái buôn tóc vàng mắt xanh từ dị vực vẫn thường gõ vang cổng thành.
Từ Nam chí Bắc, khoái mã ruổi vó, cũng khó đi hết trong vòng một năm.
Đất nước cường thịnh trải dài mênh mông này, khởi nguồn từ sáu trăm năm tích lũy của hoàng triều Đại Thành. Thần Anh Hoàng hậu Mạnh Phù Dao của hoàng triều Đại Thành một mình đi một lối, xuất thân là nữ đế, lấy giang sơn làm sính lễ. Bà và Hoàng đế khai quốc Đại Thành kinh tài tuyệt diễm được người đời xưng tụng là tuyệt đại đế lữ, hai người cầm sắt giao hòa, cùng nắm quyền xử lý quốc sự. Trong thời gian tại vị, hai người đã phát triển công thương, mở mang cảng biển, cài cách tiền tệ, tối ưu hóa chế độ quan lại, phổ cập giáo dục, khuyến khích nghề nông, giúp quốc lực tiến triển như vũ bão, vươn lên thành quốc gia lớn nhất thiên hạ.
Nhưng xưa nay có giang sơn nào xây bằng thép, sau khi Đại Thành thống nhất thiên hạ đã trải qua sáu trăm năm, ba mươi hai đời vua, thời kì đầu chủ yếu là minh quân, nhưng sau đời thứ mười chín thì dòng dõi sa sút, người trong nước không ngừng phần tranh, quốc lực dần dần hao mòn từ bên trong đến đời Lệ đế thứ ba mươi càng siết chặt bế quan tỏa cảng, cuối cùng qua hai đời nữa cũng mất vào tay ngoại thích Ninh thị.
Sau khi lập nên hoàng triều Thiên Thịnh, Ninh thị tăng cường quyền lực của trung ương kéo rộng chênh lệch giai cấp, gia tăng thu thuế từ các cửa ải, kiểm soát thông thương với nước ngoài. Do nội bộ tranh giành quyền lực gay gắt nên sự khống chế của triều đình đối với ngoại phiên cũng thua xa Đại Thành năm xưa. Hoàng triều Thiên Thịnh bây giờ tuy thịnh vượng nhưng lại thiếu đi bầu không khí tự do hùng hồn thuở Đại Thành lập quốc, trái lại trong cốt cách còn lộ ra mùi vị già cỗi hủ bại.
Ví như chất liệu pha lê, vốn có thể phổ biến trong toàn dân nhưng bấy giờ lại bị triều đình kiểm soát, trở thành thứ hàng hóa xa xỉ của quý tộc.
Phượng Tri Vi soi vào vách pha lê của một chiếc xe ngựa đậu ven đường, sửa sang lại búi tóc. Nàng không biết dịch dung, nhưng lại có năng khiếu trời cho trong khoản này, đóng vai thiếu niên giống y như đúc, đến cả lỗ tai cũng cẩn thận xoa lên một lớp phấn vàng nhạt trộn với bùn dính.
Rồi nàng đi vòng qua xe ngựa, chạy vào một ngõ nhỏ khúc khuỷu quanh co, dừng chân trước của một gian nhà cũ nát.
Nàng đưa tay lên đẩy cửa, ngón tay thò ra vững vàng mà thận trọng.
"Kẹt!"
Cánh cửa vừa mở, một vệt đen đã lao ra như bắn, nhắm thắng vào mặt nàng. Phượng Tri Vi vội vã xoay người bắt chéo chân nghiêng đầu sang một bên, vệt đen mang kình phong xẹt qua vành tai nàng vô cùng hiểm hóc, cắt rơi vài sợi tóc mai.
Nhìn chằm chằm vào sợi tóc thong thả rơi xuống đất, Phượng Tri Vi gượng cười - thì ra hôm nay là phi kiếm.
Nhưng khoảnh khắc vệt đen kia lướt qua, luồng khí nóng rừng rực trong kinh mạch từng giờ từng khắc giày vò cơ thể nàng bỗng nguội đi một chút, thư thái thấu xương. Phượng Tri Vi nheo mắt, cảm nhận sự thư thái hiếm có kia.
Sau cánh cửa truyền ra tiếng ho khẽ, tựa như bất mãn vì nàng phản ứng quá chậm. Lúc này Phượng Tri Vi mới bước vào, bóng tối tức khắc ùa vào mặt nàng. Trong phòng không thắp đèn không thấy ánh sảng, một hắc y nhân khoác áo rộng ngồi trong góc phòng, đeo một tấm mặt nạ bằng gỗ đen, toàn thân hòa tan vào bóng tối, đừng nói là không nhận ra nam nữ, dù muốn nhìn ra chỗ đó có người cũng hết sức khó khăn.
Thấy Phượng Tri Vi bước vào, người ấy giơ tay chỉ một cái bếp lò trong xó. Phượng Tri Vi không hề phản đối, ngoan ngoãn múc nước đi đun.
Hoàn cảnh nàng rơi vào kiếp nô bộc cho người này, kể ra cũng hơi kì quặc. Hồi mới tới Lan Hương viện, trong một lần ra ngoài mua sắm, nàng vô tình đụng phải một thiếu niên nhà giàu, bị gã sai tôi tớ hành hung một trận ra trò. Nàng trốn vào ngõ nhỏ này, trong lúc hoảng hốt cắm đầu chạy bừa nàng đá đổ một cái bếp lò đang sắc thuốc, kết quả lại bị chủ nhà xông ra nện cho một chặp. Người này tiện tay đánh dẹp dám gia đinh đang truy đuổi nàng, lại ép nàng phải đền cho hắn "Cửu châu thập địa Đại La kim tiên hồi sinh đan."
Cửu châu thập địa Đại La kim tiên hồi sinh đan - cái tên nghe rõ kêu, thực ra toàn là lừa đảo, thằng ngu cũng nhìn ra một cái lò lấm lem bùn đất dưới mái nhà xiêu vẹo nằm trong ngõ nhỏ, sắc toàn cam thảo ngũ gia bì, thì tuyệt đối không thể luyện ra "Hồi sinh đan".
Nhưng Phượng Tri Vi cũng chỉ còn cách xoa mũi chấp nhận, nàng không sợ cường quyền, nàng chỉ sợ cường "quyền" thôi(*).
(*) Ở đây tác giả chơi chữ, chữ “quyền” có hai từ đồng âm, một từ nghĩa là “quyền lực”, từ còn lại nghĩa là “nắm đấm”.
Từ đó nàng bán thân làm khổ sai, ngày nào cũng đến trình diện mong sớm trả dứt "cục nợ". Qua lại chưa đầy vài ngày, nàng đã thấu hiểu sâu sắc tính cách ác ôn và hành động kỳ quặc của chủ nhân nơi này, thực khiến người ta nổi khùng. Sai nàng lau bàn, bốn góc bàn đều có chốt khởi động cơ quan; sai nàng giặt y phục, giặt xong nàng bắt đầu nổi đốm khắp người, ba ngày sau mới chịu lặn, hại nàng mấy ngày trời trùm chăn kín mít không chừa một khe hở. Hầu hạ hắn ăn cơm, đồ ăn bày trước mặt hắn tỏa hương ngào ngạt, đồ ăn của nàng khó lòng nuốt trôi. Quá đáng hơn là ngày nào nàng mở cửa ra cũng được ám chiêu “chăm sóc”, hoặc một ngón tay âm thầm, hoặc một quả đấm vù vù tràn trề sinh lực, hoặc trường kiếm lấp lánh hàn quang, hoặc ám khí xuất quỷ nhập thần, chưa bao giờ lặp lại.
Một người sao lại biết nhiều chiêu tấn công như thế chứ? Phượng Tri Vi không hiểu, nhưng ngày ngày né tránh, nàng nhận ra thân thể mình ngày càng nhẹ nhàng, động tác ngày càng linh hoạt hơn nữa, luồng khí nóng hừng hực trong cơ thể dường như cũng có xu thế dịu đi.
Ngộ ra điều này, Phượng Tri Vi mới cam tâm tình nguyện bị nô dịch, mỗi ngày ra ngoài mua sắm xong ắt sẽ đến trình diện.
Múc một thùng nước, đổ vào bếp lò, thảo dược trong đó tỏa ra mùi vị quái gở. Phượng Tri Vi từ nhỏ đã được Phượng phu nhân đích thân dạy bảo, cũng từng học qua loa y lý, nắm rõ các kinh mạch huyệt đạo trên cơ thể và các vị thuốc, vậy mà cũng không tài nào nhìn ra bếp lò này đang sắc thuốc gì. Thực ra, ngoại trừ món Đại La kim tiên hồi sinh đan ngày đầu chỉ có cam thảo ngũ gia bì, món thuốc sắc trong những ngày sau đó nàng đều không nhận ra là thuốc gì.
Phượng Tri Vĩ kiên nhẫn điều tiết lùa trong lò, thi thoảng lại mở nắp lò ra xem lửa cháy có đượm không, chịu đựng mùi thuốc khó ngửi xộc thẳng vào mặt - đây cũng là một trong những yêu cầu kỳ quặc của người này.
Hơi nước đỏ nhạt bốc ra khỏi ấm thuốc, xộc thẳng vào mặt nàng, không ngờ lại hơi lành lạnh, có mùi chan chát cay cay. Phượng Tri Vi vô tình hít phải một hơi, cảm thấy tâm hồn sảng khoái, luồng nhiệt trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển một cách dễ chịu, không còn nóng bỏng như trước, mà hết sức ôn hòa khoan khoái.
Nang đắm chìm trong cảm giác lạ lùng này, trong chốc lát không nỡ rời ra. Ai dè người mặc áo rộng kia đột ngột vung tay, hung hãn ném vật gì đó về phía nàng. Phượng Tri Vi bắt lấy, ngoảnh đầu lại thì thấy ánh mắt hắc y nhân lóe sáng, ẩn chứa nét kì quái.
Nàng ngẩn người, lúc này mới cúi đầu nhìn vật trong tay.
Đó là một cuốn sách rách nát tả tơi đến cái bìa cũng rơi mất, mở ra xem mới biết đây là một quyển tạp văn. Chữ tác giả không đẹp cho lắm, đường nét lại bay bổng bễ nghễ, dùng từ mới mẻ thú vị, không giống ngôn ngữ đương thời. Nội dung bao gồm cảm nhận trên nhiều phương diện từ võ học cho đến du ký, chính trị, kinh sử, cách viết lộn xộn tùy tiện nhưng chữ nào chữ nấy quý như châu ngọc. Phượng Tri Vi tùy ý lật giở, càng xem càng kinh hãi, ánh mắt chợt dừng lại trên một trang sách.
Ngay đầu trang sách kia, bỗng xuất hiện nét chữ của một người khác, cốt cách thanh tú, thiết họa ngân câu, viết. "Khanh khanh, xin hãy cho ta nhìn lén."
Tiếp theo là nét chữ như bạt kiếm giương cung của tác giả, thoạt nhìn có vẻ rất hung hăng: "Kẻ nào nhìn lén thì tự biết xấu hổ?”
Dòng tiếp theo, nét chữ thanh lệ đáp: "Hỏi rồi mới nhìn lén, có gì mà xấu hổ."
Tác giả càng thêm hung hăng: "Bị mắng mà vẫn tiếp tục nhìn lén, thì còn xấu hổ hơn!"
Phượng Tri Vi không nhịn nổi mà phì cười, cảm thấy đôi này đúng là diệu nhân. Không hiểu vì sao, nàng cứ có cảm giác hai người để lại bút tích này nhất định phải là một đôi nam nữ, hơn nữa còn là một đôi uyên ương tâm đầu ý hợp.
Nhưng khi liếc mắt đến hàng dưới nàng bỗng giật mình đánh rơi quyển sách trong tay!
Nàng thấy có gì đó quái lạ, phiêu kỹ sao không vào trong phòng, lẽ nào người này thích tìm lạc thú giữa thiên nhiên?
Đến đằng sau một bụi hoa nghênh xuân, hai người dừng lại, sau đó vang lên tiếng nam tử thở hồng hộc, nữ tử rên rĩ khe khẽ, tiếng cởi y phục sột soạt và tiếng hôn chèm chẹp.
Phượng Tri Vi đỏ mặt, quay lưng lại, nghĩ bụng mình điên rồi, sao lại đa nghi đến thế chứ? Người ta phiêu kỹ cũng tò tò bám theo đến tận nơi!
Nàng nhón chân định đi, chợt cảm thấy tiếng rên rĩ khe khẽ đằng sau nghe có gì đó không ổn, không giống tiếng nỉ non khi động tình, mà trái lại nghe như đang cố nhịn đau.
Nàng do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngoảnh lại nhìn. Xuyên qua bụi hoa vàng óng ánh, nàng thấy nam tử đã lột hết y phục kia bẻ xuống một cành tường vi, đâm vào trước ngực Nhân Nhi.
Thân tường vi mọc đầy gai nhỏ xíu, hoa nở đỏ thắm mỹ miều. Nam tử kia vót nhọn một đầu cành, ra sức đâm vào ngực Nhân Nhi!
Tiếng rên rỉ của Nhân Nhi đã biến thành kêu la thảm thiết.
Phượng Tri Vi đột ngột bước qua.
Nàng đi sang đó, gưomg mặt còn nở một nụ cười, vỗ vỗ vai nam từ, cười nói: "Chào buổi sáng."
Gã kia đang chơi rất vui, không ngờ lại có kẻ chào mình một câu như thể ở chốn này, kinh ngạc buông tay quay đầu.
Hàn quang chợt lóe lên.
Một cục gì đó tròn vo vấy máu bay ra, xoay xoay vài vòng rồi rơi vào lòng bàn tay Phượng Tri Vi.
Phượng Tri Vi vẫn mỉm cười, đứng trước mặt gã, một bàn tay nắm cây chủy thù lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, bàn tay còn lại vấy máu, thò xuống đũng quần gã thu vật kia về nhanh như cắt.
Trong nháy mắt vừa rồi, khi tiếng chào hỏi vừa dứt, nàng đã vung một dao rạch mờ túi bi của người ta, rồi nhanh chóng đưa ngón tay xuống nặn một cái, nặn ra một cục của quý.
Động tác của nàng rất nhanh rất gọn gàng, thu tay về, đối phương mới cảm nhận được cơn đau, "á" một tiếng ôm chặt đũng quần, nhảy dựng lên đến cả trượng.
Nhưng tiếng kêu đau kia cũng không thể chui ra khỏi miệng một cách suôn sẻ. Đúng vào lúc gã cảm thấy đau đớn muốn nhảy dựng, Phượng Tri Vi bèn túm lấy cành tường vi kia nhét vào miệng gã.
Lớp gai nhỏ xíu trên thân tường vi chớp mắt đã đâm rách khoang miệng, để lại vô số vết thương. Gã kia đau đến trợn ngược mắt, toàn thân run rẩy, muốn kêu cũng kêu không thành tiếng.
Bấy giờ Phượng Tri Vi mới thong thả thu tay về, tiện tay bứt vài phiến lá lau sạch vết máu.
Nhân Nhi chấn động, nói không nên lời, chỉ biết tái mặt lùi lại vài bước, y phục cũng quên mặc. Phượng Tri Vi tốt bụng giúp cô sửa sang lại cho ngay ngắn, nhân thể gỡ một cái túi từ thắt lưng cô, bỏ của quý kia vào đó.
Rồi nàng cầm cái túi đựng của quý huơ huơ trước mặt gã.
"Ngươi... Ngươi..." Gã công tử kia thở hồng hộc, bị khí thế hùng hồn mà ung dung bình thản của Phượng Tri Vi áp đảo, vừa đau lại vừa sợ, run rẩy đến độ nói không trọn câu.
"Tôi rất ổn." Phượng Tri Vi mỉm cười, "Nhưng ngài lại không ổn cho lắm."
"Ngươi... Ta muốn giết ngươi..." Đối phương run rẩy, giọng nói khàn khàn thoát ra qua kẽ răng, từng câu từng chữ đều nghiến răng căm hận, "Ta muốn lột da ngươi! Đánh gãy... xương ngươi! Bắt cả nhà ngươi... nghiền xương ra thành tro..."
Phượng Tri Vi không đoái hoài đến gã, quay lưng hạ giọng hỏi Nhân Nhi mấy câu, sau đó mỉm cười.
Nàng mỉm cười bình thản, cầm cái túi đựng bi như cầm một đóa hoa, khẽ khàng nói: "Chẳng hay nếu Lý Học sĩ mà biết đứa cháu độc đinh ba đời của mình đi phiêu kỹ đến mất đường nối dõi, thì sẽ nghĩ sao nhỉ?"
Kẻ kia run rẩy, sắc mặt tái mét, nghĩ đến ông nội nghiêm khắc nhà mình, chân gã lại mềm ra một chút.
"Chẳng hay mấy vị Ngự sử trong triều chơi thân với Lý Học sĩ, nếu biết Học sĩ đại nhân trị gia không nghiêm, thằng cháu quý hóa đi phiêu kỹ bị hoạn, thì có đích thân thỉnh cầu bệ hạ giúp Lý Học sĩ quản thúc hay chăng?"
Gã Lý công tử kia giật mình, hình như nhớ ra chuvện gì, sắc mặt càng tái đi. Vốn đã đau muốn ngất đi được, mà giờ này cũng không dám ngất.
Phượng Tri Vi mỉm cười càng thêm dịu dàng.
Nhân Nhi chỉ biết thân phận của gã công tử ăn diện bánh bao này, nhưng nàng còn biết triều đình Thiên Thịnh đấu đá chính trị cực kỳ gay gắt, đại thần trong triều ai cũng kéo bè kết đảng. Một khi nắm được thóp của đối phương, họ sẽ đeo bám không rời đến chết mới thôi. Tuy không biết Lý Học sĩ ở phe phái nào, nhưng nhất định cũng lệ thuộc vào một tập đoàn một thế lực nào đó. Chuyện kiểu này, cũng chính là một cái thóp cho người ta công kích.
Huống chi Trung thư Học sĩ là chức quan văn thanh nhã cao quý, mang trong mình trọng trách tuyển chọn kẻ sĩ tài hoa cao khiết trong thiên hạ, phải giữ gìn nhân phẩm đạo đức. Nếu chuyện ông ta để mặc cho con cháu nhà mình đi phiêu kỹ bị hoạn mà đồn ra ngoài, ắt sẽ bị hạch tội.
Phượng Tri Vi rất hài lòng, gã Lý công tử kia xem ra cũng không phải đồ bị thịt, lập tức hiểu ra lẽ thiệt hơn trong chuyện này. Nàng cười hết sức ôn hòa thân thiết, giơ cao cái túi kia, dịu giọng nói: "Tôi cũng không làm khó công tử, chuyện nhơ nhớp ngài làm chúng tôi sẽ không kể ra ngoài, chỉ mong ngài tỏ chút thành ý..."
"Thành ý... gì cơ..." Lý công tử mặt trắng bệch môi tái xanh, sắp khóc đến nơi.
"Thật ra thiếu mất của quý, cũng chưa chắc sau này sẽ không được làm nam nhân nữa," Phượng Tri Vi ung dung nói, "Nghe đâu Hiên Viên thị danh y vùng Sơn Nam là thế gia y học đệ nhất thiên hạ, có thể cứu sống người đã chết, khiến xương trắng mọc thịt. Nếu thứ này được giữ gìn tốt, không chừng ngài còn có thể nối lại. Mà cho dù nối lại rồi vẫn không xài được, thì chí ít khi ngài lìa đời cũng được toàn thây. Triều đình Thiên Thịnh chúng ta kị nhất là hạ táng thi thể không toàn vẹn, di họa đến chín đời đó!"
"Ơ... um..." Lý công tử đờ đẫn lấy tay bụm háng. Gã chảy máu không nhiều, cũng may Phượng Tri Vi tay nhanh dao bén hạ thủ chuẩn, nên dù gã đau muốn chết nhưng không nguy đến tính mạng, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, lại càng mù mờ khó hiểu ẩn ý của Phượng Tri Vi.
"Tôi bảo này... Ngài hãy quay về, an phận một chút, kiếm cớ du học rời kinh, đi tìm danh y cũng được mà đi du sơn ngoạn thủy cũng tốt, dù sao từ giờ trở đi coi như ngài không quen chúng tôi, chúng tôi cũng không biết ngài." Phượng Tri Vi lắc lắc cái túi kia trước mặt gã, "Chờ ngài rời kinh, nhờ người gửi một bức thư, tôi sẽ bán lại cái của quý này cho ngài, bảo toàn thanh danh và thi thể sau khi lìa đời cho ngài. Ngài thấy sao?"
Cắt bi người ta, rồi bán lại cho người ta...
Lý công tử xúi quẩy hai mắt trợn trắng, lập tức ngất xỉu, bị Phượng Tri Vi tát bôm bốp lên mặt cho tỉnh, sắc mặt xám ngoét. Sau một lúc ngẩn ngơ, hiểu ra hôm nay mình không mang hộ vệ, kiểu gì cũng thiệt thòi. Dù ngày sau có phái người giết phứt tiểu tử này đi, nhưng chỉ cần nó vứt bừa hòn bi kia vào xó nào đấy và kể chuyện này ra, thì không những gã không sống nổi trên đời nữa, mà Lý gia cũng khó tránh khỏi tai họa.
Dù sao đi chăng nữa, bi của gã đã bị nặn ra, đây là chuyện thật rành rành, là cái thóp vĩnh viễn không xóa nổi, cố lấp liếm cũng khó tránh khỏi bị người ta phát hiện. Chuyện duy nhất gã có thể làm bây giờ chính là lập tức rời kinh tìm danh y rồi mua lại bi của mình, chí ít cũng phải gom đủ bộ phận trên người.
"Bao nhiêu bạc..." Ánh mắt gã dại ra.
"Cũng không nhiều lắm." Phượng Tri Vi cười hết sức thản thiện, "Tiền công vất vả ba nghìn lượng."
Ba nghìn lượng bạc không cao không thấp, đây là số tiền thông thường mấy tay công tử như gã có thể tự bỏ ra mà không kinh động đến bậc trưởng bối nhà mình. Làm người không thể quá tham lam, Phượng Tri Vi cảm thấy mình mới khiêm nhường làm sao.
"Trên người ta... không có... ngần ấy bạc..." Lý công tử đau mướt mồ hôi, nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn ma quỷ, "Ngày mai ta sẽ sai người... đưa tới..."
"Đặt xuống dưới viên gạch thứ ba ở chân tường tây ngõ Đông Trì. Hy vọng trước khi ngân phiếu của ngài đưa tới, tôi đã nghe tin ngài rời kinh." Phượng Tri Vi thỏa mãn gật đầu, âm thầm tính toán phải làm sao để lấy tiền một cách an toàn.
"Chớ giở trò bịp bợm." Ánh mắt bình tĩnh của Phượng Tri Vi lấp lánh dưới ánh mặt trời, đối phương thấy thế lại co rúm, "Kẻ có xuất thân danh giá đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đối đầu với hạng dân đen lấy đấu đong không hết như tôi, bởi chúng tôi chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng còn gì để mất."
Lý công tử mồ hôi dầm đìa, cắn môi gật đầu - nếu lúc trước gã còn nuôi suy tính khác, thì giờ này nhìn vào ánh mắt Phượng Tri Vi cũng đều rơi rụng sạch. Thiếu niên mảnh mai này, dẫu làm gì sắc mặt vẫn bình thản. Bản thân sự trấn định này đã đáng sợ lắm rồi mà ánh mắt kia còn đáng sợ hơn, phía sau làn sương mơ màng là nét quật cường vô hạn.
Tuy kẻ này chưa hề buông một lời uy hiếp thật sự, nhưng gã tin chắc rằng, nếu gã thật sự muốn trả thù thì thiếu niên này có chết cũng phải kéo gã theo làm đệm lót.
"Ba ngày sau khi rời kinh lại phái người đến đúng chỗ ấy nhận đồ, rồi bảo họ cưỡi khoái mã dồn roi đưa đến cho ngài, không chừng vẫn còn kịp." Phượng Tri Vi tươi cười, vỗ lên cái túi, "Túi này cũng tặng cho ngài, không cần thêm tiền, mua một tặng một."
“…”
Gọi một gã tiểu tư đi ngang qua đó đỡ Lý công tử về phủ, Phượng Tri Vi tin chắc gã công từ này đang vừa tức vừa sợ, chẳng còn tâm trí đâu để tính chuyện giết người diệt khẩu.
Phượng Tri Vi nói vài câu an ủi Nhân Nhi vẫn đang ngơ ngác nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp rồi bảo cô đi, một mình đứng trước bụi hoa nghênh xuân, trầm ngâm không nói.
Dưới tia nắng đầu xuân, có tên tiểu tư mặt vàng dung mạo thanh tú, ánh mắt long lanh dịu dàng đang ngắm hoa với vẻ mặt hết sức hiền hòa trân trọng.
Tay nàng cũng hết sức hiền hòa trân trọng, cầm lấy túi bi.
…
Hồi lâu nàng mỉm cười, hỏi: "Ngài xem đã đủ chưa?"
Bốn bề vắng lặng như tờ, dường như nàng đang trò chuyện với không khí. Phượng Tri Vi không nóng không vội, vẫn giữ nguyên nụ cười, quả nhiên ngay sau đó, bụi hoa lay động, người kia nâng ly rượu thản nhiên bước tới.
"Sao mỗi lần gặp cô đều có kịch hay để xem thế nhỉ?" Đôi mày phất cao xanh như cánh chim, bên dưới là một đôi mắt thâm trầm đen thẳm mà ánh mặt trời không thể soi sáng.
"Chi bằng nói là kịch hay thường xảy ra xung quanh các hạ." Phượng Tri Vi quay lại mỉm cười, hơi ngạc nhiên vì lần nào y cũng nhận ra mình đang ngụy trang. Phải chăng sắc mặt vàng vọt này rất dễ phát hiện?
Ây dà, hay lần sau mình đội lốt một thiếu niên xinh xắn, biết đâu y sẽ không nhận ra?
Tâm tư ranh mãnh chớm nở rồi tàn, đôi mắt thiếu nữ lấp lánh muôn màu muôn vẻ, tươi tắn như xuân về, khiến nam tử ngắm nàng càng thêm chăm chú. Đáy mắt lóe lên một tia sáng, lại không nhìn thấu suy nghĩ chân thật.
Ánh mắt y dừng lại trên lòng bàn tay nàng, như cười như không, vài phần kinh dị vài phần cổ quái. Bấy giờ Phượng Tri Vi mới nhớ ra tay mình còn cầm túi bi, cười cười có phần xấu hổ. Trong tiềm thức nàng muốn giấu nó đi, cuối cùng lại chọn cách siết nó thêm chặt.
"Ta gặp cô ba lần, thì hai lần thấy cô đang giết người." Nam tử nhấp một ngụm rượu, phóng tầm mắt xa quá mây xanh, "Cô tưởng thiên hạ này không còn vương pháp, ta không quản được chuyện này sao?"
"Lần sau ngài gặp tôi, tôi nhất định sẽ không giết người." Phượng Tri Vi nghiêm nghị đáp.
Nam tử ngừng tay, bật cười khanh khách, lần thứ hai ngắm nhìn nàng thật kĩ. Thiếu nữ trước mặt tựa vào bụi hoa, dáng dấp mảnh mai, đâu mày cuối mắt lại toát ra nét phóng khoáng. Dưới ánh nắng gay gắt, nàng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, làn da nhuốm sắc nước long lanh, ánh mắt lấp lánh, này sinh vài phần u sầu thanh nhã.
Đương nhiên, cảm giác u sầu này, phải đi kèm điều kiện tiên quyết là không thấy túi bi kia.
Khẽ xoay xoay ly rượu trong tay, nam tử hình như đang đắn đo chưa quyết chuyện gì, bất chợt hỏi: "Cô không trở về Thu phủ nữa sao?"
"Rồi sẽ phải về thôi." Phượng Tri Vi đáp rất thật thà, "Tôi không hợp làm quy nô."
"Vậy vì sao phải ẩn thân nơi kỹ viện?" Nam tử đưa mắt nhìn quanh, "Cái chốn nhơ nhớp này, ngày sau cô phải làm sao để trở về?"
"Tìm hy vọng trong tuyệt vọng." Phượng Tri Vi mĩm cười bất đắc dĩ, "Thu phủ có nghĩ nát óc cũng không ngờ tôi sẽ đến nơi này, vào đây còn hơn là xuất đầu lộ diện kiếm sống bên ngoài cho Thu phủ được dịp nắm thóp. Vả lại gái phong trần rất có nghĩa khí, so ra còn đáng tin cậy hơn người thường."
"Cô có thể đến am ni cô ở tạm."
"Các hạ cũng là nhân sĩ ở kinh sư, lẽ nào không biết am ni cô chẳng qua cũng chỉ là sân sau của mấy nhà giàu có?" Khóe môi Phượng Tri Vi vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt, "Xét về độ nhơ nhớp cũng chẳng thua gì kỷ viện, một khi bước vào, có lẽ trọn đời tôi cũng không thoát ra nổi."
Nàng than khẽ, "Tôi chỉ là phận nữ nhi yếu đuối, số phận lênh đênh như bèo trôi, bản lĩnh lớn nhất cũng chỉ là bảo vệ bản thân chu toàn."
Nam tử không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Ánh mắt y in trong mắt nàng, nhìn thấu sự sắc sảo mà thiếu nữ kia ra sức thu vào, nhìn thấu trí tuệ khó che giấu của nàng.
Xung quanh không hiểu sao vẫn chưa có ai đi ngang qua, ngay cả tiếng chim hót líu lo không ngớt cũng chẳng còn nghe thấy. Gió thổi sao mà âm thầm, hoa nở sao mà lặng lẽ, hơi thơ... nín lặng đến vô thanh.
Một lúc lâu sau, nam tử mới nâng ống tay áo, uống cạn ly rượu, mỉm cười với nàng.
Nụ cười cua y như vầng đông mới ló khỏi những đám mây ngũ sắc, minh diễm tuyệt trần. Gió vì thế mà vi vu thổi, hoa vì thế mà bừng nở rực rỡ. Hơi thỏ của nàng, cuối cùng cũng tuôn trào như nước chảy.
Rồi nàng nghe y thản nhiên nói: "Sống ở Đế Kinh không dễ đâu, mong lần tới gặp lại cô, cô sẽ an phận hơn một chút."
Nàng khom lưng, nghiêm túc thụ giáo.
Trong tầm mắt hướng xuống nàng thấy góc cẩm bào thanh nhã màu nguyệt bạch kia thong thả rời đi.
Phượng Tri Vi vẫn không hề nhúc nhích, lớp áo sau lưng lại nhẹ nhàng run rẩy.
Lưng áo đã thấm đẫm mồ hôi, dính nhơm nhớp đến phát ngứa.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, y lại tỏa ra sát khí giống như lần đầu gặp gỡ, thậm chí sát khí còn đậm hơn.
Nàng biết số mình đen đủi, hai lần ra tay đều lọt vào mắt y; hai lần sát thương người, đối phương hình như đều có liên quan đến y.
Nàng không biết y đang làm gì, chỉ mơ hồ cảm thấy, có lẽ nàng đang phá hoại công việc của y chăng?
Dẫu không có ẩn tình gì, thì một người như y hiển nhiên sẽ cảm thấy hạng người như mình thật nguy hiểm; một người như y, ắt cũng không muốn bị kẻ khác nhìn ra sự sắc sảo sau lưng mình. Mà cách tốt nhất để giải quyết những nguy hiểm ấy, chính là giết nàng. Nàng vừa liều lĩnh bày tỏ lòng minh, là để nói cho y biết, nàng chỉ vô ý can thiệp, chứ không hề gây nguy hiểm cho y.
Có một khoảnh khắc nàng cảm thấy mình không hề lay chuyển được kẻ quyền quý ngoài mặt thanh nhã mỹ lệ, trong lòng lại lạnh lẽo như sắt đá này.
Nhưng rồi cuối cùng, y lại thả nàng đi một lần.
Phượng Tri Vi thẫn thờ đứng trước bụi hoa nghênh xuân, đóa hoa vàng óng ánh hắt nắng lên sắc mặt hơi tái của nàng, bốn bề đã dần chuyển sang sắc trời chiều, hoàng hôn sắp sửa buông xuống.
"Tiểu Tri, mang thêm mấy đóa hoa sang đây, tối nay ta phải dùng đến!”
“Dạ!”
Đoạn đối đáp thường ngày trong Lan Hương viện vẫn còn tiếp diễn. Từ sau hôm ấy, Phượng Tri Vi thuận lợi đổi hàng lấy ngân phiếu, cũng nghe tin đứa cháu độc đinh của Lý Học sĩ rời kinh du học. Nàng cẩn thận chờ một thời gian, rồi phát hiện tất cả đều đã trở về nhịp sống yên ả thường ngày, xem ra cũng không để lại điều gì đáng lăn tăn.
Vì đã giải mối nguy cho ma ma và Lan Hương viện, nên bây giờ Phượng Tri Vi đang sống những ngày rất vui vẻ, nhưng ngày ngày nàng vẫn khăng khăng muốn ra ngoài giúp các cô nương mua sắm.
Tầm giữa trưa là khoảng thời gian náo nhiệt nhất trên con đườg lớn Thiên Thủy ở Đế Kinh. Các cửa hiệu bày hàng hóa la liệt khách buôn nườm nượp không ngớt, những cỗ xe ngựa khảm pha lê sáng lóa phóng ào ào, thiếu niên quý tộc vẻ ngoài bắt mắt giương khẩu súng hai nòng tình xảo.
Thịnh vượng phong lưu.
Thiên Thịnh bấy giờ là quốc gia lớn nhất thiên hạ, cương vực phía Nam trải dài đến vùng biển Kim Sa, đảo quốc vùng biển cúi đầu xưng thần; miền Bắc tới rặng núi tuyết Hô Trác Cách Đạt Mộc, khiến Hô Trác Thập Nhị Bộ ngạo mạn hung dữ phải thu nanh vuốt; phương Đông nhìn xuống cao nguyên Túc Thương với đàn dê chăn thả rải rác nghìn dặm như sao sa; phía Tây khống chế cổ đạo Xương Hà, những lái buôn tóc vàng mắt xanh từ dị vực vẫn thường gõ vang cổng thành.
Từ Nam chí Bắc, khoái mã ruổi vó, cũng khó đi hết trong vòng một năm.
Đất nước cường thịnh trải dài mênh mông này, khởi nguồn từ sáu trăm năm tích lũy của hoàng triều Đại Thành. Thần Anh Hoàng hậu Mạnh Phù Dao của hoàng triều Đại Thành một mình đi một lối, xuất thân là nữ đế, lấy giang sơn làm sính lễ. Bà và Hoàng đế khai quốc Đại Thành kinh tài tuyệt diễm được người đời xưng tụng là tuyệt đại đế lữ, hai người cầm sắt giao hòa, cùng nắm quyền xử lý quốc sự. Trong thời gian tại vị, hai người đã phát triển công thương, mở mang cảng biển, cài cách tiền tệ, tối ưu hóa chế độ quan lại, phổ cập giáo dục, khuyến khích nghề nông, giúp quốc lực tiến triển như vũ bão, vươn lên thành quốc gia lớn nhất thiên hạ.
Nhưng xưa nay có giang sơn nào xây bằng thép, sau khi Đại Thành thống nhất thiên hạ đã trải qua sáu trăm năm, ba mươi hai đời vua, thời kì đầu chủ yếu là minh quân, nhưng sau đời thứ mười chín thì dòng dõi sa sút, người trong nước không ngừng phần tranh, quốc lực dần dần hao mòn từ bên trong đến đời Lệ đế thứ ba mươi càng siết chặt bế quan tỏa cảng, cuối cùng qua hai đời nữa cũng mất vào tay ngoại thích Ninh thị.
Sau khi lập nên hoàng triều Thiên Thịnh, Ninh thị tăng cường quyền lực của trung ương kéo rộng chênh lệch giai cấp, gia tăng thu thuế từ các cửa ải, kiểm soát thông thương với nước ngoài. Do nội bộ tranh giành quyền lực gay gắt nên sự khống chế của triều đình đối với ngoại phiên cũng thua xa Đại Thành năm xưa. Hoàng triều Thiên Thịnh bây giờ tuy thịnh vượng nhưng lại thiếu đi bầu không khí tự do hùng hồn thuở Đại Thành lập quốc, trái lại trong cốt cách còn lộ ra mùi vị già cỗi hủ bại.
Ví như chất liệu pha lê, vốn có thể phổ biến trong toàn dân nhưng bấy giờ lại bị triều đình kiểm soát, trở thành thứ hàng hóa xa xỉ của quý tộc.
Phượng Tri Vi soi vào vách pha lê của một chiếc xe ngựa đậu ven đường, sửa sang lại búi tóc. Nàng không biết dịch dung, nhưng lại có năng khiếu trời cho trong khoản này, đóng vai thiếu niên giống y như đúc, đến cả lỗ tai cũng cẩn thận xoa lên một lớp phấn vàng nhạt trộn với bùn dính.
Rồi nàng đi vòng qua xe ngựa, chạy vào một ngõ nhỏ khúc khuỷu quanh co, dừng chân trước của một gian nhà cũ nát.
Nàng đưa tay lên đẩy cửa, ngón tay thò ra vững vàng mà thận trọng.
"Kẹt!"
Cánh cửa vừa mở, một vệt đen đã lao ra như bắn, nhắm thắng vào mặt nàng. Phượng Tri Vi vội vã xoay người bắt chéo chân nghiêng đầu sang một bên, vệt đen mang kình phong xẹt qua vành tai nàng vô cùng hiểm hóc, cắt rơi vài sợi tóc mai.
Nhìn chằm chằm vào sợi tóc thong thả rơi xuống đất, Phượng Tri Vi gượng cười - thì ra hôm nay là phi kiếm.
Nhưng khoảnh khắc vệt đen kia lướt qua, luồng khí nóng rừng rực trong kinh mạch từng giờ từng khắc giày vò cơ thể nàng bỗng nguội đi một chút, thư thái thấu xương. Phượng Tri Vi nheo mắt, cảm nhận sự thư thái hiếm có kia.
Sau cánh cửa truyền ra tiếng ho khẽ, tựa như bất mãn vì nàng phản ứng quá chậm. Lúc này Phượng Tri Vi mới bước vào, bóng tối tức khắc ùa vào mặt nàng. Trong phòng không thắp đèn không thấy ánh sảng, một hắc y nhân khoác áo rộng ngồi trong góc phòng, đeo một tấm mặt nạ bằng gỗ đen, toàn thân hòa tan vào bóng tối, đừng nói là không nhận ra nam nữ, dù muốn nhìn ra chỗ đó có người cũng hết sức khó khăn.
Thấy Phượng Tri Vi bước vào, người ấy giơ tay chỉ một cái bếp lò trong xó. Phượng Tri Vi không hề phản đối, ngoan ngoãn múc nước đi đun.
Hoàn cảnh nàng rơi vào kiếp nô bộc cho người này, kể ra cũng hơi kì quặc. Hồi mới tới Lan Hương viện, trong một lần ra ngoài mua sắm, nàng vô tình đụng phải một thiếu niên nhà giàu, bị gã sai tôi tớ hành hung một trận ra trò. Nàng trốn vào ngõ nhỏ này, trong lúc hoảng hốt cắm đầu chạy bừa nàng đá đổ một cái bếp lò đang sắc thuốc, kết quả lại bị chủ nhà xông ra nện cho một chặp. Người này tiện tay đánh dẹp dám gia đinh đang truy đuổi nàng, lại ép nàng phải đền cho hắn "Cửu châu thập địa Đại La kim tiên hồi sinh đan."
Cửu châu thập địa Đại La kim tiên hồi sinh đan - cái tên nghe rõ kêu, thực ra toàn là lừa đảo, thằng ngu cũng nhìn ra một cái lò lấm lem bùn đất dưới mái nhà xiêu vẹo nằm trong ngõ nhỏ, sắc toàn cam thảo ngũ gia bì, thì tuyệt đối không thể luyện ra "Hồi sinh đan".
Nhưng Phượng Tri Vi cũng chỉ còn cách xoa mũi chấp nhận, nàng không sợ cường quyền, nàng chỉ sợ cường "quyền" thôi(*).
(*) Ở đây tác giả chơi chữ, chữ “quyền” có hai từ đồng âm, một từ nghĩa là “quyền lực”, từ còn lại nghĩa là “nắm đấm”.
Từ đó nàng bán thân làm khổ sai, ngày nào cũng đến trình diện mong sớm trả dứt "cục nợ". Qua lại chưa đầy vài ngày, nàng đã thấu hiểu sâu sắc tính cách ác ôn và hành động kỳ quặc của chủ nhân nơi này, thực khiến người ta nổi khùng. Sai nàng lau bàn, bốn góc bàn đều có chốt khởi động cơ quan; sai nàng giặt y phục, giặt xong nàng bắt đầu nổi đốm khắp người, ba ngày sau mới chịu lặn, hại nàng mấy ngày trời trùm chăn kín mít không chừa một khe hở. Hầu hạ hắn ăn cơm, đồ ăn bày trước mặt hắn tỏa hương ngào ngạt, đồ ăn của nàng khó lòng nuốt trôi. Quá đáng hơn là ngày nào nàng mở cửa ra cũng được ám chiêu “chăm sóc”, hoặc một ngón tay âm thầm, hoặc một quả đấm vù vù tràn trề sinh lực, hoặc trường kiếm lấp lánh hàn quang, hoặc ám khí xuất quỷ nhập thần, chưa bao giờ lặp lại.
Một người sao lại biết nhiều chiêu tấn công như thế chứ? Phượng Tri Vi không hiểu, nhưng ngày ngày né tránh, nàng nhận ra thân thể mình ngày càng nhẹ nhàng, động tác ngày càng linh hoạt hơn nữa, luồng khí nóng hừng hực trong cơ thể dường như cũng có xu thế dịu đi.
Ngộ ra điều này, Phượng Tri Vi mới cam tâm tình nguyện bị nô dịch, mỗi ngày ra ngoài mua sắm xong ắt sẽ đến trình diện.
Múc một thùng nước, đổ vào bếp lò, thảo dược trong đó tỏa ra mùi vị quái gở. Phượng Tri Vi từ nhỏ đã được Phượng phu nhân đích thân dạy bảo, cũng từng học qua loa y lý, nắm rõ các kinh mạch huyệt đạo trên cơ thể và các vị thuốc, vậy mà cũng không tài nào nhìn ra bếp lò này đang sắc thuốc gì. Thực ra, ngoại trừ món Đại La kim tiên hồi sinh đan ngày đầu chỉ có cam thảo ngũ gia bì, món thuốc sắc trong những ngày sau đó nàng đều không nhận ra là thuốc gì.
Phượng Tri Vĩ kiên nhẫn điều tiết lùa trong lò, thi thoảng lại mở nắp lò ra xem lửa cháy có đượm không, chịu đựng mùi thuốc khó ngửi xộc thẳng vào mặt - đây cũng là một trong những yêu cầu kỳ quặc của người này.
Hơi nước đỏ nhạt bốc ra khỏi ấm thuốc, xộc thẳng vào mặt nàng, không ngờ lại hơi lành lạnh, có mùi chan chát cay cay. Phượng Tri Vi vô tình hít phải một hơi, cảm thấy tâm hồn sảng khoái, luồng nhiệt trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển một cách dễ chịu, không còn nóng bỏng như trước, mà hết sức ôn hòa khoan khoái.
Nang đắm chìm trong cảm giác lạ lùng này, trong chốc lát không nỡ rời ra. Ai dè người mặc áo rộng kia đột ngột vung tay, hung hãn ném vật gì đó về phía nàng. Phượng Tri Vi bắt lấy, ngoảnh đầu lại thì thấy ánh mắt hắc y nhân lóe sáng, ẩn chứa nét kì quái.
Nàng ngẩn người, lúc này mới cúi đầu nhìn vật trong tay.
Đó là một cuốn sách rách nát tả tơi đến cái bìa cũng rơi mất, mở ra xem mới biết đây là một quyển tạp văn. Chữ tác giả không đẹp cho lắm, đường nét lại bay bổng bễ nghễ, dùng từ mới mẻ thú vị, không giống ngôn ngữ đương thời. Nội dung bao gồm cảm nhận trên nhiều phương diện từ võ học cho đến du ký, chính trị, kinh sử, cách viết lộn xộn tùy tiện nhưng chữ nào chữ nấy quý như châu ngọc. Phượng Tri Vi tùy ý lật giở, càng xem càng kinh hãi, ánh mắt chợt dừng lại trên một trang sách.
Ngay đầu trang sách kia, bỗng xuất hiện nét chữ của một người khác, cốt cách thanh tú, thiết họa ngân câu, viết. "Khanh khanh, xin hãy cho ta nhìn lén."
Tiếp theo là nét chữ như bạt kiếm giương cung của tác giả, thoạt nhìn có vẻ rất hung hăng: "Kẻ nào nhìn lén thì tự biết xấu hổ?”
Dòng tiếp theo, nét chữ thanh lệ đáp: "Hỏi rồi mới nhìn lén, có gì mà xấu hổ."
Tác giả càng thêm hung hăng: "Bị mắng mà vẫn tiếp tục nhìn lén, thì còn xấu hổ hơn!"
Phượng Tri Vi không nhịn nổi mà phì cười, cảm thấy đôi này đúng là diệu nhân. Không hiểu vì sao, nàng cứ có cảm giác hai người để lại bút tích này nhất định phải là một đôi nam nữ, hơn nữa còn là một đôi uyên ương tâm đầu ý hợp.
Nhưng khi liếc mắt đến hàng dưới nàng bỗng giật mình đánh rơi quyển sách trong tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.