Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 36

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

26/10/2021

Căn phòng chợt lặng như tờ.

Tề Vương không ngờ Cửu Châu sẽ nói thế.

Theo gia quy của Hoàng thất Vân gia, thân là dâu Hoàng gia thì phải dịu dàng hiền thục, tri thư đạt lễ, không được châm ngòi ly gián Hoàng thất, thay vào đó là xúc tiến tình cảm, giải hòa tranh chấp.

Hắn ta nghĩ Minh Cửu Châu còn nhỏ không biết chuyện, nên mới mở miệng nhắc nhở Thần Vương phi tương lai, không ngờ nàng ta không màng đến thể diện của Hoàng gia, chỉ biết nghe lời Thần Vương.

Thần Vương cất tiếng cười nhạo phá vỡ sự yên tĩnh hiện tại, hắn dứng dậy, cúi đầu nhìn người họ Trịnh đang quỳ dưới đất, "Hôm nay là ngày đại hỷ của Tứ ca, có chuyện gì để mai hẵng tính."

Người hầu phủ Thần Vương khom người mở cửa phòng, tiếng cười đùa của các tân khách theo gió truyền vào, người Trịnh gia đang quỳ nghe thấy tiếng ồn ào thì càng thêm ảo não

"Đêm đẹp sao nỡ phụ." Thần Vương đi ra cửa, làm động tác mời, "Mời Tứ ca."

Dứt lời, chăng chờ Tề Vương đáp lại, hắn vẫy tay với Cửu Châu, "Minh Tiểu Trư, đi thôi."

Cửu Châu chạy chậm tới sau lưng Thần Vương, hôm nay nàng không búi kiểu tóc yêu thích như ngày xưa, mà được chải kiểu tóc Phi Tiên vô cùng tỉ mỉ. Khi chạy, trâm phượng bên búi tóc tựa như phượng hoàng giáng lâm, sáng lấp lánh dưới ánh đèn lồng đỏ rực.

Khoảnh khắc Tề Vương ngẩng đầu, ánh sáng lấp lánh kia như đâm thẳng vào mắt hắn. Khi mở mắt nhìn lại Cửu Châu lần nữa, trong lòng bỗng có kích động muốn nhanh chóng trừ khử.

"Tứ ca." Thần Vương bất ngờ đối đầu với ánh mắt của hắn ta, kéo Cửu Châu ra sau lưng mình, "Cáo từ."

Nhìn Vân Độ Khanh đưa Cửu Châu rời đi, Tề Vương mệt mỏi thở dài, quay đầu nhìn người nhà họ Trịnh, "Mọi người về trước đi, ngày mai ta và Vương phi tiến cung dâng trà sẽ nghĩ cách sau."

"Tạ ơn điện hạ, tạ ơn điện hạ." Tuy Phu nhân Bình Viễn Bá là mợ của Tề Vương, nhưng bà ta không dám lên mặt với hắn. Người bên ngoài hay nói phủ Bình Viễn Bá là nhà mẹ đẻ của Ninh phi, nhưng trong lòng bà ta hiểu rõ, Ninh phi và chồng bà ta không phải cùng một mẹ sinh ra, giữa Bá phủ và Ninh phi chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau.

"Dù Nhị biểu đệ còn nhỏ nhưng cũng cần phải dạy dỗ cẩn thận." Tề Vương nhìn Nhị thiếu gia họ Trịnh, ánh mắt trở nên lạnh lùng, "Minh Cửu Châu là con dâu tương lai Tô Quý phi xem trọng, ai cho các ngươi lá gan dám gây sự với nàng ta?"

"Điện hạ." Phu nhân phủ Bình Viễn Bá biết Tề Vương vẫn còn để bụng chuyện hai gã hầu kia, lên tiếng giải thích, "Hai gã hầu đó không phải là người bỉ phủ sắp xếp, xin điện hạ minh xét."

Tề Vương nhìn Trịnh gia một lúc rồi xoay người đỡ phu nhân Bình Viễn Bá, giọng cũng dịu dàng hơn, "Cửu mẫu quá lời rồi, vãn bối chỉ dặn dò đôi câu mà thôi. Lòng người hiểm ác, thế nhân đều biết nhà ngoại và ta thân thiết nhau, ta sợ có người mang lòng dạ xấu xa, vì ghen ghét ta mà hãm hại mọi người."

"Đa tạ điện hạ đã quan tâm, sau này thần phụ sẽ quản lý nghiêm hậu trạch, không gây phiền phức cho điện hạ."

"Chuyện của nhà ngoại sao lại là phiền phức của bổn vương." Tề Vương chắp tay sau lưng, mỉm cười nói, "Đêm đã muộn, ta phái người đưa các ngươi hồi phủ."

"Thần phụ tạ ơn điện hạ."

Phu nhân Bình Viễn Bá hiểu rõ, Tề Vương điện hạ đã quá thất vọng về bọn họ, chẳng qua vì hắn lương thiện nên mới không đành lòng khiến Bá phủ khó xử.

Hạ nhân phủ Bình Viễn Bá canh gác bên ngoài, đang lười biếng rì rầm thảo luận về hôn lễ của phủ Tề Vương long trọng thế nào, chợt nghe hạ nhân chạy tới báo các chủ tử đã trở về.

Tôi tớ ba chân bốn cẳng, trong lòng lại ngạc nhiên, sao lại về sớm thế.

"Này, chờ đã." Một quản sự ngăn tên mặt sẹo lại, "Mặt sẹo, ngươi đừng sang đó. Chủ tử nói từ nay trở đi không cần ngươi làm những chuyện cần lộ mặt nữa."

Mặt sẹo cười nói, "Thế sau này ta phải làm gì?"

"Chờ chủ tử sắp xếp sau." Đại quản sự phất ống tay áo rồi vội vàng rời đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của quản sự, tên mặt sẹo sờ cằm mình, mắt tóe lửa giận và oán hận.

Nghĩ đến con nha đầu chết tiệt đã khiến cằm hắn ta bị thương, gã mặt sẹo nghiến chặt khớp hàm nhưng vẫn không hết giận. Nếu không phải ngày trước sợ để lại thi thể và vết máu khó xử lý khiến người khác hoài nghi, chắc chắn hắn sẽ băm vằm nó thành ngàn mảnh, dằn vặt từ từ cho đến chết.

Cột tay cột chân, bịt miệng rồi ném xuống sông cho nó chết đuối vẫn còn nhân từ chán.

Một lúc sau, hắn ta nghe thấy một gã hầu nói đến nguyên nhân các chủ tử hồi phủ sớm.

"Minh tiểu thư kia như có thù với phủ của chúng ta vậy, mỗi lần phủ ta gặp chuyện không may đều vì nàng ta cả."

"Chuyện giữa các chủ tử với nhau, chúng ta là hạ nhân đâu hiểu rõ, dù gì người đắc tội với Thần Vương cũng đều gặp không may. Minh tiểu thư là vị hôn thê của Thần Vương, dĩ nhiên là cùng một hội với Thần Vương rồi."

Mặt sẹo sờ lên vết sẹo trên cằm, nhớ lại Thần Vương và Minh tiểu thư từng chê bai tướng mạo xấu xí của hắn ta, khiến hắn ta nhục nhã ở phủ nha Kinh Triệu Doãn, ánh mắt dần trở nên dữ tợn.

Cuộc sống ở Đại Thành khá phồn vinh, kinh thành và một vài thành chính phồn hoa khác đã bãi bỏ lệnh giới nghiêm ban đêm. Trong lúc ngồi xe ngựa từ phủ Tề Vương trở về, Cửu Châu có thể nhìn thấy các quầy hàng rong ven đường.

Thẩm thị vén rèm xe lên, nhìn Thần Vương đang cưỡi ngựa đi bên cạnh, Thần Vương bắt gặp ánh mắt của bà, nở nụ cười thân thiện.

Trả lại một nụ cười gượng gạo, Thẩm thị buông rèm, nhìn cô con gái đang buồn ngủ, cái đầu gục gặc như chim gõ kiến. Bà đưa tay khẽ ôm con tựa vào vai mình.

Cửu Châu cọ lên cổ Thẩm thị, yên ổn ngủ thiếp đi.

Thẩm thị bất đắc dĩ lắc đầu, cái tính vô tâm vô phế dù trời sập vẫn có người chống giúp thế này, đúng là giống hệt cha con bé.

Xe ngựa đi đến trước cổng Minh gia, Minh Kính Châu bước xuống từ cỗ xe ngựa phía trước, đi đến trước mặt Thần Vương, "Đa tạ điện hạ đã đưa tiễn."

"Minh đại nhân khách sáo rồi, bổn vương chỉ tiện đường thôi." Thần Vương lén nhìn Cửu Châu trên xe ngựa, không thấy cô nhóc xuống xe bèn nói, "Vậy bổn vương cáo từ."

"Điện hạ, xin thứ lỗi cho thần phụ không thể xuống xe đưa tiễn, tiểu nữ trước giờ có thói quen ngủ sớm, hiện tại đang ngủ trong xe ngựa." Thẩm thị vén rèm lên, "Điện hạ đi thong thả."

Ăn được ngủ được lại còn ngốc nghếch, không phải Tiểu Trư thì là gì?

Nghe thấy Cửu Châu đã ngủ, Thần Vương cho ngựa quay đầu dứt khoát rời đi.

Trong làn sương đêm, ông chủ quầy ăn vặt bận dọn dẹp bát đũa khách đã dùng, Kim Ngô Vệ mang đao bên mình cưỡi ngựa lướt qua, nhắc nhở những người bán hàng rong cẩn thận nến cháy, dọn dẹp sạch sẽ mặt đường.

Có kẻ say rượu lảo đảo bước tới, suýt nữa ngã nhào vào chảo dầu, bị Kim Ngô Vệ túm lại, hắn vẫn còn lèm bèm nói nhảm. Ông chủ quầy hàng đổ mồ hôi hột, liên tục cảm tạ Kim Ngô Vệ.

"Ồ, lại là ngươi à," Thần Vương nhìn thấy cảnh này, nói với Kim Ngô Vệ vừa cứu kẻ say rượu kia, "Ngươi tên là gì?"

Nội tâm của đội trưởng Kim Ngô Vệ đấu tranh một lúc, không biết được vị Vương gia này nhớ tên là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?

"Mạt tướng Dư Giản xin bái kiến Vương gia." Dư Giản tung người xuống ngựa, chắp tay hành lễ với Thần Vương.



"Dư Giản à." Thần Vương khẽ gật đầu, "Bổn vương thấy thân thủ của người không tệ, chỉ làm tiểu đội trưởng Kim Ngô Vệ có hơi phí."

Da đầu Dư Giản như căng ra, lẽ nào Thần Vương muốn biến mình trở thành chó săn cho phủ Thần Vương?

Nhưng Thần Vương vẫn không nói gì, chỉ nhìn hắn thêm vài lần rồi thúc ngựa rời đi.

Dư Giản nhìn bóng lưng rời đi của Thần Vương, lại nhìn xuống tên say rượu đang nằm lè nhè dưới đất, "Đưa đi, đợi khi nào hắn ta tỉnh lại thì tự về nhà."

Lại nhìn về phía Thần Vương rời đi, trong lòng hắn bỗng bối rối. Rốt cuộc Thần Vương điện hạ có ý gì, thật ra... nếu bổng lộc một tháng kha khá một chút, thì làm chó săn của phủ Thần Vương cũng không đến nỗi.

Khi sắc trời vẫn còn tờ mờ, Tề Vương và Tề Vương phi đã vào Thái Ương cung, chờ được bái kiến Đế vương.

"Lão nô kính chúc Vương gia và Vương phi tân hôn vui vẻ, lão nô là người trong cung, không thể đến Vương phủ uống rượu mừng, mong Vương gia và Vương phi thứ lỗi." Lưu Trung Bảo bước ra cửa điện, hành lễ với hai người bọn họ, "Bệ hạ cho truyền hai vị."

"Đa tạ công công." Tôn Thái Dao cám ơn ông ta, sau đó lấy ra một hồng bao, "Công công hầu hạ phụ hoàng vất vả, đây là món quà điện hạ chuẩn bị cho công công."

Trên hồng bao có hai chữ song hỷ, Lưu Trung Bảo đưa tay nhận lấy, hành lễ tạ ơn, "Thế thì lão nô mặt dày hưởng ké niềm vui của Vương gia và Vương phi, mời hai vị theo lão nô vào điện."

Lưu Trung Bảo không cất hồng bao vào, đến khi vào điện gặp Long Phong đế, ông ta vẫn còn cầm hồng bao trên tay.

"Bẩm Bệ hạ, điện hạ và Vương phi đến đây kính trà thỉnh an Bệ hạ."

Long Phong đế cười hiền hòa với Tề Vương và Tôn Thái Dao, "Sao hai đứa đến sớm thế?"

"Ngày đầu tiên nhi thần đưa tân nương tiến cung thỉnh an phụ hoàng nên không dám thất lễ." Tề Vương cầm một chén trà trên khay do cung nữ bưng ra, quỳ xuống bằng hai chân, "Mời phụ hoàng dùng trà."

Tôn Thái Dao cầm chén trà cùng quỳ xuống với Thần Vương, "Mời phụ hoàng dùng trà."

Lưu Trung Bảo đang định dâng trà đến trước mặt Long Phong đế nhưng ông lại khoát tay, tự tay nhận lấy chén trà uống hai hớp, "Các ngươi đã là vợ chồng, sau này phải tôn trọng lẫn nhau, ở bên nhau cả đời, tâm đầu ý hợp, nắm tay nhau tới già."

"Nhi thần xin ghi nhớ lời phụ hoàng dạy."

Nhìn đứa con trai cung kính trước mặt, Long Phong đế xoay người cầm lấy hai hộp nạm ngọc khắc hoa đặt vào tay hai người, "Lui xuống đi."

Tề Vương nâng hộp cao quá đầu, sau khi tạ ơn lần nữa, hắn dẫn Tề Vương phi rời khỏi Thái Ương cung.

Sau khi rời khỏi Thái Ương cung, hắn ta dịu dàng nhìn Tôn Thái Dao, khá hài lòng với sự chu toàn của nàng ta, "Hình như trên người Vương phi có hương hoa lan?"

Tôn Thái Dao e lệ gật đầu.

"Mẫu thân cũng rất thích hương lan, nếu nàng cũng thế thì tốt." Tề Vương vừa dứt lời thì trông thấy Tô Quý phi đang cầm nhành mai ngồi trên kiệu, tiền hô hậu ủng đi về phía bên này.

"Bổn cung cứ tưởng là ai, hóa ra là Tề Vương điện hạ." Tô Quý phi nhàn nhã ngồi trên kiệu, từ trên cao nhìn Tề Vương và Tề Vương phi đang hành lễ chào mình, bà cũng không miễn lễ bọn họ, "Bổn cung đã nghe kể lại chuyện tối qua ở phủ Tề Vương. Đúng là cưới con gái Tôn gia nên cũng oai hơn hẳn những hoàng tử khác, ngay cả con dâu của bổn cung cũng dám ám toán."

"Xin Quý phi minh giám, chuyện này..."

"Bổn cung bảo ngươi giải thích à?" Đôi mắt xinh đẹp của Tô Quý phi khẽ trừng một cái, ánh mắt quyến rũ mang theo chút mỉa mai, "Tề Vương điện hạ học lễ nghi từ nhỏ, sao ngay cả cung quy cơ bản cũng quên mất thế?"

Tề Vương cúi gập người không nói không năng

Tô Quý phi đâu dễ dàng bỏ qua chỉ vì hắn im lặng, "Ngươi đã thành gia lập thất thì phải hiểu phép tắc quy củ. Người Trịnh gia không hiểu quy củ, bổn cung sẽ dạy dỗ cho bọn họ hiểu ra. Nếu Tề Vương cũng không hiểu quy củ, bổn cung cũng không ngại thay Ninh phi dạy dỗ ngươi đâu."

"Vãn bối nhất thời lỡ miệng, xin Quý phi nương nương thứ tội." Tề Vương chắp tay hành lễ một lần nữa.

"Hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của ngươi và Tôn cô nương, bổn cung nể mặt Tề Vương phi nên không so đo với ngươi." Tô Quý phi hừ một tiếng, "Nhưng ngươi hãy nhớ cho kỹ, không có lần sau."

"Đa tạ Quý phi nương nương."

Tề Vương ngẩng đầu nhìn đội ngũ của Tô Quý phi đi về phía Thái ương cung, cúi đầu nở nụ cười đắng chát với Tôn Thái Dao, "Đã để Vương phi chịu uất ức rồi."

Tôn Thái Dao lắc đầu, "Không phải lỗi của điện hạ."

Chỉ trách... chỉ trách Tô Quý phi quá mức phách lối.

Chờ Tề Vương và Tề Vương phi kính trà cho Ninh phi xong, Thái Ương cung lập tức rộ lên tin Trịnh gia bị hạ xuống Nam tước mạt đẳng nhất, rất không nể mặt hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của Tề Vương.

Nghe được tin này, Tôn Thái Dao lập tức hiểu ra, sáng sớm nay Tô Quý phi ôm mấy nhánh hồng mai đến Thái ương cung là muốn tố cáo với phụ hoàng.

Nàng ta quay đầu nhìn Lan Nhứ cung, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Trịnh gia liên tục bị giáng tước, e là... mẫu phi sẽ không được vui.

Trịnh gia gần như đã trở thành trò cười của toàn bộ kinh thành, dãu vậy, bọn hắn vẫn phải hứng ánh mắt khác thường của đám người trong kinh để đến phủ Minh Thị lang thỉnh tội.

Chủ nhân đương gia của Trịnh gia vẫn còn đang bệnh nặng, chỉ có Trịnh phu nhân và Trưởng tử là Trịnh Vọng Nam đến nhà thỉnh tội.

Biết người Trịnh gia đến, phủ Minh Thị lang chẳng những không làm khó mà còn mở hẳn cửa chính niềm nở tiếp đón. Dù ai nhìn vào cũng phải khen người Minh gia độ lượng.

Nhưng đối với Trịnh gia, Minh gia càng khách sáo thì bọn họ lại càng bất an, ngồi ở chính đường Minh gia mà cứ ngỡ như ngồi bàn chông.

"Minh cô nương, tất cả đều là do tôi dạy con không nghiêm, xin cô nương hãy nhận những lễ vật này." Trịnh phu nhân dâng danh sách lễ vật bằng hai tay.

"Phu nhân khách sáo rồi." Cửu Châu đứng dậy hành lễ vãn bối, "Mọi chuyện đều đã qua, mong phu nhân không cần để trong lòng."

Trái tim Trịnh phu nhân chợt nhói lên, "..."

Trịnh gia bọn họ bị giáng tước, mặt mũi mất hết, đây là chuyện không nên để trong lòng ư?

Bà ta vừa giận vừa đau, nhưng vẫn phải gắng gượng nở nụ cười, cái ngày gì thế này?

"Lão gia, phu nhân, tiểu thư!" Gã hầu hồ hởi chạy vào chính đường, "Đại lão gia hồi kinh rồi ạ!"

"Thật không?!" Minh Kính Châu mừng rỡ, "Đã lâu rồi Đại ca chưa hồi phủ, hạ nhân trong phủ ắt hẳn sẽ hầu hạ không chu đáo, để ta đưa Đại ca vào phủ nhà mình."

"Lão gia." Thẩm thị gọi ông lại, "Ngoài trời đang lạnh, mình đừng quên mặc áo choàng."

Dứt lời, bà nhìn sang Cửu Châu, "Cửu Châu, con đi theo phụ thân đi."



Từ lâu Cửu Châu đã tò mò về Đại bá, nghe mẹ nói thế thì vội vàng nhảy xuống ghế, chạy theo sau Minh Kính Châu ra ngoài.

"Ây, hai cha con này có cái tật y chang nhau, ra ngoài không mặc áo khoác." Trên mặt Thẩm thị mang theo ý cười, quay đầu nhìn Trịnh phu nhân và Trịnh Vọng Nam như đang run rẩy, bà cười hỏi, "Trịnh phu nhân, Trịnh công tử, trong phòng lạnh lắm sao?"

"Không, không lạnh." Sắc mặt Trịnh Vọng Nam trắng bệch, "Đa tạ phu nhân quan tâm."

Bọn họ đâu phải bị lạnh, là do nghe thấy tin Minh Kính Hải trở về mà sợ tới nỗi run cầm cập.

Trong triều có ai mà không biết Minh Kính Hải không những là Trạng nguyên có học thức uyên bác, mà ông còn là một kiếm khách rất xuất sắc. Năm đó khi vào kinh đi thi, một mình ông có thể xử đẹp hơn mười tên cướp, còn trói đám cướp đem tới nha môn lãnh thưởng.

Sau khi Bệ hạ đăng cơ, ông cầm thượng phương bảo kiếm chém biết bao tham quan ô lại. Dân chúng gọi ông là Thanh Thiên đại lão gia, quan viên quý tộc trong kinh thành cũng rất sợ ông, lén gọi ông là Hắc diện la sát.

Bọn họ chỉ đến nhà thỉnh tội chứ không muốn bị Minh Kính Hải chém chết đâu.

Lần đầu tiên nhìn thấy Đại bá, Cửu Châu đã cảm thấy ông hoàn toàn khác với những vị quan văn khác. Ông có làn da ngăm đen, mày rậm mắt to, dưới cằm để râu dày, bên hông đeo bội kiếm, dáng đi vô cùng bệ vệ.

"Đây là..." Minh Kính Hải trông thấy gương mặt trắng trẻo nõn nà của Cửu Châu, đè thấp giọng, "Đây là cháu gái ngoan của ta sao?"

"Con chào Đại bá phụ." Cửu Châu hành lễ với Minh Kính Hải, nhìn ông không chớp mắt.

"Cháu gái của ta xinh xắn quá." Minh Kính Hải sờ trước ngực, phát hiện không có gì để tặng quà gặp mặt cho cháu gái, cuối cùng lấy túi tiền ở bên hông xuống, "Đại bá phụ cũng không biết tiểu cô nương thích gì, con cứ cầm tiền này mua đồ con thích đi."

"Phụ thân." Minh Tồn Phủ hâm mộ nhìn túi tiền trên tay Minh Cửu Châu, cha hắn chưa bao giờ rộng rãi với hắn như thế.

Minh Kính Hải còn đang vui vẻ, vừa nhìn thấy mặt thằng con trai liền nghiêm lại ngay tức khắc, "Trong khoảng thời gian cha không ở trong kinh, con có đọc sách không? Có luyện chữ không? Có chăm sóc tốt cho em gái con không?"

Minh Tồn Phủ, "..."

"Đại ca, trong thời gian này Tồn Phủ rất chăm chỉ học hành, chưa từng lười biếng." Minh Kính Châu giữ cánh tay Minh Kính Hải lại, "Đi thôi, huynh cùng ta vào phủ rửa mặt trước đã, trưa nay chúng ta vừa ăn cơm vừa ôn chuyện."

"Làm phiền Tam đệ rồi." Minh Kính Hải không khách sáo với em trai mình, đi theo Minh Kính Châu về phủ Minh Thị lang, trên đường đi còn thỉnh thoảng nhìn Cửu Châu vài lần. Cửu Châu thấy ông nhìn mình thì cười tít mắt đáp lại ông.

Minh Kính Hải nhìn cô cháu gái cười đến nhũn cả tim, ngọc bội bên hông cũng được ông lấy xuống, "Châu Châu à, ngọc bội này cũng tốt lắm, con cầm lấy mà chơi."

"Không được đâu Đại ca, đây là đồ do Bệ hạ ban thưởng, sao có thể đưa cho tiểu cô nương không hiểu chuyện cầm chơi..."

"Châu Châu là con dâu tương lai của Bệ hạ, cho con bé miếng ngọc bội đó thì có làm sao?" Minh Kính Hải ấn Minh Kính Châu lại, không cho phép từ chối, "Đây là ta cho cháu gái mình, không có chuyện của đệ."

Cửu Châu ngửa đầu nhìn Minh Kính Hải, đôi mắt long lanh, Đại bá phụ oai phong quá đi.

Thời gian chầm chậm trôi qua, hai chân Trịnh Vọng Nam run lẩy bẩy giống như trúng gió, mồ hôi lăn dài trên trán.

"Phu nhân, sắc trời đã không còn sớm, ta và khuyển tử xin phép cáo từ." Trịnh phu nhân mặt mày trắng bệch gắng gượng đứng dậy, "Không dám quấy rầy gia đình mọi người đoàn tụ, xin phép cáo từ, cáo từ."

"Phu nhân, vãn bối xin cáo từ." Hai chân Trịnh Vọng Nam đã mềm nhũn, đưa tay đỡ Trịnh phu nhân như chực ngã xuống, "Cáo từ."

"Hiếm có dịp phu nhân và công tử đến chơi nhà, sao không ở lại dùng bữa cơm đạm bạc rồi về." Thẩm thị đứng lên giữ lại, "Cần gì vội vã thế?"

"Không cần, không cần."

Trịnh phu nhân ai oán nhìn Thẩm thị, tôi thấy không phải bà muốn giữ mẹ con tôi lại ăn cơm, bà muốn bọn tôi chết thì có.

Thẩm thị mỉm cười đưa mắt nhìn mẹ con Trịnh gia vội vàng ra về, quay đầu cười nói với vú già bên mình, "Lão gia và Đại lão gia vào từ cửa chính hả?"

"Dạ đúng thưa phu nhân."

Nụ cười của Thẩm thị càng thêm dịu dàng.

Hai mẹ con Trịnh gia vừa rời khỏi chính đường liền đụng mặt Minh Kính Hải râu rậm trước mặt.

"Cái gì, thằng nhóc thối nào chán sống dám đánh lén con?" Minh Kính Hải vừa nghe có người hại cháu gái của mình, hàng mày rậm nhíu chặt, "Đúng là không biết trời cao đất dày!"

*Rầm*, có tiếng người ngã xuống.

Minh Kính Hải nhìn theo hướng phát ra tiếng vang, phát hiện Trịnh Vọng Nam ngã lăn dưới đất.

"Trịnh thế tử à, sao mỗi chuyện đi đứng thôi mà cũng không xong thế?" Ông đi tới trước mặt Trịnh Vọng Nam, xách hắn ta lên.

"Đại bá phụ." Cửu Châu chỉ Trịnh Vọng Nam trong tay ông, "Chính là em trai của hắn đẩy con đó."

Minh Kính Hải lập tức buông tay, thả Trịnh Vọng Nam rơi xuống đất, trừng mắt, "Trịnh gia các ngươi dám bắt nạt cháu gái của ta?"

"Không, không, không phải đâu. Minh đại nhân, tất cả đều là hiểu lầm." Trịnh Vọng Nam cất giọng run rẩy, "Xin ngài nghe vãn bối biện bạch... à không, là giải thích, giải thích."

"Giải thích cái gì, lẽ nào cháu gái ta lại có thể gạt ta hả?" Lần đầu nhìn thấy cháu gái của mình, ông đã biết đây là cô nhóc của Minh gia bọn họ. Dưới gối ba huynh đệ bọn họ chỉ có một cô bé này, cô nương nhà họ Minh sao có thể nói dối?!

"Ta không muốn nghe giải thích." Minh Kính Hải huơ cây quạt hương bồ to bằng bàn tay, làm mẹ con Trịnh Vọng Nam sợ đến rụt cổ, "Các ngươi cút ra khỏi Minh gia ta ngay lập tức, ngày mai ta sẽ tính sổ với các ngươi sau."

Trịnh Vọng Nam cuống cuồng đứng dậy, bước được vài bước mới nhớ ra hắn bỏ quên mẹ mình, vội vàng quay lại đỡ Trịnh phu nhân, hai mẹ con chật vật "chạy trốn" khỏi Minh gia.

"Cháu gái đừng sợ." Minh Đại bá định đưa tay vỗ đầu Cửu Châu, nhưng sợ mình sức lớn vỗ đau cô bé, ông bèn rụt tay về, "Có Đại bá ở đây, Trịnh gia nhất định phải nếm mùi."

"Cám ơn Đại bá." Cửu Châu nở nụ cười ngọt xớt, "Nhưng Quý phi nương nương và điện hạ đã giúp con trút giận rồi. Đại bá mới về nhà, chớ phí công vì những chuyện nhỏ nhặt này."

"Con nói là Tô Quý phi với Thần Vương?" Minh Đại bá quay đầu nhìn Minh Kính Châu, "Có thật không?"

Minh Kính Châu gật đầu, "Cửu Châu nói không sai, Tô Quý phi và Thần Vương đã trút giận giúp con bé rồi."

Ông vẫn chưa nói với Đại ca chuyện Tô Quý phi và Thần Vương thường tặng đồ cho nhà bọn họ.

Minh đại bá ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu hiểu rõ, "Dù sao cũng là sủng phi, ít nhiều phải có tác dụng, nếu cứ để người khác bắt nạt thì làm sủng phi gì nữa."

Minh Tồn Phủ nghe thấy thế thì lẳng lặng quay đầu đi, cha à, lời của cha giống gian thần lắm đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Thành Có Bảo Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook