Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!
Chương 24: Nâng đỡ nhà vợ
Cá mập không thích đi làm
09/09/2024
Buổi chầu sáng ngày hôm sau, bá quan văn võ thấy sắc mặt của Hoàng đế tốt trở lại. Ai nấy đều lén thở phào trong lòng, mấy ngày hôm nay bọn họ đi dự chầu mà cứ như đi dạo quanh một vòng địa ngục. Chỉ sợ thở mạnh hơn một hơi là phải đi gặp Diêm Vương.
Có lẽ là do gần đây mọi chuyện đều thuận lợi, đập nước đã xây dựng gần xong, dân chúng cũng không làm loạn, những kẻ tham nhũng đã bị bắt sạch. Diệp tướng quân còn vừa mới hồi triều ngày hôm qua, hôm nay sẽ là ngày Hoàng đế luận công ban thưởng.
Chất giọng the thé của Cao công công cất lên: “Hoàng thượng giá đáo!”
Tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống hô to: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Miễn lễ.”
Tiêu Cảnh Lẫm ngồi xuống long ỷ, lên tiếng cho quan lại đứng lên. Hắn liếc mắt nhìn xuống người đang đứng thẳng lưng ở hàng đầu tiên bên trái, Diệp đại tướng quân Diệp Tùng, cha ruột của Diệp Chi. Vóc dáng của ông vai hùm lưng gấu, trên mặt còn toát ra vẻ cương trực chính khí.
“Lần này Diệp tướng quân đại thắng man di, giúp Vạn Lịch ta bình định được biên cương. Trẫm muốn phong tước Hộ Quốc công cho Diệp tướng quân. Về phần ban thưởng cho Diệp tướng quân và những quân sĩ phía dưới thì để lễ bộ sắp xếp.”
Diệp Tùng bước ra khỏi hàng, lấy miếng hổ phù trong tay áo ra dâng lên trước: “Hoàng thượng hậu đãi vi thần, chỉ là việc trung quân ái quốc là việc của nam nhi Vạn Lịch nên làm, thần không dám nhận chức Hộ Quốc công. Hơn nữa lần này ra trận thần cũng bị thương, bây giờ lại cũng lớn tuổi không thể đảm trách được nhiều việc, xin Hoàng thượng thu lại hổ phù đưa cho người tài khác.
Diệp Tùng biết vị Hoàng đế trước mặt này là minh quân nhưng cũng rất đa nghi. Vinh hoa phú quý của nhà ông ngày hôm nay cũng rất có thể là con dao nhọn ngày sau, chi bằng bây giờ cứ buông xuống về quê làm một trí sĩ nhàn tản thì tốt hơn. Hoàng thượng sẽ nể mặt mà buông tha cho nhà họ Diệp.
Bây giờ họa loạn biên cương đã dẹp, man di đã bị đại thương nguyên khí nặng nề, trong vòng hai mươi năm nữa sẽ không dám rục rịch nhòm ngó lãnh thổ, ông cũng không còn đất dụng võ nữa.
Đời này của ông đã nợ vợ con mình quá nhiều. Con trai thì phải giấu tài chỉ làm quan văn nhỏ, còn đứa con gái ông thương nhất thì bị giam trong cung cấm. Ông biết Hoàng thượng không yêu thích con gái mình, chỉ muốn đợi ông về hưu rồi còn thể được đón con gái về nhà.
Diệp Tùng kiên định, vén áo quỳ gối xuống dâng hổ phù lên qua đầu.
“Xin Hoàng thượng chấp thuận.
Không khí trong điện như bị đóng băng lại, không ngờ Diệp Tùng lại có thể kiên định đến bước này. Nhà họ Diệp đang lúc mặt trời ban trưa lại tình nguyện về quê, Diệp Tùng chỉ có một đứa con trai làm quan văn nhỏ không có người thừa kế chức vụ đại tướng quân, vậy thì coi như dần dần biến mất khỏi thế gia đại tộc ở kinh thành. Tuy có một đứa con gái làm quý phi trong cung nhưng cũng chỉ là cái danh hão.
Tiêu Cảnh Lẫm nhận lấy miếng hổ phù trong tay Cao công công vừa mới dâng lên. Hắn xoa ngón tay cái trên mặt hổ phù lạnh băng, hắn hiểu suy nghĩ trong lòng của Diệp Tùng đang nghĩ gì.
Hắn đúng thật là tên cẩu Hoàng đế đang nghi như lời Diệp Chi vẫn thường mắng.
Một tướng quân trung thành với hắn hết mực như thế này lại bị hắn dồn ép đến chân tường. Hắn có lỗi với Diệp Chi, cũng có lỗi với gia tộc nhà họ Diệp, cũng may là bây giờ vẫn chưa muộn.
“Diệp ái khanh đứng lên đi. Chức Hộ Quốc công này khanh xứng đáng được nhận vì ba mươi năm qua đã bảo vệ cho biên giới Vạn Lịch, cho con dân của trẫm được bình an.”
Tiêu Cảnh Lẫm lạnh nhạt liếc mắt nhìn xuống dưới đại điện: “Kẻ nào dám không phục trẫm sẽ ném kẻ đó ra biên quan xung quân.
Chức Hộ Quốc công là chức vị cao nhất, trao cho Diệp Tùng thì nhà họ Diệp lập tức trở thành thế gia vọng tộc đứng đầu kinh thành. Nghe lời nói của Hoàng đế nói vậy, những kẻ rục rịch phản đối đều đứng nguyên tại chỗ. Vị ngồi trên long ỷ này tuyệt đối không nói đùa.
Tiêu Cảnh Lẫm đích thân xuống dưới đại điện, đỡ Diệp Tùng đứng dậy. Hắn trịnh trọng đặt lại tấm hổ phù vào tay ông.
“Trẫm biết là khanh bị thương, nhưng không vẫn còn sung sức lắm, giang sơn Vạn Lịch vẫn còn cần khanh chung tay bảo vệ. Họa man di tạm thời đã dẹp yên, nhưng vài chục năm sau vẫn có nguy cơ.”
“Ai là Diệp Phong?”
Một bóng dáng cao gầy từ tận phía cuối hàng bước ra, chắp tay hành lễ.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần là Diệp Phong”
Diệp Phong là con trai trưởng của Diệp Tùng, hiện tại đang giữ chức quan thất phẩm Viện phán, chuyên sửa chữa công văn.
“Khanh tiến lại gần đây.”
Diệp Phong thuận theo bước lại gần, đến sau lưng cha mình hai bước thì dừng lại.
“Sau này khanh không cần đến Hàn Lâm viện, trực tiếp theo cha mình học cách dùng binh. Hổ phụ không sinh khuyển tử, Diệp gia quân cũng cần có người kế nghiệp.”
Có lẽ là do gần đây mọi chuyện đều thuận lợi, đập nước đã xây dựng gần xong, dân chúng cũng không làm loạn, những kẻ tham nhũng đã bị bắt sạch. Diệp tướng quân còn vừa mới hồi triều ngày hôm qua, hôm nay sẽ là ngày Hoàng đế luận công ban thưởng.
Chất giọng the thé của Cao công công cất lên: “Hoàng thượng giá đáo!”
Tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống hô to: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Miễn lễ.”
Tiêu Cảnh Lẫm ngồi xuống long ỷ, lên tiếng cho quan lại đứng lên. Hắn liếc mắt nhìn xuống người đang đứng thẳng lưng ở hàng đầu tiên bên trái, Diệp đại tướng quân Diệp Tùng, cha ruột của Diệp Chi. Vóc dáng của ông vai hùm lưng gấu, trên mặt còn toát ra vẻ cương trực chính khí.
“Lần này Diệp tướng quân đại thắng man di, giúp Vạn Lịch ta bình định được biên cương. Trẫm muốn phong tước Hộ Quốc công cho Diệp tướng quân. Về phần ban thưởng cho Diệp tướng quân và những quân sĩ phía dưới thì để lễ bộ sắp xếp.”
Diệp Tùng bước ra khỏi hàng, lấy miếng hổ phù trong tay áo ra dâng lên trước: “Hoàng thượng hậu đãi vi thần, chỉ là việc trung quân ái quốc là việc của nam nhi Vạn Lịch nên làm, thần không dám nhận chức Hộ Quốc công. Hơn nữa lần này ra trận thần cũng bị thương, bây giờ lại cũng lớn tuổi không thể đảm trách được nhiều việc, xin Hoàng thượng thu lại hổ phù đưa cho người tài khác.
Diệp Tùng biết vị Hoàng đế trước mặt này là minh quân nhưng cũng rất đa nghi. Vinh hoa phú quý của nhà ông ngày hôm nay cũng rất có thể là con dao nhọn ngày sau, chi bằng bây giờ cứ buông xuống về quê làm một trí sĩ nhàn tản thì tốt hơn. Hoàng thượng sẽ nể mặt mà buông tha cho nhà họ Diệp.
Bây giờ họa loạn biên cương đã dẹp, man di đã bị đại thương nguyên khí nặng nề, trong vòng hai mươi năm nữa sẽ không dám rục rịch nhòm ngó lãnh thổ, ông cũng không còn đất dụng võ nữa.
Đời này của ông đã nợ vợ con mình quá nhiều. Con trai thì phải giấu tài chỉ làm quan văn nhỏ, còn đứa con gái ông thương nhất thì bị giam trong cung cấm. Ông biết Hoàng thượng không yêu thích con gái mình, chỉ muốn đợi ông về hưu rồi còn thể được đón con gái về nhà.
Diệp Tùng kiên định, vén áo quỳ gối xuống dâng hổ phù lên qua đầu.
“Xin Hoàng thượng chấp thuận.
Không khí trong điện như bị đóng băng lại, không ngờ Diệp Tùng lại có thể kiên định đến bước này. Nhà họ Diệp đang lúc mặt trời ban trưa lại tình nguyện về quê, Diệp Tùng chỉ có một đứa con trai làm quan văn nhỏ không có người thừa kế chức vụ đại tướng quân, vậy thì coi như dần dần biến mất khỏi thế gia đại tộc ở kinh thành. Tuy có một đứa con gái làm quý phi trong cung nhưng cũng chỉ là cái danh hão.
Tiêu Cảnh Lẫm nhận lấy miếng hổ phù trong tay Cao công công vừa mới dâng lên. Hắn xoa ngón tay cái trên mặt hổ phù lạnh băng, hắn hiểu suy nghĩ trong lòng của Diệp Tùng đang nghĩ gì.
Hắn đúng thật là tên cẩu Hoàng đế đang nghi như lời Diệp Chi vẫn thường mắng.
Một tướng quân trung thành với hắn hết mực như thế này lại bị hắn dồn ép đến chân tường. Hắn có lỗi với Diệp Chi, cũng có lỗi với gia tộc nhà họ Diệp, cũng may là bây giờ vẫn chưa muộn.
“Diệp ái khanh đứng lên đi. Chức Hộ Quốc công này khanh xứng đáng được nhận vì ba mươi năm qua đã bảo vệ cho biên giới Vạn Lịch, cho con dân của trẫm được bình an.”
Tiêu Cảnh Lẫm lạnh nhạt liếc mắt nhìn xuống dưới đại điện: “Kẻ nào dám không phục trẫm sẽ ném kẻ đó ra biên quan xung quân.
Chức Hộ Quốc công là chức vị cao nhất, trao cho Diệp Tùng thì nhà họ Diệp lập tức trở thành thế gia vọng tộc đứng đầu kinh thành. Nghe lời nói của Hoàng đế nói vậy, những kẻ rục rịch phản đối đều đứng nguyên tại chỗ. Vị ngồi trên long ỷ này tuyệt đối không nói đùa.
Tiêu Cảnh Lẫm đích thân xuống dưới đại điện, đỡ Diệp Tùng đứng dậy. Hắn trịnh trọng đặt lại tấm hổ phù vào tay ông.
“Trẫm biết là khanh bị thương, nhưng không vẫn còn sung sức lắm, giang sơn Vạn Lịch vẫn còn cần khanh chung tay bảo vệ. Họa man di tạm thời đã dẹp yên, nhưng vài chục năm sau vẫn có nguy cơ.”
“Ai là Diệp Phong?”
Một bóng dáng cao gầy từ tận phía cuối hàng bước ra, chắp tay hành lễ.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần là Diệp Phong”
Diệp Phong là con trai trưởng của Diệp Tùng, hiện tại đang giữ chức quan thất phẩm Viện phán, chuyên sửa chữa công văn.
“Khanh tiến lại gần đây.”
Diệp Phong thuận theo bước lại gần, đến sau lưng cha mình hai bước thì dừng lại.
“Sau này khanh không cần đến Hàn Lâm viện, trực tiếp theo cha mình học cách dùng binh. Hổ phụ không sinh khuyển tử, Diệp gia quân cũng cần có người kế nghiệp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.