Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!
Chương 8: Thuận tiện trêu chọc
Cá mập không thích đi làm
06/09/2024
Diệp Chi cứng đờ thân thể trong phút chốc rồi nhanh chóng thả lỏng ra. Cẩu hoàng đế hôm nay ăn nhầm thứ gì rồi mà lại làm ra những hành động thân mật như thế này với cô.
Hơi ấm từ hai người qua lớp vải truyền vào nhau, Tiêu Cảnh Lẫm duy trì tư thế dựa cằm trên vai cô thúc giục.
“Ái phi…”
“Hoàng thượng, người buông thiếp ra trước đã thì thiếp mới hầu hạ người được.”
Đồ chó nhà mi, cứ ôm chặt cứng như thế này thì làm sao mà làm được. Tiêu Cảnh Lẫm nhìn gương mặt đang hoài nghi nhân sinh của nàng bật cười. Không phải bình thường vẫn nhe nanh múa vuốt làm biếng hay sao, đến chỗ trẫm thì cũng phải cam chịu mà thôi.
“Nàng cứ như thế này mà làm đi.”
Diệp tiểu nhân trong lòng hung hăng dẫm đạp cẩu hoàng đế cả trăm lần nhưng vẫn đành tuân lệnh. Diệp Chi múc một muỗng canh nhỏ đưa lên miệng hắn, chỉ là tư thế này khiến khi làm gò má hai người cọ vào nhau.
Tóc mai kề tóc mai, hơi thở hòa quyện, khung cảnh này khiến ai nhìn vào cũng sẽ lầm tưởng là đôi phu thê ân ái mặn nồng.
Tiêu Cảnh Lẫm sung sướng hưởng thụ sự hầu hạ chu đáo của Diệp Chi. Đến khi đút hết một bát canh thì Diệp Chi mới nhân cơ hội tránh thoát khỏi vòng tay của hắn để đi lấy trà.
Diệp Chi thở phào, cuối cùng cũng được đại xá. Cô nói với Tiêu Cảnh Lẫm.
“Hoàng thượng đã dùng thiện xong, thần thiếp không ở lại quấy rầy người bận rộn quốc sự. Thần thiếp xin cáo lui.”
Không biết làm sao cô cứ cảm thấy Tiêu Cảnh Lẫm hôm nay có gì đó rất khác lạ, trước mắt thì cứ tránh xa hắn ra đã. Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Có lẽ dạo này hắn không lui tới hậu cung nên nhất thời không kiềm chế được thú tính nên muốn giở trò với cô ngay ở long sàng. Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, cô không muốn bị gán lên người cái danh yêu phi họa quốc.
Huống hồ gì với danh vọng của phủ tướng quân không thể chịu được bất kỳ công kích nào khác.
Tiêu Cảnh Lẫm thấy cô đã nhanh nhẹn ra khỏi vòng tay của hắn thì có chút mất mát. Nàng có thể ôm ấp con cún cả đêm nhưng lại không muốn ngồi cùng hắn thêm một khắc.
Tiêu Cảnh Lẫm cầm quan sát tiếp bản vẽ ở trên bàn, lạnh lùng nói với Diệp Chi, “Không vội, nàng mài mực cho trẫm đi.”
Nàng càng không muốn ở lại cùng trẫm thì trẫm càng muốn nàng ở lại. Để xem nàng có dám kháng chỉ bất tuân hay không.
Diệp Chi đương nhiên không dám, dưới con mắt nhìn chằm chằm của cẩu hoàng đế cô đành thêm nước và bắt đầu mài mực. Diệp Chi ở nhà cầm kỳ thi họa đều ở mức bình thường nhưng chuyện mài mực này rất thành thạo. Lý do là mỗi lần cô lười biếng là mẹ sẽ phạt cô chép sách. Nếu chép sách mà chữ không đẹp thì sẽ phải chép đi chép lại. Dần dần chữ cũng đẹp lên mà mực cũng mài thành thạo.
Mùi thơm của thỏi mực từ từ lan vào trong không khí, ánh mắt của Tiêu Cảnh Lẫm cũng không kiềm chế được mà rơi vào bàn tay trắng nõn nà. Những ngón tay thon thả đấy tối hôm qua còn mới nhéo tai của Cục Bông, không biết nếu nhéo trên da thịt thì có cảm giác như thế nào…
Tiêu Cảnh Lẫm giật mình, hắn ta đang nghĩ lung tung cái gì thế này.
Không lẽ hắn ta đúng thật nên đến tìm hậu phi để giải tỏa bức bối. Dù gì hắn cũng đang trong giai đoạn tuổi trẻ khí thịnh mà lại ăn chay suốt hai tháng trời quả thực là quá vất vả.
Xem ra tối nay đúng là nên lật thẻ bài thị tẩm.
Diệp Chi nhanh chóng mài mực xong xuôi, nhìn thấy Tiêu Cảnh Lẫm chăm chú nhìn bản thiết kế cung nỏ trong tay thì cũng không dám tự tiện lui xuống. Tên cẩu hoàng đế này hôm nay tính khí thất thường, cô không lường trước được mình có chọc giận hắn hay không.
Chỉ là đứng lâu tê chân lại không có việc gì làm nên có chút chán Diệp Chi nhanh chóng bị tấm bản vẽ trên bàn thu hút. Là con nhà tướng lĩnh từ nhỏ Diệp Chi đã tiếp xúc với binh khí của cha nên cũng có hứng thú.
Cô không tự chủ mà hơi khom lưng nhìn vào tờ giấy đang trải rộng trên bàn. Mẫu cung nỏ này từ trước đến nay cô chưa từng thấy bao giờ.
Có lẽ ảnh hưởng của việc ở trong thân thể của Cục Bông lâu ngày khiến khứu giác của Tiêu Cảnh Lẫm cũng trở nên nhạy bén hơn. Khi Diệp Chi lặng lẽ cúi gần xuống thì mùi thơm quen thuộc cũng trở nên nồng nàn hơn.
Tiêu Cảnh Lẫm nghiêng đầu nhìn người con gái kề bên, trong đầu lóe lên một ý tưởng. Hắn vươn tay đột ngột kéo Diệp Chi ngồi trong lòng, thỏa mãn thở dài. Nhìn chung thì để nàng ngồi như thế này vẫn thuận tiện trêu chọc hơn.
Hơi ấm từ hai người qua lớp vải truyền vào nhau, Tiêu Cảnh Lẫm duy trì tư thế dựa cằm trên vai cô thúc giục.
“Ái phi…”
“Hoàng thượng, người buông thiếp ra trước đã thì thiếp mới hầu hạ người được.”
Đồ chó nhà mi, cứ ôm chặt cứng như thế này thì làm sao mà làm được. Tiêu Cảnh Lẫm nhìn gương mặt đang hoài nghi nhân sinh của nàng bật cười. Không phải bình thường vẫn nhe nanh múa vuốt làm biếng hay sao, đến chỗ trẫm thì cũng phải cam chịu mà thôi.
“Nàng cứ như thế này mà làm đi.”
Diệp tiểu nhân trong lòng hung hăng dẫm đạp cẩu hoàng đế cả trăm lần nhưng vẫn đành tuân lệnh. Diệp Chi múc một muỗng canh nhỏ đưa lên miệng hắn, chỉ là tư thế này khiến khi làm gò má hai người cọ vào nhau.
Tóc mai kề tóc mai, hơi thở hòa quyện, khung cảnh này khiến ai nhìn vào cũng sẽ lầm tưởng là đôi phu thê ân ái mặn nồng.
Tiêu Cảnh Lẫm sung sướng hưởng thụ sự hầu hạ chu đáo của Diệp Chi. Đến khi đút hết một bát canh thì Diệp Chi mới nhân cơ hội tránh thoát khỏi vòng tay của hắn để đi lấy trà.
Diệp Chi thở phào, cuối cùng cũng được đại xá. Cô nói với Tiêu Cảnh Lẫm.
“Hoàng thượng đã dùng thiện xong, thần thiếp không ở lại quấy rầy người bận rộn quốc sự. Thần thiếp xin cáo lui.”
Không biết làm sao cô cứ cảm thấy Tiêu Cảnh Lẫm hôm nay có gì đó rất khác lạ, trước mắt thì cứ tránh xa hắn ra đã. Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Có lẽ dạo này hắn không lui tới hậu cung nên nhất thời không kiềm chế được thú tính nên muốn giở trò với cô ngay ở long sàng. Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, cô không muốn bị gán lên người cái danh yêu phi họa quốc.
Huống hồ gì với danh vọng của phủ tướng quân không thể chịu được bất kỳ công kích nào khác.
Tiêu Cảnh Lẫm thấy cô đã nhanh nhẹn ra khỏi vòng tay của hắn thì có chút mất mát. Nàng có thể ôm ấp con cún cả đêm nhưng lại không muốn ngồi cùng hắn thêm một khắc.
Tiêu Cảnh Lẫm cầm quan sát tiếp bản vẽ ở trên bàn, lạnh lùng nói với Diệp Chi, “Không vội, nàng mài mực cho trẫm đi.”
Nàng càng không muốn ở lại cùng trẫm thì trẫm càng muốn nàng ở lại. Để xem nàng có dám kháng chỉ bất tuân hay không.
Diệp Chi đương nhiên không dám, dưới con mắt nhìn chằm chằm của cẩu hoàng đế cô đành thêm nước và bắt đầu mài mực. Diệp Chi ở nhà cầm kỳ thi họa đều ở mức bình thường nhưng chuyện mài mực này rất thành thạo. Lý do là mỗi lần cô lười biếng là mẹ sẽ phạt cô chép sách. Nếu chép sách mà chữ không đẹp thì sẽ phải chép đi chép lại. Dần dần chữ cũng đẹp lên mà mực cũng mài thành thạo.
Mùi thơm của thỏi mực từ từ lan vào trong không khí, ánh mắt của Tiêu Cảnh Lẫm cũng không kiềm chế được mà rơi vào bàn tay trắng nõn nà. Những ngón tay thon thả đấy tối hôm qua còn mới nhéo tai của Cục Bông, không biết nếu nhéo trên da thịt thì có cảm giác như thế nào…
Tiêu Cảnh Lẫm giật mình, hắn ta đang nghĩ lung tung cái gì thế này.
Không lẽ hắn ta đúng thật nên đến tìm hậu phi để giải tỏa bức bối. Dù gì hắn cũng đang trong giai đoạn tuổi trẻ khí thịnh mà lại ăn chay suốt hai tháng trời quả thực là quá vất vả.
Xem ra tối nay đúng là nên lật thẻ bài thị tẩm.
Diệp Chi nhanh chóng mài mực xong xuôi, nhìn thấy Tiêu Cảnh Lẫm chăm chú nhìn bản thiết kế cung nỏ trong tay thì cũng không dám tự tiện lui xuống. Tên cẩu hoàng đế này hôm nay tính khí thất thường, cô không lường trước được mình có chọc giận hắn hay không.
Chỉ là đứng lâu tê chân lại không có việc gì làm nên có chút chán Diệp Chi nhanh chóng bị tấm bản vẽ trên bàn thu hút. Là con nhà tướng lĩnh từ nhỏ Diệp Chi đã tiếp xúc với binh khí của cha nên cũng có hứng thú.
Cô không tự chủ mà hơi khom lưng nhìn vào tờ giấy đang trải rộng trên bàn. Mẫu cung nỏ này từ trước đến nay cô chưa từng thấy bao giờ.
Có lẽ ảnh hưởng của việc ở trong thân thể của Cục Bông lâu ngày khiến khứu giác của Tiêu Cảnh Lẫm cũng trở nên nhạy bén hơn. Khi Diệp Chi lặng lẽ cúi gần xuống thì mùi thơm quen thuộc cũng trở nên nồng nàn hơn.
Tiêu Cảnh Lẫm nghiêng đầu nhìn người con gái kề bên, trong đầu lóe lên một ý tưởng. Hắn vươn tay đột ngột kéo Diệp Chi ngồi trong lòng, thỏa mãn thở dài. Nhìn chung thì để nàng ngồi như thế này vẫn thuận tiện trêu chọc hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.