Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!
Chương 15: Trúng kế
Cá mập không thích đi làm
06/09/2024
Diệp Chi nào biết rằng Hoàng đế ngoài kia đang nổi bão, cô nhàn nhã ở ngự hoa viên chơi ném bóng với Cục Bông. Diệp Chi lấy quả bóng ném ra xa xa rồi Cục Bông vui mừng chạy lại ngậm về phía cô, cái đuôi còn đang quẫy tít mù vì vui vẻ.
“Cục Bông, giỏi lắm!”
Diệp Chi cúi xuống nhận lấy quả bóng rồi lại tung ra xa, chỉ huy Cục Bông đi nhặt về. Khác là lần này quả bóng tình cờ lăn đến trước chân của Đào quý nhân cũng vừa tiến lại gần. Cục Bông bình thường sợ người lại nhưng không hiểu sao hôm nay nó đột nhiên lao thẳng đến chỗ quả bóng mặc cho tiếng thét của Đào quý nhân vang lên.
Diệp Chi thấy tìm hình không ổn thì liền gọi Cục Bông về ngay lập tức. Cục Bông không chạm đến chỗ nào của Đào quý nhân, nó chỉ đứng sủa hai tiếng rồi chạy ngay về.
“Á á…”
Hiện trường loạn thành một đoàn, cung nữ và thái giám bên cạnh Đào quý nhân xông lên xua đuổi con chó, còn Đào quý nhân thì ôm chặt bụng sắc mặt tái nhợt.
“Nương nương, người làm sao vậy?”
Đào quý nhân ngã vào xuống đất, bên dưới làn váy là một màu máu đỏ thẫm.
“Á…quý nhân chảy máu…”
Diệp Chi hoảng hốt, không ngờ chỉ chưa đầy một phút mà đã xảy ra chuyện lớn như thế này. Trông có vẻ giống như là Đào quý nhân sảy thai.
Cô mau chóng trấn định phân phó mọi người.
“Đừng có đứng ngây ra đó, mau nâng Đào quý nhân về cung sau đó tìm thái y đến ngay lập tức.”
Lúc Hoàng đế đến nơi thì Diệp Chi cùng các phi tần đã đứng đợi sẵn ở ngoài thiên điện. Bên trong phòng là tiếng gào thét đau đớn của Đào quý nhân.
Tiêu Cảnh Lẫm nhìn xung quanh phòng một lượt, sắc mặt trầm xuống.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng quý phi tiến lên phía trước một bước, cúi người hành lễ với Tiêu Cảnh Lẫm rồi bẩm báo, “Khi nãy Đào quý nhân đang đi dạo ở ngự hoa viên thì đột nhiên bị con chó của Diệp quý phi lao đến tấn công.”
Diệp Chi cúi đầu không lên tiếng, chuyện này cô có trăm cái miệng cũng khó mà thanh minh. Rõ ràng là Cục Bông không hề tấn công Đào quý nhân nhưng giờ cũng đã thành có.
Hoàng đế chắc chắn chỉ thấy được sự việc trước mắt là Đào quý nhân bị thương chứ không hề quan tâm đến một con súc sinh liệu có bị lợi dụng hay không.
Việc đến nước này chắc chắn cô không tránh khỏi liên quan, giờ việc duy nhất có thể cầu nguyện chính là Đào quý nhân và cái thai trong bụng không có việc gì.
“Diệp quý phi, nàng nói xem?”
Dù gì thì Tiêu Cảnh Lẫm cũng ở trong thân thể của con chó kia suốt hai tháng trời nên ít nhiều thì hắn cũng hiểu rõ tính nết của nó. Cục Bông tính cách sợ người lạ, không phải là một con chó hung dữ, nó sẽ không vô duyên vô cớ tấn công người khác.
“Hoàng thượng, con chó thần thiếp nuôi lúc đấy chỉ sủa một tiếng rồi nhanh chóng chạy về, nó không hề động đến Đào quý nhân.”
Hiền phi nhanh chóng nói tiếp theo lời nàng.
“Không lẽ ý của Diệp quý phi là do Đào quý nhân không cẩn thận nên mới tự mình té ngã, không liên quan gì đến con chó của người sao?”
Diệp Chi không trả lời. Nàng biết là lúc này không thể ngay lập tức tìm ra chứng cứ, hôm nay coi như là nàng đã trúng kế.
Lúc này Phương thái y đến cầu kiến.
“Thần tham kiến hoàng thượng. Tham kiến các vị nương nương.”
Tiêu Cảnh Lẫm cho ông ta miễn lễ rồi hỏi ngay, “Đào quý nhân sao rồi.”
Phương thái y lắc đầu thở dài.
“Đào quý nhân bị va đập mạnh ở phần bụng, thai nhi trong bụng không giữ được. Vi thần đã cố gắng hết sức nhưng chỉ có thể giữ lại được tính mạng của Đào quý nhân.”
Phi tần đứng bên cạnh tâm tình vui sướng như xem kịch vui. Đào quý nhân kia cũng thật là kín miệng, đến hôm nay bọn họ mới biết tin là có hỷ. Nhưng không sao, cũng không phải là không giữ được đó sao.
Không những thế còn tiện thể hạ được luôn cả Diệp quý phi kia nữa.
Đúng là một con mũi tên trúng hai đích.
Chỉ có mình Diệp Chi là lạnh ngắt sống lưng. Cái thai trong bụng của Đào quý nhân thật sự không giữ được. Vậy Cục Bông của cô phải làm sao bây giờ.
Diệp Chi vén váy quỳ cái phịch một cái thật mạnh dập đầu trước mặt Tiêu Cảnh Lẫm.
“Hoàng thượng là thần thiếp có tội không biết quản giáo thú nuôi. Thần thiếp xin lãnh mọi trách nhiệm, thần thiếp xin tự nguyện bị giáng phân vị đến Phật Sơn cầu phúc cho Đào quý nhân và đứa con bị mất.”
Phi tần xung quanh hít một hơi khí lạnh vào ngực, không ngờ Diệp quý phi này mà lại vì một con súc sinh mà liều mạng.
Hạ phân vị thì không nói, vì dù sao Hoàng thượng cũng chắc hẳn sẽ làm. Còn đến Phật Sơn nơi Thái hậu đang tu hành không phải là chuyện đùa.
Tình cảnh của phi tần phải đi đến nơi đấy còn thảm hơn vào lãnh cung.
Đến nơi đầy đồng nghĩa với việc nếu không có ý chỉ của Hoàng đế sẽ không bao giờ được quay trở lại. Nếu chẳng may Hoàng thượng nguôi giận mà quên mất luôn thì sẽ phải sống ở nơi vắng lạnh đó đến già.
“Cục Bông, giỏi lắm!”
Diệp Chi cúi xuống nhận lấy quả bóng rồi lại tung ra xa, chỉ huy Cục Bông đi nhặt về. Khác là lần này quả bóng tình cờ lăn đến trước chân của Đào quý nhân cũng vừa tiến lại gần. Cục Bông bình thường sợ người lại nhưng không hiểu sao hôm nay nó đột nhiên lao thẳng đến chỗ quả bóng mặc cho tiếng thét của Đào quý nhân vang lên.
Diệp Chi thấy tìm hình không ổn thì liền gọi Cục Bông về ngay lập tức. Cục Bông không chạm đến chỗ nào của Đào quý nhân, nó chỉ đứng sủa hai tiếng rồi chạy ngay về.
“Á á…”
Hiện trường loạn thành một đoàn, cung nữ và thái giám bên cạnh Đào quý nhân xông lên xua đuổi con chó, còn Đào quý nhân thì ôm chặt bụng sắc mặt tái nhợt.
“Nương nương, người làm sao vậy?”
Đào quý nhân ngã vào xuống đất, bên dưới làn váy là một màu máu đỏ thẫm.
“Á…quý nhân chảy máu…”
Diệp Chi hoảng hốt, không ngờ chỉ chưa đầy một phút mà đã xảy ra chuyện lớn như thế này. Trông có vẻ giống như là Đào quý nhân sảy thai.
Cô mau chóng trấn định phân phó mọi người.
“Đừng có đứng ngây ra đó, mau nâng Đào quý nhân về cung sau đó tìm thái y đến ngay lập tức.”
Lúc Hoàng đế đến nơi thì Diệp Chi cùng các phi tần đã đứng đợi sẵn ở ngoài thiên điện. Bên trong phòng là tiếng gào thét đau đớn của Đào quý nhân.
Tiêu Cảnh Lẫm nhìn xung quanh phòng một lượt, sắc mặt trầm xuống.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng quý phi tiến lên phía trước một bước, cúi người hành lễ với Tiêu Cảnh Lẫm rồi bẩm báo, “Khi nãy Đào quý nhân đang đi dạo ở ngự hoa viên thì đột nhiên bị con chó của Diệp quý phi lao đến tấn công.”
Diệp Chi cúi đầu không lên tiếng, chuyện này cô có trăm cái miệng cũng khó mà thanh minh. Rõ ràng là Cục Bông không hề tấn công Đào quý nhân nhưng giờ cũng đã thành có.
Hoàng đế chắc chắn chỉ thấy được sự việc trước mắt là Đào quý nhân bị thương chứ không hề quan tâm đến một con súc sinh liệu có bị lợi dụng hay không.
Việc đến nước này chắc chắn cô không tránh khỏi liên quan, giờ việc duy nhất có thể cầu nguyện chính là Đào quý nhân và cái thai trong bụng không có việc gì.
“Diệp quý phi, nàng nói xem?”
Dù gì thì Tiêu Cảnh Lẫm cũng ở trong thân thể của con chó kia suốt hai tháng trời nên ít nhiều thì hắn cũng hiểu rõ tính nết của nó. Cục Bông tính cách sợ người lạ, không phải là một con chó hung dữ, nó sẽ không vô duyên vô cớ tấn công người khác.
“Hoàng thượng, con chó thần thiếp nuôi lúc đấy chỉ sủa một tiếng rồi nhanh chóng chạy về, nó không hề động đến Đào quý nhân.”
Hiền phi nhanh chóng nói tiếp theo lời nàng.
“Không lẽ ý của Diệp quý phi là do Đào quý nhân không cẩn thận nên mới tự mình té ngã, không liên quan gì đến con chó của người sao?”
Diệp Chi không trả lời. Nàng biết là lúc này không thể ngay lập tức tìm ra chứng cứ, hôm nay coi như là nàng đã trúng kế.
Lúc này Phương thái y đến cầu kiến.
“Thần tham kiến hoàng thượng. Tham kiến các vị nương nương.”
Tiêu Cảnh Lẫm cho ông ta miễn lễ rồi hỏi ngay, “Đào quý nhân sao rồi.”
Phương thái y lắc đầu thở dài.
“Đào quý nhân bị va đập mạnh ở phần bụng, thai nhi trong bụng không giữ được. Vi thần đã cố gắng hết sức nhưng chỉ có thể giữ lại được tính mạng của Đào quý nhân.”
Phi tần đứng bên cạnh tâm tình vui sướng như xem kịch vui. Đào quý nhân kia cũng thật là kín miệng, đến hôm nay bọn họ mới biết tin là có hỷ. Nhưng không sao, cũng không phải là không giữ được đó sao.
Không những thế còn tiện thể hạ được luôn cả Diệp quý phi kia nữa.
Đúng là một con mũi tên trúng hai đích.
Chỉ có mình Diệp Chi là lạnh ngắt sống lưng. Cái thai trong bụng của Đào quý nhân thật sự không giữ được. Vậy Cục Bông của cô phải làm sao bây giờ.
Diệp Chi vén váy quỳ cái phịch một cái thật mạnh dập đầu trước mặt Tiêu Cảnh Lẫm.
“Hoàng thượng là thần thiếp có tội không biết quản giáo thú nuôi. Thần thiếp xin lãnh mọi trách nhiệm, thần thiếp xin tự nguyện bị giáng phân vị đến Phật Sơn cầu phúc cho Đào quý nhân và đứa con bị mất.”
Phi tần xung quanh hít một hơi khí lạnh vào ngực, không ngờ Diệp quý phi này mà lại vì một con súc sinh mà liều mạng.
Hạ phân vị thì không nói, vì dù sao Hoàng thượng cũng chắc hẳn sẽ làm. Còn đến Phật Sơn nơi Thái hậu đang tu hành không phải là chuyện đùa.
Tình cảnh của phi tần phải đi đến nơi đấy còn thảm hơn vào lãnh cung.
Đến nơi đầy đồng nghĩa với việc nếu không có ý chỉ của Hoàng đế sẽ không bao giờ được quay trở lại. Nếu chẳng may Hoàng thượng nguôi giận mà quên mất luôn thì sẽ phải sống ở nơi vắng lạnh đó đến già.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.