Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!
Chương 32: Xuất cung
Cá mập không thích đi làm
19/09/2024
Khung cảnh về đêm ở kinh đô Trường Lạc thật sự rất đẹp, bây giờ lại còn là thời điểm diễn ra lễ hội đầu năm mới nên lại càng mỹ lệ. Ngoài đường phố đều giăng đèn kết hoa, đèn lồng thắp sáng khắp mọi nẻo đường.
Diệp Chi vui vẻ nhìn ngắm khắp nơi, cô chỉ hận không thể hoàn toàn hòa nhập vào bầu không khí náo nhiệt này.
“Cẩn thận.”
Tiêu Cảnh Lẫm vội vàng kéo cô lại gần bên cạnh, cô gái này từ lúc ra khỏi cung là y như chim xổ lồng. Trút bỏ xuống bộ cung trang nặng nề hằng ngày, Diệp Chi mặc một bộ váy hồng nhạt xinh xắn, đầu tóc cũng đang được chải theo kiểu tóc ngày thiếu nữ, là dáng vẻ Diệp tiểu thư hoạt bát của phủ tướng quân ngày trước.
“Hoàng... Lão gia, ngài đừng cản ta.”
Diệp Chi kịp sửa lại lời nói. Bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài đường không thể để lộ thân phận được. Cô không hài lòng nhìn hắn, khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài chơi như tối nay làm sao cô có thể bỏ lỡ được. Nếu không chẳng phải là cô đã uổng phí công sức vất vả lấy lòng người đàn ông này cả buổi chiều.
Diệp Chi xoa xoa eo mình, nghĩ đến là cô còn đang đau nhức cả mình.
Tiêu Cảnh Lẫm thấy vẻ mặt ấm ức của cô gái nhỏ, cưng chiều xoa tóc cô.
“Cũng đâu phải là không cho nàng chơi, nàng vội cái gì.”
Đông người như thế này, nhỡ đâu cô bị người ta chen chúc xô đẩy rồi ngã ra đẩy bị thương thì phải tính thể nào.
“Ta cũng đâu có yếu ớt như thế. Ta lớn lên ở đây từ bé đương nhiên là quen thuộc với mọi thứ, ngược lại là ngài nên cẩn thận mới đúng.”
Bình thường Hoàng đế đi một bước có người hầu hạ một bước. Vừa mới sinh ra đã được chiều chuộng bao bọc thì làm sao biết được giang hồ hiểm ác ra sao. Diệp Chi vỗ vỗ vai Tiêu Cảnh Lẫm động viên.
“Ngài cứ tin tưởng ở ta mà đi theo ta, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho ngài.”
Tiêu Cảnh Lẫm nhìn dáng người mảnh khảnh của nàng, thậm chí còn không cao đến cắm hắn nhưng lại làm ra vẻ mặt thâm sâu như cao thủ đại nội mà buồn cười. Hoàng đế vi phục xuất tuần tất nhiên là sẽ có ám vệ theo sau, hiện giờ đang ẩn núp lẫn trong đám đông, tùy thời mà xuất hiện. Huống hồ gì bản thân Tiêu Cảnh Lẫm cũng thường xuyên rèn luyện kiếm thuật, đâu đến mức cần cô gái liễu yếu đào tơ như Diệp Chi bảo vệ.
Trong lòng thì nghĩ như thế, ngoài mặt Tiêu Cảnh Lẫm vẫn gật đầu, cầm bàn tay nhỏ của Diệp Chi từ trên vai mình đặt xuống trước ngực mình, trong giọng nói cũng nhuốm đầy ý cười.
“Vậy thì nhờ hết vào nàng”
Diệp Chi: “.” Cô nghi ngờ cẩu Hoàng đế đang âm thầm chế giễu cô nhưng cô lại không có bằng chứng.
“Hoa khôi đến!”
Một giọng nói hô lớn vang lên khắp phố phường, mọi thứ xung quanh như nhộn nhịp hẳn lên. Cùng với đó là tiếng kèn trống vang khắp vùng trời, đèn đuốc cũng được thắp sáng rực thêm.
Diệp Chi vội vàng kéo tay Tiêu Cảnh Lẫm chen lên hàng đầu. Thời khắc vui nhất trong buổi tối ngày hôm nay đến rồi, là cuộc đối đầu của hai kỹ viện nổi tiếng nhất kinh đô Trường Lạc. Tiêu Cảnh Lẫm không biết chuyện gì xảy ra nhưng hắn nhanh chóng dùng tay gạt những kẻ sắp va phải Diệp Chi, đến lúc dừng lại thì để cho cô đứng trước mặt mình để tiện bề che chở.
Người dân nhìn khung cảnh trước mắt sôi nổi bàn tán.
“Đến rồi đến rồi, hai hoa khôi đến rồi..”
“Ngươi đoán xem năm nay sẽ là Tuyết Lạc cô nương của thành Tây thắng hay là Quỳnh Dao cô nương của thành Đông thắng?”
“Đương nhiên là Tuyết Lạc cô nương, người vừa đẹp hát lại vừa hay, mỗi lần nghe cô ấy hát mà xương cốt của ta cũng mềm nhũn hết cả.”
Người khác không phục cắt ngang.
“Phải là Quỳnh Dao cô nương mới đúng, nhan sắc tuyệt trần, vừa đàn hay lại còn múa giỏi. Ngươi là cái đồ thiếu hiểu biết.”
“Chính ngươi mới là cái đồ thiếu hiểu biết, rõ ràng là Tuyết Lạc cô nương..
“Quỳnh Dao cô nương..
“Tuyết Lạc...”
Nhóm người kia cứ xôn xao nhốn nháo tranh cãi liên tục đến đỏ mặt tía tai. Tiêu Cảnh Lẫm liền hỏi Diệp Chi, ắt hẳn là cô gái này hiểu rõ đang có chuyện gì xảy ra.
Diệp Chi nhanh nhẹn giải thích với hắn, lúc này cô có chút mỏi chân nên tiện đà dựa luôn vào lồng ngực rộng lớn đằng sau. Tiêu Cảnh Lẫm vòng tay ôm cô vào lòng, lúc này trông hai người như cặp tình nhân trai tài gái sắc đang đắm chìm vào không gian ngọt ngào của riêng họ, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Diệp Chi vui vẻ nhìn ngắm khắp nơi, cô chỉ hận không thể hoàn toàn hòa nhập vào bầu không khí náo nhiệt này.
“Cẩn thận.”
Tiêu Cảnh Lẫm vội vàng kéo cô lại gần bên cạnh, cô gái này từ lúc ra khỏi cung là y như chim xổ lồng. Trút bỏ xuống bộ cung trang nặng nề hằng ngày, Diệp Chi mặc một bộ váy hồng nhạt xinh xắn, đầu tóc cũng đang được chải theo kiểu tóc ngày thiếu nữ, là dáng vẻ Diệp tiểu thư hoạt bát của phủ tướng quân ngày trước.
“Hoàng... Lão gia, ngài đừng cản ta.”
Diệp Chi kịp sửa lại lời nói. Bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài đường không thể để lộ thân phận được. Cô không hài lòng nhìn hắn, khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài chơi như tối nay làm sao cô có thể bỏ lỡ được. Nếu không chẳng phải là cô đã uổng phí công sức vất vả lấy lòng người đàn ông này cả buổi chiều.
Diệp Chi xoa xoa eo mình, nghĩ đến là cô còn đang đau nhức cả mình.
Tiêu Cảnh Lẫm thấy vẻ mặt ấm ức của cô gái nhỏ, cưng chiều xoa tóc cô.
“Cũng đâu phải là không cho nàng chơi, nàng vội cái gì.”
Đông người như thế này, nhỡ đâu cô bị người ta chen chúc xô đẩy rồi ngã ra đẩy bị thương thì phải tính thể nào.
“Ta cũng đâu có yếu ớt như thế. Ta lớn lên ở đây từ bé đương nhiên là quen thuộc với mọi thứ, ngược lại là ngài nên cẩn thận mới đúng.”
Bình thường Hoàng đế đi một bước có người hầu hạ một bước. Vừa mới sinh ra đã được chiều chuộng bao bọc thì làm sao biết được giang hồ hiểm ác ra sao. Diệp Chi vỗ vỗ vai Tiêu Cảnh Lẫm động viên.
“Ngài cứ tin tưởng ở ta mà đi theo ta, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho ngài.”
Tiêu Cảnh Lẫm nhìn dáng người mảnh khảnh của nàng, thậm chí còn không cao đến cắm hắn nhưng lại làm ra vẻ mặt thâm sâu như cao thủ đại nội mà buồn cười. Hoàng đế vi phục xuất tuần tất nhiên là sẽ có ám vệ theo sau, hiện giờ đang ẩn núp lẫn trong đám đông, tùy thời mà xuất hiện. Huống hồ gì bản thân Tiêu Cảnh Lẫm cũng thường xuyên rèn luyện kiếm thuật, đâu đến mức cần cô gái liễu yếu đào tơ như Diệp Chi bảo vệ.
Trong lòng thì nghĩ như thế, ngoài mặt Tiêu Cảnh Lẫm vẫn gật đầu, cầm bàn tay nhỏ của Diệp Chi từ trên vai mình đặt xuống trước ngực mình, trong giọng nói cũng nhuốm đầy ý cười.
“Vậy thì nhờ hết vào nàng”
Diệp Chi: “.” Cô nghi ngờ cẩu Hoàng đế đang âm thầm chế giễu cô nhưng cô lại không có bằng chứng.
“Hoa khôi đến!”
Một giọng nói hô lớn vang lên khắp phố phường, mọi thứ xung quanh như nhộn nhịp hẳn lên. Cùng với đó là tiếng kèn trống vang khắp vùng trời, đèn đuốc cũng được thắp sáng rực thêm.
Diệp Chi vội vàng kéo tay Tiêu Cảnh Lẫm chen lên hàng đầu. Thời khắc vui nhất trong buổi tối ngày hôm nay đến rồi, là cuộc đối đầu của hai kỹ viện nổi tiếng nhất kinh đô Trường Lạc. Tiêu Cảnh Lẫm không biết chuyện gì xảy ra nhưng hắn nhanh chóng dùng tay gạt những kẻ sắp va phải Diệp Chi, đến lúc dừng lại thì để cho cô đứng trước mặt mình để tiện bề che chở.
Người dân nhìn khung cảnh trước mắt sôi nổi bàn tán.
“Đến rồi đến rồi, hai hoa khôi đến rồi..”
“Ngươi đoán xem năm nay sẽ là Tuyết Lạc cô nương của thành Tây thắng hay là Quỳnh Dao cô nương của thành Đông thắng?”
“Đương nhiên là Tuyết Lạc cô nương, người vừa đẹp hát lại vừa hay, mỗi lần nghe cô ấy hát mà xương cốt của ta cũng mềm nhũn hết cả.”
Người khác không phục cắt ngang.
“Phải là Quỳnh Dao cô nương mới đúng, nhan sắc tuyệt trần, vừa đàn hay lại còn múa giỏi. Ngươi là cái đồ thiếu hiểu biết.”
“Chính ngươi mới là cái đồ thiếu hiểu biết, rõ ràng là Tuyết Lạc cô nương..
“Quỳnh Dao cô nương..
“Tuyết Lạc...”
Nhóm người kia cứ xôn xao nhốn nháo tranh cãi liên tục đến đỏ mặt tía tai. Tiêu Cảnh Lẫm liền hỏi Diệp Chi, ắt hẳn là cô gái này hiểu rõ đang có chuyện gì xảy ra.
Diệp Chi nhanh nhẹn giải thích với hắn, lúc này cô có chút mỏi chân nên tiện đà dựa luôn vào lồng ngực rộng lớn đằng sau. Tiêu Cảnh Lẫm vòng tay ôm cô vào lòng, lúc này trông hai người như cặp tình nhân trai tài gái sắc đang đắm chìm vào không gian ngọt ngào của riêng họ, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.