Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung
Chương 55
Đông Mật
19/07/2016
Dung mạo như vậy, thiên hạ duy nhất cũng chỉ có một người có thể sánh bằng —— đó chính là Tuyệt diễm thiên hạ Cảnh Nhất Bích.
Nhưng mà thứ làm cho A Cửu khiếp sợ, không phải chỉ là sự mỹ lệ kia, mà bởi vì khuôn mặt của nàng rất giống nữ tử đứng gần kỳ lân đêm đó!
Bất đồng chính là nữ tử trước mắt này không có luồng quý khí sắc bén giữa trán như nữ tử kia, mà là vẻ ôn nhu độc hữu của nữ tử Giang Nam thậm chí có một tia quyến rũ cùng... phong tình.
A Cửu nhìn gương mặt này, trái tim như bị người khác hung hăng nắm bắt, trong đầu lại vang lên tiếng vọng ác mộng kia: Chờ sau khi ngươi chết, ta nhất định sẽ lột da mặt ngươi!
Nữ tử sợ hãi nhìn A Cửu, nhanh chóng đội lại mũ lần nữa.
Lúc này A Cửu mới chú ý thấy tay hai người rất giống nhau, phi thường mỹ lệ...
Mà cũng vào lúc này, Quân Khanh Vũ và Thái hậu đồng thời tới cửa sơn giả.
Đám người nhìn thấy Quân Khanh Vũ đi tới, đều vội vàng quỳ xuống, hô to vạn tuế.
Sắc mặt của Quân Khanh Vũ rất bình tĩnh, nhìn thấy một mình Hữu Danh thì trộm thở dài một hơi, cười cười tiến lên, "Mẫu hậu, tuyết lớn thế này người còn muốn đi đâu."
Thái hậu bước xuống, ung dung hoa quý, gương mặt được chăm sóc cẩn thận nên thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ, mắt phượng nhàn nhạt lướt qua sơn giả, "Vừa nãy Vương công công trở về nói Hoàng thượng bệnh cũ tái phát. Ai gia có chút không yên lòng nên đến xem."
"Vừa nãy có hơi khó chịu, nghỉ ngơi một chút sẽ không đáng ngại."
"Thật sao?" Vương công công đỡ Thái hậu đi tới bên người Hữu Danh, "Hữu Danh, vừa nãy ai gia nhìn thấy ngươi từ Thái y viện đi ra. Là đến lấy thuốc cho Hoàng thượng sao?"
"Đúng vậy." Hữu Danh nhỏ giọng đáp.
"A. Thế sao ai gia cho người gọi ngươi, ngươi lại vội vội vàng vàng chạy đi?" Nói xong, Thái hậu bước vào cửa sơn giả một bước, A Cửu vội kéo nữ tử kia kề sát trên vách đá.
"Nô tài đáng chết. Vừa nghĩ thầm lấy thuốc phải nhanh chóng cho hoàng thượng nên không nghe thấy tiếng Vương công công."
"Hữu tổng quản, cái này không đúng a. Nô gia hô mấy tiếng rất to a, hơn nữa còn thấy Tả đại nhân cơ mà. Sao lúc này chỉ có một mình ngươi?" Vương công công thẳng thắn tới sơn động, "Chẳng lẽ ngươi giấu Tả đại nhân ở đây?"
"Vương công công, Tả Khuynh không ở chỗ này."
Giọng Quân Khanh Vũ lạnh lẽo truyền tới. A Cửu đứng trong bóng tối thấy hắn đang sờ tay áo. Chẳng lẽ muốn động thủ?
"Hoàng thượng." Mắt Thái hậu trầm xuống, "Ai gia cũng nhìn thấy Tả Khuynh đi vào bên trong a. Vương công công, ngươi mời hắn ra đi!"
A Cửu nghe thấy liền liếc mắt nhìn nữ tử kia, không biết bởi vì dung mạo của nữ tử, hay bởi vì một bộ chân dung kia mà nàng lại hít sâu một hơi, cúi đầu đi ra ngoài, sau đó quỳ trên mặt đất.
"Thần thiếp tham kiến Thái hậu, Hoàng thượng."
Hồi lâu sau khi A Cửu nghĩ lại, nếu như lúc đó nàng không đi ra, thì số phận của mọi người có phải hay không sẽ khác với hiện tại?
Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, Thái hậu sửng sốt nghi ngờ hỏi, "Ngươi là..."
A Cửu ngẩng đầu, chống lại ánh mắt khiếp sợ của Quân Khanh Vũ.
Nhưng mà thứ làm cho A Cửu khiếp sợ, không phải chỉ là sự mỹ lệ kia, mà bởi vì khuôn mặt của nàng rất giống nữ tử đứng gần kỳ lân đêm đó!
Bất đồng chính là nữ tử trước mắt này không có luồng quý khí sắc bén giữa trán như nữ tử kia, mà là vẻ ôn nhu độc hữu của nữ tử Giang Nam thậm chí có một tia quyến rũ cùng... phong tình.
A Cửu nhìn gương mặt này, trái tim như bị người khác hung hăng nắm bắt, trong đầu lại vang lên tiếng vọng ác mộng kia: Chờ sau khi ngươi chết, ta nhất định sẽ lột da mặt ngươi!
Nữ tử sợ hãi nhìn A Cửu, nhanh chóng đội lại mũ lần nữa.
Lúc này A Cửu mới chú ý thấy tay hai người rất giống nhau, phi thường mỹ lệ...
Mà cũng vào lúc này, Quân Khanh Vũ và Thái hậu đồng thời tới cửa sơn giả.
Đám người nhìn thấy Quân Khanh Vũ đi tới, đều vội vàng quỳ xuống, hô to vạn tuế.
Sắc mặt của Quân Khanh Vũ rất bình tĩnh, nhìn thấy một mình Hữu Danh thì trộm thở dài một hơi, cười cười tiến lên, "Mẫu hậu, tuyết lớn thế này người còn muốn đi đâu."
Thái hậu bước xuống, ung dung hoa quý, gương mặt được chăm sóc cẩn thận nên thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ, mắt phượng nhàn nhạt lướt qua sơn giả, "Vừa nãy Vương công công trở về nói Hoàng thượng bệnh cũ tái phát. Ai gia có chút không yên lòng nên đến xem."
"Vừa nãy có hơi khó chịu, nghỉ ngơi một chút sẽ không đáng ngại."
"Thật sao?" Vương công công đỡ Thái hậu đi tới bên người Hữu Danh, "Hữu Danh, vừa nãy ai gia nhìn thấy ngươi từ Thái y viện đi ra. Là đến lấy thuốc cho Hoàng thượng sao?"
"Đúng vậy." Hữu Danh nhỏ giọng đáp.
"A. Thế sao ai gia cho người gọi ngươi, ngươi lại vội vội vàng vàng chạy đi?" Nói xong, Thái hậu bước vào cửa sơn giả một bước, A Cửu vội kéo nữ tử kia kề sát trên vách đá.
"Nô tài đáng chết. Vừa nghĩ thầm lấy thuốc phải nhanh chóng cho hoàng thượng nên không nghe thấy tiếng Vương công công."
"Hữu tổng quản, cái này không đúng a. Nô gia hô mấy tiếng rất to a, hơn nữa còn thấy Tả đại nhân cơ mà. Sao lúc này chỉ có một mình ngươi?" Vương công công thẳng thắn tới sơn động, "Chẳng lẽ ngươi giấu Tả đại nhân ở đây?"
"Vương công công, Tả Khuynh không ở chỗ này."
Giọng Quân Khanh Vũ lạnh lẽo truyền tới. A Cửu đứng trong bóng tối thấy hắn đang sờ tay áo. Chẳng lẽ muốn động thủ?
"Hoàng thượng." Mắt Thái hậu trầm xuống, "Ai gia cũng nhìn thấy Tả Khuynh đi vào bên trong a. Vương công công, ngươi mời hắn ra đi!"
A Cửu nghe thấy liền liếc mắt nhìn nữ tử kia, không biết bởi vì dung mạo của nữ tử, hay bởi vì một bộ chân dung kia mà nàng lại hít sâu một hơi, cúi đầu đi ra ngoài, sau đó quỳ trên mặt đất.
"Thần thiếp tham kiến Thái hậu, Hoàng thượng."
Hồi lâu sau khi A Cửu nghĩ lại, nếu như lúc đó nàng không đi ra, thì số phận của mọi người có phải hay không sẽ khác với hiện tại?
Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, Thái hậu sửng sốt nghi ngờ hỏi, "Ngươi là..."
A Cửu ngẩng đầu, chống lại ánh mắt khiếp sợ của Quân Khanh Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.