Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung
Chương 70
Đông Mật
19/07/2016
Bên tai có hai tiếng hít không khí, Hữu
Danh mờ mịt nhìn Tả Khuynh cũng giống hắn, ánh mắt cuối cùng dừng trên
người Quân Khanh Vũ kinh ngạc không sai biệt nhìn nữ từ thẳng lưng quỳ
trên mặt đất.
"Ngươi nói cái gì?"
Giọng của Quân Khanh Vũ trầm thấp, như còn chưa phản ứng kịp với câu nói kia.
"Thần thiếp cần một gốc cây Hồng nhan cỏ. Nhưng hoàng thượng lại nói một quốc gia cũng khó đổi lấy. Vậy thần thiếp muốn dùng lục quốc trao đổi cùng hoàng thượng."
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp đón nhận ánh mắt của Quân Khanh Vũ, ngữ khí thong thả nhưng từng chữ rõ ràng.
Sắc mặt của Quân Khanh Vũ trầm xuống, liếc nhìn Tả Khuynh và Hữu Danh, hai người liền cung kính lui ra.
Trong đại điện, chỉ còn hai người cùng tiếng đồng hồ cát nghe rõ ràng.
Quân Khanh Vũ đứng yên một lúc, cuối cùng đi tới tiểu long sàng, tựa vào tấm da hổ mềm mại quý giá, cầm ôn thanh tửu bên cạnh nhấp một ngụm.
"Thục phi, ngươi biết ngươi đang nói gì không?"
"Thần thiếp tất nhiên biết."
Động tác mân rượu hơi chậm lại, hắn nhướn lên lông mi dài, khẽ nở nụ cười, "Nói tiếp."
"Thần thiếp có khả năng trong vòng ba năm, phụ tá hoàng thượng thống nhất lục quốc."
Nàng chỉ có thể làm như vậy, bằng bất cứ giá nào.
Lịch sử ghi chép, Quân Khanh Vũ lúc 22 tuổi sẽ thống nhất lục quốc, trở thành Đế vương Quân quốc cường đại trẻ tuổi nhất trong lịch sử.
Lúc trước khi thấy khối kỳ lân ngọc bội kia, nàng đã biết hắn thật sự chính là Quân Khanh Vũ tài năng trong lịch sử. Nói cách khác, lịch sử sẽ không giả.
"Ba năm?" Ngón tay Quân Khanh Vũ dùng sức nắm cái chén, "Nếu muốn thống nhất lục quốc, dù cho hiện tại Quân quốc có cực mạnh thì chí ít cũng phải dùng tới mười năm. Huống chi Thục phi ngươi biết rất rõ tình cảnh hiện nay của trẫm."
Thống nhất lục quốc... Hiện nay quân lực cường đại, nhưng quân quyền lại bị Mạc thừa tướng nắm giữ. Mà con trai hắn Mạc tướng quân đóng ở biên vực, tay cầm mười vạn đại quân. Hơn nữa quốc khố cũng không giàu có, hơn thế nhà giàu nhất lại là Quân Phỉ Tranh.
Bên trong hậu cung, vây cánh của Thái Hậu khổng lồ, nếu muốn nhổ tận gốc thì không có khả năng.
Mấy năm nay hắn và Cảnh Nhất Bích giãy giụa một chút tam đảng mới suy yếu mà có thể giữ được cục diện hôm nay.
Vậy mà nữ tử này lại mở miệng cuồng ngôn nói sẽ phụ tá hắn trong vòng ba năm thống nhất lục quốc!
Nghĩ đến đây, Quân Khanh Vũ không khỏi phá lên cười, thanh âm mang theo điểm thê lương.
"Hoàng thượng là không tin chính mình, hay là không tin thần thiếp?"
A Cửu nghiêm túc nhìn về phía Quân Khanh Vũ.
"Ngươi nói xem?"
"Ý tứ chính là hoàng thượng không tin thần thiếp?"
"Tin ngươi? Trẫm tin ngươi thông minh hơn người, nhưng thông minh thế nào cũng chỉ là chút thông minh của nữ nhân. Sao đủ để dùng cho quốc gia đại sự." Hắn dừng một chút, mâu quang sắc bén, "Huống chi hậu cung không được tham chính."
"Cổ nhân có nói, khăn trùm nếu không tu mi. Nữ tử cũng có thể ra chiến trường, bảo vệ quốc gia. Cái gọi là hậu cung không tham chính chẳng qua chỉ là ý nghĩ hạn hẹp của một số người. Cửa cung sâu như biển, bên trong ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, đi lại duy gian, cũng chính là hình ảnh thu nhỏ của quan trường. Vì thế, trí tuệ của nữ nhân nếu có thể đặt vào quan trường thì cũng không cần thiết bại bởi nam tử."
A Cửu dừng một hơi, trên mặt kiên định nở nụ cười, "Hoàng thượng nói thần thiếp chỉ có chút thông minh nhỏ, vậy vì sao không cho thần thiếp một cơ hội để thần thiếp thử một lần."
Tới chỗ này, sắc mặt của Quân Khanh Vũ đã hòa hoãn rất nhiều, ngưng mắt nghe nàng nói từng câu.
Không thể không thừa nhận, tài ăn nói của nàng rất tốt. Hơn nữa lại có sự tự tin và dũng cảm mà những nữ nhân khác không có.
Trong đại điện lại khôi phục yên lặng, ánh mắt của Quân Khanh Vũ rơi vào án bàn, nhất thời sáng ngời, đứng dậy đi qua, từ bên trong rút ra một tấu chương.
"Đã như vậy, trẫm cho ngươi một cơ hội."
A Cửu đại hỉ, nhưng lại nghe thấy Quân Khanh Vũ nói, "Nhưng, Hồng nhan cỏ chỉ sau khi chuyện thành công trẫm mới có thể cho ngươi. Về phần Thu Mặc bị thương, trẫm sẽ để Hữu Danh nhìn một phen, dùng thuốc khác ổn định cho nàng ta."
"Hữu Danh?"
"A, Thục phi ngươi không biết, Hữu Danh là thế gia y, phụ thân là Thần y Hữu Thuần."
"Thần thiếp đã hiểu, tất nhiên sẽ làm mọi chuyện thỏa đáng." Nói xong, giơ tay lên tiếp nhận tấu chương trong tay Quân Khanh Vũ.
"Mọi việc không đơn giản như ngươi nghĩ." Quân Khanh Vũ gọi một tiếng Tả Khuynh, phân phó mấy câu, không được một hồi công phu, A Cửu liền thấy Cảnh Nhất Bích đi vào đại điện.
Trong điện đốt long diên hương quý báu, Quân Khanh Vũ ngồi trên long ỷ, A Cửu cùng Cảnh Nhất Bích ngồi hai phía bên dưới.
Tấu chương trong tay chỉ có bốn chữ —— Mộ Dung Tự Tô.
Mộ Dung là dòng dõi hoàng tộc, hai chữ Tự Tô thanh tú phiêu nhiên, thoáng ẩn hiện lên khí phách.
Nhìn tấu chương dùng thiếp vàng để viết, hơn nữa bên ngoài là trù bố Tô Châu quý báu, xung quanh còn khảm nạm ngà voi.
Mở ra, rơi vào trong mắt dĩ nhiên là chữ viết quen thuộc của Cảnh Nhất Bích.
Thấy A Cửu cầm tấu chương kia, Cảnh Nhất Bích cả kinh, nhìn trong điện chỉ còn ba người bọn họ, thì cũng đã ngờ tới việc mới xảy ra.
Mộ Dung Tự Tô, Tam hoàng tử Sở quốc, năm nay hai mươi ba tuổi.
Lúc phụ hoàng hắn chấp chính, phổ biến sưu cao thuế nặng, thực thi thập đại cực hình ới nguyệt nô, ẩn có nội loạn. Mà hai tháng trước, hoàng đế lại đột nhiên ôm bệnh nằm giường mà vẫn không sắc lập Thái tử.
Bây giờ thế cục gấp gáp, người có thực quyền nhất là Tam hoàng tử lại đột nhiên rời khỏi Sở quốc, lấy thân phận thương nhân đi tới Quân quốc.
Mạc gia, Quân Phỉ Tranh, thậm chí Cảnh Nhất Bích đều đã đưa thiệp mời đến, nhưng tất cả cùng bị đối phương cự tuyệt, thậm chí còn không thừa nhận thân phận của mình.
Nhìn xong nội dung bên trong, A Cửu đã hiểu đại khái sự tình.
"Trẫm cho ngươi năm ngày, chỉ cần ngươi có thể đem thiếp mời đến trong tay Mộ Dung Tam hoàng tử, đồng thời thành công mời hắn dự tiệc, vậy nhiệm vụ của ngươi sẽ hoàn thành."
Đừng nhìn việc đưa thiếp mời đơn giản, kỳ thực lại khó như lên trời.
A Cửu nắm chặt tấu chương, trong đầu thiên hồi bách chuyển, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng Quân Khanh Vũ lãnh trào.
"Nếu như không được, bây giờ ngươi có thể từ bỏ."
Hắn, thậm chí là Cảnh Nhất Bích đều cảm thấy A Cửu không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này.
Để cho nàng đi chỉ là muốn đả kích nhuệ khí của nàng, để nàng biết khó mà lui.
"Thần thiếp nhất định trong vòng năm ngày hoàn thành nhiệm vụ."
"Cái gì? Vậy nói một chút cái nhìn của ngươi."
Hắn thật muốn xem xem bọn họ một tháng cũng không hoàn thành nhiệm vụ thì nữ nhân này làm thế nào dùng năm ngày đã hoàn thành.
A Cửu nhìn Cảnh Nhất Bích, cười nhạt nói, "Giờ Thái tử chưa lập, Hoàng thượng lại bệnh tình nguy kịch mà Tam hoàng tử không ở trong cung lấy danh hiếu tâm, điều này nói rõ Thái tử chi chiến chắc chắn xảy ra."
"Lần này hắn chọn tới Quân quốc có thực lực mạnh, mục đích rất rõ ràng, chính là vì tìm kiếm hậu thuẫn, hi vọng giúp hắn một tay tranh đoạt ngôi vị Thái tử."
Quân Khanh Vũ gật đầu, suy nghĩ của bọn họ cũng giống nàng, "Nếu đã như vậy, vì sao Mạc thừa tướng, Thập nhị vương gia, thậm chí trẫm cũng có ý ủng hộ hắn mà hắn lại cự tuyệt?"
A Cửu hiểu ý cười, "Đây là điều đương nhiên. Thái tử chi chiến, Sở quốc tất nhiên long trời lở đất, tất nhiên hắn sẽ lo lắng: bọ ngựa phía trước hoàng tước phía sau."
Lúc này, ánh mắt của Cảnh Nhất Bích lộ ra vẻ thán phục, nghe A Cửu tiếp tục nói, "Sở quốc nội loạn, hắn càng sợ có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vậy thì Sở quốc chính là tự sụp đổ. Vì thế hắn muốn so sánh tam phương xem ai là người không chỉ có thực lực mà còn thành tâm muốn ủng hộ hắn."
"Xem ra Thục phi đã định liệu trước với lần này." Khóe mắt của Quân Khanh Vũ xẹt qua nét mừng nhàn nhạt.
Cô gái này, chỉ bằng ý nghĩ lần này nếu là nam nhi thì chắc chắn sẽ làm ra đại tác phẩm... chỉ tiếc.
"Cài này..." A Cửu ngừng một hồi, nhìn về phía Cảnh Nhất Bích, "Sợ rằng còn cần Bích công tử giúp đỡ."
"Có thể giúp đỡ Thục phi nương nương, Cảnh Nhất Bích vô cùng vinh hạnh."
Thấy hắn sảng khoái đáp ứng, A Cửu cười cười. Không nghĩ đến sau khi xuyên qua ngàn năm, bọn họ vẫn còn có thể cùng cộng sự.
Nhưng sắc mặt của Quân Khanh Vũ ngồi trên ghế lại đột nhiên trầm xuống. Hắn nhìn hai người phía dưới nhìn nhau cười, có chút vô cùng chói mắt.
Cho phép hay không cho phép, còn phải nhìn mặt hoàng đế hắn, chứ không phải là Cảnh Nhất Bích.
Rõ ràng hai người kia đã vứt hắn qua một bên. (Anh ghen nha :v)
"Đã như vậy thì thần thiếp cáo lui trước. Nếu có chỗ không hiểu thì thỉnh Bích công tử chỉ giáo nhiều hơn."
Nói xong, nàng mỉm cười gật đầu hành lễ với Cảnh Nhất Bích, sau đó ra khỏi đại điện.
Sắc mặt của Quân Khanh Vũ càng tối hơn. Nàng lại dám quên đối hắn!
"Cảnh Nhất Bích, ngươi cùng nàng rất thân sao?"
Thanh âm rõ ràng bất thiện, Cảnh Nhất Bích nghe xong ngẩn ra, vừa ngẩng đầu đã thấy mâu quang sắc bén của Quân Khanh Vũ.
"Thần chỉ cảm thấy Thục phi là một nữ tử rất đặc biệt."
"Vậy sao?" Quân Khanh Vũ cười lạnh đứng lên, để Hữu Danh đỡ tới cửa đại điện, "Cho dù có đặc biệt, nàng cũng vẫn là Thục phi, là nữ nhân của trẫm."
"Ngươi nói cái gì?"
Giọng của Quân Khanh Vũ trầm thấp, như còn chưa phản ứng kịp với câu nói kia.
"Thần thiếp cần một gốc cây Hồng nhan cỏ. Nhưng hoàng thượng lại nói một quốc gia cũng khó đổi lấy. Vậy thần thiếp muốn dùng lục quốc trao đổi cùng hoàng thượng."
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp đón nhận ánh mắt của Quân Khanh Vũ, ngữ khí thong thả nhưng từng chữ rõ ràng.
Sắc mặt của Quân Khanh Vũ trầm xuống, liếc nhìn Tả Khuynh và Hữu Danh, hai người liền cung kính lui ra.
Trong đại điện, chỉ còn hai người cùng tiếng đồng hồ cát nghe rõ ràng.
Quân Khanh Vũ đứng yên một lúc, cuối cùng đi tới tiểu long sàng, tựa vào tấm da hổ mềm mại quý giá, cầm ôn thanh tửu bên cạnh nhấp một ngụm.
"Thục phi, ngươi biết ngươi đang nói gì không?"
"Thần thiếp tất nhiên biết."
Động tác mân rượu hơi chậm lại, hắn nhướn lên lông mi dài, khẽ nở nụ cười, "Nói tiếp."
"Thần thiếp có khả năng trong vòng ba năm, phụ tá hoàng thượng thống nhất lục quốc."
Nàng chỉ có thể làm như vậy, bằng bất cứ giá nào.
Lịch sử ghi chép, Quân Khanh Vũ lúc 22 tuổi sẽ thống nhất lục quốc, trở thành Đế vương Quân quốc cường đại trẻ tuổi nhất trong lịch sử.
Lúc trước khi thấy khối kỳ lân ngọc bội kia, nàng đã biết hắn thật sự chính là Quân Khanh Vũ tài năng trong lịch sử. Nói cách khác, lịch sử sẽ không giả.
"Ba năm?" Ngón tay Quân Khanh Vũ dùng sức nắm cái chén, "Nếu muốn thống nhất lục quốc, dù cho hiện tại Quân quốc có cực mạnh thì chí ít cũng phải dùng tới mười năm. Huống chi Thục phi ngươi biết rất rõ tình cảnh hiện nay của trẫm."
Thống nhất lục quốc... Hiện nay quân lực cường đại, nhưng quân quyền lại bị Mạc thừa tướng nắm giữ. Mà con trai hắn Mạc tướng quân đóng ở biên vực, tay cầm mười vạn đại quân. Hơn nữa quốc khố cũng không giàu có, hơn thế nhà giàu nhất lại là Quân Phỉ Tranh.
Bên trong hậu cung, vây cánh của Thái Hậu khổng lồ, nếu muốn nhổ tận gốc thì không có khả năng.
Mấy năm nay hắn và Cảnh Nhất Bích giãy giụa một chút tam đảng mới suy yếu mà có thể giữ được cục diện hôm nay.
Vậy mà nữ tử này lại mở miệng cuồng ngôn nói sẽ phụ tá hắn trong vòng ba năm thống nhất lục quốc!
Nghĩ đến đây, Quân Khanh Vũ không khỏi phá lên cười, thanh âm mang theo điểm thê lương.
"Hoàng thượng là không tin chính mình, hay là không tin thần thiếp?"
A Cửu nghiêm túc nhìn về phía Quân Khanh Vũ.
"Ngươi nói xem?"
"Ý tứ chính là hoàng thượng không tin thần thiếp?"
"Tin ngươi? Trẫm tin ngươi thông minh hơn người, nhưng thông minh thế nào cũng chỉ là chút thông minh của nữ nhân. Sao đủ để dùng cho quốc gia đại sự." Hắn dừng một chút, mâu quang sắc bén, "Huống chi hậu cung không được tham chính."
"Cổ nhân có nói, khăn trùm nếu không tu mi. Nữ tử cũng có thể ra chiến trường, bảo vệ quốc gia. Cái gọi là hậu cung không tham chính chẳng qua chỉ là ý nghĩ hạn hẹp của một số người. Cửa cung sâu như biển, bên trong ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, đi lại duy gian, cũng chính là hình ảnh thu nhỏ của quan trường. Vì thế, trí tuệ của nữ nhân nếu có thể đặt vào quan trường thì cũng không cần thiết bại bởi nam tử."
A Cửu dừng một hơi, trên mặt kiên định nở nụ cười, "Hoàng thượng nói thần thiếp chỉ có chút thông minh nhỏ, vậy vì sao không cho thần thiếp một cơ hội để thần thiếp thử một lần."
Tới chỗ này, sắc mặt của Quân Khanh Vũ đã hòa hoãn rất nhiều, ngưng mắt nghe nàng nói từng câu.
Không thể không thừa nhận, tài ăn nói của nàng rất tốt. Hơn nữa lại có sự tự tin và dũng cảm mà những nữ nhân khác không có.
Trong đại điện lại khôi phục yên lặng, ánh mắt của Quân Khanh Vũ rơi vào án bàn, nhất thời sáng ngời, đứng dậy đi qua, từ bên trong rút ra một tấu chương.
"Đã như vậy, trẫm cho ngươi một cơ hội."
A Cửu đại hỉ, nhưng lại nghe thấy Quân Khanh Vũ nói, "Nhưng, Hồng nhan cỏ chỉ sau khi chuyện thành công trẫm mới có thể cho ngươi. Về phần Thu Mặc bị thương, trẫm sẽ để Hữu Danh nhìn một phen, dùng thuốc khác ổn định cho nàng ta."
"Hữu Danh?"
"A, Thục phi ngươi không biết, Hữu Danh là thế gia y, phụ thân là Thần y Hữu Thuần."
"Thần thiếp đã hiểu, tất nhiên sẽ làm mọi chuyện thỏa đáng." Nói xong, giơ tay lên tiếp nhận tấu chương trong tay Quân Khanh Vũ.
"Mọi việc không đơn giản như ngươi nghĩ." Quân Khanh Vũ gọi một tiếng Tả Khuynh, phân phó mấy câu, không được một hồi công phu, A Cửu liền thấy Cảnh Nhất Bích đi vào đại điện.
Trong điện đốt long diên hương quý báu, Quân Khanh Vũ ngồi trên long ỷ, A Cửu cùng Cảnh Nhất Bích ngồi hai phía bên dưới.
Tấu chương trong tay chỉ có bốn chữ —— Mộ Dung Tự Tô.
Mộ Dung là dòng dõi hoàng tộc, hai chữ Tự Tô thanh tú phiêu nhiên, thoáng ẩn hiện lên khí phách.
Nhìn tấu chương dùng thiếp vàng để viết, hơn nữa bên ngoài là trù bố Tô Châu quý báu, xung quanh còn khảm nạm ngà voi.
Mở ra, rơi vào trong mắt dĩ nhiên là chữ viết quen thuộc của Cảnh Nhất Bích.
Thấy A Cửu cầm tấu chương kia, Cảnh Nhất Bích cả kinh, nhìn trong điện chỉ còn ba người bọn họ, thì cũng đã ngờ tới việc mới xảy ra.
Mộ Dung Tự Tô, Tam hoàng tử Sở quốc, năm nay hai mươi ba tuổi.
Lúc phụ hoàng hắn chấp chính, phổ biến sưu cao thuế nặng, thực thi thập đại cực hình ới nguyệt nô, ẩn có nội loạn. Mà hai tháng trước, hoàng đế lại đột nhiên ôm bệnh nằm giường mà vẫn không sắc lập Thái tử.
Bây giờ thế cục gấp gáp, người có thực quyền nhất là Tam hoàng tử lại đột nhiên rời khỏi Sở quốc, lấy thân phận thương nhân đi tới Quân quốc.
Mạc gia, Quân Phỉ Tranh, thậm chí Cảnh Nhất Bích đều đã đưa thiệp mời đến, nhưng tất cả cùng bị đối phương cự tuyệt, thậm chí còn không thừa nhận thân phận của mình.
Nhìn xong nội dung bên trong, A Cửu đã hiểu đại khái sự tình.
"Trẫm cho ngươi năm ngày, chỉ cần ngươi có thể đem thiếp mời đến trong tay Mộ Dung Tam hoàng tử, đồng thời thành công mời hắn dự tiệc, vậy nhiệm vụ của ngươi sẽ hoàn thành."
Đừng nhìn việc đưa thiếp mời đơn giản, kỳ thực lại khó như lên trời.
A Cửu nắm chặt tấu chương, trong đầu thiên hồi bách chuyển, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng Quân Khanh Vũ lãnh trào.
"Nếu như không được, bây giờ ngươi có thể từ bỏ."
Hắn, thậm chí là Cảnh Nhất Bích đều cảm thấy A Cửu không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này.
Để cho nàng đi chỉ là muốn đả kích nhuệ khí của nàng, để nàng biết khó mà lui.
"Thần thiếp nhất định trong vòng năm ngày hoàn thành nhiệm vụ."
"Cái gì? Vậy nói một chút cái nhìn của ngươi."
Hắn thật muốn xem xem bọn họ một tháng cũng không hoàn thành nhiệm vụ thì nữ nhân này làm thế nào dùng năm ngày đã hoàn thành.
A Cửu nhìn Cảnh Nhất Bích, cười nhạt nói, "Giờ Thái tử chưa lập, Hoàng thượng lại bệnh tình nguy kịch mà Tam hoàng tử không ở trong cung lấy danh hiếu tâm, điều này nói rõ Thái tử chi chiến chắc chắn xảy ra."
"Lần này hắn chọn tới Quân quốc có thực lực mạnh, mục đích rất rõ ràng, chính là vì tìm kiếm hậu thuẫn, hi vọng giúp hắn một tay tranh đoạt ngôi vị Thái tử."
Quân Khanh Vũ gật đầu, suy nghĩ của bọn họ cũng giống nàng, "Nếu đã như vậy, vì sao Mạc thừa tướng, Thập nhị vương gia, thậm chí trẫm cũng có ý ủng hộ hắn mà hắn lại cự tuyệt?"
A Cửu hiểu ý cười, "Đây là điều đương nhiên. Thái tử chi chiến, Sở quốc tất nhiên long trời lở đất, tất nhiên hắn sẽ lo lắng: bọ ngựa phía trước hoàng tước phía sau."
Lúc này, ánh mắt của Cảnh Nhất Bích lộ ra vẻ thán phục, nghe A Cửu tiếp tục nói, "Sở quốc nội loạn, hắn càng sợ có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vậy thì Sở quốc chính là tự sụp đổ. Vì thế hắn muốn so sánh tam phương xem ai là người không chỉ có thực lực mà còn thành tâm muốn ủng hộ hắn."
"Xem ra Thục phi đã định liệu trước với lần này." Khóe mắt của Quân Khanh Vũ xẹt qua nét mừng nhàn nhạt.
Cô gái này, chỉ bằng ý nghĩ lần này nếu là nam nhi thì chắc chắn sẽ làm ra đại tác phẩm... chỉ tiếc.
"Cài này..." A Cửu ngừng một hồi, nhìn về phía Cảnh Nhất Bích, "Sợ rằng còn cần Bích công tử giúp đỡ."
"Có thể giúp đỡ Thục phi nương nương, Cảnh Nhất Bích vô cùng vinh hạnh."
Thấy hắn sảng khoái đáp ứng, A Cửu cười cười. Không nghĩ đến sau khi xuyên qua ngàn năm, bọn họ vẫn còn có thể cùng cộng sự.
Nhưng sắc mặt của Quân Khanh Vũ ngồi trên ghế lại đột nhiên trầm xuống. Hắn nhìn hai người phía dưới nhìn nhau cười, có chút vô cùng chói mắt.
Cho phép hay không cho phép, còn phải nhìn mặt hoàng đế hắn, chứ không phải là Cảnh Nhất Bích.
Rõ ràng hai người kia đã vứt hắn qua một bên. (Anh ghen nha :v)
"Đã như vậy thì thần thiếp cáo lui trước. Nếu có chỗ không hiểu thì thỉnh Bích công tử chỉ giáo nhiều hơn."
Nói xong, nàng mỉm cười gật đầu hành lễ với Cảnh Nhất Bích, sau đó ra khỏi đại điện.
Sắc mặt của Quân Khanh Vũ càng tối hơn. Nàng lại dám quên đối hắn!
"Cảnh Nhất Bích, ngươi cùng nàng rất thân sao?"
Thanh âm rõ ràng bất thiện, Cảnh Nhất Bích nghe xong ngẩn ra, vừa ngẩng đầu đã thấy mâu quang sắc bén của Quân Khanh Vũ.
"Thần chỉ cảm thấy Thục phi là một nữ tử rất đặc biệt."
"Vậy sao?" Quân Khanh Vũ cười lạnh đứng lên, để Hữu Danh đỡ tới cửa đại điện, "Cho dù có đặc biệt, nàng cũng vẫn là Thục phi, là nữ nhân của trẫm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.