Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung
Chương 90
Đông Mật
19/07/2016
Thân thể A Cửu cứng đờ, kinh hoảng mở mắt, chống lại tử đồng mang theo ý cười.
"Có phải hay không?" Hắn lại cắn một ngụm, bá đạo hỏi, sau đó hai tay giữ lại eo nàng, dùng sức cố định nàng.
Chẳng lẽ hắn nhớ?
A Cửu giật mình, vô thức muốn né tránh, nhưng đối phương như đã liệu đến một chiêu này của nàng, hung hăng khảm nhập càng sâu, mang ý xâm lược.
"Phải không?" Âm cuối vô hạn tà mị, hoàn toàn bất đồng với lạnh lùng vừa rồi.
A Cửu kinh hoảng nhớ tới đêm đó hắn đắc ý nói bên tai nàng, ta đã xem qua sách.
Không phải lúc này hắn đang đem nhưng thứ đoán được dùng trên người nàng chứ?
"Đêm đó, là ta say." Hắn nhướn môi cười.
Nhưng loại cảm giác này, lại không cách nào quên được.
Thân thể mềm mại, lửa nóng chặt dồn như làm hắn tan chảy trong sung sướng, giống như bị nghiện độc mà tham luyến không ngớt.
Vậy mà nữ nhân này, sau khi hắn tỉnh lại lại bỏ trốn mất dạng, thậm chí hoàn toàn bỏ qua chuyện này.
Đáng hận nhất là vì giấu giếm hắn, nàng đã hủy đi chứng cứ cùng hiện trường.
Hắn nhớ ở trong xe ngựa, lần đầu tiên nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong lòng có quỷ dị.
Ngày trước nàng vẫn luôn cao ngạo quật cường. Vậy mà ở một khắc kia, lại ngượng ngùng chưa từng thấy qua.
"Trả lời ta."
Động tác dụng lực làm chân mày nữ tử trong lòng khó chịu nhíu lại, cắn môi không chịu nói.
"Mai Nhị, ngươi không chịu nói sao?" Hắn xấu xa cười, thân thể như ngựa hoang thoát cương, không thể khống chế dục hỏa bốc lên, bắt đầu ồn ào náo động.
Trong lúc nhất thời, bão tố đột nhiên cướp đoạt làm nàng có chút thất kinh.
Này... Đêm đó thiếu chút nữa còn muốn nàng là người dẫn đạo... vậy mà bây giờ động tác của hắn, quả thực chính là —— cầm thú!
Sư tỷ nói, nam nhân trời sinh đã có thể làm cầm thú, mà nữ nhân nếu không thao luyện thì vĩnh viễn không làm nên trò trống gì.
Khi đó nàng kiên quyết phản đối việc dùng thân thể đi giết người, nhưng cũng tin tưởng mình đã thấy nhiều sẽ không xa lạ.
Vậy mà bây giờ đối mặt với thiếu niên bá đạo này, nàng lại cảm thấy trước kia mình hoàn toàn không học được gì cả.
Nhớ đêm đó bị hắn lật tới lật lui, ngày hôm sau ngay cả bước đi cũng thành vấn đề, A Cửu vội vàng nắm lấy bờ vai hắn, có chút hung ác nói, "Quân Khanh Vũ, ngươi... ngươi nhẹ chút?"
Thân thể người phía trên mềm mại phất qua thân thể ửng đỏ của nàng, cao ngạo nói, "Không."
"Ngươi..."
Hắn ôm nàng, động tác thật ôn nhu đi rất nhiều, thanh âm vì tình dục mà run rẩy, "Mai Nhị, nói cho trẫm biết, đêm đó là như vậy sao?" Tay hắn vuốt ve tóc nàng, sau đó dọc theo tấm lưng trơn bóng trượt xuống.
Toàn thân bỗng nhiên run lên, nàng cũng không tỏ ra yếu kém chút nào, đặt tay lên bên hông hắn vuốt nhẹ, nghe thấy bên môi hắn tràn ra một tiếng hừ nhẹ.
Sư tỷ nói, muội đừng nhìn cái giường kia nhỏ bé, kỳ thực đó chính là chiến trường sinh tử.
A Cửu nhớ lại, lúc này mới hiểu, trong lời của nàng có rất nhiều đích lý.
Mà đêm nay, trong vô số lần chiến đấu bị hắn khiêu khích, ngay từ đầu nàng đã thất bại thảm hại, thua không chỉ thân thể, còn có chính mình.
Sắc đẹp thay cơm, nàng chẳng qua chỉ là người bình thường, không biết từ lúc nào đã bắt đầu mê luyến tử đồng lúc nhìn nàng, còn có ngón tay đẹp đẽ phất qua thân thể...
Bắt đầu từ khi nào? Là trên đại điện phong phi, khi hắn lướt qua như vượt ngàn năm mà đến?
Là hắn nói, Thục phi, ngươi đừng quên ngươi là nữ nhân của trẫm?
Hay là ở Hải đường điện, hắn mạo hiểm chống đối Thái hậu, cứu nàng ra?
Hay là, lần đó sau khi say rượu?
Hay là, bây giờ?
Quân Khanh Vũ vẻ mặt thỏa mãn ngủ bên cạnh, một tay ôm nàng, một tay vòng quanh tóc nàng, bên môi ẩn ẩn nụ cười.
Thêm một lần liều mạng chơi trò phá cốt, vốn tưởng rằng sau khi mệt mỏi sẽ ngủ, nhưng ý thức của A Cửu lại rất rõ ràng.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, cuối cùng dừng trên cánh môi thở ra nhiệt khí làm cho đầu óc của nàng hỗn loạn một mảnh.
Thập Nhất nói, ngàn năm trước, Quân Khanh Vũ khi chết chỉ mới 25 tuổi.
"Mai Nhị." Quân Khanh Vũ nâng môi mỏng, "Không ngủ à? Chẳng lẽ, còn muốn?"
Vội thu hồi tay, A Cửu giả bộ ngủ, khí tức nóng rực kia lại lần nữa phun bên tai nàng. Lúc này Quân Khanh Vũ đã tỉnh lại, lần nữa xoay người áp trên người nàng.
"Mai Nhị, ngươi thật khiến cho người ta đau đầu."
"Đau đầu?" Nàng buông tha mở mắt. Nàng biết nếu dám giả bộ ngủ thì người này nhất định sẽ tùy ý làm bậy.
"Ừm." Hắn mỉm cười, con ngươi thâm trầm, tay đặt ở ngực nàng, "Bởi vì, ta xem không hiểu lòng ngươi."
Trời còn chưa sáng, hàn ý chính sâu, A Cửu nhẹ nhàng lạnh run. Chưa kịp trả lời thì nghe thấy tiếng Hữu Danh dẫn theo mấy phần lo nghĩ, "Hoàng thượng, hoàng thượng."
Quân Khanh Vũ không vui nhíu mày, "Hữu Danh, đầu trên cổ ngươi không an phận sao?"
"Hoàng thượng, tì chức có việc gấp."
Quân Khanh Vũ lúc này mới đứng dậy khoác áo, nhìn sắc trời, sau đó lấy áo choàng hồ cừu khoác cho A Cửu, "Mai Nhị, ở đây không an toàn, ta sẽ sai Tả Khuynh đưa ngươi về Mai ẩn điện."
A Cửu gật đầu, sau đó nhìn hắn đứng dậy, từ bên trong lấy ra một cái hộp màu hồng nhỏ, bên trong có chu sa chói mắt.
Hắn dùng bút chấm vào chu sa, nhấc cánh tay nàng, điểm nhẹ lên trên, một giọt chu sa lập tức xuất hiện.
"Đừng để nó rơi mất." Đặt cái hộp kia vào trong tay nàng, ý cười bên môi có chút buồn bã, "Nó sẽ làm ngươi thêm an toàn."
A Cửu hiểu hắn có ý gì.
Mười sáu tuổi hắn đã phong phi, nhưng ba năm sau cũng chưa từng chạm qua người nào.
Nguyên do chỉ sợ xuất phát từ sự kiêng kỵ với Thái hậu và Vinh quý phi.
Ngày ấy hắn đưa khăn máu cho Thái hậu, làm nàng suýt nữa chết trong tay Mạc Hải Đường.
Còn lần này, vì bảo vệ nàng, hắn tự mình đốt thủ cung sa.
Nghe thấy động tĩnh bên trong, Hữu Danh lúc này mới đẩy cửa tiến vào, nhưng gương mặt đã sớm gấp đến độ trắng bệch.
"Rốt cuộc làm sao vậy?"
Hữu Danh liếc mắt nhìn A Cửu, sau đó thấp giọng bên người Quân Khanh Vũ rỉ tai mấy câu.
"Sao ngươi không nói sớm." Thanh âm đột nhiên giận dữ, Quân Khanh Vũ phẩy tay áo một cái, mang theo Hữu Danh vội vã ra khỏi tẩm cung.
Bước đi vội vã, như đã quên mất A Cửu còn ở bên trong.
A Cửu nhất thời ngẩn người, lập tức cởi áo choàng của hắn ra, cầm tố y khoác lên người, sau đó vội vã đuổi theo.
Đường đêm khuya, đôi giầy không thích hợp, A Cửu đứng ở chỗ cao nhìn ba người đi về phía dược thiện phòng, hành động cực kỳ bí ẩn.
Vô thức nắm chặt hộp trong tay, A Cửu chưa từng thấy lạnh như thế. Sau đó nàng xoay người nhảy xuống tường cao.
Thái giám ngự thiện phòng gác đêm đã sớm ngủ, A Cửu đứng ở cửa, nhìn vết chân trên mặt đất, chú ý tới tranh chữ trên một mặt tường.
Từ trước tới nay nàng rất hiểu biết với cơ quan mật thất, nhưng lần trước tới quả thực đã vội vàng mà không chú ý đến mặt tường này.
A Cửu hít sâu một hơi, thấy trên một ám cách còn dấu tay chưa biến mất, liền đẩy cửa vào.
Ám đạo ở trước mắt không hề có mùi mục nát, trái lại có một mùi hương nhàn nhạt.
Vòng qua cửa nhỏ, đẩy thêm một cánh cửa nữa là một đình viện hẻo lánh vô cùng hiu quạnh.
Mà Tả Khuynh cùng Hữu Danh đang đứng ở cửa viện.
Ở đây hẳn là biệt viện bị vứt bỏ, không lớn, không giống nơi phi tần từng ở, cũng chính vì vậy càng không nhìn được gì.
A Cửu nhảy lên nóc nhà, sau đó lật ngói, một màn bên trong kia cũng không ngoài dự đoán. Nhưng vẫn làm cho nàng hô hấp ngưng đọng.
Một nữ tử ngồi trên giường nhỏ, tóc buông xoã trên vai, dung mạo tuyệt thế, cầm trong tay quạt ngọc quý báu, sau đó ném mạnh xuống đất.
Gương mặt đó, trước sau quen thuộc như một, không giống trong mộng, cũng không phải đang vẽ, cũng không phải ở sơn giả vội vã thoáng nhìn.
Quân Khanh Vũ đưa lưng về phía A Cửu, vì thế không thể thấy rõ mặt hắn.
A Cửu nhìn hắn chậm rãi đi lên, ôm nữ tử vào trong lòng, nhẹ giọng nói gì đó, thanh âm rất thấp, mang theo sủng nịch.
Nữ tử kia nhẹ nhàng cười, ngay cả khi quần áo xộc xệch cũng bách thái sinh mị, sau đó chậm rãi đẩy Quân Khanh Vũ ra, cầm cái vòng ngọc khác dùng sức ném trên mặt đất. Miếng ngọc liền biến thành từng mảnh vụn, thật chói mắt.
"Có phải hay không?" Hắn lại cắn một ngụm, bá đạo hỏi, sau đó hai tay giữ lại eo nàng, dùng sức cố định nàng.
Chẳng lẽ hắn nhớ?
A Cửu giật mình, vô thức muốn né tránh, nhưng đối phương như đã liệu đến một chiêu này của nàng, hung hăng khảm nhập càng sâu, mang ý xâm lược.
"Phải không?" Âm cuối vô hạn tà mị, hoàn toàn bất đồng với lạnh lùng vừa rồi.
A Cửu kinh hoảng nhớ tới đêm đó hắn đắc ý nói bên tai nàng, ta đã xem qua sách.
Không phải lúc này hắn đang đem nhưng thứ đoán được dùng trên người nàng chứ?
"Đêm đó, là ta say." Hắn nhướn môi cười.
Nhưng loại cảm giác này, lại không cách nào quên được.
Thân thể mềm mại, lửa nóng chặt dồn như làm hắn tan chảy trong sung sướng, giống như bị nghiện độc mà tham luyến không ngớt.
Vậy mà nữ nhân này, sau khi hắn tỉnh lại lại bỏ trốn mất dạng, thậm chí hoàn toàn bỏ qua chuyện này.
Đáng hận nhất là vì giấu giếm hắn, nàng đã hủy đi chứng cứ cùng hiện trường.
Hắn nhớ ở trong xe ngựa, lần đầu tiên nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong lòng có quỷ dị.
Ngày trước nàng vẫn luôn cao ngạo quật cường. Vậy mà ở một khắc kia, lại ngượng ngùng chưa từng thấy qua.
"Trả lời ta."
Động tác dụng lực làm chân mày nữ tử trong lòng khó chịu nhíu lại, cắn môi không chịu nói.
"Mai Nhị, ngươi không chịu nói sao?" Hắn xấu xa cười, thân thể như ngựa hoang thoát cương, không thể khống chế dục hỏa bốc lên, bắt đầu ồn ào náo động.
Trong lúc nhất thời, bão tố đột nhiên cướp đoạt làm nàng có chút thất kinh.
Này... Đêm đó thiếu chút nữa còn muốn nàng là người dẫn đạo... vậy mà bây giờ động tác của hắn, quả thực chính là —— cầm thú!
Sư tỷ nói, nam nhân trời sinh đã có thể làm cầm thú, mà nữ nhân nếu không thao luyện thì vĩnh viễn không làm nên trò trống gì.
Khi đó nàng kiên quyết phản đối việc dùng thân thể đi giết người, nhưng cũng tin tưởng mình đã thấy nhiều sẽ không xa lạ.
Vậy mà bây giờ đối mặt với thiếu niên bá đạo này, nàng lại cảm thấy trước kia mình hoàn toàn không học được gì cả.
Nhớ đêm đó bị hắn lật tới lật lui, ngày hôm sau ngay cả bước đi cũng thành vấn đề, A Cửu vội vàng nắm lấy bờ vai hắn, có chút hung ác nói, "Quân Khanh Vũ, ngươi... ngươi nhẹ chút?"
Thân thể người phía trên mềm mại phất qua thân thể ửng đỏ của nàng, cao ngạo nói, "Không."
"Ngươi..."
Hắn ôm nàng, động tác thật ôn nhu đi rất nhiều, thanh âm vì tình dục mà run rẩy, "Mai Nhị, nói cho trẫm biết, đêm đó là như vậy sao?" Tay hắn vuốt ve tóc nàng, sau đó dọc theo tấm lưng trơn bóng trượt xuống.
Toàn thân bỗng nhiên run lên, nàng cũng không tỏ ra yếu kém chút nào, đặt tay lên bên hông hắn vuốt nhẹ, nghe thấy bên môi hắn tràn ra một tiếng hừ nhẹ.
Sư tỷ nói, muội đừng nhìn cái giường kia nhỏ bé, kỳ thực đó chính là chiến trường sinh tử.
A Cửu nhớ lại, lúc này mới hiểu, trong lời của nàng có rất nhiều đích lý.
Mà đêm nay, trong vô số lần chiến đấu bị hắn khiêu khích, ngay từ đầu nàng đã thất bại thảm hại, thua không chỉ thân thể, còn có chính mình.
Sắc đẹp thay cơm, nàng chẳng qua chỉ là người bình thường, không biết từ lúc nào đã bắt đầu mê luyến tử đồng lúc nhìn nàng, còn có ngón tay đẹp đẽ phất qua thân thể...
Bắt đầu từ khi nào? Là trên đại điện phong phi, khi hắn lướt qua như vượt ngàn năm mà đến?
Là hắn nói, Thục phi, ngươi đừng quên ngươi là nữ nhân của trẫm?
Hay là ở Hải đường điện, hắn mạo hiểm chống đối Thái hậu, cứu nàng ra?
Hay là, lần đó sau khi say rượu?
Hay là, bây giờ?
Quân Khanh Vũ vẻ mặt thỏa mãn ngủ bên cạnh, một tay ôm nàng, một tay vòng quanh tóc nàng, bên môi ẩn ẩn nụ cười.
Thêm một lần liều mạng chơi trò phá cốt, vốn tưởng rằng sau khi mệt mỏi sẽ ngủ, nhưng ý thức của A Cửu lại rất rõ ràng.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, cuối cùng dừng trên cánh môi thở ra nhiệt khí làm cho đầu óc của nàng hỗn loạn một mảnh.
Thập Nhất nói, ngàn năm trước, Quân Khanh Vũ khi chết chỉ mới 25 tuổi.
"Mai Nhị." Quân Khanh Vũ nâng môi mỏng, "Không ngủ à? Chẳng lẽ, còn muốn?"
Vội thu hồi tay, A Cửu giả bộ ngủ, khí tức nóng rực kia lại lần nữa phun bên tai nàng. Lúc này Quân Khanh Vũ đã tỉnh lại, lần nữa xoay người áp trên người nàng.
"Mai Nhị, ngươi thật khiến cho người ta đau đầu."
"Đau đầu?" Nàng buông tha mở mắt. Nàng biết nếu dám giả bộ ngủ thì người này nhất định sẽ tùy ý làm bậy.
"Ừm." Hắn mỉm cười, con ngươi thâm trầm, tay đặt ở ngực nàng, "Bởi vì, ta xem không hiểu lòng ngươi."
Trời còn chưa sáng, hàn ý chính sâu, A Cửu nhẹ nhàng lạnh run. Chưa kịp trả lời thì nghe thấy tiếng Hữu Danh dẫn theo mấy phần lo nghĩ, "Hoàng thượng, hoàng thượng."
Quân Khanh Vũ không vui nhíu mày, "Hữu Danh, đầu trên cổ ngươi không an phận sao?"
"Hoàng thượng, tì chức có việc gấp."
Quân Khanh Vũ lúc này mới đứng dậy khoác áo, nhìn sắc trời, sau đó lấy áo choàng hồ cừu khoác cho A Cửu, "Mai Nhị, ở đây không an toàn, ta sẽ sai Tả Khuynh đưa ngươi về Mai ẩn điện."
A Cửu gật đầu, sau đó nhìn hắn đứng dậy, từ bên trong lấy ra một cái hộp màu hồng nhỏ, bên trong có chu sa chói mắt.
Hắn dùng bút chấm vào chu sa, nhấc cánh tay nàng, điểm nhẹ lên trên, một giọt chu sa lập tức xuất hiện.
"Đừng để nó rơi mất." Đặt cái hộp kia vào trong tay nàng, ý cười bên môi có chút buồn bã, "Nó sẽ làm ngươi thêm an toàn."
A Cửu hiểu hắn có ý gì.
Mười sáu tuổi hắn đã phong phi, nhưng ba năm sau cũng chưa từng chạm qua người nào.
Nguyên do chỉ sợ xuất phát từ sự kiêng kỵ với Thái hậu và Vinh quý phi.
Ngày ấy hắn đưa khăn máu cho Thái hậu, làm nàng suýt nữa chết trong tay Mạc Hải Đường.
Còn lần này, vì bảo vệ nàng, hắn tự mình đốt thủ cung sa.
Nghe thấy động tĩnh bên trong, Hữu Danh lúc này mới đẩy cửa tiến vào, nhưng gương mặt đã sớm gấp đến độ trắng bệch.
"Rốt cuộc làm sao vậy?"
Hữu Danh liếc mắt nhìn A Cửu, sau đó thấp giọng bên người Quân Khanh Vũ rỉ tai mấy câu.
"Sao ngươi không nói sớm." Thanh âm đột nhiên giận dữ, Quân Khanh Vũ phẩy tay áo một cái, mang theo Hữu Danh vội vã ra khỏi tẩm cung.
Bước đi vội vã, như đã quên mất A Cửu còn ở bên trong.
A Cửu nhất thời ngẩn người, lập tức cởi áo choàng của hắn ra, cầm tố y khoác lên người, sau đó vội vã đuổi theo.
Đường đêm khuya, đôi giầy không thích hợp, A Cửu đứng ở chỗ cao nhìn ba người đi về phía dược thiện phòng, hành động cực kỳ bí ẩn.
Vô thức nắm chặt hộp trong tay, A Cửu chưa từng thấy lạnh như thế. Sau đó nàng xoay người nhảy xuống tường cao.
Thái giám ngự thiện phòng gác đêm đã sớm ngủ, A Cửu đứng ở cửa, nhìn vết chân trên mặt đất, chú ý tới tranh chữ trên một mặt tường.
Từ trước tới nay nàng rất hiểu biết với cơ quan mật thất, nhưng lần trước tới quả thực đã vội vàng mà không chú ý đến mặt tường này.
A Cửu hít sâu một hơi, thấy trên một ám cách còn dấu tay chưa biến mất, liền đẩy cửa vào.
Ám đạo ở trước mắt không hề có mùi mục nát, trái lại có một mùi hương nhàn nhạt.
Vòng qua cửa nhỏ, đẩy thêm một cánh cửa nữa là một đình viện hẻo lánh vô cùng hiu quạnh.
Mà Tả Khuynh cùng Hữu Danh đang đứng ở cửa viện.
Ở đây hẳn là biệt viện bị vứt bỏ, không lớn, không giống nơi phi tần từng ở, cũng chính vì vậy càng không nhìn được gì.
A Cửu nhảy lên nóc nhà, sau đó lật ngói, một màn bên trong kia cũng không ngoài dự đoán. Nhưng vẫn làm cho nàng hô hấp ngưng đọng.
Một nữ tử ngồi trên giường nhỏ, tóc buông xoã trên vai, dung mạo tuyệt thế, cầm trong tay quạt ngọc quý báu, sau đó ném mạnh xuống đất.
Gương mặt đó, trước sau quen thuộc như một, không giống trong mộng, cũng không phải đang vẽ, cũng không phải ở sơn giả vội vã thoáng nhìn.
Quân Khanh Vũ đưa lưng về phía A Cửu, vì thế không thể thấy rõ mặt hắn.
A Cửu nhìn hắn chậm rãi đi lên, ôm nữ tử vào trong lòng, nhẹ giọng nói gì đó, thanh âm rất thấp, mang theo sủng nịch.
Nữ tử kia nhẹ nhàng cười, ngay cả khi quần áo xộc xệch cũng bách thái sinh mị, sau đó chậm rãi đẩy Quân Khanh Vũ ra, cầm cái vòng ngọc khác dùng sức ném trên mặt đất. Miếng ngọc liền biến thành từng mảnh vụn, thật chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.