Chương 102: Chặt Đi Vây Cánh
Lalam
12/09/2023
Nhìn hoàng thượng và Linh Quý Phi lại vui vẻ như trước đám người hầu cũng mừng theo, len lén nhìn nhau cười vui vẻ.
" Ngoài đây lâu không tốt, trẫm đưa nàng về Xuân Viên cung nghỉ ngơi" Duật Hy buông nàng ra, đưa tay ôm lấy eo nàng.
" Dạ" Mạnh Hạ Hạ mỉm cười gật đầu.
" Hạ nhi trẫm hứa với nàng, nữ nhân độc ác đó sẽ sớm chịu hình phạt thôi". Duật Hy đỡ nàng ngồi xuống ghế, ánh mắt chắc chắn hứa với nàng.
" Thiếp nhờ Ngũ sư huynh điều tra về loài ong mà hoàng hậu đang nuôi, nhưng hôm trước huynh ấy nói rằng không tìm thấy chúng nữa, hoàng hậu dường như đã biết điều gì đó, đi trước thần thiếp xóa sạch dấu vết rồi". Nàng cứ nghĩ sẽ nắm chắc được manh mối hạ bệ hoàng hậu trong tay nhưng nàng hẳn là quá xem thường trí tuệ của hoàng hậu rồi.
" Hoàng hậu có thể giết chết lũ ong kia để xóa sạch dấu vết, nhưng lượng độc trong máu các phi tần kia lấy gì xóa sạch" Duật Hy ghé đầu vào bụng Mạnh Hạ Hạ hôn lên bụng nàng.
" Hoàng hậu là người thông minh, hơn nữa lại có Đức gia hậu thuẫn nếu không có bằng chứng rõ ràng thiếp e rằng không thể làm gì nàng".
" Hạ nhi sẽ sớm thôi khi vây cánh kia bị chặt đứt hoàng hậu cũng sẽ không là hoàng hậu nữa" Hắn từ bụng nàng rời đi sau đó ghé sát lại hôn lên môi Mạnh Hạ Hạ, mấy hôm nay hắn rất nhớ nàng, nhớ đến không thể ngủ ngon giấc, lúc này đây được ôm nàng trong tay hắn mới cảm thấy yên tâm.
" Bẩm hoàng thượng Hách Cận vệ đang chờ người ở Di hòa cung" Tô công công đi vào bẩm báo.
" Hạ nhi trẫm trở về Di hòa cung xử lý việc xong sẽ trở lại" Duật Hy ôm nàng thêm một lúc sau đó mới đứng dậy rời đi.
Mạnh Hạ Hạ thấy hắn rời đi liền buồn chán, không biết làm gì tiếp theo, cảm thấy có chút buồn ngủ đi lại giường tháo giầy nằm xuống.
" Tham kiến hoàng thượng"
" Bình thân đi".
" Hoàng thượng đây là vàng thần đã lấy được từ mật thất trong nhà họ Hoằng kia, ngoài số vàng này ra còn rất nhiều hòm đựng châu báu quý giá khác được cất giấu bên trong mật thất kia" Cận vệ lấy đĩnh vàng trong tay áo ra đưa cho Tô công công.
" Tô công công mang vàng thời Đông Quốc ra đây cho trẫm" Duật Hy cầm đĩnh vàng lên quan sát, hình dạng đĩnh vàng này rất thô sơ.
" Bẩm hoàng thượng" Tô công công đi lấy vàng xong quay trở lại đem tới đưa cho hoàng thượng.
" Tô Cát ông nhìn xem giống nhau phải không" Duật Hy đặt hai đĩnh vàng gần nhau quan sát.
" Đúng là một khuôn đúc ra thưa hoàng thượng" . Tô công công nhìn qua hai đĩnh vàng kia quả thật là một khuôn đúc ra.
" Thì ra chuyện kho báu giấu ở mỏ vàng Đông sơn là có thật, đến cả phụ hoàng trẫm còn không chắc chắn, thế mà Hoằng Đề kia lại tìm thấy, Ông ta bao nhiêu năm nay sống với đống của cải này trong tay đúng là hưởng thụ".
" Cầm chiếu chỉ của trẫm đến giao cho Đắc đại nhân Tri phủ Tô An, lục soát Hoằng gia, tội danh gì bảo ông ta tự nghĩ đi, miễn là đưa được người và đống của cải kia về là được". Duật Hy ngồi viết mật chỉ đưa cho cận vệ, tránh đêm dài nắm mộng nhanh chóng thực hiện vẫn tốt hơn.
" Dạ thần xin tuân lệnh".
" Vật chứng trong tay xem Hoằng Đề kia lấy gì chối cãi, thật may là hắn điều tra ra trước khi ông ta chết, nếu không lấy ai phán tội danh này đây, nếu kho báu kia đã được ông ta tìm thấy vậy gia gia và mẫu thân của nàng ấy hẳn cũng do ông ta sát hại.
Hoằng Đề đúng là một con cáo già, một mình âm thầm ôm trọn kho báu mà không ai hay biết, tốn biết bao nhiêu thời gian của hắn mới tra ra được, ông trời cũng thật có mắt đấy chứ, nếu hắn không gặp Mạnh Hạ Hạ thì đã để lọt lưới một con cá lớn rồi.
........
" Phụ thân con sẽ vào cung tham gia kỳ tuyển tú" Ngọc Thấu đứng trước Ngọc đại nhân nói lên ý nghĩ của mình, dù ông không cho nàng vẫn sẽ tham gia.
" Ngọc nhi đây là con tự muốn đi trên con đường trông gai đây sao, bao nhiêu nhà tốt không chọn lại thích chung trượng phu với tỷ tỷ mình". Ngọc Thái phó thở dài, nữ nhi mà ông yêu thương nâng niu từ bao giờ lại trở lên không nghe lời như vậy.
" Phụ thân đó có phải trông gai hay không sao người lại có thể nhận định trước như vậy, con sẽ khiến nhà họ Ngọc chúng ta ngày càng hưng thịnh". Hoàng hậu hứa sẽ giúp nàng có địa vị cao trong cung, một ngày nào đó vị trí hoàng hậu kia cũng sẽ nằm trong tay nàng thôi.
" Tùy con vậy" Ngọc thái phó nhìn Ngọc Thấu rồi đi vào trong phòng, đã nói đến nước đó vẫn không thay đổi được thì tùy nha đầu này vậy.
" Phụ thân người xem một ngày nào đó ngày nào đó con sẽ khiến người phải xem trọng con" Ngọc Thấu nhìn phụ thân không quan tâm mình, ánh mắt không vui nói thầm.
" Nương nương nô tùy vừa nghe tin, Ngọc tiểu thư cũng có trong danh sách sẽ nhập cung tham gia kỳ tuyển tú lần này" Phúc Hỷ vội vàng đi tới bẩm báo.
" Cái gì" Ngọc phi đang ngồi chải tóc nghe được lời Phúc Hỷ vừa nói dường như không mấy tin tưởng vào tai mình.
" Nô tùy vừa ở bên nội vụ phủ về, danh sách đã được nội vụ phủ gửi lên hoàng hậu rồi "
" Thật là cứng đầu" Ngọc Ngưng thở dài, liệu vào cung rồi tình tỷ muội của bọn họ sẽ còn không hay chính bọn họ cũng sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đấu hậu cung này.
.....
Hoàng hậu cầm danh sách đăng ký tham gia tuyển tú mà người bên vụ nội phủ mới đưa tới, miệng hài lòng mỉm cười.
" Từ Tâm nhắc nhở nội vụ phủ một chút, chiếu cố Ngọc tiểu thư kia thật tốt". Để nàng ta thuận lợi một chút, sau đó nếm trải khổ cực mới có thể giúp nàng ta có thêm lòng dạ nữ nhân được.
" Hoàng hậu người cảm thấy Ngọc tiểu thư kia hơn Lệ Quý nhân sao" Từ Tâm cảm thấy hoàng hậu sao lại phí tâm tư như vậy giúp nhà họ Ngọc kia không phải trong tay đã có Lệ Quý nhân rồi sao
" Lệ Quý nhân đó sao, cô ta nghe lời nhưng dã tâm chưa đủ, nhát gan, còn Ngọc Thấu kia lại khác, cô ta ái mộ hoàng thượng trong lòng có sự đố kỵ, khát vọng cũng hơn hẳn người khác, nếu biết lợi dụng tốt sẽ rất có ích đối với ta". Ngọc gia cũng là gia tộc lớn so với nhà Lệ gia hơn hẳn.
" Dạ" Từ Tâm nghe xong dường như đã hiểu cúi người lui ra ngoài.
Hoàng hậu bị tước quyền quản lý lục cung, nhưng Trác Phi kia cũng coi là người khôn ngoan biết điều, những việc lớn trong hậu cung vẫn biết hỏi qua nàng trước.
BChương 103:àn Tay Dính Máu
Trong đêm Hoằng gia bỗng nhiên bị quan phủ bao vây, Bổ đầu phủ Tô An dẫn theo binh lính đi sau vào.
" Các ngươi biết lão gia chúng ta là ai không"
Bổ đầu giơ lệnh bài của tri phủ ra cho tên kia xem " Ta được lệnh của Tri phủ khám xét Hoằng gia các người, người đâu lục soát".
" To gan" Hoằng Đề do mặc vội mà y phục chưa chỉnh tề đi ra, gằn giọng lên quát.
" Hoằng lão gia, có người tố cáo các người buôn hàng cấm, chúng ta chỉ phụng mệnh Đắc đại nhân làm nhiệm vụ mà thôi".
Hoằng Đề thấy tình hình không ổn liền ra hiệu cho gia đinh đi tìm cứu viện, nhưng tên gia đinh ra đến cửa liền bị đám binh lính quan phủ bắt lại.
" Lục soát đi" Bổ đầu ra lệnh đám binh lính liền chia nhau ra lục soát khắp nơi, mấy cận vệ người của hoàng thượng phái đi, Hách cận vệ mặc trên mình y phục của binh lính quan phủ cùng mấy người khác nhìn nhau rồi đi vào phòng lúc trước đã từng tới.
" Phụ thân" Hoằng Tiềm thấy binh lính cứ thế lục soát khắp nơi lo lắng nhìn Hoằng Đề.
" Bọn họ không lục soát được sẽ rời đi, chúng ta xưa nay không buôn hàng cấm cần gì phải sợ".
" Mau vào đây tìm thấy rồi" Hách cận vệ bí mật mở mật thất ra sau đó sai người kêu mấy tên lính kia vào khênh đồ ra.
Hoằng Đề nghe thấy vậy thì kinh ngạc, nhìn đám binh thi nhau hướng phòng ông chạy tới, lòng liền nóng như lửa đốt, đi theo sau.
" Mang hết ra ngoài" Bổ đầu ra lệnh cho đám lính, làm thương nhân không ngờ lại giầu như vậy, giương vàng chất đầy nhà.
" Các ngươi, ai cho các ngươi động vào đồ của ta" Hoằng Đề vào trong phát hiện đám lính kia đang khênh giương gỗ từ trong mật thất của ông đi ra, cơn đau tim ập đến run rẩy nói.
" Mang tất cả chúng về phủ, người đâu bắt Hoằng Đề lại".
" Các ngươi phụ thân ta mắc tội gì mà các ngươi giám động vào phụ thân ta, các ngươi biết phụ thân ta có chức vị thế nào trong triều không mà dám động vào".
" Chúng ta làm theo lệnh, đại công tử ngươi có điều gì thắc mắc ngày mai hãy đến công đường Đắc đại nhân sẽ giải quyết, người đâu đưa đi". Bổ đầu phất tay đám binh lính lần lượt mang giương ra xe, đi sau cùng là Hoằng Đề đang được cấm vệ quân cải trang áp giải đi.
" Đa tạ bổ đầu" đến cửa cung Hách cận vệ cúi người cảm ơn bổ đầu, sau đó ra lệnh cho đám cấm vệ quân đã chờ sẵn ở cửa cung đi tới xe ngựa, vận chuyển giương giương xuống đem vào trong cung.
" Các ngươi...... Ngươi định làm gì" Hoằng Đề bị cấm vệ quân lôi xuống xe ngựa, vẫn thái hộ hống hách chửi người, bỗng ông ta nhận ra điều gì đó trước mặt ông ta không phải là cửa hoàng cung sao, trong lòng Hoằng Đề lúc này mới thấy hoảng sợ, lại nghĩ tới đống vàng trong mật thất kia ý nghĩ lóe lên trong đầu.
" Đại nhân là việc của ti chức, ngài khách sáo rồi". Bổ đầu đã hoàn thành nhiệm vụ Đắc đại nhân giao cho liền dẫn theo binh lính rời đi.
" Tham kiến hoàng thượng người và vàng đã được đưa tới, đang ở bên ngoài chờ ý chỉ của người".
" Vàng thì mang vào trong, còn người thì đem tới ti hình bộ trẫm sẽ thẩm vấn".
" Giải ông ta đến ti hình bộ" Hách cận vệ nhận được ý chỉ liền lui ra ngoài dẫn người đi.
" Đi thôi đến ti hình bộ " Duật Hy nhìn đám cấm vệ quân lần lượt khênh gương vàng vào bên trong sau đó gập tấu chương lại nói với Tô công công, rồi đứng dậy di chuyển đến ti hình bộ.
" Kiểm tra xem đâu là gương vàng thời Đông quốc thì xung vào quốc khố, còn lại cứ để đó đã" Duật Hy trên đường đi nhắc nhở Võ Kim.
" Đại nhân người của hoàng thượng áp giải phậm nhân tới, nhắc đại nhân chuẩn bị một chút hoàng thượng đang tới đây thẩm vấn" Người trong ti hình bộ đến bẩm báo Phương đại nhân.
"Các ngươi đi chuẩn bị đi, ta ra nghênh tiếp thánh giá" Phương đại nhân mau chóng đứng dậy đi ra ngoài.
" Tham kiến hoàng thượng".
" Bình thâm cả đi".
" Hoàng thượng phạm nhân kia có lai lịch thế nào" Phương đại nhân đi sau dò hỏi.
" Là Hoằng Đề" Duật Hy trả lời.
" Hoằng Đề" Phương đại nhân kinh ngạc sao dạo này, ti hình bộ của ông lại tiếp nhiều nhân vật quan trọng thế này chứ.
" Giải phạm nhân lên".
" Phạm nhân to gan thấy hoàng thượng còn không quỳ".
Hoằng Đề nhìn người nam nhân mặc hoàng bào đôi chân run rẩy quỳ xuống, từ lúc từ chức đã hơn hai mươi năm ông ta chưa trở lại hoàng cung, không ngờ ngày trở lại, lại là lao ngục " Thảo dân xin tham kiến hoàng thượng".
" Hoằng Đề là người có công với hoàng thất người đâu ban ngồi ".
" Thảo dân đa tạ long ân".
" Ông có biết tại sao trẫm lại đưa ông tới đây không".
" Hoàng thượng thứ cho thảo dân ngu muội".
" Mấy giương vàng kia có lai lịch thế nào".
" Hoàng thượng đó đều là gia sản của thảo dân bao năm buôn bán tích góp mà có".
" Thương nhân giàu vậy sao, quốc khố của triều đình còn không giầu bằng thương nhân các người rồi, Hoằng Đề nể tình ông có ơn cứu tổ phụ trẫm, trẫm đã cho ông ân huệ rồi, nếu không muốn đến tuổi này còn chịu đau đớn do cực hình thì tốt nhất lên khai ra".
" Hoàng thượng phán tội phải có bằng chứng, người chỉ dựa vào số giương vàng kia đã nhận định thảo dân phạm tội, thứ cho thảo dân xin hỏi thảo dân là phạm tội gì".
" Hoằng Đề kho báu Đông quốc kia trẫm không biết ngươi dùng cách gì lấy được, nhưng số người ngươi từng sát hại để tránh tiết lộ kho báu ngày trước ngươi nghĩ đã xóa sạch dấu vết rồi sao, Hoằng Đề ngươi nhận ra chứ, lệnh bài khảm hình đại bàng này trên còn dính máu của người năm xưa đã bị ngươi sát hại đấy".
" Hoàng thượng thảo dân không hiểu những gì người nói".
" Hay cho Hoằng Đề ngươi không hổ danh lão thần tiền triều, áp giải hắn lên đây". Duật Hy thấy ông ta nếu không có chứng cứ sẽ không bao giờ nhận tội, liền sai người đưa nhân chứng vào.
" Thảo dân xin tham kiến hoàng thượng". Một người mặc y phục thường dân bước vào quỳ trước công đường.
" Ngẩng đầu lên nhìn kỹ cho trẫm ông ta có phải là người trước kia đã thuê ca ca ngươi đi vào núi đào kho báu không".
" Hoàng thượng đúng là ông ta, ông ta có hóa thành tro thảo dân cũng nhận ra, lúc đó cả thảo dân và ca ca vì ngân lượng được nhận quá lớn mà cả hai cùng đến ghi danh, sau đó vì mẫu thân thảo dân trở bệnh, nên hai huynh đệ thảo dân đành quyết định một người ở lại chăm sóc mẫu thân một người theo ông ta đi vào núi, nhưng chờ cả tháng vẫn không thấy ca ca trở lại thảo dân lo lắng đã tập hợp người thân của những người tham gia đi vào núi tìm kiếm không ngờ lúc đi khỏe mạnh lúc gặp lại họ đã trở thành những xác chết rồi, là ông ta chính ông ta sau khi tìm thấy vàng sợ bọn họ sẽ làm lộ ra nên giệt khẩu". Người nam nhân ánh mắt căm phẫn nhớ lại lúc phát hiện ra ca ca cùng các thôn dân khác bị người ta giết rất thê thảm.
" Ngươi đừng ngậm máu phun người, ngươi lấy gì khẳng định là ta giết ca ca ngươi".
" Vì không thể khẳng định nên bấy lâu nay chúng ta mới để ngươi sống yên ổn, nhưng ông trời thật có mắt ta cuối cùng cũng chờ được ngày gặp lại ngươi, có thể nói ra sự việc năm xưa".
" Hoằng Đề ngươi có thể không nhận ngươi giết người, nhưng số vàng kia ngươi giải thích thế nào, đừng nói ngươi đam mê ngân lượng thời đó nên thu gon lại". Duật Hy nhíu mày nhìn ông ta.
Hoằng Đề nghe hoàng thượng hỏi như vậy không biết trả lời thế nào mới thoát được tội " Hoàng thượng chỗ vàng kia đúng là thảo dân đã tìm thấy, nhưng nó không thuộc quyền quản lý của triều đình mà ở chỗ khác, thảo dân mắc tội gì".
" Lúc đó ông vẫn đang là mệnh quan của triều đình, ông phải biết mọi tài sản trong đất nước này, đều thuộc quyền quản lý của triều đình, mọi hành chiếm đoạt làm của riêng, đều bị khép vào tội tham ô". Phương đại nhân nghe xong liền nói.
" Bây giờ thảo dân chỉ là một thương nhân, mà tội tham ô kia chỉ dành cho quan lại, chỗ vàng kia triều đình cũng đã lấy đi rồi".
" Hoằng Đề chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi sao, bao nhiêu người chết dưới tay ông, ông cứ thế xóa sạch ư, đưa Triệu Mã vào". Duật Hy thật là khâm phục ông ta, may mắn thay ông ta đã từ quan nếu không sẽ còn hơn cả hai nhà kia.
" Thảo dân Triệu Mã từng giữ chức quan Giám sát mỏ vàng Đông Sơn xin tham kiến hoàng thượng".
" Triệu Mã hãy nói ra những gì ngươi biết, có hoàng thượng ở đây." Tô công công lên tiếng.
" Dạ bẩm hoàng thượng năm xưa thảo dân cùng Mộc Diễm, Trịnh Khâm đều giữ chức vị cao ở Mỏ vàng Đông Sơn, một hôm trong lúc đào vàng một thợ mỏ đã phát hiện được một cái giương trong đó chất đầy vàng của thời Đông quốc, Hoàng Sứ đô đốc Đông Sơn lúc bấy giờ cũng đã đến kiểm tra.
Vài ngày sau thì Hoằng Đề cũng từ kinh thành tới nói là phụng mệnh của hoàng thượng tới tìm kho báu, cả ba người chúng thảo dân theo ông ta tìm kiến gần nửa tháng cuối cùng cũng phát hiện ra vị trí chính xác của nơi giấu kho báu kia, định sẽ trở về sẽ báo lên triều đình, nhưng vài ngày sau thảo dân phát hiện những người trong mỏ vàng đều mất tích một cách kỳ lạ, 3 người bọn thảo dân bắt đầu nhận ra, có lẽ cái chết của bọn họ đều liên quan đến kho báu kia, và người sát hại bọn họ ngoài Hoằng Đề ra không còn ai khác, hóa ra ông ta thực chất không muốn báo lên triều đình nơi giấu kho báu. Lúc đó chúng thảo dân không còn cách nào khác nên đã bí mật từ quan chuyển đi chỗ khác sinh sống, nhằm thoát kiếp nạn này.
3 năm sau khi thảo dân từ quan có một đám người áo đen đã tới lục soát nhà thảo dân may mắn lúc đó thảo dân ra ngoài nên đã thoát được nan nhưng đệ đệ và gia quyến của thảo dân đều bị sát hại, có thể bọn chúng đã nhận nhầm đệ đệ thành thảo dân". Hôm nay đã tới được đây cái chết đối với ông đã không còn đáng sợ nữa rồi.
" Triệu Mã, Mộc Diễm Và Trịnh Khâm kia đã sớm bị sát hại rồi" Duật Hy nhìn Triệu Mã, nói cho hắn biết người xưa đều không con.
" Thảo dân cũng đoán ra ông ta vì muốn độc chiếm kho báu việc gì cũng giám làm".
" Ngoài đây lâu không tốt, trẫm đưa nàng về Xuân Viên cung nghỉ ngơi" Duật Hy buông nàng ra, đưa tay ôm lấy eo nàng.
" Dạ" Mạnh Hạ Hạ mỉm cười gật đầu.
" Hạ nhi trẫm hứa với nàng, nữ nhân độc ác đó sẽ sớm chịu hình phạt thôi". Duật Hy đỡ nàng ngồi xuống ghế, ánh mắt chắc chắn hứa với nàng.
" Thiếp nhờ Ngũ sư huynh điều tra về loài ong mà hoàng hậu đang nuôi, nhưng hôm trước huynh ấy nói rằng không tìm thấy chúng nữa, hoàng hậu dường như đã biết điều gì đó, đi trước thần thiếp xóa sạch dấu vết rồi". Nàng cứ nghĩ sẽ nắm chắc được manh mối hạ bệ hoàng hậu trong tay nhưng nàng hẳn là quá xem thường trí tuệ của hoàng hậu rồi.
" Hoàng hậu có thể giết chết lũ ong kia để xóa sạch dấu vết, nhưng lượng độc trong máu các phi tần kia lấy gì xóa sạch" Duật Hy ghé đầu vào bụng Mạnh Hạ Hạ hôn lên bụng nàng.
" Hoàng hậu là người thông minh, hơn nữa lại có Đức gia hậu thuẫn nếu không có bằng chứng rõ ràng thiếp e rằng không thể làm gì nàng".
" Hạ nhi sẽ sớm thôi khi vây cánh kia bị chặt đứt hoàng hậu cũng sẽ không là hoàng hậu nữa" Hắn từ bụng nàng rời đi sau đó ghé sát lại hôn lên môi Mạnh Hạ Hạ, mấy hôm nay hắn rất nhớ nàng, nhớ đến không thể ngủ ngon giấc, lúc này đây được ôm nàng trong tay hắn mới cảm thấy yên tâm.
" Bẩm hoàng thượng Hách Cận vệ đang chờ người ở Di hòa cung" Tô công công đi vào bẩm báo.
" Hạ nhi trẫm trở về Di hòa cung xử lý việc xong sẽ trở lại" Duật Hy ôm nàng thêm một lúc sau đó mới đứng dậy rời đi.
Mạnh Hạ Hạ thấy hắn rời đi liền buồn chán, không biết làm gì tiếp theo, cảm thấy có chút buồn ngủ đi lại giường tháo giầy nằm xuống.
" Tham kiến hoàng thượng"
" Bình thân đi".
" Hoàng thượng đây là vàng thần đã lấy được từ mật thất trong nhà họ Hoằng kia, ngoài số vàng này ra còn rất nhiều hòm đựng châu báu quý giá khác được cất giấu bên trong mật thất kia" Cận vệ lấy đĩnh vàng trong tay áo ra đưa cho Tô công công.
" Tô công công mang vàng thời Đông Quốc ra đây cho trẫm" Duật Hy cầm đĩnh vàng lên quan sát, hình dạng đĩnh vàng này rất thô sơ.
" Bẩm hoàng thượng" Tô công công đi lấy vàng xong quay trở lại đem tới đưa cho hoàng thượng.
" Tô Cát ông nhìn xem giống nhau phải không" Duật Hy đặt hai đĩnh vàng gần nhau quan sát.
" Đúng là một khuôn đúc ra thưa hoàng thượng" . Tô công công nhìn qua hai đĩnh vàng kia quả thật là một khuôn đúc ra.
" Thì ra chuyện kho báu giấu ở mỏ vàng Đông sơn là có thật, đến cả phụ hoàng trẫm còn không chắc chắn, thế mà Hoằng Đề kia lại tìm thấy, Ông ta bao nhiêu năm nay sống với đống của cải này trong tay đúng là hưởng thụ".
" Cầm chiếu chỉ của trẫm đến giao cho Đắc đại nhân Tri phủ Tô An, lục soát Hoằng gia, tội danh gì bảo ông ta tự nghĩ đi, miễn là đưa được người và đống của cải kia về là được". Duật Hy ngồi viết mật chỉ đưa cho cận vệ, tránh đêm dài nắm mộng nhanh chóng thực hiện vẫn tốt hơn.
" Dạ thần xin tuân lệnh".
" Vật chứng trong tay xem Hoằng Đề kia lấy gì chối cãi, thật may là hắn điều tra ra trước khi ông ta chết, nếu không lấy ai phán tội danh này đây, nếu kho báu kia đã được ông ta tìm thấy vậy gia gia và mẫu thân của nàng ấy hẳn cũng do ông ta sát hại.
Hoằng Đề đúng là một con cáo già, một mình âm thầm ôm trọn kho báu mà không ai hay biết, tốn biết bao nhiêu thời gian của hắn mới tra ra được, ông trời cũng thật có mắt đấy chứ, nếu hắn không gặp Mạnh Hạ Hạ thì đã để lọt lưới một con cá lớn rồi.
........
" Phụ thân con sẽ vào cung tham gia kỳ tuyển tú" Ngọc Thấu đứng trước Ngọc đại nhân nói lên ý nghĩ của mình, dù ông không cho nàng vẫn sẽ tham gia.
" Ngọc nhi đây là con tự muốn đi trên con đường trông gai đây sao, bao nhiêu nhà tốt không chọn lại thích chung trượng phu với tỷ tỷ mình". Ngọc Thái phó thở dài, nữ nhi mà ông yêu thương nâng niu từ bao giờ lại trở lên không nghe lời như vậy.
" Phụ thân đó có phải trông gai hay không sao người lại có thể nhận định trước như vậy, con sẽ khiến nhà họ Ngọc chúng ta ngày càng hưng thịnh". Hoàng hậu hứa sẽ giúp nàng có địa vị cao trong cung, một ngày nào đó vị trí hoàng hậu kia cũng sẽ nằm trong tay nàng thôi.
" Tùy con vậy" Ngọc thái phó nhìn Ngọc Thấu rồi đi vào trong phòng, đã nói đến nước đó vẫn không thay đổi được thì tùy nha đầu này vậy.
" Phụ thân người xem một ngày nào đó ngày nào đó con sẽ khiến người phải xem trọng con" Ngọc Thấu nhìn phụ thân không quan tâm mình, ánh mắt không vui nói thầm.
" Nương nương nô tùy vừa nghe tin, Ngọc tiểu thư cũng có trong danh sách sẽ nhập cung tham gia kỳ tuyển tú lần này" Phúc Hỷ vội vàng đi tới bẩm báo.
" Cái gì" Ngọc phi đang ngồi chải tóc nghe được lời Phúc Hỷ vừa nói dường như không mấy tin tưởng vào tai mình.
" Nô tùy vừa ở bên nội vụ phủ về, danh sách đã được nội vụ phủ gửi lên hoàng hậu rồi "
" Thật là cứng đầu" Ngọc Ngưng thở dài, liệu vào cung rồi tình tỷ muội của bọn họ sẽ còn không hay chính bọn họ cũng sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đấu hậu cung này.
.....
Hoàng hậu cầm danh sách đăng ký tham gia tuyển tú mà người bên vụ nội phủ mới đưa tới, miệng hài lòng mỉm cười.
" Từ Tâm nhắc nhở nội vụ phủ một chút, chiếu cố Ngọc tiểu thư kia thật tốt". Để nàng ta thuận lợi một chút, sau đó nếm trải khổ cực mới có thể giúp nàng ta có thêm lòng dạ nữ nhân được.
" Hoàng hậu người cảm thấy Ngọc tiểu thư kia hơn Lệ Quý nhân sao" Từ Tâm cảm thấy hoàng hậu sao lại phí tâm tư như vậy giúp nhà họ Ngọc kia không phải trong tay đã có Lệ Quý nhân rồi sao
" Lệ Quý nhân đó sao, cô ta nghe lời nhưng dã tâm chưa đủ, nhát gan, còn Ngọc Thấu kia lại khác, cô ta ái mộ hoàng thượng trong lòng có sự đố kỵ, khát vọng cũng hơn hẳn người khác, nếu biết lợi dụng tốt sẽ rất có ích đối với ta". Ngọc gia cũng là gia tộc lớn so với nhà Lệ gia hơn hẳn.
" Dạ" Từ Tâm nghe xong dường như đã hiểu cúi người lui ra ngoài.
Hoàng hậu bị tước quyền quản lý lục cung, nhưng Trác Phi kia cũng coi là người khôn ngoan biết điều, những việc lớn trong hậu cung vẫn biết hỏi qua nàng trước.
BChương 103:àn Tay Dính Máu
Trong đêm Hoằng gia bỗng nhiên bị quan phủ bao vây, Bổ đầu phủ Tô An dẫn theo binh lính đi sau vào.
" Các ngươi biết lão gia chúng ta là ai không"
Bổ đầu giơ lệnh bài của tri phủ ra cho tên kia xem " Ta được lệnh của Tri phủ khám xét Hoằng gia các người, người đâu lục soát".
" To gan" Hoằng Đề do mặc vội mà y phục chưa chỉnh tề đi ra, gằn giọng lên quát.
" Hoằng lão gia, có người tố cáo các người buôn hàng cấm, chúng ta chỉ phụng mệnh Đắc đại nhân làm nhiệm vụ mà thôi".
Hoằng Đề thấy tình hình không ổn liền ra hiệu cho gia đinh đi tìm cứu viện, nhưng tên gia đinh ra đến cửa liền bị đám binh lính quan phủ bắt lại.
" Lục soát đi" Bổ đầu ra lệnh đám binh lính liền chia nhau ra lục soát khắp nơi, mấy cận vệ người của hoàng thượng phái đi, Hách cận vệ mặc trên mình y phục của binh lính quan phủ cùng mấy người khác nhìn nhau rồi đi vào phòng lúc trước đã từng tới.
" Phụ thân" Hoằng Tiềm thấy binh lính cứ thế lục soát khắp nơi lo lắng nhìn Hoằng Đề.
" Bọn họ không lục soát được sẽ rời đi, chúng ta xưa nay không buôn hàng cấm cần gì phải sợ".
" Mau vào đây tìm thấy rồi" Hách cận vệ bí mật mở mật thất ra sau đó sai người kêu mấy tên lính kia vào khênh đồ ra.
Hoằng Đề nghe thấy vậy thì kinh ngạc, nhìn đám binh thi nhau hướng phòng ông chạy tới, lòng liền nóng như lửa đốt, đi theo sau.
" Mang hết ra ngoài" Bổ đầu ra lệnh cho đám lính, làm thương nhân không ngờ lại giầu như vậy, giương vàng chất đầy nhà.
" Các ngươi, ai cho các ngươi động vào đồ của ta" Hoằng Đề vào trong phát hiện đám lính kia đang khênh giương gỗ từ trong mật thất của ông đi ra, cơn đau tim ập đến run rẩy nói.
" Mang tất cả chúng về phủ, người đâu bắt Hoằng Đề lại".
" Các ngươi phụ thân ta mắc tội gì mà các ngươi giám động vào phụ thân ta, các ngươi biết phụ thân ta có chức vị thế nào trong triều không mà dám động vào".
" Chúng ta làm theo lệnh, đại công tử ngươi có điều gì thắc mắc ngày mai hãy đến công đường Đắc đại nhân sẽ giải quyết, người đâu đưa đi". Bổ đầu phất tay đám binh lính lần lượt mang giương ra xe, đi sau cùng là Hoằng Đề đang được cấm vệ quân cải trang áp giải đi.
" Đa tạ bổ đầu" đến cửa cung Hách cận vệ cúi người cảm ơn bổ đầu, sau đó ra lệnh cho đám cấm vệ quân đã chờ sẵn ở cửa cung đi tới xe ngựa, vận chuyển giương giương xuống đem vào trong cung.
" Các ngươi...... Ngươi định làm gì" Hoằng Đề bị cấm vệ quân lôi xuống xe ngựa, vẫn thái hộ hống hách chửi người, bỗng ông ta nhận ra điều gì đó trước mặt ông ta không phải là cửa hoàng cung sao, trong lòng Hoằng Đề lúc này mới thấy hoảng sợ, lại nghĩ tới đống vàng trong mật thất kia ý nghĩ lóe lên trong đầu.
" Đại nhân là việc của ti chức, ngài khách sáo rồi". Bổ đầu đã hoàn thành nhiệm vụ Đắc đại nhân giao cho liền dẫn theo binh lính rời đi.
" Tham kiến hoàng thượng người và vàng đã được đưa tới, đang ở bên ngoài chờ ý chỉ của người".
" Vàng thì mang vào trong, còn người thì đem tới ti hình bộ trẫm sẽ thẩm vấn".
" Giải ông ta đến ti hình bộ" Hách cận vệ nhận được ý chỉ liền lui ra ngoài dẫn người đi.
" Đi thôi đến ti hình bộ " Duật Hy nhìn đám cấm vệ quân lần lượt khênh gương vàng vào bên trong sau đó gập tấu chương lại nói với Tô công công, rồi đứng dậy di chuyển đến ti hình bộ.
" Kiểm tra xem đâu là gương vàng thời Đông quốc thì xung vào quốc khố, còn lại cứ để đó đã" Duật Hy trên đường đi nhắc nhở Võ Kim.
" Đại nhân người của hoàng thượng áp giải phậm nhân tới, nhắc đại nhân chuẩn bị một chút hoàng thượng đang tới đây thẩm vấn" Người trong ti hình bộ đến bẩm báo Phương đại nhân.
"Các ngươi đi chuẩn bị đi, ta ra nghênh tiếp thánh giá" Phương đại nhân mau chóng đứng dậy đi ra ngoài.
" Tham kiến hoàng thượng".
" Bình thâm cả đi".
" Hoàng thượng phạm nhân kia có lai lịch thế nào" Phương đại nhân đi sau dò hỏi.
" Là Hoằng Đề" Duật Hy trả lời.
" Hoằng Đề" Phương đại nhân kinh ngạc sao dạo này, ti hình bộ của ông lại tiếp nhiều nhân vật quan trọng thế này chứ.
" Giải phạm nhân lên".
" Phạm nhân to gan thấy hoàng thượng còn không quỳ".
Hoằng Đề nhìn người nam nhân mặc hoàng bào đôi chân run rẩy quỳ xuống, từ lúc từ chức đã hơn hai mươi năm ông ta chưa trở lại hoàng cung, không ngờ ngày trở lại, lại là lao ngục " Thảo dân xin tham kiến hoàng thượng".
" Hoằng Đề là người có công với hoàng thất người đâu ban ngồi ".
" Thảo dân đa tạ long ân".
" Ông có biết tại sao trẫm lại đưa ông tới đây không".
" Hoàng thượng thứ cho thảo dân ngu muội".
" Mấy giương vàng kia có lai lịch thế nào".
" Hoàng thượng đó đều là gia sản của thảo dân bao năm buôn bán tích góp mà có".
" Thương nhân giàu vậy sao, quốc khố của triều đình còn không giầu bằng thương nhân các người rồi, Hoằng Đề nể tình ông có ơn cứu tổ phụ trẫm, trẫm đã cho ông ân huệ rồi, nếu không muốn đến tuổi này còn chịu đau đớn do cực hình thì tốt nhất lên khai ra".
" Hoàng thượng phán tội phải có bằng chứng, người chỉ dựa vào số giương vàng kia đã nhận định thảo dân phạm tội, thứ cho thảo dân xin hỏi thảo dân là phạm tội gì".
" Hoằng Đề kho báu Đông quốc kia trẫm không biết ngươi dùng cách gì lấy được, nhưng số người ngươi từng sát hại để tránh tiết lộ kho báu ngày trước ngươi nghĩ đã xóa sạch dấu vết rồi sao, Hoằng Đề ngươi nhận ra chứ, lệnh bài khảm hình đại bàng này trên còn dính máu của người năm xưa đã bị ngươi sát hại đấy".
" Hoàng thượng thảo dân không hiểu những gì người nói".
" Hay cho Hoằng Đề ngươi không hổ danh lão thần tiền triều, áp giải hắn lên đây". Duật Hy thấy ông ta nếu không có chứng cứ sẽ không bao giờ nhận tội, liền sai người đưa nhân chứng vào.
" Thảo dân xin tham kiến hoàng thượng". Một người mặc y phục thường dân bước vào quỳ trước công đường.
" Ngẩng đầu lên nhìn kỹ cho trẫm ông ta có phải là người trước kia đã thuê ca ca ngươi đi vào núi đào kho báu không".
" Hoàng thượng đúng là ông ta, ông ta có hóa thành tro thảo dân cũng nhận ra, lúc đó cả thảo dân và ca ca vì ngân lượng được nhận quá lớn mà cả hai cùng đến ghi danh, sau đó vì mẫu thân thảo dân trở bệnh, nên hai huynh đệ thảo dân đành quyết định một người ở lại chăm sóc mẫu thân một người theo ông ta đi vào núi, nhưng chờ cả tháng vẫn không thấy ca ca trở lại thảo dân lo lắng đã tập hợp người thân của những người tham gia đi vào núi tìm kiếm không ngờ lúc đi khỏe mạnh lúc gặp lại họ đã trở thành những xác chết rồi, là ông ta chính ông ta sau khi tìm thấy vàng sợ bọn họ sẽ làm lộ ra nên giệt khẩu". Người nam nhân ánh mắt căm phẫn nhớ lại lúc phát hiện ra ca ca cùng các thôn dân khác bị người ta giết rất thê thảm.
" Ngươi đừng ngậm máu phun người, ngươi lấy gì khẳng định là ta giết ca ca ngươi".
" Vì không thể khẳng định nên bấy lâu nay chúng ta mới để ngươi sống yên ổn, nhưng ông trời thật có mắt ta cuối cùng cũng chờ được ngày gặp lại ngươi, có thể nói ra sự việc năm xưa".
" Hoằng Đề ngươi có thể không nhận ngươi giết người, nhưng số vàng kia ngươi giải thích thế nào, đừng nói ngươi đam mê ngân lượng thời đó nên thu gon lại". Duật Hy nhíu mày nhìn ông ta.
Hoằng Đề nghe hoàng thượng hỏi như vậy không biết trả lời thế nào mới thoát được tội " Hoàng thượng chỗ vàng kia đúng là thảo dân đã tìm thấy, nhưng nó không thuộc quyền quản lý của triều đình mà ở chỗ khác, thảo dân mắc tội gì".
" Lúc đó ông vẫn đang là mệnh quan của triều đình, ông phải biết mọi tài sản trong đất nước này, đều thuộc quyền quản lý của triều đình, mọi hành chiếm đoạt làm của riêng, đều bị khép vào tội tham ô". Phương đại nhân nghe xong liền nói.
" Bây giờ thảo dân chỉ là một thương nhân, mà tội tham ô kia chỉ dành cho quan lại, chỗ vàng kia triều đình cũng đã lấy đi rồi".
" Hoằng Đề chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi sao, bao nhiêu người chết dưới tay ông, ông cứ thế xóa sạch ư, đưa Triệu Mã vào". Duật Hy thật là khâm phục ông ta, may mắn thay ông ta đã từ quan nếu không sẽ còn hơn cả hai nhà kia.
" Thảo dân Triệu Mã từng giữ chức quan Giám sát mỏ vàng Đông Sơn xin tham kiến hoàng thượng".
" Triệu Mã hãy nói ra những gì ngươi biết, có hoàng thượng ở đây." Tô công công lên tiếng.
" Dạ bẩm hoàng thượng năm xưa thảo dân cùng Mộc Diễm, Trịnh Khâm đều giữ chức vị cao ở Mỏ vàng Đông Sơn, một hôm trong lúc đào vàng một thợ mỏ đã phát hiện được một cái giương trong đó chất đầy vàng của thời Đông quốc, Hoàng Sứ đô đốc Đông Sơn lúc bấy giờ cũng đã đến kiểm tra.
Vài ngày sau thì Hoằng Đề cũng từ kinh thành tới nói là phụng mệnh của hoàng thượng tới tìm kho báu, cả ba người chúng thảo dân theo ông ta tìm kiến gần nửa tháng cuối cùng cũng phát hiện ra vị trí chính xác của nơi giấu kho báu kia, định sẽ trở về sẽ báo lên triều đình, nhưng vài ngày sau thảo dân phát hiện những người trong mỏ vàng đều mất tích một cách kỳ lạ, 3 người bọn thảo dân bắt đầu nhận ra, có lẽ cái chết của bọn họ đều liên quan đến kho báu kia, và người sát hại bọn họ ngoài Hoằng Đề ra không còn ai khác, hóa ra ông ta thực chất không muốn báo lên triều đình nơi giấu kho báu. Lúc đó chúng thảo dân không còn cách nào khác nên đã bí mật từ quan chuyển đi chỗ khác sinh sống, nhằm thoát kiếp nạn này.
3 năm sau khi thảo dân từ quan có một đám người áo đen đã tới lục soát nhà thảo dân may mắn lúc đó thảo dân ra ngoài nên đã thoát được nan nhưng đệ đệ và gia quyến của thảo dân đều bị sát hại, có thể bọn chúng đã nhận nhầm đệ đệ thành thảo dân". Hôm nay đã tới được đây cái chết đối với ông đã không còn đáng sợ nữa rồi.
" Triệu Mã, Mộc Diễm Và Trịnh Khâm kia đã sớm bị sát hại rồi" Duật Hy nhìn Triệu Mã, nói cho hắn biết người xưa đều không con.
" Thảo dân cũng đoán ra ông ta vì muốn độc chiếm kho báu việc gì cũng giám làm".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.