Chương 95: Phán Tội
Lalam
12/09/2023
Mạnh Hạ Hạ đưa tay nhắc tà áo y phục lên cao, dảo bước đi qua nối mòn nhỏ ẩm ướt đi vào lãnh cung.
" Mở cửa đi" Mạnh Hạ Hạ nói với lính canh mở cửa phòng Mai phi đang bị giam dữ.
" Giúp ta thắp đèn lên" Trong lãnh cung mùi hôi hám bốc lên, ban ngày vẫn có thể nghe được tiếng chuột kêu, căn phòng tối om không có ánh sáng, nàng không thể nhìn thấy Mai phi đang ở đâu.
Lửa từ ngọn nến mang lại cho căn phòng tối tăm thêm ít ánh sáng, Mai Phi ngồi trên bàn nhìn thẳng vào Mạnh Hạ Hạ, từ lâu nàng ta đã ngồi đó nghe thấy tiếng người đến chỉ là do quá tối nên không biết là ai.
" Hạ phi ngươi là đến để chế nhạo ta" Mai Phi hai bên má sưng vù khóe miệng còn dỉ máu do đêm qua mới bị vả xong, ánh mắt căm phẫn hướng về phía Mạnh Hạ Hạ.
" Cô nghĩ là thế thì cứ cho là thế đi" Mạnh Hạ Hạ đi đến bên cạnh cô ta ngồi xuống.
" Là ngươi tiện nhân hại ta trước mặt hoàng thượng".
" Bình thường thấy cô diễn kịch giỏi như vậy, không ngờ cũng rất thông minh, là ta hại đấy thì sao nào" Mạnh Hạ Hạ thẳng thắn thừa nhận.
" Tiện nhân ngươi hại ta và Dực ca ta có làm ma cũng sẽ trở về khiến cho ngươi sống không bằng chết" Mai Phi nói xong lao người về phía Mạnh Hạ Hạ, định đưa tay túm lấy cổ nàng.
" Nương nương cẩn thận, người đâu" Tiểu Yến thấy vậy hô to đi tới bên cạnh Mai Phi đưa tay giữ lấy nàng ta.
Đám lính thấy tiếng kêu bên trong liền mở cửa xông vào, Mạnh Hạ Hạ đưa tay phẩy phẩy mấy cái bảo bọn họ lui ra ngoài.
"Mai Phi, ta khuyên ngươi nên tiết kiệm sức thì hơn".
"Hạ phi tiện nhân, ta và ngươi không thù oán gì ngươi lại hại ta thành ra như vậy".
" Không thù oán gì sao, Mai Phi à không Mai Nhu ngươi nói như vậy không cảm thấy tê đầu lưỡi sao" Mạnh Hạ Hạ nhíu mắt nhìn về phía Mai Phi, khuôn mặt cô ta giờ đây khiến người khác kinh sợ khác nào một người điên đâu.
" Ha ha thì ra ngươi biết là ta hại ngươi, là hoàng thượng quá bao che cho ngươi rồi không với kế hoạch của ta ngươi có thể thoát tội được sao" Kế hoạch mà nàng đã tỉ mỉ sắp xếp, cảm thấy không một sơ hở thế mà nàng ta có thể thoát tội.
" Từ đầu ngươi đã cấu kết với Đức Dực sắp xếp hại ta, còn nghĩ ra cả phương án thất bại sẽ tìm người gánh tội, xong việc thủ tiêu đầu mối, tên tình nhân kia của ngươi cũng thật biết phối hợp" Mạnh Hạ Hạ ngồi kể chi tiết cho cô ta nghe kế hoạch mà cô ta gọi là tỉ mỉ kia.
" Ngươi sao lại biết là ta làm, ta và ngươi xưa nay không chạm mặt, sẽ không nghi ngờ là ta làm".
" Nhớ A Tỏa chứ là ta đã cứu cung nữ đó thoát chết".
" Cô ta chưa chết" Mai Phi ngạc nhiên, không phải Đức Dực nói đã giải quyết xong A Tỏa đó rồi sao, chính nàng cũng nghe được ti hình bộ thông cáo mà.
" Hạ phi ta quên mất cha ngươi là đại nhân ti hình bộ rồi".
" Từ đầu ta đã không nghĩ là mẹ con Đức tần làm rồi, bọn họ không thông minh như vậy, nhưng ta cũng không nghi ngờ cô ngay A Tỏa tỉnh lại ta mới biết".
" Không ngờ Mai Nhu cô lại hận ta như vậy, hao tổn sinh lực vì ta sắp xếp".
" Không phải vì ta hại cô bị hoàng thượng cấm tục mà ghi hận lâu như vậy chứ". Mạnh Hạ Hạ nhớ ra chuyện cũ vì giúp cung nữ tiểu Uyển mà đã gây thù oán với nàng ta rồi.
" Đúng là ta chướng mắt ngươi, trong cung này người ta muốn giết chết là ngươi, ngươi số mạng thật lớn sát thủ ta thuê cũng không giết được ngươi".
Mạnh Hạ Hạ nhớ đến có lần nàng bị sát thủ tới ám sát, hóa ra là nàng ta làm " Ta cứ nghĩ trong cung này ta có rất nhiều kẻ thù, nên cũng không để ý điều tra, cô làm thì từ nay về sau ta yên tâm rồi".
Mai Phi nghe Mạnh Hạ Hạ chợt im lặng " Ta và Đức Dực quen nhau đã rất lâu rồi ta và chàng ấy đã hứa hẹn với nhau rất nhiều, cho dù có làm thiếp của chàng ta cũng cam tâm tình nguyện, nhưng phụ thân ta không muốn như vậy ông ấy bắt ép ta vào cung, sống những ngày tháng lạnh lẽo trong hoàng cung này, một hôm ta tình cờ gặp lại chàng ấy trong yến tiệc, không ngờ trái tim ta vẫn như vậy chỉ hướng về một mình chàng, chính là ta đã dụ dỗ chàng ấy phạm tội, là ta đã hại chàng ấy, Hạ phi nói cho ta nghe chàng ấy thế nào rồi".
" Ngươi lo cho mình trước đi, nhà hắn có kim bài miễn tử hắn chưa chết được".
" Vậy ta yên tâm rồi, chàng còn sống thật tốt, những năm qua có được chàng ta rất hạnh phúc dù phải lén lút ngày sợ bị người khác phát hiện".
" Nương nương đến giờ xử phạt Mai thị rồi" Công công đi vào theo phía sau là một cô cô.
" Công công làm việc đi" Mạnh Hạ Hạ đi ra ngoài.
Trong phòng tiếng bạt tai vang lên nghe thật sợ hãi. Mỗi ngày đều chịu đau đớn thế này hóa ra cái chết lại nhẹ nhàng như vậy.
" Thánh chỉ tới, hoàng hậu tiếp chỉ : Hoàng hậu Đức thị cai quản hậu cung không vẹn toàn, nay trẫm ra chiếu chỉ xử phạt, cấm túc hoàng hậu một tháng, thu lại quyền cai quản hậu cung giao cho Trác Phi tạm thời xử lý khâm thử".
" Hoàng hậu nương nương mời người tiếp chỉ" Tô công công đọc xong mang chiếu chỉ tới đưa chờ mãi không thấy hoàng hậu nhận.
Đức hoàng hậu đưa tay ra nhận thánh chỉ, bàn tay run lên, mất quyền cai quản hậu cung nàng làm hoàng hậu chỉ là hữu danh thôi sao " Ta muốn gặp thái hậu, Từ Tâm mau đỡ ta đến gặp thái hậu".
" Nương nương thái hậu có chỉ người đang trong tháng tĩnh tâm ngồi thiền, bất kể ai cũng không được làm phiền". Tô công công thấy hoàng hậu định đến tìm thái hậu liền nói.
" Nương nương Trác Phi cũng chỉ tạm thời thay người cai quản lục cung thôi, người bình tĩnh đã" Từ Tâm bên cạnh khuyên ngăn.
" Trước mắt là quyền hành sau đó là chức vị, hoàng thượng lại bạc tình như vậy, trở lên cứng cáp rồi rũ bỏ ta sao, trước kia người cần nhà họ Đức ta kìm hãm Diệp Thanh kia bây giờ không cần rồi, nam nhân hoàng thất xưa nay vô tình quả không sai".
" Hoàng thượng hoàng hậu không phục oán trách người" Tô công công trở về bẩm báo.
" Nàng ta có gì không phục, ca ca nàng ta làm những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy không phế hậu là may cho nàng ta rồi, một người làm quan cả họ đều hưởng phúc, vì sao ca ca nàng ta sai nàng ta vẫn muốn mình không ảnh hưởng".
" Hoàng thượng Ngụy tướng quân gửi thư báo tin" thái giám mang thư vào giao lại cho Tô công công.
" Tốt quá rồi" Duật Hy đọc thư vui mừng, trong thư Ngụy tướng quân nói quân ta liên tiếp thắng trận đẩy lùi địch về phía biên giới, xin lệnh của hắn phong thưởng những người có công.
" Chúc mừng hoàng thượng" Tô công công thấy hắn vui mừng như vậy hiểu ra vấn đề liền cúi xuống chúc mừng.
" Mài mực cho trẫm" Duật Hy tâm trạng vui vẻ mang chiếu chỉ ra bắt đầu ngự bút ban thưởng.
" Mở cửa đi" Mạnh Hạ Hạ nói với lính canh mở cửa phòng Mai phi đang bị giam dữ.
" Giúp ta thắp đèn lên" Trong lãnh cung mùi hôi hám bốc lên, ban ngày vẫn có thể nghe được tiếng chuột kêu, căn phòng tối om không có ánh sáng, nàng không thể nhìn thấy Mai phi đang ở đâu.
Lửa từ ngọn nến mang lại cho căn phòng tối tăm thêm ít ánh sáng, Mai Phi ngồi trên bàn nhìn thẳng vào Mạnh Hạ Hạ, từ lâu nàng ta đã ngồi đó nghe thấy tiếng người đến chỉ là do quá tối nên không biết là ai.
" Hạ phi ngươi là đến để chế nhạo ta" Mai Phi hai bên má sưng vù khóe miệng còn dỉ máu do đêm qua mới bị vả xong, ánh mắt căm phẫn hướng về phía Mạnh Hạ Hạ.
" Cô nghĩ là thế thì cứ cho là thế đi" Mạnh Hạ Hạ đi đến bên cạnh cô ta ngồi xuống.
" Là ngươi tiện nhân hại ta trước mặt hoàng thượng".
" Bình thường thấy cô diễn kịch giỏi như vậy, không ngờ cũng rất thông minh, là ta hại đấy thì sao nào" Mạnh Hạ Hạ thẳng thắn thừa nhận.
" Tiện nhân ngươi hại ta và Dực ca ta có làm ma cũng sẽ trở về khiến cho ngươi sống không bằng chết" Mai Phi nói xong lao người về phía Mạnh Hạ Hạ, định đưa tay túm lấy cổ nàng.
" Nương nương cẩn thận, người đâu" Tiểu Yến thấy vậy hô to đi tới bên cạnh Mai Phi đưa tay giữ lấy nàng ta.
Đám lính thấy tiếng kêu bên trong liền mở cửa xông vào, Mạnh Hạ Hạ đưa tay phẩy phẩy mấy cái bảo bọn họ lui ra ngoài.
"Mai Phi, ta khuyên ngươi nên tiết kiệm sức thì hơn".
"Hạ phi tiện nhân, ta và ngươi không thù oán gì ngươi lại hại ta thành ra như vậy".
" Không thù oán gì sao, Mai Phi à không Mai Nhu ngươi nói như vậy không cảm thấy tê đầu lưỡi sao" Mạnh Hạ Hạ nhíu mắt nhìn về phía Mai Phi, khuôn mặt cô ta giờ đây khiến người khác kinh sợ khác nào một người điên đâu.
" Ha ha thì ra ngươi biết là ta hại ngươi, là hoàng thượng quá bao che cho ngươi rồi không với kế hoạch của ta ngươi có thể thoát tội được sao" Kế hoạch mà nàng đã tỉ mỉ sắp xếp, cảm thấy không một sơ hở thế mà nàng ta có thể thoát tội.
" Từ đầu ngươi đã cấu kết với Đức Dực sắp xếp hại ta, còn nghĩ ra cả phương án thất bại sẽ tìm người gánh tội, xong việc thủ tiêu đầu mối, tên tình nhân kia của ngươi cũng thật biết phối hợp" Mạnh Hạ Hạ ngồi kể chi tiết cho cô ta nghe kế hoạch mà cô ta gọi là tỉ mỉ kia.
" Ngươi sao lại biết là ta làm, ta và ngươi xưa nay không chạm mặt, sẽ không nghi ngờ là ta làm".
" Nhớ A Tỏa chứ là ta đã cứu cung nữ đó thoát chết".
" Cô ta chưa chết" Mai Phi ngạc nhiên, không phải Đức Dực nói đã giải quyết xong A Tỏa đó rồi sao, chính nàng cũng nghe được ti hình bộ thông cáo mà.
" Hạ phi ta quên mất cha ngươi là đại nhân ti hình bộ rồi".
" Từ đầu ta đã không nghĩ là mẹ con Đức tần làm rồi, bọn họ không thông minh như vậy, nhưng ta cũng không nghi ngờ cô ngay A Tỏa tỉnh lại ta mới biết".
" Không ngờ Mai Nhu cô lại hận ta như vậy, hao tổn sinh lực vì ta sắp xếp".
" Không phải vì ta hại cô bị hoàng thượng cấm tục mà ghi hận lâu như vậy chứ". Mạnh Hạ Hạ nhớ ra chuyện cũ vì giúp cung nữ tiểu Uyển mà đã gây thù oán với nàng ta rồi.
" Đúng là ta chướng mắt ngươi, trong cung này người ta muốn giết chết là ngươi, ngươi số mạng thật lớn sát thủ ta thuê cũng không giết được ngươi".
Mạnh Hạ Hạ nhớ đến có lần nàng bị sát thủ tới ám sát, hóa ra là nàng ta làm " Ta cứ nghĩ trong cung này ta có rất nhiều kẻ thù, nên cũng không để ý điều tra, cô làm thì từ nay về sau ta yên tâm rồi".
Mai Phi nghe Mạnh Hạ Hạ chợt im lặng " Ta và Đức Dực quen nhau đã rất lâu rồi ta và chàng ấy đã hứa hẹn với nhau rất nhiều, cho dù có làm thiếp của chàng ta cũng cam tâm tình nguyện, nhưng phụ thân ta không muốn như vậy ông ấy bắt ép ta vào cung, sống những ngày tháng lạnh lẽo trong hoàng cung này, một hôm ta tình cờ gặp lại chàng ấy trong yến tiệc, không ngờ trái tim ta vẫn như vậy chỉ hướng về một mình chàng, chính là ta đã dụ dỗ chàng ấy phạm tội, là ta đã hại chàng ấy, Hạ phi nói cho ta nghe chàng ấy thế nào rồi".
" Ngươi lo cho mình trước đi, nhà hắn có kim bài miễn tử hắn chưa chết được".
" Vậy ta yên tâm rồi, chàng còn sống thật tốt, những năm qua có được chàng ta rất hạnh phúc dù phải lén lút ngày sợ bị người khác phát hiện".
" Nương nương đến giờ xử phạt Mai thị rồi" Công công đi vào theo phía sau là một cô cô.
" Công công làm việc đi" Mạnh Hạ Hạ đi ra ngoài.
Trong phòng tiếng bạt tai vang lên nghe thật sợ hãi. Mỗi ngày đều chịu đau đớn thế này hóa ra cái chết lại nhẹ nhàng như vậy.
" Thánh chỉ tới, hoàng hậu tiếp chỉ : Hoàng hậu Đức thị cai quản hậu cung không vẹn toàn, nay trẫm ra chiếu chỉ xử phạt, cấm túc hoàng hậu một tháng, thu lại quyền cai quản hậu cung giao cho Trác Phi tạm thời xử lý khâm thử".
" Hoàng hậu nương nương mời người tiếp chỉ" Tô công công đọc xong mang chiếu chỉ tới đưa chờ mãi không thấy hoàng hậu nhận.
Đức hoàng hậu đưa tay ra nhận thánh chỉ, bàn tay run lên, mất quyền cai quản hậu cung nàng làm hoàng hậu chỉ là hữu danh thôi sao " Ta muốn gặp thái hậu, Từ Tâm mau đỡ ta đến gặp thái hậu".
" Nương nương thái hậu có chỉ người đang trong tháng tĩnh tâm ngồi thiền, bất kể ai cũng không được làm phiền". Tô công công thấy hoàng hậu định đến tìm thái hậu liền nói.
" Nương nương Trác Phi cũng chỉ tạm thời thay người cai quản lục cung thôi, người bình tĩnh đã" Từ Tâm bên cạnh khuyên ngăn.
" Trước mắt là quyền hành sau đó là chức vị, hoàng thượng lại bạc tình như vậy, trở lên cứng cáp rồi rũ bỏ ta sao, trước kia người cần nhà họ Đức ta kìm hãm Diệp Thanh kia bây giờ không cần rồi, nam nhân hoàng thất xưa nay vô tình quả không sai".
" Hoàng thượng hoàng hậu không phục oán trách người" Tô công công trở về bẩm báo.
" Nàng ta có gì không phục, ca ca nàng ta làm những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy không phế hậu là may cho nàng ta rồi, một người làm quan cả họ đều hưởng phúc, vì sao ca ca nàng ta sai nàng ta vẫn muốn mình không ảnh hưởng".
" Hoàng thượng Ngụy tướng quân gửi thư báo tin" thái giám mang thư vào giao lại cho Tô công công.
" Tốt quá rồi" Duật Hy đọc thư vui mừng, trong thư Ngụy tướng quân nói quân ta liên tiếp thắng trận đẩy lùi địch về phía biên giới, xin lệnh của hắn phong thưởng những người có công.
" Chúc mừng hoàng thượng" Tô công công thấy hắn vui mừng như vậy hiểu ra vấn đề liền cúi xuống chúc mừng.
" Mài mực cho trẫm" Duật Hy tâm trạng vui vẻ mang chiếu chỉ ra bắt đầu ngự bút ban thưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.