Chương 88: Trả Lại Cho Cô Ta
Lalam
12/09/2023
" Sư huynh" Mạnh Hạ Hạ đi ra ngoài thấy A Ngũ và A Cửu đang đứng bên ngoài.
" Cung nữ đó nói ra ai là người hại muội" A Cửu tiến lên hỏi.
" Là Mai tần muội không ngờ là cô ta, muội chắc chắn là hoàng hậu làm sao cô ta lại có thể vươn tay tới nhà Đức thừa tướng được" Nàng không hiểu nàng ta ẩn thân thật tốt.
" Để ta điều tra, hẳn Mai tần kia phải có giao tình hoặc mối liên hệ gì đó tới nhà họ Đức, để nhiều người như vậy làm việc cho ắt hẳn phải là người không tầm thường" A Ngũ suy nghĩ một hồi liền nói.
" Sư huynh muội nhớ ra một chuyện lúc còn là Phương tần muội có vài lần nhìn thấy Mai tần cùng một người đàn ông lén la lén lút, muội nghi ngờ cô ta và người kia không bình thường" Nàng nhớ tới trước kia từng nhìn thấy nhưng không quan tâm nên không nói ra ngoài, giờ là cô ta hại nàng trước vậy đừng trách nàng ác.
" Được muội yên tâm, muội đến gặp sư phụ đi người trở về rồi" A Ngũ trước khi Mạnh Hạ Hạ tới đây có đến chỗ A Thập đang ở thì thấy sư phụ đã trở lại, hắn ở đây còn có chuyện nên cùng sư phụ nói chuyện không nhiều.
" Vậy sao, vậy muội tới gặp cha mới được, không biết cha đến Đông Sơn có thu hoạch được gì không, chứ muội đến Lam Sơn không có gì đặc biệt cả" Nghe cha về nàng rất vui, muốn biết người phát hiện ra manh mối gì ở mỏ vàng cũ đó không.
.....
Mạnh Hạ Hạ và A Ngũ từ nhà cũ đến Tư gia của A Thập ở Phủ Thuận Thiên đã là giữa giờ hợi.
A Ngũ đi đến cửa đưa tay đập cửa.
" Ai Vậy" Người làm trong phủ nghe thấy tiếng đập cửa liền đi ra.
" Cô nương, công tử mời vào" người làm nhận ra Mạnh Hạ Hạ là người lần trước tới sư muội của quan nhà nhà hắn lên rất nhiệt tình để nàng vào trong.
" Cô cô ta đã nghỉ ngơi chưa" Mạnh Hạ Hạ theo sau, nhìn xung quanh hỏi người hầu.
" Dạ Mạnh cô mẫu đang ở trong phòng cùng Mạnh lão gia" Người hầu theo cách gọi của quan gia nhà hắn gọi tên bọn họ.
" Các vị đây là phòng Mạnh lão gia" Người hầu dẫn bọn họ tới phòng Mạnh Đồ rồi rời đi.
" Cô mẫu, sư phụ" A Ngũ đưa tay lên gõ cửa
Mạnh Hiểu Lam đang cùng ca ca ngồi trò chuyện nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa đứng lên đi ra mở cửa.
" Sư phụ, cô mẫu/ cha ,cô cô" Cả hai người Mạnh Hạ Hạ và A Ngũ thấy cửa đã mở hướng bọn họ chào hỏi.
"Hạ nhi, A Ngũ lại đây ngồi đi" Mạnh Hiểu Lam thấy bọn họ vui mừng.
" Thập sư huynh không có trong phủ sao" Nàng lúc vào đây không thấy A Thập liền hỏi.
" Nó đi đến công đường rồi, hôm nay ở đây xẩy ra một vụ án mạng, sư huynh con đi từ chiều đã thấy về đâu".
" Hạ nhi con đi Lam Sơn gặp lão công công có biết được tin tức gì từ ông ấy không" Mạnh Hiểu Lam vừa rót trà cho hai người bọn họ vừa họ nàng.
" Không có cô cô, ông ấy nói sau khi không tìm kiếm được gì đã dừng lại". Nàng không được nghe trực tiếp, chỉ qua hoàng thượng kể lại.
Mạnh Đồ nghe con gái nói vậy có chút thất vọng thở dài " ta đến Đông Sơn tìm kiếm mỏ vàng đó giờ thành một bãi bỏ không, không ai biết đến những người thợ mỏ năm đó thế nào, còn sống hay đã chết vì già".
" Nếu là cùng thời với ngoại gia thì năm nay họ cũng gần 80 rồi, có lẽ là trở về quê an hưởng tuổi già cũng nên, cách bao nhiêu năm rồi" Mạnh Hạ Hạ nghe thấy vậy cũng nói lên suy nghĩ của mình.
" Giờ chờ tìm được chủ nhân của lệnh bài kia thì nghi vấn của chúng ta mới được hóa giải" Mạnh Đồ không tin là bọn họ lại cứ như vậy đi vào ngõ cụt.
" Năm đó trong ngôi nhà cũ kia ngoại gia không để lại vật gì khác sao". Nếu đã nghi ngờ ngoại gia nàng vì biết bí mật kia mà chết hẳn phải có bản đồ hay vật gì liên quan đến kho báu để lại chứ.
" Hồi đó ta không biết lý do ngoại gia con bị bọn họ sát hại, nên đồ đạc trong nhà cũng chỉ thu dọn những vật cần thiết thôi" Mạnh Đồ nghĩ lại lúc đó chỉ sợ bọn chúng quay lại lần nữa nên ông thu dọn rất nhanh chóng rồi rời đi.
" Con đã nói cho hoàng thượng, biết chuyện con nhìn thấy chiếc nhân trên tay hoàng hậu, có hình chim ưng giống với lệnh bài kia rồi, chúng ta là người bình thường rất khó điều tra chuyện liên quan đến triều đình". Muốn tìm kiếm chuyện trước kia không chỉ có bản lĩnh là đủ.
" Phụ thân còn vấn đề này nữa chuyện về kho báu mỏ màng kia nhà họ Đức và Diệp cũng biết, người có nghĩ là bọn họ làm không, còn có hoàng thượng đang cầm trong tay danh sách tham ô của rất nhiều quan lại trong đó đặc biệt có trưởng tử của Đức thừa tướng".
" Ta cũng chỉ nghĩ đến hai nhà bọn họ mà thôi, nhưng nếu bọn họ đã tìm thấy số vàng kia hẳn đang giấu ở trong nhà nhiều thế không thể dùng hết được, nếu vào được nhà bọn họ tìm kiếm thì tốt rồi".
" Phụ thân từ từ rồi sẽ có cách, nhà họ Diệp thì nay thành nhà bỏ hoang rồi, chỉ còn nhà họ Đức canh phòng nghiêm ngặt thôi" Nếu nhà họ Diệp thì dễ vào rồi.
" Phụ thân hiểu, chuyện này cũng không thể gấp gáp được" Mạnh Đồ cầm chén trà đưa lên miệng uống.
" Con cùng Ngũ sư huynh trở về hoàng cung đây". Mạnh Hạ Hạ ra ngoài cung cũng lâu rồi, sợ ngồi lúc nữa trờ sẽ sáng mất, nên trở lại thôi.
" Các con đi đi".
" Cô cô, phụ thân hai người đi nghỉ ngơi đi" Mạnh Hạ Hạ nhìn bọn họ rồi cúi chào sau đó cùng A Ngũ rời đi.
Canh tư Mạnh Hạ Hạ và A Ngũ mới trở lại hoàng cung, lúc này dọc theo đường hành lang đi đến các cung người gõ chẻng lại lần nữa hô to.
Mạnh Hạ Hạ chào A Ngũ rồi nhẹ nhàng trở lại Xuân Viên cung, cởi giầy chèo lên giường đi ngủ như chưa có chuyện gì sẩy ra.
.......
" Cung nữ đó nói ra ai là người hại muội" A Cửu tiến lên hỏi.
" Là Mai tần muội không ngờ là cô ta, muội chắc chắn là hoàng hậu làm sao cô ta lại có thể vươn tay tới nhà Đức thừa tướng được" Nàng không hiểu nàng ta ẩn thân thật tốt.
" Để ta điều tra, hẳn Mai tần kia phải có giao tình hoặc mối liên hệ gì đó tới nhà họ Đức, để nhiều người như vậy làm việc cho ắt hẳn phải là người không tầm thường" A Ngũ suy nghĩ một hồi liền nói.
" Sư huynh muội nhớ ra một chuyện lúc còn là Phương tần muội có vài lần nhìn thấy Mai tần cùng một người đàn ông lén la lén lút, muội nghi ngờ cô ta và người kia không bình thường" Nàng nhớ tới trước kia từng nhìn thấy nhưng không quan tâm nên không nói ra ngoài, giờ là cô ta hại nàng trước vậy đừng trách nàng ác.
" Được muội yên tâm, muội đến gặp sư phụ đi người trở về rồi" A Ngũ trước khi Mạnh Hạ Hạ tới đây có đến chỗ A Thập đang ở thì thấy sư phụ đã trở lại, hắn ở đây còn có chuyện nên cùng sư phụ nói chuyện không nhiều.
" Vậy sao, vậy muội tới gặp cha mới được, không biết cha đến Đông Sơn có thu hoạch được gì không, chứ muội đến Lam Sơn không có gì đặc biệt cả" Nghe cha về nàng rất vui, muốn biết người phát hiện ra manh mối gì ở mỏ vàng cũ đó không.
.....
Mạnh Hạ Hạ và A Ngũ từ nhà cũ đến Tư gia của A Thập ở Phủ Thuận Thiên đã là giữa giờ hợi.
A Ngũ đi đến cửa đưa tay đập cửa.
" Ai Vậy" Người làm trong phủ nghe thấy tiếng đập cửa liền đi ra.
" Cô nương, công tử mời vào" người làm nhận ra Mạnh Hạ Hạ là người lần trước tới sư muội của quan nhà nhà hắn lên rất nhiệt tình để nàng vào trong.
" Cô cô ta đã nghỉ ngơi chưa" Mạnh Hạ Hạ theo sau, nhìn xung quanh hỏi người hầu.
" Dạ Mạnh cô mẫu đang ở trong phòng cùng Mạnh lão gia" Người hầu theo cách gọi của quan gia nhà hắn gọi tên bọn họ.
" Các vị đây là phòng Mạnh lão gia" Người hầu dẫn bọn họ tới phòng Mạnh Đồ rồi rời đi.
" Cô mẫu, sư phụ" A Ngũ đưa tay lên gõ cửa
Mạnh Hiểu Lam đang cùng ca ca ngồi trò chuyện nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa đứng lên đi ra mở cửa.
" Sư phụ, cô mẫu/ cha ,cô cô" Cả hai người Mạnh Hạ Hạ và A Ngũ thấy cửa đã mở hướng bọn họ chào hỏi.
"Hạ nhi, A Ngũ lại đây ngồi đi" Mạnh Hiểu Lam thấy bọn họ vui mừng.
" Thập sư huynh không có trong phủ sao" Nàng lúc vào đây không thấy A Thập liền hỏi.
" Nó đi đến công đường rồi, hôm nay ở đây xẩy ra một vụ án mạng, sư huynh con đi từ chiều đã thấy về đâu".
" Hạ nhi con đi Lam Sơn gặp lão công công có biết được tin tức gì từ ông ấy không" Mạnh Hiểu Lam vừa rót trà cho hai người bọn họ vừa họ nàng.
" Không có cô cô, ông ấy nói sau khi không tìm kiếm được gì đã dừng lại". Nàng không được nghe trực tiếp, chỉ qua hoàng thượng kể lại.
Mạnh Đồ nghe con gái nói vậy có chút thất vọng thở dài " ta đến Đông Sơn tìm kiếm mỏ vàng đó giờ thành một bãi bỏ không, không ai biết đến những người thợ mỏ năm đó thế nào, còn sống hay đã chết vì già".
" Nếu là cùng thời với ngoại gia thì năm nay họ cũng gần 80 rồi, có lẽ là trở về quê an hưởng tuổi già cũng nên, cách bao nhiêu năm rồi" Mạnh Hạ Hạ nghe thấy vậy cũng nói lên suy nghĩ của mình.
" Giờ chờ tìm được chủ nhân của lệnh bài kia thì nghi vấn của chúng ta mới được hóa giải" Mạnh Đồ không tin là bọn họ lại cứ như vậy đi vào ngõ cụt.
" Năm đó trong ngôi nhà cũ kia ngoại gia không để lại vật gì khác sao". Nếu đã nghi ngờ ngoại gia nàng vì biết bí mật kia mà chết hẳn phải có bản đồ hay vật gì liên quan đến kho báu để lại chứ.
" Hồi đó ta không biết lý do ngoại gia con bị bọn họ sát hại, nên đồ đạc trong nhà cũng chỉ thu dọn những vật cần thiết thôi" Mạnh Đồ nghĩ lại lúc đó chỉ sợ bọn chúng quay lại lần nữa nên ông thu dọn rất nhanh chóng rồi rời đi.
" Con đã nói cho hoàng thượng, biết chuyện con nhìn thấy chiếc nhân trên tay hoàng hậu, có hình chim ưng giống với lệnh bài kia rồi, chúng ta là người bình thường rất khó điều tra chuyện liên quan đến triều đình". Muốn tìm kiếm chuyện trước kia không chỉ có bản lĩnh là đủ.
" Phụ thân còn vấn đề này nữa chuyện về kho báu mỏ màng kia nhà họ Đức và Diệp cũng biết, người có nghĩ là bọn họ làm không, còn có hoàng thượng đang cầm trong tay danh sách tham ô của rất nhiều quan lại trong đó đặc biệt có trưởng tử của Đức thừa tướng".
" Ta cũng chỉ nghĩ đến hai nhà bọn họ mà thôi, nhưng nếu bọn họ đã tìm thấy số vàng kia hẳn đang giấu ở trong nhà nhiều thế không thể dùng hết được, nếu vào được nhà bọn họ tìm kiếm thì tốt rồi".
" Phụ thân từ từ rồi sẽ có cách, nhà họ Diệp thì nay thành nhà bỏ hoang rồi, chỉ còn nhà họ Đức canh phòng nghiêm ngặt thôi" Nếu nhà họ Diệp thì dễ vào rồi.
" Phụ thân hiểu, chuyện này cũng không thể gấp gáp được" Mạnh Đồ cầm chén trà đưa lên miệng uống.
" Con cùng Ngũ sư huynh trở về hoàng cung đây". Mạnh Hạ Hạ ra ngoài cung cũng lâu rồi, sợ ngồi lúc nữa trờ sẽ sáng mất, nên trở lại thôi.
" Các con đi đi".
" Cô cô, phụ thân hai người đi nghỉ ngơi đi" Mạnh Hạ Hạ nhìn bọn họ rồi cúi chào sau đó cùng A Ngũ rời đi.
Canh tư Mạnh Hạ Hạ và A Ngũ mới trở lại hoàng cung, lúc này dọc theo đường hành lang đi đến các cung người gõ chẻng lại lần nữa hô to.
Mạnh Hạ Hạ chào A Ngũ rồi nhẹ nhàng trở lại Xuân Viên cung, cởi giầy chèo lên giường đi ngủ như chưa có chuyện gì sẩy ra.
.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.