Chương 4: Hoàng thượng của ta
Tùy Hầu Châu
01/04/2018
Toàn bộ trường học đều đồn đãi Thẩm Hạo Nam và Trương Mạn Ni đang yêu nhau,
hơn nữa đã được đương sự một bên thừa nhận, lúc nghỉ giữa tiết, Nhĩ Lan
lén lút gọi Lý Long Cơ vừa chơi bóng rổ xong, kéo hắn vào trong góc.
“Làm gì vậy?” Lý Long Cơ nhướng mày hỏi nàng.
Nhĩ Lan mất tự nhiên hỏi: “Ngươi chơi bóng rổ sao?”
Lý Long Cơ mỉm cười: “Khó có thể đến được nơi này, hơn nữa hoạt động này đúng là rất vui.” Nói xong, nhìn nàng liếc mắt một cái, “Tìm trẫm rốt cuộc có việc gì?”
Nhĩ Lan nhìn Đông ngó Tây, thầm thì một hồi, mở miệng hỏi: “Hiểu Tĩnh nói…… Ngươi thừa nhận hai chúng ta đang yêu nhau?”
“Hóa ra là việc này.” Lý Long Cơ không vui liếc mắt nhìn nàng, nói: “Ngươi vốn là nữ nhân của trẫm, trẫm nói như vậy có gì không đúng?”
“Đúng là không có gì không đúng, nhưng mà……” Nhưng mà nửa ngày, nhưng mà, nhưng mà không thể nói nên một câu hoàn chỉnh.
Đinh đinh đinh, tiếng chuông vào học vang lên, Lý Long Cơ đột nhiên nắm tay nàng, đi về phía phòng học.
Nhĩ Lan đỏ mặt, Hoàng Thượng a, ngài có thể đừng to gan như vậy hay không, đây là yêu sớm, là yêu sớm đó, ngài có hiểu không? Là vi phạm kỷ luật của nhà trường, là bị bắt đến chỗ giáo vụ uống trà đó!!!
Nhĩ Lan lại có thêm một cái biệt hiệu —— bình hoa, chính là nữ nhân bề ngoài xinh đẹp, đầu óc trống rỗng, Nhĩ Lan tỏ vẻ thật ủy khuất, sau khi kết thúc kỳ thi trung khảo, liền hăng hái học tập Toán Lý Hóa.
Mẹ Trương cũng lo cho con gái có thành tích học tập ngày càng kém hơn trước kia, sau khi hai nhà thương lượng, bèn mời Thẩm Hạo Nam dạy bổ túc cho nàng.
Ngày đầu tiên học bổ túc, nàng và Lý Long Cơ nắm tay nhỏ, ngày hôm sau, hôn cái miệng nhỏ, ngày thứ ba……
Lý Long Cơ ôm Nhĩ Lan ngồi trên đùi mình, bản thân thì lười nhác tựa đầu xuống vai nàng, vừa nhìn bài thi bị đánh dấu, vừa vô thức nghịch tay Nhĩ Lan.
“Đường lập thể này nàng vẽ sai rồi, không phải từ A đến C, mà là BE……” Lý Long Cơ vừa nói vừa đưa bút trên giấy minh họa cho nàng, nói xong, đôi môi tới gần lỗ tai nàng, “Đã hiểu chưa, hử?”
Nhĩ Lan gật đầu, đôi tay đẩy nhẹ Lý Long Cơ, nói sang chuyện khác: “Chúng ta tới nơi này cũng được một khoảng thời gian rồi, không biết có cách nào để trở về không nữa?”
Lý Long Cơ ôm nàng, giọng nói dịu dàng hiếm có, chậm rãi nói: “Hai hôm trước ta xem sách《Thời gian và không gian》, trong đó nói một chút về khái niệm lỗ hổng thời gian, bên trong có ghi về tình huống trở về quá khứ như thế nào, nên làm thế nào mới có thể trở về Đại Đường, ta thật không biết, chẳng qua, chúng ta tới đây vì cơ duyên, cho nên, muốn về, chúng ta cũng chỉ có thể chờ —— cơ duyên.”
Nhĩ Lan dựa vào lồng ngực Lý Long Cơ, ở dị thế không thuộc về bọn họ, hai trái tim đang từ từ xích lại gần nhau.
Gần đây, nữ sinh toàn khoa đang rất quan tâm đến một bộ kịch ——《 Dương Quý Phi bí sử 》, cho dù học cao tam rất quan trọng, nhưng vẫn có không ít nữ sinh lén lút thảo luận cốt truyện.
“Thời điểm Lý Long Cơ còn trẻ thật sự rất tuấn tú.”
“Tớ thích hắn lúc còn trẻ, sau khi già thật không thích hắn, còn đoạt con dâu của chính mình, thật biến thái ……” Trong đó, một nữ sinh thảo luận hăng hái nhất còn quay đầu hỏi nam sinh anh tuấn phía sau, “Thẩm Hạo Nam, cậu cảm thấy thế nào?”
Lý Long Cơ ngẩng đầu, sắc mặt tương đối khó coi, ai TMD [1] đoạt con dâu chính mình: “Thứ nhàm chán vô vị như vậy mà mấy cậu cũng tin?”
TMD: phát âm là 'ta ma de': “Con mẹ nó!”
“Nhưng mà lịch sử viết vậy mà?” Có người phản bác.
“Ồn ào!” Lý Long Cơ rời khỏi bàn, đi ra khỏi phòng học hít thở không khí trong lành.
Chu Nhĩ Lan nhìn theo bóng dáng Lý Long Cơ, hừ một tiếng: “Ta còn chưa tức giận, ngươi tức giận cái gì, tính tình dọa người như vậy.”
Trong nháy mắt đã tới nơi này được mấy tháng, thành tích học tập của Lý Long Cơ vẫn tiến bộ nhanh như trước, lần trước còn đại diện trường tham gia cuộc thi Vật lý nào đó, còn nàng, tuy rằng không tiến bộ, nhưng may là thành tích vẫn ổn định, vẫn luôn đứng thứ hai lớp từ dưới lên, tuy là bạn học đứng thứ nhất từ dưới lên kia nghỉ bệnh lâu ngày.
Người so với người, đúng là muốn tức chết nhau, ở Đại Đường, nữ tử không tài mới là đức, đến đây, dù là nam hay nữ đều phải đọc sách, hơn nữa còn phải thi đại học, theo lời mẹ Trương, thi trượt đại học đúng là một việc vô cùng mất mặt, Nhĩ Lan nghĩ, nếu trước khi thi Đại học vẫn không thể trở về thì nàng chính là người mất mặt kia.
Một tuần sau là Tết Nguyên Đán, trường học yêu cầu mỗi ban chuẩn bị một tiết mục, từ trước đến nay, ban Khoa học tự nhiên vẫn luôn thiếu người am hiểu nghệ thuật, đương lúc lớp trưởng đau đầu suy nghĩ, ủy viên văn nghệ đưa ra ý kiến: “Không phải Mạn Ni sẽ biểu diễn dương cầm sao, mấy năm trước đều là cô ấy độc tấu dương cầm mà?”
Cứ như vậy, lớp trưởng tìm Chu Nhĩ Lan, Chu Nhĩ Lan không biết đối phó như thế nào, lại tìm Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ hơi nhíu mày: “Cầm kỳ thư họa, luôn giống nhau phải không?”
Nhĩ Lan lắc lắc đầu: “Kỳ thi họa đều không thể dùng để biểu diễn, về phần cầm, ta am hiểu dao cầm, nhưng dương cầm ở đây thì……”
Lý Long Cơ búng nhẹ lên trán nàng một cái: “Vậy biểu diễn dao cầm.”
Ngay sau đó cười khẽ, “Trẫm cũng rất mong đợi.”
“Ta không chịu nổi nhiều người nhìn vào ta.”
“Đừng sợ.” Ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt nàng, tôn lên vẻ đẹp trong trẻo, trong lòng Lý Long Cơ khẽ rung động, kiềm chế ý nghĩ kích động muốn hôn nàng, nói, “Huống chi lúc ấy trẫm ngồi bên dưới, nếu hồi hộp thì nhớ nhìn trẫm.”
Đại hội Tết Nguyên Đán ở trường được cử hành, ở trong đoàn người đông đúc bên dưới có một thiếu niên tuấn nhã, khuôn mặt dưới ánh sáng mờ ảo nhìn không rõ, chỉ có con ngươi đen sau khi nghe tên Trương Mạn Ni dường như hơi lóe sáng.
Trên sân khấu, một cô gái mặc trang phục thời Đường màu trăng non đi ra, thắt lưng buộc ngang ngực, kéo tay áo dài chấm đất, phối với Đọa Mã kế tinh xảo rủ xuống bên mặt, cả người phảng phất dáng vẻ mỹ nhân bước ra từ bức họa.
Chu Nhĩ Lan đi đến trước dao cầm, ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn bên dưới sân khấu, cười xinh đẹp, sau đó bắt đầu gảy đàn.
Tiếng đàn khi thì du dương, khi thì linh hoạt kỳ ảo, khi thì lay động lòng người, thời điểm kết thúc một khúc 《 Phượng cầu hoàng 》, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đêm lạnh như nước, Nhĩ Lan mặc lại trang phục của mình, ra khỏi cánh gà, lúc ngẩng đầu nhìn Lý Long Cơ, đối diện mắt hắn, nhu tình như nước.
Thấy nàng lạnh, Lý Long Cơ duỗi tay kéo nàng vào trong ngực mình, trầm mặc, sau đó nói: “Thật xin lỗi.”
“Ách.” Nhĩ Lan hỏi, “Thật xin lỗi cái gì……”
Giọng nói Lý Long Cơ trầm thấp mà lôi cuốn: “Sau khi nàng tiến cung trẫm cũng chưa từng gặp nàng, thật xin lỗi.”
Chu Nhĩ Lan cười "Khanh khách" hai tiếng, “Ta tiếp nhận lời xin lỗi của chàng, Hoàng Thượng của ta.”
“Làm gì vậy?” Lý Long Cơ nhướng mày hỏi nàng.
Nhĩ Lan mất tự nhiên hỏi: “Ngươi chơi bóng rổ sao?”
Lý Long Cơ mỉm cười: “Khó có thể đến được nơi này, hơn nữa hoạt động này đúng là rất vui.” Nói xong, nhìn nàng liếc mắt một cái, “Tìm trẫm rốt cuộc có việc gì?”
Nhĩ Lan nhìn Đông ngó Tây, thầm thì một hồi, mở miệng hỏi: “Hiểu Tĩnh nói…… Ngươi thừa nhận hai chúng ta đang yêu nhau?”
“Hóa ra là việc này.” Lý Long Cơ không vui liếc mắt nhìn nàng, nói: “Ngươi vốn là nữ nhân của trẫm, trẫm nói như vậy có gì không đúng?”
“Đúng là không có gì không đúng, nhưng mà……” Nhưng mà nửa ngày, nhưng mà, nhưng mà không thể nói nên một câu hoàn chỉnh.
Đinh đinh đinh, tiếng chuông vào học vang lên, Lý Long Cơ đột nhiên nắm tay nàng, đi về phía phòng học.
Nhĩ Lan đỏ mặt, Hoàng Thượng a, ngài có thể đừng to gan như vậy hay không, đây là yêu sớm, là yêu sớm đó, ngài có hiểu không? Là vi phạm kỷ luật của nhà trường, là bị bắt đến chỗ giáo vụ uống trà đó!!!
Nhĩ Lan lại có thêm một cái biệt hiệu —— bình hoa, chính là nữ nhân bề ngoài xinh đẹp, đầu óc trống rỗng, Nhĩ Lan tỏ vẻ thật ủy khuất, sau khi kết thúc kỳ thi trung khảo, liền hăng hái học tập Toán Lý Hóa.
Mẹ Trương cũng lo cho con gái có thành tích học tập ngày càng kém hơn trước kia, sau khi hai nhà thương lượng, bèn mời Thẩm Hạo Nam dạy bổ túc cho nàng.
Ngày đầu tiên học bổ túc, nàng và Lý Long Cơ nắm tay nhỏ, ngày hôm sau, hôn cái miệng nhỏ, ngày thứ ba……
Lý Long Cơ ôm Nhĩ Lan ngồi trên đùi mình, bản thân thì lười nhác tựa đầu xuống vai nàng, vừa nhìn bài thi bị đánh dấu, vừa vô thức nghịch tay Nhĩ Lan.
“Đường lập thể này nàng vẽ sai rồi, không phải từ A đến C, mà là BE……” Lý Long Cơ vừa nói vừa đưa bút trên giấy minh họa cho nàng, nói xong, đôi môi tới gần lỗ tai nàng, “Đã hiểu chưa, hử?”
Nhĩ Lan gật đầu, đôi tay đẩy nhẹ Lý Long Cơ, nói sang chuyện khác: “Chúng ta tới nơi này cũng được một khoảng thời gian rồi, không biết có cách nào để trở về không nữa?”
Lý Long Cơ ôm nàng, giọng nói dịu dàng hiếm có, chậm rãi nói: “Hai hôm trước ta xem sách《Thời gian và không gian》, trong đó nói một chút về khái niệm lỗ hổng thời gian, bên trong có ghi về tình huống trở về quá khứ như thế nào, nên làm thế nào mới có thể trở về Đại Đường, ta thật không biết, chẳng qua, chúng ta tới đây vì cơ duyên, cho nên, muốn về, chúng ta cũng chỉ có thể chờ —— cơ duyên.”
Nhĩ Lan dựa vào lồng ngực Lý Long Cơ, ở dị thế không thuộc về bọn họ, hai trái tim đang từ từ xích lại gần nhau.
Gần đây, nữ sinh toàn khoa đang rất quan tâm đến một bộ kịch ——《 Dương Quý Phi bí sử 》, cho dù học cao tam rất quan trọng, nhưng vẫn có không ít nữ sinh lén lút thảo luận cốt truyện.
“Thời điểm Lý Long Cơ còn trẻ thật sự rất tuấn tú.”
“Tớ thích hắn lúc còn trẻ, sau khi già thật không thích hắn, còn đoạt con dâu của chính mình, thật biến thái ……” Trong đó, một nữ sinh thảo luận hăng hái nhất còn quay đầu hỏi nam sinh anh tuấn phía sau, “Thẩm Hạo Nam, cậu cảm thấy thế nào?”
Lý Long Cơ ngẩng đầu, sắc mặt tương đối khó coi, ai TMD [1] đoạt con dâu chính mình: “Thứ nhàm chán vô vị như vậy mà mấy cậu cũng tin?”
TMD: phát âm là 'ta ma de': “Con mẹ nó!”
“Nhưng mà lịch sử viết vậy mà?” Có người phản bác.
“Ồn ào!” Lý Long Cơ rời khỏi bàn, đi ra khỏi phòng học hít thở không khí trong lành.
Chu Nhĩ Lan nhìn theo bóng dáng Lý Long Cơ, hừ một tiếng: “Ta còn chưa tức giận, ngươi tức giận cái gì, tính tình dọa người như vậy.”
Trong nháy mắt đã tới nơi này được mấy tháng, thành tích học tập của Lý Long Cơ vẫn tiến bộ nhanh như trước, lần trước còn đại diện trường tham gia cuộc thi Vật lý nào đó, còn nàng, tuy rằng không tiến bộ, nhưng may là thành tích vẫn ổn định, vẫn luôn đứng thứ hai lớp từ dưới lên, tuy là bạn học đứng thứ nhất từ dưới lên kia nghỉ bệnh lâu ngày.
Người so với người, đúng là muốn tức chết nhau, ở Đại Đường, nữ tử không tài mới là đức, đến đây, dù là nam hay nữ đều phải đọc sách, hơn nữa còn phải thi đại học, theo lời mẹ Trương, thi trượt đại học đúng là một việc vô cùng mất mặt, Nhĩ Lan nghĩ, nếu trước khi thi Đại học vẫn không thể trở về thì nàng chính là người mất mặt kia.
Một tuần sau là Tết Nguyên Đán, trường học yêu cầu mỗi ban chuẩn bị một tiết mục, từ trước đến nay, ban Khoa học tự nhiên vẫn luôn thiếu người am hiểu nghệ thuật, đương lúc lớp trưởng đau đầu suy nghĩ, ủy viên văn nghệ đưa ra ý kiến: “Không phải Mạn Ni sẽ biểu diễn dương cầm sao, mấy năm trước đều là cô ấy độc tấu dương cầm mà?”
Cứ như vậy, lớp trưởng tìm Chu Nhĩ Lan, Chu Nhĩ Lan không biết đối phó như thế nào, lại tìm Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ hơi nhíu mày: “Cầm kỳ thư họa, luôn giống nhau phải không?”
Nhĩ Lan lắc lắc đầu: “Kỳ thi họa đều không thể dùng để biểu diễn, về phần cầm, ta am hiểu dao cầm, nhưng dương cầm ở đây thì……”
Lý Long Cơ búng nhẹ lên trán nàng một cái: “Vậy biểu diễn dao cầm.”
Ngay sau đó cười khẽ, “Trẫm cũng rất mong đợi.”
“Ta không chịu nổi nhiều người nhìn vào ta.”
“Đừng sợ.” Ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt nàng, tôn lên vẻ đẹp trong trẻo, trong lòng Lý Long Cơ khẽ rung động, kiềm chế ý nghĩ kích động muốn hôn nàng, nói, “Huống chi lúc ấy trẫm ngồi bên dưới, nếu hồi hộp thì nhớ nhìn trẫm.”
Đại hội Tết Nguyên Đán ở trường được cử hành, ở trong đoàn người đông đúc bên dưới có một thiếu niên tuấn nhã, khuôn mặt dưới ánh sáng mờ ảo nhìn không rõ, chỉ có con ngươi đen sau khi nghe tên Trương Mạn Ni dường như hơi lóe sáng.
Trên sân khấu, một cô gái mặc trang phục thời Đường màu trăng non đi ra, thắt lưng buộc ngang ngực, kéo tay áo dài chấm đất, phối với Đọa Mã kế tinh xảo rủ xuống bên mặt, cả người phảng phất dáng vẻ mỹ nhân bước ra từ bức họa.
Chu Nhĩ Lan đi đến trước dao cầm, ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn bên dưới sân khấu, cười xinh đẹp, sau đó bắt đầu gảy đàn.
Tiếng đàn khi thì du dương, khi thì linh hoạt kỳ ảo, khi thì lay động lòng người, thời điểm kết thúc một khúc 《 Phượng cầu hoàng 》, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đêm lạnh như nước, Nhĩ Lan mặc lại trang phục của mình, ra khỏi cánh gà, lúc ngẩng đầu nhìn Lý Long Cơ, đối diện mắt hắn, nhu tình như nước.
Thấy nàng lạnh, Lý Long Cơ duỗi tay kéo nàng vào trong ngực mình, trầm mặc, sau đó nói: “Thật xin lỗi.”
“Ách.” Nhĩ Lan hỏi, “Thật xin lỗi cái gì……”
Giọng nói Lý Long Cơ trầm thấp mà lôi cuốn: “Sau khi nàng tiến cung trẫm cũng chưa từng gặp nàng, thật xin lỗi.”
Chu Nhĩ Lan cười "Khanh khách" hai tiếng, “Ta tiếp nhận lời xin lỗi của chàng, Hoàng Thượng của ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.