Chương 1: Mở đầu
Tùy Hầu Châu
28/03/2018
Edit: Tiểu Phong Tranh
[1] Mở đầu: Đoạn văn dẫn nhập cho từng chương, hồi... (trong tuồng hoặc tiểu thuyết)
Đêm trước khi Chu Nhĩ Lan tiến cung, Tam ca cười nàng không thể đạt được thành công ở hoàng thành, quả nhiên, tiến cung đã hai năm rồi mà ngay cả mặt mũi Hoàng thượng ra sao nàng cũng chưa từng thấy qua.
Phụ thân là huyện lệnh huyện Minh Châu, một vị quan tốt, nhân từ lại trung thành với Hoàng thượng, nhưng cũng chính bởi vì vậy, Chu Nhĩ Lan nghèo khó rất túng thiếu. Mà nàng là Tòng lục phẩm Quý nhân do chính Hoàng thượng sắc phong, chẳng qua là Hoàng thượng đã quên mất vị phi tử do chính người "sắc phong" là nàng đây, vẫn luôn "nuôi thả" nàng ở điện Tây hẻo lánh.
Bởi vì mặt trời lặn trước khi mưa, hoa cỏ trong vườn thấm đẫm nước mưa, Nhĩ Lan đi chưa được mấy bước, góc váy đã ướt đẫm, đêm nay trăng đặc biệt sáng, nương theo ánh trăng phía trên, mơ hồ có thể thấy rõ sự vật trên mặt đất.
Chu Nhĩ Lan là kẻ sĩ diện, ban ngày làm mất một cây trâm ở nơi này, bởi vì Trần lương viện đứng ở bên cạnh cho nên phùng má giả làm người mập [2]: “Không cần tìm nữa, một cái trâm ngọc thôi mà.” Sau khi đi ngủ, lại đau lòng vì mất cây trâm mà trằn trọc không ngủ yên, dứt khoát thừa dịp đêm khuya một mình ra ngoài tìm.
[2] Phùng má giả làm người mập: thường dùng để châm chọc những người làm chuyện quá khả năng của mình.
“Người phía trước là ai!” Cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng quát lớn làm Chu Nhĩ Lan đang khom lưng tìm cây trâm cứng người lại, sau đó đột nhiên phản ứng, xách váy chạy nhanh.
Nàng không thể bị bắt, nếu ngày hôm sau để Trần lương viện biết được mình còn tìm cây trâm…… Nghĩ vậy, bước chân Nhĩ Lan càng nhanh.
Nhưng mà nữ nhân trong cung vốn không chạy nhanh, còn chưa chạy được mấy bước, một đôi tay mạnh mẽ đã nắm lấy bả vai nàng, thật là không còn hy vọng.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu thay đổi bất ngờ, ánh trăng đang sáng ngời bỗng biến mất, bởi vì căng thẳng, còn chưa kịp thấy người tóm nàng là ai, chân Nhĩ Lan trượt đi, cả người té xuống đất, khiến người đằng sau cũng ngã xuống.
“Cung nữ to gan, trẫm nhất định không tha cho ngươi……”
Đây là giọng nói cuối cùng Nhĩ Lan nghe được trước lúc hôn mê, bây giờ thật sự xong rồi, Nhĩ Lan khóc không ra nước mắt, ông trời, xin phù hộ cho nàng đừng tỉnh lại.
“Hoàng Thượng tha mạng…… Tha mạng……”
“Mẹ, chị lại bắt đầu nói mê nữa.” Một bé trai mặc một bộ đồ thể thao Nike buông máy chơi game trên tay xuống, kêu lên.
Một đôi vợ chồng trẻ lập tức chạy đến bên giường bệnh, nhìn chằm chằm phản ứng của thiếu nữ trên giường, chờ khi thiếu nữ mở mắt ra, lập tức vui mừng rơi nước mắt: “Cuối cùng Mạn Ni của chúng ta cũng tỉnh lại rồi.”
“A ——” Không giống như hai vợ chồng đang vui vẻ kia, Nhĩ Lan mở to mắt cực kì sợ hãi, ban đầu nàng còn tưởng Hoàng thượng nhốt nàng vào nhà lao, trong lòng lo sợ, phát hiện tình hình dường như không như nàng nghĩ, khắp nơi đều tràn ngập kì quái.
“Mạn Ni, mau nói cho mẹ biết, bây giờ con cảm thấy thế nào?”
Nàng ta đang hỏi nàng sao, Nhĩ Lan chỉ vào mình, lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu, dừng một chút, “Ta đang ở đâu?”
“Bệnh viện, Mạn Ni ngốc.” Bé trai bên cạnh cướp lời.
“Bệnh viện là……” Cái gì?
“Bác trai bác gái, cháu muốn nói chuyện riêng với chị ấy mấy câu.” Không đợi Nhĩ Lan hỏi bệnh viện rốt cuộc là nơi nào, ngoài cửa đột nhiên có một bé trai đi vào, trên người ăn mặc quái dị giống bọn họ, trong lòng Nhĩ Lan cảm thấy, quần áo và kiểu tóc của bọn họ đều thật khó coi.
“Là Hạo Nam à, mau vào đây.”
Vẻ mặt của thiếu niên đặc biệt nghiêm túc, Nhĩ Lan ngẩng đầu, rõ ràng chỉ là một thiếu niên, trên khuôn mặt anh khí bức người lại có một đôi mắt thật thâm trầm.
Thiếu niên tên "Hạo Nam" kia cứ như vậy từ trên cao nhìn chằm chằm nàng, Nhĩ Lan cực kì đau đầu, hai mắt nhắm hờ không mở ra nổi.
Nàng đúng là đang nằm mơ mà, Nhĩ Lan nghĩ như vậy, duỗi cánh tay, muốn cắn chính tay mình, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói lạnh lùng.
“Không cần cắn, ngươi không nằm mơ, ngươi đúng là nữ nhân đi vào dị giới này với trẫm.”
* Vì ở TQ chỉ có 2 ngôi xưng hô 'wo' - 'ni' nên có xưng 'ta' - 'ngươi', hay.... thì cũng không ai nhận ra. Mình sẽ để xưng hô nam 9 - nữ 9 kiểu cổ đại; của nam 9 - nữ 9 với người khác là hiện đại.
Người hơi run, suýt chút nữa ngã lăn từ trên giường bệnh xuống, thật cẩn thận ngẩng đầu, đầu lưỡi Nhĩ Lan run run, hỏi: “Ngươi chính là Hoàng Thượng? Đại Đường…… vương triều Đại Đường……”
Thiếu niên liếc nàng một cái, dùng âm thanh cực kì lạnh lùng ngắt lời nàng: “Chính bởi vì nữ nhân ngu ngốc như ngươi, trẫm mới có thể đi đến nơi chết tiệt rồi.” Hơi dừng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Sau khi trở về, nhất định trẫm không tha cho ngươi.”
Tuy rằng Nhĩ Lan nghe mơ mơ màng màng, nhưng có điều nàng hiểu, bây giờ nàng đã an toàn, còn đi tới một nơi khác cùng với Hoàng thượng, nàng muốn mở miệng hỏi vị kia, nhưng lại không dám, sợ hãi rụt rè nhìn hắn một cái, hy vọng hắn có thể kể cho nàng về việc hắn và nàng "Cùng nhau lại đây" như thế nào, nói cho nàng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc nàng đã tới nơi nào.
Chẳng qua là vị cửu ngũ chí tôn kia không muốn mở miệng vàng, chỉ ném cho nàng một quyển sách, trước khi rời đi còn ra sức châm chọc nàng.
“Không biết đầu óc như ngươi xem xong có thể hiểu không.”
Nhĩ Lan nhìn tên sách, mặt trên viết bảy chữ nhỏ màu đỏ thẫm ——《 Trung Quốc trên dưới năm ngàn năm 》.
[1] Mở đầu: Đoạn văn dẫn nhập cho từng chương, hồi... (trong tuồng hoặc tiểu thuyết)
Đêm trước khi Chu Nhĩ Lan tiến cung, Tam ca cười nàng không thể đạt được thành công ở hoàng thành, quả nhiên, tiến cung đã hai năm rồi mà ngay cả mặt mũi Hoàng thượng ra sao nàng cũng chưa từng thấy qua.
Phụ thân là huyện lệnh huyện Minh Châu, một vị quan tốt, nhân từ lại trung thành với Hoàng thượng, nhưng cũng chính bởi vì vậy, Chu Nhĩ Lan nghèo khó rất túng thiếu. Mà nàng là Tòng lục phẩm Quý nhân do chính Hoàng thượng sắc phong, chẳng qua là Hoàng thượng đã quên mất vị phi tử do chính người "sắc phong" là nàng đây, vẫn luôn "nuôi thả" nàng ở điện Tây hẻo lánh.
Bởi vì mặt trời lặn trước khi mưa, hoa cỏ trong vườn thấm đẫm nước mưa, Nhĩ Lan đi chưa được mấy bước, góc váy đã ướt đẫm, đêm nay trăng đặc biệt sáng, nương theo ánh trăng phía trên, mơ hồ có thể thấy rõ sự vật trên mặt đất.
Chu Nhĩ Lan là kẻ sĩ diện, ban ngày làm mất một cây trâm ở nơi này, bởi vì Trần lương viện đứng ở bên cạnh cho nên phùng má giả làm người mập [2]: “Không cần tìm nữa, một cái trâm ngọc thôi mà.” Sau khi đi ngủ, lại đau lòng vì mất cây trâm mà trằn trọc không ngủ yên, dứt khoát thừa dịp đêm khuya một mình ra ngoài tìm.
[2] Phùng má giả làm người mập: thường dùng để châm chọc những người làm chuyện quá khả năng của mình.
“Người phía trước là ai!” Cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng quát lớn làm Chu Nhĩ Lan đang khom lưng tìm cây trâm cứng người lại, sau đó đột nhiên phản ứng, xách váy chạy nhanh.
Nàng không thể bị bắt, nếu ngày hôm sau để Trần lương viện biết được mình còn tìm cây trâm…… Nghĩ vậy, bước chân Nhĩ Lan càng nhanh.
Nhưng mà nữ nhân trong cung vốn không chạy nhanh, còn chưa chạy được mấy bước, một đôi tay mạnh mẽ đã nắm lấy bả vai nàng, thật là không còn hy vọng.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu thay đổi bất ngờ, ánh trăng đang sáng ngời bỗng biến mất, bởi vì căng thẳng, còn chưa kịp thấy người tóm nàng là ai, chân Nhĩ Lan trượt đi, cả người té xuống đất, khiến người đằng sau cũng ngã xuống.
“Cung nữ to gan, trẫm nhất định không tha cho ngươi……”
Đây là giọng nói cuối cùng Nhĩ Lan nghe được trước lúc hôn mê, bây giờ thật sự xong rồi, Nhĩ Lan khóc không ra nước mắt, ông trời, xin phù hộ cho nàng đừng tỉnh lại.
“Hoàng Thượng tha mạng…… Tha mạng……”
“Mẹ, chị lại bắt đầu nói mê nữa.” Một bé trai mặc một bộ đồ thể thao Nike buông máy chơi game trên tay xuống, kêu lên.
Một đôi vợ chồng trẻ lập tức chạy đến bên giường bệnh, nhìn chằm chằm phản ứng của thiếu nữ trên giường, chờ khi thiếu nữ mở mắt ra, lập tức vui mừng rơi nước mắt: “Cuối cùng Mạn Ni của chúng ta cũng tỉnh lại rồi.”
“A ——” Không giống như hai vợ chồng đang vui vẻ kia, Nhĩ Lan mở to mắt cực kì sợ hãi, ban đầu nàng còn tưởng Hoàng thượng nhốt nàng vào nhà lao, trong lòng lo sợ, phát hiện tình hình dường như không như nàng nghĩ, khắp nơi đều tràn ngập kì quái.
“Mạn Ni, mau nói cho mẹ biết, bây giờ con cảm thấy thế nào?”
Nàng ta đang hỏi nàng sao, Nhĩ Lan chỉ vào mình, lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu, dừng một chút, “Ta đang ở đâu?”
“Bệnh viện, Mạn Ni ngốc.” Bé trai bên cạnh cướp lời.
“Bệnh viện là……” Cái gì?
“Bác trai bác gái, cháu muốn nói chuyện riêng với chị ấy mấy câu.” Không đợi Nhĩ Lan hỏi bệnh viện rốt cuộc là nơi nào, ngoài cửa đột nhiên có một bé trai đi vào, trên người ăn mặc quái dị giống bọn họ, trong lòng Nhĩ Lan cảm thấy, quần áo và kiểu tóc của bọn họ đều thật khó coi.
“Là Hạo Nam à, mau vào đây.”
Vẻ mặt của thiếu niên đặc biệt nghiêm túc, Nhĩ Lan ngẩng đầu, rõ ràng chỉ là một thiếu niên, trên khuôn mặt anh khí bức người lại có một đôi mắt thật thâm trầm.
Thiếu niên tên "Hạo Nam" kia cứ như vậy từ trên cao nhìn chằm chằm nàng, Nhĩ Lan cực kì đau đầu, hai mắt nhắm hờ không mở ra nổi.
Nàng đúng là đang nằm mơ mà, Nhĩ Lan nghĩ như vậy, duỗi cánh tay, muốn cắn chính tay mình, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói lạnh lùng.
“Không cần cắn, ngươi không nằm mơ, ngươi đúng là nữ nhân đi vào dị giới này với trẫm.”
* Vì ở TQ chỉ có 2 ngôi xưng hô 'wo' - 'ni' nên có xưng 'ta' - 'ngươi', hay.... thì cũng không ai nhận ra. Mình sẽ để xưng hô nam 9 - nữ 9 kiểu cổ đại; của nam 9 - nữ 9 với người khác là hiện đại.
Người hơi run, suýt chút nữa ngã lăn từ trên giường bệnh xuống, thật cẩn thận ngẩng đầu, đầu lưỡi Nhĩ Lan run run, hỏi: “Ngươi chính là Hoàng Thượng? Đại Đường…… vương triều Đại Đường……”
Thiếu niên liếc nàng một cái, dùng âm thanh cực kì lạnh lùng ngắt lời nàng: “Chính bởi vì nữ nhân ngu ngốc như ngươi, trẫm mới có thể đi đến nơi chết tiệt rồi.” Hơi dừng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Sau khi trở về, nhất định trẫm không tha cho ngươi.”
Tuy rằng Nhĩ Lan nghe mơ mơ màng màng, nhưng có điều nàng hiểu, bây giờ nàng đã an toàn, còn đi tới một nơi khác cùng với Hoàng thượng, nàng muốn mở miệng hỏi vị kia, nhưng lại không dám, sợ hãi rụt rè nhìn hắn một cái, hy vọng hắn có thể kể cho nàng về việc hắn và nàng "Cùng nhau lại đây" như thế nào, nói cho nàng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc nàng đã tới nơi nào.
Chẳng qua là vị cửu ngũ chí tôn kia không muốn mở miệng vàng, chỉ ném cho nàng một quyển sách, trước khi rời đi còn ra sức châm chọc nàng.
“Không biết đầu óc như ngươi xem xong có thể hiểu không.”
Nhĩ Lan nhìn tên sách, mặt trên viết bảy chữ nhỏ màu đỏ thẫm ——《 Trung Quốc trên dưới năm ngàn năm 》.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.