Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!
Chương 41
Liễu Phong Nguyệt
25/10/2023
Mọi người nhìn theo hướng Tống Phi chỉ, cùng nhau chạy nhanh qua. Ngồi
trong hang động được một lúc lâu không nghe động tĩnh gì bên ngoài, cả
bọn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, trời cũng dần về khuya, trong hang đá bắt đầu lạnh. Dương Yến cả người run rẩy, được Liêu Sương ôm lấy để ủ ấm.
Dương Tử nhìn tỷ tỷ mình lạnh run, lòng cũng thấy xót mà nói.
"Hay là ta đốt ít lửa ở đây cho ấm, sẵn đợi đại ca luôn?"
Tống Phi biết đốt lửa lên sẽ dễ gây chú ý, nhưng nhìn Dương Yến mặt bắt đầu tái xanh, nên cũng liền gật đầu đồng ý. Cả hai cùng nhau đi tìm củi rồi đốt lửa lên.
Mọi người cũng dần ấm lại, đang ngồi quanh đống lửa, bỗng Tống Phi nhìn chăm chú vào vách hang động mà nói:
"Đại ca nói đúng, đúng là trong cái rủi có cái may."
Mọi người cùng dồn ánh mắt nhìn theo hướng mà Tống Phi chăm chú, im bặt với vẻ mặt không hiểu.
Tống Phi đứng dậy đi tới vách ngắt một cái cây đang mọc trên vách, rồi đưa ra cho mọi người xem, nói:
"Đây là một loại thảo dược cực hiếm, mười năm chỉ mọc một lần, ta cứ tưởng chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ nó lại có ở đây. Đây chắc chắn là thứ có thể chữa cho mọi người."
Dương Tử ngay lập tức vui vẻ, lao nhanh lên phía vách hang động, tay không ngừng hái mà nói:
"Để ta hái hết mang về cho huynh."
Ngay lức mọi người đang vui vẻ vì vừa tìm thêm được loại thuốc quý hiếm khác, thì trong hang động lại xuất hiện thêm một nhóm áo đen, khoảng mười tên.
Nhóm sát thủ không nói một lời, cứ thế cầm kiếm lao thẳng vào bọn người Dương Tử.
Dương Tử cố cầm cự, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi, giọng nói hơi gấp gáp:
"Mọi người đi trước đi, đệ ở đây cản chúng."
Cả bọn ai nấy cũng nhìn ra Dương Tử sắp không trụ nổi mà không nỡ rời đi. Ngay lúc này, Lăng Tiêu cũng xuất hiện, giống như là vị cứu tinh của cả nhóm. Mọi người liền thấy an tâm được một chút.
Lăng Tiêu lao đến hỗ trợ Dương Tử.
Chỉ qua vài chiêu, Dương Tử nhìn ra đường kiếm của Lăng Tiêu yếu hơn trước, đoán ra đại ca mình bị thương mà quan sát kỹ hơn thì thấy trên cánh tay của Lăng Tiêu, máu không ngừng chảy ra. Dương tử hoảng hốt, gấp gáp nói:
"Đại ca, huynh bị thương rồi."
Lăng Tiêu lắc đầu, tay vẫn không ngừng vung kiếm.
"Nhanh hạ hết bọn chúng."
Lại thêm một hồi giao chiến quyết sống mái, cả đám áo đen cuối cùng cũng bị giết sạch.
Lăng Tiêu lúc này như được thả lỏng, cánh tay bị thương không cầm nổi kiếm đã buông thõng xuống.
Dương Tử vội đỡ lấy Lăng Tiêu. Cả bọn cùng nhau ra khỏi hang động.
Vừa ra khỏi cửa hang, một tên sát thủ khi nãy nằm giả chết, lúc này cầm kiếm bật dậy mà nhắm thẳng đoàn người phía trước. Mũi kiếm hướng ngay người đi cuối cùng là Dương Yến.
Lăng Tiêu đi phía trước cảm nhận được, nhanh như cắt đẩy Dương Tử sang một bê, quay đầu lao đến, dùng hết sức lực còn lại đỡ lấy mũi kiếm.
Dương Yến bị một phen giật mình. Nàng sững sờ nhìn lại người vừa chắn kiếm cho mình. Lăng Tiêu đã dùng cả tấm lưng để chắn đỡ cho nàng, mũi kiếm cắm sâu vào lưng của hắn.
Dương Yến nhìn Lăng Tiêu đang ngã xuống, ánh mắt thâm sâu nhìn lên nàng, khóe miệng khẽ cười.
Dương Yến giờ phút này đã bất động, nàng như bị ánh mắt kia của Lăng Tiêu trói buộc, nhốt lại. Bỗng chốc, trái tim nàng nhói đau, một cảm giác khó tả len lỏi khắp người khiến nàng thấy khó chịu. Nàng vội đỡ lấy Lăng Tiêu đang muốn ngã ra đất.
Dương Tử cũng nhanh chân chạy đến kết liễu tên sát thủ kia.
Dương Yến khóc. Nước mắt cứ thế tuôn rơi mà nàng không hề hay biết. Miệng nàng không ngừng gọi:
"Lăng Tiêu! Lăng Tiêu! Huynh không được chết, ta còn nhiều thứ muốn hỏi huynh, huynh mau dậy cho ta."
Tống Phi cũng vội vã đến gần, nắm lấy cổ tay Lăng Tiêu bắt mạch, thấy Dương Yến ôm Lăng Tiêu khóc, cảm thấy hơi chua xót mà cũng rất lo lắng.
Tống Phi muốn cởi áo Lăng Tiêu ra, để đắp cây thảo dược vừa hái, thì tay chỉ mới chạm tới vạt áo của Lăng Tiêu thôi đã bị một cái phi tiêu từ ngoài xẹt ngang qua. Cũng may Tống Phi phản ứng nhanh giựt tay lại kịp, nếu không mất cái bàn tay luôn rồi.
Mọi người ngước nhìn về hướng phi tiêu được phóng ra mà bất động, cả kinh, gương mặt đầy hoảng sợ.
Người vừa tới chính là Lang Sát, kẻ đeo mặt nạ nửa đen nửa vàng.
Cả nhóm người liên tục gặp những điều bất ngờ từ khi vào rừng hái lá thuốc, đối đầu với một nhóm sát thủ kia đã khiến cả bọn mất hết sạch sức lực, giờ đứng trước một tên Lang Sát nguy hiểm mức độ này, sức chống cự đã không còn đủ tự tin mà đối cứng với hắn.
Dương Tử nuốt nước miếng, đứng dậy cầm kiếm chắn ngang không cho kẻ đeo mặt tới gần.
"Dừng lại! Ngươi không được bước thêm bước nữa."
Kẻ đeo mặt nạ vẫn không trả lời mà bước tới.
Liêu Sương cũng ra mặt làm anh hùng mà đứng ra cản lại.
Kẻ đeo mặt nạ lúc này mới cất tiếng:
"Ta không phải kẻ địch, mong mọi người lui ra, để ta đưa chủ tử của ta về trị thương."
Cả đám ngạc nhiên nhìn nhau rồi nhìn tên đeo mặt nạ, ánh mắt đầy ngờ vực, không thể tin tưởng. Lăng Tiêu là thủ lĩnh Lang Sát?
Kẻ đeo mặt nạ không muốn giằng co với đám người này, chủ tử đang bị thương cần phải chữa trị còn quan trọng hơn là đi giải thích cho đám người này. Hắn đi tới. Dương Yến vẫn không buông tay khỏi Lăng Tiêu.
Kẻ đeo mặt nạ cúi người xuống, đưa tay vào trong áo Lăng Tiêu lấy ra một thứ.
Lúc này, trời cũng dần về khuya, trong hang đá bắt đầu lạnh. Dương Yến cả người run rẩy, được Liêu Sương ôm lấy để ủ ấm.
Dương Tử nhìn tỷ tỷ mình lạnh run, lòng cũng thấy xót mà nói.
"Hay là ta đốt ít lửa ở đây cho ấm, sẵn đợi đại ca luôn?"
Tống Phi biết đốt lửa lên sẽ dễ gây chú ý, nhưng nhìn Dương Yến mặt bắt đầu tái xanh, nên cũng liền gật đầu đồng ý. Cả hai cùng nhau đi tìm củi rồi đốt lửa lên.
Mọi người cũng dần ấm lại, đang ngồi quanh đống lửa, bỗng Tống Phi nhìn chăm chú vào vách hang động mà nói:
"Đại ca nói đúng, đúng là trong cái rủi có cái may."
Mọi người cùng dồn ánh mắt nhìn theo hướng mà Tống Phi chăm chú, im bặt với vẻ mặt không hiểu.
Tống Phi đứng dậy đi tới vách ngắt một cái cây đang mọc trên vách, rồi đưa ra cho mọi người xem, nói:
"Đây là một loại thảo dược cực hiếm, mười năm chỉ mọc một lần, ta cứ tưởng chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ nó lại có ở đây. Đây chắc chắn là thứ có thể chữa cho mọi người."
Dương Tử ngay lập tức vui vẻ, lao nhanh lên phía vách hang động, tay không ngừng hái mà nói:
"Để ta hái hết mang về cho huynh."
Ngay lức mọi người đang vui vẻ vì vừa tìm thêm được loại thuốc quý hiếm khác, thì trong hang động lại xuất hiện thêm một nhóm áo đen, khoảng mười tên.
Nhóm sát thủ không nói một lời, cứ thế cầm kiếm lao thẳng vào bọn người Dương Tử.
Dương Tử cố cầm cự, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi, giọng nói hơi gấp gáp:
"Mọi người đi trước đi, đệ ở đây cản chúng."
Cả bọn ai nấy cũng nhìn ra Dương Tử sắp không trụ nổi mà không nỡ rời đi. Ngay lúc này, Lăng Tiêu cũng xuất hiện, giống như là vị cứu tinh của cả nhóm. Mọi người liền thấy an tâm được một chút.
Lăng Tiêu lao đến hỗ trợ Dương Tử.
Chỉ qua vài chiêu, Dương Tử nhìn ra đường kiếm của Lăng Tiêu yếu hơn trước, đoán ra đại ca mình bị thương mà quan sát kỹ hơn thì thấy trên cánh tay của Lăng Tiêu, máu không ngừng chảy ra. Dương tử hoảng hốt, gấp gáp nói:
"Đại ca, huynh bị thương rồi."
Lăng Tiêu lắc đầu, tay vẫn không ngừng vung kiếm.
"Nhanh hạ hết bọn chúng."
Lại thêm một hồi giao chiến quyết sống mái, cả đám áo đen cuối cùng cũng bị giết sạch.
Lăng Tiêu lúc này như được thả lỏng, cánh tay bị thương không cầm nổi kiếm đã buông thõng xuống.
Dương Tử vội đỡ lấy Lăng Tiêu. Cả bọn cùng nhau ra khỏi hang động.
Vừa ra khỏi cửa hang, một tên sát thủ khi nãy nằm giả chết, lúc này cầm kiếm bật dậy mà nhắm thẳng đoàn người phía trước. Mũi kiếm hướng ngay người đi cuối cùng là Dương Yến.
Lăng Tiêu đi phía trước cảm nhận được, nhanh như cắt đẩy Dương Tử sang một bê, quay đầu lao đến, dùng hết sức lực còn lại đỡ lấy mũi kiếm.
Dương Yến bị một phen giật mình. Nàng sững sờ nhìn lại người vừa chắn kiếm cho mình. Lăng Tiêu đã dùng cả tấm lưng để chắn đỡ cho nàng, mũi kiếm cắm sâu vào lưng của hắn.
Dương Yến nhìn Lăng Tiêu đang ngã xuống, ánh mắt thâm sâu nhìn lên nàng, khóe miệng khẽ cười.
Dương Yến giờ phút này đã bất động, nàng như bị ánh mắt kia của Lăng Tiêu trói buộc, nhốt lại. Bỗng chốc, trái tim nàng nhói đau, một cảm giác khó tả len lỏi khắp người khiến nàng thấy khó chịu. Nàng vội đỡ lấy Lăng Tiêu đang muốn ngã ra đất.
Dương Tử cũng nhanh chân chạy đến kết liễu tên sát thủ kia.
Dương Yến khóc. Nước mắt cứ thế tuôn rơi mà nàng không hề hay biết. Miệng nàng không ngừng gọi:
"Lăng Tiêu! Lăng Tiêu! Huynh không được chết, ta còn nhiều thứ muốn hỏi huynh, huynh mau dậy cho ta."
Tống Phi cũng vội vã đến gần, nắm lấy cổ tay Lăng Tiêu bắt mạch, thấy Dương Yến ôm Lăng Tiêu khóc, cảm thấy hơi chua xót mà cũng rất lo lắng.
Tống Phi muốn cởi áo Lăng Tiêu ra, để đắp cây thảo dược vừa hái, thì tay chỉ mới chạm tới vạt áo của Lăng Tiêu thôi đã bị một cái phi tiêu từ ngoài xẹt ngang qua. Cũng may Tống Phi phản ứng nhanh giựt tay lại kịp, nếu không mất cái bàn tay luôn rồi.
Mọi người ngước nhìn về hướng phi tiêu được phóng ra mà bất động, cả kinh, gương mặt đầy hoảng sợ.
Người vừa tới chính là Lang Sát, kẻ đeo mặt nạ nửa đen nửa vàng.
Cả nhóm người liên tục gặp những điều bất ngờ từ khi vào rừng hái lá thuốc, đối đầu với một nhóm sát thủ kia đã khiến cả bọn mất hết sạch sức lực, giờ đứng trước một tên Lang Sát nguy hiểm mức độ này, sức chống cự đã không còn đủ tự tin mà đối cứng với hắn.
Dương Tử nuốt nước miếng, đứng dậy cầm kiếm chắn ngang không cho kẻ đeo mặt tới gần.
"Dừng lại! Ngươi không được bước thêm bước nữa."
Kẻ đeo mặt nạ vẫn không trả lời mà bước tới.
Liêu Sương cũng ra mặt làm anh hùng mà đứng ra cản lại.
Kẻ đeo mặt nạ lúc này mới cất tiếng:
"Ta không phải kẻ địch, mong mọi người lui ra, để ta đưa chủ tử của ta về trị thương."
Cả đám ngạc nhiên nhìn nhau rồi nhìn tên đeo mặt nạ, ánh mắt đầy ngờ vực, không thể tin tưởng. Lăng Tiêu là thủ lĩnh Lang Sát?
Kẻ đeo mặt nạ không muốn giằng co với đám người này, chủ tử đang bị thương cần phải chữa trị còn quan trọng hơn là đi giải thích cho đám người này. Hắn đi tới. Dương Yến vẫn không buông tay khỏi Lăng Tiêu.
Kẻ đeo mặt nạ cúi người xuống, đưa tay vào trong áo Lăng Tiêu lấy ra một thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.