Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!
Chương 56
Liễu Phong Nguyệt
25/10/2023
A Hoa nhìn Văn Bích buồn rầu nên cũng không vui mà bắt chuyện.
"Tiểu thư, cây mận trong vườn kết trái rất nhiều. Nô tì đưa tiểu thư đi xem nha. Ngồi mãi trong phòng cũng chán."
Văn Bích gật đầu, đi ra vườn phía sau cùng cô hầu.
......
Tại Phủ Liêu Phan lúc này. Liêu Phan đang đập phá mọi thứ trong phòng, mặt tức giận, hét to.
"Tại sao! Tại sao chứ, ta cố lấy lòng phụ hoàng, từ trước đến giờ là vô bổ sao? Tại sao lại chọn một kẻ như hắn, ta thực không phục!"
Nguỵ Thúc Khang cũng không dám lên tiếng, đứng cúi người im bặt, mặc kệ tứ hoàng tử đập phá đồ trong phòng.
Khi đập hết mọi thứ xong, Liêu Phan ngước lên nhìn Nguỵ Thúc Khang ánh mắt xảo quyệt mà ra lệnh.
"Ngươi mau chuẩn bị ngựa, cùng ta đi biên giới Nam thành."
Nguỵ Thúc Khang cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chân rời đi chuẩn bị.
"Thuộc hạ tuân lệnh."
.......
Phủ Liêu Nguyệt.
Văn Bích đứng lên mỏm đá cố vớ tay lấy chùm mận phía trên.
Bỗng nàng trượt chân, may thay Liêu Nguyệt đi ngang qua trông thấy vội chạy đến đỡ lấy nàng.
Văn Bích nằm gọn trong vòng tay của Liêu Nguyệt, đây là lần đầu nàng nhìn Liêu Nguyệt với khoảng cách gần như vậy. Phải nói là Liêu Nguyệt có dung mạo khá là tuấn tú, nhìn kỹ cũng rất xinh đẹp. Dù là nam tử nhưng có thể miêu tả là một nam tử có nét đẹp bất phàm, nam hay nữ đều phải e thẹn trước vẻ đẹp của người này.
Liêu Nguyệt đỡ Văn Bích đứng thẳng người, thấy người kia cứ nhìn mình không chớp mắt, thoáng khó xử mà quay mặt đi, ngước lên nhìn cây mận nói.
"Nàng muốn ăn mận?"
Văn Bích nghe hỏi mà hơi giật mình, thu người lại hành lễ.
"Ưm."
Liêu Nguyệt cười nói nhìn nàng.
"Sau này ở trong phủ hoặc nơi chỉ có hai ta, nàng không cần hành lễ nữa. Dù sao nàng cũng là nương tử của ta."
Vâng Bích nhẹ gật đầu đáp lời.
"Vâng. Phu quân."
Liêu Nguyệt đi tới thân cây mận dùng lực vận công chưởng mạnh vào thân cây, các quả mận thi nhau rớt xuống.
Liêu Nguyệt cũng vội đi tới chỗ Văn Bích đang đứng mà đưa tay lên che đầu cho nàng, hòng tránh cái quả mận đang thi nhau rớt xuống đất.
Văn Bích e thẹn nép vào trong người Liêu Nguyệt.
Khi mấy trái mận ngừng rơi, Liêu Nguyệt mới rời khỏi người Văn Bích. Đi tới nhặt mấy trái mận lên, đưa cho nàng.
A Hoa cũng vừa nhặt, vừa quan sát mà cười thầm trong bụng.
Văn Bích đưa tay vui vẻ cầm lấy những quả mận từ Liêu Nguyệt.
Hắn nhìn nàng vui vẻ, bất giác cũng nở một nụ cười nhẹ, rồi xoay lưng rời đi.
Văn Bích cũng bất ngờ trước nụ cười của hắn ta, cảm giác lúc ấy hắn ta dường như không còn lạnh nhạt với nàng nữa, mà trong lòng còn nỗi lên chút xúc động.
Văn Bích đứng hình nhìn mãi bóng lưng Liêu Nguyệt, không ngờ người đó cũng nhẹ nhàng đối xử với nàng như vậy. Không như sự lạnh lùng của trước đây.
A Hoa thấy tiểu thư mình cứ đứng yên ngây ngốc đắm chìm trong suy nghĩ mà buột miệng lên tiếng.
"Tiểu thư, điện hạ đã đi xa rồi."
Văn Bích ngại ngùng, hơi gật đầu rồi cầm vài trái mận bước đi.
"Ta biết rồi, ai kêu người nhiều chuyện. Lo nhặt hết mấy trái mận đi."
Lưu Tiết cố đi theo sau Liêu Nguyệt hỏi.
"Điện hạ, ngài chuẩn bị đi đâu nữa vậy?"
Liêu Nguyệt xoay đầu, nỏ một nụ cười đáp.
"Tuý Nguyệt Lầu."
Rồi hắn bước nhanh đi.
Lưu Tiết cố đi nhanh theo phía sau mà nói tiếp.
"Điện hạ, không được. Ngài vừa được sắc phong làm thái tử mà lại đi nơi đó. Chuyện này truyền ra thì không hay cho lắm."
Liêu Nguyệt mặc kệ Lưu Tiết lải nhải phía sau mà thẳng bước hướng về Tuý Nguyệt Lầu, mấy lời nói của Lưu Tiết hình như đều vô tác dụng, chẳng thể khuyên ngăn cái con người kia.
Thế là Lưu Tiết chỉ biết cúi đầu mà bước nhanh theo sau, làm tròn nghĩa vụ hộ vệ.
......
Phòng bếp phủ Liêu Nguyệt.
Văn Bích tự tay vô bếp nấu canh, rồi giao cho A Hoa mang vào phòng cho Liêu Nguyệt.
Văn Bích quay lại phòng của mình ngồi trên giường chờ đợi A Hoa quay trở lại.
A Hoa quay trở lại cầm theo bát canh của mình, khiến Văn Bích mặt cũng thoáng buồn mà hỏi.
"Điện hạ không dùng?"
A Hoa lắc đầu đáp.
"Tiểu thư, điện hạ không có trong phòng."
Văn Bích tò mò hỏi.
"Trễ như vậy mà điện hạ vẫn chưa về sao?"
A Hoa hơi ngập ngừng rồi cũng cất tiếng nói, mà mặt không dám nhìn thẳng vào Văn Bích.
"Tiểu thư.... Điện hạ đã đi Tuý Nguyệt Lầu, chắc đêm nay không về."
Văn Bích cố gượng cười, rồi đưa tay ra hiệu cho A Hoa đặt bát canh xuống rồi cho lui xuống.
Văn Bích bước tới giường nằm xuống, mà thôi không ngừng nhớ đến gương mặt của người kia bất giác ngấn lệ.
Sau một đêm, Liêu Nguyệt cũng quay về phủ. Nghe gia đinh nói buổi tối có A Hoa đến tìm nên liền xoay lưng hướng về phòng Văn Bích mà đi.
Liêu Nguyệt bước vào thì thấy Văn Bích cũng vừa ngủ dậy.
Nàng ta vẫn còn mặc lớp áo mỏng đến nỗi như có thể nhìn thấu bên trong, khiến Liêu Nguyệt cũng hơi ngượng mà ấp úng.
"Ta... Nghe nói, tối qua nàng tìm ta?"
"Tiểu thư, cây mận trong vườn kết trái rất nhiều. Nô tì đưa tiểu thư đi xem nha. Ngồi mãi trong phòng cũng chán."
Văn Bích gật đầu, đi ra vườn phía sau cùng cô hầu.
......
Tại Phủ Liêu Phan lúc này. Liêu Phan đang đập phá mọi thứ trong phòng, mặt tức giận, hét to.
"Tại sao! Tại sao chứ, ta cố lấy lòng phụ hoàng, từ trước đến giờ là vô bổ sao? Tại sao lại chọn một kẻ như hắn, ta thực không phục!"
Nguỵ Thúc Khang cũng không dám lên tiếng, đứng cúi người im bặt, mặc kệ tứ hoàng tử đập phá đồ trong phòng.
Khi đập hết mọi thứ xong, Liêu Phan ngước lên nhìn Nguỵ Thúc Khang ánh mắt xảo quyệt mà ra lệnh.
"Ngươi mau chuẩn bị ngựa, cùng ta đi biên giới Nam thành."
Nguỵ Thúc Khang cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chân rời đi chuẩn bị.
"Thuộc hạ tuân lệnh."
.......
Phủ Liêu Nguyệt.
Văn Bích đứng lên mỏm đá cố vớ tay lấy chùm mận phía trên.
Bỗng nàng trượt chân, may thay Liêu Nguyệt đi ngang qua trông thấy vội chạy đến đỡ lấy nàng.
Văn Bích nằm gọn trong vòng tay của Liêu Nguyệt, đây là lần đầu nàng nhìn Liêu Nguyệt với khoảng cách gần như vậy. Phải nói là Liêu Nguyệt có dung mạo khá là tuấn tú, nhìn kỹ cũng rất xinh đẹp. Dù là nam tử nhưng có thể miêu tả là một nam tử có nét đẹp bất phàm, nam hay nữ đều phải e thẹn trước vẻ đẹp của người này.
Liêu Nguyệt đỡ Văn Bích đứng thẳng người, thấy người kia cứ nhìn mình không chớp mắt, thoáng khó xử mà quay mặt đi, ngước lên nhìn cây mận nói.
"Nàng muốn ăn mận?"
Văn Bích nghe hỏi mà hơi giật mình, thu người lại hành lễ.
"Ưm."
Liêu Nguyệt cười nói nhìn nàng.
"Sau này ở trong phủ hoặc nơi chỉ có hai ta, nàng không cần hành lễ nữa. Dù sao nàng cũng là nương tử của ta."
Vâng Bích nhẹ gật đầu đáp lời.
"Vâng. Phu quân."
Liêu Nguyệt đi tới thân cây mận dùng lực vận công chưởng mạnh vào thân cây, các quả mận thi nhau rớt xuống.
Liêu Nguyệt cũng vội đi tới chỗ Văn Bích đang đứng mà đưa tay lên che đầu cho nàng, hòng tránh cái quả mận đang thi nhau rớt xuống đất.
Văn Bích e thẹn nép vào trong người Liêu Nguyệt.
Khi mấy trái mận ngừng rơi, Liêu Nguyệt mới rời khỏi người Văn Bích. Đi tới nhặt mấy trái mận lên, đưa cho nàng.
A Hoa cũng vừa nhặt, vừa quan sát mà cười thầm trong bụng.
Văn Bích đưa tay vui vẻ cầm lấy những quả mận từ Liêu Nguyệt.
Hắn nhìn nàng vui vẻ, bất giác cũng nở một nụ cười nhẹ, rồi xoay lưng rời đi.
Văn Bích cũng bất ngờ trước nụ cười của hắn ta, cảm giác lúc ấy hắn ta dường như không còn lạnh nhạt với nàng nữa, mà trong lòng còn nỗi lên chút xúc động.
Văn Bích đứng hình nhìn mãi bóng lưng Liêu Nguyệt, không ngờ người đó cũng nhẹ nhàng đối xử với nàng như vậy. Không như sự lạnh lùng của trước đây.
A Hoa thấy tiểu thư mình cứ đứng yên ngây ngốc đắm chìm trong suy nghĩ mà buột miệng lên tiếng.
"Tiểu thư, điện hạ đã đi xa rồi."
Văn Bích ngại ngùng, hơi gật đầu rồi cầm vài trái mận bước đi.
"Ta biết rồi, ai kêu người nhiều chuyện. Lo nhặt hết mấy trái mận đi."
Lưu Tiết cố đi theo sau Liêu Nguyệt hỏi.
"Điện hạ, ngài chuẩn bị đi đâu nữa vậy?"
Liêu Nguyệt xoay đầu, nỏ một nụ cười đáp.
"Tuý Nguyệt Lầu."
Rồi hắn bước nhanh đi.
Lưu Tiết cố đi nhanh theo phía sau mà nói tiếp.
"Điện hạ, không được. Ngài vừa được sắc phong làm thái tử mà lại đi nơi đó. Chuyện này truyền ra thì không hay cho lắm."
Liêu Nguyệt mặc kệ Lưu Tiết lải nhải phía sau mà thẳng bước hướng về Tuý Nguyệt Lầu, mấy lời nói của Lưu Tiết hình như đều vô tác dụng, chẳng thể khuyên ngăn cái con người kia.
Thế là Lưu Tiết chỉ biết cúi đầu mà bước nhanh theo sau, làm tròn nghĩa vụ hộ vệ.
......
Phòng bếp phủ Liêu Nguyệt.
Văn Bích tự tay vô bếp nấu canh, rồi giao cho A Hoa mang vào phòng cho Liêu Nguyệt.
Văn Bích quay lại phòng của mình ngồi trên giường chờ đợi A Hoa quay trở lại.
A Hoa quay trở lại cầm theo bát canh của mình, khiến Văn Bích mặt cũng thoáng buồn mà hỏi.
"Điện hạ không dùng?"
A Hoa lắc đầu đáp.
"Tiểu thư, điện hạ không có trong phòng."
Văn Bích tò mò hỏi.
"Trễ như vậy mà điện hạ vẫn chưa về sao?"
A Hoa hơi ngập ngừng rồi cũng cất tiếng nói, mà mặt không dám nhìn thẳng vào Văn Bích.
"Tiểu thư.... Điện hạ đã đi Tuý Nguyệt Lầu, chắc đêm nay không về."
Văn Bích cố gượng cười, rồi đưa tay ra hiệu cho A Hoa đặt bát canh xuống rồi cho lui xuống.
Văn Bích bước tới giường nằm xuống, mà thôi không ngừng nhớ đến gương mặt của người kia bất giác ngấn lệ.
Sau một đêm, Liêu Nguyệt cũng quay về phủ. Nghe gia đinh nói buổi tối có A Hoa đến tìm nên liền xoay lưng hướng về phòng Văn Bích mà đi.
Liêu Nguyệt bước vào thì thấy Văn Bích cũng vừa ngủ dậy.
Nàng ta vẫn còn mặc lớp áo mỏng đến nỗi như có thể nhìn thấu bên trong, khiến Liêu Nguyệt cũng hơi ngượng mà ấp úng.
"Ta... Nghe nói, tối qua nàng tìm ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.