Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!
Chương 73
Liễu Phong Nguyệt
26/10/2023
Dương phủ.
Tới chập tối hôm sau thì Tống Phi cũng dần tỉnh lại.
Tống Nhạc nhìn Tống Phi mà nhẹ giọng hỏi han.
"Con tỉnh rồi."
Tống Phi ánh mắt lo lắng liền gấp gáp hỏi.
"Phụ thân, công chúa điện hạ, nàng không sao chứ?"
Tống Nhạc gật đầu, chưa kịp trả lời câu hỏi thì Liêu Sương lúc này cũng vừa bưng chén thuốc đi vào nhìn Tống Phi tỉnh lại, liền nhanh đặt thuốc lên bàn mà chạy tới.
Nàng cầm lấy tay Tống Phi mà nghẹn ngào, nói.
"Chàng tỉnh rồi, chàng có thấy không khỏe chỗ nào không?"
Tống Phi mỉm cười kéo tay Liêu Sương, để cả người Liêu Sương nhào vô lòng mà ôm lấy vỗ về.
"Nàng đừng khóc, ta không sao, ta khỏe rồi."
Tống Nhạc nãy giờ đứng nhìn đôi uyên ương mặn nồng mà cũng ngại ngùng, giả vờ ho nhẹ rồi nói.
"Phụ thân ra ngoài tìm thêm chút thuốc bổ, hai con cứ từ từ nói chuyện."
Hai người nghe Tống Nhạc nói đều hướng nhìn lên rồi cùng nhau gật đầu, xong chứ đắm chìm trong ánh mắt của đối phương, không thèm nhìn lấy Tống Nhạc lần nào nữa.
Tống Nhạc đi ra, đóng chặt cửa lại, liền cười mãn nguyện.
Vì ông rất hài lòng khi thấy công chúa điện hạ thật lòng yêu thích hài nhi của mình.
Nhớ lại ngày trước đại hôn. Tống Phi đã quỳ xuống một canh giờ trước mặt ông chỉ để xin ông đồng ý hôn sự này.
Ông vốn dĩ không tin loại tình cảm giữa hai nữ nhân là có thật, nhưng vì ý chỉ hoàng thượng mà đành gật đầu chấp thuận, đến tận bây giờ nhìn thấy hai người sinh tử có nhau, khiến ông không ngừng tự trách bản thân mình khi từng nhất khe với mối quan hệ này, ông thật sự rất hài lòng mà vui vẻ bước đi.
Ở trong phòng lúc này.
Tống Phi hơi lo lắng nhìn Liêu Sương.
"Hai người đó đã biết thân phận của ta."
Liêu Sương khẽ gật đầu.
Tống Phi khẽ cười mà nói.
"Nàng yên tâm, ta cũng rất tin tưởng tam đệ, với tỷ tỷ của đệ ấy."
Liêu Sương cũng tỏ ra rất tin tưởng mà đồng thuận gật đầu theo, rồi nàng nhẹ nhàng tiến tới dán môi mình vào môi Tống Phi, nhẹ nhàng mà hôn lấy.
Tống Phi cũng đáp trả, cứ thế mà cả hai cứ quấn quýt bên nhau.
Lúc này Dương Tử từ ngoài tông cửa đi thẳng vào vừa cười vừa nói.
"Nhị ca, ta nghe Tống đại nhân bảo là huynh tỉnh rồi."
Hai người bị Dương Tử nhìn thấy liền ngại ngùng rời khỏi nhau.
Dương Tử còn ngại ngùng hơn cả hai, mặt đỏ như cháy thành than, mà nhanh cúi đầu, rồi xoay người nói thật nhanh rồi đi cũng thật nhanh. Cứ như một cơn gió.
"Ta thấy nhị ca khỏe rồi, đệ yên tâm rồi, đệ chợt nhớ có số việc cần làm, đệ đi đây, hai người cứ tiếp tục ."
Dương Yến vừa đi tới trông thấy Dương Tử từ trong phòng Tống Phi chạy nhanh ra, mặt còn đỏ chót, mà tò mò tiến tới hỏi.
"Đệ làm sao vậy?"
Dương Tử nghe hỏi giật bắn cả người, nhìn lên thì thấy tỷ tỷ mình liền nhanh lắc đầu.
Dương Yến thấy không có gì nên thôi, định đi vào phòng xem tình hình Tống Phi thì bị Dương Tử kéo lại, rồi Dương Tử kéo tay Dương Yến đi thật nhanh.
Dương Yến hơi khó hiểu, mà vừa đi theo vừa hỏi.
"Đệ làm gì vậy?"
Dương Tử lắc đầu, hơi ngại ngùng nói.
"Nhị ca vừa tỉnh, có cả công chúa điện hạ nữa, nên chúng ta nên cứ để hai người đó ở riêng với nhau đi, chúng ta không nên làm phiền họ."
Dương Yến nghe đệ đệ mình nói vậy, bất giác cũng hiểu ra vấn đề mà ngại ngùng theo nên chỉ biết gật đầu, mà đi cùng Dương Tử rời khỏi chỗ đó.
******
(Tứ hoàng tử - Liêu Phan, cầm kỳ thi họa lẫn võ học, cái gì cũng biết, được dạy dỗ từ mẫu thân của mình Tố Quý Phi, Tố Quý Phi con nhà văn nên tính tình nết na, tinh tường văn thơ, khá được lòng dân chúng do hay ra tay cứu đói dân hoạn nạn, được dân chúng ca ngợi như tiên nữ. Tứ hoàng tử hay theo mẫu thân làm từ thiện nên cũng được dân chúng yêu mến, châm ngôn hắn: "Điều gì đến thì sẽ đến.")
******
Phủ Liêu Nguyệt.
Liêu Nguyệt phi thẳng ngựa vào phủ.
Lưu Tiết đứng trước cửa đợi sẵn, thấy Liêu Nguyệt tới, liền nhanh đi tới đỡ Liêu Nguyệt xuống mà dắt ngựa.
Liêu Nguyệt mặt đầy bụi bẩn, có thể nhìn ra là hắn không nghỉ ngơi mà một mạch chạy về đây.
Liêu Nguyệt xuống ngựa liền gấp gáp hỏi tình hình.
"Thập công chúa có sao không?"
Lưu Tiết cúi đầu bẩm báo.
"Điện hạ, nhờ Dương hộ vệ tới kịp nên đã cứu được Thập điện hạ cùng phò mã thoát khỏi biển lửa."
Liêu Nguyện gật đầu bước vào phủ, chỉ vừa đặt một chân vào cửa lại nhanh hỏi thêm.
"Hai người đó đang ở đâu?"
Lưu Tiết cũng nhanh đáp.
"Dương phủ. Thưa điện hạ."
Liêu Nguyệt bỗng khựng lại, rồi xoay người lại phóng lên lưng ngựa.
"Ta đến Dương phủ một chút."
Lưu Tiết chưa kịp nói gì thì Liêu Nguyệt đã đi mất, Văn Bích nãy giờ bên trong đợi mãi không thấy Liêu Nguyệt đi vào nên lo lắng bước ra cửa hỏi thăm.
"Lưu hộ vệ, điện hạ vẫn chưa về tới sao?"
Lưu Tiết nhẹ cúi đầu hành lễ mà đáp.
"Thưa thái tử phi, thái tử vừa về tới chợt có việc phải làm nên cũng vừa hay rời đi."
Tới chập tối hôm sau thì Tống Phi cũng dần tỉnh lại.
Tống Nhạc nhìn Tống Phi mà nhẹ giọng hỏi han.
"Con tỉnh rồi."
Tống Phi ánh mắt lo lắng liền gấp gáp hỏi.
"Phụ thân, công chúa điện hạ, nàng không sao chứ?"
Tống Nhạc gật đầu, chưa kịp trả lời câu hỏi thì Liêu Sương lúc này cũng vừa bưng chén thuốc đi vào nhìn Tống Phi tỉnh lại, liền nhanh đặt thuốc lên bàn mà chạy tới.
Nàng cầm lấy tay Tống Phi mà nghẹn ngào, nói.
"Chàng tỉnh rồi, chàng có thấy không khỏe chỗ nào không?"
Tống Phi mỉm cười kéo tay Liêu Sương, để cả người Liêu Sương nhào vô lòng mà ôm lấy vỗ về.
"Nàng đừng khóc, ta không sao, ta khỏe rồi."
Tống Nhạc nãy giờ đứng nhìn đôi uyên ương mặn nồng mà cũng ngại ngùng, giả vờ ho nhẹ rồi nói.
"Phụ thân ra ngoài tìm thêm chút thuốc bổ, hai con cứ từ từ nói chuyện."
Hai người nghe Tống Nhạc nói đều hướng nhìn lên rồi cùng nhau gật đầu, xong chứ đắm chìm trong ánh mắt của đối phương, không thèm nhìn lấy Tống Nhạc lần nào nữa.
Tống Nhạc đi ra, đóng chặt cửa lại, liền cười mãn nguyện.
Vì ông rất hài lòng khi thấy công chúa điện hạ thật lòng yêu thích hài nhi của mình.
Nhớ lại ngày trước đại hôn. Tống Phi đã quỳ xuống một canh giờ trước mặt ông chỉ để xin ông đồng ý hôn sự này.
Ông vốn dĩ không tin loại tình cảm giữa hai nữ nhân là có thật, nhưng vì ý chỉ hoàng thượng mà đành gật đầu chấp thuận, đến tận bây giờ nhìn thấy hai người sinh tử có nhau, khiến ông không ngừng tự trách bản thân mình khi từng nhất khe với mối quan hệ này, ông thật sự rất hài lòng mà vui vẻ bước đi.
Ở trong phòng lúc này.
Tống Phi hơi lo lắng nhìn Liêu Sương.
"Hai người đó đã biết thân phận của ta."
Liêu Sương khẽ gật đầu.
Tống Phi khẽ cười mà nói.
"Nàng yên tâm, ta cũng rất tin tưởng tam đệ, với tỷ tỷ của đệ ấy."
Liêu Sương cũng tỏ ra rất tin tưởng mà đồng thuận gật đầu theo, rồi nàng nhẹ nhàng tiến tới dán môi mình vào môi Tống Phi, nhẹ nhàng mà hôn lấy.
Tống Phi cũng đáp trả, cứ thế mà cả hai cứ quấn quýt bên nhau.
Lúc này Dương Tử từ ngoài tông cửa đi thẳng vào vừa cười vừa nói.
"Nhị ca, ta nghe Tống đại nhân bảo là huynh tỉnh rồi."
Hai người bị Dương Tử nhìn thấy liền ngại ngùng rời khỏi nhau.
Dương Tử còn ngại ngùng hơn cả hai, mặt đỏ như cháy thành than, mà nhanh cúi đầu, rồi xoay người nói thật nhanh rồi đi cũng thật nhanh. Cứ như một cơn gió.
"Ta thấy nhị ca khỏe rồi, đệ yên tâm rồi, đệ chợt nhớ có số việc cần làm, đệ đi đây, hai người cứ tiếp tục ."
Dương Yến vừa đi tới trông thấy Dương Tử từ trong phòng Tống Phi chạy nhanh ra, mặt còn đỏ chót, mà tò mò tiến tới hỏi.
"Đệ làm sao vậy?"
Dương Tử nghe hỏi giật bắn cả người, nhìn lên thì thấy tỷ tỷ mình liền nhanh lắc đầu.
Dương Yến thấy không có gì nên thôi, định đi vào phòng xem tình hình Tống Phi thì bị Dương Tử kéo lại, rồi Dương Tử kéo tay Dương Yến đi thật nhanh.
Dương Yến hơi khó hiểu, mà vừa đi theo vừa hỏi.
"Đệ làm gì vậy?"
Dương Tử lắc đầu, hơi ngại ngùng nói.
"Nhị ca vừa tỉnh, có cả công chúa điện hạ nữa, nên chúng ta nên cứ để hai người đó ở riêng với nhau đi, chúng ta không nên làm phiền họ."
Dương Yến nghe đệ đệ mình nói vậy, bất giác cũng hiểu ra vấn đề mà ngại ngùng theo nên chỉ biết gật đầu, mà đi cùng Dương Tử rời khỏi chỗ đó.
******
(Tứ hoàng tử - Liêu Phan, cầm kỳ thi họa lẫn võ học, cái gì cũng biết, được dạy dỗ từ mẫu thân của mình Tố Quý Phi, Tố Quý Phi con nhà văn nên tính tình nết na, tinh tường văn thơ, khá được lòng dân chúng do hay ra tay cứu đói dân hoạn nạn, được dân chúng ca ngợi như tiên nữ. Tứ hoàng tử hay theo mẫu thân làm từ thiện nên cũng được dân chúng yêu mến, châm ngôn hắn: "Điều gì đến thì sẽ đến.")
******
Phủ Liêu Nguyệt.
Liêu Nguyệt phi thẳng ngựa vào phủ.
Lưu Tiết đứng trước cửa đợi sẵn, thấy Liêu Nguyệt tới, liền nhanh đi tới đỡ Liêu Nguyệt xuống mà dắt ngựa.
Liêu Nguyệt mặt đầy bụi bẩn, có thể nhìn ra là hắn không nghỉ ngơi mà một mạch chạy về đây.
Liêu Nguyệt xuống ngựa liền gấp gáp hỏi tình hình.
"Thập công chúa có sao không?"
Lưu Tiết cúi đầu bẩm báo.
"Điện hạ, nhờ Dương hộ vệ tới kịp nên đã cứu được Thập điện hạ cùng phò mã thoát khỏi biển lửa."
Liêu Nguyện gật đầu bước vào phủ, chỉ vừa đặt một chân vào cửa lại nhanh hỏi thêm.
"Hai người đó đang ở đâu?"
Lưu Tiết cũng nhanh đáp.
"Dương phủ. Thưa điện hạ."
Liêu Nguyệt bỗng khựng lại, rồi xoay người lại phóng lên lưng ngựa.
"Ta đến Dương phủ một chút."
Lưu Tiết chưa kịp nói gì thì Liêu Nguyệt đã đi mất, Văn Bích nãy giờ bên trong đợi mãi không thấy Liêu Nguyệt đi vào nên lo lắng bước ra cửa hỏi thăm.
"Lưu hộ vệ, điện hạ vẫn chưa về tới sao?"
Lưu Tiết nhẹ cúi đầu hành lễ mà đáp.
"Thưa thái tử phi, thái tử vừa về tới chợt có việc phải làm nên cũng vừa hay rời đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.