Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!
Chương 7
Liễu Phong Nguyệt
28/09/2023
Cùng lúc đó, tại khách điếm lớn nhất Tô Châu, Dương Tử đang cố lôi kéo Dương Yến ra ngoài tham gia lễ hội.
Mặc dù Dương Yến cũng không mấy hứng thú náo nhiệt, nhưng vì đệ đệ mình cứ nhiệt tình lôi kéo, nơi nàng chiều lòng đệ đệ mà đi cùng ra ngoài thăm thú.
Hai bên đường, các cặp trai xinh nữ tú tấp nập, ai nấy cũng diện cho mình một bộ y phục bắt mắt và đẹp nhất, rất nhiều đôi cặp ân ân ái ái, cũng có nhiều vị công tử và tiểu thư còn độc thân thì đang tỉnh tỉnh tò tò với nhau, ai cũng mong rằng sau lễ hội sẽ tìm được ý trung nhân, già trà lớn bé đều có đủ, những đứa trẻ kéo nhau chạy giỡn khắp con đường, những người lớn tuổi đang đứng xem những món hàng lạ lẫm mà các thương nhân từ mọi miền mang tới bán.
Tiếng người càng giòn giã náo nhiệt, hoà lẫn bầu không khí vui tươi và đẹp đẽ, bỗng chốc khung cảnh ngay bây giờ có cả, giác đẹp hơn hả kinh đô to bự.
Dương Tử đảo mắt ngắm nhìn quanh, mải mê ngắm nhìn mà quên luôn tỷ tỷ của mình, cứ thế càng lúc càng xa khỏi Dương Yến lúc nào không hay.
Còn Dương Yến thì bị đám đông xô đẩy, thấy đệ đệ đang dần xa mình, cố gọi nhưng không thể truyền tới tai Dương Tử vì khoảng cách lẫn vì nhiều tiếng cười nói chen lẫn, nàng bất lực, cố đi nhanh để bắt kịp nhưng vẫn không thể chen lấn qua được cả dải người, thế là nàng vô tình va phải một người đàn ông, trông hắn ta cao to và lực lưỡng, da hắn ngăm đen đặc trưng của người ngoại quốc, mắt mày trông có vẻ dữ tợn.
Dương Yến vội giật mình lùi về sao, cúi đầu tạ lỗi đối phương.
“Ta xin lỗi, ta không cố tình va phải công tử.”
Kẻ da ngăm thấy nàng quá đỗi xinh đẹp như tiên giáng trần, ánh mắt đảo lia lịa khắp cơ thể nàng ta, rồi chậc chậc cái lưỡi *** ****, như muốn nhỏ cả dãi.
Hắn nhe cái hằm răng trắng tinh, làm nổi bật cả thân hình đen xì lì của hắn.
Rồi hắn chẳng cần để ý thái độ xa lánh của nàng, mà đưa tay tới kéo Dương Yến vào lòng.
Dương Yến hoảng sợ hãi hùng, mặt trắng bệt phút chốc, nhưng nàng nhanh lấy lại bình tĩnh mà phản ứng, đẩy mạnh hắn ra. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm đệ đệ mình, cũng như là vị cứu tinh duy nhất mà nàng có ở cái nơi xa lạ này, vì nàng nhận thấy mình đã vô tình lọt vào mắt xanh của kẻ xấu, nhưng ánh mắt dần vô vọng, vì bóng dáng đệ đệ thân yêu của nàng đã trôi dạt nơi đâu mất tăm.
Hắn ta lại tiến tới, thì Dương Yến lại lùi ra xa. Hắn dần trở nên khó chịu và không thể chờ đợi được nữa, hắn như một con thú hoang dại, nhìn nàng như một món ăn ngon, mà hắn quyết tâm phải có được, phải chiếm lấy được.
Hắn nhào tới muốn ôm trọn lấy nàng, với ánh mắt dữ tợn đang hâm doạ nàng phải chiều theo hắn, nhưng với ánh mắt đê điện như muốn nuốt chửng lấy cả thân hình mình, Dương Yến lại bình tĩnh hết mức có thể, mà tránh né.
Cái ôm hụt, khiến hắn cau mày khó chịu, mắt trợn lên trông khiếp sợ hơn, rồi hắn lại nở nụ cười quái đản, xong lại đưa cái lưỡi kinh tởm mà đánh qua lại một cách thèm thuồng. Cứ tưởng chừng hắn là chú chó đang lè lưỡi thèm thuồng với chiếc xương chiếc mặt, trông hắn lúc này chỉ giống động vật chứ không giống một con người.
Dương Yến mặt cố đanh lại lạnh lùng quay đi, cố thoát nhanh khỏi ánh mắt của hắn ta, nhưng hắn ta nào để nàng dễ dàng thoát được, hắn cản đường nàng, làm nàng chững bước, rồi lại thỏ thẻ giọng điệu khoe khoang.
“Cô nương không cần sợ, ta là Đại Trác, là cánh tay đắc lực của Tam hoàng tử, chỉ cần cô nương ngoan ngoãn theo ta, vinh hoa phú quý cả đời không phải lo. Hahahaaa….”
Vừa dứt lời, hắn lại nhe răng cười một cách tự tin, cứ nghĩ thế lực đằng sau hắn sẽ khiến nàng khiếp sợ mà ngoan ngoãn nghe lời.
Dương Yến tuy vẫn đang cố giữ bình tĩnh, nhưng khi nghe nhắc tới Tam hoàng tử, lòng nàng có hơi e dè, vì nàng biết Tam hoàng tử là con người háo thắng, hung bạo, nếu lỡ mạo phạm, e là không chỉ riêng nàng, mà còn làm liên luỵ đến cả gia đình.
Nên nàng vẫn cố giữ lễ, mà cúi đầu nhẹ giọng đáp.
“Tiểu nữ, sớm đã có người trong lòng, mong công tử thứ lỗi."
Dương Yến nói xong vội xoay lưng đi thật nhanh. Còn Đại Trác vẫn ngang nhiên đuổi theo, hắn đưa tay lên ra hiệu cho đám thuộc hạ.
Cả đám người trông vẻ dữ tợn như hắn ta từ đâu xuất hiện bao quanh lấy nàng.
Đại Trác lại một lần nữa, nhân dịp nàng đang dè chừng lo nhìn mấy tên thuộc hạ của mình mà chạy nhào tới để có thể ôm lấy được mỹ nữ trước mặt, gương mặt dê xồm của hắn bỗng hiện lên trong đôi mắt hãi hùng của nàng, khi nàng chưa kịp định hình mọi thứ thì hắn dường như đã sát tới nàng chỉ cách một bước chân.
Đang lúc gần kề nguy hiểm, Đại Trác như sắp chạm được vào người của nàng, thì vào ngay cái tình cảnh trong gang tấc đó, lại có một cánh tay không quá lớn, cũng chẳng quá nhỏ, nhưng rất lực, mà kéo mạnh Dương Yến sang một bên né tránh.
Dương Yến chưa hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác, cánh tay không quá lớn, nhưng lại rất lực, kéo thẳng một cái, nàng đã ngã nhào vô lòng của người kéo lấy nàng.
Dương Yến ngước lên nhìn, gương mặt người kéo nàng, tuy có chút lấm lem bụi bẩn nhưng lại sở hữu một nụ cười mê hồn, khiến nàng phút chốc đỏ mặt, mà vội nhích ra khỏi vòng tay người đó, nhận ra là người đã từng gặp, nàng vội thốt.
“Là ngươi! Gã ăn mày ban sáng."
Mặc dù Dương Yến cũng không mấy hứng thú náo nhiệt, nhưng vì đệ đệ mình cứ nhiệt tình lôi kéo, nơi nàng chiều lòng đệ đệ mà đi cùng ra ngoài thăm thú.
Hai bên đường, các cặp trai xinh nữ tú tấp nập, ai nấy cũng diện cho mình một bộ y phục bắt mắt và đẹp nhất, rất nhiều đôi cặp ân ân ái ái, cũng có nhiều vị công tử và tiểu thư còn độc thân thì đang tỉnh tỉnh tò tò với nhau, ai cũng mong rằng sau lễ hội sẽ tìm được ý trung nhân, già trà lớn bé đều có đủ, những đứa trẻ kéo nhau chạy giỡn khắp con đường, những người lớn tuổi đang đứng xem những món hàng lạ lẫm mà các thương nhân từ mọi miền mang tới bán.
Tiếng người càng giòn giã náo nhiệt, hoà lẫn bầu không khí vui tươi và đẹp đẽ, bỗng chốc khung cảnh ngay bây giờ có cả, giác đẹp hơn hả kinh đô to bự.
Dương Tử đảo mắt ngắm nhìn quanh, mải mê ngắm nhìn mà quên luôn tỷ tỷ của mình, cứ thế càng lúc càng xa khỏi Dương Yến lúc nào không hay.
Còn Dương Yến thì bị đám đông xô đẩy, thấy đệ đệ đang dần xa mình, cố gọi nhưng không thể truyền tới tai Dương Tử vì khoảng cách lẫn vì nhiều tiếng cười nói chen lẫn, nàng bất lực, cố đi nhanh để bắt kịp nhưng vẫn không thể chen lấn qua được cả dải người, thế là nàng vô tình va phải một người đàn ông, trông hắn ta cao to và lực lưỡng, da hắn ngăm đen đặc trưng của người ngoại quốc, mắt mày trông có vẻ dữ tợn.
Dương Yến vội giật mình lùi về sao, cúi đầu tạ lỗi đối phương.
“Ta xin lỗi, ta không cố tình va phải công tử.”
Kẻ da ngăm thấy nàng quá đỗi xinh đẹp như tiên giáng trần, ánh mắt đảo lia lịa khắp cơ thể nàng ta, rồi chậc chậc cái lưỡi *** ****, như muốn nhỏ cả dãi.
Hắn nhe cái hằm răng trắng tinh, làm nổi bật cả thân hình đen xì lì của hắn.
Rồi hắn chẳng cần để ý thái độ xa lánh của nàng, mà đưa tay tới kéo Dương Yến vào lòng.
Dương Yến hoảng sợ hãi hùng, mặt trắng bệt phút chốc, nhưng nàng nhanh lấy lại bình tĩnh mà phản ứng, đẩy mạnh hắn ra. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm đệ đệ mình, cũng như là vị cứu tinh duy nhất mà nàng có ở cái nơi xa lạ này, vì nàng nhận thấy mình đã vô tình lọt vào mắt xanh của kẻ xấu, nhưng ánh mắt dần vô vọng, vì bóng dáng đệ đệ thân yêu của nàng đã trôi dạt nơi đâu mất tăm.
Hắn ta lại tiến tới, thì Dương Yến lại lùi ra xa. Hắn dần trở nên khó chịu và không thể chờ đợi được nữa, hắn như một con thú hoang dại, nhìn nàng như một món ăn ngon, mà hắn quyết tâm phải có được, phải chiếm lấy được.
Hắn nhào tới muốn ôm trọn lấy nàng, với ánh mắt dữ tợn đang hâm doạ nàng phải chiều theo hắn, nhưng với ánh mắt đê điện như muốn nuốt chửng lấy cả thân hình mình, Dương Yến lại bình tĩnh hết mức có thể, mà tránh né.
Cái ôm hụt, khiến hắn cau mày khó chịu, mắt trợn lên trông khiếp sợ hơn, rồi hắn lại nở nụ cười quái đản, xong lại đưa cái lưỡi kinh tởm mà đánh qua lại một cách thèm thuồng. Cứ tưởng chừng hắn là chú chó đang lè lưỡi thèm thuồng với chiếc xương chiếc mặt, trông hắn lúc này chỉ giống động vật chứ không giống một con người.
Dương Yến mặt cố đanh lại lạnh lùng quay đi, cố thoát nhanh khỏi ánh mắt của hắn ta, nhưng hắn ta nào để nàng dễ dàng thoát được, hắn cản đường nàng, làm nàng chững bước, rồi lại thỏ thẻ giọng điệu khoe khoang.
“Cô nương không cần sợ, ta là Đại Trác, là cánh tay đắc lực của Tam hoàng tử, chỉ cần cô nương ngoan ngoãn theo ta, vinh hoa phú quý cả đời không phải lo. Hahahaaa….”
Vừa dứt lời, hắn lại nhe răng cười một cách tự tin, cứ nghĩ thế lực đằng sau hắn sẽ khiến nàng khiếp sợ mà ngoan ngoãn nghe lời.
Dương Yến tuy vẫn đang cố giữ bình tĩnh, nhưng khi nghe nhắc tới Tam hoàng tử, lòng nàng có hơi e dè, vì nàng biết Tam hoàng tử là con người háo thắng, hung bạo, nếu lỡ mạo phạm, e là không chỉ riêng nàng, mà còn làm liên luỵ đến cả gia đình.
Nên nàng vẫn cố giữ lễ, mà cúi đầu nhẹ giọng đáp.
“Tiểu nữ, sớm đã có người trong lòng, mong công tử thứ lỗi."
Dương Yến nói xong vội xoay lưng đi thật nhanh. Còn Đại Trác vẫn ngang nhiên đuổi theo, hắn đưa tay lên ra hiệu cho đám thuộc hạ.
Cả đám người trông vẻ dữ tợn như hắn ta từ đâu xuất hiện bao quanh lấy nàng.
Đại Trác lại một lần nữa, nhân dịp nàng đang dè chừng lo nhìn mấy tên thuộc hạ của mình mà chạy nhào tới để có thể ôm lấy được mỹ nữ trước mặt, gương mặt dê xồm của hắn bỗng hiện lên trong đôi mắt hãi hùng của nàng, khi nàng chưa kịp định hình mọi thứ thì hắn dường như đã sát tới nàng chỉ cách một bước chân.
Đang lúc gần kề nguy hiểm, Đại Trác như sắp chạm được vào người của nàng, thì vào ngay cái tình cảnh trong gang tấc đó, lại có một cánh tay không quá lớn, cũng chẳng quá nhỏ, nhưng rất lực, mà kéo mạnh Dương Yến sang một bên né tránh.
Dương Yến chưa hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác, cánh tay không quá lớn, nhưng lại rất lực, kéo thẳng một cái, nàng đã ngã nhào vô lòng của người kéo lấy nàng.
Dương Yến ngước lên nhìn, gương mặt người kéo nàng, tuy có chút lấm lem bụi bẩn nhưng lại sở hữu một nụ cười mê hồn, khiến nàng phút chốc đỏ mặt, mà vội nhích ra khỏi vòng tay người đó, nhận ra là người đã từng gặp, nàng vội thốt.
“Là ngươi! Gã ăn mày ban sáng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.