Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!
Chương 80
Liễu Phong Nguyệt
04/11/2023
Thượng Hạ Cung.
A Hoa, nô tì thân cận của Văn Bích, đang hầu hạ rót rượu cho chủ tử của mình, miệng vẫn không ngừng an ủi.
"Tiểu thư, người đừng quá đau buồn, ta nghĩ chắc do hoàng thượng quá bận nên chưa kịp qua thăm người thôi."
Văn Bích dường như đã say, những lời của A Hoa cũng như chẳng thể lọt vào tai của nàng, nàng cứ cầm chén uống hết chén này lại sang chén khác, ánh mắt long lanh dường như sắp khóc.
Bỗng Liêu Nguyệt bước vào phía sau lưng nàng, A Hoa đang định lên tiếng.
"Hoàng..."
Thì Liêu Nguyệt đưa ngón tay trỏ lên đặt lên môi mình, ý tứ muốn A Hoa ngừng thông báo, A Hoa cũng nhanh hiểu chuyện, mà biết điều lui nhanh xuống, khép cửa phòng lại.
Văn Bích do say vẫn không nhận ra, nô tỳ của mình vừa đi mất, mà lên giọng thúc giục.
"Rót thêm cho ta."
Liêu Nguyệt bước tới, nhè nhẹ rót thêm vào chén cho nàng.
Văn Bích cầm lấy chén uống tiếp.
Liêu Nguyệt cũng dần cất tiếng.
"Nàng say rồi, nên nghỉ thôi, uống nhiều không tốt."
Giọng điệu chờ mong bấy lâu nay cất lên, một phát như mũi tên ghim thẳng lấy lồng ngực nàng, nàng hơi giật mình, ngước mắt nhìn người vừa nói, mà chẳng hiểu vì lý do gì, mắt nàng bỗng nhoè đi, những giọt lệ cũng dần lăn xuống.
Nỗi lòng bấy lâu của nàng, liệu rằng hắn ta có hiểu không?
Liêu Nguyệt hơi ngỡ ngàng trước hành động của nàng ấy, bỗng dưng nhìn mình rồi khóc, khiến hắn ta cũng bất chợt dâng lên một cảm giác khó chịu, tự trách chính mình.
Hắn nhẹ nhàng, tiến tới, cúi hơi thấp người xuống, đưa tay đặt lên đôi má kia mà lau đi những giọt nước mắt rồi lại ân cần nói.
"Ta xin lỗi, ta để nàng phải thiệt thòi rồi."
Văn Bích lúc này đã say đến nỗi không còn rụt rè như mỗi ngày mà chồm tới, ôm lấy Liêu Nguyệt.
Liêu Nguyệt cũng để mặc cho nàng ta ôm mình, một hồi lâu, rồi thấy nàng không nói gì liền nhanh nhìn xuống, thì ra nàng ta đã ngủ say luôn rồi.
Thế là hắn bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên giường, sau khi đắp chăn cho nàng, hắn định rời đi ngay, nhưng khi vừa xoay lưng thì bị cánh tay vô thức của Văn Bích nắm kéo lại.
Liêu Nguyệt định đưa bàn tay còn lại gỡ tay văn Bích ra khỏi cánh tay mình, khi mấy ngón tay của hắn chạm tới bàn tay nàng ta, thì bỗng hắn khựng lại.
Như đã thay đổi ý định ban đầu mà cũng nhè nhẹ, bước lên giường, nằm cạnh nàng, nàng ta vẫn nắm một cách vô thức cánh tay của hắn, khiến hắn nằm một lúc với một tư thế, tay dần tê khó chịu, bỗng chốc nàng ta lại đổi tư thế quay sang ôm chặt lấy Liêu Nguyệt.
Hắn cũng như thế, thản nhiên ôm lấy nàng mà đánh một giấc tới sáng.
Sáng hôm sau, Văn Bích từ từ mở mắt ra, nàng thấy cả thân thể mình đang được Liêu Nguyệt ôm trọn lấy, bất giác nàng đỏ mặt, nhưng lòng lại dâng lên niềm hạnh phúc khó tả, nàng cố giữ yên tư thế đó, như để tận hưởng thêm cảm giác nằm trong lòng của người mình yêu.
Gương mặt Liêu Nguyệt rất gần, gần đến mức nhịp tim nàng cùng thổn thức mạnh, bất giác đưa tay nhẹ nhàng chạm nhẹ vào gương mặt ấy, nàng thầm nghĩ.
"Không ngờ làn da của chàng ta lại mịn màng đến vậy."
Liêu Nguyệt cảm giác có ai đó đang sờ má mình mà cũng dần mở mắt ra nhìn, Văn Bích bị bắt gặp quả tay nên liền giật mình rút tay lại, ngại ngùng cúi mặt.
Hắn ta nhìn hành động của nàng mà bất giác mỉm cười, rồi đưa tay nắm lấy tay của nàng đặt lại lên gương mặt của mình rồi nhẹ nhàng nói.
"Nếu nàng thích sờ mặt ta, thì nàng cứ thoải mái."
Văn Bích lúc này ngượng tới mức đỏ cả vành tai, chỉ nhẹ gật đầu mà không dám ngước nhìn hắn ta.
Không khí uỷ mị cũng tràn cả căn phòng.
Bỗng dưng Liêu Nguyệt cất tiếng.
"Hôm nay nàng giúp ta thay y phục nhé."
Văn Bích vui vẻ, gật đầu đáp.
"Ưm"
Nói rồi cả hai cũng dần rời giường, dù Văn Bích chỉ thay lớp áo ngoài cho Liêu Nguyệt, cùng việc thắt lưng với đội mũ nhưng với nàng như thế là quá đỗi hạnh phúc, nàng dần cảm nhận được sự ấp ám của người kia.
Liêu Nguyệt thấy trang phục bản thân đã chỉnh tề liền cất tiếng dặn dò.
"Nếu nàng mệt, nàng ngủ thêm một chút đi, ta ra ngoài dặn nô tỳ chuẩn bị canh giải rượu cho nàng, lần sau có một mình, nàng không được uống nhiều như thế nữa, hiểu chưa?"
Văn Bích mặt như nở hoa, vui tươi gật đầu.
"Ưm, thần thiếp đã biết."
Liêu Nguyệt cũng vui vẻ gật đầu, rồi bước ra ngoài.
Liêu Nguyệt chỉ vừa đi khỏi, thì A Hoa chạy vô, A Hoa hớn hở nói.
"Chúc mừng tiểu thư a."
Văn Bích hơi ửng đỏ mặt như hiểu ý của A Hoa, nhưng vẫn cố tình giả vờ không hiểu mà nhàn nhạt đáp.
"Ta có gì mà phải chúc mừng."
A Hoa vừa chải chuốc cho Văn Bích vừa nói.
"Thì ngài ấy đã qua đêm với tiểu thư, không phải đây là nỗi phiền muộn của người bấy lâu nay sao?"
Văn Bích cũng không để tâm mấy lời của A Hoa, mà đang rơi vào trầm tư, cố gắng nhớ lại chuyện của tối qua, thì ra chỉ dừng ở mức ôm ngủ.
Tuy có chút không mãn nguyện mấy, nhưng như vậy có lẽ cũng khiến nàng trở nên vui vẻ hơn, nàng dần cảm giác người ấy cũng có chút tâm tư với mình.
Văn Bích vừa nghĩ thầm mà mỉm cười, nhìn bản thân mình trong gương đang được A Hoa chải chuốc.
A Hoa, nô tì thân cận của Văn Bích, đang hầu hạ rót rượu cho chủ tử của mình, miệng vẫn không ngừng an ủi.
"Tiểu thư, người đừng quá đau buồn, ta nghĩ chắc do hoàng thượng quá bận nên chưa kịp qua thăm người thôi."
Văn Bích dường như đã say, những lời của A Hoa cũng như chẳng thể lọt vào tai của nàng, nàng cứ cầm chén uống hết chén này lại sang chén khác, ánh mắt long lanh dường như sắp khóc.
Bỗng Liêu Nguyệt bước vào phía sau lưng nàng, A Hoa đang định lên tiếng.
"Hoàng..."
Thì Liêu Nguyệt đưa ngón tay trỏ lên đặt lên môi mình, ý tứ muốn A Hoa ngừng thông báo, A Hoa cũng nhanh hiểu chuyện, mà biết điều lui nhanh xuống, khép cửa phòng lại.
Văn Bích do say vẫn không nhận ra, nô tỳ của mình vừa đi mất, mà lên giọng thúc giục.
"Rót thêm cho ta."
Liêu Nguyệt bước tới, nhè nhẹ rót thêm vào chén cho nàng.
Văn Bích cầm lấy chén uống tiếp.
Liêu Nguyệt cũng dần cất tiếng.
"Nàng say rồi, nên nghỉ thôi, uống nhiều không tốt."
Giọng điệu chờ mong bấy lâu nay cất lên, một phát như mũi tên ghim thẳng lấy lồng ngực nàng, nàng hơi giật mình, ngước mắt nhìn người vừa nói, mà chẳng hiểu vì lý do gì, mắt nàng bỗng nhoè đi, những giọt lệ cũng dần lăn xuống.
Nỗi lòng bấy lâu của nàng, liệu rằng hắn ta có hiểu không?
Liêu Nguyệt hơi ngỡ ngàng trước hành động của nàng ấy, bỗng dưng nhìn mình rồi khóc, khiến hắn ta cũng bất chợt dâng lên một cảm giác khó chịu, tự trách chính mình.
Hắn nhẹ nhàng, tiến tới, cúi hơi thấp người xuống, đưa tay đặt lên đôi má kia mà lau đi những giọt nước mắt rồi lại ân cần nói.
"Ta xin lỗi, ta để nàng phải thiệt thòi rồi."
Văn Bích lúc này đã say đến nỗi không còn rụt rè như mỗi ngày mà chồm tới, ôm lấy Liêu Nguyệt.
Liêu Nguyệt cũng để mặc cho nàng ta ôm mình, một hồi lâu, rồi thấy nàng không nói gì liền nhanh nhìn xuống, thì ra nàng ta đã ngủ say luôn rồi.
Thế là hắn bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên giường, sau khi đắp chăn cho nàng, hắn định rời đi ngay, nhưng khi vừa xoay lưng thì bị cánh tay vô thức của Văn Bích nắm kéo lại.
Liêu Nguyệt định đưa bàn tay còn lại gỡ tay văn Bích ra khỏi cánh tay mình, khi mấy ngón tay của hắn chạm tới bàn tay nàng ta, thì bỗng hắn khựng lại.
Như đã thay đổi ý định ban đầu mà cũng nhè nhẹ, bước lên giường, nằm cạnh nàng, nàng ta vẫn nắm một cách vô thức cánh tay của hắn, khiến hắn nằm một lúc với một tư thế, tay dần tê khó chịu, bỗng chốc nàng ta lại đổi tư thế quay sang ôm chặt lấy Liêu Nguyệt.
Hắn cũng như thế, thản nhiên ôm lấy nàng mà đánh một giấc tới sáng.
Sáng hôm sau, Văn Bích từ từ mở mắt ra, nàng thấy cả thân thể mình đang được Liêu Nguyệt ôm trọn lấy, bất giác nàng đỏ mặt, nhưng lòng lại dâng lên niềm hạnh phúc khó tả, nàng cố giữ yên tư thế đó, như để tận hưởng thêm cảm giác nằm trong lòng của người mình yêu.
Gương mặt Liêu Nguyệt rất gần, gần đến mức nhịp tim nàng cùng thổn thức mạnh, bất giác đưa tay nhẹ nhàng chạm nhẹ vào gương mặt ấy, nàng thầm nghĩ.
"Không ngờ làn da của chàng ta lại mịn màng đến vậy."
Liêu Nguyệt cảm giác có ai đó đang sờ má mình mà cũng dần mở mắt ra nhìn, Văn Bích bị bắt gặp quả tay nên liền giật mình rút tay lại, ngại ngùng cúi mặt.
Hắn ta nhìn hành động của nàng mà bất giác mỉm cười, rồi đưa tay nắm lấy tay của nàng đặt lại lên gương mặt của mình rồi nhẹ nhàng nói.
"Nếu nàng thích sờ mặt ta, thì nàng cứ thoải mái."
Văn Bích lúc này ngượng tới mức đỏ cả vành tai, chỉ nhẹ gật đầu mà không dám ngước nhìn hắn ta.
Không khí uỷ mị cũng tràn cả căn phòng.
Bỗng dưng Liêu Nguyệt cất tiếng.
"Hôm nay nàng giúp ta thay y phục nhé."
Văn Bích vui vẻ, gật đầu đáp.
"Ưm"
Nói rồi cả hai cũng dần rời giường, dù Văn Bích chỉ thay lớp áo ngoài cho Liêu Nguyệt, cùng việc thắt lưng với đội mũ nhưng với nàng như thế là quá đỗi hạnh phúc, nàng dần cảm nhận được sự ấp ám của người kia.
Liêu Nguyệt thấy trang phục bản thân đã chỉnh tề liền cất tiếng dặn dò.
"Nếu nàng mệt, nàng ngủ thêm một chút đi, ta ra ngoài dặn nô tỳ chuẩn bị canh giải rượu cho nàng, lần sau có một mình, nàng không được uống nhiều như thế nữa, hiểu chưa?"
Văn Bích mặt như nở hoa, vui tươi gật đầu.
"Ưm, thần thiếp đã biết."
Liêu Nguyệt cũng vui vẻ gật đầu, rồi bước ra ngoài.
Liêu Nguyệt chỉ vừa đi khỏi, thì A Hoa chạy vô, A Hoa hớn hở nói.
"Chúc mừng tiểu thư a."
Văn Bích hơi ửng đỏ mặt như hiểu ý của A Hoa, nhưng vẫn cố tình giả vờ không hiểu mà nhàn nhạt đáp.
"Ta có gì mà phải chúc mừng."
A Hoa vừa chải chuốc cho Văn Bích vừa nói.
"Thì ngài ấy đã qua đêm với tiểu thư, không phải đây là nỗi phiền muộn của người bấy lâu nay sao?"
Văn Bích cũng không để tâm mấy lời của A Hoa, mà đang rơi vào trầm tư, cố gắng nhớ lại chuyện của tối qua, thì ra chỉ dừng ở mức ôm ngủ.
Tuy có chút không mãn nguyện mấy, nhưng như vậy có lẽ cũng khiến nàng trở nên vui vẻ hơn, nàng dần cảm giác người ấy cũng có chút tâm tư với mình.
Văn Bích vừa nghĩ thầm mà mỉm cười, nhìn bản thân mình trong gương đang được A Hoa chải chuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.