Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!
Chương 88
Liễu Phong Nguyệt
15/11/2023
Hắn mãi không chạm được đôi môi của nàng, thì nhanh chán nản mà dời
xuống vị trí khác, khi cái miệng tởm lợm của hắn sắp chạm vào bờ vai
nàng, khi đôi tay thô kệch của hắn sắp kéo cáo áo yếm cuối cùng xuống,
thì cánh cửa phòng bị tung ra một cách thô bạo.
Hai cánh cửa cũng bể nát một cái, một cái rơi ra hẳn vào trong.
Gã thái tử trừng mắt tức giận, quay người lại nhìn ra hướng kẻ vừa xông vào phá hỏng chuyện tốt của hắn mà quát lớn.
"Là kẻ nào?"
Bên ngoài nghe tiếng động, nên cả đám hộ vệ của tên thái tử cũng nhanh chân chạy vào phòng xem xét, ánh mắt cũng mấy tên hộ vệ đó cũng đang dồn dập nhìn lên cơ thể chỉ có mỗi lớp áo yếm che, mặt mấy tên hộ vệ đầy *** tục.
Ai nấy cũng âm thầm nuốt nước bọt mà cố kìm chế cơn dục vọng của bản thân, đứng trước vẻ đẹp của nàng khi bị lộ ra gần hết.
Nang cũng cảm nhận được các ánh mắt háo sắc của mấy gã vừa xông vào đang thèm thuồng hướng về mình, khiến nàng càng thêm ấm ức, nhưng bản thân nàng hiện tại qua bất lực, nàng chỉ biết nhắm chặt mắt, nghiến chặt răng, để ôm nỗi nhục này vào bên trong, nước mắt vẫn rơi trên gương mặt diễm lệ của nàng.
Người vừa tông cửa vào không ai khác đó chính là Liêu Nguyệt của chúng ta.
Tên thái tử bước xuống giường, vẻ mặt châm chọc, giọng điệu giả mù sa mưa.
"Hoàng thượng của một nước, lại đích thân đến đây tiễn ta sao?"
Liêu Nguyệt liếc nhìn bọn hộ vệ đang đưa mắt ngắm về nàng, một ánh mắt đầy sát khí cuồng cuộn, đầy mùi hăm doạ mà nhìn về đám hộ vệ.
Cả đám hộ vệ bỗng chốc rùng mình mà thu ánh mắt về, không dám nhìn về nàng ta nữa.
Liêu Nguyệt từng bước đi tới chiếc giường, kéo chăn đắp lên trên người nàng, hơi cúi đầu nhẹ giọng nói.
"Nàng yên tâm, đợi ta xử lý mấy con chuột ở đây, ta sẽ đưa nàng về."
Dương Yến nhìn Liêu Nguyệt, dâng lên sự cảm kích lẫn tin tưởng, mà ngoan ngoãn nằm yên chờ đợi.
Nàng tự biết, dù bản thân rất ghét hắn, nhưng hắn vẫn luôn là người duy nhất xuất hiện lúc nàng cần nhất.
Dường như hắn luôn âm thầm bảo vệ nàng, dù nàng ở đâu, chỉ cần có nguy hiểm, hắn vẫn luôn xuất hiện đúng lúc, thậm chí những kẻ gây hại nàng, hắn luôn đích thân trừng trị.
Những gì hắn làm, nàng có chút rung động, nhưng nàng vẫn không thể xoá bỏ hết mọi nghi ngờ về hắn.
Ở hắn, nàng vẫn luôn mang một cảm giác khó tả.
Liêu Nguyệt hạ màn xuống, như cố không cho ai nhìn thấy nàng thêm nữa.
Cứ thế mà tự nhiên hành động, chẳng để tâm tên thái tử đang tức giận lồng lộn lên nhìn mình.
Nhìn Liêu Nguyệt bơ mình, gã thái tử cũng không nhịn nổi nữa mà rút kiếm hướng về Liêu Nguyệt đâm.
Khi bức màn vừa hạ xuống, cánh tay của tên thái tử cùng thanh kiếm cũng lăn lóc trên mặt đất.
Một động tác nhanh đến mức người thường khó mà nhìn thấy kịp.
Tên thái tử rít lên trong đau đớn, ôm lấy cánh tay bị chặt đứt của mình, lớn giọng ra lệnh.
"Giết hắn cho ta."
Nhưng mấy tên hộ vệ cỏn con chả là gì, so với kiếm pháp của Liêu Nguyệt cứ như một trời một vực, chỉ vào giây mấy tên hộ vệ cũng nhanh thất thủ.
Liêu Nguyệt không thèm để ý nhiều mấy tên hộ vệ cỏn con nữa, mà một lần nữa, cầm kiếm hướng tới cái đầu của tên thái tử.
Tên thái tử đang xanh mặt, cứ tưởng chừng cái chết cận kề, thì Lưu Tiết nhanh bay vào, đưa kiếm đỡ lấy lưỡi kiếm sắc nhọn từ Liêu Nguyệt.
"Bệ hạ, việc này e là không được, sẽ xảy ra chiến loạn mất."
Tên thái tử vừa được cứu một mạng, lại chẳng biết điều mà bật cười lớn, nhìn Liêu Nguyệt một cách đầy ngạo mạn.
"Haha, ngươi nghĩ đất nước bé nhỏ của ngươi dám thách thức đất nước chúng ta sao?"
Liêu Nguyệt hừ mạnh, vẻ mặt ghét bỏ, rồi thả lỏng buông thanh ra, thanh kiếm rớt xuống sàn nhà, vừa hay lúc này Dương Tử cùng một đám binh lính cũng tiến tới, bắt cả đám hộ vệ quay lại hoàng cung chờ đợi phán xét, tên thái tử cũng được đưa đi cùng.
Sau khi cả đám người rời đi hết, chỉ còn mỗi Dương Yến.
Liêu Nguyệt mới kéo màn lên rồi giải nguyệt cho nàng.
Nàng cúi đầu như hành lễ, nành vẫn luôn giữ thái độ xa cách với hắn.
"Đa tạ bệ hạ, đã cứu thần."
Liêu Nguyệt đưa mắt nhìn nàng, nàng bỗng chốc đỏ mặt kéo chăn lên che cả người nhỏ giọng.
"Bệ hạ, ngài có thể ra ngoài đợi ta chỉnh trang lại y phục chứ."
Đợi một hồi lâu Dương Yến vẫn không thấy đối phương trả lời nên kéo chăn xuống liếc nhìn hắn.
Ngay khi nàng vừa kéo chăn ra nhìn thì hắn bất chợt ôm chặt lấy nàng.
"Cho ta ôm một chút được không?"
Mặc dù lòng nàng rất ghét hắn, nhưng không biết vì sao lại không hề khó chịu khi bị hắn ôm lấy, nàng có thể cảm nhận được sự lo lắng của hắn, mà khiến tâm tư nàng cũng có chút động lòng tự nói thầm.
"Hắn quả thực rất quan tâm tới ta."
Thế là nàng không đáp lời, cũng không đẩy hắn ra, cứ để hắn ôm một hồi thật lâu.
Hai cánh cửa cũng bể nát một cái, một cái rơi ra hẳn vào trong.
Gã thái tử trừng mắt tức giận, quay người lại nhìn ra hướng kẻ vừa xông vào phá hỏng chuyện tốt của hắn mà quát lớn.
"Là kẻ nào?"
Bên ngoài nghe tiếng động, nên cả đám hộ vệ của tên thái tử cũng nhanh chân chạy vào phòng xem xét, ánh mắt cũng mấy tên hộ vệ đó cũng đang dồn dập nhìn lên cơ thể chỉ có mỗi lớp áo yếm che, mặt mấy tên hộ vệ đầy *** tục.
Ai nấy cũng âm thầm nuốt nước bọt mà cố kìm chế cơn dục vọng của bản thân, đứng trước vẻ đẹp của nàng khi bị lộ ra gần hết.
Nang cũng cảm nhận được các ánh mắt háo sắc của mấy gã vừa xông vào đang thèm thuồng hướng về mình, khiến nàng càng thêm ấm ức, nhưng bản thân nàng hiện tại qua bất lực, nàng chỉ biết nhắm chặt mắt, nghiến chặt răng, để ôm nỗi nhục này vào bên trong, nước mắt vẫn rơi trên gương mặt diễm lệ của nàng.
Người vừa tông cửa vào không ai khác đó chính là Liêu Nguyệt của chúng ta.
Tên thái tử bước xuống giường, vẻ mặt châm chọc, giọng điệu giả mù sa mưa.
"Hoàng thượng của một nước, lại đích thân đến đây tiễn ta sao?"
Liêu Nguyệt liếc nhìn bọn hộ vệ đang đưa mắt ngắm về nàng, một ánh mắt đầy sát khí cuồng cuộn, đầy mùi hăm doạ mà nhìn về đám hộ vệ.
Cả đám hộ vệ bỗng chốc rùng mình mà thu ánh mắt về, không dám nhìn về nàng ta nữa.
Liêu Nguyệt từng bước đi tới chiếc giường, kéo chăn đắp lên trên người nàng, hơi cúi đầu nhẹ giọng nói.
"Nàng yên tâm, đợi ta xử lý mấy con chuột ở đây, ta sẽ đưa nàng về."
Dương Yến nhìn Liêu Nguyệt, dâng lên sự cảm kích lẫn tin tưởng, mà ngoan ngoãn nằm yên chờ đợi.
Nàng tự biết, dù bản thân rất ghét hắn, nhưng hắn vẫn luôn là người duy nhất xuất hiện lúc nàng cần nhất.
Dường như hắn luôn âm thầm bảo vệ nàng, dù nàng ở đâu, chỉ cần có nguy hiểm, hắn vẫn luôn xuất hiện đúng lúc, thậm chí những kẻ gây hại nàng, hắn luôn đích thân trừng trị.
Những gì hắn làm, nàng có chút rung động, nhưng nàng vẫn không thể xoá bỏ hết mọi nghi ngờ về hắn.
Ở hắn, nàng vẫn luôn mang một cảm giác khó tả.
Liêu Nguyệt hạ màn xuống, như cố không cho ai nhìn thấy nàng thêm nữa.
Cứ thế mà tự nhiên hành động, chẳng để tâm tên thái tử đang tức giận lồng lộn lên nhìn mình.
Nhìn Liêu Nguyệt bơ mình, gã thái tử cũng không nhịn nổi nữa mà rút kiếm hướng về Liêu Nguyệt đâm.
Khi bức màn vừa hạ xuống, cánh tay của tên thái tử cùng thanh kiếm cũng lăn lóc trên mặt đất.
Một động tác nhanh đến mức người thường khó mà nhìn thấy kịp.
Tên thái tử rít lên trong đau đớn, ôm lấy cánh tay bị chặt đứt của mình, lớn giọng ra lệnh.
"Giết hắn cho ta."
Nhưng mấy tên hộ vệ cỏn con chả là gì, so với kiếm pháp của Liêu Nguyệt cứ như một trời một vực, chỉ vào giây mấy tên hộ vệ cũng nhanh thất thủ.
Liêu Nguyệt không thèm để ý nhiều mấy tên hộ vệ cỏn con nữa, mà một lần nữa, cầm kiếm hướng tới cái đầu của tên thái tử.
Tên thái tử đang xanh mặt, cứ tưởng chừng cái chết cận kề, thì Lưu Tiết nhanh bay vào, đưa kiếm đỡ lấy lưỡi kiếm sắc nhọn từ Liêu Nguyệt.
"Bệ hạ, việc này e là không được, sẽ xảy ra chiến loạn mất."
Tên thái tử vừa được cứu một mạng, lại chẳng biết điều mà bật cười lớn, nhìn Liêu Nguyệt một cách đầy ngạo mạn.
"Haha, ngươi nghĩ đất nước bé nhỏ của ngươi dám thách thức đất nước chúng ta sao?"
Liêu Nguyệt hừ mạnh, vẻ mặt ghét bỏ, rồi thả lỏng buông thanh ra, thanh kiếm rớt xuống sàn nhà, vừa hay lúc này Dương Tử cùng một đám binh lính cũng tiến tới, bắt cả đám hộ vệ quay lại hoàng cung chờ đợi phán xét, tên thái tử cũng được đưa đi cùng.
Sau khi cả đám người rời đi hết, chỉ còn mỗi Dương Yến.
Liêu Nguyệt mới kéo màn lên rồi giải nguyệt cho nàng.
Nàng cúi đầu như hành lễ, nành vẫn luôn giữ thái độ xa cách với hắn.
"Đa tạ bệ hạ, đã cứu thần."
Liêu Nguyệt đưa mắt nhìn nàng, nàng bỗng chốc đỏ mặt kéo chăn lên che cả người nhỏ giọng.
"Bệ hạ, ngài có thể ra ngoài đợi ta chỉnh trang lại y phục chứ."
Đợi một hồi lâu Dương Yến vẫn không thấy đối phương trả lời nên kéo chăn xuống liếc nhìn hắn.
Ngay khi nàng vừa kéo chăn ra nhìn thì hắn bất chợt ôm chặt lấy nàng.
"Cho ta ôm một chút được không?"
Mặc dù lòng nàng rất ghét hắn, nhưng không biết vì sao lại không hề khó chịu khi bị hắn ôm lấy, nàng có thể cảm nhận được sự lo lắng của hắn, mà khiến tâm tư nàng cũng có chút động lòng tự nói thầm.
"Hắn quả thực rất quan tâm tới ta."
Thế là nàng không đáp lời, cũng không đẩy hắn ra, cứ để hắn ôm một hồi thật lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.