Hoàng Thượng Đừng Nghịch

Chương 66: Bổn gia.

Lục Dã Thiên Hạc

05/10/2016

Edit + Beta: Như Heo.

Hôm nay nhà cũ Ngu gia đặc biệt náo nhiệt. Vì gia chủ đã lên tiếng, người nhà họ Ngu bình thường phân tán khắp nơi trên đất Mĩ hôm nay đều tụ hội tới đây tham gia bữa tiệc gia tộc.

Phụ nữ tụ tập ở đại sảnh đàm tiếu, đàn ông tụm năm tụm ba cùng một chỗ nói chuyện, bọn tiểu bối còn chưa quá quen thuộc lẫn nhau, ở trong phòng khách bắt đầu làm quen.

Ngu Kỳ cũng nằm trong số đó, ngồi cùng với con của cô Tám. Chú Bảy với cô Tám là hai anh em ruột, quan hệ giữa hai nhà tự nhiên khá gần gũi.

"Tiệc rượu hôm nay nhất định là cố ý tổ chức vì anh," Em họ cười thổi phồng Ngu Kỳ, "Anh đậu vào đại học tốt như vậy, gia chủ chắc chắn sẽ rất kiêu ngạo."

Ngu Kỳ không để ý cười cười, đương nhiên hắn không cho rằng bữa tiệc này tổ chức vì hắn. Hắn rất ưu tú, gia chủ cũng không chỉ một lần biểu thị sự coi trọng đối với hắn, nhưng Ngu Đường lại đậu vào Harvard, tài năng của hắn khiến người ta phải trố mắt nhìn, so với đứa cháu ruột Ngu Đường, hắn nói cho cùng vẫn còn thua kém một bậc.

Thời gian trôi qua, người trong phòng khách ngày càng đông, tiểu bối có chút thông minh đều tranh thủ chạy lên thư phòng trên lầu hai trò chuyện với Tam gia và gia chủ.

Thiên tài thiếu niên Ngu Kỳ không muốn nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt của những người đó, cho nên ở lại phòng khách cùng em họ.

"Nghe nói quản gia gần đây đã lấy được học vị tiến sĩ." Em họ với Ngu Kỳ thực ra cũng không có nhiều tiếng nói chung, nói tới nói lui liền nói đến trên người lão quản gia Ngu gia. Một người học "Chức nghiệp quản gia" mà có thể lấy được bằng tiến sĩ mà nói thì cũng đúng là chuyện đáng nể.

Quản gia mặc một bộ Âu phục cắt may thủ công, mang găng tay màu trắng, cổ cài chiếc nơ đen tinh xảo, mái tóc vuốt keo ngay ngắn chải ngược ra sau đầu, vẻ mặt tươi cười đứng trước cửa, thoạt nhìn trông như một vị quý tộc trí thức thời Trung Cổ.

"Tào quản gia, hai tháng không gặp, trông ông ngày càng đẹp trai ra nhỉ." Bác Hai gái nắm tay con gái nhỏ Ngu Châu đi tới, mỉm cười chào hỏi ngài quản gia.

"Chào chú Tào." Ngu Châu cũng lễ phép cúi đầu chào.

Nụ cười trên mặt Tào quản gia vẫn bất biến như trước, khẽ khom người, giọng nhỏ nhẹ báo cho hai người hướng đi của những người trong nhà, sau đó liền có nữ giúp việc tiến lên dẫn đường cho hai người.

Phàm là người bước vào cửa nhà này nhìn thấy lão quản gia đều chủ động tiến tới chào hỏi. Điều này lôi kéo được sự chú ý của Ngu Kỳ.

Nhà của hắn cũng có quản gia, nhưng dưới cái nhìn của hắn, quản gia chẳng qua chỉ là người quản lý nhóm người hầu mà thôi. Còn người quản gia của Ngu gia này hình như có điểm bất đồng, địa vị trong nhà của ông ta không thua kém gì các thành viên trong gia tộc.

"Ở trong căn nhà này, tốt nhất đừng nên đắc tội Tào quản gia." Em họ là con lai, da dẻ rất trắng trẻo, trên mặt còn có vài chấm tàn nhan, nói đến đây, mấy đốm tàn nhan trên mặt xoắn tít lại.

Tào quản gia đã làm việc cho nhà họ Ngu hơn mười năm nay, rất được gia chủ tín nhiệm. Thứ nhất, người này năng lực siêu quần, một mình ông ta bằng sức ba người, không cần biết trong nhà có bao nhiêu người hầu, tạp vụ, ông ta đều có thể quản lý chặt chẽ không một lỗ hổng; hơn nữa, người này vô cùng biết cách làm người, đặc biệt có tài ăn nói, bất luận là ai cũng đều bị hắn làm cho vui vẻ ra mặt.

Loại người có chỉ số EQ cao như thế này, bình thường so với người IQ cao còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Tào quản gia thoạt nhìn có vẻ ôn hoà lễ độ, nhưng khó có ai thật sự thân cận được với ông ta, muốn nghe được tin tức gì từ ông ta căn bản là không thể nào.

Thời gian sắp đến, Ngu Đường còn chưa tới. Em họ nhìn đồng hồ đeo tay một cái, có chút hả hê mà nói: "Ngu Đường phỏng chừng bị muộn rồi."



Gia chủ ghét nhất người đến muộn, Ngu Châu cũng từng đến muộn mà bị nhốt ngoài cửa một lần rồi.

Đang nói, Ngu Đường dẫn theo Độc Cô Ám chậm rãi đi vào. Ngài quản gia từ đầu đến cuối vẫn đứng ngay ngắn trước cửa, nhìn thấy Ngu Đường, lại không tự chủ được tiến về phía trước nửa bước, độ cong khoé miệng rõ ràng tăng lên rất nhiều.

"Hoàng... Hoan nghên về nhà, Đường thiếu gia." Tào quản gia dùng Hán ngữ vô cùng tiêu chuẩn để nói, tiến lên ý đồ chạm vào Ngu Đường.

Ngu Đường trừng mắt liếc ông ta một cái, cánh tay đang duỗi ra của ông ta lập tức chuyển hướng đi chỗ khác, đón lấy hộp lớn trong tay Độc Cô Ám, đưa cho nữ giúp việc bên cạnh.

"Lão gia và Tam lão gia đang ở trong thư phòng, các vị tiểu thiếu gia cũng đang ở đó," Tào quản gia dẫn Ngu Đường vào trong, thấp giọng báo cáo với hắn tình huống trước mặt, "Lão gia đang viết chữ, cậu có thể lên đó xem một chút."

Nói đến đây, quản gia đã đưa Ngu Đường đến trước cửa thang lầu, đúng lúc dừng lại, hơi khom người. Vì Ngu Đường đến trễ nên nhóm nữ giúp việc đều đang bận rộn tiếp đãi những người khác, quản gia tự mình dẫn hắn vào cũng không có gì không đúng.

Người khác đều không nhìn ra bất cứ điều gì, em họ và Ngu Kỳ quan sát từ đầu đến cuối khiếp sợ nhìn nhau. Thái độ của quản gia với Ngu Đường rất không bình thường, quả thực có thể dùng từ "ân cần" để hình dung, gia chủ quả nhiên thiên vị Ngu Đường.

Gia chủ đương thời Ngu gia Ngu Thái Hàm là ông nội của Ngu Đường, lần tụ hội này, mục đích chủ yếu là để giới thiệu đứa cháu trai này của ông.

Ngu lão gia tử mặc Đường trang làm bằng tơ lụa, đứng trước chiếc bàn ghỗ đàn, đề bút viết chữ, cháu chắt vây quanh bốn phía, mặc kệ là xem có hiểu hay không, đều bày ra dáng vẻ rất thưởng thức.

Gia chủ Ngu gia đương thời là một lão già rất nghiêm túc, ở trong gia tộc nói một không hai, con cháu đa phần đều sợ ông, nhưng lại không thể không lấy lòng ông, vì vậy cho nên mới xuất hiện cái tình cảnh lúc này.

"Ông nội viết chữ thật có khí thế."

"Chữ này rất đep."

"Quả thực giống trong sách y như đúc."

...

Ngu Đường đi tới, cánh cửa ghỗ trong thư phòng nặng nề khép lại, phát ra âm thanh không lớn không nhỏ, dẫn tới sự chú ý của những người trong phòng, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn. Trong mắt các anh chị em họ, ít hay nhiều gì cũng có chút địch ý đối với hắn, trong đó có hai luồng ánh mắt đặc biệt sắc bén.

"Đường Đường, con đến rất đúng lúc," Ngu Thái Hàm ngẩng đầu, nhìn thấy cháu trai của mình, lập tức lộ ra ý cười, "Lại đây, xem bức tự này cho ông."

...

Tống Tiêu bị Ngu Đường lừa đến Los Angeles, hắn nói sẽ dẫn y đi xem trận đấu bóng rổ, kết quả lại đi tham dự tụ hội gia tộc, bỏ một mình y ở lại khách sạn, đã vậy còn liên tục căn dặn y không được phép lén đi xem trận đấu một mình.

Rõ ràng đã mua được vé, vậy mà không được đi xem, Tống Tiêu có chút không vui, đúng là lãng phí. Nhìn sắc trời vẫn còn sớm, thầm nghĩ vé cũng đã mua rồi, bỏ đi thì rất phí. Mới vừa mang giày, đột nhiên có người nhấn chuông cửa, là phục vụ khách sạn. Cậu nhóc đội mũ đầu bếp, đẩy chiếc xe đẩy chất đầy đồ ăn đứng trước cửa: "Chào ngài, ngài Đường đã đặt trước bữa tối cho ngài, xin mời từ từ dùng bữa."

Bữa tối tinh tế sang trọng, đầy bàn thức ăn, giá tiền của mấy món ăn này rõ ràng hơn vé xem bóng gấp mấy lần. Tống Tiêu giần giật khoé miệng, thở dài, thả tấm vé xuống, ngồi xuống bàn ăn.



Hoàng đế bệ hạ đã tính toán từ trước, biết y muốn trộm đi xem trận đấu cho nên đã đặt trước bữa tối trị giá hơn gấp mấy lần tấm vé kia. Là một Hộ bộ Thị Lang mỗi ngày đều quen việc tính toán sổ sách mà nói, đây quả là một kế hay.

Ăn uống no nê xong, trận đấu cũng đã bỏ lỡ.

Tống Tiêu buồn bực chán nản tựa vào đầu giường xem ti vi, ti vi đang phát quảng cáo địa phương. Los Angeles là thánh địa du lịch, nơi này có phong cảnh tự nhiên thú vị, còn được gọi là thế giới giải trí, đương nhiên, nổi tiếng nhất vẫn là "Kinh đô điện ảnh" thế giới.

Hiện tại đang phát chính là quảng cáo liên quan tới điện ảnh.

Kinh đô điện ảnh này chính là Hollywood, bối cảnh bên trong không thiếu thứ gì, hiện tại đang mở cửa để chào đón du khách đến tham quan. Du khách đến đây có thể trải nghiệm cảnh tượng tráng lệ trong Star wars, có thể lĩnh hội cảm giác căng thẳng kích thích, còn có thể quan sát quá trình làm phim công phu,...

Tống Tiêu sáng bừng mắt, chờ ngày mai Ngu Đường hết bận là có thể kéo hắn đến đây chơi rồi.

Cùng lúc đó, Ngu Đường đang cầm bút lông, ở trong thư phòng của ông nội khoe tài văn chương.

Bởi vì hai câu bình phẩm của hắn, lão gia tử vô cùng cao hứng, các tiểu bối khác vẫn có chút không phục.

"Hắn lớn lên ở Trung Quốc, đương nhiên nhiên phải hiểu những thứ này hơn chúng ta rồi."

Ngu lão gia tử không nói gì, chỉ cầm bút lông nhét vào tay Ngu Đường: "Lại đây, viết một bức."

Ngu Đường cũng không từ chối, hai tay nhận lấy, hỏi ông nội muốn viết chữ gì.

"Nét chữ nét người, chữ viết sẽ đại biểu con muốn trở thành một người như thế nào." Ngu lão gia tử cười cười, Ngu Đường sắn tay áo sơ mi lên, trầm mặc, đề bút, trong đầu thì đang suy nghĩ Tống Tiêu ở lại khách sạn không biết có ngoan ngoãn ăn cơm hay không? Giơ tay múa bút, nét chữ thẳng thắng phóng khoáng, một chữ "Trúc" mạnh mẽ cứng cáp hiện lên trên mặt giấy.

==========

Tiểu kịch trường:

Gia gia: "Người viết chữ "Trúc" này là muốn sau này làm quân tử như trúc sao?"

Ngư Đường: "Ta đang nghĩ tới một người tên là Quân Trúc."

Tiêu Tiêu: "Mắc mớ gì đến ta?"

Tào công công: "..."

[Heo: Hôm nay lại có quà nữa nè, sorry vì sự chậm trễ mấy ngày nay nha

Hí hí, lượm trên facebook lưu trong máy lâu rồi nên k nhớ lấy ở chỗ nào nữa, bạn tác giả có đi ngang qua thì tha lỗi cho tui vì đã k xin phép trước khi đăng nhé ]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Thượng Đừng Nghịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook