Chương 14: Chỉnh đốn Ỷ Trúc Trai
Tiểu Đàn Loan
05/03/2023
Edit: Wishella | Beta: Daisy
Băng Hồ yên lặng không tiếp lời.
Người khác đều nói Trình bảo lâm giống như cây đao trong tay Liễu tài nhân, lỗ mãng ngu dốt, nhưng chỉ có người hầu hạ bên cạnh như Băng Hồ mới biết con người thật của Trình bảo lâm.
“Người thấy Ngu quý nhân bây giờ như thế nào?” Trình Mạn Ni tiếp tục thêu thùa, như nói chuyện phiếm hỏi Băng Hồ.
Băng Hồ đã quen với việc chủ tử hay hỏi những điều không nên hỏi này, nàng hồi tưởng lại, cân nhắc rồi nói: “Ngu quý nhân phong thái hơn người, nhưng quá nổi bật, bây giờ nhìn như tự tại, chỉ không biết sau này–”
“Ta vừa mới gây chuyện thì bị phạt, ngươi nghĩ ta có dám tiếp tục đâm vào không?”
Bằng Hồ cẩn thận nói: “Nếu là người khác sẽ không dám, nhưng tiểu chủ trước giờ tùy ý….”
“Tùy ý” dễ nghe hơn nhưng nói thẳng ra là lỗ mãng, có sao nói đấy, còn bày ra dáng vẻ chanh chua cay nghiệt, dễ làm người khác ghét bỏ.
Trình Mạn Ni hiểu rõ trong lòng, đặt khung thêu xuống, thở phào nhẹ nhõm, híp mắt cười: “Nên đứng ra cũng đã đứng, Trình bảo lâm bị phạt nặng nhất, cũng nên tĩnh dưỡng trên giường một thời gian.”
“Vâng.”
Trong lòng Băng Hồ nhẹ nhõm hơn chút, nàng ta thấy sự khổ sở của tiểu chủ, phải trở thành chó của Liễu tài nhân sủa như điên một hồi thì mới được nghỉ ngơi trong chốc lát.
Mấy năm nay đều sống như vậy, không muốn vào cung mà cũng trốn không được.
Không, nếu không có Liễu tài nhân, tiểu chủ sẽ không nhập cung…
Băng Hồ khó chịu trong lòng, bất bình thay cho chủ tử, Trình Mạn Ni lại không hề oán giận, giống như đeo mặt nạ ở bên ngoài đã hao hết toàn bộ sức lực của nàng, khi ở một mình nàng luôn an tĩnh lạ thường, đắm mình vào sự yên tĩnh hiếm có.
Băng Hồ nhìn tiểu chủ, khó chịu trong lòng cũng dần tiêu tan.
Ở bên này chủ tớ tình thâm, Ỷ Trúc Trai lại không như vậy.
Sau khi Yến Lan rời đi, Ngu Lệnh Phi nghỉ ngời một lát, vừa không có việc gì làm nên đứng dậy đi chỉnh đốn Ỷ Trúc Trai.
Một đám người quỳ rạp bên dưới, Tuyết Thanh, Đại Lục dẫn đầu, phía sau là Thời ma ma, đại thái giám Thường Lưu và cuối cùng là 8 tiểu thái giám, tiểu cung nữ, trận thế cũng không nhỏ.
Ngu Lệnh Phi bình thản nói: “Hôm nay trời nóng, Tuyết Thanh lại đây quạt cho ta.” Đợi Tuyết Thanh đi qua lại nói: “Đại Lục đi lấy ít đồ ban thưởng đến.”
Hai cung nữ thân tin lần lượt đứng dậy, đám người bên dưới thầm nghĩ lấy đồ ban thưởng chính là muốn thưởng bạc! Cũng không thấy lạ gì, chuyện tốt kéo đến Ỷ Trúc Trai, chủ tử cao hứng thưởng bạc cho mọi người tiêu vặt là cũng là bình thường.
Lúc này lòng mọi người đều xao động, lại ngại khí thế của Ngu Lệnh Phi, cả đám không ai dám nhìn lên.
Cũng không biết thế nào, chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, lại luôn cảm thấy uy áp trên người Quý nhân mạnh mẽ hơn, đúng là trước và sau khi được sủng ái chính là không giống nhau, đôi khi bày ra trận thế làm người khác không dám mạo phạm. Chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ để thấy sự cao quý ngời ngời.
Ngoại trừ Thời ma ma.
So với Thường Lưu không thể luôn đi theo hầu hạ, bà tự nhận là một nô tài nòng cốt của Ỷ Trúc Trai, tuy không thể được lòng chủ tử như hai đại cung nữ, nhưng nói đến hiểu rõ chuyện trong cung thì vẫn phải dựa vào bà.
Thời ma ma đắc ý trong lòng, định đứng lên và nói: “Nô tỳ giúp tiểu chủ đổi chén trà mới, chắc là trà đã nguội rồi.”
“Thời ma ma đừng gấp, trà ở Ỷ Trúc Trai ta uống ngon hay là trà trong Cẩm Tú Cung của Hiền phi thơm hơn?” Ngu Lệnh Phi chậm rãi nói.
Lời vừa dứt, hai chân vừa đứng lên một nửa của Thời ma ma mềm nhũn ra, đầu gối “rầm” một tiếng ngã xuống đất, sắc mặt bà ta đỏ bừng, mở miệng kêu oan: “Lão nô tuyệt đối không dám làm chuyện phản bội chủ nhân!”
“Ngươi làm hay không làm cũng không phải do lời nói một phía của ngươi quyết định.” Đại Lục bưng hộp gấm chứa đầy bạc vụn trở lại, ánh mắt khinh thường, chuyển ánh nhìn từ Thời ma ma đang quỳ gối sang Tinh La cúi thấp đầu ở phía sau.
Tinh La nhịn không nổi, nàng ta nhát gan như chuột, nếu không cũng không dễ dàng bị vài câu của Thời ma ma lừa đi tiên phong, Tinh La dập đầu: “Tiểu chủ tha tội, tiểu chủ tha tội.”
Trong lòng Thời ma ma thầm mắng nàng ta không muốn sống cũng không cần kéo theo bà ta, vội vàng nói: “Tinh La lấy danh nghĩa của nô tỳ tìm Hiền phi, nô tỳ là bị nàng ta lợi dụng, xin tiểu chủ minh giám!”
“Hửm? Ngươi định chứng minh thế nào?” Ngu Lệnh Phi ngẩng đầu nhìn bà ta.
“Cái này, cái này –” Thời ma ma gấp đến độ mồ hôi đầy trán, sống ở trong cung nhiều năm, bà quá hiểu rõ kết cục của việc phản bội chủ nhân, trong lòng rối như tơ vò, muốn bà tự chứng minh không phản chủ, phải chứng minh như thế nào đây!
“Thời ma ma không có bằng chứng, chỗ ta lại có một nhân chứng.” Đại Lục cười lạnh nói: “Tinh Đấu, ngươi nói đi.”
Thời ma ma quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tinh Đấu.
Tinh Đấu quỳ gối bên kia, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, không phải sợ hãi mà là do khẩn trương và hưng phấn nhiều hơn.
Nàng trầm ổn hành lễ, nói: “Vâng.”
“Thời ma ma lén lút nói xấu Quý nhân nhiều lần, khi Quý nhân bị Trác công công mời đến Dưỡng Tâm Điện, Thời ma ma bồn chồn không yên, đã sai Tinh La đến Cẩm Tú Cung lấy lòng Hiền phi.”
Tinh Đấu dùng vài câu tóm tắt câu chuyện, còn chi tiết nàng ta đã kể cho Đại Lục trước đó, giờ chỉ cần đi ngang qua, đáng lẽ nói đến đây là có thể ngừng nhưng khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt đầy oán hận và độc ác của Thời ma ma, lại nói thêm một câu:
“Thời ma ma nhiều lần không làm đúng chức trách, đẩy hết công việc của mình qua cho chúng nô tỳ, Quý nhân cũng thấy rõ ràng.”
“Nha đầu tâm địa thối tha!” Thời ma ma ngoài mạnh trong yếu nhưng cũng ghi hận Tinh Đấu, chửi ầm lên mặc kệ có chủ tử ở đây.
Tinh Đấu thấy bà ta như vậy, ngược lại trái tim đang đập nhanh của nàng ta cũng an ổn đôi chút. Hôm nay nàng ta ra làm chứng, đã đắc tội nặng với Thời ma ma, nếu không thể một phát trúng đích, đợi đến khi Thời ma ma bình tĩnh lại thì người chịu tội chính là nàng ta!
Ta không sai, chỉ là ta muốn sống tiếp – sống càng tốt hơn thôi, Tinh Đấu đem đầu cúi xuống, tự nói với lòng mình.
“Tiểu chủ, tiểu chủ! Người phải tin tưởng nô tỳ!” Thời ma ma gào khóc: “Chuyện nô tỳ giở trò, tiểu chủ có phạt nô tỳ cũng tuyệt không oán trách, nhưng tội phản chủ nô tỳ quyết không nhận!”
“Tinh La, ngươi thấy như thế nào?”
Lòng Tinh La rối loạn, khóc nức nở nói: “Thời ma ma cho nô tỳ vòng tay, sai nô tỳ dàn xếp cho người của Cẩm Tú Cung, chuyện sau đó nô tỳ không biết.”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Hai mắt Thời ma ma sáng lên, như thấy được đường sống: “Nô tỳ nhất thời hồ đồ nên phạm sai lầm, nhưng chỉ có lần này, trước giờ không dám có suy nghĩ đó! Nô tỳ biết mình được hầu hạ Quý nhân đã là phúc khí mấy đời, nô tỳ làm sao lại muốn đến chỗ Hiền phi bên kia!”
Ngu Lệnh Phi nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Thời ma ma biết xem thời thế, lại không nghĩ rằng chuyện mấy ngày trước ta đã giải quyết nhanh như vậy?
“Nếu không phải là Hoàng thương sủng ái tiểu chủ, cũng không biết ngươi sẽ làm chuyện gì nữa đâu!”
Đại Lục chà sát ngón tay, trào phúng nói.
Thủ đoạn hậu cung biến hóa khôn lường, khó lòng mà phòng bị, nhất là khi người bên cạnh gây sai lầm, có khi mất mạng lúc nào không hay. Ngu Lệnh Phi sống lâu như vậy, học được một đạo lí quan trọng là không thể coi thường nô tài bên cạnh, cũng không được vì mềm lòng nhất thời mà tha cho hạng người bất trung.
Ngu Lệnh Phi chẳng buồn nói thêm gì nữa, người này nàng sẽ không dùng nữa, nhưng cũng như bà ta nói, bà ta chưa phạm sai lầm lớn, không đến mức phải đưa đến Hình Tư để nghiêm hình bức cung, nhưng có nơi nào trong cung không ăn xương người.
“Bà ta và Tinh La đến từ đâu thì đưa về đó đi.” Chỉ một câu nói của Ngu Lệnh Phi đã quyết định vận mệnh của hai người.
Nghe vậy, Tinh La nhẹ nhàng thở ra, Thời ma ma ngồi bệt xuống đất, sắc mặt u ám, bà ta biết đời này tiền đồ của mình toi rồi, sau này sẽ không ai dám dùng bà ta nữa, Tinh La còn có hi vọng xuất cung, còn với bộ xương già này của bà cũng chỉ có thể ở lại trong cung kéo dài hơi tàn thôi.
Sau khi Ngu Lệnh Phi trừng phạt hai người này xong, nhìn một lượt các cung nhân khác, niềm vui nhận thưởng của cung nhân bị dọa bay mất, tất cả đều nín thở không dám động.
Vẻ mặt Thường Lưu bình thản, ngày thường hắn luôn dẫn theo đồ đệ mình an ổn làm việc, không chủ động tiếp cận nàng, Ngu Lệnh Phi khá hài lòng với việc này.
Chuyện lần này, Tinh Đấu nổi bật nhất, dã tâm cũng lớn nhất. Về Tinh Vi, nàng nghe Đại Lục kể lại lúc sai nàng ta giám sát Liễu tài nhân và Trình bảo lâm bị phạt, nàng ta có vẻ sợ sệt, không thể trọng dụng. Cái tên Tinh Sương nghe thì thanh cao nhưng thật ra chỉ là người phụ trách nấu nước ở hậu viện, quét dọn đình viện, ngày thường không hay tiếp xúc, nhìn khá an phận.
Ngu Lệnh Phi sẽ không bạc đãi những người ở lại, cho dù tư chất thế nào, nàng lớn tiếng nói: “Sự trung thành của các ngươi, ta sẽ nhớ kỹ. Đại Lục, đi phát thưởng cho mọi người đi.”
“Vâng.”
Đại Lục mở hộp gấm ra, bạc vụn bên trong không lớn nhưng cũng được hai, ba lượng, tảng đá trong lòng cung nhân rơi xuống, thật sự nhận được bạc, vẻ mặt vui mừng: “Cảm ơn tiểu chủ.”
Riêng Tính Đấu lại nhận được vàng, thu hút ánh mắt của mọi người.
Ngu Lệnh Phi quan sát kĩ, chỉ có Thường Lưu sống lâu nên thấy nhiều, không thèm liếc Tinh Đấu một cái, nên tạ ơn thì tạ ơn, nên rời đi thì hành lễ, nhất cử nhất động đều theo quy củ.
Ngu Lệnh Phi âm thầm gật đầu, đợi cung nhân nhận bạc rồi lui hết ra ngoài, nàng phân phó Đại Lục đi hỏi thăm chuyện về Thường Lưu khi có thời gian rảnh rỗi.
Bên kia, Tinh Đấu đi cùng mọi người ra khỏi đại sảnh, trên mặt các cung nữ thanh tú đều nở nụ cười, là thỏa mái khi tránh khỏi kiếp nạn và cũng là vui mừng khi được thưởng bạc.
Tinh Vi cao hứng nói: “Tiểu chủ thật hào phóng, ta có thể đi đổi một ít vải có hoa văn đang thịnh hành ở Tú phường.”
Giữa các cung nhân cũng có giao dịch ngầm, đơn giản là giao thức ăn, chỉ cần có bạc và địa vị thì có rất nhiều cách dùng.
Tinh Sương nói: “Ta cũng đi cùng, tỷ tỷ dẫn theo ta nữa.”
“Được thôi, chờ thay ca trực rồi chúng ta cùng đi.”
Tinh Đấu bên cạnh nói: “Tính thêm cả ta.”
Nàng ta vừa nói, nụ cười trên mặt Tinh Sương biến mất, không trả lời. Buổi trưa Tinh Vi mới nhận ân tình của nàng ta, không dễ từ chối, ấp úng nói: “Nếu đã đến cùng một nơi, vậy chúng ta cùng đi.”
Tinh Đấu không cảm thấy có gì không đúng, cười gật đầu, sau đó giải tán đi làm việc của mình.
Tinh Đấu cầm chổi quét lá rụng, nàng ta đã sớm lường trước sẽ nhận đãi ngộ như thế, dù sao khi Đại Lục điều tra các cung nhân, nàng ta đã tố cáo Thời ma ma, chắc giờ bọn họ ai cũng sợ nàng ta.
Giữa tiếng quét rác xào xạc, trong lòng Tinh Đấu là một vùng tĩnh lặng.
Hiện tại trong cung, tin tức về Ỷ Trúc Trai lan truyền nhanh nhất.
Hành động buổi trưa vừa khiến các hậu phi ghen ghét đỏ cả mặt, buổi chiều lại nghe tin nàng trách phạt ma ma quản sự của mình!
Đúng là người không yên tĩnh!
Băng Hồ yên lặng không tiếp lời.
Người khác đều nói Trình bảo lâm giống như cây đao trong tay Liễu tài nhân, lỗ mãng ngu dốt, nhưng chỉ có người hầu hạ bên cạnh như Băng Hồ mới biết con người thật của Trình bảo lâm.
“Người thấy Ngu quý nhân bây giờ như thế nào?” Trình Mạn Ni tiếp tục thêu thùa, như nói chuyện phiếm hỏi Băng Hồ.
Băng Hồ đã quen với việc chủ tử hay hỏi những điều không nên hỏi này, nàng hồi tưởng lại, cân nhắc rồi nói: “Ngu quý nhân phong thái hơn người, nhưng quá nổi bật, bây giờ nhìn như tự tại, chỉ không biết sau này–”
“Ta vừa mới gây chuyện thì bị phạt, ngươi nghĩ ta có dám tiếp tục đâm vào không?”
Bằng Hồ cẩn thận nói: “Nếu là người khác sẽ không dám, nhưng tiểu chủ trước giờ tùy ý….”
“Tùy ý” dễ nghe hơn nhưng nói thẳng ra là lỗ mãng, có sao nói đấy, còn bày ra dáng vẻ chanh chua cay nghiệt, dễ làm người khác ghét bỏ.
Trình Mạn Ni hiểu rõ trong lòng, đặt khung thêu xuống, thở phào nhẹ nhõm, híp mắt cười: “Nên đứng ra cũng đã đứng, Trình bảo lâm bị phạt nặng nhất, cũng nên tĩnh dưỡng trên giường một thời gian.”
“Vâng.”
Trong lòng Băng Hồ nhẹ nhõm hơn chút, nàng ta thấy sự khổ sở của tiểu chủ, phải trở thành chó của Liễu tài nhân sủa như điên một hồi thì mới được nghỉ ngơi trong chốc lát.
Mấy năm nay đều sống như vậy, không muốn vào cung mà cũng trốn không được.
Không, nếu không có Liễu tài nhân, tiểu chủ sẽ không nhập cung…
Băng Hồ khó chịu trong lòng, bất bình thay cho chủ tử, Trình Mạn Ni lại không hề oán giận, giống như đeo mặt nạ ở bên ngoài đã hao hết toàn bộ sức lực của nàng, khi ở một mình nàng luôn an tĩnh lạ thường, đắm mình vào sự yên tĩnh hiếm có.
Băng Hồ nhìn tiểu chủ, khó chịu trong lòng cũng dần tiêu tan.
Ở bên này chủ tớ tình thâm, Ỷ Trúc Trai lại không như vậy.
Sau khi Yến Lan rời đi, Ngu Lệnh Phi nghỉ ngời một lát, vừa không có việc gì làm nên đứng dậy đi chỉnh đốn Ỷ Trúc Trai.
Một đám người quỳ rạp bên dưới, Tuyết Thanh, Đại Lục dẫn đầu, phía sau là Thời ma ma, đại thái giám Thường Lưu và cuối cùng là 8 tiểu thái giám, tiểu cung nữ, trận thế cũng không nhỏ.
Ngu Lệnh Phi bình thản nói: “Hôm nay trời nóng, Tuyết Thanh lại đây quạt cho ta.” Đợi Tuyết Thanh đi qua lại nói: “Đại Lục đi lấy ít đồ ban thưởng đến.”
Hai cung nữ thân tin lần lượt đứng dậy, đám người bên dưới thầm nghĩ lấy đồ ban thưởng chính là muốn thưởng bạc! Cũng không thấy lạ gì, chuyện tốt kéo đến Ỷ Trúc Trai, chủ tử cao hứng thưởng bạc cho mọi người tiêu vặt là cũng là bình thường.
Lúc này lòng mọi người đều xao động, lại ngại khí thế của Ngu Lệnh Phi, cả đám không ai dám nhìn lên.
Cũng không biết thế nào, chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, lại luôn cảm thấy uy áp trên người Quý nhân mạnh mẽ hơn, đúng là trước và sau khi được sủng ái chính là không giống nhau, đôi khi bày ra trận thế làm người khác không dám mạo phạm. Chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ để thấy sự cao quý ngời ngời.
Ngoại trừ Thời ma ma.
So với Thường Lưu không thể luôn đi theo hầu hạ, bà tự nhận là một nô tài nòng cốt của Ỷ Trúc Trai, tuy không thể được lòng chủ tử như hai đại cung nữ, nhưng nói đến hiểu rõ chuyện trong cung thì vẫn phải dựa vào bà.
Thời ma ma đắc ý trong lòng, định đứng lên và nói: “Nô tỳ giúp tiểu chủ đổi chén trà mới, chắc là trà đã nguội rồi.”
“Thời ma ma đừng gấp, trà ở Ỷ Trúc Trai ta uống ngon hay là trà trong Cẩm Tú Cung của Hiền phi thơm hơn?” Ngu Lệnh Phi chậm rãi nói.
Lời vừa dứt, hai chân vừa đứng lên một nửa của Thời ma ma mềm nhũn ra, đầu gối “rầm” một tiếng ngã xuống đất, sắc mặt bà ta đỏ bừng, mở miệng kêu oan: “Lão nô tuyệt đối không dám làm chuyện phản bội chủ nhân!”
“Ngươi làm hay không làm cũng không phải do lời nói một phía của ngươi quyết định.” Đại Lục bưng hộp gấm chứa đầy bạc vụn trở lại, ánh mắt khinh thường, chuyển ánh nhìn từ Thời ma ma đang quỳ gối sang Tinh La cúi thấp đầu ở phía sau.
Tinh La nhịn không nổi, nàng ta nhát gan như chuột, nếu không cũng không dễ dàng bị vài câu của Thời ma ma lừa đi tiên phong, Tinh La dập đầu: “Tiểu chủ tha tội, tiểu chủ tha tội.”
Trong lòng Thời ma ma thầm mắng nàng ta không muốn sống cũng không cần kéo theo bà ta, vội vàng nói: “Tinh La lấy danh nghĩa của nô tỳ tìm Hiền phi, nô tỳ là bị nàng ta lợi dụng, xin tiểu chủ minh giám!”
“Hửm? Ngươi định chứng minh thế nào?” Ngu Lệnh Phi ngẩng đầu nhìn bà ta.
“Cái này, cái này –” Thời ma ma gấp đến độ mồ hôi đầy trán, sống ở trong cung nhiều năm, bà quá hiểu rõ kết cục của việc phản bội chủ nhân, trong lòng rối như tơ vò, muốn bà tự chứng minh không phản chủ, phải chứng minh như thế nào đây!
“Thời ma ma không có bằng chứng, chỗ ta lại có một nhân chứng.” Đại Lục cười lạnh nói: “Tinh Đấu, ngươi nói đi.”
Thời ma ma quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tinh Đấu.
Tinh Đấu quỳ gối bên kia, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, không phải sợ hãi mà là do khẩn trương và hưng phấn nhiều hơn.
Nàng trầm ổn hành lễ, nói: “Vâng.”
“Thời ma ma lén lút nói xấu Quý nhân nhiều lần, khi Quý nhân bị Trác công công mời đến Dưỡng Tâm Điện, Thời ma ma bồn chồn không yên, đã sai Tinh La đến Cẩm Tú Cung lấy lòng Hiền phi.”
Tinh Đấu dùng vài câu tóm tắt câu chuyện, còn chi tiết nàng ta đã kể cho Đại Lục trước đó, giờ chỉ cần đi ngang qua, đáng lẽ nói đến đây là có thể ngừng nhưng khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt đầy oán hận và độc ác của Thời ma ma, lại nói thêm một câu:
“Thời ma ma nhiều lần không làm đúng chức trách, đẩy hết công việc của mình qua cho chúng nô tỳ, Quý nhân cũng thấy rõ ràng.”
“Nha đầu tâm địa thối tha!” Thời ma ma ngoài mạnh trong yếu nhưng cũng ghi hận Tinh Đấu, chửi ầm lên mặc kệ có chủ tử ở đây.
Tinh Đấu thấy bà ta như vậy, ngược lại trái tim đang đập nhanh của nàng ta cũng an ổn đôi chút. Hôm nay nàng ta ra làm chứng, đã đắc tội nặng với Thời ma ma, nếu không thể một phát trúng đích, đợi đến khi Thời ma ma bình tĩnh lại thì người chịu tội chính là nàng ta!
Ta không sai, chỉ là ta muốn sống tiếp – sống càng tốt hơn thôi, Tinh Đấu đem đầu cúi xuống, tự nói với lòng mình.
“Tiểu chủ, tiểu chủ! Người phải tin tưởng nô tỳ!” Thời ma ma gào khóc: “Chuyện nô tỳ giở trò, tiểu chủ có phạt nô tỳ cũng tuyệt không oán trách, nhưng tội phản chủ nô tỳ quyết không nhận!”
“Tinh La, ngươi thấy như thế nào?”
Lòng Tinh La rối loạn, khóc nức nở nói: “Thời ma ma cho nô tỳ vòng tay, sai nô tỳ dàn xếp cho người của Cẩm Tú Cung, chuyện sau đó nô tỳ không biết.”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Hai mắt Thời ma ma sáng lên, như thấy được đường sống: “Nô tỳ nhất thời hồ đồ nên phạm sai lầm, nhưng chỉ có lần này, trước giờ không dám có suy nghĩ đó! Nô tỳ biết mình được hầu hạ Quý nhân đã là phúc khí mấy đời, nô tỳ làm sao lại muốn đến chỗ Hiền phi bên kia!”
Ngu Lệnh Phi nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Thời ma ma biết xem thời thế, lại không nghĩ rằng chuyện mấy ngày trước ta đã giải quyết nhanh như vậy?
“Nếu không phải là Hoàng thương sủng ái tiểu chủ, cũng không biết ngươi sẽ làm chuyện gì nữa đâu!”
Đại Lục chà sát ngón tay, trào phúng nói.
Thủ đoạn hậu cung biến hóa khôn lường, khó lòng mà phòng bị, nhất là khi người bên cạnh gây sai lầm, có khi mất mạng lúc nào không hay. Ngu Lệnh Phi sống lâu như vậy, học được một đạo lí quan trọng là không thể coi thường nô tài bên cạnh, cũng không được vì mềm lòng nhất thời mà tha cho hạng người bất trung.
Ngu Lệnh Phi chẳng buồn nói thêm gì nữa, người này nàng sẽ không dùng nữa, nhưng cũng như bà ta nói, bà ta chưa phạm sai lầm lớn, không đến mức phải đưa đến Hình Tư để nghiêm hình bức cung, nhưng có nơi nào trong cung không ăn xương người.
“Bà ta và Tinh La đến từ đâu thì đưa về đó đi.” Chỉ một câu nói của Ngu Lệnh Phi đã quyết định vận mệnh của hai người.
Nghe vậy, Tinh La nhẹ nhàng thở ra, Thời ma ma ngồi bệt xuống đất, sắc mặt u ám, bà ta biết đời này tiền đồ của mình toi rồi, sau này sẽ không ai dám dùng bà ta nữa, Tinh La còn có hi vọng xuất cung, còn với bộ xương già này của bà cũng chỉ có thể ở lại trong cung kéo dài hơi tàn thôi.
Sau khi Ngu Lệnh Phi trừng phạt hai người này xong, nhìn một lượt các cung nhân khác, niềm vui nhận thưởng của cung nhân bị dọa bay mất, tất cả đều nín thở không dám động.
Vẻ mặt Thường Lưu bình thản, ngày thường hắn luôn dẫn theo đồ đệ mình an ổn làm việc, không chủ động tiếp cận nàng, Ngu Lệnh Phi khá hài lòng với việc này.
Chuyện lần này, Tinh Đấu nổi bật nhất, dã tâm cũng lớn nhất. Về Tinh Vi, nàng nghe Đại Lục kể lại lúc sai nàng ta giám sát Liễu tài nhân và Trình bảo lâm bị phạt, nàng ta có vẻ sợ sệt, không thể trọng dụng. Cái tên Tinh Sương nghe thì thanh cao nhưng thật ra chỉ là người phụ trách nấu nước ở hậu viện, quét dọn đình viện, ngày thường không hay tiếp xúc, nhìn khá an phận.
Ngu Lệnh Phi sẽ không bạc đãi những người ở lại, cho dù tư chất thế nào, nàng lớn tiếng nói: “Sự trung thành của các ngươi, ta sẽ nhớ kỹ. Đại Lục, đi phát thưởng cho mọi người đi.”
“Vâng.”
Đại Lục mở hộp gấm ra, bạc vụn bên trong không lớn nhưng cũng được hai, ba lượng, tảng đá trong lòng cung nhân rơi xuống, thật sự nhận được bạc, vẻ mặt vui mừng: “Cảm ơn tiểu chủ.”
Riêng Tính Đấu lại nhận được vàng, thu hút ánh mắt của mọi người.
Ngu Lệnh Phi quan sát kĩ, chỉ có Thường Lưu sống lâu nên thấy nhiều, không thèm liếc Tinh Đấu một cái, nên tạ ơn thì tạ ơn, nên rời đi thì hành lễ, nhất cử nhất động đều theo quy củ.
Ngu Lệnh Phi âm thầm gật đầu, đợi cung nhân nhận bạc rồi lui hết ra ngoài, nàng phân phó Đại Lục đi hỏi thăm chuyện về Thường Lưu khi có thời gian rảnh rỗi.
Bên kia, Tinh Đấu đi cùng mọi người ra khỏi đại sảnh, trên mặt các cung nữ thanh tú đều nở nụ cười, là thỏa mái khi tránh khỏi kiếp nạn và cũng là vui mừng khi được thưởng bạc.
Tinh Vi cao hứng nói: “Tiểu chủ thật hào phóng, ta có thể đi đổi một ít vải có hoa văn đang thịnh hành ở Tú phường.”
Giữa các cung nhân cũng có giao dịch ngầm, đơn giản là giao thức ăn, chỉ cần có bạc và địa vị thì có rất nhiều cách dùng.
Tinh Sương nói: “Ta cũng đi cùng, tỷ tỷ dẫn theo ta nữa.”
“Được thôi, chờ thay ca trực rồi chúng ta cùng đi.”
Tinh Đấu bên cạnh nói: “Tính thêm cả ta.”
Nàng ta vừa nói, nụ cười trên mặt Tinh Sương biến mất, không trả lời. Buổi trưa Tinh Vi mới nhận ân tình của nàng ta, không dễ từ chối, ấp úng nói: “Nếu đã đến cùng một nơi, vậy chúng ta cùng đi.”
Tinh Đấu không cảm thấy có gì không đúng, cười gật đầu, sau đó giải tán đi làm việc của mình.
Tinh Đấu cầm chổi quét lá rụng, nàng ta đã sớm lường trước sẽ nhận đãi ngộ như thế, dù sao khi Đại Lục điều tra các cung nhân, nàng ta đã tố cáo Thời ma ma, chắc giờ bọn họ ai cũng sợ nàng ta.
Giữa tiếng quét rác xào xạc, trong lòng Tinh Đấu là một vùng tĩnh lặng.
Hiện tại trong cung, tin tức về Ỷ Trúc Trai lan truyền nhanh nhất.
Hành động buổi trưa vừa khiến các hậu phi ghen ghét đỏ cả mặt, buổi chiều lại nghe tin nàng trách phạt ma ma quản sự của mình!
Đúng là người không yên tĩnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.