Chương 11: Không gặp
Tiểu Đàn Loan
05/03/2023
Edit: Wishella | Beta: Daisy
Sau khi Ngu Lệnh Phi rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, không chỉ có số ít người thông minh mới thấy Ngu quý nhân đạt được thánh tâm.
Vải vóc tơ lụa, vàng bạc và ngọc bích như dòng nước chảy vào Ỷ Trúc Trai. Lư Đức Tân bên cạnh Hoàng Thượng đích thân mang đậu đỏ cuộn đến, gây chú ý khắp nơi.
Không phải bọn họ thèm mấy miếng điểm tâm này, mà cái khiến người để ý đến là vật được ngự ban, nữ nhân trong cung đều ghen đỏ mắt với ý nghĩa phía sau của những món đồ này.
Trong cung, Hiền phi quăng ngã một bộ lưu ly thượng hạng, còn Thái Hậu cho gọi Đoạn Hàm Nguyệt qua trò chuyện.
Trước giờ Hoàng Thượng chưa bao giờ bước chân vào hậu cung, mà từ hôm trước Ỷ Trúc Trai lại liên tục đón tiếp thánh giá. Nghe đồn trong Ỷ Trúc Trai không ngừng vọng ra tiếng cười, Ngu quý nhân pha trò khiến Hoàng Thượng vô cùng vui vẻ, trực tiếp ban thưởng cho nàng không ít thứ tốt, thậm chí còn ở lại qua đêm.
Bây giờ, Ngu quý nhân là người đầu tiên giành được ân sủng trong làn sóng mới vào cung này.
Đoạn Hàm Nguyệt được Thái Hậu giữ lại dùng bữa tối, cùng tụng kinh tiêu cơm, ở lại cho đến khi trăng lên cao bầu trời đầy sao.
Nàng ta vịn tay cung nhân đi dọc theo bức tường cung điện đen mịt mù, chợt nghe thấy một tiếng mèo kêu, không biết là bị sợ hãi hay là gì mà nghe rất thảm thiết.
Nàng ta chợt dừng bước, sai một thái giám đi qua chỗ đó xem thử.
“Bẩm Quý nhân, không có con mèo nào bên đó, có thể là nhìn thấy nô tài nên sợ hãi trốn đi.”
Đoạn Hàm Nguyện lẩm bẩm một mình: “Đúng là không biết điều.”
Xuân Hoa, tâm phúc nàng ta mang theo khi vào cung, nói: “Tiểu chủ đừng tức giận với cái thứ bỏ đi không ai muốn này, sẽ ảnh hưởng thân thể. Ngày mai chỉ cần người ra lệnh là có rất nhiều con mèo tốt hơn được đưa qua cung chúng ta.”
Đoạn Nguyệt Hàm liếc nàng một cái: “Mèo được chủ tử cưng chiều mới là mèo tốt.”
“Như vậy mới có người coi trọng mà liếc mắt một cái.”
“Còn về xuất thân, hừ.”
Đoạn Hàm Nguyệt đi xa dần, lời nói lạnh nhạt của nàng theo gió bay đi khắp cung, bị người có tâm nghe được truyền vào tai Thái Hậu.
Thái Hậu như nhiều người ở tuổi này, luôn mang trên tay một chuỗi Phật châu và có một Phật đường nhỏ.
Chỉ là bà ít khi quỳ trước tượng Phật.
Nghe những lời nói đầy thâm ý của Đoạn Hàm Nguyệt, Thái Hậu gật đầu khen ngợi: “Cái bổn cung thích nhất ở Hàm Nguyệt chính là hiểu chuyện.”
Ninh ma ma cười lấy lòng nói: “Hậu bối của Thái Hậu đương nhiên là ưu tú.”
“Nếu ai cũng thuần khiết lanh lợi thì làm gì đến lượt Hàm Nguyệt nhập cung.” Thái Hậu thong thả nói: “Đoạn gia được bổn cung che chở lâu như vậy, bản tâm đã sớm mất đi.”
Nhớ đến dòng chính chẳng ra gì, Thái Hậu phiền chán trong lòng.
Dù gì thì Đoạn gia cũng đã dốc lực toàn tộc để đưa bà vào cung, bà lại là đích nữ Đoạn gia, là trụ cột của Đoạn gia.
Năm đó, nhờ lần trò chuyện trước khi vào cung với lão tộc trưởng, cũng chính là tổ phụ bà mà sau này bà đã tự tin khi đối mặt với các hậu phi khác. Bây giờ thời gian trôi đi, nó lại trở thành xiềng xích của bà.
Thái Hậu chậm rãi ra khỏi Phật đường, đặt Phật châu xuống bàn làm từ gỗ tử đàn.
“Nếu Hàm Nguyệt vẫn luôn thông minh như vậy, cũng không uổng công bổn cung tính kế giúp con bé.”
“Đúng vậy.” Ninh ma ma nhỏ giọng đáp.
……
Đêm nay tâm tư của người khác như thế nào đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến Ỷ Trúc Trai.
Ngu Lệnh Phi mặc trường sam đỏ bạc, là kiểu mới trong cung, cũng không thể gọi là trường sam, chất liệu giống như áo choàng mỏng làm lộ làn da lúc ẩn lúc hiện như muốn câu hồn phách người khác, đặc biệt làm ra để tăng thêm tình thú khuê phòng.
Nàng kêu Đại Lục chải kiểu tóc buông xõa tùy ý, thoa chút nước hoa hồng lên mặt, đôi môi đỏ mọng không cần tô son.
Cả người diễm lệ nhưng không có chút mùi phấn son, giống như một hoa tinh linh, đẹp đẽ thanh lệ.
Các cung nhân đều đã lui ra, chỉ còn lại hai người họ.
“Bệ hạ đang xem sách gì thế?”
Yến Lan dựa vào giường đọc sách, nghe tiếng nói thì ngước lên thấy Ngu Lệnh Phi ăn mặc như thế từ từ đi đến trước mặc y.
Ánh mắt y dừng ở trên mặt Ngu Lệnh Phi, nhìn xuống phần mềm mại trắng nõn lộ ra dưới xương quai xanh của nàng, đúng là câu hồn đoạt phách.
Ngu Lệnh Phi đứng yên tại chỗ cho y xem.
Lúc đầu nàng còn thản nhiên, cho đến khi ánh mắt nặng nề của Yến Lan giống như một đôi tay lướt qua trên người nàng, dọc theo trán, sống mũi, quai hàm một đường đi xuống dưới…
Thân thể Ngu Lệnh Phu run lên, cắn nhẹ môi.
“Bệ hạ, nghỉ ngơi thôi.”
Yến Lan đặt sách xuống, bước lên phía trước.
Trước Ngu Lệnh Phi thấy y cúi người xuống, kế sát tai nàng: “Ái phi đã nhiệt tình như vậy, từ chối thì bất kính rồi.”
Trước mắt Ngu Lệnh Phi chấn động, chân đã không chạm đất, cả người đã bị nam tử trước mặt bế ngang lên.
Với đôi tay mạnh mẽ và bước chân vững vàng, y ôm nàng bước đi về phía giường.
Vào lúc này, Ngu Lệnh Phi bị nến đỏ chiếu hoa cả mắt cho đến khi lưng nàng chạm vào chăn gấm, Yến Lan ghé sát lại nhìn nàng, vén một lọn tóc ra sau tai, nhân tiện nhéo phần thịt trên vành tai nàng.
“Bệ hạ.” Ngu Lệnh Phi trốn tránh, nhưng bị bóp cằm quay lại, mặt mày y sắc bén, dáng vẻ cường thế, nói những lời không cho phép từ chối:
“Ngoan một chút.”
Ngu Lệnh Phi thầm nghĩ, ta thật sự chưa thấy ai ngoan ngoãn hơn mình.
Đã như vậy, Ngu Lệnh Phi cũng không làm ra vẻ, dù sao hoàng đế có chút nguy hiểm lạnh lùng nhưng vẻ bề ngoài thì không thua bất kì ai, anh tuấn tinh tế đủ để khiến nhiều người mơ ước.
Như vậy thì mình cũng không lỗ.
Ngu Lệnh Phi đang nghĩ lung lung, nhưng chẳng bao lâu nàng không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Yến Lan cúi người, cọ nhẹ bờ môi trên mặt nàng, liếm môi của chính mình, lẩm bẩm: “Ngọt.”
Ngu Lệnh Phi đỏ mặt, thấy y khẽ cười, rồi đè người lên, ngậm lấy bờ môi nàng.
Bên ngoài, Lư Đức Tân cùng Thời ma ma canh giữ đến nửa đêm mới nghe thấy Hoàng Thượng phân phó chuẩn bị nước tắm.
Thời ma ma cả đêm gần như không ngủ, mặt mày vẫn hớn hở, làm gì còn bộ dạng ể oải như mấy ngày trước.
Nhìn màn đêm vô tận mà như thấy được tương lai tươi sáng, bà ta đắc ý trong lòng, cuối cùng ngày lành cũng đến!
Đến khi Ngu Lệnh Phi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu xuyên qua màn giường.
“Có ai không?”
“Tiểu chủ tỉnh.” Là giọng nói của Tuyết Thanh.
Ngu Lệnh Phi hỏi: “Sao không kêu ta dậy?”
“Hoàng Thượng lúc đi đã phân phó.” Tuyết Thanh nói: “Hiện tại hậu vị bỏ trống, tiểu chủ đã được ân sủng không cần đi thỉnh an, cứ ngủ thoải mái.”
“Bệ hạ đúng là tiêu sái.” Ngu Lệnh Phi nói nhỏ một câu, toàn thân đau nhức, cúi đầu thấy cả người đầy dấu vết, đặc biệt là trên làn da trắng nõn bên dưới xương quai xanh, khiến Tuyết Thanh nhìn mà mặt đỏ bừng.
“Là chó sao.” Ngu Lệnh Phi oán giận.
Ba chữ này không đầu không đuôi nhưng chủ tớ hai người đều biết là đang nói đến ai, Tuyết Thanh không dám tiếp lời, đỡ Ngu Lệnh Phi rời giường, rửa mặt, mặc y phục.
Sau khi dùng bữa, Lư Đức Tân lại tới, đem theo một đống đồ ban thưởng đến Ỷ Trúc Trai. Trong Ỷ Trúc Trai, vẻ mặt mọi người tràn đầy vui mừng, bây giờ ngày lành đã tới, ngay cả khi ra ngoài thì những người trong cung đều thân thiện hơn rất nhiều!
Biểu cảm Thời ma ma là thú vị nhất, không lấy lí do là chính mình tuổi già sức yếu không thể hầu hạ nàng làm cớ để từ chối nữa, từ khi Ngu Lệnh phi rửa mặt chải đầu xong liền vờn qua vờn lại trước mặt nàng, giống như sợ nàng đã quên bà ta vậy.
Ngu Lệnh Phi nhìn thấy nhưng không nói gì, trái tim đang treo lơ lửng của Thời ma ma như được thả xuống, cười càng nịnh nọt hơn.
Đại Lục không phục trong lòng, lại nghĩ chắc chủ tử của mình đã có chủ ý khác nên nhịn xuống không nói gì, nàng ta vốn thẳng tính, được chủ tử chỉ dạy nên cũng đã học được tính kiên nhẫn.
Tuy rằng Hoàng Thượng đã nói như vậy, nhưng sau khi Ngu Lệnh Phi sửa soạn chỉnh chu vẫn đi đến Thọ Khánh Cung để thỉnh an Thái Hậu.
Không có Hoàng Hậu, nhưng Thái Hậu mới là Phật lớn tôn quý trong cung, không để lại nhược điểm nào thì tốt hơn.
Ngu Lệnh Phi đợi bên ngoài điện, thấy cung nhân vội vàng đi truyền lời, người đi ra lại là Ninh ma ma.
Ninh ma ma cười ôn hòa: “Thái Hậu nói tiểu chủ có tâm là được, thỉnh an thì không cần, Thái Hậu thấy mệt trong người, không muốn gặp khách, nên mời tiểu chủ về cho.”
Ngu Lệnh Phi biết trước có tám phần là không gặp được người, nhưng không ngờ rằng ngay cả lý do từ chối Thái Hậu cũng lười tìm, đúng là có chút ngoài dự đoán.
Bà là Thái Hậu nên dù không cho một Quý nhân như nàng chút thể diện nào cũng không ai dám nói gì.
Muốn làm bẻ mặt ngươi mà thôi, cần gì lí do?
Lần ra tay phủ đầu này, không nhẹ cũng không nặng, nhưng làm người ta vô cùng khó xử.
Ngu Lệnh Phi suy nghĩ rồi nói: “Phượng thể của Thái Hậu là quan trọng nhất, nhưng lễ nghi không thể bỏ đi, ta hành lễ với Thái Hậu ở bên ngoài cung cũng được xem là hết lòng, như vậy nếu Thái Hậu biết được cũng sẽ không trách ta.”
Sắc mặt Ninh ma ma thay đổi, nói: “Chỉ là nghi thức xã giao, tiểu chủ hà tất phải như thế, Thái Hậu cũng không vui khi thấy tiểu chủ xa lạ với người như vậy.”
Ngu Lệnh Phi mỉm cười, nói: “Thái Hậu chăm lo cho tiểu bối, nhưng tiểu bối không thể kiêu căng tự đại, không thể bỏ lễ nghĩa được.”
Nàng lặp lại bốn từ kia rồi cẩn trọng quỳ xuống hành đại lễ.
Nàng không đợi Ninh ma ma nói thêm gì đã dập đầu bái lạy, bà ta làm sao dám đừng trước mặt nàng, nhanh chóng nghiêng người tránh đi.
Cung nhân phía sau cũng nhanh chân lui xuống, nếu không sẽ bị trị tội.
Lễ này tuy cách bức tường cung điện nhưng vẫn là hành lễ với Thái Hậu.
Dưới mười mấy đôi mắt, Ngu Lệnh Phi chậm rãi bái lạy, rồi được Tuyết Thanh đỡ đứng dậy, dáng người nàng uyển chuyển, thong thả nói: “Có như vậy ta mới yên lòng.”
Ninh ma ma không nói lên lời, thầm oán hận trong lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Là tiểu chủ suy nghĩ chu đáo.”
Chẳng phải là suy nghĩ chu đáo sao!
Nếu không có những lời của Thái Hậu, việc Ngu Lạnh Phi hành lễ cách bức tường cũng không có gì để nói. Nhưng Thái Hậu là không muốn thấy nàng, nàng lại ra vẻ hiểu lễ nghĩa, ai cũng biết Hoàng Thượng và Thái Hậu đang giương cung bạt kiếm với nhau, việc hôm nay nếu truyền ra ngoài….
Thái Hậu muốn làm khó phi tử Hoàng Thượng, nhưng phi tử lại hiểu chuyện và có lễ nghĩa, vậy thì sẽ như thế nào!
Nhìn đoàn người Ngu quý nhân đi ngày càng xa, Ninh ma ma càng nghĩ càng sợ hãi, bà toát mồ hôi lạnh, vội vàng quay về Thọ Khang Cung để báo chuyện này cho Thái Hậu.
Ngu Lệnh Phi theo đường cũ trở về, thân thể nàng vẫn còn khó chịu, đang suy nghĩ về tới phải ngủ thêm một giấc, khi đi qua Ngự Hoa Viên thì bị gọi lại.
“Ngu quý nhân bây giờ đã không giống trước.”
Ngu Lệnh Phi lười biếng liếc qua, thấy hai người Liễu Ngữ Kha và Trình Mạn Ni đang ngồi trong đình, bên cạnh là đám cung nhân của từng người.
Người nói chuyện vẫn là Trình Mạn Ni.
Ánh mắt hai người nhìn Ngu Lệnh Phi chằm chằm, vì ngược sáng nên Ngu Lệnh Phi thấy không rõ biểu cảm của các nàng, nhưng chắc cũng không đẹp đẽ gì.
Thân thể Ngu Lệnh Phi khó chịu, không muốn phải đứng dưới ánh mặt trời cùng với các nàng nói mấy lời vô nghĩa, nàng xoa thái dương, mở miệng nói:
“Trình Bảo Lâm, ngươi nhìn thấy Quý nhân lại không qua hành lễ, thật đúng là trước sau như một, không biết lễ nghi cấp bậc là gì.”
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt lại nhìn qua Liễu Ngữ Kha ở bên cạnh, cười nói:
“Không ngờ Liễu tài nhân cũng là người như vậy, quả là nhìn không ra đây là nữ nhi của đại học sĩ đấy.”
Sau khi Ngu Lệnh Phi rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, không chỉ có số ít người thông minh mới thấy Ngu quý nhân đạt được thánh tâm.
Vải vóc tơ lụa, vàng bạc và ngọc bích như dòng nước chảy vào Ỷ Trúc Trai. Lư Đức Tân bên cạnh Hoàng Thượng đích thân mang đậu đỏ cuộn đến, gây chú ý khắp nơi.
Không phải bọn họ thèm mấy miếng điểm tâm này, mà cái khiến người để ý đến là vật được ngự ban, nữ nhân trong cung đều ghen đỏ mắt với ý nghĩa phía sau của những món đồ này.
Trong cung, Hiền phi quăng ngã một bộ lưu ly thượng hạng, còn Thái Hậu cho gọi Đoạn Hàm Nguyệt qua trò chuyện.
Trước giờ Hoàng Thượng chưa bao giờ bước chân vào hậu cung, mà từ hôm trước Ỷ Trúc Trai lại liên tục đón tiếp thánh giá. Nghe đồn trong Ỷ Trúc Trai không ngừng vọng ra tiếng cười, Ngu quý nhân pha trò khiến Hoàng Thượng vô cùng vui vẻ, trực tiếp ban thưởng cho nàng không ít thứ tốt, thậm chí còn ở lại qua đêm.
Bây giờ, Ngu quý nhân là người đầu tiên giành được ân sủng trong làn sóng mới vào cung này.
Đoạn Hàm Nguyệt được Thái Hậu giữ lại dùng bữa tối, cùng tụng kinh tiêu cơm, ở lại cho đến khi trăng lên cao bầu trời đầy sao.
Nàng ta vịn tay cung nhân đi dọc theo bức tường cung điện đen mịt mù, chợt nghe thấy một tiếng mèo kêu, không biết là bị sợ hãi hay là gì mà nghe rất thảm thiết.
Nàng ta chợt dừng bước, sai một thái giám đi qua chỗ đó xem thử.
“Bẩm Quý nhân, không có con mèo nào bên đó, có thể là nhìn thấy nô tài nên sợ hãi trốn đi.”
Đoạn Hàm Nguyện lẩm bẩm một mình: “Đúng là không biết điều.”
Xuân Hoa, tâm phúc nàng ta mang theo khi vào cung, nói: “Tiểu chủ đừng tức giận với cái thứ bỏ đi không ai muốn này, sẽ ảnh hưởng thân thể. Ngày mai chỉ cần người ra lệnh là có rất nhiều con mèo tốt hơn được đưa qua cung chúng ta.”
Đoạn Nguyệt Hàm liếc nàng một cái: “Mèo được chủ tử cưng chiều mới là mèo tốt.”
“Như vậy mới có người coi trọng mà liếc mắt một cái.”
“Còn về xuất thân, hừ.”
Đoạn Hàm Nguyệt đi xa dần, lời nói lạnh nhạt của nàng theo gió bay đi khắp cung, bị người có tâm nghe được truyền vào tai Thái Hậu.
Thái Hậu như nhiều người ở tuổi này, luôn mang trên tay một chuỗi Phật châu và có một Phật đường nhỏ.
Chỉ là bà ít khi quỳ trước tượng Phật.
Nghe những lời nói đầy thâm ý của Đoạn Hàm Nguyệt, Thái Hậu gật đầu khen ngợi: “Cái bổn cung thích nhất ở Hàm Nguyệt chính là hiểu chuyện.”
Ninh ma ma cười lấy lòng nói: “Hậu bối của Thái Hậu đương nhiên là ưu tú.”
“Nếu ai cũng thuần khiết lanh lợi thì làm gì đến lượt Hàm Nguyệt nhập cung.” Thái Hậu thong thả nói: “Đoạn gia được bổn cung che chở lâu như vậy, bản tâm đã sớm mất đi.”
Nhớ đến dòng chính chẳng ra gì, Thái Hậu phiền chán trong lòng.
Dù gì thì Đoạn gia cũng đã dốc lực toàn tộc để đưa bà vào cung, bà lại là đích nữ Đoạn gia, là trụ cột của Đoạn gia.
Năm đó, nhờ lần trò chuyện trước khi vào cung với lão tộc trưởng, cũng chính là tổ phụ bà mà sau này bà đã tự tin khi đối mặt với các hậu phi khác. Bây giờ thời gian trôi đi, nó lại trở thành xiềng xích của bà.
Thái Hậu chậm rãi ra khỏi Phật đường, đặt Phật châu xuống bàn làm từ gỗ tử đàn.
“Nếu Hàm Nguyệt vẫn luôn thông minh như vậy, cũng không uổng công bổn cung tính kế giúp con bé.”
“Đúng vậy.” Ninh ma ma nhỏ giọng đáp.
……
Đêm nay tâm tư của người khác như thế nào đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến Ỷ Trúc Trai.
Ngu Lệnh Phi mặc trường sam đỏ bạc, là kiểu mới trong cung, cũng không thể gọi là trường sam, chất liệu giống như áo choàng mỏng làm lộ làn da lúc ẩn lúc hiện như muốn câu hồn phách người khác, đặc biệt làm ra để tăng thêm tình thú khuê phòng.
Nàng kêu Đại Lục chải kiểu tóc buông xõa tùy ý, thoa chút nước hoa hồng lên mặt, đôi môi đỏ mọng không cần tô son.
Cả người diễm lệ nhưng không có chút mùi phấn son, giống như một hoa tinh linh, đẹp đẽ thanh lệ.
Các cung nhân đều đã lui ra, chỉ còn lại hai người họ.
“Bệ hạ đang xem sách gì thế?”
Yến Lan dựa vào giường đọc sách, nghe tiếng nói thì ngước lên thấy Ngu Lệnh Phi ăn mặc như thế từ từ đi đến trước mặc y.
Ánh mắt y dừng ở trên mặt Ngu Lệnh Phi, nhìn xuống phần mềm mại trắng nõn lộ ra dưới xương quai xanh của nàng, đúng là câu hồn đoạt phách.
Ngu Lệnh Phi đứng yên tại chỗ cho y xem.
Lúc đầu nàng còn thản nhiên, cho đến khi ánh mắt nặng nề của Yến Lan giống như một đôi tay lướt qua trên người nàng, dọc theo trán, sống mũi, quai hàm một đường đi xuống dưới…
Thân thể Ngu Lệnh Phu run lên, cắn nhẹ môi.
“Bệ hạ, nghỉ ngơi thôi.”
Yến Lan đặt sách xuống, bước lên phía trước.
Trước Ngu Lệnh Phi thấy y cúi người xuống, kế sát tai nàng: “Ái phi đã nhiệt tình như vậy, từ chối thì bất kính rồi.”
Trước mắt Ngu Lệnh Phi chấn động, chân đã không chạm đất, cả người đã bị nam tử trước mặt bế ngang lên.
Với đôi tay mạnh mẽ và bước chân vững vàng, y ôm nàng bước đi về phía giường.
Vào lúc này, Ngu Lệnh Phi bị nến đỏ chiếu hoa cả mắt cho đến khi lưng nàng chạm vào chăn gấm, Yến Lan ghé sát lại nhìn nàng, vén một lọn tóc ra sau tai, nhân tiện nhéo phần thịt trên vành tai nàng.
“Bệ hạ.” Ngu Lệnh Phi trốn tránh, nhưng bị bóp cằm quay lại, mặt mày y sắc bén, dáng vẻ cường thế, nói những lời không cho phép từ chối:
“Ngoan một chút.”
Ngu Lệnh Phi thầm nghĩ, ta thật sự chưa thấy ai ngoan ngoãn hơn mình.
Đã như vậy, Ngu Lệnh Phi cũng không làm ra vẻ, dù sao hoàng đế có chút nguy hiểm lạnh lùng nhưng vẻ bề ngoài thì không thua bất kì ai, anh tuấn tinh tế đủ để khiến nhiều người mơ ước.
Như vậy thì mình cũng không lỗ.
Ngu Lệnh Phi đang nghĩ lung lung, nhưng chẳng bao lâu nàng không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Yến Lan cúi người, cọ nhẹ bờ môi trên mặt nàng, liếm môi của chính mình, lẩm bẩm: “Ngọt.”
Ngu Lệnh Phi đỏ mặt, thấy y khẽ cười, rồi đè người lên, ngậm lấy bờ môi nàng.
Bên ngoài, Lư Đức Tân cùng Thời ma ma canh giữ đến nửa đêm mới nghe thấy Hoàng Thượng phân phó chuẩn bị nước tắm.
Thời ma ma cả đêm gần như không ngủ, mặt mày vẫn hớn hở, làm gì còn bộ dạng ể oải như mấy ngày trước.
Nhìn màn đêm vô tận mà như thấy được tương lai tươi sáng, bà ta đắc ý trong lòng, cuối cùng ngày lành cũng đến!
Đến khi Ngu Lệnh Phi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu xuyên qua màn giường.
“Có ai không?”
“Tiểu chủ tỉnh.” Là giọng nói của Tuyết Thanh.
Ngu Lệnh Phi hỏi: “Sao không kêu ta dậy?”
“Hoàng Thượng lúc đi đã phân phó.” Tuyết Thanh nói: “Hiện tại hậu vị bỏ trống, tiểu chủ đã được ân sủng không cần đi thỉnh an, cứ ngủ thoải mái.”
“Bệ hạ đúng là tiêu sái.” Ngu Lệnh Phi nói nhỏ một câu, toàn thân đau nhức, cúi đầu thấy cả người đầy dấu vết, đặc biệt là trên làn da trắng nõn bên dưới xương quai xanh, khiến Tuyết Thanh nhìn mà mặt đỏ bừng.
“Là chó sao.” Ngu Lệnh Phi oán giận.
Ba chữ này không đầu không đuôi nhưng chủ tớ hai người đều biết là đang nói đến ai, Tuyết Thanh không dám tiếp lời, đỡ Ngu Lệnh Phi rời giường, rửa mặt, mặc y phục.
Sau khi dùng bữa, Lư Đức Tân lại tới, đem theo một đống đồ ban thưởng đến Ỷ Trúc Trai. Trong Ỷ Trúc Trai, vẻ mặt mọi người tràn đầy vui mừng, bây giờ ngày lành đã tới, ngay cả khi ra ngoài thì những người trong cung đều thân thiện hơn rất nhiều!
Biểu cảm Thời ma ma là thú vị nhất, không lấy lí do là chính mình tuổi già sức yếu không thể hầu hạ nàng làm cớ để từ chối nữa, từ khi Ngu Lệnh phi rửa mặt chải đầu xong liền vờn qua vờn lại trước mặt nàng, giống như sợ nàng đã quên bà ta vậy.
Ngu Lệnh Phi nhìn thấy nhưng không nói gì, trái tim đang treo lơ lửng của Thời ma ma như được thả xuống, cười càng nịnh nọt hơn.
Đại Lục không phục trong lòng, lại nghĩ chắc chủ tử của mình đã có chủ ý khác nên nhịn xuống không nói gì, nàng ta vốn thẳng tính, được chủ tử chỉ dạy nên cũng đã học được tính kiên nhẫn.
Tuy rằng Hoàng Thượng đã nói như vậy, nhưng sau khi Ngu Lệnh Phi sửa soạn chỉnh chu vẫn đi đến Thọ Khánh Cung để thỉnh an Thái Hậu.
Không có Hoàng Hậu, nhưng Thái Hậu mới là Phật lớn tôn quý trong cung, không để lại nhược điểm nào thì tốt hơn.
Ngu Lệnh Phi đợi bên ngoài điện, thấy cung nhân vội vàng đi truyền lời, người đi ra lại là Ninh ma ma.
Ninh ma ma cười ôn hòa: “Thái Hậu nói tiểu chủ có tâm là được, thỉnh an thì không cần, Thái Hậu thấy mệt trong người, không muốn gặp khách, nên mời tiểu chủ về cho.”
Ngu Lệnh Phi biết trước có tám phần là không gặp được người, nhưng không ngờ rằng ngay cả lý do từ chối Thái Hậu cũng lười tìm, đúng là có chút ngoài dự đoán.
Bà là Thái Hậu nên dù không cho một Quý nhân như nàng chút thể diện nào cũng không ai dám nói gì.
Muốn làm bẻ mặt ngươi mà thôi, cần gì lí do?
Lần ra tay phủ đầu này, không nhẹ cũng không nặng, nhưng làm người ta vô cùng khó xử.
Ngu Lệnh Phi suy nghĩ rồi nói: “Phượng thể của Thái Hậu là quan trọng nhất, nhưng lễ nghi không thể bỏ đi, ta hành lễ với Thái Hậu ở bên ngoài cung cũng được xem là hết lòng, như vậy nếu Thái Hậu biết được cũng sẽ không trách ta.”
Sắc mặt Ninh ma ma thay đổi, nói: “Chỉ là nghi thức xã giao, tiểu chủ hà tất phải như thế, Thái Hậu cũng không vui khi thấy tiểu chủ xa lạ với người như vậy.”
Ngu Lệnh Phi mỉm cười, nói: “Thái Hậu chăm lo cho tiểu bối, nhưng tiểu bối không thể kiêu căng tự đại, không thể bỏ lễ nghĩa được.”
Nàng lặp lại bốn từ kia rồi cẩn trọng quỳ xuống hành đại lễ.
Nàng không đợi Ninh ma ma nói thêm gì đã dập đầu bái lạy, bà ta làm sao dám đừng trước mặt nàng, nhanh chóng nghiêng người tránh đi.
Cung nhân phía sau cũng nhanh chân lui xuống, nếu không sẽ bị trị tội.
Lễ này tuy cách bức tường cung điện nhưng vẫn là hành lễ với Thái Hậu.
Dưới mười mấy đôi mắt, Ngu Lệnh Phi chậm rãi bái lạy, rồi được Tuyết Thanh đỡ đứng dậy, dáng người nàng uyển chuyển, thong thả nói: “Có như vậy ta mới yên lòng.”
Ninh ma ma không nói lên lời, thầm oán hận trong lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Là tiểu chủ suy nghĩ chu đáo.”
Chẳng phải là suy nghĩ chu đáo sao!
Nếu không có những lời của Thái Hậu, việc Ngu Lạnh Phi hành lễ cách bức tường cũng không có gì để nói. Nhưng Thái Hậu là không muốn thấy nàng, nàng lại ra vẻ hiểu lễ nghĩa, ai cũng biết Hoàng Thượng và Thái Hậu đang giương cung bạt kiếm với nhau, việc hôm nay nếu truyền ra ngoài….
Thái Hậu muốn làm khó phi tử Hoàng Thượng, nhưng phi tử lại hiểu chuyện và có lễ nghĩa, vậy thì sẽ như thế nào!
Nhìn đoàn người Ngu quý nhân đi ngày càng xa, Ninh ma ma càng nghĩ càng sợ hãi, bà toát mồ hôi lạnh, vội vàng quay về Thọ Khang Cung để báo chuyện này cho Thái Hậu.
Ngu Lệnh Phi theo đường cũ trở về, thân thể nàng vẫn còn khó chịu, đang suy nghĩ về tới phải ngủ thêm một giấc, khi đi qua Ngự Hoa Viên thì bị gọi lại.
“Ngu quý nhân bây giờ đã không giống trước.”
Ngu Lệnh Phi lười biếng liếc qua, thấy hai người Liễu Ngữ Kha và Trình Mạn Ni đang ngồi trong đình, bên cạnh là đám cung nhân của từng người.
Người nói chuyện vẫn là Trình Mạn Ni.
Ánh mắt hai người nhìn Ngu Lệnh Phi chằm chằm, vì ngược sáng nên Ngu Lệnh Phi thấy không rõ biểu cảm của các nàng, nhưng chắc cũng không đẹp đẽ gì.
Thân thể Ngu Lệnh Phi khó chịu, không muốn phải đứng dưới ánh mặt trời cùng với các nàng nói mấy lời vô nghĩa, nàng xoa thái dương, mở miệng nói:
“Trình Bảo Lâm, ngươi nhìn thấy Quý nhân lại không qua hành lễ, thật đúng là trước sau như một, không biết lễ nghi cấp bậc là gì.”
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt lại nhìn qua Liễu Ngữ Kha ở bên cạnh, cười nói:
“Không ngờ Liễu tài nhân cũng là người như vậy, quả là nhìn không ra đây là nữ nhi của đại học sĩ đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.