Hoàng Thượng Mê Luyến "tiểu Thái Giám"
Chương 14:
Tuyết Chi Hàm
09/09/2021
Editor: mmeie
Người khác không biết, nhưng Quý Hoàn Hiên trong lòng rất rõ, Cố ma ma chính là cây kim trong lòng của Khang quý phi cho nên nàng nhất định sẽ để ý chuyện liên quan đến Cố ma ma. Hắn biết chuyện của Khang quý phi cũng là do cơ duyên xảo hợp. Quý Hoàn Hiên từng nghĩ, hắn sẽ không dễ dàng mà đem chuyện này nhắc tới, chỉ cần Khang quý phi ở trong cung quy quy củ củ thì hắn cũng sẽ không lấy chuyện này để nói. Nhưng nếu nàng làm ra chút chuyện khác người vậy thì cũng đừng trách hắn lấy chuyện này để uy hiếp nàng. Bất quá hôm nay Khang quý phi chỉ là đối phó một cái tiểu thái giám, cùng triều đình không có ảnh hưởng gì lớn, cho nên chỉ cần ngăn cản nàng nổi lên sát tâm, cho nên Quý Hoàn Hiên chỉ nhắc một chuyện nhỏ.
Nhưng mà Quý Hoàn Hiên biết, chỉ cần Khang quý phi cảm thấy Diệp Đào biết chỗ ở của Cố ma ma vậy thì nàng nhất định sẽ do dự việc giết Diệp Đào. Quả nhiên, vừa rồi hắn ở trong rèm nhìn thấy Khang quý phi, từ ánh mắt của nàng là có thể hiểu.
“Mẫu phi, người sao đột nhiên muốn buông tha Diệp Đào?” Mới vừa đi ra Càn Duyên cung, Lời Khang quý phi vừa nói khiến cho Quý Hoàn Tuấn một trận kinh ngạc.
“Ta có cách khác, tạm thời đừng động hắn, hắn còn có tác dụng.” Khang quý phi nhẹ giọng nói.
Quý Hoàn Tuấn bĩu môi, đỡ Khang quý phi chậm rãi đi đến Ngự Hoa Viên. Đã là giữa tháng sáu, thời tiết cũng dần dần ấm lên nhưng vẫn làm người ta cảm giác có chút lười nhác. Hai người chậm rì rì mà đi tới, tản bộ tới bên cạnh hồ thưởng thức cá, người hầu trước sau cũng tương đối biết điều mà cách xa bọn họ mười bước. Khang quý phi dùng khăn lau nhẹ môi, thừa dịp che miệng, lén lút cùng Quý Hoàn Tuấn thấp giọng nói: “ Diệp Đào này, có thể có lúc cần dùng.”
Quý Hoàn Tuấn trầm ngâm một lát, suy nghĩ ý tứ của mẫu phi. Nhưng chẳng được bao lâu, tựa hồ có chút do dự, nói: “Mẫu phi, Diệp Đào này nếu không giết, thật sự không có việc gì sao?”
Khang quý phi vung một nắm thức ăn cho cá trong hồ, không chút để ý mà mở miệng: “Hắn nếu muốn nói ra thì đã sớm nói, cũng sẽ không chờ tới bây giờ. Hắn hiện tại cũng không biết chúng ta nghĩ gì, nếu lúc ấy có thể giúp chúng ta ở cung thái tử làm xong chuyện, tự nhiên hôm nay cũng có thể giúp chúng ta giám sát bên cạnh Quý Hoàn Hiên.”
Quý Hoàn Tuấn tay đặt ở sau lưng, khóe môi khẽ nhếch, nói: “ Tiểu tử này trước ở Ngự Thiện Phòng, chỉ dựa vào chuyện đi đưa thiện cho thái tử đã có thể giúp chúng ta hoàn thành chuyện, hiện tại hắn bị Tam đệ kêu đến Cảnh Nhân Cung, càng có thể làm được việc.”
“Nhớ rõ, cho hắn một chút chỗ tốt. Bổn cung không tin hắn không động tâm. Lúc trước coi trọng hắn không chỉ là vì chúng ta cảm thấy tiểu thái giám này là người cô độc, cùng người khác kết giao không nhiều, có thể tin cậy. Chủ yếu chính là hắn thiếu tiền, nghe nói trong nhà rất khổ, đều dựa vào hắn. Loại người này, chỉ cần một ít bạc là có thể bán linh hồn, không cần lo lắng nhiều.” Khang quý phi cầm thức ăn vung hết cho cá trong hồ, cùng Quý Hoàn Tuấn xoay người trở về.
Diệp Hiểu bây giờ mới biết, ca ca Diệp Đào thế nhưng lại là người của Khang quý phi cùng Nhị hoàng tử. Lúc Nhị hoàng tử tới tìm nàng nói chuyện, nàng chớp đôi mắt nửa ngày mới hiểu được chuyện gì. Bất quá nàng cũng không phải là cái đồ ngốc, dù không rõ chuyện gì cũng luôn làm bộ cái gì đều biết, bằng không đã bị phát hiện.
Cho nên Diệp Hiểu lập tức chỉnh biểu tình, hai đầu gối quỳ xuống đất, lời lẽ chính đáng nói: “Nhị điện hạ chi mệnh, nô tài chắc chắn cống hiến hết toàn lực.”
Quý Hoàn Tuấn mỉm cười, vươn đôi tay đem nàng nâng lên. Cái động tác này đối với một nô tài là cực kỳ thụ sủng nhược kinh, cho nên Diệp Hiểu vội vàng làm một bộ dáng nhận ân đức lớn, liên tục tạ ơn.
Quý Hoàn Tuấn đối với phản ứng của nàng có vẻ cực kỳ vừa lòng, khoanh tay ở sau người, tươi cười nói: “Chỉ cần ngươi trung thành, đem chuyện ta giao phó làm tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Kỳ thật chuyện ngươi làm cũng rất đơn giản, ở Cảnh Nhân Cung nhớ chăm sóc Tam hoàng tử cho tốt, tùy thời hướng ta báo cáo mọi chuyện.”
Diệp Hiểu liên tục xưng vâng, đột nhiên nhớ tới Nhị hoàng tử nói sẽ có thưởng, không chút suy nghĩ liền thốt ra: “Có phải hay không nếu nô tài làm tốt là có thể làm thái giám tổng quản?”
Quý Hoàn Tuấn mi giác giương lên, thầm nghĩ quả nhiên tiểu thái giám này có chút dã tâm. Bất quá phàm là người có dã tâm khi dùng tương đối thuận tay. Lập tức liền gật đầu, nói: “Chỉ cần ngươi thay ta làm tốt chuyện này, đem miệng giữ cho kín, để ngươi làm thái giám tổng quản không phải việc khó.”
Diệp Hiểu trong lòng có chút nhảy nhót, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy tìm được chỗ để bò lên cao rồi. Tuy nói việc này không sáng rọi, nhưng trong cung này ai mà không dẫm người khác mà đi lên, không làm chuyện gì thiếu đạo đức cơ chứ. Diệp Hiểu vốn dĩ cũng không có nguyên tắc gì, chuyện gì đối chính mình có lợi liền sẽ làm, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa hay việc đại gian đại ác thì nàng đều không để bụng. Tam hoàng tử bên kia có đối với nàng có lòng xấu hay không cũng khó nói, nếu là leo lên thuyền Nhị hoàng tử, cũng không phải chủ ý tồi.
“Nhị hoàng tử, nô tài còn có việc muốn nhờ ngài giúp.” Diệp Hiểu suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy Nhị hoàng tử có khả năng trở thành bùa hộ mệnh của mình. Lúc trước vẫn luôn không suy nghĩ ra cách nào để giữ cái mạng nhỏ này, hiện tại nàng càng ngày càng cảm thấy Nhị hoàng tử là lựa chọn không tồi.
Quý Hoàn Tuấn làm ra tư thế mời nói, Diệp Hiểu liền mở miệng: “Nô tài lúc trước có gặp nguy hiểm vài lần, nguyên là có người muốn làm hại nô tài. Sau này, nô tài phát hiện có thể là người Huệ phi, nô tài lo lắng Tam hoàng tử có thể hay không làm hại nô tài, như vậy lưu tại bên người Tam hoàng tử có nguy hiểm không ?”
Quý Hoàn Tuấn nheo hai mắt, chăm chú nhìn nàng, thấy nàng ánh mắt thanh triệt, không giống nói dối, trong lòng lập tức rộng mở. Vậy mà tiểu thái giám này lại tưởng Huệ phi hại nàng, thế này lại tốt, nàng không có phát hiện chân tướng ngược lại còn nói ra với hắn.
“Ngươi yên tâm, hiện tại ngươi ở trong cung Tam hoàng tử hắn sẽ không làm xằng làm bậy. Ngươi là người của hắn, nếu ở trong cung hắn xảy ra chuyện, hắn tất nhiên cũng không thoát được quan hệ, Hoàng Thượng nhất định sẽ truy vấn, hắn không dám làm chuyện này đâu. Lại nói, nếu ngươi thật cảm thấy có nguy hiểm, lập tức tới tìm ta, ta giúp ngươi.” Quý Hoàn Tuấn mỉm cười, vỗ vỗ bả vai nàng, nói “Ngươi hiện tại là người của ta, nếu xảy ra chuyện đối với ta cũng không có gì tốt, tự nhiên ta sẽ giúp đỡ ngươi.”
Diệp Hiểu đột nhiên cảm thấy quyết sách này của nàng rất đúng, có Nhị hoàng tử che chở, nàng thật sự cái gì đều không cần sợ, lập tức liền vui tươi hớn hở mà tiếp nhận mệnh lệnh Nhị hoàng tử.
Đêm đó sau khi khoá cửa cung, Diệp Hiểu liền về tới chỗ ở, thế nhưng lại gặp Lý Toàn, điều này làm cho nàng thấy ngoài ý muốn. Ngày đó Tam hoàng tử nói cho nàng chuyện Hỉ Linh bị xử tử, nàng vẫn luôn cho rằng liên lụy tới Lý Toàn, buổi tối hôm đó là hắn cùng Hỉ Linh đi vứt những cái đèn hoa sen đó. Lại nói, nhiều ngày như vậy cũng thật sự không thấy Lý Toàn trở về, nàng còn cho rằng Lý Toàn đã bị xử tử, lại không nghĩ rằng hôm nay còn có thể thấy hắn, trong lòng không khỏi một trận cao hứng.
“Lý Toàn, ngươi không có việc gì, thật tốt quá, ta còn cho rằng ngươi đã chết, làm hại ta thương tâm.” Nói, Diệp Hiểu thế nhưng cảm giác đôi mắt có chút ươn ướt, lôi kéo cánh tay hắn ô ô khóc.
Lý Toàn trong lòng bất giác nóng lên, cuối cùng cũng thấy trong cung này hoá ra vẫn có chút tình người, cảm thấy chính mình nhận người này làm đại ca xác thật là không nhận sai, lập tức trong mắt có chút nước, đem nàng kéo đến một bên ghế ngồi xuống.
“Đại ca, không gạt ngươi, ngày đó ta xác thật thiếu chút nữa bị Hoàng Thượng bắt gặp, ta thấy tình hình không đúng, lập tức liền núp vào. Nói có chút hổ thẹn, ta chỉ lo cho chính mình, không quản Hỉ Linh, ai ngờ nàng lại bị bắt đi, mạng nhỏ cũng không còn.” Trong lòng Lý Toàn xác thật có chút áy náy, không khỏi rũ mí mắt. Qua một lúc lâu, hắn mới tiếp tục nói, “Ta vốn dĩ cho rằng không có việc gì, nhưng ai biết lại bị người cùa Tam điện hạ bắt đi, đem ta giáo huậ. Hắn nói ta gây chuyện, còn chất vấn ta vì sao phải đi Ánh Nguyệt Các. Đại ca, ta thề ngày đó ta thật sự không khai ra ngươi, chính là Tam điện hạ như là con sâu trong bụng ta, lập tức liền đoán được, đem ta chỉnh đốn, nói ta không tuân thủ quy củ, trái với cung quy, lại càng không nên đem ngươi mang đến chỗ đó. Vì thế, hắn liền đem ta phạt, nói ta quỳ cho tỉnh, cho tới hôm nay mới đem ta thả ra.”
Lý Toàn xoa xoa đầu gối, ủy khuất nói: “Ai, quỳ lâu quá làm ta có cảm giác như tan thành từng mảnh. Chuyện người ta đồn đãi về Tam điện hạ quả thực không phải giả.”
“Hắn là tướng quân, đó chính là quân kỷ nghiêm minh.” Diệp Hiểu bĩu môi, trong lòng cảm thấy Tam điện hạ lần này không đem Lý Toàn xử tử cũng có chút... không khỏi liền giúp hắn nói vài lời
Lý Toàn cười cười, nói: “Bất quá ta lần này cũng coi như là trong họa có phúc. Tam điện hạ nói ta ăn năn nghiêm túc, là nô tài biết hối cải, liền cho ta đi Cảnh Nhân Cung hầu hạ.”
“Gì, ngươi cũng đi Cảnh Nhân Cung?” Diệp Hiểu bất ngờ hỏi.
“Đúng vậy, ta nghe nói ngươi cũng đi Cảnh Nhân Cung? Cái này thật vừa lúc, huynh đệ chúng ta có thể giúp đỡ cho nhau.” Lý Toàn cười hắc hắc, đột nhiên nhẹ nhàng dùng tay đẩy đẩy khuỷu tay nàng, chớp chớp mắt, nói, “Ta xem Tam điện hạ đối với ngươi rất để bụng, ngày đó ta nói ngươi là huynh đệ tốt của ta cho nên nói không chừng chính là bởi vì ngươi nên mới đem ta đều đến Cảnh Nhân Cung. Ai, ngươi nói hắn có thể hay không đối với ngươi có ý tứ kia…….”
“Nói bậy cái gì, ta cũng không phải là cung nữ.” Diệp Hiểu nhìn hắn liếc mắt một cái.
“ Khó mà nói, trong cung này đem thái giám thành nam sủng cũng không phải chuyện lạ. Ngươi xem Tam hoàng tử năm nay cũng lớn rồi vậy mà bên người cũng không có nữ nhân, nói không chừng liền có ham mê kia.” Lý Toàn vừa nói vừa nhìn nàng cười cười, thế là liền bị Diệp Hiểu đánh đầu một cái.
“Đó là vì Tam hoàng tử vẫn luôn nghĩ chuyện chính sự nên mới chậm trễ. Trong đầu ngươi toàn nghĩ cái gì thế. Thôi, nhanh về phòng nghỉ ngơi đi.” Diệp Hiểu trừng mắt nhìn hắn một cái, đuổi người. Tuy nói như thế nhưng trong lòng nàng lại nổi lên suy nghĩ, lại nghĩ tới mấy ngày nay vì Tam điện hạ xoa bóp, hắn luôn là thích nhìn nàng, chẳng lẽ đúng như lời Lý Toàn nói? Nàng cảm thấy thân thể có chút run run, chạy nhanh trở về phòng.
Bất quá, Diệp Hiểu cũng coi như là người mới ở Cảnh Nhân Cung, lại được Tam điện hạ chú ý, mới đến không lâu liền được điện hạ gọi đến hầu hạ bên người, cho nên khiến không ít người đỏ mắt. Bởi vậy, một ít người sinh ra đố kỵ, tất nhiên liền ở bên tai chủ tử thêm mắm dặm muối. Tựa như hôm nay, Diệp Hiểu liền thành vai chính bị đố kỵ, sự tình cũng phát sinh ở trên người nàng.
Editor: mmeie
-----
Tôi cảm thấy nữ chính có chút hơi ngốc các bác ạ :)))
Người khác không biết, nhưng Quý Hoàn Hiên trong lòng rất rõ, Cố ma ma chính là cây kim trong lòng của Khang quý phi cho nên nàng nhất định sẽ để ý chuyện liên quan đến Cố ma ma. Hắn biết chuyện của Khang quý phi cũng là do cơ duyên xảo hợp. Quý Hoàn Hiên từng nghĩ, hắn sẽ không dễ dàng mà đem chuyện này nhắc tới, chỉ cần Khang quý phi ở trong cung quy quy củ củ thì hắn cũng sẽ không lấy chuyện này để nói. Nhưng nếu nàng làm ra chút chuyện khác người vậy thì cũng đừng trách hắn lấy chuyện này để uy hiếp nàng. Bất quá hôm nay Khang quý phi chỉ là đối phó một cái tiểu thái giám, cùng triều đình không có ảnh hưởng gì lớn, cho nên chỉ cần ngăn cản nàng nổi lên sát tâm, cho nên Quý Hoàn Hiên chỉ nhắc một chuyện nhỏ.
Nhưng mà Quý Hoàn Hiên biết, chỉ cần Khang quý phi cảm thấy Diệp Đào biết chỗ ở của Cố ma ma vậy thì nàng nhất định sẽ do dự việc giết Diệp Đào. Quả nhiên, vừa rồi hắn ở trong rèm nhìn thấy Khang quý phi, từ ánh mắt của nàng là có thể hiểu.
“Mẫu phi, người sao đột nhiên muốn buông tha Diệp Đào?” Mới vừa đi ra Càn Duyên cung, Lời Khang quý phi vừa nói khiến cho Quý Hoàn Tuấn một trận kinh ngạc.
“Ta có cách khác, tạm thời đừng động hắn, hắn còn có tác dụng.” Khang quý phi nhẹ giọng nói.
Quý Hoàn Tuấn bĩu môi, đỡ Khang quý phi chậm rãi đi đến Ngự Hoa Viên. Đã là giữa tháng sáu, thời tiết cũng dần dần ấm lên nhưng vẫn làm người ta cảm giác có chút lười nhác. Hai người chậm rì rì mà đi tới, tản bộ tới bên cạnh hồ thưởng thức cá, người hầu trước sau cũng tương đối biết điều mà cách xa bọn họ mười bước. Khang quý phi dùng khăn lau nhẹ môi, thừa dịp che miệng, lén lút cùng Quý Hoàn Tuấn thấp giọng nói: “ Diệp Đào này, có thể có lúc cần dùng.”
Quý Hoàn Tuấn trầm ngâm một lát, suy nghĩ ý tứ của mẫu phi. Nhưng chẳng được bao lâu, tựa hồ có chút do dự, nói: “Mẫu phi, Diệp Đào này nếu không giết, thật sự không có việc gì sao?”
Khang quý phi vung một nắm thức ăn cho cá trong hồ, không chút để ý mà mở miệng: “Hắn nếu muốn nói ra thì đã sớm nói, cũng sẽ không chờ tới bây giờ. Hắn hiện tại cũng không biết chúng ta nghĩ gì, nếu lúc ấy có thể giúp chúng ta ở cung thái tử làm xong chuyện, tự nhiên hôm nay cũng có thể giúp chúng ta giám sát bên cạnh Quý Hoàn Hiên.”
Quý Hoàn Tuấn tay đặt ở sau lưng, khóe môi khẽ nhếch, nói: “ Tiểu tử này trước ở Ngự Thiện Phòng, chỉ dựa vào chuyện đi đưa thiện cho thái tử đã có thể giúp chúng ta hoàn thành chuyện, hiện tại hắn bị Tam đệ kêu đến Cảnh Nhân Cung, càng có thể làm được việc.”
“Nhớ rõ, cho hắn một chút chỗ tốt. Bổn cung không tin hắn không động tâm. Lúc trước coi trọng hắn không chỉ là vì chúng ta cảm thấy tiểu thái giám này là người cô độc, cùng người khác kết giao không nhiều, có thể tin cậy. Chủ yếu chính là hắn thiếu tiền, nghe nói trong nhà rất khổ, đều dựa vào hắn. Loại người này, chỉ cần một ít bạc là có thể bán linh hồn, không cần lo lắng nhiều.” Khang quý phi cầm thức ăn vung hết cho cá trong hồ, cùng Quý Hoàn Tuấn xoay người trở về.
Diệp Hiểu bây giờ mới biết, ca ca Diệp Đào thế nhưng lại là người của Khang quý phi cùng Nhị hoàng tử. Lúc Nhị hoàng tử tới tìm nàng nói chuyện, nàng chớp đôi mắt nửa ngày mới hiểu được chuyện gì. Bất quá nàng cũng không phải là cái đồ ngốc, dù không rõ chuyện gì cũng luôn làm bộ cái gì đều biết, bằng không đã bị phát hiện.
Cho nên Diệp Hiểu lập tức chỉnh biểu tình, hai đầu gối quỳ xuống đất, lời lẽ chính đáng nói: “Nhị điện hạ chi mệnh, nô tài chắc chắn cống hiến hết toàn lực.”
Quý Hoàn Tuấn mỉm cười, vươn đôi tay đem nàng nâng lên. Cái động tác này đối với một nô tài là cực kỳ thụ sủng nhược kinh, cho nên Diệp Hiểu vội vàng làm một bộ dáng nhận ân đức lớn, liên tục tạ ơn.
Quý Hoàn Tuấn đối với phản ứng của nàng có vẻ cực kỳ vừa lòng, khoanh tay ở sau người, tươi cười nói: “Chỉ cần ngươi trung thành, đem chuyện ta giao phó làm tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Kỳ thật chuyện ngươi làm cũng rất đơn giản, ở Cảnh Nhân Cung nhớ chăm sóc Tam hoàng tử cho tốt, tùy thời hướng ta báo cáo mọi chuyện.”
Diệp Hiểu liên tục xưng vâng, đột nhiên nhớ tới Nhị hoàng tử nói sẽ có thưởng, không chút suy nghĩ liền thốt ra: “Có phải hay không nếu nô tài làm tốt là có thể làm thái giám tổng quản?”
Quý Hoàn Tuấn mi giác giương lên, thầm nghĩ quả nhiên tiểu thái giám này có chút dã tâm. Bất quá phàm là người có dã tâm khi dùng tương đối thuận tay. Lập tức liền gật đầu, nói: “Chỉ cần ngươi thay ta làm tốt chuyện này, đem miệng giữ cho kín, để ngươi làm thái giám tổng quản không phải việc khó.”
Diệp Hiểu trong lòng có chút nhảy nhót, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy tìm được chỗ để bò lên cao rồi. Tuy nói việc này không sáng rọi, nhưng trong cung này ai mà không dẫm người khác mà đi lên, không làm chuyện gì thiếu đạo đức cơ chứ. Diệp Hiểu vốn dĩ cũng không có nguyên tắc gì, chuyện gì đối chính mình có lợi liền sẽ làm, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa hay việc đại gian đại ác thì nàng đều không để bụng. Tam hoàng tử bên kia có đối với nàng có lòng xấu hay không cũng khó nói, nếu là leo lên thuyền Nhị hoàng tử, cũng không phải chủ ý tồi.
“Nhị hoàng tử, nô tài còn có việc muốn nhờ ngài giúp.” Diệp Hiểu suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy Nhị hoàng tử có khả năng trở thành bùa hộ mệnh của mình. Lúc trước vẫn luôn không suy nghĩ ra cách nào để giữ cái mạng nhỏ này, hiện tại nàng càng ngày càng cảm thấy Nhị hoàng tử là lựa chọn không tồi.
Quý Hoàn Tuấn làm ra tư thế mời nói, Diệp Hiểu liền mở miệng: “Nô tài lúc trước có gặp nguy hiểm vài lần, nguyên là có người muốn làm hại nô tài. Sau này, nô tài phát hiện có thể là người Huệ phi, nô tài lo lắng Tam hoàng tử có thể hay không làm hại nô tài, như vậy lưu tại bên người Tam hoàng tử có nguy hiểm không ?”
Quý Hoàn Tuấn nheo hai mắt, chăm chú nhìn nàng, thấy nàng ánh mắt thanh triệt, không giống nói dối, trong lòng lập tức rộng mở. Vậy mà tiểu thái giám này lại tưởng Huệ phi hại nàng, thế này lại tốt, nàng không có phát hiện chân tướng ngược lại còn nói ra với hắn.
“Ngươi yên tâm, hiện tại ngươi ở trong cung Tam hoàng tử hắn sẽ không làm xằng làm bậy. Ngươi là người của hắn, nếu ở trong cung hắn xảy ra chuyện, hắn tất nhiên cũng không thoát được quan hệ, Hoàng Thượng nhất định sẽ truy vấn, hắn không dám làm chuyện này đâu. Lại nói, nếu ngươi thật cảm thấy có nguy hiểm, lập tức tới tìm ta, ta giúp ngươi.” Quý Hoàn Tuấn mỉm cười, vỗ vỗ bả vai nàng, nói “Ngươi hiện tại là người của ta, nếu xảy ra chuyện đối với ta cũng không có gì tốt, tự nhiên ta sẽ giúp đỡ ngươi.”
Diệp Hiểu đột nhiên cảm thấy quyết sách này của nàng rất đúng, có Nhị hoàng tử che chở, nàng thật sự cái gì đều không cần sợ, lập tức liền vui tươi hớn hở mà tiếp nhận mệnh lệnh Nhị hoàng tử.
Đêm đó sau khi khoá cửa cung, Diệp Hiểu liền về tới chỗ ở, thế nhưng lại gặp Lý Toàn, điều này làm cho nàng thấy ngoài ý muốn. Ngày đó Tam hoàng tử nói cho nàng chuyện Hỉ Linh bị xử tử, nàng vẫn luôn cho rằng liên lụy tới Lý Toàn, buổi tối hôm đó là hắn cùng Hỉ Linh đi vứt những cái đèn hoa sen đó. Lại nói, nhiều ngày như vậy cũng thật sự không thấy Lý Toàn trở về, nàng còn cho rằng Lý Toàn đã bị xử tử, lại không nghĩ rằng hôm nay còn có thể thấy hắn, trong lòng không khỏi một trận cao hứng.
“Lý Toàn, ngươi không có việc gì, thật tốt quá, ta còn cho rằng ngươi đã chết, làm hại ta thương tâm.” Nói, Diệp Hiểu thế nhưng cảm giác đôi mắt có chút ươn ướt, lôi kéo cánh tay hắn ô ô khóc.
Lý Toàn trong lòng bất giác nóng lên, cuối cùng cũng thấy trong cung này hoá ra vẫn có chút tình người, cảm thấy chính mình nhận người này làm đại ca xác thật là không nhận sai, lập tức trong mắt có chút nước, đem nàng kéo đến một bên ghế ngồi xuống.
“Đại ca, không gạt ngươi, ngày đó ta xác thật thiếu chút nữa bị Hoàng Thượng bắt gặp, ta thấy tình hình không đúng, lập tức liền núp vào. Nói có chút hổ thẹn, ta chỉ lo cho chính mình, không quản Hỉ Linh, ai ngờ nàng lại bị bắt đi, mạng nhỏ cũng không còn.” Trong lòng Lý Toàn xác thật có chút áy náy, không khỏi rũ mí mắt. Qua một lúc lâu, hắn mới tiếp tục nói, “Ta vốn dĩ cho rằng không có việc gì, nhưng ai biết lại bị người cùa Tam điện hạ bắt đi, đem ta giáo huậ. Hắn nói ta gây chuyện, còn chất vấn ta vì sao phải đi Ánh Nguyệt Các. Đại ca, ta thề ngày đó ta thật sự không khai ra ngươi, chính là Tam điện hạ như là con sâu trong bụng ta, lập tức liền đoán được, đem ta chỉnh đốn, nói ta không tuân thủ quy củ, trái với cung quy, lại càng không nên đem ngươi mang đến chỗ đó. Vì thế, hắn liền đem ta phạt, nói ta quỳ cho tỉnh, cho tới hôm nay mới đem ta thả ra.”
Lý Toàn xoa xoa đầu gối, ủy khuất nói: “Ai, quỳ lâu quá làm ta có cảm giác như tan thành từng mảnh. Chuyện người ta đồn đãi về Tam điện hạ quả thực không phải giả.”
“Hắn là tướng quân, đó chính là quân kỷ nghiêm minh.” Diệp Hiểu bĩu môi, trong lòng cảm thấy Tam điện hạ lần này không đem Lý Toàn xử tử cũng có chút... không khỏi liền giúp hắn nói vài lời
Lý Toàn cười cười, nói: “Bất quá ta lần này cũng coi như là trong họa có phúc. Tam điện hạ nói ta ăn năn nghiêm túc, là nô tài biết hối cải, liền cho ta đi Cảnh Nhân Cung hầu hạ.”
“Gì, ngươi cũng đi Cảnh Nhân Cung?” Diệp Hiểu bất ngờ hỏi.
“Đúng vậy, ta nghe nói ngươi cũng đi Cảnh Nhân Cung? Cái này thật vừa lúc, huynh đệ chúng ta có thể giúp đỡ cho nhau.” Lý Toàn cười hắc hắc, đột nhiên nhẹ nhàng dùng tay đẩy đẩy khuỷu tay nàng, chớp chớp mắt, nói, “Ta xem Tam điện hạ đối với ngươi rất để bụng, ngày đó ta nói ngươi là huynh đệ tốt của ta cho nên nói không chừng chính là bởi vì ngươi nên mới đem ta đều đến Cảnh Nhân Cung. Ai, ngươi nói hắn có thể hay không đối với ngươi có ý tứ kia…….”
“Nói bậy cái gì, ta cũng không phải là cung nữ.” Diệp Hiểu nhìn hắn liếc mắt một cái.
“ Khó mà nói, trong cung này đem thái giám thành nam sủng cũng không phải chuyện lạ. Ngươi xem Tam hoàng tử năm nay cũng lớn rồi vậy mà bên người cũng không có nữ nhân, nói không chừng liền có ham mê kia.” Lý Toàn vừa nói vừa nhìn nàng cười cười, thế là liền bị Diệp Hiểu đánh đầu một cái.
“Đó là vì Tam hoàng tử vẫn luôn nghĩ chuyện chính sự nên mới chậm trễ. Trong đầu ngươi toàn nghĩ cái gì thế. Thôi, nhanh về phòng nghỉ ngơi đi.” Diệp Hiểu trừng mắt nhìn hắn một cái, đuổi người. Tuy nói như thế nhưng trong lòng nàng lại nổi lên suy nghĩ, lại nghĩ tới mấy ngày nay vì Tam điện hạ xoa bóp, hắn luôn là thích nhìn nàng, chẳng lẽ đúng như lời Lý Toàn nói? Nàng cảm thấy thân thể có chút run run, chạy nhanh trở về phòng.
Bất quá, Diệp Hiểu cũng coi như là người mới ở Cảnh Nhân Cung, lại được Tam điện hạ chú ý, mới đến không lâu liền được điện hạ gọi đến hầu hạ bên người, cho nên khiến không ít người đỏ mắt. Bởi vậy, một ít người sinh ra đố kỵ, tất nhiên liền ở bên tai chủ tử thêm mắm dặm muối. Tựa như hôm nay, Diệp Hiểu liền thành vai chính bị đố kỵ, sự tình cũng phát sinh ở trên người nàng.
Editor: mmeie
-----
Tôi cảm thấy nữ chính có chút hơi ngốc các bác ạ :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.