Chương 11
Hỉ Dương Dương
13/06/2017
“Phốc…”
Ở một bên phòng tối, có người rốt cuộc nhịn không được bật cười.
“Muốn cười thì cười đi, đừng nhịn đến nội thương…”
Người nào đó hắc nghiêm mặt, ngồi trước bàn phán quyết trầm giọng, nhìn nữ tử bất nhã ghé vào thành bàn giơ tay, mày rậm gắt gao nhíu lại.
“Khụ khụ…, hoàng huynh, ta chỉ cảm thấy, hoàng hậu của ngươi rất thú vị, đói như vậy, nhìn đến đồ ăn còn muốn rửa tay trước khi đụng đến”
Nam tử một thân tử y (đồ màu tím), hai mắt nghiền ngẫm nghĩ tới nữ nhân “đáng yêu” trong lao, lần đầu tiên hắn biết hoàng tẩu của hắn lại thú vị đến vậy.
Bất quá trong lời nói của nàng có điểm quái dị, vi khuẩn là cái gì? Từ trước đến nay hắn chưa nghe nói qua.
“Chuyện chính còn chưa nói, gấp cái gì?”
Tội nhân mưu hại hoàng tự, tuy rằng chưa định tội, nhưng bị đánh rồi nhốt vào thiên lao, về cơ bản coi như không còn mấy phần đường sống.
Chuyện chắc chắn như vậy, như thế nào lại cho phép một nha đầu đi vào hầu hạ?
Kỳ thực, nếu không phải hoàng thái hậu nương nương khăng khăng giữ lại, Lí Tư Nhã đã sớm kết thúc rồi.
Mà hiện tại, nha đầu Cẩm Nhân của nàng đi vào thiên lao cũng là chủ ý của hoàng thái hậu, nàng không tin Tư Nhã làm chuyện như vật, hy vọng nghe được từ miệng Tư Nhã điều gì đó.
Cũng bởi tin tưởng thái độ làm người của Lí Tư Nhã, cho nên hoàng thượng cùng Tề vương mới cùng nhau đứng ngoài quan sát, mà Cẩm Nhân cũng thật là, đi vào đã nửa ngày, như thế nào còn không bắt đầu hỏi chính sự?
“Nương nương, chuyện của Úc quý phi lần này…”
Lí Nhã ăn no nê xong, lại thoải mái uống thêm nước, cảm giác vết thương trên người cũng dần đỡ đau, cảm giác mệt mỏi lại trở về.
“Cái gì? Ngươi nói cái gì quý phi?”
Cẩm Nhân vừa nói những lời này, LÍ Nhã đã nghĩ ngay đến nữ nhân rắn rết kia, nàng nhìn thấy nàng ta đánh người, nhưng…
Nhưng đến cuối cùng, người chịu đau như thế nào lại là nàng a? Oan uổng, oan uống chết mất.
“Là Úc quý phi… Nương nương, ngươi sẽ không nói là không nhớ rõ đi?”
Lí Nhã lắc đầu, nàng nhớ rõ mới là lạ, thời điểm nàng vừa tới đã nhìn người bị đánh, như thế nào có thể biết nguyên nhân mọi chuyện?
“Chính là… Nương nương, tình huống ngay lúc đó, nếu ngươi nhớ không ra, đối với ngươi chính là…”
Lí Nhã nhăn mày, khó hiểu hỏi:
“Ngươi nói lúc đấy nha đầu đi theo ta hầu hại là ai?”
“Nương nương, lúc ấy ta cùng Tú Nhân cùng ngươi đi ra ngoài, lúc đó trời có điểm lạnh, cho nên nô tỳ về phòng lấy thêm áo”
Cẩm Nhân hít một tiếng:
“Nếu lúc ấy nô tỳ ở lại bên ngươi thì tốt rồi…”
Thì hẳn là Tú Nhân, Lí Nhã khó hiểu hỏi:
“Tú Nhân kia đâu?”
“Nương nương, Tú Nhân trở về thăm nhà, hoàng thái hậu đã phái người đi tìm nàng…”
Thăm người thân? Như thế nào lại trùng hợp như vậy? Thái y kia đã chết, nha đầu kia…
“Này, tìm cái gì mà tìm? Cẩm Nhân, phiền ngươi nói cho hoàng thái hậu một tiếng, không cần trông cậy vào Tú Nhân…”
Ở một bên phòng tối, có người rốt cuộc nhịn không được bật cười.
“Muốn cười thì cười đi, đừng nhịn đến nội thương…”
Người nào đó hắc nghiêm mặt, ngồi trước bàn phán quyết trầm giọng, nhìn nữ tử bất nhã ghé vào thành bàn giơ tay, mày rậm gắt gao nhíu lại.
“Khụ khụ…, hoàng huynh, ta chỉ cảm thấy, hoàng hậu của ngươi rất thú vị, đói như vậy, nhìn đến đồ ăn còn muốn rửa tay trước khi đụng đến”
Nam tử một thân tử y (đồ màu tím), hai mắt nghiền ngẫm nghĩ tới nữ nhân “đáng yêu” trong lao, lần đầu tiên hắn biết hoàng tẩu của hắn lại thú vị đến vậy.
Bất quá trong lời nói của nàng có điểm quái dị, vi khuẩn là cái gì? Từ trước đến nay hắn chưa nghe nói qua.
“Chuyện chính còn chưa nói, gấp cái gì?”
Tội nhân mưu hại hoàng tự, tuy rằng chưa định tội, nhưng bị đánh rồi nhốt vào thiên lao, về cơ bản coi như không còn mấy phần đường sống.
Chuyện chắc chắn như vậy, như thế nào lại cho phép một nha đầu đi vào hầu hạ?
Kỳ thực, nếu không phải hoàng thái hậu nương nương khăng khăng giữ lại, Lí Tư Nhã đã sớm kết thúc rồi.
Mà hiện tại, nha đầu Cẩm Nhân của nàng đi vào thiên lao cũng là chủ ý của hoàng thái hậu, nàng không tin Tư Nhã làm chuyện như vật, hy vọng nghe được từ miệng Tư Nhã điều gì đó.
Cũng bởi tin tưởng thái độ làm người của Lí Tư Nhã, cho nên hoàng thượng cùng Tề vương mới cùng nhau đứng ngoài quan sát, mà Cẩm Nhân cũng thật là, đi vào đã nửa ngày, như thế nào còn không bắt đầu hỏi chính sự?
“Nương nương, chuyện của Úc quý phi lần này…”
Lí Nhã ăn no nê xong, lại thoải mái uống thêm nước, cảm giác vết thương trên người cũng dần đỡ đau, cảm giác mệt mỏi lại trở về.
“Cái gì? Ngươi nói cái gì quý phi?”
Cẩm Nhân vừa nói những lời này, LÍ Nhã đã nghĩ ngay đến nữ nhân rắn rết kia, nàng nhìn thấy nàng ta đánh người, nhưng…
Nhưng đến cuối cùng, người chịu đau như thế nào lại là nàng a? Oan uổng, oan uống chết mất.
“Là Úc quý phi… Nương nương, ngươi sẽ không nói là không nhớ rõ đi?”
Lí Nhã lắc đầu, nàng nhớ rõ mới là lạ, thời điểm nàng vừa tới đã nhìn người bị đánh, như thế nào có thể biết nguyên nhân mọi chuyện?
“Chính là… Nương nương, tình huống ngay lúc đó, nếu ngươi nhớ không ra, đối với ngươi chính là…”
Lí Nhã nhăn mày, khó hiểu hỏi:
“Ngươi nói lúc đấy nha đầu đi theo ta hầu hại là ai?”
“Nương nương, lúc ấy ta cùng Tú Nhân cùng ngươi đi ra ngoài, lúc đó trời có điểm lạnh, cho nên nô tỳ về phòng lấy thêm áo”
Cẩm Nhân hít một tiếng:
“Nếu lúc ấy nô tỳ ở lại bên ngươi thì tốt rồi…”
Thì hẳn là Tú Nhân, Lí Nhã khó hiểu hỏi:
“Tú Nhân kia đâu?”
“Nương nương, Tú Nhân trở về thăm nhà, hoàng thái hậu đã phái người đi tìm nàng…”
Thăm người thân? Như thế nào lại trùng hợp như vậy? Thái y kia đã chết, nha đầu kia…
“Này, tìm cái gì mà tìm? Cẩm Nhân, phiền ngươi nói cho hoàng thái hậu một tiếng, không cần trông cậy vào Tú Nhân…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.