Chương 17
Hỉ Dương Dương
13/06/2017
“Nói điều quan trọng!”
Úc quý phi chớp chớp mi, nàng nghiêm khắc nhìn Tú Nhân, Tú Nhân run rẩy nói:
“Quý phi nương nương nóng, liền hỏi mượn hoàng hậu nương nương khăn tay lau mồ hôi…”
“Tú Nhân, thế này là sao?”
Úc quý phi trừng mắt, khóe miệng hơi hơi cong lên.
“Tú Nhân nói đúng hay không, Úc quý phi, ngươi bảo Tú Nhân nói sai, hay là chỉ mình ngươi nói đúng?”
Hoàng thái hậu thản nhiên cười, mấu chốt chính là chiếc khăn tay kia, là Úc quý phi mượn, như vậy Tư Nhã liền…
“Tú Nhân, tiếp tục nói đi! Đúng là bản cung mượn khăn tay, hoàng hậu nương nương nói như thế nào?”
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Úc quý phi, hoàng thái hậu nhíu mày, Tư Nhã chưa nói gì mới đúng, điều này Tú Nhân cũng chưa nói.
“Nương nương muốn dùng khăn trong tay hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương nói, nói…”
“Nói cái gì?”
Nhìn bộ dáng Úc quý phi từng bước ép sát, hoàng thái hậu bỗng nhiên nghĩ đến lời Tư Nhã từng nói qua, chính là ngày ở trong lao:
Không thể trông cậy vào Tú Nhân, hoặc là bị giệt khẩu, hoặc là bị mua chuộc rồi.
Ngày hôm qua gặp Tú Nhân, nàng cảm thấy nha đầu này rất thành thật, hiện tại lại thấy phỏng chừng bị Tư Nhã đoán trúng, mà Tư Nhã ở trong cung, đồ vậy này nọ có thể cũng…
“Nương nương nói khăn trong tay mình đã dùng qua… không sạch sẽ, liền lấy trong tay áo ra một chiếc…”
“Chính là thứ này?”
Một tiểu thái giám bưng lên, Tú Nhân vừa nhìn thấy liền gật gật đầu.
“Hoàng thượng, hoàng thái hậu nương nương, mọi chuyện đều đã rõ ràng, thái y cũng chứng thực, chiếc khăn này tẩm qua nước hoa hồng. Nô tì nghĩ, nếu không phải hoàng hậu tỷ tỷ làm, vậy trong cung của nàng cũng sẽ không có hoa hồng?”
Nói thẳng ra, chính là muốn lục soát cung điện, hoàng thái hậu nhướng mày, dư quang quăng xuống Cẩm Nhân, Cẩm Nhân vội lắc đầu, trong cung Tư Nhã không có là tốt rồi, sự tình phát triển đến mức này, hiện tại nàng cũng không tiện ngăn cản!
—
Ăn ngủ ngủ ăn, Lí Nhã cũng không biết đã qua bao ngày, nơi này không nhìn tới mặt trời, khái niệm thời gian cũng không có, nàng càng không biết sự tình bên ngoài thế nào.
Có hoàng thái hậu chiếu cố, cai ngục đối với nàng cũng có phần khách khí, tối thiểu cũng không tệ bạc với nàng.
Ăn ăn ngủ ngủ, vết thương trên người cũng lành rất nhanh, Lí Nhã thở dài, hiện tại nếu có thể rửa mặt soi gương thật là tốt biết bao!
Trong mơ, nàng đi tới một bờ sông rất lớn, nước sông trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy cá bên dưới nô đùa.
Oa, có thể rửa mặt, Tư Nhã tự nói với chính mình, nàng vừa muốn tiến tới mặt nước, bỗng nhiên nghe được một tiếng ngâm nga.
Úc quý phi chớp chớp mi, nàng nghiêm khắc nhìn Tú Nhân, Tú Nhân run rẩy nói:
“Quý phi nương nương nóng, liền hỏi mượn hoàng hậu nương nương khăn tay lau mồ hôi…”
“Tú Nhân, thế này là sao?”
Úc quý phi trừng mắt, khóe miệng hơi hơi cong lên.
“Tú Nhân nói đúng hay không, Úc quý phi, ngươi bảo Tú Nhân nói sai, hay là chỉ mình ngươi nói đúng?”
Hoàng thái hậu thản nhiên cười, mấu chốt chính là chiếc khăn tay kia, là Úc quý phi mượn, như vậy Tư Nhã liền…
“Tú Nhân, tiếp tục nói đi! Đúng là bản cung mượn khăn tay, hoàng hậu nương nương nói như thế nào?”
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Úc quý phi, hoàng thái hậu nhíu mày, Tư Nhã chưa nói gì mới đúng, điều này Tú Nhân cũng chưa nói.
“Nương nương muốn dùng khăn trong tay hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương nói, nói…”
“Nói cái gì?”
Nhìn bộ dáng Úc quý phi từng bước ép sát, hoàng thái hậu bỗng nhiên nghĩ đến lời Tư Nhã từng nói qua, chính là ngày ở trong lao:
Không thể trông cậy vào Tú Nhân, hoặc là bị giệt khẩu, hoặc là bị mua chuộc rồi.
Ngày hôm qua gặp Tú Nhân, nàng cảm thấy nha đầu này rất thành thật, hiện tại lại thấy phỏng chừng bị Tư Nhã đoán trúng, mà Tư Nhã ở trong cung, đồ vậy này nọ có thể cũng…
“Nương nương nói khăn trong tay mình đã dùng qua… không sạch sẽ, liền lấy trong tay áo ra một chiếc…”
“Chính là thứ này?”
Một tiểu thái giám bưng lên, Tú Nhân vừa nhìn thấy liền gật gật đầu.
“Hoàng thượng, hoàng thái hậu nương nương, mọi chuyện đều đã rõ ràng, thái y cũng chứng thực, chiếc khăn này tẩm qua nước hoa hồng. Nô tì nghĩ, nếu không phải hoàng hậu tỷ tỷ làm, vậy trong cung của nàng cũng sẽ không có hoa hồng?”
Nói thẳng ra, chính là muốn lục soát cung điện, hoàng thái hậu nhướng mày, dư quang quăng xuống Cẩm Nhân, Cẩm Nhân vội lắc đầu, trong cung Tư Nhã không có là tốt rồi, sự tình phát triển đến mức này, hiện tại nàng cũng không tiện ngăn cản!
—
Ăn ngủ ngủ ăn, Lí Nhã cũng không biết đã qua bao ngày, nơi này không nhìn tới mặt trời, khái niệm thời gian cũng không có, nàng càng không biết sự tình bên ngoài thế nào.
Có hoàng thái hậu chiếu cố, cai ngục đối với nàng cũng có phần khách khí, tối thiểu cũng không tệ bạc với nàng.
Ăn ăn ngủ ngủ, vết thương trên người cũng lành rất nhanh, Lí Nhã thở dài, hiện tại nếu có thể rửa mặt soi gương thật là tốt biết bao!
Trong mơ, nàng đi tới một bờ sông rất lớn, nước sông trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy cá bên dưới nô đùa.
Oa, có thể rửa mặt, Tư Nhã tự nói với chính mình, nàng vừa muốn tiến tới mặt nước, bỗng nhiên nghe được một tiếng ngâm nga.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.