Chương 23
Hỉ Dương Dương
13/06/2017
Rất nhanh, vị trí hoàng hậu này, ngoài nàng ra còn có ai?
Cho dù hoàng thái hậu lại cho người vào nàng cũng không sợ, có hoàng thượng làm chỗ dựa, nàng đã có thể phế đi Lí Tư Nhã, cũng có thể phế đi người khác!
Trong lòng tính toán lay động, trên mặt Úc quý phi vẫn bình lặng, không biểu hiện ra ngoài, bằng không, một khi có cơ hội, thái hậu tuyệt đối không bỏ qua cho nàng.
“Ái phi không nên gấp gáp, trẫm biết ngươi muốn đòi lại công đạo cho hoàng nhi của chúng ta…”
Hoàng thượng thản nhiên cười, khuôn mặt tuấn dật lúc này đẹp như mẫu đơn, áp đảo tất cả xuân sắc nơi đây.
Chính là, nữ nhân rắn rết thiếu chút nữa cảm động khóc rống lên! (tự dưng muốn nhảy vào nện cho thím này mấy cái =-=)
Trong mắt Lí Nhã tràn đầy nước mắt, nha nha, lúc nãy dùng quá sức, trên đùi đến giờ vẫn còn đau!
Nhìn phía kia đôi cẩu nam nữ kẻ xướng người họa, hoàng thượng này rốt cuộc là loại người gì a?
Thái hậu vừa nói rất có đạo lý, nhưng hắn…
Hắn chẳng những không tức giận, không phát hỏa, ngược lại còn nói đỡ thay nữ nhân kia.
Hơn nữa, ghê tởm hơn chính là coi nữ nhân kia làm như vậy là có lý do đúng đắn.
Này, này hôn quân, rõ ràng chính là bao che a!
Đảo mắt nhìn về phía thái hậu, chỉ thấy bà khẽ cau mày, trên mặt có điểm hờn giận, nhưng cũng không có phát ra ngoài.
Trái lại, nhìn thái độ người này, thật đúng là không phải bình thường.
Hoàng thượng với Úc quý phi, kẻ xướng người họa đều ném đến trên mặt thái hậu, thế nhưng bà cũng có thể nhịn xuống không cáu giận?
Xem ra hoàng thái hậu có thể nín nhịn tới hôm nay, “Nhẫn tự công” của nàng, tuyệt đối người bình thường không thể so bì.
Sắc mặt Lí Nhã tái nhượt, lại “ôi” một tiếng…
“Ngụy công công, tuyên chỉ đi…”
Tiếng kêu đau đớn đáng thương như vậy, hoàng thượng kia chẳng những không đau lòng, ngược lại không hờn không giận, khuôn mặt bình thản, ánh mắt lạnh như băng.
Tuyên chỉ? Không cần tuyên chỉ nàng cũng biết, tiểu cung nữ đằng sau chẳng phải đang cầm thứ gì đó sao?
Đơn giản là hoàng thượng từ bi, mặc dù ban chết cũng cho Lí Nhã lựa chọn cách chết, độc dược, vải trắng (treo cổ á :S), chùy thủ,…
“… Ban cho được chết…”
Câu trước, câu sau, nàng đều không nghe, đợi Ngụy công công niệm xong, nàng chợt nghe đến hai chữ “được chết”!
Trái lại, ngay cả việc phế bỏ danh hiệu cũng không làm, vậy đối với bên ngoài thì nàng là bị bệnh rồi chết sao?
Hẳn là như thế, ban cho nàng chết, nhưng lại không phế bỏ danh hiệu, cũng sẽ để lại mặt mũi cho thái hậu.
Các ngươi xem hoàng thượng hiếu thuận cỡ nào, trước tiên tát ngươi một cái, tiếp theo lại giữ mặt mũi cho ngươi, đối với bên ngoài vẫn có thể diện, đây chính là mưu lược đế vương!
Chính là, thân mình đáng thương này, sẽ không công chịu chết sao?
Cho dù hoàng thái hậu lại cho người vào nàng cũng không sợ, có hoàng thượng làm chỗ dựa, nàng đã có thể phế đi Lí Tư Nhã, cũng có thể phế đi người khác!
Trong lòng tính toán lay động, trên mặt Úc quý phi vẫn bình lặng, không biểu hiện ra ngoài, bằng không, một khi có cơ hội, thái hậu tuyệt đối không bỏ qua cho nàng.
“Ái phi không nên gấp gáp, trẫm biết ngươi muốn đòi lại công đạo cho hoàng nhi của chúng ta…”
Hoàng thượng thản nhiên cười, khuôn mặt tuấn dật lúc này đẹp như mẫu đơn, áp đảo tất cả xuân sắc nơi đây.
Chính là, nữ nhân rắn rết thiếu chút nữa cảm động khóc rống lên! (tự dưng muốn nhảy vào nện cho thím này mấy cái =-=)
Trong mắt Lí Nhã tràn đầy nước mắt, nha nha, lúc nãy dùng quá sức, trên đùi đến giờ vẫn còn đau!
Nhìn phía kia đôi cẩu nam nữ kẻ xướng người họa, hoàng thượng này rốt cuộc là loại người gì a?
Thái hậu vừa nói rất có đạo lý, nhưng hắn…
Hắn chẳng những không tức giận, không phát hỏa, ngược lại còn nói đỡ thay nữ nhân kia.
Hơn nữa, ghê tởm hơn chính là coi nữ nhân kia làm như vậy là có lý do đúng đắn.
Này, này hôn quân, rõ ràng chính là bao che a!
Đảo mắt nhìn về phía thái hậu, chỉ thấy bà khẽ cau mày, trên mặt có điểm hờn giận, nhưng cũng không có phát ra ngoài.
Trái lại, nhìn thái độ người này, thật đúng là không phải bình thường.
Hoàng thượng với Úc quý phi, kẻ xướng người họa đều ném đến trên mặt thái hậu, thế nhưng bà cũng có thể nhịn xuống không cáu giận?
Xem ra hoàng thái hậu có thể nín nhịn tới hôm nay, “Nhẫn tự công” của nàng, tuyệt đối người bình thường không thể so bì.
Sắc mặt Lí Nhã tái nhượt, lại “ôi” một tiếng…
“Ngụy công công, tuyên chỉ đi…”
Tiếng kêu đau đớn đáng thương như vậy, hoàng thượng kia chẳng những không đau lòng, ngược lại không hờn không giận, khuôn mặt bình thản, ánh mắt lạnh như băng.
Tuyên chỉ? Không cần tuyên chỉ nàng cũng biết, tiểu cung nữ đằng sau chẳng phải đang cầm thứ gì đó sao?
Đơn giản là hoàng thượng từ bi, mặc dù ban chết cũng cho Lí Nhã lựa chọn cách chết, độc dược, vải trắng (treo cổ á :S), chùy thủ,…
“… Ban cho được chết…”
Câu trước, câu sau, nàng đều không nghe, đợi Ngụy công công niệm xong, nàng chợt nghe đến hai chữ “được chết”!
Trái lại, ngay cả việc phế bỏ danh hiệu cũng không làm, vậy đối với bên ngoài thì nàng là bị bệnh rồi chết sao?
Hẳn là như thế, ban cho nàng chết, nhưng lại không phế bỏ danh hiệu, cũng sẽ để lại mặt mũi cho thái hậu.
Các ngươi xem hoàng thượng hiếu thuận cỡ nào, trước tiên tát ngươi một cái, tiếp theo lại giữ mặt mũi cho ngươi, đối với bên ngoài vẫn có thể diện, đây chính là mưu lược đế vương!
Chính là, thân mình đáng thương này, sẽ không công chịu chết sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.