Hoàng Thượng! Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy, Còn Một Thai Tam Bảo
Chương 29: A
Đồng Vũ Nguyệt
22/09/2024
Tuy Tuỳ Phong không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng hiện rõ sự ghét bỏ.
Mạnh Lâm Thanh thấy bước chân đối phương phù phiếm, lại nhìn dung mạo liền biết đây là một người nam nhân bị tửu sắc vắt kiệt sức lực.
Cũng không biết là vì chuyện gì mà đến khám bệnh, nhưng trong lòng nàng đã đoán được bảy tám phần.
Chắc chắn là chuyện khó nói.
“Ngươi thấy chỗ nào không khoẻ?” Sau khi đối phương ngồi xuống, Mạnh Lâm Thanh hỏi.
Người nam nhân vội vàng đưa tay ra: "Bạch đại phu, người mau bắt mạch cho ta!”
Mạnh Lâm Thanh vừa bắt mạch, trời ạ, thân thể này còn hư nhược hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
“Bạch đại phu, nếu ta không phải thật sự không còn cách nào khác, cũng sẽ không đến cầu xin người, nói thật với người…”
“Trong nhà ta có một thê tử tám tiểu thiếp, ngày ngày đêm đêm đều đang nỗ lực nhưng mà không một ai có thể mang thai, cầu xin người hãy nghĩ cách giúp ta!”
Nếu một nữ nhân không thể mang thai, vậy có thể là vấn đề của nữ nhân đó.
Nhưng chín nữ nhân mà không ai có thể mang thai, người nam nhân này ít nhiều gì cũng hiểu được, vấn đề nằm ở chính bản thân mình!
Mạnh Lâm Thanh: “…”
Không trách Tử Ngọc ghét bỏ người nam nhân này, Mạnh Lâm Thanh cũng rất ghét bỏ.
Nhưng thân là đại phu, vẫn phải có đạo đức nghề nghiệp cơ bản, cho dù trong lòng có ghét bỏ đến đâu, đối với Mạnh Lâm Thanh mà nói đây cũng chỉ là một bệnh nhân bình thường.
Đối với bệnh nhân, phải đối xử bình đẳng.
Giải quyết vấn đề cho bọn họ.
Mạnh Lâm Thanh rụt tay về, trong lòng đã có phán đoán.
Đối với loại bệnh nhân như thế này, nàng sẽ không cân nhắc xem phải nói chuyện uyển chuyển với đối phương như thế nào, chỉ sợ nói không đủ rõ ràng khiến người ta còn ôm hy vọng.
“Lúc còn trẻ ngươi không biết tiết chế, phóng túng trong tửu sắc, sa đọa quá độ khiến thân thể bị vắt kiệt sức lực, e là…”
“E là cái gì?” Người nam nhân lập tức lo lắng hỏi.
Mạnh Lâm Thanh không khỏi cười lạnh trong lòng.
Bây giờ mới biết lo lắng, lúc trước làm gì hả? Đàn ông mà!
“E là ngươi về sau rất khó có con nối dõi.”
Mạnh Lâm Thanh nói xong, người nam nhân quả nhiên ngẩn người, trong mắt vốn còn có mấy phần chờ mong, trong nháy mắt liền tối sầm lại.
Trong lòng hắn sớm đã rõ ràng, dù sao Bạch đại phu cũng không phải là vị đại phu đầu tiên hắn tìm đến.
Cùng một câu nói như vậy, các đại phu khác đã nói rất nhiều lần.
Nhưng trong truyền thuyết Bạch đại phu là thần y, rất có bản lĩnh, hắn không muốn chấp nhận hiện thực, không muốn từ bỏ, cho nên mới nghĩ có lẽ thần y có cách giải quyết khác.
Hắn đường đường là con trai độc nhất ba đời nhà họ Dương, tuyệt đối không thể để dòng họ bị tuyệt tự từ hắn!
“Ta biết.” Nam tử vẻ mặt đau khổ, lần nữa nhìn về phía Bạch đại phu, trong mắt lại dấy lên tia hy vọng cầu xin: "Bạch đại phu, người hãy nghĩ cách đi, lão Dương gia không thể tuyệt hậu từ ta được, cầu xin người nhất định phải chữa khỏi cho ta, người nhất định có cách đúng không!”
Mạnh Lâm Thanh không thể nói lời quá tuyệt tình, thân là đại phu, có thể chữa thì nàng vẫn sẽ nghĩ cách cứu chữa.
“Chưa thể nói trước, nhưng ta có một phương thuốc, ngươi cứ thử xem sao.”
“Cứ theo phương thuốc này, người uống trước mười ngày, sau đó quay lại y quán, ta bắt mạch lại rồi điều chỉnh phương thuốc.” Vừa nói, Mạnh Lâm Thanh vừa viết xong phương thuốc, đưa cho Tử Ngọc.
“Được được được, Bạch đại phu, ta đều nghe theo ngài!” Người nam nhân vội vàng cảm tạ.
Điều này chứng tỏ vẫn chưa phải hết hy vọng, vẫn còn đường chữa trị!
Nhưng với loại người này, Mạnh Lâm Thanh phải nói rõ trước với hắn, kẻo hắn trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu. Cuối cùng không chữa khỏi lại còn trách cứ nàng, vô duyên vô cớ làm hỏng danh tiếng vừa gây dựng được của y quán.
Mạnh Lâm Thanh thấy bước chân đối phương phù phiếm, lại nhìn dung mạo liền biết đây là một người nam nhân bị tửu sắc vắt kiệt sức lực.
Cũng không biết là vì chuyện gì mà đến khám bệnh, nhưng trong lòng nàng đã đoán được bảy tám phần.
Chắc chắn là chuyện khó nói.
“Ngươi thấy chỗ nào không khoẻ?” Sau khi đối phương ngồi xuống, Mạnh Lâm Thanh hỏi.
Người nam nhân vội vàng đưa tay ra: "Bạch đại phu, người mau bắt mạch cho ta!”
Mạnh Lâm Thanh vừa bắt mạch, trời ạ, thân thể này còn hư nhược hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
“Bạch đại phu, nếu ta không phải thật sự không còn cách nào khác, cũng sẽ không đến cầu xin người, nói thật với người…”
“Trong nhà ta có một thê tử tám tiểu thiếp, ngày ngày đêm đêm đều đang nỗ lực nhưng mà không một ai có thể mang thai, cầu xin người hãy nghĩ cách giúp ta!”
Nếu một nữ nhân không thể mang thai, vậy có thể là vấn đề của nữ nhân đó.
Nhưng chín nữ nhân mà không ai có thể mang thai, người nam nhân này ít nhiều gì cũng hiểu được, vấn đề nằm ở chính bản thân mình!
Mạnh Lâm Thanh: “…”
Không trách Tử Ngọc ghét bỏ người nam nhân này, Mạnh Lâm Thanh cũng rất ghét bỏ.
Nhưng thân là đại phu, vẫn phải có đạo đức nghề nghiệp cơ bản, cho dù trong lòng có ghét bỏ đến đâu, đối với Mạnh Lâm Thanh mà nói đây cũng chỉ là một bệnh nhân bình thường.
Đối với bệnh nhân, phải đối xử bình đẳng.
Giải quyết vấn đề cho bọn họ.
Mạnh Lâm Thanh rụt tay về, trong lòng đã có phán đoán.
Đối với loại bệnh nhân như thế này, nàng sẽ không cân nhắc xem phải nói chuyện uyển chuyển với đối phương như thế nào, chỉ sợ nói không đủ rõ ràng khiến người ta còn ôm hy vọng.
“Lúc còn trẻ ngươi không biết tiết chế, phóng túng trong tửu sắc, sa đọa quá độ khiến thân thể bị vắt kiệt sức lực, e là…”
“E là cái gì?” Người nam nhân lập tức lo lắng hỏi.
Mạnh Lâm Thanh không khỏi cười lạnh trong lòng.
Bây giờ mới biết lo lắng, lúc trước làm gì hả? Đàn ông mà!
“E là ngươi về sau rất khó có con nối dõi.”
Mạnh Lâm Thanh nói xong, người nam nhân quả nhiên ngẩn người, trong mắt vốn còn có mấy phần chờ mong, trong nháy mắt liền tối sầm lại.
Trong lòng hắn sớm đã rõ ràng, dù sao Bạch đại phu cũng không phải là vị đại phu đầu tiên hắn tìm đến.
Cùng một câu nói như vậy, các đại phu khác đã nói rất nhiều lần.
Nhưng trong truyền thuyết Bạch đại phu là thần y, rất có bản lĩnh, hắn không muốn chấp nhận hiện thực, không muốn từ bỏ, cho nên mới nghĩ có lẽ thần y có cách giải quyết khác.
Hắn đường đường là con trai độc nhất ba đời nhà họ Dương, tuyệt đối không thể để dòng họ bị tuyệt tự từ hắn!
“Ta biết.” Nam tử vẻ mặt đau khổ, lần nữa nhìn về phía Bạch đại phu, trong mắt lại dấy lên tia hy vọng cầu xin: "Bạch đại phu, người hãy nghĩ cách đi, lão Dương gia không thể tuyệt hậu từ ta được, cầu xin người nhất định phải chữa khỏi cho ta, người nhất định có cách đúng không!”
Mạnh Lâm Thanh không thể nói lời quá tuyệt tình, thân là đại phu, có thể chữa thì nàng vẫn sẽ nghĩ cách cứu chữa.
“Chưa thể nói trước, nhưng ta có một phương thuốc, ngươi cứ thử xem sao.”
“Cứ theo phương thuốc này, người uống trước mười ngày, sau đó quay lại y quán, ta bắt mạch lại rồi điều chỉnh phương thuốc.” Vừa nói, Mạnh Lâm Thanh vừa viết xong phương thuốc, đưa cho Tử Ngọc.
“Được được được, Bạch đại phu, ta đều nghe theo ngài!” Người nam nhân vội vàng cảm tạ.
Điều này chứng tỏ vẫn chưa phải hết hy vọng, vẫn còn đường chữa trị!
Nhưng với loại người này, Mạnh Lâm Thanh phải nói rõ trước với hắn, kẻo hắn trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu. Cuối cùng không chữa khỏi lại còn trách cứ nàng, vô duyên vô cớ làm hỏng danh tiếng vừa gây dựng được của y quán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.