Hoàng Thượng! Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy, Còn Một Thai Tam Bảo
Chương 37: A
Đồng Vũ Nguyệt
22/09/2024
Bọn bạn bè xấu đều cảm thấy kỳ quái, hôm nay khó khăn lắm mới hẹn được hắn ra ngoài, liền muốn hỏi cho rõ ràng.
“Ngươi đây là chuyển tính rồi, muốn tu thân dưỡng tính?”
Mọi người uống rượu vui vẻ, duy chỉ có trước mặt Dương công tử là chén trà.
“Đừng dụ dỗ ta.” Dương công tử cảm thấy đời này chưa bao giờ có định lực như vậy, nhiều lần từ chối rượu đưa đến tận miệng: "Ôi… Các ngươi không biết đâu, ta sắp bực phát điên rồi!”
“Đều là người một nhà, ngươi giả vờ cái gì?”
“Không phải giả vờ, ta gần đây đang điều dưỡng thân thể, đại phu nói phải kiêng rượu kiêng sắc, nếu để Dương gia tuyệt hậu lão gia tử có thể tha cho ta sao?” Dương công tử thở dài nói.
Nói cho cùng, Dương công tử sở dĩ có thể có quyết tâm này vẫn là bởi vì sợ lão gia tử trong nhà cắt tiền của hắn.
Cả đám người cười vang, đều biết Dương công tử thành thân nhiều năm, thê thiếp thành đàn nhưng lại không có con nối dõi.
“Thật hay giả? Vậy ngươi kiêng rượu kiêng sắc có tác dụng sao?”
“Khó nói, bất quá ta thật sự cảm thấy gần đây thân thể khỏe hơn không ít, các ngươi không biết đâu, vị Bạch đại phu kia đặc biệt thần, thuốc ngài ấy kê…”
Đều là bạn tốt biết rõ, Dương công tử cũng không giấu giếm, đem chuyện mình đến Bình An y quán chữa bệnh nói cho bọn họ biết.
Từng người miệng nói không tin, cảm thấy làm gì có đại phu nào thần kỳ như vậy, nói không chừng là lang băm, nhưng trong lòng đang nghĩ gì thì chỉ có bản thân mới biết.
Mấy ngày nay, nam nhân đến Bình An y quán rõ ràng tăng lên.
Ngay cả Tử Ngọc cũng cảm thấy kỳ quái.
“Sao gần đây toàn là nam nhân đến vậy?” Tử Ngọc tùy ý trò chuyện với Tuỳ Phong.
Theo nàng quan sát, ngày thường đều là nữ nhân và người già là nhiều, thanh niên nam tử đặc biệt ít.
“Hơn nữa phương thuốc của bọn họ rất giống nhau.” Tuỳ Phong nói.
Hai người bọn họ tuy không hiểu dược lý, nhưng lại biết chữ.
Trên phương thuốc của những nam nhân này, phần lớn dược liệu đều giống nhau, nhưng lại có một số khác biệt.
“Có lẽ bọn họ mắc phải cùng một loại bệnh.” Tử Ngọc suy đoán.
Mạnh Lâm Thanh là người rõ ràng nhất, mấy ngày nay nam nhân nàng khám, hầu như đều là phương diện nào đó không được.
Hoặc là thân thể quá suy nhược, hoặc là bởi vì nguyên nhân khác dẫn đến bất lực.
Cho nên Mạnh Lâm Thanh không thể không hoài nghi, rất có thể là Dương công tử đã nói chuyện hắn đi khám bệnh ở đâu đó, mới dẫn đến đám nam nhân bất lực này nhao nhao chạy đến chỗ nàng.
“Bạch đại phu, thuốc này uống thật sự có hiệu quả sao?” Nam nhân hỏi, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Mạnh Lâm Thanh: “…”
Cẩu nam nhân thật lắm bệnh!
Điển hình vừa kém cỏi vừa thích chơi, trong lòng một chút tự biết mình cũng không có a!
Đã hư nhược đến nước này rồi còn không biết tiết chế, cứ tiếp tục chơi bời nữa thì sau này có muốn cũng chẳng còn mà chơi đâu!
"Ngươi là đại phu hay ta là đại phu?" Mạnh Lâm Thanh hỏi ngược lại.
Đối với đám nam nhân này, Mạnh Lâm Thanh chẳng có chút thái độ tốt đẹp gì.
Chỉ là xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp của một đại phu, nàng đành ngầm cất giấu hết thảy những lời phàn nàn và khinh thường trong lòng.
Nên kê đơn thuốc thế nào, vẫn phải làm cho ra trò.
"Đương nhiên ngài là đại phu rồi, chỉ là... cái chứng bệnh này của ta cũng không phải chỉ một hai ngày. Đã gặp qua không ít đại phu, ai cũng nói là khó chữa, uống thuốc cũng chẳng thấy hiệu quả gì cho nên ta mới..." Người nam nhân ấp úng giải thích.
"Là khó chữa, nhưng không phải là không chữa được." Mạnh Lâm Thanh cảm thấy mình chắc chắn là tạo nghiệp chướng gì rồi, nếu không sao cứ phải chữa bệnh bất lực cho đám nam nhân thế này.
“Ngươi đây là chuyển tính rồi, muốn tu thân dưỡng tính?”
Mọi người uống rượu vui vẻ, duy chỉ có trước mặt Dương công tử là chén trà.
“Đừng dụ dỗ ta.” Dương công tử cảm thấy đời này chưa bao giờ có định lực như vậy, nhiều lần từ chối rượu đưa đến tận miệng: "Ôi… Các ngươi không biết đâu, ta sắp bực phát điên rồi!”
“Đều là người một nhà, ngươi giả vờ cái gì?”
“Không phải giả vờ, ta gần đây đang điều dưỡng thân thể, đại phu nói phải kiêng rượu kiêng sắc, nếu để Dương gia tuyệt hậu lão gia tử có thể tha cho ta sao?” Dương công tử thở dài nói.
Nói cho cùng, Dương công tử sở dĩ có thể có quyết tâm này vẫn là bởi vì sợ lão gia tử trong nhà cắt tiền của hắn.
Cả đám người cười vang, đều biết Dương công tử thành thân nhiều năm, thê thiếp thành đàn nhưng lại không có con nối dõi.
“Thật hay giả? Vậy ngươi kiêng rượu kiêng sắc có tác dụng sao?”
“Khó nói, bất quá ta thật sự cảm thấy gần đây thân thể khỏe hơn không ít, các ngươi không biết đâu, vị Bạch đại phu kia đặc biệt thần, thuốc ngài ấy kê…”
Đều là bạn tốt biết rõ, Dương công tử cũng không giấu giếm, đem chuyện mình đến Bình An y quán chữa bệnh nói cho bọn họ biết.
Từng người miệng nói không tin, cảm thấy làm gì có đại phu nào thần kỳ như vậy, nói không chừng là lang băm, nhưng trong lòng đang nghĩ gì thì chỉ có bản thân mới biết.
Mấy ngày nay, nam nhân đến Bình An y quán rõ ràng tăng lên.
Ngay cả Tử Ngọc cũng cảm thấy kỳ quái.
“Sao gần đây toàn là nam nhân đến vậy?” Tử Ngọc tùy ý trò chuyện với Tuỳ Phong.
Theo nàng quan sát, ngày thường đều là nữ nhân và người già là nhiều, thanh niên nam tử đặc biệt ít.
“Hơn nữa phương thuốc của bọn họ rất giống nhau.” Tuỳ Phong nói.
Hai người bọn họ tuy không hiểu dược lý, nhưng lại biết chữ.
Trên phương thuốc của những nam nhân này, phần lớn dược liệu đều giống nhau, nhưng lại có một số khác biệt.
“Có lẽ bọn họ mắc phải cùng một loại bệnh.” Tử Ngọc suy đoán.
Mạnh Lâm Thanh là người rõ ràng nhất, mấy ngày nay nam nhân nàng khám, hầu như đều là phương diện nào đó không được.
Hoặc là thân thể quá suy nhược, hoặc là bởi vì nguyên nhân khác dẫn đến bất lực.
Cho nên Mạnh Lâm Thanh không thể không hoài nghi, rất có thể là Dương công tử đã nói chuyện hắn đi khám bệnh ở đâu đó, mới dẫn đến đám nam nhân bất lực này nhao nhao chạy đến chỗ nàng.
“Bạch đại phu, thuốc này uống thật sự có hiệu quả sao?” Nam nhân hỏi, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Mạnh Lâm Thanh: “…”
Cẩu nam nhân thật lắm bệnh!
Điển hình vừa kém cỏi vừa thích chơi, trong lòng một chút tự biết mình cũng không có a!
Đã hư nhược đến nước này rồi còn không biết tiết chế, cứ tiếp tục chơi bời nữa thì sau này có muốn cũng chẳng còn mà chơi đâu!
"Ngươi là đại phu hay ta là đại phu?" Mạnh Lâm Thanh hỏi ngược lại.
Đối với đám nam nhân này, Mạnh Lâm Thanh chẳng có chút thái độ tốt đẹp gì.
Chỉ là xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp của một đại phu, nàng đành ngầm cất giấu hết thảy những lời phàn nàn và khinh thường trong lòng.
Nên kê đơn thuốc thế nào, vẫn phải làm cho ra trò.
"Đương nhiên ngài là đại phu rồi, chỉ là... cái chứng bệnh này của ta cũng không phải chỉ một hai ngày. Đã gặp qua không ít đại phu, ai cũng nói là khó chữa, uống thuốc cũng chẳng thấy hiệu quả gì cho nên ta mới..." Người nam nhân ấp úng giải thích.
"Là khó chữa, nhưng không phải là không chữa được." Mạnh Lâm Thanh cảm thấy mình chắc chắn là tạo nghiệp chướng gì rồi, nếu không sao cứ phải chữa bệnh bất lực cho đám nam nhân thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.