Hoàng Thượng! Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy, Còn Một Thai Tam Bảo
Chương 43: A
Đồng Vũ Nguyệt
22/09/2024
“Ngươi đây là...” Mạnh Lâm Thanh do dự, lần đầu tiên không biết nên nói gì với bệnh nhân.
Phản ứng của Sở Nam Phong còn khoa trương hơn cả nàng, với tốc độ sét đánh không kịp đã kéo quần của mình lên.
“Rầm…” Cửa phòng bị đá mở tung ra.
Mạnh Lâm Thanh đỏ mặt đứng ở cửa, thần sắc ngượng ngùng xen lẫn một tia ý cười cố kìm nén.
Sở Nam Phong đen mặt xông ra ngay sau đó, vẻ mặt nghiêm nghị như muốn ăn thịt người.
Động tĩnh này quá lớn, Tử Ngọc và Tuỳ Phong đồng loạt nhìn sang.
“Chuyện gì vậy?” Tử Ngọc nhỏ giọng hỏi Tuỳ Phong.
Không phải là lần đầu tiên Mạnh Lâm Thanh khám bệnh cho người ta, nhưng lần này lại rất nhanh chóng, hai người đi ra biểu cảm và bầu không khí lại lộ rõ vẻ kỳ quái.
Chẳng lẽ bệnh tình của người này rất nghiêm trọng?
“Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?” Tuỳ Phong nhún vai, hắn làm sao mà biết được.
Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong căn bản không chú ý tới Tử Ngọc và Tuỳ Phong.
Duy trì phong thái của một vị đại phu, Mạnh Lâm Thanh trở lại vị trí bắt mạch của mình, ngồi xuống.
Sở Nam Phong đi tới, trực tiếp móc ra một tấm ngân phiếu, đặt lên bàn.
“Ngậm miệng lại cho ta, những lời không nên nói, một chữ cũng đừng có phun ra ngoài.” Sở Nam Phong cảnh cáo, khí thế áp bức không hề thu liễm, là đang uy hiếp trắng trợn.
Mạnh Lâm Thanh vẫn còn chìm đắm trong sự ngượng ngùng lúc nãy, cười gượng gật đầu.
“Công tử yên tâm, đây là riêng tư của bệnh nhân.” Mạnh Lâm Thanh đáp ứng, nàng cũng không có nói lung tung sở thích riêng tư của bệnh nhân.
Sở Nam Phong hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Lâm Thanh, sau đó nhanh chóng rời đi.
Như thể Bình An y quán này có thứ gì đó bẩn thỉu, muộn một khắc rời đi sẽ khiến hắn bị vấy bẩn.
Sau khi người đi rồi, bờ vai đang căng cứng của Mạnh Lâm Thanh mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng rất mất mặt nhưng vẫn phải thừa nhận.
Ở chung với Sở Nam Phong, cho dù hắn không biết thân phận của nàng, nhưng vẫn khiến Mạnh Lâm Thanh có chút không đỡ nổi.
“Công tử, công tử, làm sao vậy?” Tử Ngọc thấy Sở Nam Phong rời đi, lập tức tiến lại gần dò hỏi: "Vị bệnh nhân kia mắc bệnh gì vậy, sao lại không lấy thuốc, hơn nữa lúc hắn rời đi, hình như còn uy hiếp ngài?”
“Vừa rồi vào buồng trong xem bệnh, không có gì bất ngờ chứ?" Ngay cả Tuỳ Phong cũng bước tới hỏi han.
Chuyện này… khó giải thích lắm!
“Không có gì." Mạnh Lâm Thanh vẫn còn vẻ mặt ngượng ngùng.
Nhất là khi nhớ lại tình huống trong buồng lúc nãy, nàng cảm thấy nhiệt độ trên mặt vừa hạ xuống lại bốc lên.
“Không có gì đâu, hai người đừng hỏi nữa." Mạnh Lâm Thanh ngăn cản hai người đang đứng chôn chân muốn hỏi cho ra nhẽ, giục giã: "Đừng có đứng ngây ra đó, mau đi phơi dược liệu đi.”
Tử Ngọc rất không cam tâm, Tuỳ Phong nhìn Mạnh Lâm Thanh một cái, không hỏi thêm nữa.
Hai người đang phơi dược liệu, Tử Ngọc vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.
“Không đúng, nhất định là không đúng, ta không tin là không có chuyện gì." Tử Ngọc lẩm bẩm.
Tuỳ Phong kiên nhẫn lật giở dược liệu phơi, không đáp lời.
“Ngươi đừng có im lặng như vậy chứ, chẳng lẽ ngươi thật sự tin lời thiếu gia, rõ ràng là đang gạt chúng ta." Tử Ngọc vẫn còn lải nhải.
“Cho dù có là gạt thì ngươi làm được gì?" Tuỳ Phong hỏi ngược lại.
Tử Ngọc: “…”
Được rồi, nàng thật sự không thể ép thiếu gia nói ra được.
Chỉ là tò mò muốn chết đi được, khó chịu quá.
Mạnh Lâm Thanh lắc đầu, xoá bỏ hình ảnh vừa rồi khỏi đầu, cầm lấy xấp ngân phiếu mà Sở Nam Phong để lại.
Vừa nhìn, ồ, hai trăm lượng!
Nàng thu hồi lời oán thầm và khinh bỉ tên nam nhân chó má kia, từ tận đáy lòng bày tỏ sự kính trọng với hắn.
Phản ứng của Sở Nam Phong còn khoa trương hơn cả nàng, với tốc độ sét đánh không kịp đã kéo quần của mình lên.
“Rầm…” Cửa phòng bị đá mở tung ra.
Mạnh Lâm Thanh đỏ mặt đứng ở cửa, thần sắc ngượng ngùng xen lẫn một tia ý cười cố kìm nén.
Sở Nam Phong đen mặt xông ra ngay sau đó, vẻ mặt nghiêm nghị như muốn ăn thịt người.
Động tĩnh này quá lớn, Tử Ngọc và Tuỳ Phong đồng loạt nhìn sang.
“Chuyện gì vậy?” Tử Ngọc nhỏ giọng hỏi Tuỳ Phong.
Không phải là lần đầu tiên Mạnh Lâm Thanh khám bệnh cho người ta, nhưng lần này lại rất nhanh chóng, hai người đi ra biểu cảm và bầu không khí lại lộ rõ vẻ kỳ quái.
Chẳng lẽ bệnh tình của người này rất nghiêm trọng?
“Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?” Tuỳ Phong nhún vai, hắn làm sao mà biết được.
Mạnh Lâm Thanh và Sở Nam Phong căn bản không chú ý tới Tử Ngọc và Tuỳ Phong.
Duy trì phong thái của một vị đại phu, Mạnh Lâm Thanh trở lại vị trí bắt mạch của mình, ngồi xuống.
Sở Nam Phong đi tới, trực tiếp móc ra một tấm ngân phiếu, đặt lên bàn.
“Ngậm miệng lại cho ta, những lời không nên nói, một chữ cũng đừng có phun ra ngoài.” Sở Nam Phong cảnh cáo, khí thế áp bức không hề thu liễm, là đang uy hiếp trắng trợn.
Mạnh Lâm Thanh vẫn còn chìm đắm trong sự ngượng ngùng lúc nãy, cười gượng gật đầu.
“Công tử yên tâm, đây là riêng tư của bệnh nhân.” Mạnh Lâm Thanh đáp ứng, nàng cũng không có nói lung tung sở thích riêng tư của bệnh nhân.
Sở Nam Phong hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Lâm Thanh, sau đó nhanh chóng rời đi.
Như thể Bình An y quán này có thứ gì đó bẩn thỉu, muộn một khắc rời đi sẽ khiến hắn bị vấy bẩn.
Sau khi người đi rồi, bờ vai đang căng cứng của Mạnh Lâm Thanh mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng rất mất mặt nhưng vẫn phải thừa nhận.
Ở chung với Sở Nam Phong, cho dù hắn không biết thân phận của nàng, nhưng vẫn khiến Mạnh Lâm Thanh có chút không đỡ nổi.
“Công tử, công tử, làm sao vậy?” Tử Ngọc thấy Sở Nam Phong rời đi, lập tức tiến lại gần dò hỏi: "Vị bệnh nhân kia mắc bệnh gì vậy, sao lại không lấy thuốc, hơn nữa lúc hắn rời đi, hình như còn uy hiếp ngài?”
“Vừa rồi vào buồng trong xem bệnh, không có gì bất ngờ chứ?" Ngay cả Tuỳ Phong cũng bước tới hỏi han.
Chuyện này… khó giải thích lắm!
“Không có gì." Mạnh Lâm Thanh vẫn còn vẻ mặt ngượng ngùng.
Nhất là khi nhớ lại tình huống trong buồng lúc nãy, nàng cảm thấy nhiệt độ trên mặt vừa hạ xuống lại bốc lên.
“Không có gì đâu, hai người đừng hỏi nữa." Mạnh Lâm Thanh ngăn cản hai người đang đứng chôn chân muốn hỏi cho ra nhẽ, giục giã: "Đừng có đứng ngây ra đó, mau đi phơi dược liệu đi.”
Tử Ngọc rất không cam tâm, Tuỳ Phong nhìn Mạnh Lâm Thanh một cái, không hỏi thêm nữa.
Hai người đang phơi dược liệu, Tử Ngọc vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.
“Không đúng, nhất định là không đúng, ta không tin là không có chuyện gì." Tử Ngọc lẩm bẩm.
Tuỳ Phong kiên nhẫn lật giở dược liệu phơi, không đáp lời.
“Ngươi đừng có im lặng như vậy chứ, chẳng lẽ ngươi thật sự tin lời thiếu gia, rõ ràng là đang gạt chúng ta." Tử Ngọc vẫn còn lải nhải.
“Cho dù có là gạt thì ngươi làm được gì?" Tuỳ Phong hỏi ngược lại.
Tử Ngọc: “…”
Được rồi, nàng thật sự không thể ép thiếu gia nói ra được.
Chỉ là tò mò muốn chết đi được, khó chịu quá.
Mạnh Lâm Thanh lắc đầu, xoá bỏ hình ảnh vừa rồi khỏi đầu, cầm lấy xấp ngân phiếu mà Sở Nam Phong để lại.
Vừa nhìn, ồ, hai trăm lượng!
Nàng thu hồi lời oán thầm và khinh bỉ tên nam nhân chó má kia, từ tận đáy lòng bày tỏ sự kính trọng với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.