Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 13: Ám sát! Đều là hoạ từ miệng mà ra
Phạm Khuyết
04/04/2014
“Tiểu thư, chẳng lẽ còn không biết đã đắc tội người nào sao?” Tiểu
Dong tức giận dậm chân, thật sự là hoàng đế không vội, mà thái giám đã
sốt ruột lắm rồi!
Bình thường, Tiểu Dong nhàn rỗi ko có việc gì làm sẽ cùng mấy người trong cung tám chuyện.
Mọi người nhất trí bảo nàng: Nói Tiếu quý phi vạn lần ko nên động chạm.
Nàng cũng nghe thấy một tin tức nho nhỏ, nói Hoàng Hậu bị phế là bởi vì đắc tội với Tiếu quý phi nên bị phế ngay tức khắc, cũng chẳng có ai có can đảm dám kể lại chuyện đã xảy ra, bởi vậy có thể thấy quyền lực của Tiếu quý phi ở hậu cung.
Đến Hoàng Hậu trước cũng ko đấu lại được nàng ta, tiểu thư nhà nàng ko có quyền ko có thế lại ko được sủng ái, lấy cái gì đấu lại Tiếu quý phi đây?
Trầm Tố Nhi cúi đầu, như đang sám hối tội lỗi.
Tiểu Dong tiến lên, ngồi xổm xuống nhìn mặt nàng, suýt hộc máu mà chết!
Nàng sám hối tội lỗi cái gì chứ? Căn bản là đang ngủ!
Lúc này, một cung nữ cũng là thiếp thân hầu hạ của Trầm Tố Nhi vẻ mặt lo lắng chạy vội tới.
Tiểu Dong vẻ mặt đau khổ hỏi: “Tiểu Xuân Nhi, có phải xảy ra chuyện gì hay ko?”
Tiểu Xuân Nhi hướng Trầm Tố Nhi thỉnh an, lại cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sợ sệt mà lo lắng nói: “Chủ tử, vừa rồi quý phi nương nương không làm khó dễ ngài chứ?”
Trầm Tố Nhi tỉnh lại, cười ngượng ngùng, thờ ơ như ko: “Oh, không có. Chỉ trừng mắt một cái rồi dời đi. Ha ha.”
“Tiểu thư, ngươi còn cười được sao, gặp hoạ rồi, đại nạn trước mắt, chẳng lẽ người còn ko biết?” Tiểu Dong càng nghĩ lòng càng nóng như lửa đốt.
Không ngờ, Tiểu Xuân Nhi thần sắc đại biến, mắt hồng lên, gấp đến mức chuẩn bị khóc, vừa mới tiến cung đã gặp được chủ tử tốt, ngàn vạn lần cũng đừng xảy ra chuyện. Nhưng là, nàng cũng ko dám nói loạn, sợ tới tai quý phi, mạng nhỏ của nàng khó bảo toàn.
“Tiểu Xuân Nhi, ta cũng rất sốt ruột! Ô ô…… Chủ tử của chúng ta lại ko để trong lòng a.” Tiểu Dong đã bị cảm xúc của Tiểu Xuân Nhi đích ảnh hưởng, mắt cũng dần đỏ lên, mồm mếu máo như sắp khóc, ánh mắt ai oán nhìn Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi thấy ánh mắt ai oán của các nàng, như thể nàng sắp chết ko bằng. Vỗ cái trán, hôn mê bất tỉnh, “Ngất mất ngất mất, ta bây giờ ko phải vẫn còn đang sống sờ sờ hay sao?”
“Tiểu thư, mau nghĩ biện pháp tới xin lỗi quý phi đi a!”
“Giải thích thế nào?” Trầm Tố Nhi trưng cầu ý kiến.
Vì vậy, ba người lại tiếp tục suy nghĩ, rốt cục nghĩ ra một biện pháp: Tặng lễ vật xin lỗi.
Bất quá, Trầm Tố Nhi đánh chết cũng ko muốn ra khỏi Phượng Cung.
Nàng ko ra khỏi Phượng Cung, làm sao đi được Vạn Nghi Cung? (*con mụ dơi già đó ở Vạn Nghi Cung a*)
Kết quả Trầm Tố Nhi chọn vài món trang sức, cho một cung nữ chắp bút, viết một phong thư xin lỗi, đề cập tới chuyện trong đình viện, vốn là có chút đắc tội, còn nói vài câu xin lỗi khách sáo, sai người mang trang sức làm lễ vật tặng Tiếu quý phi.
Đáng tiếc, lễ vật bị trả lại y nguyên. Người đem lễ vật về còn truyền lại lời nói của Tiếu quý phi, nói vô công không thể nhận lộc, nhận ko nổi, một đống những câu mặt ngoài thì khách khí bên trong lại châm chọc.
Trầm Tố Nhi không hứng thú sờ sờ mũi, đụng phải một đám bụi trên mũi rồi.
Màn đêm buông xuống.
Trong ngự hoa viên, cử hành sinh thần yến của Tiếu quý phi, giăng đèn kết hoa, đâu đâu cũng náo nhiệt.
Cơ hồ tất cả các phi tần đều mang lễ vật tự mình đi chúc mừng, cười khanh khách, có vẻ rất vui mừng.
Nghe nói, vừa múa vừa hát, náo nhiệt cả buổi tối.
Hoàng Thượng cùng Hoàng Thái Hậu cũng đi, tuy nhiên ko ở lại lâu, nhưng cũng đem quà tặng đưa cho Tiếu quý phi, long ân hạo đãng (*long ân to lớn*), làm cho vô số phi tần ghen tị ko thôi.
Duy nhất một người ko đi– chính cung nương nương Trầm Tố Nhi.
Mặt ko thấy, cũng ko phái người đến chúc mừng, càng không đưa quà tặng.
Mọi người đều để ý tới, dù sao trong nhóm phi tần hậu cung, nàng cũng ngồi ở vị trí cao nhất.
Không xuất hiện, cũng rất thu hút sự chú ý.
Lúc này, quan hệ giữa Hoàng Hậu cùng quý phi, cũng không trách được người ta đoán mò, lời đồn đãi cũng nhiều lên.
Đêm đó khi yến hội kết thúc.
Trời càng lúc càng về đêm, Mộ Dung Cảnh ở lại Lâm Hương Điện nghỉ tạm.
Sau khi yến hội tàn, Tiếu quý phi hỏi thăm được tin tức, lập tức vội vội vàng vàng tới Lâm Hương Điện.
Nàng sớm đã phái người hỏi thăm, đêm nay Hoàng Thượng không có gọi phi tần thị tẩm. Xem ra viện cớ là sinh nhật mình, cơ hội cầu kiến thành công là rất lớn.
Đứng đợi ở ngoài Lâm Hương Điện, Tiếu quý phi cũng không dám mạo muội đi vào.
Trong cung quy củ nghiêm minh, ở trước mặt Mộ Dung Cảnh, lại càng không thể vi phạm.
Làm theo lễ tiết, trước nhờ thái giám vào thông báo cho Mộ Dung Cảnh, nếu hắn nói nàng có thể vào thì mới được vào.
Nghe tới thái giám thông báo Hoàng Thượng cho vào, Tiếu quý phi hoan hỉ mở to mắt, theo thái giám vào nhã gian (*phòng thanh nhã, chắc kiểu phòng khách*) của Mộ Dung Cảnh, đứng ở ngoài cửa hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo tóc tai, nở ra một nụ cười, lại nhàn nhã dịu dàng thanh tú từ từ tiến vào.
Lúc này–
Mộ Dung Cảnh mặc một bộ trường sam thoải mái, tay cầm sách, nửa nằm nửa ngồi trên giường nhỏ khắc hoa đang đọc sách.
Bên cạnh giường có một cái bàn dài, trên có đèn trạm khắc rồng phượng bay, hắn dáng vẻ phi phàm, di chuyển dưới ánh đèn như lưu ly ngọc bích, vẻ tuấn nhã lộ ra đi vào lòng người. Không mặc long bào nên Mộ Dung Cảnh thiếu đi mấy phân uy nghiêm cùng lãnh khốc, nhưng lại có một vẻ tuấn nhã phong tình.
Tiếu quý phi nhìn thấy ngây ngốc cả người, trong lòng yêu quý không thôi, cũng lập tức quên cả lễ tiết.
“Ái phi, đã trễ thế này, tìm trẫm có chuyện gì?” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng lạnh nhạt lại càng làm người ta mê say.
Lúc này, Tiếu quý phi phục hồi lại tinh thần, rất thong thả hành lễ, lúc ngẩng đầu lên, mắt long lanh lưu chuyển rất nhanh liếc Mộ Dung Cảnh, ôn nhu cùng dịu dàng nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp thỉnh an người.”
“Miễn lễ. Tìm ghế ngồi xuống đi.”
“Dạ, tạ ơn Hoàng Thượng.” Tiếu quý phi bước nhẹ nhàng. Động tác chỉ đơn giản như thế, mỹ nhân đứng lên ngồi xuống hay đi một bước cũng cực kỳ rung động, phong tình vô hạn.
Nữ nhân trong hoàng cung, mỗi ngày mỗi khắc đều nghĩ làm thế nào để lấy lòng hoàng đế, làm thế nào chỉ trong một thời gian ngắn mà thu hút được sự chú ý của hắn, được hắn sủng ái, từ đó vinh hoa phú quý hưởng mãi ko hết.
Hiện giờ, Tiếu quý phi ở trước mặt hắn, mỗi giây đều nắm chắc, nhất cử nhất động, đều tận lực làm cho ưu nhã, đẹp ko nói thành lời, cũng không có những hành động kỳ quái. Ko chỉ mình nàng, tất cả những phi tần trong cung đều như thế. Rất ít có nữ nhân dám can đảm ko nhìn hắn, cũng ko động đậy làm hắn tức giận, chỉ có duy nhất một nữ nhân, hoàn toàn không có dấu hiệu tranh sủng!
Mộ Dung Cảnh trong lúc vô ý lại nghĩ đến Trầm Tố Nhi, nhớ tới khuôn mặt lạnh nhạt, thần sắc ko khỏi sa sầm, con mắt cực kỳ bất đắc dĩ. Sợ khiến cho Tiếu quý phi chú ý, buông xuống quyển sách, giả bộ buồn ngủ.
“Ái phi có chuyện cứ nói thẳng.”
Tiếu quý phi sẵng giọng: “Hoàng Thượng, hôm nay chính là sinh thần của thần thiếp, chỉ là muốn được gặp ngài.”
“Trẫm không phải đã tới tham gia tiệc rồi đó sao?”
“Dạ. Chưa được nói chuyện với người nhiều, nên thần thiếp vẫn có chút tiếc nuối. Vì thế mới tới đây.” Lúc này Tiếu quý phi, thực sự là khác biệt hoàn toàn với Trầm Tố Nhi kiêu ngạo, hoàn toàn là mỹ nhân cổ điển rất dịu dàng.
“Oh……” Mộ Dung Cảnh cũng uể oải đáp một câu, kế tiếp cũng ko nói gì.
Tiếu quý phi cũng tuần theo quy củ, không dám chủ động tới gần hắn nửa bước.
Nàng rất rõ ràng, Hoàng Thượng ngoài miệng không nói, nhưng đối với những nữ nhân chủ động câu dẫn hắn thì cực kỳ phản cảm. Có ko ít tin đồn là mấy phi tần quá tự tin vào nhan sắc ở trước mặt hắn quyến rũ, kết cục ko phải bị đuổi ra khỏi cung, mà trực tiếp nhốt luôn vào lãnh cung, vĩnh viễn không có cơ hội xoay chuyển.
“Hoàng Thượng…….” Tiếng kêu mềm mại, nếu như để ý, lại giống như vô tình, mang theo một tia mê hoặc.
“Có phải lại có ai làm ái phi mất hứng?” Mộ Dung Cảnh chuyển tầm mắt sang người Tiếu quý phi thản nhiên hỏi.
“Không có. Chính là yến tiệc tối nay…… Hoàng Hậu tỷ tỷ ko đến. Thần thiếp rất lo lắng, nàng có phải chán ghét thần thiếp hay không. Trong khoảng thời gian ngắn, làm cho thần thiếp hoang mang lo sợ, khó ăn khó ngủ mà thôi. Không biết bây giờ phải làm sao mới tốt……” Tiếu quý phi ngữ khí thật ôn nhu uyển chuyển, đôi mi thanh tú mang chút ưu thương, diễm lệ làm cho người khác thương tiếc, thật khuynh thành.
Mộ Dung Cảnh khóe miệng nhấc lên cười lạnh.
Hắn thản nhiên nói: “Ái phi, muốn trẫm thay ngươi dạy dỗ Hoàng Hậu một chút hay ko?”
“Oh, không phải. Thần thiếp tuyệt đối không ý nghĩ như vậy……” Tiếu quý phi có vẻ bối rối đứng lên, định biện giải, nhưng người sáng suốt nhìn ra nàng có vẻ khẩn trương quá độ, có phải đã giả bộ quá mức hay ko?
“Người đâu!” Mộ Dung Cảnh hạ lệnh, rất nhanh Trần tổng quản đã tiến vào. “Truyền khẩu dụ của trẫm, Hoàng Hậu hành vi không đoan chính, phạt cấm rời Phượng Cung hai tháng, ko có sự cho phép của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được thăm hỏi.”
Nói phạt liền phạt, ko hề nói xuông.
Trần tổng quản nhận khẩu dụ nhanh chóng lui xuống.
Tiếu quý phi âm thầm đắc ý, tâm tư ưa hư vinh cũng được thoả mãn. Hoàng Thượng đứng về phía nàng, cũng có nghĩa trong lòng hắn nàng cũng có trọng lượng, có đúng ko? Lúc này, ai cũng nghi như vậy.
Cũng nhiều lần, nàng ở trước mặt Hoàng Thượng nói một câu, cũng bằng những phi tần khác nói mười câu, nàng đúng là được sủng ái.
Bởi vì đột nhiên đưa tới khẩu dụ.
Canh ba nửa đêm, Trầm Tố Nhi đang ngủ say bị kéo rời giường, trong lòng bất mãn đến cực điểm.
Nàng nhịn! Mắt buồn ngủ nhập nhèm, lười biếng quỳ gối xuống thảm gấm vàng hoa lệ, thật vất vả mới nghe xong Trần tổng quản nói nhảm một hồi, tạ ơn xong, trực tiếp cắm đầu xuống thảm ngủ thiếp đi.
Trần tổng quản âm thầm lắc đầu, trong lòng cũng thấy tò mò. Nghe xong khẩu dụ của Hoàng Thượng, vốn hắn còn chuẩn bị khuyên nàng vài câu đừng quá khổ sở, xem ra căn bản là dư thừa. Nhìn ko ra nàng đang khổ sở thương tâm.
Khẩu dụ này, ngược lại làm các nô tài ở Phượng Cung quỳ xuống cảm tạ trời đất.
Càng làm Trần tổng quản cảm thấy đây đúng là chỗ cổ quái, bọn nô tài cũng ko có vẻ gì lo lắng. Bởi vì thấy hiện tượng kỳ quái này, nhưng Trần tổng quản rất hiếu kỳ nhưng ko nói ra. Bình thường, phải nhớ kỹ ở trong cung—nô tài vì lòng hiếu kỳ mà vứt bỏ tính mạng ko hề ít, hắn bình thường giáo huấn bọn nô tài như vậy.
Lặng lẽ, lúc rời đi, hắn kéo một tiểu thái giám ra ngoài, hỏi hắn tại sao lại thế. Bị Hoàng Thượng phạt giam lỏng, chẳng lẽ ko thấy lo lắng khổ sở sao?
Tiểu thái giám kia, dưới uy quyền của tổng quản, đành phải phun ra sự thật: Hoàng Thượng đưa ra khẩu dụ này, lại càng tốt cho chủ tử nhà hắn. Lúc ko có khẩu dụ, chủ tử cũng chẳng nghĩ tới việc ra khỏi Phượng Cung, bình thường cũng không thích đi dự tiệc, không ai đến, nàng cao hứng còn ko đủ làm sao lại khổ sở được……
Như vậy nói ra, bị phạt căn bản là ko xem như bị phạt.
Trần tổng quản cũng cất đi tâm trạng kỳ quái trở về phục mệnh.
Lúc hắn trở về Lâm Hương Điện, Tiếu quý phi đã rời đi.
Hắn đem những gì mình thấy, những gì nghe được, nói hết ra, một chữ cũng ko thiếu cho Mộ Dung Cảnh nghe.
Mộ Dung Cảnh thần sắc không biến hóa nhiều lắm, dù sao cũng sớm dự đoán được sẽ như thế, tự nhận đã quen với chuyện kì dị của nàng nên ko ngạc nhiên nữa. Chính là trong lòng, lại nhiều nghi hoặc, nếu nói nàng diễn trò, lúc hắn ko có ở đó, nàng cũng đang diễn trò sao? Chẳng lẽ không mệt?!
Không phải diễn trò, nữ nhân kia bản tính chính là kỳ quái như vậy.
Tuyệt đối không phải diễn trò, ngày đó lần đầu tiên gặp nàng, nàng chính là vẫn cái tính tình đấy.
Nhìn không thấu! Hắn lần đầu tiên nhìn không thấu một nữ nhân.
Chỉ là vì cái gì, lúc đối mặt với nàng, tâm tính lại thành thiện lương ko giống chính mình……
Hôm sau, chuyện Hoàng Hậu bị Hoàng Thượng phạt cấm trong cung, nhanh chóng truyền khắp hậu cung.
Có người vui sướng khi người khác gặp họa, có người bất mãn, cũng có người lo lắng, thậm chí có người còn ghen ghét, bất quá đối tượng ghen tị không phải Hoàng Hậu, mà là Tiếu quý phi. Chỉ bởi vì Hoàng Hậu không tham dự tiệc sinh thần của nàng, mà bị Hoàng Thượng phạt cấm trong cung 2 tháng, qua đó có thể thấy được, Hoàng Thượng sủng ái nàng cỡ nào.
Thử hỏi, còn có ai dám đắc tội với nàng? Một người cũng ko có luôn. Chỉ có Hoàng Hậu vừa mới vào cung, mới có thể không biết sống chết đụng vào dao nhọn.
Nói ra, bây giờ Hoàng Hậu cũng không phải là của đối thủ của nàng ta. Nhìn xem, chỉ không tham gia một cái yến hội thôi, mà ngày hôm sau đã bị cấm cung? Trừng phạt tuy không nặng, nhưng đây cũng là phạt. Không đau không xót, nhưng là vấn đề tôn nghiêm cùng mặt mũitừ chuyện này mà suy ra, Hoàng Hậu nương nương thất bại thảm hại rồi.
Mà Trầm Tố Nhi vốn tưởng chuyện này chẳng có vấn đề gì, không nghĩ tới vài tên hạ nhân nghe lời đồn đãi cư tới Phượng Cung, Hoàng Hậu bị cấm cung vì đắc tội với Tiếu quý phi, càng nghiêm trọng hơn là có người đoán già đoán non, Hoàng Hậu lúc nào sẽ bị phế, hoặc là bị âm thầm “tạp tra” đi…… (*ko biết tạp tra là gì nhá nhưng chắc là âm thầm giết*)
Mọi người đều cực kỳ hoảng sở, đem sư lo lắng sợ hãi viết hết lên mặt.
Sau bữa cơm chiều, tám người cầm cung tên– mộc côn, ghế, thậm chí cái bô cũng cầm lên làm vũ khí, mỗi người đều căng thẳng thần kinh trấn thủ bên người Trầm Tố Nhi, nửa bước cũng ko rời xa.
Cho đến ban đêm, nàng phải ngủ, mấy người này vẫn trẫn thủ bên ngoài.
Trầm Tố Nhi đuổi bọn họ cũng đuổi không được, vừa buồn cười lại vừa cảm động.
Thật ra, không phải nàng ko có cảm giác căng thẳng lo lắng, mà là cảm thấy được mạng người do trời chứ ko phải do mình, chuyện gì đã định sẵn là xảy ra thì chắc chắn sẽ xảy ra, muốn trốn cũng ko thoát.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu quả thật có thích khách dám vào Phượng Cung ám sát nàng, thì bọn hắn mấy người thế này làm được cái gì?
Chỉ là thêm vài oan hồn nữa mà thôi.
Vì thế, nàng mở cửa lớn ra, để cho bọn họ vào trong phòng nghỉ tạm, ko đứng ở bên ngoài làm no muỗi.
Bọn họ do dự một chút, cuối cùng đi vào.
Phòng ngủ được chia làm 2 gian trong ngoài, ngăn cách bởi một bức tường gỗ, thông với nhau bởi cửa vòm hình bán nguyệt tinh tế.
Nam ngồi bên ngoài, nữ vào bên trong.
Liên tiếp ba ngày, không có chuyện gì đặc biệt phát sinh.
Nhưng nhóm nô tài thì lo lắng quá độ, mỗi người đều mang mắt gấu mèo.
Sáng sớm, vừa mới ăn xong điểm tâm, lại quay về ngồi hành lang, mỗi người đi đứng xiêu vẹo dựa vào lan can, hoặc là ôm cột, dựa tường, hay ngồi phịch trên mặt đất.
Trầm Tố Nhi đau lòng nhưng không biểu hiện trên mặt, mỉm cười nói: “Uhm, ăn xong đồ ăn sáng, toàn bộ đi nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần phải làm việc quét dọn, chỗ này vẫn còn sạch sẽ.”
“Nhưng mà chủ tử, nếu cấp trên đến kiểm tra……” Thái giám quản sự trong cung hoặc là nữ quan, thỉnh thoảng sẽ đến kiểm tra xem bọn họ có lười biếng hay ko. Nếu bị bắt được, sẽ bị đánh vài trượng, có khi còn bị điều đi chỗ khác.
“Không vấn đề gì, nếu các ngươi lo lắng, thì cùng nhau tới ngủ ở phòng lớn đi, đóng cửa lại, ta để ý cho.”
Tám người vừa nghe, trong lòng cảm kích, nhưng nhìn vẻ cực kỳ hứng thú của chủ tử lại có điểm quẫn.
Nô tài đi ngủ, Hoàng Hậu canh chừng, chuyện xưa nay chưa từng có.
“Chỉ là, chủ tử người……” Bọn họ vẫn chưa yên tâm.
Trầm Tố Nhi cười, hiểu được bọn họ lo lắng cái gì, tiếp tục nói: “An tâm, giữa ban ngày ban mặt thế này, sáng trưng từ trong ra ngoài, ai dám làm chuyện xấu chứ? Các ngươi ngủ đi, buổi tối ta còn phải trông cậy vào các ngươi bảo vệ ta.”
Mấy người nghĩ ngợi, thấy chủ tử nói cũng rất có lý.
Bọn họ liền vào phòng lớn, đóng cửa lại, Trầm Tố Nhi bất đắc dĩ cười khổ.
Ba ngày nay, bọn họ buổi tối lo lắng không ngủ được, ban ngày lại phải làm việc, cho đi ngủ lại còn lo lắng ko ăn nổi, sợ quan quản sự biết được. Nàng buổi tối khuyên thế nào bọn họ cũng ko đi ngủ, ngược lại làm cho bọn họ cảm động. Không thể tưởng được mình uể oải vô dụng, ở trong mắt bọn họ lại biến thành chủ tử tốt.
Hoá ra hậu cung phi tần tranh giành cấu xé lẫn nhau, bọn họ làm hạ nhân cơ bản cũng nghe được nhiều điều, nhìn cũng nhiều, ngoại trừ việc hết sức cẩn thận ko đắc tội chủ tử, còn phải thấp tha thấp thỏm sợ chủ tử phái đi làm việc hại người, nhỡ có chuyện lớn xảy ra, điều tra xuống dưới, bọn họ ko phải làm quỷ luôn sao? Ở cùng với Trầm Tố Nhi thời gian ko dài, nhưng lại nhìn ra được nàng là chủ tử tốt hiếm gặp trong cung, bọn họ cầu còn ko được, có nàng ở đây bọn họ có thể an tâm ngủ ngon giấc, an ổn sống qua ngày.
Bọn họ làm như vậy, cũng là nghĩ cho bản thân mình, mong muốn ở trong cung tìm một chỗ an toàn, tìm một cảng tránh gió mà thôi. Mấy ngày được phục vụ ở Phượng Cung, chính là thời gian an ổn nhất, vui vẻ nhất từ lúc tiến cung tới giờ của bọn họ.
Mấy người nô tài kể chuyện mà nước mắt rơi ròng ròng, trong cung đúng là chỉ có máu và nước mắt, chỉ có những người từng trải qua mới hiểu được.
Vì gia tăng sức thuyết phục, bọn họ còn đem hết mấy vết sẹo trên người cho Trầm Tố Nhi xem, mọi người đều có nhiều vết thương bị bỏng, còn có vết roi, còn có nhiều vết thương khác nữa, càng nhìn lại càng thấy thật tàn nhẫn mà.
Như Tiểu Lệ, Tiểu Xuân Nhi mười móng tay đều bị đánh đến đen sì, thảm vô cùng thê thảm.
Hoá ra trước kia các nàng xui xẻo gặp phải chủ tử ko tốt, chủ tử kia ko được sủng ái, dần dần tính cách thành lầm lì quái gở, cả ngày lấy việc tra tấn nô tài làm vui.
Lúc này, Tiểu Dong nghe đã nước mắt đầy mặt rồi, ôm Tiểu Xuân Nhi oa một tiếng, cứ gọi là hồng thuỷ ngập khắp nơi.
Khi nghe đến đó, Trầm Tố Nhi đã ko còn gì để nói nữa rồi.
Bọn họ cũng chỉ mới trên dưới 20, thấy trên người bọn họ đều là thương tích, có thể tưởng tượng cuộc sống khổ cực thế nào so với cuộc sống an nhàn của nàng, đúng là chẳng biết nói gì.
Tuy vết thương miệng đã khép lại, nhưng bóng ma ở trong lòng thì cả đời cũng ko xoá đi được.
Trầm Tố Nhi đứng ở ngoài cửa, có chút ảm đạm ngồi trên lan can hành lang, dựa người nhìn lên mãi hiên ngẩn ngơ.
Giống như cảm giác được trọng trách đặt lên vai mình càng nặng thêm.
Vốn, nàng cảm thấy chỉ cần quan tâm tới tính mạng mình, sống được là chẳng có vấn đề gì rồi, dù sao cũng sẽ không có người quan tâm, nhưng nếu có người quan tâm tới nàng, thì lại thêm khó khăn.
Trải qua chuyện của Tiếu quý phi, cũng thấy rõ được.
“Nhưng mà, ta vô dụng, ko thể bảo hộ được cho các ngươi. Mộ Dung Cảnh lấy ta vể, tựa hồ còn có mục đích khác, mục đích này, rất có thể khi làm xong hết mọi chủ ý, đến lúc đó, ta cũng chưa chắc đã có năng lực tự bảo vệ mình……”
Mỗi khi có chuyện, Trầm Tố Nhi chỉ là ko muốn suy nghĩ, nhưng ko suy nghĩ ko có nghĩa là nàng ko biết.
“Ta thật ra cũng ko phải là cảng tránh gió trong cung như các ngươi nghĩ, kỳ thật mạng sống như con sóng nhỏ, bất cứ lúc nào cũng bị cuốn đi.”
Đời người chính là bất đắc dĩ như vậy.
Dựa vào năng lực yếu ớt của một người, chuyện gì cũng ko làm được.
Nếu ngay cả bản thân còn ko tự bảo vệ được, còn muốn đi bảo hộ cho người khác, căn bản là si tâm vọng tưởng. (*mơ mộng hão huyền*)
Như vậy, trước mắt, nàng nhất định phải bảo hộ cho chính mình.
Ít nhất trong vòng ba năm này cũng cho bọn họ được sống an ổn qua ngày
Đúng lúc Trầm Tố Nhi đang trầm tư, thoáng thấy một bóng đen trên đình viện chợt hiện lên một đạo hàn quang. (*đao vung lên toé ra hàn quang ấy*)
Nháy mắt, đại não đã ý thức được sự nguy hiểm, không cần hai giây theo bản năng nhảy xuống lan can chạy trốn!
Cùng lúc đó,”Đốc đốc!” hai tiếng vang lên do mũi tên bay đến cắm vào trên cột.
Nhìn thấy trước cửa có hai thanh đao, Trầm Tố Nhi kinh hãi!
Thích khách?!
Nàng sợ hãi nghĩ muốn hô to cứu mạng, lại phát giác yết hầu cứ thắt chặt lại ko thể phát ra âm thanh. Gấp đến độ sắp khóc, muốn chạy trốn nhưng cả người chẳng có chút sức lực nào, chân cũng nhuyễn ra ko động đậy được. Lúc này nàng mới phát giác, hoá ra mình cũng rất sợ hãi. Lúc gặp phải nguy hiểm, nhưng không ai tới cứu mình.
Nàng run đến sắp ngã xuống nhưng vẫn cố dựa vào cột trụ, lấy lại một chút cảm giác an toàn.
Hoá ra nàng vẫn chỉ là một nữ nhân đáng thương chết ko minh bạch mà thôi.
Phút chốc, một bóng trắng xuất hiện trước mắt, trùm đầu, cũng che đi mặt, ngoại trừ đôi mắt, thích khách toàn thân bao kín. Trong tay nắm một thanh đoản đao (*đao nhỏ*). Trên người toả ra sát khí, ngay cả nàng ko biết chút võ công nào cũng cảm nhận được.
Lúc thích khách giơ đao muốn chém về phía nàng–
Cửa lớn đột nhiên mở ra.
“Có thích khách! A!!…” Một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, vào sáng sớm yên tĩnh cực kỳ kích thích màng tai. Mà thời điểm đó Trầm Tố Nhi cảm thấy mình chết chắc rồi, đột nhiên nghe được âm thanh này.
Tiếng thét chói tai nhất định sẽ kinh động thị vệ.
Thích khách thấy sự việc bại lộ, mặt hình như hoảng hốt, nhanh chóng bỏ trốn.
“Người nào?!” Đột nhiên, ngoài cửa một thị vệ hét lớn!
Đám thị vệ ồn ào: “Có thích khách! Mau kêu người tới! Bảo vệ Hoàng Hậu……. Bảo vệ Hoàng Hậu!”
Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến một trận hỗn loạn.
“Chủ tử!”
“Tiểu thư!”
“Nương nương……”
“Ô ô……”
Mấy nô tài vừa tỉnh giấc, lệ rơi đầy mặt vây quanh Trầm Tố Nhi.
Tiểu Dong ôm chặt nàng khóc lớn, bởi vì nàng cực kỳ hoảng sợ, vừa rồi nhìn thấy thích khách giơ đao muốn chém Trầm Tố Nhi. Một khắc đó, nàng sợ hãi đến chết đi sống lại.
Trầm Tố Nhi kinh hồn chưa bình tĩnh lại được, nước mắt cũng từ từ rơi. Vừa rồi còn nói phải bảo vệ chính mình, nhưng lúc thật sự gặp nguy hiểm, nàng căn bản là không có năng lực tự bảo hộ chính mình, sự thật lại một lần nữa chứng minh khả năng nhỏ bé của nàng.
“Tiểu thư, tiểu thư…… Ô ô, tiểu thư, thực xin lỗi. Đừng sợ, chúng ta đều bảo hộ ngươi……” Tiểu Dong cảm giác được thân thể nàng cứng ngắc, nàng nhất định rất sợ hãi.
“Chủ tử.”
“Nương nương!”
“……” Âm thanh hoảng sợ lo lắng từng người từng người nói ra.
Ở thời điểm này, bọn họ chỉ có thể cùng nhau khóc.
Nhờ có thanh âm khóc lóc của bọn họ, Trầm Tố Nhi mới thanh tỉnh một ít, định an ủi bọn họ, thanh âm run rẩy, lại chỉ có mình có thể nghe rõ, “Thật xin lỗi…… Hại các ngươi lo lắng……”
Lúc này, rất nhiều thị vệ tiến vào Phượng Cung.
Cấm quân thống lĩnh cũng kịp thời xuất hiện, lớn tiếng chỉ huy truy bắt thích khách.
“Máu! Chủ tử ngươi chảy máu rồi.” Có một cái tiểu thái giám kinh hô, khẩn trương nhìn chằm chằm cánh tay trái Trầm Tố Nhi, trên cánh tay còn cắm một tiểu phi đao, bởi vì nàng hôm nay mặc quần áo màu lam, máu nhìn ko quá rõ ràng. Nhưng lúc này nhìn kỹ, huyết đã nhuốm một tảng lớn trên quần áo, còn rơi nhỏ giọt xuống mặt đất. Mọi người cũng nhìn thấy, lại khóc ầm ĩ ko dừng được, có một thái giám lớn tuổi, lập tức nói đi mờ ngự y, người cũng chạy nhanh ra ngoài.
*******
Phượng Cung loạn thành một đoàn.
Quan một trận nguy hiểm như vậy, lập tức tất cả nô tài vội vã bề bộn, ra ra vào vào.
Trầm Tố Nhi đã được dìu đỡ vào phòng, ngơ ngơ ngác ngác, nửa nằm ở giường, nằm im để ngự y xử lý vết thương. May mà khi đao phi đến nàng đã né, ko hiện tại có khi đã xuống tới hoàng tuyền rồi.
“Hoàng Thượng giá lâm!” Bên ngoài một tiếng truyền đến.
Tất cả mọi người trong phòng đều căng thẳng quỳ xuống đất nghênh đón, sợ ko cẩn thận, chọc giận Hoàng Thượng đưa tới họa sát thân. Hoàng Hậu bị ám sát, chuyện này phảng phất có thể nhận ra Hoàng cung trong thời gian tới ko tránh khó gió tanh mưa máu.
Mộ Dung Cảnh cất bước đi vào, vẻ mặt không tốt lắm.
Hắn vốn đang ở triều sớm, nghe được tin Hoàng Hậu gặp chuyện thì rất giận dữ. Chẳng nói gì lập tức khẩn cấp chạy tới Phượng Cung. Nhìn thấy trên giường nữ nhân nó vẫn bình yên, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bất quá, hắn rất nhanh lại nhíu mày, nhìn chằm chằm cánh tay trái nàng bị thương, đáy mắt hiện lên một tia phẫn nộ.
Hắn khuôn mặt tuấn tú lạnh băng nói: “Ngự y đứng lên, tiếp tục làm việc của ngươi.”
Ngự y cung kính nói một tiếng vi thần tuân chỉ, lại tiếp tục băng bó cho Trầm Tố Nhi.
Bình thường, Tiểu Dong nhàn rỗi ko có việc gì làm sẽ cùng mấy người trong cung tám chuyện.
Mọi người nhất trí bảo nàng: Nói Tiếu quý phi vạn lần ko nên động chạm.
Nàng cũng nghe thấy một tin tức nho nhỏ, nói Hoàng Hậu bị phế là bởi vì đắc tội với Tiếu quý phi nên bị phế ngay tức khắc, cũng chẳng có ai có can đảm dám kể lại chuyện đã xảy ra, bởi vậy có thể thấy quyền lực của Tiếu quý phi ở hậu cung.
Đến Hoàng Hậu trước cũng ko đấu lại được nàng ta, tiểu thư nhà nàng ko có quyền ko có thế lại ko được sủng ái, lấy cái gì đấu lại Tiếu quý phi đây?
Trầm Tố Nhi cúi đầu, như đang sám hối tội lỗi.
Tiểu Dong tiến lên, ngồi xổm xuống nhìn mặt nàng, suýt hộc máu mà chết!
Nàng sám hối tội lỗi cái gì chứ? Căn bản là đang ngủ!
Lúc này, một cung nữ cũng là thiếp thân hầu hạ của Trầm Tố Nhi vẻ mặt lo lắng chạy vội tới.
Tiểu Dong vẻ mặt đau khổ hỏi: “Tiểu Xuân Nhi, có phải xảy ra chuyện gì hay ko?”
Tiểu Xuân Nhi hướng Trầm Tố Nhi thỉnh an, lại cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sợ sệt mà lo lắng nói: “Chủ tử, vừa rồi quý phi nương nương không làm khó dễ ngài chứ?”
Trầm Tố Nhi tỉnh lại, cười ngượng ngùng, thờ ơ như ko: “Oh, không có. Chỉ trừng mắt một cái rồi dời đi. Ha ha.”
“Tiểu thư, ngươi còn cười được sao, gặp hoạ rồi, đại nạn trước mắt, chẳng lẽ người còn ko biết?” Tiểu Dong càng nghĩ lòng càng nóng như lửa đốt.
Không ngờ, Tiểu Xuân Nhi thần sắc đại biến, mắt hồng lên, gấp đến mức chuẩn bị khóc, vừa mới tiến cung đã gặp được chủ tử tốt, ngàn vạn lần cũng đừng xảy ra chuyện. Nhưng là, nàng cũng ko dám nói loạn, sợ tới tai quý phi, mạng nhỏ của nàng khó bảo toàn.
“Tiểu Xuân Nhi, ta cũng rất sốt ruột! Ô ô…… Chủ tử của chúng ta lại ko để trong lòng a.” Tiểu Dong đã bị cảm xúc của Tiểu Xuân Nhi đích ảnh hưởng, mắt cũng dần đỏ lên, mồm mếu máo như sắp khóc, ánh mắt ai oán nhìn Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi thấy ánh mắt ai oán của các nàng, như thể nàng sắp chết ko bằng. Vỗ cái trán, hôn mê bất tỉnh, “Ngất mất ngất mất, ta bây giờ ko phải vẫn còn đang sống sờ sờ hay sao?”
“Tiểu thư, mau nghĩ biện pháp tới xin lỗi quý phi đi a!”
“Giải thích thế nào?” Trầm Tố Nhi trưng cầu ý kiến.
Vì vậy, ba người lại tiếp tục suy nghĩ, rốt cục nghĩ ra một biện pháp: Tặng lễ vật xin lỗi.
Bất quá, Trầm Tố Nhi đánh chết cũng ko muốn ra khỏi Phượng Cung.
Nàng ko ra khỏi Phượng Cung, làm sao đi được Vạn Nghi Cung? (*con mụ dơi già đó ở Vạn Nghi Cung a*)
Kết quả Trầm Tố Nhi chọn vài món trang sức, cho một cung nữ chắp bút, viết một phong thư xin lỗi, đề cập tới chuyện trong đình viện, vốn là có chút đắc tội, còn nói vài câu xin lỗi khách sáo, sai người mang trang sức làm lễ vật tặng Tiếu quý phi.
Đáng tiếc, lễ vật bị trả lại y nguyên. Người đem lễ vật về còn truyền lại lời nói của Tiếu quý phi, nói vô công không thể nhận lộc, nhận ko nổi, một đống những câu mặt ngoài thì khách khí bên trong lại châm chọc.
Trầm Tố Nhi không hứng thú sờ sờ mũi, đụng phải một đám bụi trên mũi rồi.
Màn đêm buông xuống.
Trong ngự hoa viên, cử hành sinh thần yến của Tiếu quý phi, giăng đèn kết hoa, đâu đâu cũng náo nhiệt.
Cơ hồ tất cả các phi tần đều mang lễ vật tự mình đi chúc mừng, cười khanh khách, có vẻ rất vui mừng.
Nghe nói, vừa múa vừa hát, náo nhiệt cả buổi tối.
Hoàng Thượng cùng Hoàng Thái Hậu cũng đi, tuy nhiên ko ở lại lâu, nhưng cũng đem quà tặng đưa cho Tiếu quý phi, long ân hạo đãng (*long ân to lớn*), làm cho vô số phi tần ghen tị ko thôi.
Duy nhất một người ko đi– chính cung nương nương Trầm Tố Nhi.
Mặt ko thấy, cũng ko phái người đến chúc mừng, càng không đưa quà tặng.
Mọi người đều để ý tới, dù sao trong nhóm phi tần hậu cung, nàng cũng ngồi ở vị trí cao nhất.
Không xuất hiện, cũng rất thu hút sự chú ý.
Lúc này, quan hệ giữa Hoàng Hậu cùng quý phi, cũng không trách được người ta đoán mò, lời đồn đãi cũng nhiều lên.
Đêm đó khi yến hội kết thúc.
Trời càng lúc càng về đêm, Mộ Dung Cảnh ở lại Lâm Hương Điện nghỉ tạm.
Sau khi yến hội tàn, Tiếu quý phi hỏi thăm được tin tức, lập tức vội vội vàng vàng tới Lâm Hương Điện.
Nàng sớm đã phái người hỏi thăm, đêm nay Hoàng Thượng không có gọi phi tần thị tẩm. Xem ra viện cớ là sinh nhật mình, cơ hội cầu kiến thành công là rất lớn.
Đứng đợi ở ngoài Lâm Hương Điện, Tiếu quý phi cũng không dám mạo muội đi vào.
Trong cung quy củ nghiêm minh, ở trước mặt Mộ Dung Cảnh, lại càng không thể vi phạm.
Làm theo lễ tiết, trước nhờ thái giám vào thông báo cho Mộ Dung Cảnh, nếu hắn nói nàng có thể vào thì mới được vào.
Nghe tới thái giám thông báo Hoàng Thượng cho vào, Tiếu quý phi hoan hỉ mở to mắt, theo thái giám vào nhã gian (*phòng thanh nhã, chắc kiểu phòng khách*) của Mộ Dung Cảnh, đứng ở ngoài cửa hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo tóc tai, nở ra một nụ cười, lại nhàn nhã dịu dàng thanh tú từ từ tiến vào.
Lúc này–
Mộ Dung Cảnh mặc một bộ trường sam thoải mái, tay cầm sách, nửa nằm nửa ngồi trên giường nhỏ khắc hoa đang đọc sách.
Bên cạnh giường có một cái bàn dài, trên có đèn trạm khắc rồng phượng bay, hắn dáng vẻ phi phàm, di chuyển dưới ánh đèn như lưu ly ngọc bích, vẻ tuấn nhã lộ ra đi vào lòng người. Không mặc long bào nên Mộ Dung Cảnh thiếu đi mấy phân uy nghiêm cùng lãnh khốc, nhưng lại có một vẻ tuấn nhã phong tình.
Tiếu quý phi nhìn thấy ngây ngốc cả người, trong lòng yêu quý không thôi, cũng lập tức quên cả lễ tiết.
“Ái phi, đã trễ thế này, tìm trẫm có chuyện gì?” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng lạnh nhạt lại càng làm người ta mê say.
Lúc này, Tiếu quý phi phục hồi lại tinh thần, rất thong thả hành lễ, lúc ngẩng đầu lên, mắt long lanh lưu chuyển rất nhanh liếc Mộ Dung Cảnh, ôn nhu cùng dịu dàng nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp thỉnh an người.”
“Miễn lễ. Tìm ghế ngồi xuống đi.”
“Dạ, tạ ơn Hoàng Thượng.” Tiếu quý phi bước nhẹ nhàng. Động tác chỉ đơn giản như thế, mỹ nhân đứng lên ngồi xuống hay đi một bước cũng cực kỳ rung động, phong tình vô hạn.
Nữ nhân trong hoàng cung, mỗi ngày mỗi khắc đều nghĩ làm thế nào để lấy lòng hoàng đế, làm thế nào chỉ trong một thời gian ngắn mà thu hút được sự chú ý của hắn, được hắn sủng ái, từ đó vinh hoa phú quý hưởng mãi ko hết.
Hiện giờ, Tiếu quý phi ở trước mặt hắn, mỗi giây đều nắm chắc, nhất cử nhất động, đều tận lực làm cho ưu nhã, đẹp ko nói thành lời, cũng không có những hành động kỳ quái. Ko chỉ mình nàng, tất cả những phi tần trong cung đều như thế. Rất ít có nữ nhân dám can đảm ko nhìn hắn, cũng ko động đậy làm hắn tức giận, chỉ có duy nhất một nữ nhân, hoàn toàn không có dấu hiệu tranh sủng!
Mộ Dung Cảnh trong lúc vô ý lại nghĩ đến Trầm Tố Nhi, nhớ tới khuôn mặt lạnh nhạt, thần sắc ko khỏi sa sầm, con mắt cực kỳ bất đắc dĩ. Sợ khiến cho Tiếu quý phi chú ý, buông xuống quyển sách, giả bộ buồn ngủ.
“Ái phi có chuyện cứ nói thẳng.”
Tiếu quý phi sẵng giọng: “Hoàng Thượng, hôm nay chính là sinh thần của thần thiếp, chỉ là muốn được gặp ngài.”
“Trẫm không phải đã tới tham gia tiệc rồi đó sao?”
“Dạ. Chưa được nói chuyện với người nhiều, nên thần thiếp vẫn có chút tiếc nuối. Vì thế mới tới đây.” Lúc này Tiếu quý phi, thực sự là khác biệt hoàn toàn với Trầm Tố Nhi kiêu ngạo, hoàn toàn là mỹ nhân cổ điển rất dịu dàng.
“Oh……” Mộ Dung Cảnh cũng uể oải đáp một câu, kế tiếp cũng ko nói gì.
Tiếu quý phi cũng tuần theo quy củ, không dám chủ động tới gần hắn nửa bước.
Nàng rất rõ ràng, Hoàng Thượng ngoài miệng không nói, nhưng đối với những nữ nhân chủ động câu dẫn hắn thì cực kỳ phản cảm. Có ko ít tin đồn là mấy phi tần quá tự tin vào nhan sắc ở trước mặt hắn quyến rũ, kết cục ko phải bị đuổi ra khỏi cung, mà trực tiếp nhốt luôn vào lãnh cung, vĩnh viễn không có cơ hội xoay chuyển.
“Hoàng Thượng…….” Tiếng kêu mềm mại, nếu như để ý, lại giống như vô tình, mang theo một tia mê hoặc.
“Có phải lại có ai làm ái phi mất hứng?” Mộ Dung Cảnh chuyển tầm mắt sang người Tiếu quý phi thản nhiên hỏi.
“Không có. Chính là yến tiệc tối nay…… Hoàng Hậu tỷ tỷ ko đến. Thần thiếp rất lo lắng, nàng có phải chán ghét thần thiếp hay không. Trong khoảng thời gian ngắn, làm cho thần thiếp hoang mang lo sợ, khó ăn khó ngủ mà thôi. Không biết bây giờ phải làm sao mới tốt……” Tiếu quý phi ngữ khí thật ôn nhu uyển chuyển, đôi mi thanh tú mang chút ưu thương, diễm lệ làm cho người khác thương tiếc, thật khuynh thành.
Mộ Dung Cảnh khóe miệng nhấc lên cười lạnh.
Hắn thản nhiên nói: “Ái phi, muốn trẫm thay ngươi dạy dỗ Hoàng Hậu một chút hay ko?”
“Oh, không phải. Thần thiếp tuyệt đối không ý nghĩ như vậy……” Tiếu quý phi có vẻ bối rối đứng lên, định biện giải, nhưng người sáng suốt nhìn ra nàng có vẻ khẩn trương quá độ, có phải đã giả bộ quá mức hay ko?
“Người đâu!” Mộ Dung Cảnh hạ lệnh, rất nhanh Trần tổng quản đã tiến vào. “Truyền khẩu dụ của trẫm, Hoàng Hậu hành vi không đoan chính, phạt cấm rời Phượng Cung hai tháng, ko có sự cho phép của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được thăm hỏi.”
Nói phạt liền phạt, ko hề nói xuông.
Trần tổng quản nhận khẩu dụ nhanh chóng lui xuống.
Tiếu quý phi âm thầm đắc ý, tâm tư ưa hư vinh cũng được thoả mãn. Hoàng Thượng đứng về phía nàng, cũng có nghĩa trong lòng hắn nàng cũng có trọng lượng, có đúng ko? Lúc này, ai cũng nghi như vậy.
Cũng nhiều lần, nàng ở trước mặt Hoàng Thượng nói một câu, cũng bằng những phi tần khác nói mười câu, nàng đúng là được sủng ái.
Bởi vì đột nhiên đưa tới khẩu dụ.
Canh ba nửa đêm, Trầm Tố Nhi đang ngủ say bị kéo rời giường, trong lòng bất mãn đến cực điểm.
Nàng nhịn! Mắt buồn ngủ nhập nhèm, lười biếng quỳ gối xuống thảm gấm vàng hoa lệ, thật vất vả mới nghe xong Trần tổng quản nói nhảm một hồi, tạ ơn xong, trực tiếp cắm đầu xuống thảm ngủ thiếp đi.
Trần tổng quản âm thầm lắc đầu, trong lòng cũng thấy tò mò. Nghe xong khẩu dụ của Hoàng Thượng, vốn hắn còn chuẩn bị khuyên nàng vài câu đừng quá khổ sở, xem ra căn bản là dư thừa. Nhìn ko ra nàng đang khổ sở thương tâm.
Khẩu dụ này, ngược lại làm các nô tài ở Phượng Cung quỳ xuống cảm tạ trời đất.
Càng làm Trần tổng quản cảm thấy đây đúng là chỗ cổ quái, bọn nô tài cũng ko có vẻ gì lo lắng. Bởi vì thấy hiện tượng kỳ quái này, nhưng Trần tổng quản rất hiếu kỳ nhưng ko nói ra. Bình thường, phải nhớ kỹ ở trong cung—nô tài vì lòng hiếu kỳ mà vứt bỏ tính mạng ko hề ít, hắn bình thường giáo huấn bọn nô tài như vậy.
Lặng lẽ, lúc rời đi, hắn kéo một tiểu thái giám ra ngoài, hỏi hắn tại sao lại thế. Bị Hoàng Thượng phạt giam lỏng, chẳng lẽ ko thấy lo lắng khổ sở sao?
Tiểu thái giám kia, dưới uy quyền của tổng quản, đành phải phun ra sự thật: Hoàng Thượng đưa ra khẩu dụ này, lại càng tốt cho chủ tử nhà hắn. Lúc ko có khẩu dụ, chủ tử cũng chẳng nghĩ tới việc ra khỏi Phượng Cung, bình thường cũng không thích đi dự tiệc, không ai đến, nàng cao hứng còn ko đủ làm sao lại khổ sở được……
Như vậy nói ra, bị phạt căn bản là ko xem như bị phạt.
Trần tổng quản cũng cất đi tâm trạng kỳ quái trở về phục mệnh.
Lúc hắn trở về Lâm Hương Điện, Tiếu quý phi đã rời đi.
Hắn đem những gì mình thấy, những gì nghe được, nói hết ra, một chữ cũng ko thiếu cho Mộ Dung Cảnh nghe.
Mộ Dung Cảnh thần sắc không biến hóa nhiều lắm, dù sao cũng sớm dự đoán được sẽ như thế, tự nhận đã quen với chuyện kì dị của nàng nên ko ngạc nhiên nữa. Chính là trong lòng, lại nhiều nghi hoặc, nếu nói nàng diễn trò, lúc hắn ko có ở đó, nàng cũng đang diễn trò sao? Chẳng lẽ không mệt?!
Không phải diễn trò, nữ nhân kia bản tính chính là kỳ quái như vậy.
Tuyệt đối không phải diễn trò, ngày đó lần đầu tiên gặp nàng, nàng chính là vẫn cái tính tình đấy.
Nhìn không thấu! Hắn lần đầu tiên nhìn không thấu một nữ nhân.
Chỉ là vì cái gì, lúc đối mặt với nàng, tâm tính lại thành thiện lương ko giống chính mình……
Hôm sau, chuyện Hoàng Hậu bị Hoàng Thượng phạt cấm trong cung, nhanh chóng truyền khắp hậu cung.
Có người vui sướng khi người khác gặp họa, có người bất mãn, cũng có người lo lắng, thậm chí có người còn ghen ghét, bất quá đối tượng ghen tị không phải Hoàng Hậu, mà là Tiếu quý phi. Chỉ bởi vì Hoàng Hậu không tham dự tiệc sinh thần của nàng, mà bị Hoàng Thượng phạt cấm trong cung 2 tháng, qua đó có thể thấy được, Hoàng Thượng sủng ái nàng cỡ nào.
Thử hỏi, còn có ai dám đắc tội với nàng? Một người cũng ko có luôn. Chỉ có Hoàng Hậu vừa mới vào cung, mới có thể không biết sống chết đụng vào dao nhọn.
Nói ra, bây giờ Hoàng Hậu cũng không phải là của đối thủ của nàng ta. Nhìn xem, chỉ không tham gia một cái yến hội thôi, mà ngày hôm sau đã bị cấm cung? Trừng phạt tuy không nặng, nhưng đây cũng là phạt. Không đau không xót, nhưng là vấn đề tôn nghiêm cùng mặt mũitừ chuyện này mà suy ra, Hoàng Hậu nương nương thất bại thảm hại rồi.
Mà Trầm Tố Nhi vốn tưởng chuyện này chẳng có vấn đề gì, không nghĩ tới vài tên hạ nhân nghe lời đồn đãi cư tới Phượng Cung, Hoàng Hậu bị cấm cung vì đắc tội với Tiếu quý phi, càng nghiêm trọng hơn là có người đoán già đoán non, Hoàng Hậu lúc nào sẽ bị phế, hoặc là bị âm thầm “tạp tra” đi…… (*ko biết tạp tra là gì nhá nhưng chắc là âm thầm giết*)
Mọi người đều cực kỳ hoảng sở, đem sư lo lắng sợ hãi viết hết lên mặt.
Sau bữa cơm chiều, tám người cầm cung tên– mộc côn, ghế, thậm chí cái bô cũng cầm lên làm vũ khí, mỗi người đều căng thẳng thần kinh trấn thủ bên người Trầm Tố Nhi, nửa bước cũng ko rời xa.
Cho đến ban đêm, nàng phải ngủ, mấy người này vẫn trẫn thủ bên ngoài.
Trầm Tố Nhi đuổi bọn họ cũng đuổi không được, vừa buồn cười lại vừa cảm động.
Thật ra, không phải nàng ko có cảm giác căng thẳng lo lắng, mà là cảm thấy được mạng người do trời chứ ko phải do mình, chuyện gì đã định sẵn là xảy ra thì chắc chắn sẽ xảy ra, muốn trốn cũng ko thoát.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu quả thật có thích khách dám vào Phượng Cung ám sát nàng, thì bọn hắn mấy người thế này làm được cái gì?
Chỉ là thêm vài oan hồn nữa mà thôi.
Vì thế, nàng mở cửa lớn ra, để cho bọn họ vào trong phòng nghỉ tạm, ko đứng ở bên ngoài làm no muỗi.
Bọn họ do dự một chút, cuối cùng đi vào.
Phòng ngủ được chia làm 2 gian trong ngoài, ngăn cách bởi một bức tường gỗ, thông với nhau bởi cửa vòm hình bán nguyệt tinh tế.
Nam ngồi bên ngoài, nữ vào bên trong.
Liên tiếp ba ngày, không có chuyện gì đặc biệt phát sinh.
Nhưng nhóm nô tài thì lo lắng quá độ, mỗi người đều mang mắt gấu mèo.
Sáng sớm, vừa mới ăn xong điểm tâm, lại quay về ngồi hành lang, mỗi người đi đứng xiêu vẹo dựa vào lan can, hoặc là ôm cột, dựa tường, hay ngồi phịch trên mặt đất.
Trầm Tố Nhi đau lòng nhưng không biểu hiện trên mặt, mỉm cười nói: “Uhm, ăn xong đồ ăn sáng, toàn bộ đi nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần phải làm việc quét dọn, chỗ này vẫn còn sạch sẽ.”
“Nhưng mà chủ tử, nếu cấp trên đến kiểm tra……” Thái giám quản sự trong cung hoặc là nữ quan, thỉnh thoảng sẽ đến kiểm tra xem bọn họ có lười biếng hay ko. Nếu bị bắt được, sẽ bị đánh vài trượng, có khi còn bị điều đi chỗ khác.
“Không vấn đề gì, nếu các ngươi lo lắng, thì cùng nhau tới ngủ ở phòng lớn đi, đóng cửa lại, ta để ý cho.”
Tám người vừa nghe, trong lòng cảm kích, nhưng nhìn vẻ cực kỳ hứng thú của chủ tử lại có điểm quẫn.
Nô tài đi ngủ, Hoàng Hậu canh chừng, chuyện xưa nay chưa từng có.
“Chỉ là, chủ tử người……” Bọn họ vẫn chưa yên tâm.
Trầm Tố Nhi cười, hiểu được bọn họ lo lắng cái gì, tiếp tục nói: “An tâm, giữa ban ngày ban mặt thế này, sáng trưng từ trong ra ngoài, ai dám làm chuyện xấu chứ? Các ngươi ngủ đi, buổi tối ta còn phải trông cậy vào các ngươi bảo vệ ta.”
Mấy người nghĩ ngợi, thấy chủ tử nói cũng rất có lý.
Bọn họ liền vào phòng lớn, đóng cửa lại, Trầm Tố Nhi bất đắc dĩ cười khổ.
Ba ngày nay, bọn họ buổi tối lo lắng không ngủ được, ban ngày lại phải làm việc, cho đi ngủ lại còn lo lắng ko ăn nổi, sợ quan quản sự biết được. Nàng buổi tối khuyên thế nào bọn họ cũng ko đi ngủ, ngược lại làm cho bọn họ cảm động. Không thể tưởng được mình uể oải vô dụng, ở trong mắt bọn họ lại biến thành chủ tử tốt.
Hoá ra hậu cung phi tần tranh giành cấu xé lẫn nhau, bọn họ làm hạ nhân cơ bản cũng nghe được nhiều điều, nhìn cũng nhiều, ngoại trừ việc hết sức cẩn thận ko đắc tội chủ tử, còn phải thấp tha thấp thỏm sợ chủ tử phái đi làm việc hại người, nhỡ có chuyện lớn xảy ra, điều tra xuống dưới, bọn họ ko phải làm quỷ luôn sao? Ở cùng với Trầm Tố Nhi thời gian ko dài, nhưng lại nhìn ra được nàng là chủ tử tốt hiếm gặp trong cung, bọn họ cầu còn ko được, có nàng ở đây bọn họ có thể an tâm ngủ ngon giấc, an ổn sống qua ngày.
Bọn họ làm như vậy, cũng là nghĩ cho bản thân mình, mong muốn ở trong cung tìm một chỗ an toàn, tìm một cảng tránh gió mà thôi. Mấy ngày được phục vụ ở Phượng Cung, chính là thời gian an ổn nhất, vui vẻ nhất từ lúc tiến cung tới giờ của bọn họ.
Mấy người nô tài kể chuyện mà nước mắt rơi ròng ròng, trong cung đúng là chỉ có máu và nước mắt, chỉ có những người từng trải qua mới hiểu được.
Vì gia tăng sức thuyết phục, bọn họ còn đem hết mấy vết sẹo trên người cho Trầm Tố Nhi xem, mọi người đều có nhiều vết thương bị bỏng, còn có vết roi, còn có nhiều vết thương khác nữa, càng nhìn lại càng thấy thật tàn nhẫn mà.
Như Tiểu Lệ, Tiểu Xuân Nhi mười móng tay đều bị đánh đến đen sì, thảm vô cùng thê thảm.
Hoá ra trước kia các nàng xui xẻo gặp phải chủ tử ko tốt, chủ tử kia ko được sủng ái, dần dần tính cách thành lầm lì quái gở, cả ngày lấy việc tra tấn nô tài làm vui.
Lúc này, Tiểu Dong nghe đã nước mắt đầy mặt rồi, ôm Tiểu Xuân Nhi oa một tiếng, cứ gọi là hồng thuỷ ngập khắp nơi.
Khi nghe đến đó, Trầm Tố Nhi đã ko còn gì để nói nữa rồi.
Bọn họ cũng chỉ mới trên dưới 20, thấy trên người bọn họ đều là thương tích, có thể tưởng tượng cuộc sống khổ cực thế nào so với cuộc sống an nhàn của nàng, đúng là chẳng biết nói gì.
Tuy vết thương miệng đã khép lại, nhưng bóng ma ở trong lòng thì cả đời cũng ko xoá đi được.
Trầm Tố Nhi đứng ở ngoài cửa, có chút ảm đạm ngồi trên lan can hành lang, dựa người nhìn lên mãi hiên ngẩn ngơ.
Giống như cảm giác được trọng trách đặt lên vai mình càng nặng thêm.
Vốn, nàng cảm thấy chỉ cần quan tâm tới tính mạng mình, sống được là chẳng có vấn đề gì rồi, dù sao cũng sẽ không có người quan tâm, nhưng nếu có người quan tâm tới nàng, thì lại thêm khó khăn.
Trải qua chuyện của Tiếu quý phi, cũng thấy rõ được.
“Nhưng mà, ta vô dụng, ko thể bảo hộ được cho các ngươi. Mộ Dung Cảnh lấy ta vể, tựa hồ còn có mục đích khác, mục đích này, rất có thể khi làm xong hết mọi chủ ý, đến lúc đó, ta cũng chưa chắc đã có năng lực tự bảo vệ mình……”
Mỗi khi có chuyện, Trầm Tố Nhi chỉ là ko muốn suy nghĩ, nhưng ko suy nghĩ ko có nghĩa là nàng ko biết.
“Ta thật ra cũng ko phải là cảng tránh gió trong cung như các ngươi nghĩ, kỳ thật mạng sống như con sóng nhỏ, bất cứ lúc nào cũng bị cuốn đi.”
Đời người chính là bất đắc dĩ như vậy.
Dựa vào năng lực yếu ớt của một người, chuyện gì cũng ko làm được.
Nếu ngay cả bản thân còn ko tự bảo vệ được, còn muốn đi bảo hộ cho người khác, căn bản là si tâm vọng tưởng. (*mơ mộng hão huyền*)
Như vậy, trước mắt, nàng nhất định phải bảo hộ cho chính mình.
Ít nhất trong vòng ba năm này cũng cho bọn họ được sống an ổn qua ngày
Đúng lúc Trầm Tố Nhi đang trầm tư, thoáng thấy một bóng đen trên đình viện chợt hiện lên một đạo hàn quang. (*đao vung lên toé ra hàn quang ấy*)
Nháy mắt, đại não đã ý thức được sự nguy hiểm, không cần hai giây theo bản năng nhảy xuống lan can chạy trốn!
Cùng lúc đó,”Đốc đốc!” hai tiếng vang lên do mũi tên bay đến cắm vào trên cột.
Nhìn thấy trước cửa có hai thanh đao, Trầm Tố Nhi kinh hãi!
Thích khách?!
Nàng sợ hãi nghĩ muốn hô to cứu mạng, lại phát giác yết hầu cứ thắt chặt lại ko thể phát ra âm thanh. Gấp đến độ sắp khóc, muốn chạy trốn nhưng cả người chẳng có chút sức lực nào, chân cũng nhuyễn ra ko động đậy được. Lúc này nàng mới phát giác, hoá ra mình cũng rất sợ hãi. Lúc gặp phải nguy hiểm, nhưng không ai tới cứu mình.
Nàng run đến sắp ngã xuống nhưng vẫn cố dựa vào cột trụ, lấy lại một chút cảm giác an toàn.
Hoá ra nàng vẫn chỉ là một nữ nhân đáng thương chết ko minh bạch mà thôi.
Phút chốc, một bóng trắng xuất hiện trước mắt, trùm đầu, cũng che đi mặt, ngoại trừ đôi mắt, thích khách toàn thân bao kín. Trong tay nắm một thanh đoản đao (*đao nhỏ*). Trên người toả ra sát khí, ngay cả nàng ko biết chút võ công nào cũng cảm nhận được.
Lúc thích khách giơ đao muốn chém về phía nàng–
Cửa lớn đột nhiên mở ra.
“Có thích khách! A!!…” Một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, vào sáng sớm yên tĩnh cực kỳ kích thích màng tai. Mà thời điểm đó Trầm Tố Nhi cảm thấy mình chết chắc rồi, đột nhiên nghe được âm thanh này.
Tiếng thét chói tai nhất định sẽ kinh động thị vệ.
Thích khách thấy sự việc bại lộ, mặt hình như hoảng hốt, nhanh chóng bỏ trốn.
“Người nào?!” Đột nhiên, ngoài cửa một thị vệ hét lớn!
Đám thị vệ ồn ào: “Có thích khách! Mau kêu người tới! Bảo vệ Hoàng Hậu……. Bảo vệ Hoàng Hậu!”
Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến một trận hỗn loạn.
“Chủ tử!”
“Tiểu thư!”
“Nương nương……”
“Ô ô……”
Mấy nô tài vừa tỉnh giấc, lệ rơi đầy mặt vây quanh Trầm Tố Nhi.
Tiểu Dong ôm chặt nàng khóc lớn, bởi vì nàng cực kỳ hoảng sợ, vừa rồi nhìn thấy thích khách giơ đao muốn chém Trầm Tố Nhi. Một khắc đó, nàng sợ hãi đến chết đi sống lại.
Trầm Tố Nhi kinh hồn chưa bình tĩnh lại được, nước mắt cũng từ từ rơi. Vừa rồi còn nói phải bảo vệ chính mình, nhưng lúc thật sự gặp nguy hiểm, nàng căn bản là không có năng lực tự bảo hộ chính mình, sự thật lại một lần nữa chứng minh khả năng nhỏ bé của nàng.
“Tiểu thư, tiểu thư…… Ô ô, tiểu thư, thực xin lỗi. Đừng sợ, chúng ta đều bảo hộ ngươi……” Tiểu Dong cảm giác được thân thể nàng cứng ngắc, nàng nhất định rất sợ hãi.
“Chủ tử.”
“Nương nương!”
“……” Âm thanh hoảng sợ lo lắng từng người từng người nói ra.
Ở thời điểm này, bọn họ chỉ có thể cùng nhau khóc.
Nhờ có thanh âm khóc lóc của bọn họ, Trầm Tố Nhi mới thanh tỉnh một ít, định an ủi bọn họ, thanh âm run rẩy, lại chỉ có mình có thể nghe rõ, “Thật xin lỗi…… Hại các ngươi lo lắng……”
Lúc này, rất nhiều thị vệ tiến vào Phượng Cung.
Cấm quân thống lĩnh cũng kịp thời xuất hiện, lớn tiếng chỉ huy truy bắt thích khách.
“Máu! Chủ tử ngươi chảy máu rồi.” Có một cái tiểu thái giám kinh hô, khẩn trương nhìn chằm chằm cánh tay trái Trầm Tố Nhi, trên cánh tay còn cắm một tiểu phi đao, bởi vì nàng hôm nay mặc quần áo màu lam, máu nhìn ko quá rõ ràng. Nhưng lúc này nhìn kỹ, huyết đã nhuốm một tảng lớn trên quần áo, còn rơi nhỏ giọt xuống mặt đất. Mọi người cũng nhìn thấy, lại khóc ầm ĩ ko dừng được, có một thái giám lớn tuổi, lập tức nói đi mờ ngự y, người cũng chạy nhanh ra ngoài.
*******
Phượng Cung loạn thành một đoàn.
Quan một trận nguy hiểm như vậy, lập tức tất cả nô tài vội vã bề bộn, ra ra vào vào.
Trầm Tố Nhi đã được dìu đỡ vào phòng, ngơ ngơ ngác ngác, nửa nằm ở giường, nằm im để ngự y xử lý vết thương. May mà khi đao phi đến nàng đã né, ko hiện tại có khi đã xuống tới hoàng tuyền rồi.
“Hoàng Thượng giá lâm!” Bên ngoài một tiếng truyền đến.
Tất cả mọi người trong phòng đều căng thẳng quỳ xuống đất nghênh đón, sợ ko cẩn thận, chọc giận Hoàng Thượng đưa tới họa sát thân. Hoàng Hậu bị ám sát, chuyện này phảng phất có thể nhận ra Hoàng cung trong thời gian tới ko tránh khó gió tanh mưa máu.
Mộ Dung Cảnh cất bước đi vào, vẻ mặt không tốt lắm.
Hắn vốn đang ở triều sớm, nghe được tin Hoàng Hậu gặp chuyện thì rất giận dữ. Chẳng nói gì lập tức khẩn cấp chạy tới Phượng Cung. Nhìn thấy trên giường nữ nhân nó vẫn bình yên, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bất quá, hắn rất nhanh lại nhíu mày, nhìn chằm chằm cánh tay trái nàng bị thương, đáy mắt hiện lên một tia phẫn nộ.
Hắn khuôn mặt tuấn tú lạnh băng nói: “Ngự y đứng lên, tiếp tục làm việc của ngươi.”
Ngự y cung kính nói một tiếng vi thần tuân chỉ, lại tiếp tục băng bó cho Trầm Tố Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.