Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 27: Ám thương! Kinh diễm Mai viên
Phạm Khuyết
04/04/2014
Ngược lại với người nào đó đang về Phượng Cung tâm tư trầm lắng, tâm tình Mộ Dung Cảnh lại cực kỳ tốt.
Trên khuôn mặt anh tuấn là sắc mặt thư thái, có chút ôn nhu, người khác nhìn vào không còn run sợ như trước.
Hắn tâm tình rất vui vẻ, ăn cái gì cũng nhiều hơn, làm việc cũng sảng khoái.
Người có lợi nhất, tất nhiên là mấy cung nữ hầu hạ Hoàng đế, và bọn thái giám, cuối cùng cũng thể thả lỏng toàn thân.
Sáng sớm hôm sau.
Mộ Dung Cảnh đã thức dậy từ sáng sớm, tuy không ngủ được nhiều, nhưng vẫn thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn.
Hôm nay là ngày thứ nhất.
Nàng sẽ làm gì đây?
Sẽ có chuyện thú vị gì xảy ra?
Trong mắt ẩn giấu sự chờ mong.
Nhưng mà, dần dần, người nào đó sắc mặt càng ngày càng kém đi.
Lúc ăn sáng hắn nghĩ nàng sẽ đên, không có ai.
Sau khi vào triều, trở về, nghĩ nàng sẽ xuất hiện, cũng không có..
Cả buổi sáng cũng không thấy một bóng người? Sao lại thế này?
Ngọ thiện (ăn trưa), một người ăn thật là vô vị.
Ngoài cửa vẫn không thấy bóng người hắn chờ đợi.
Buổi chiều, ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, đã qua hai canh giờ, vẫn không thấy người nào đó.
“Người đâu!” Mộ Dung Cảnh không thấy, tâm tư không bình tĩnh được nữa.
Nàng đang thử thách nhẫn nại của hắn?
Bỗng chốc, Mộ Dung Cảnh bất đắc dĩ cười.
Hắn đúng là không nên xem thường Hoàng Hậu này, đương nhiên, đánh cược bắt đầu rồi, cũng chẳng có chuyện gì phát sinh.
Nàng có thể nhẫn nại, mà hắn ngay bản thân mình ngược lại lại không nhẫn nại được?
Vô hình trung, cứ như đã thua nàng một ván vậy.
Nàng sẽ đến, nhất định sẽ đến.
Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Mộ Dung Cảnh nghĩ đến đây, khóe miệng lại lần nữa nhấc lên một độ cong tuyệt mỹ.
Trần tổng quản vội vàng tiến vào, kính cẩn hỏi một câu, chờ Hoàng Thượng phân phó.
“Việc này…… Hướng Phượng Cung có động tĩnh gì hay không?” Mộ Dung Cảnh cầm tấu chương phê duyệt, rất bình tĩnh, cũng rất tuỳ hứng hỏi. Hắn càng nhìn như vô tình, càng không nóng nảy, mà trong mắt Trần tổng quản, vấn đề lại càng lớn.
Trần tổng quản trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, hướng Phượng Cung tất cả đều tĩnh lặng. Hoàng Hậu nương nương, nghe nói buổi sáng thức dậy, ăn một ít đồ ăn vặt, giống mọi hôm, đến đình trong rừng trúc nghỉ ngơi.”
“Nàng đúng thật là nhàn nhã……” Mộ Dung Cảnh phất phất tay, ý bảo Trần tổng quản lui ra ngoài.
Ban đêm, đèn trong cung đều được thắp lên.
Trong phòng lớn ở Phượng Cung, trước cửa lớn cũng treo hai ngọn đèn toả sáng.
Trong nội đường cũng thắp hai ngọn đèn dầu sáng trưng.
Trầm Tố Nhi không cần gọi, mà bọn họ cứ lúc trời bắt đầu tối là túm tụm tại đây.
Để làm gì? Chơi trò chơi, nói chuyện phiếm, nghe Trầm Tố Nhi kể những chuyện thú vị.
Nếu nàng không kể, bọn họ tất sẽ có biện pháp giày vò nàng.
Tám tên gia hỏa đã hoàn toàn không sợ nàng, nói cách khác, nàng với cái danh hiệu Hoàng Hậu đối với bọn họ càng ngày càng không dùng tới.
Chẳng có cách nào, ai kêu nàng một Hoàng Hậu mà chẳng có uy nghiêm gì chứ? Bình thường thì siêu cấp lười biếng.
Nói chuyện thì thông tục, thượng bất chính hạ tắc oai (trên không nghiêm, dưới tất loạn), nàng đã chẳng biết nói gì nữa rồi.
Về chuyện đánh cược với Mộ Dung Cảnh, Trầm Tố Nhi một chữ cũng không nhắc tới.
Không nghĩ ra, tạm thời cũng không suy nghĩ nữa, bộ dáng như chẳng có việc gì, cứ sinh hoạt như thường ngày.
Dù sao nội trong ba ngày, tam tộc Tiếu quý phi cũng chẳng có việc gì.
Còn lúc này? Trầm Tố Nhi bị đám người uy hiếp, phải kể chuyện xưa–
Cứ theo cách nói người cổ đại, thì gọi là thuyết thư (cũng là kể chuyện ấy mà).
Mà nàng trước kia ở hiện đại hay xem kịch trên TV, giờ đúng là có tác dụng.
Vốn định tùy ý kể qua loa cho xong, không ngờ–
“Tiểu thư, chúng ta muốn nghe chuyện Thạch đầu ký buổi sáng nói trong rừng trúc.”
“Phốc!” Gì gì? Tình tiết nàng cũng chẳng nhớ rõ a.
Tiểu Dong nói, chính là Thạch đầu ký của Tào Tuyết Cần (Tức là Hồng Lâu Mộng).
Trầm Tố Nhi bi thống, hôm nay nằm giữa trưa ở rừng trúc thấy nhàm chán, nhàn hạ chẳng có việc gì, liền kể chuyện Hồng Lâu Mộng cho mấy tiểu nha đầu nghe.
Không ngờ, nghe xong mê mẩn, lại còn khen rất sinh động cho người khác nghe.
Vì thế, đêm nay ai cũng chờ đợi.
Trời vừa tối, bọn họ nhàn hạ đều tụ tập lại một chỗ, quyết không nghe được kết cục thì không từ bỏ ý định. Tuy nhiên ai cũng không nói rõ ra, chỉ dùng ánh mắt cầu xin, làm Trầm Tố Nhi nổi hết cả da gà, cứ như nàng làm điều ác không dung thứ nổi vậy.
Nhưng mà Hồng Lâu Mộng dài dằng dặc, hai ba ngày kể cũng chẳng xong.
Hơn nữa, chi tiết nàng cũng chẳng nhớ rõ.
Nhưng mà, bằng trí thông minh của nàng, vẫn có thể tùy ý làm các tình tiết trong truyện phát triển ăn khớp, người nghe cũng dần dần thấy hay.
Lúc này, chín người ngồi xếp bằng trên sàn phòng sạch sẽ.
Nói được một đoạn.
“Khụ khụ, khát nước.” Trầm Tố Nhi gõ gõ vào cốc nước trống trợn, lập tức có người ân cần bưng đến một chén trà nóng. Nàng uống vài ngụm, tiếp tục khụ khụ, “Đói bụng rồi……” Ngay sau đó, đôi mắt phượng xinh đẹp tà tà quét lướt qua mọi người, bọn người ngồi dưới cũng chẳng quan tâm, hạt dưa điểm tâm vân vân, toàn bộ đều đem tới cạnh nàng, toàn bộ nàng đều đã ăn sạch sẽ.
“Chủ tử!”
“Nương nương!”
“Tiểu thư……”
Mọi người lăn trên thảm hò hét, làm mấy cái đĩa đựng mận mơ trống trơn rung lên.
Sao mà cứ đến thời khắc mấu chốt, lý do của nàng lại cứ nhiều vậy chứ? Rõ ràng là ăn nhiều như thế! Tra tấn người a!
“Không ăn hả quên đi…… Ta ngủ. Muốn biết phần sau thế nào, thỉnh lần sau phân giải đi.” Vì thế, mỗ nhân mặc kệ bọn họ kêu la gào thét, đi thẳng ra phòng lớn, bước về tẩm thất.
Sầu a, chuyện của mỗ hoàng đế, nàng lại chẳng biết làm thế nào.
Nếu không phải vì câu nói cuối cùng của Mộ Dung Cảnh, Trầm Tố Nhi lúc này khẳng định nửa bước cũng không rời xa hắn, tìm cơ hội làm hắn cười to.
Câu cuối cùng ấy, Mộ Dung Cảnh không biết, đã làm chuyện hắn chờ mong bay biến mất.
Nàng không phải nữ nhân bình thường, biết cân nhắc tình thế, cũng hiểu được lòng người.
Mộ Dung Cảnh này không dễ dàng qua cửa, mấy chiêu số bình thường khẳng định không dùng được, cho dù là hắn cười, cười thật sự lớn tiếng, rất vui vẻ, chỉ cần miệng hắn không thừa nhận, nàng vẫn bị thua.
Thế này thì cược làm gì? Càng nghĩ càng chẳng thấy có tí lợi nào.
Nếu nàng đi quấn quít lấy hắn, không phải chính là điều hắn muốn sao?
Làm trò cho hắn nhìn, không phải giống con khỉ mua vui sao, nhàm chán chết đi được!
Loại chuyện mất thể diện nàng, nàng một chút cũng chẳng muốn làm.
Hơn nữa, sống trên đời lâu như vậy, cho tới giờ vẫn chưa từng phải suy nghĩ cố gắng lấy lòng một nam nhân.
Thở dài, đêm dài đằng đẵng, phải giải quyết thế nào đây?
Quẫn!!~~ thế nào mà nhìn vào, bổn tiểu thư cứ như là cô đơn khuê phòng thế này.
Trầm Tố Nhi phải đi ngủ.
Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi tất nhiên là tới hầu hạ, còn phải tắt đèn.
Khi các nàng đang định lui ra ngoài, Trầm Tố Nhi hô Tiểu Dong ở lại.
Có một chuyện, nàng muốn hỏi.
“Tiểu thư, có chuyện gì phân phó? Hay là bí mật kể chuyện cho ta nghe?” Tiểu Dong mắt lập tức loé sáng, thần bí lại hồi hộp nói.
Nếu tiểu thư kể riêng cho nàng, lúc nữa nàng có thể trở thành thuyết thư tiên sinh kể chuyện sinh động cho đám người kia, lấy chút uy phong.
“Quên đi! Muốn nghe kể chuyện ngày mai kể. Đúng rồi, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ta nghe người ta nói tới…… Tư Mã Lạc?” Trầm Tố Nhi hỏi kín đáo, giống như đang thử dò xét, rất cẩn thận nhỏ giọng hỏi.
Nếu như tuỳ tiện nhắc tới, hoặc nghe người khác nhắc tới, không thể hiện ra là mình không biết người này.
Nếu nàng nói thẳng là không biết, mà chủ nhân trước của thân thể này lại biết thì sao?
Không phải sẽ làm Tiểu Dong nghi ngờ sao?
Miễn cho phát sinh thêm nhiều chuyện, vẫn là cẩn thận một chút thì hơn, có khi còn tránh được mấy chuyện phiền toái.
Tiểu Dong nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Tư Mã Lạc? Là ai? Chưa từng nghe qua.”
Trầm Tố Nhi tuy vẻ mặt thản nhiên chẳng có chuyện gì, nhưng mắt vẫn âm thầm lưu ý từng biến hoá trên mặt Tiểu Dong, thấy biểu hiện của nàng thật sự là không biết người này. “Tiểu Dong, ngươi không biết sao?”
“Không biết.”
“Chưa từng nghe nói qua?”
“Không a. Tiểu thư, người hỏi chuyện này để làm gì?”
“Tò mò thôi, Hoàng Thượng nhắc tới người đó.”
Lập tức, Tiểu Dong tinh thần phấn chấn, ánh mắt toả sáng kia, giống như đang nói Trầm Tố Nhi đắc sủng.
Trầm Tố Nhi chẳng buồn giải thích. Nhưng nhìn bộ dáng, Tiểu Dong đúng là không biết.
Cho Tiểu Dong lui ra ngoài.
Nàng nằm trên giường lăn trái lăn phải, mắt cứ mở trừng trừng, muốn ngủ cũng khó, hơn nữa, đầu còn thanh tỉnh hơn cả ban ngày.
Việc này phải hỏi ai đây?
Nàng nghĩ kỹ trong cung có ai biết được người này không–
Sơ Tuyết?
Người Mộ Dung Cảnh biết, thân là đệ đệ Sơ Tuyết chắc hẳn phải biết? Không chắc chắn.
Sơ Tuyết tĩnh dưỡng trong cung đã nhiều năm, cũng chẳng chắc đã từng nghe nói qua.
Còn một người có khả năng rất lớn là biết, chính là thống lĩnh cấm quân Trần Thủ.
Trần Thủ là thống lĩnh, lại xem như thị vệ bên người Mộ Dung Cảnh, hẳn là biết nhiều chuyện.
Nhưng mà nàng do dự, có nên tới hỏi hắn hay không.
Đến hỏi Trần Thủ tất nhiên so với hỏi Sơ Tuyết là tốt hơn, nhưng mà– Trầm Tố Nhi cũng có cố kị của mình.
Trần Thủ thân là thị vệ bên người Hoàng đế, tất cả mọi sự tình mật thiết của Hoàng đế, cơ bản là cấm kỵ.
Nàng không biết cái người Tư Mã Lạc này, có được tính là cấm kỵ của Hoàng đế không.
Xem ra, muốn hỏi còn phải tìm một cơ hội tốt.
Quên đi, hiện tại việc đáng cược với Hoàng đế còn giải quyết chưa xong, những chuyện còn lại cứ vứt qua một bên đã.
Nghĩ đến Sơ Tuyết, tất nhiên không quên chuyện từng đáp ứng tới chỗ hắn thưởng hoa mai.
Trầm Tố Nhi nghĩ đến Sơ Tuyết, khóe miệng thản nhiên nhếch lên một ý cười.
Khí tức trên người Sơ Tuyết rất là trong sáng, trong số những người nàng từng gặp qua, dường như là người không bị ô nhiễm nhất, nói chuyện với hắn rất thoải mái, rất tự nhiên, tâm tư cũng tĩnh lặng, không cần đoán, cũng không cần phòng bị.
Lúc này hắn đang làm gì nhỉ?
Bất chợt, Trầm Tố Nhi nghe thấy tiếng tiêu du dương từ xa vọng đến.
Trong trời đêm tĩnh lặng lại càng rõ ràng.
Tới đây ở lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy.
Nhàm chán, lại không ngủ được.
Tiếng tiêu này vừa vọng đến, đã thấy hay, nghe được tâm tư bình thản.
Phi tần nào lớn mật thế có can đảm thổi tiêu? Có phải cô đơn trong thâm cung?
Dù sao, đây cũng coi là một biện pháp, nếu may mắn, còn có thể hấp dẫn sự chú ý của đế vương.
Đương nhiên điều kiện là tiếng tiêu phải vọng được tới thẩm cung của Hoàng đế cơ.
Nghe nói, nghe âm nhạc làm người ta dễ ngủ, còn có tác dụng an thần.
Chẳng biết đối với người khác thì thế nào, đối với Trầm Tố Nhi thì đặc biệt hữu hiệu.
Nghe tiếng tiêu, dần dần rơi vào giấc ngủ……
Ngày hôm sau tỉnh lại.
Tất cả mọi thứ đều bình thường.
Sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người đều vội rời đi.
Trầm Tố Nhi một mình ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Cảm thấy hôm nay hẳn là nơi tới chỗ Mộ Dung Cảnh, nếu may mắn có thể tìm được sơ hở gì của hắn.
Nhưng mà ngẫm lại, vô ích, không thể dùng biện pháp tầm thường.
Hắn rất giảo hoạt.
Theo cách nói của hắn, cho dù hắn cười lăn lộn trên mặt đất, chỉ cần hắn vẫn nói, cười không thoải mái, vẫn là thua a. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chẳng thấy có cơ hội thắng.
Phải là hắn cam tâm tình nguyện nói cao hứng, thật sự rất…… rất rất khó!
Trầm Tố Nhi biết trong ba ngày này là được tự do ra vào.
Phút chốc, cái này sao lại quên chứ? Hôm qua đúng là quá lãng phí, còn hai ngày, đi dạo điên cuồng khắp Hoàng cung cũng được, tìm xem Mai viện ở chỗ nào? Hơn nữa Mộ Dung Cảnh đáp ứng một ngày, lại thành ba ngày.
Không phải ba ngày này đều có thể tới chỗ Sơ Tuyết thưởng mai sao?
Còn nghĩ gì nữa, đúng là không tồi a, một bên nghĩ đối sách, một bên cùng Sơ Tuyết uống rượu ngắm mai, đúng là cuộc sống nhàn nhã đáng mơ ước.
“H ha!……”
Trầm Tố Nhi cười như mở cờ trong bụng, mình đúng là ngốc mà.
Sao có thể vì mấy chuyện phàm tục, lại làm mình mang dáng vẻ như có bệnh, buồn buồn không vui chứ?
Con người a, có khi mong muốn nhiều, cũng chỉ là tự tìm phiền não thôi.
Vừa mới bước ra khỏi cửa, nàng thoải mái hít sâu một hơi, thản nhiên cười cười!
“Tiểu Xuân Nhi!” Trầm Tố Nhi kích động hô to.
“Chủ tử!” Tiểu Xuân Nhi rất nhanh tiến lại, cười hỏi, “Chủ tử, tìm nô tì có chuyện gì phân phó?” Nàng trong mắt lộ ra hưng phấn. Chủ tử lần đầu tiên xuất môn, không phải kêu Tiểu Dong, mà là kêu nàng Tiểu Xuân Nhi.
Trầm Tố Nhi cười nhẹ trong suốt, thần bí nói: “Mang ta tới một chỗ.”
“Chỗ nào?”
“Mai viện.”
“A??…… Chỗ Tam vương gia ở?” Kinh ngạc! Còn có chút khó xử.
“Đúng!” Nghi hoặc, sao lại có phản ứng này.
“Chủ tử, bình thường Hoàng Thượng có lệnh, phi tần trong cung…… Không thể tùy tiện tới quấy rầy Tam Vương gia tĩnh dưỡng. Ngài đã hỏi ý Hoàng Thượng chưa?” Tiểu Xuân Nhi lo lắng chủ tử lại làm ra chuyện gì, vất vả lắm mới được Hoàng Thượng chú ý, lại làm Hoàng Thượng mất hứng thì đúng là phiền toái.
Trầm Tố Nhi có chút khó xử.
Có ý tứ gì?
Muốn gặp Sơ Tuyết, còn phải hỏi qua hắn?!
“Chẳng can hệ. Ta là Hoàng Hậu, không phải phi tần. Cấp bậc không giống, cho nên a, không tính là hạn chế.” Trầm Tố Nhi cười ha ha, lý do này đúng là không tồi. Hơn nữa, Mộ Dung Cảnh cũng nói qua, trong ba ngày không trách tội.
“Dạ. Muốn nô tỳ kêu kiệu tới không?”
“Không cần. Đi bộ thôi, trên đường đi còn muốn ngắm cảnh đẹp trong cung.”
“Dạ” Tiểu Xuân Nhi có chút bất an, nhưng vẫn dẫn Trầm Tố Nhi đi về phía Mai viện.
Trầm Tố Nhi nhìn ra Tiểu Xuân Nhi bất an, nhưng chẳng lưu ý.
Dần dần đích, nàng đã hiểu.
Đúng là, không đi qua không biết đường dài, đi rồi mới biết từ Phượng Cung tới Mai viện đúng là bà nó không phải xa bình thường!
Tuy nhiên cảnh đẹp người đẹp trong cung, các cung nữ xinh đẹp thướt tha yêu kiều mỗi người một vẻ, nhưng mà chân mỏi không chịu nổi. Đi qua một canh giờ chưa không biết? Nếu sớm biết Mai viện cách Phượng Cung xa như vậy a, đánh chết nàng cũng chẳng đi bộ.
Ô ô……
Tính sai! Cự tuyệt Tiểu Xuân Nhi gọi kiệu, kết quả…, giờ có cái ghế kiệu cũng được.
Bình thường Sơ Tuyết tới Phượng Cung, có phải cũng đi bộ xa như vậy sao?
Không đúng, hẳn là có cái gì đưa tới.
Là cái gì, nàng cũng chưa nhìn thấy qua.
Tiểu tử kia còn thường xuyên nói tiện đường đi qua a, rõ ràng là lấy cớ, chỗ đó thì tiện đường cái gì a?!
“Chủ tử, có phải đi mệt rồi hay không?” Tiểu Xuân Nhi đỡ tay nàng.
“Sắp đến chưa?”Trầm Tố Nhi thở hổn hển.
Tiểu Xuân Nhi nhìn nhìn phía trước, lại nhìn khắp bốn phía xung quanh, “Còn một chút nữa. Bởi vì Mai viên được xây cách biệt, nên cách xa các cung điện khác, đi đường nào cũng xa.”
“Mai viên? Không phải Mai viện sao?” Hỏi ra, Trầm Tố Nhi mới biết nàng hỏi một vấn đề thật ngốc. (viên: chỗ ở có sân rộng, viện: một cái sân thôi)
Tiểu Xuân Nhi cười cười, “Mai viện, cũng kêu là Mai viên. Nơi đó nghe nói trồng rất nhiều Tuyết Mai. Mùa đông nở rộ. Nhưng mà, người bình thường không được phép tới. Nô tì…… Cũng chỉ có thể đưa người tới cửa thôi.”
“Ta biết.” Trầm Tố Nhi mỉm cười, “Hai ngày này, mặc kệ ta làm chuyện gì, Hoàng Thượng đã nói sẽ không trách tội, tiến vào Mai Viên, đúng là việc nhỏ.”
“Thật sao?”
“Uh……”
Trầm Tố Nhi nâng cao tinh thần.
Cảm thấy mệt, có vài phần cũng là vì người nào đó suốt ngày nằm.
Nghĩ đến lúc nữa gặp Sơ Tuyết, có phải làm hắn kinh hỉ không?
Tưởng tượng hắn cười thuần khiết như một hài tử, mệt một chút cũng thấy đáng.
Mà, bởi vì người nào đó tâm tình chuyển biến, cho nên chẳng bao lâu sau, đã đến một đại viện.
Trên bờ tường cao lộ ra vài nhanh cây hàn mai, nhìn đặc biệt kiều diễm.
“Người ta nói hồng hạnh ra tường, hồng mai cũng ra tường…… Ha ha.” Nàng bước chậm nhìn thấy mấy nhành mai trên bờ tường cười nhẹ.
Ám thương! Mai viên kinh diễm8
“Chủ tử, người đang nói gì?” Bởi vì thanh âm quá nhỏ, Tiểu Xuân Nhi không nghe rõ ràng.
Lúc này, hai người đứng trước một cửa vòm lớn kiểu cổ hình bán nguyệt, cánh cửa khép hờ, lộ ra khe hở mơ hồ có thể thấy được hoa mai.
Phía trên khắc hoa, hai chữ “Mai viên” được trang trí hoa quý túc mục (đẹp đẽ trang nghiêm).
Trầm Tố Nhi thu hồi ánh mắt, điềm đạm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc vô cùng nhu hoà, hoa mai cũng phải thất sắc. Nhẹ nói: “Không có gì. Đúng rồi, ngươi về Phượng Cung trước, trưa ta không về dùng bữa.” Chắc chỗ này của Sở Tuyết cũng có cơm ăn chứ.
“Dạ. Quá trưa có cần phía người tới đón người không?” Tiểu Xuân Nhi lo lắng mắt nhìn nhìn Trầm Tố Nhi di di đôi hài dưới chân.
Trầm Tố Nhi tưởng tượng, có kiệu đưa về còn tốt hơn nhiều so với đi bộ, vì thế gật gật đầu.
Tiểu Xuân Nhi nhìn Trầm Tố Nhi bước vào Mai viên, qua cánh cửa, đến khi không thấy bóng dáng nàng nữa mới xoay người quay về.
Trầm Tố Nhi vừa mới bước vào đã ngửi thấy thoang thoảng mùi hương Hàn mai, nhìn thấy cảnh trước mắt mà ngây người.
Toàn bộ viên là rừng Hàn mai, đan xen đẹp đẽ, nhìn cứ tưởng là sắp xếp tuỳ ý, nhìn kỹ thì thấy rất tỉ mỉ.
Sáng sớm, mặt trời mùa đông sáng nhẹ, hoa mai băng thanh ngọc khiết, u nhã mỏng manh, nhẹ lay động trong gió, từng đoá từng đoá yêu kiều.
Trong gió có mùi hương, đúng là tiên cảnh hoa mai.
Nhưng mà nhìn không thấy lầu các a, quay đầu xem cửa vào, tường cao kéo dài hai bên.
Nơi này ngoại trừ cây hoa mai, thì vẫn là cây hoa mai.
Chỉ là một mảnh rừng mai? Không phải viện sao?
Lúc này, Trầm Tố Nhi mới nhớ tới, chữ bên ngoài cửa là– Mai viên.
Mà Tiểu Xuân Nhi cũng nói, Mai viện, kỳ thật chính là Mai viên.
Thế Sơ Tuyết nghỉ ngơi ở đâu? Người đâu rồi?
Cũng may, gần đó có một con đường nhỏ bằng đá uốn lượn, xa xa nhìn lại, đi thẳng vào sâu trong rừng mai.
Nàng rất tự nhiên bước vào bên trong.
Quả nhiên đi gần hết hành lang, nhìn thấy một lầu các nhỏ trang trí thanh nhã.
Xung quanh lầu các, thuần một màu Lan quân tử, qua đó có thể thấy được chủ nhân là người yêu thích các loại hoa.
(Đây là Lan quân tử nhé
Chưa đến lúc hoa nở, cho nên không biết màu hoa.
Nơi này, thanh u tĩnh lặng, làm cho người ta cảm thấy ôn hoà khó nói.
Trầm Tố Nhi liếc mắt một cái, lập tức thích chỗ này, so với Phượng Cung lại càng thích hơn.
Trước cửa có bậc thanh, dưới mái hiên, đặt một giường nhỏ để nằm nghỉ.
Chỉ cần nhìn lướt qua một lượt, Trầm Tố Nhi lập tức cảm thấy mình vĩnh viễn cũng không muốn dời mắt đi–
Từng dải hoa đàn mộc rủ trên nhuyễn tháp (giường nhỏ), một thiếu niên nửa nằm bên trên thanh nhã thoát tục, thân người thon dài, bên ngoài khoác một áo lông trắng như tuyết, không biết đã nằm bao lâu, mà áo trượt ra lộ một khoảng ngực. Mái tóc đen tuyền không buộc búi như một thác nước chảy xuống nhuyễn tháp, tô xuyết cho dung nhan tuấn mỹ vô song, tĩnh lặng bình yên, giống như một bức tranh thuỷ mặc mờ ảo. (ôi, nước miếng chảy ròng ròng, ta mà thấy người thật thế này có mà nhảy bổ vào rồi chậc chậc)
Tuyệt mỹ! Tuyệt thế!
Hoài nghi có phải mình đi nhầm vào chốn tiên cảnh không, mà dung mạo tiên nhân kia lại cực kỳ rung động!
Lần đầu tiên!
Chân chính lần đầu tiên!
Mới thật sự nhìn kỹ Sơ Tuyết.
Thật sự rất đẹp!
Tình cảnh này, đẹp đến mức Trầm Tố Nhi tìm tới nát óc cũng chẳng tìm được từ nào có thể hình dung ra cảnh này.
“Sơ Tuyết, thật sự là Sơ Tuyết sao?” Thì thào, không thể tin được.
Không thể tưởng tượng được, thiếu niên trước mắt lại là thiếu niên hôm lần đầu gặp mặt.
Cá tính, khí chất kém xa, cảm giác hoàn toàn không giống a, quả nhiên ở chung lâu mới thấy được toàn bộ vẻ đẹp.
Bỗng chốc, mắt Sơ Tuyết động đậy, chậm rãi mở mắt ra, chớp chớp mắt cho thích ứng được với ánh sáng, nhẹ nhàng nhìn về người từ xa đi tới–
Chỉ liếc mắt một cái!
Hắn cả người ngẩn ra, ngay sau đó, từ trên nhuyễn tháp ngồi bật dậy!
Lập tức hai tay dụi dụi mắt như không dám tin.
“Tiểu Tố Nhi……” Có phải đang nằm mộng hay không?
Trong mộng có một người đứng trong rừng mai, mờ ảo nhìn mình cười?!
Hắn ngây ngốc…… si ngốc nhìn nàng, trong ánh mắt ôn nhu hàm chứa tình ý nồng đậm.
“Tiểu Tam, nhìn thấy ta sao không chào hỏi?” Trầm Tố Nhi thanh tú bước từng bước nhỏ về phía hắn. Trong thâm tâm nhảy một cái, khi tới gần đồ vật siêu cấp mĩ, không tránh khỏi có chút hưng phấn. Đặc biệt là mái tóc đen tuyền buông xoã, sao mà càng nhìn càng thấy tuấn mỹ tuyệt thế……
Nghe thấy thanh âm, Sơ Tuyết hoàn toàn thanh tỉnh!
Chẳng tới ba giây, khuôn mặt tuấn tú của hắn nhuộm đỏ!
Vừa rồi suy nghĩ gì thế chứ? Lại còn nghĩ vẫn trong mộng.
Lúc Sơ Tuyết vẫn âm thầm ăn năn, thì Trầm Tố Nhi đã bước lên bậc thang, nhanh đến trước mặt hắn.
“Tiểu Tố Nhi……” Hắn nhanh chóng đứng dậy, quá mức nhanh chóng, lại làm áo khoác trắng như tuyết rơi xuống đất, không chút nghĩ ngợi cúi đầu nhặt lên, mà nàng cũng đang có ý nghĩ như thế, cũng cúi người nhặt lên, vì thế không hẹn mà cùng nhau cúi đầu!
–Bang!
Hai đầu đụng nhau.
“Ai yêu! Đau đau đau a!……” Trầm Tố Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, hai tay giữ trán xoa xoa.
Sơ Tuyết cũng đau, nhưng mà đau lòng nhiều hơn.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, đều là ta không tốt.” Hắn chạy nhanh tới giúp nàng xem xét, thấy trên cái trán trắng nõn mơ hồ có một vệt đỏ nhỏ, lo lắng lại hối hận, vội vàng thổi thổi, nhu nhu xoa.
Trầm Tố Nhi giật mình.
Hắn quan tâm, chung quy lại làm nàng thấy chua xót.
Giống như tận đáy lòng vẫn luôn có một gốc rễ, đã bao lâu rồi không có người quan tâm ta như thế?
Không ai có thể cho nàng loại cảm giác này, là cảm giác của người thân trong gia đình.
Tiểu Dong bọn họ cũng chỉ là đối tốt với nàng mà thôi, nhưng mà, nàng chẳng có cách nào mở tâm trước mặt bọn họ.
Nàng không biết……
Hoá ra mình lại yếu ớt như vậy.
“Thực xin lỗi! Đừng khóc……” Sơ Tuyết quýnh lên! (Làm nũng với soái ca >”
Nhìn thấy nàng rơi xuống từng giọt nước mắt, lại bị doạ tới tay chân lúng túng.
“Tiểu Tố Nhi, đừng dọa ta, có phải đau lắm hay không! Ta cho người tìm ngự y tới, chờ ta!” Nói xong, Sơ Tuyết vừa mới quay người rời đi, lại bị nàng giữ lại.
Ngay sau đó, nàng chậm rãi tới gần hắn, đầu đặt trên vai hắn.
Lặng yên không tiếng động, không nói gì, cũng không nháo.
Nàng chỉ muốn tĩnh lặng một chút, hưởng thụ một chút ấm áp được người khác quan tâm.
Bởi vì lòng của nàng– thật sự rất lạnh.
Vẫn lạnh như băng vậy, kể cả có mướt mồ hôi nóng, lòng của nàng vẫn lạnh như băng, không có ấm áp, không chút cảm giác ấm áp…… Vì thế, nàng mới có thể dưỡng thành cá tính ngày hôm nay, cái gì cũng không để ý, cái gì cũng không muốn hỏi, ngày nào cũng như nửa sống nửa chết, uể oải tiêu cực, trốn tránh.
Đúng! Chẳng có cái gì là tiêu sái, cũng chẳng có cái gì là vân đạm phong thanh, chỉ là một phương thức trốn tránh thôi.
Một cuộc sống hoa lệ của nàng chỉ là cuộc sống tiêu cực.
Sơ Tuyết cả người cứng đờ–
Không động đậy, cũng không dám động đậy.
Thật muốn đưa hai tay ôm lấy nàng, nhưng trong thâm tâm lại thống khổ đấu tranh.
Nàng là Hoàng hậu của Bắc Uyển Quốc, là thê tử của hoàng huynh, là hoàng tẩu của hắn!
Thống hận thân phận này, thống hận khoảng cách giữa hai người!
Hận–
Tại sao gặp nhau trễ như vậy?
Thâm tâm một mực thống khổ, chôn sâu tình ý không để ai biết, cũng không dám để người ấy biết, che dấu, sợ hãi sẽ lộ ra.
Mà giờ khắc này, hắn cảm thấy đau khổ muốn chết……
Trên khuôn mặt anh tuấn là sắc mặt thư thái, có chút ôn nhu, người khác nhìn vào không còn run sợ như trước.
Hắn tâm tình rất vui vẻ, ăn cái gì cũng nhiều hơn, làm việc cũng sảng khoái.
Người có lợi nhất, tất nhiên là mấy cung nữ hầu hạ Hoàng đế, và bọn thái giám, cuối cùng cũng thể thả lỏng toàn thân.
Sáng sớm hôm sau.
Mộ Dung Cảnh đã thức dậy từ sáng sớm, tuy không ngủ được nhiều, nhưng vẫn thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn.
Hôm nay là ngày thứ nhất.
Nàng sẽ làm gì đây?
Sẽ có chuyện thú vị gì xảy ra?
Trong mắt ẩn giấu sự chờ mong.
Nhưng mà, dần dần, người nào đó sắc mặt càng ngày càng kém đi.
Lúc ăn sáng hắn nghĩ nàng sẽ đên, không có ai.
Sau khi vào triều, trở về, nghĩ nàng sẽ xuất hiện, cũng không có..
Cả buổi sáng cũng không thấy một bóng người? Sao lại thế này?
Ngọ thiện (ăn trưa), một người ăn thật là vô vị.
Ngoài cửa vẫn không thấy bóng người hắn chờ đợi.
Buổi chiều, ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, đã qua hai canh giờ, vẫn không thấy người nào đó.
“Người đâu!” Mộ Dung Cảnh không thấy, tâm tư không bình tĩnh được nữa.
Nàng đang thử thách nhẫn nại của hắn?
Bỗng chốc, Mộ Dung Cảnh bất đắc dĩ cười.
Hắn đúng là không nên xem thường Hoàng Hậu này, đương nhiên, đánh cược bắt đầu rồi, cũng chẳng có chuyện gì phát sinh.
Nàng có thể nhẫn nại, mà hắn ngay bản thân mình ngược lại lại không nhẫn nại được?
Vô hình trung, cứ như đã thua nàng một ván vậy.
Nàng sẽ đến, nhất định sẽ đến.
Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Mộ Dung Cảnh nghĩ đến đây, khóe miệng lại lần nữa nhấc lên một độ cong tuyệt mỹ.
Trần tổng quản vội vàng tiến vào, kính cẩn hỏi một câu, chờ Hoàng Thượng phân phó.
“Việc này…… Hướng Phượng Cung có động tĩnh gì hay không?” Mộ Dung Cảnh cầm tấu chương phê duyệt, rất bình tĩnh, cũng rất tuỳ hứng hỏi. Hắn càng nhìn như vô tình, càng không nóng nảy, mà trong mắt Trần tổng quản, vấn đề lại càng lớn.
Trần tổng quản trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, hướng Phượng Cung tất cả đều tĩnh lặng. Hoàng Hậu nương nương, nghe nói buổi sáng thức dậy, ăn một ít đồ ăn vặt, giống mọi hôm, đến đình trong rừng trúc nghỉ ngơi.”
“Nàng đúng thật là nhàn nhã……” Mộ Dung Cảnh phất phất tay, ý bảo Trần tổng quản lui ra ngoài.
Ban đêm, đèn trong cung đều được thắp lên.
Trong phòng lớn ở Phượng Cung, trước cửa lớn cũng treo hai ngọn đèn toả sáng.
Trong nội đường cũng thắp hai ngọn đèn dầu sáng trưng.
Trầm Tố Nhi không cần gọi, mà bọn họ cứ lúc trời bắt đầu tối là túm tụm tại đây.
Để làm gì? Chơi trò chơi, nói chuyện phiếm, nghe Trầm Tố Nhi kể những chuyện thú vị.
Nếu nàng không kể, bọn họ tất sẽ có biện pháp giày vò nàng.
Tám tên gia hỏa đã hoàn toàn không sợ nàng, nói cách khác, nàng với cái danh hiệu Hoàng Hậu đối với bọn họ càng ngày càng không dùng tới.
Chẳng có cách nào, ai kêu nàng một Hoàng Hậu mà chẳng có uy nghiêm gì chứ? Bình thường thì siêu cấp lười biếng.
Nói chuyện thì thông tục, thượng bất chính hạ tắc oai (trên không nghiêm, dưới tất loạn), nàng đã chẳng biết nói gì nữa rồi.
Về chuyện đánh cược với Mộ Dung Cảnh, Trầm Tố Nhi một chữ cũng không nhắc tới.
Không nghĩ ra, tạm thời cũng không suy nghĩ nữa, bộ dáng như chẳng có việc gì, cứ sinh hoạt như thường ngày.
Dù sao nội trong ba ngày, tam tộc Tiếu quý phi cũng chẳng có việc gì.
Còn lúc này? Trầm Tố Nhi bị đám người uy hiếp, phải kể chuyện xưa–
Cứ theo cách nói người cổ đại, thì gọi là thuyết thư (cũng là kể chuyện ấy mà).
Mà nàng trước kia ở hiện đại hay xem kịch trên TV, giờ đúng là có tác dụng.
Vốn định tùy ý kể qua loa cho xong, không ngờ–
“Tiểu thư, chúng ta muốn nghe chuyện Thạch đầu ký buổi sáng nói trong rừng trúc.”
“Phốc!” Gì gì? Tình tiết nàng cũng chẳng nhớ rõ a.
Tiểu Dong nói, chính là Thạch đầu ký của Tào Tuyết Cần (Tức là Hồng Lâu Mộng).
Trầm Tố Nhi bi thống, hôm nay nằm giữa trưa ở rừng trúc thấy nhàm chán, nhàn hạ chẳng có việc gì, liền kể chuyện Hồng Lâu Mộng cho mấy tiểu nha đầu nghe.
Không ngờ, nghe xong mê mẩn, lại còn khen rất sinh động cho người khác nghe.
Vì thế, đêm nay ai cũng chờ đợi.
Trời vừa tối, bọn họ nhàn hạ đều tụ tập lại một chỗ, quyết không nghe được kết cục thì không từ bỏ ý định. Tuy nhiên ai cũng không nói rõ ra, chỉ dùng ánh mắt cầu xin, làm Trầm Tố Nhi nổi hết cả da gà, cứ như nàng làm điều ác không dung thứ nổi vậy.
Nhưng mà Hồng Lâu Mộng dài dằng dặc, hai ba ngày kể cũng chẳng xong.
Hơn nữa, chi tiết nàng cũng chẳng nhớ rõ.
Nhưng mà, bằng trí thông minh của nàng, vẫn có thể tùy ý làm các tình tiết trong truyện phát triển ăn khớp, người nghe cũng dần dần thấy hay.
Lúc này, chín người ngồi xếp bằng trên sàn phòng sạch sẽ.
Nói được một đoạn.
“Khụ khụ, khát nước.” Trầm Tố Nhi gõ gõ vào cốc nước trống trợn, lập tức có người ân cần bưng đến một chén trà nóng. Nàng uống vài ngụm, tiếp tục khụ khụ, “Đói bụng rồi……” Ngay sau đó, đôi mắt phượng xinh đẹp tà tà quét lướt qua mọi người, bọn người ngồi dưới cũng chẳng quan tâm, hạt dưa điểm tâm vân vân, toàn bộ đều đem tới cạnh nàng, toàn bộ nàng đều đã ăn sạch sẽ.
“Chủ tử!”
“Nương nương!”
“Tiểu thư……”
Mọi người lăn trên thảm hò hét, làm mấy cái đĩa đựng mận mơ trống trơn rung lên.
Sao mà cứ đến thời khắc mấu chốt, lý do của nàng lại cứ nhiều vậy chứ? Rõ ràng là ăn nhiều như thế! Tra tấn người a!
“Không ăn hả quên đi…… Ta ngủ. Muốn biết phần sau thế nào, thỉnh lần sau phân giải đi.” Vì thế, mỗ nhân mặc kệ bọn họ kêu la gào thét, đi thẳng ra phòng lớn, bước về tẩm thất.
Sầu a, chuyện của mỗ hoàng đế, nàng lại chẳng biết làm thế nào.
Nếu không phải vì câu nói cuối cùng của Mộ Dung Cảnh, Trầm Tố Nhi lúc này khẳng định nửa bước cũng không rời xa hắn, tìm cơ hội làm hắn cười to.
Câu cuối cùng ấy, Mộ Dung Cảnh không biết, đã làm chuyện hắn chờ mong bay biến mất.
Nàng không phải nữ nhân bình thường, biết cân nhắc tình thế, cũng hiểu được lòng người.
Mộ Dung Cảnh này không dễ dàng qua cửa, mấy chiêu số bình thường khẳng định không dùng được, cho dù là hắn cười, cười thật sự lớn tiếng, rất vui vẻ, chỉ cần miệng hắn không thừa nhận, nàng vẫn bị thua.
Thế này thì cược làm gì? Càng nghĩ càng chẳng thấy có tí lợi nào.
Nếu nàng đi quấn quít lấy hắn, không phải chính là điều hắn muốn sao?
Làm trò cho hắn nhìn, không phải giống con khỉ mua vui sao, nhàm chán chết đi được!
Loại chuyện mất thể diện nàng, nàng một chút cũng chẳng muốn làm.
Hơn nữa, sống trên đời lâu như vậy, cho tới giờ vẫn chưa từng phải suy nghĩ cố gắng lấy lòng một nam nhân.
Thở dài, đêm dài đằng đẵng, phải giải quyết thế nào đây?
Quẫn!!~~ thế nào mà nhìn vào, bổn tiểu thư cứ như là cô đơn khuê phòng thế này.
Trầm Tố Nhi phải đi ngủ.
Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi tất nhiên là tới hầu hạ, còn phải tắt đèn.
Khi các nàng đang định lui ra ngoài, Trầm Tố Nhi hô Tiểu Dong ở lại.
Có một chuyện, nàng muốn hỏi.
“Tiểu thư, có chuyện gì phân phó? Hay là bí mật kể chuyện cho ta nghe?” Tiểu Dong mắt lập tức loé sáng, thần bí lại hồi hộp nói.
Nếu tiểu thư kể riêng cho nàng, lúc nữa nàng có thể trở thành thuyết thư tiên sinh kể chuyện sinh động cho đám người kia, lấy chút uy phong.
“Quên đi! Muốn nghe kể chuyện ngày mai kể. Đúng rồi, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ta nghe người ta nói tới…… Tư Mã Lạc?” Trầm Tố Nhi hỏi kín đáo, giống như đang thử dò xét, rất cẩn thận nhỏ giọng hỏi.
Nếu như tuỳ tiện nhắc tới, hoặc nghe người khác nhắc tới, không thể hiện ra là mình không biết người này.
Nếu nàng nói thẳng là không biết, mà chủ nhân trước của thân thể này lại biết thì sao?
Không phải sẽ làm Tiểu Dong nghi ngờ sao?
Miễn cho phát sinh thêm nhiều chuyện, vẫn là cẩn thận một chút thì hơn, có khi còn tránh được mấy chuyện phiền toái.
Tiểu Dong nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Tư Mã Lạc? Là ai? Chưa từng nghe qua.”
Trầm Tố Nhi tuy vẻ mặt thản nhiên chẳng có chuyện gì, nhưng mắt vẫn âm thầm lưu ý từng biến hoá trên mặt Tiểu Dong, thấy biểu hiện của nàng thật sự là không biết người này. “Tiểu Dong, ngươi không biết sao?”
“Không biết.”
“Chưa từng nghe nói qua?”
“Không a. Tiểu thư, người hỏi chuyện này để làm gì?”
“Tò mò thôi, Hoàng Thượng nhắc tới người đó.”
Lập tức, Tiểu Dong tinh thần phấn chấn, ánh mắt toả sáng kia, giống như đang nói Trầm Tố Nhi đắc sủng.
Trầm Tố Nhi chẳng buồn giải thích. Nhưng nhìn bộ dáng, Tiểu Dong đúng là không biết.
Cho Tiểu Dong lui ra ngoài.
Nàng nằm trên giường lăn trái lăn phải, mắt cứ mở trừng trừng, muốn ngủ cũng khó, hơn nữa, đầu còn thanh tỉnh hơn cả ban ngày.
Việc này phải hỏi ai đây?
Nàng nghĩ kỹ trong cung có ai biết được người này không–
Sơ Tuyết?
Người Mộ Dung Cảnh biết, thân là đệ đệ Sơ Tuyết chắc hẳn phải biết? Không chắc chắn.
Sơ Tuyết tĩnh dưỡng trong cung đã nhiều năm, cũng chẳng chắc đã từng nghe nói qua.
Còn một người có khả năng rất lớn là biết, chính là thống lĩnh cấm quân Trần Thủ.
Trần Thủ là thống lĩnh, lại xem như thị vệ bên người Mộ Dung Cảnh, hẳn là biết nhiều chuyện.
Nhưng mà nàng do dự, có nên tới hỏi hắn hay không.
Đến hỏi Trần Thủ tất nhiên so với hỏi Sơ Tuyết là tốt hơn, nhưng mà– Trầm Tố Nhi cũng có cố kị của mình.
Trần Thủ thân là thị vệ bên người Hoàng đế, tất cả mọi sự tình mật thiết của Hoàng đế, cơ bản là cấm kỵ.
Nàng không biết cái người Tư Mã Lạc này, có được tính là cấm kỵ của Hoàng đế không.
Xem ra, muốn hỏi còn phải tìm một cơ hội tốt.
Quên đi, hiện tại việc đáng cược với Hoàng đế còn giải quyết chưa xong, những chuyện còn lại cứ vứt qua một bên đã.
Nghĩ đến Sơ Tuyết, tất nhiên không quên chuyện từng đáp ứng tới chỗ hắn thưởng hoa mai.
Trầm Tố Nhi nghĩ đến Sơ Tuyết, khóe miệng thản nhiên nhếch lên một ý cười.
Khí tức trên người Sơ Tuyết rất là trong sáng, trong số những người nàng từng gặp qua, dường như là người không bị ô nhiễm nhất, nói chuyện với hắn rất thoải mái, rất tự nhiên, tâm tư cũng tĩnh lặng, không cần đoán, cũng không cần phòng bị.
Lúc này hắn đang làm gì nhỉ?
Bất chợt, Trầm Tố Nhi nghe thấy tiếng tiêu du dương từ xa vọng đến.
Trong trời đêm tĩnh lặng lại càng rõ ràng.
Tới đây ở lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy.
Nhàm chán, lại không ngủ được.
Tiếng tiêu này vừa vọng đến, đã thấy hay, nghe được tâm tư bình thản.
Phi tần nào lớn mật thế có can đảm thổi tiêu? Có phải cô đơn trong thâm cung?
Dù sao, đây cũng coi là một biện pháp, nếu may mắn, còn có thể hấp dẫn sự chú ý của đế vương.
Đương nhiên điều kiện là tiếng tiêu phải vọng được tới thẩm cung của Hoàng đế cơ.
Nghe nói, nghe âm nhạc làm người ta dễ ngủ, còn có tác dụng an thần.
Chẳng biết đối với người khác thì thế nào, đối với Trầm Tố Nhi thì đặc biệt hữu hiệu.
Nghe tiếng tiêu, dần dần rơi vào giấc ngủ……
Ngày hôm sau tỉnh lại.
Tất cả mọi thứ đều bình thường.
Sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người đều vội rời đi.
Trầm Tố Nhi một mình ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Cảm thấy hôm nay hẳn là nơi tới chỗ Mộ Dung Cảnh, nếu may mắn có thể tìm được sơ hở gì của hắn.
Nhưng mà ngẫm lại, vô ích, không thể dùng biện pháp tầm thường.
Hắn rất giảo hoạt.
Theo cách nói của hắn, cho dù hắn cười lăn lộn trên mặt đất, chỉ cần hắn vẫn nói, cười không thoải mái, vẫn là thua a. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chẳng thấy có cơ hội thắng.
Phải là hắn cam tâm tình nguyện nói cao hứng, thật sự rất…… rất rất khó!
Trầm Tố Nhi biết trong ba ngày này là được tự do ra vào.
Phút chốc, cái này sao lại quên chứ? Hôm qua đúng là quá lãng phí, còn hai ngày, đi dạo điên cuồng khắp Hoàng cung cũng được, tìm xem Mai viện ở chỗ nào? Hơn nữa Mộ Dung Cảnh đáp ứng một ngày, lại thành ba ngày.
Không phải ba ngày này đều có thể tới chỗ Sơ Tuyết thưởng mai sao?
Còn nghĩ gì nữa, đúng là không tồi a, một bên nghĩ đối sách, một bên cùng Sơ Tuyết uống rượu ngắm mai, đúng là cuộc sống nhàn nhã đáng mơ ước.
“H ha!……”
Trầm Tố Nhi cười như mở cờ trong bụng, mình đúng là ngốc mà.
Sao có thể vì mấy chuyện phàm tục, lại làm mình mang dáng vẻ như có bệnh, buồn buồn không vui chứ?
Con người a, có khi mong muốn nhiều, cũng chỉ là tự tìm phiền não thôi.
Vừa mới bước ra khỏi cửa, nàng thoải mái hít sâu một hơi, thản nhiên cười cười!
“Tiểu Xuân Nhi!” Trầm Tố Nhi kích động hô to.
“Chủ tử!” Tiểu Xuân Nhi rất nhanh tiến lại, cười hỏi, “Chủ tử, tìm nô tì có chuyện gì phân phó?” Nàng trong mắt lộ ra hưng phấn. Chủ tử lần đầu tiên xuất môn, không phải kêu Tiểu Dong, mà là kêu nàng Tiểu Xuân Nhi.
Trầm Tố Nhi cười nhẹ trong suốt, thần bí nói: “Mang ta tới một chỗ.”
“Chỗ nào?”
“Mai viện.”
“A??…… Chỗ Tam vương gia ở?” Kinh ngạc! Còn có chút khó xử.
“Đúng!” Nghi hoặc, sao lại có phản ứng này.
“Chủ tử, bình thường Hoàng Thượng có lệnh, phi tần trong cung…… Không thể tùy tiện tới quấy rầy Tam Vương gia tĩnh dưỡng. Ngài đã hỏi ý Hoàng Thượng chưa?” Tiểu Xuân Nhi lo lắng chủ tử lại làm ra chuyện gì, vất vả lắm mới được Hoàng Thượng chú ý, lại làm Hoàng Thượng mất hứng thì đúng là phiền toái.
Trầm Tố Nhi có chút khó xử.
Có ý tứ gì?
Muốn gặp Sơ Tuyết, còn phải hỏi qua hắn?!
“Chẳng can hệ. Ta là Hoàng Hậu, không phải phi tần. Cấp bậc không giống, cho nên a, không tính là hạn chế.” Trầm Tố Nhi cười ha ha, lý do này đúng là không tồi. Hơn nữa, Mộ Dung Cảnh cũng nói qua, trong ba ngày không trách tội.
“Dạ. Muốn nô tỳ kêu kiệu tới không?”
“Không cần. Đi bộ thôi, trên đường đi còn muốn ngắm cảnh đẹp trong cung.”
“Dạ” Tiểu Xuân Nhi có chút bất an, nhưng vẫn dẫn Trầm Tố Nhi đi về phía Mai viện.
Trầm Tố Nhi nhìn ra Tiểu Xuân Nhi bất an, nhưng chẳng lưu ý.
Dần dần đích, nàng đã hiểu.
Đúng là, không đi qua không biết đường dài, đi rồi mới biết từ Phượng Cung tới Mai viện đúng là bà nó không phải xa bình thường!
Tuy nhiên cảnh đẹp người đẹp trong cung, các cung nữ xinh đẹp thướt tha yêu kiều mỗi người một vẻ, nhưng mà chân mỏi không chịu nổi. Đi qua một canh giờ chưa không biết? Nếu sớm biết Mai viện cách Phượng Cung xa như vậy a, đánh chết nàng cũng chẳng đi bộ.
Ô ô……
Tính sai! Cự tuyệt Tiểu Xuân Nhi gọi kiệu, kết quả…, giờ có cái ghế kiệu cũng được.
Bình thường Sơ Tuyết tới Phượng Cung, có phải cũng đi bộ xa như vậy sao?
Không đúng, hẳn là có cái gì đưa tới.
Là cái gì, nàng cũng chưa nhìn thấy qua.
Tiểu tử kia còn thường xuyên nói tiện đường đi qua a, rõ ràng là lấy cớ, chỗ đó thì tiện đường cái gì a?!
“Chủ tử, có phải đi mệt rồi hay không?” Tiểu Xuân Nhi đỡ tay nàng.
“Sắp đến chưa?”Trầm Tố Nhi thở hổn hển.
Tiểu Xuân Nhi nhìn nhìn phía trước, lại nhìn khắp bốn phía xung quanh, “Còn một chút nữa. Bởi vì Mai viên được xây cách biệt, nên cách xa các cung điện khác, đi đường nào cũng xa.”
“Mai viên? Không phải Mai viện sao?” Hỏi ra, Trầm Tố Nhi mới biết nàng hỏi một vấn đề thật ngốc. (viên: chỗ ở có sân rộng, viện: một cái sân thôi)
Tiểu Xuân Nhi cười cười, “Mai viện, cũng kêu là Mai viên. Nơi đó nghe nói trồng rất nhiều Tuyết Mai. Mùa đông nở rộ. Nhưng mà, người bình thường không được phép tới. Nô tì…… Cũng chỉ có thể đưa người tới cửa thôi.”
“Ta biết.” Trầm Tố Nhi mỉm cười, “Hai ngày này, mặc kệ ta làm chuyện gì, Hoàng Thượng đã nói sẽ không trách tội, tiến vào Mai Viên, đúng là việc nhỏ.”
“Thật sao?”
“Uh……”
Trầm Tố Nhi nâng cao tinh thần.
Cảm thấy mệt, có vài phần cũng là vì người nào đó suốt ngày nằm.
Nghĩ đến lúc nữa gặp Sơ Tuyết, có phải làm hắn kinh hỉ không?
Tưởng tượng hắn cười thuần khiết như một hài tử, mệt một chút cũng thấy đáng.
Mà, bởi vì người nào đó tâm tình chuyển biến, cho nên chẳng bao lâu sau, đã đến một đại viện.
Trên bờ tường cao lộ ra vài nhanh cây hàn mai, nhìn đặc biệt kiều diễm.
“Người ta nói hồng hạnh ra tường, hồng mai cũng ra tường…… Ha ha.” Nàng bước chậm nhìn thấy mấy nhành mai trên bờ tường cười nhẹ.
Ám thương! Mai viên kinh diễm8
“Chủ tử, người đang nói gì?” Bởi vì thanh âm quá nhỏ, Tiểu Xuân Nhi không nghe rõ ràng.
Lúc này, hai người đứng trước một cửa vòm lớn kiểu cổ hình bán nguyệt, cánh cửa khép hờ, lộ ra khe hở mơ hồ có thể thấy được hoa mai.
Phía trên khắc hoa, hai chữ “Mai viên” được trang trí hoa quý túc mục (đẹp đẽ trang nghiêm).
Trầm Tố Nhi thu hồi ánh mắt, điềm đạm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc vô cùng nhu hoà, hoa mai cũng phải thất sắc. Nhẹ nói: “Không có gì. Đúng rồi, ngươi về Phượng Cung trước, trưa ta không về dùng bữa.” Chắc chỗ này của Sở Tuyết cũng có cơm ăn chứ.
“Dạ. Quá trưa có cần phía người tới đón người không?” Tiểu Xuân Nhi lo lắng mắt nhìn nhìn Trầm Tố Nhi di di đôi hài dưới chân.
Trầm Tố Nhi tưởng tượng, có kiệu đưa về còn tốt hơn nhiều so với đi bộ, vì thế gật gật đầu.
Tiểu Xuân Nhi nhìn Trầm Tố Nhi bước vào Mai viên, qua cánh cửa, đến khi không thấy bóng dáng nàng nữa mới xoay người quay về.
Trầm Tố Nhi vừa mới bước vào đã ngửi thấy thoang thoảng mùi hương Hàn mai, nhìn thấy cảnh trước mắt mà ngây người.
Toàn bộ viên là rừng Hàn mai, đan xen đẹp đẽ, nhìn cứ tưởng là sắp xếp tuỳ ý, nhìn kỹ thì thấy rất tỉ mỉ.
Sáng sớm, mặt trời mùa đông sáng nhẹ, hoa mai băng thanh ngọc khiết, u nhã mỏng manh, nhẹ lay động trong gió, từng đoá từng đoá yêu kiều.
Trong gió có mùi hương, đúng là tiên cảnh hoa mai.
Nhưng mà nhìn không thấy lầu các a, quay đầu xem cửa vào, tường cao kéo dài hai bên.
Nơi này ngoại trừ cây hoa mai, thì vẫn là cây hoa mai.
Chỉ là một mảnh rừng mai? Không phải viện sao?
Lúc này, Trầm Tố Nhi mới nhớ tới, chữ bên ngoài cửa là– Mai viên.
Mà Tiểu Xuân Nhi cũng nói, Mai viện, kỳ thật chính là Mai viên.
Thế Sơ Tuyết nghỉ ngơi ở đâu? Người đâu rồi?
Cũng may, gần đó có một con đường nhỏ bằng đá uốn lượn, xa xa nhìn lại, đi thẳng vào sâu trong rừng mai.
Nàng rất tự nhiên bước vào bên trong.
Quả nhiên đi gần hết hành lang, nhìn thấy một lầu các nhỏ trang trí thanh nhã.
Xung quanh lầu các, thuần một màu Lan quân tử, qua đó có thể thấy được chủ nhân là người yêu thích các loại hoa.
(Đây là Lan quân tử nhé
Chưa đến lúc hoa nở, cho nên không biết màu hoa.
Nơi này, thanh u tĩnh lặng, làm cho người ta cảm thấy ôn hoà khó nói.
Trầm Tố Nhi liếc mắt một cái, lập tức thích chỗ này, so với Phượng Cung lại càng thích hơn.
Trước cửa có bậc thanh, dưới mái hiên, đặt một giường nhỏ để nằm nghỉ.
Chỉ cần nhìn lướt qua một lượt, Trầm Tố Nhi lập tức cảm thấy mình vĩnh viễn cũng không muốn dời mắt đi–
Từng dải hoa đàn mộc rủ trên nhuyễn tháp (giường nhỏ), một thiếu niên nửa nằm bên trên thanh nhã thoát tục, thân người thon dài, bên ngoài khoác một áo lông trắng như tuyết, không biết đã nằm bao lâu, mà áo trượt ra lộ một khoảng ngực. Mái tóc đen tuyền không buộc búi như một thác nước chảy xuống nhuyễn tháp, tô xuyết cho dung nhan tuấn mỹ vô song, tĩnh lặng bình yên, giống như một bức tranh thuỷ mặc mờ ảo. (ôi, nước miếng chảy ròng ròng, ta mà thấy người thật thế này có mà nhảy bổ vào rồi chậc chậc)
Tuyệt mỹ! Tuyệt thế!
Hoài nghi có phải mình đi nhầm vào chốn tiên cảnh không, mà dung mạo tiên nhân kia lại cực kỳ rung động!
Lần đầu tiên!
Chân chính lần đầu tiên!
Mới thật sự nhìn kỹ Sơ Tuyết.
Thật sự rất đẹp!
Tình cảnh này, đẹp đến mức Trầm Tố Nhi tìm tới nát óc cũng chẳng tìm được từ nào có thể hình dung ra cảnh này.
“Sơ Tuyết, thật sự là Sơ Tuyết sao?” Thì thào, không thể tin được.
Không thể tưởng tượng được, thiếu niên trước mắt lại là thiếu niên hôm lần đầu gặp mặt.
Cá tính, khí chất kém xa, cảm giác hoàn toàn không giống a, quả nhiên ở chung lâu mới thấy được toàn bộ vẻ đẹp.
Bỗng chốc, mắt Sơ Tuyết động đậy, chậm rãi mở mắt ra, chớp chớp mắt cho thích ứng được với ánh sáng, nhẹ nhàng nhìn về người từ xa đi tới–
Chỉ liếc mắt một cái!
Hắn cả người ngẩn ra, ngay sau đó, từ trên nhuyễn tháp ngồi bật dậy!
Lập tức hai tay dụi dụi mắt như không dám tin.
“Tiểu Tố Nhi……” Có phải đang nằm mộng hay không?
Trong mộng có một người đứng trong rừng mai, mờ ảo nhìn mình cười?!
Hắn ngây ngốc…… si ngốc nhìn nàng, trong ánh mắt ôn nhu hàm chứa tình ý nồng đậm.
“Tiểu Tam, nhìn thấy ta sao không chào hỏi?” Trầm Tố Nhi thanh tú bước từng bước nhỏ về phía hắn. Trong thâm tâm nhảy một cái, khi tới gần đồ vật siêu cấp mĩ, không tránh khỏi có chút hưng phấn. Đặc biệt là mái tóc đen tuyền buông xoã, sao mà càng nhìn càng thấy tuấn mỹ tuyệt thế……
Nghe thấy thanh âm, Sơ Tuyết hoàn toàn thanh tỉnh!
Chẳng tới ba giây, khuôn mặt tuấn tú của hắn nhuộm đỏ!
Vừa rồi suy nghĩ gì thế chứ? Lại còn nghĩ vẫn trong mộng.
Lúc Sơ Tuyết vẫn âm thầm ăn năn, thì Trầm Tố Nhi đã bước lên bậc thang, nhanh đến trước mặt hắn.
“Tiểu Tố Nhi……” Hắn nhanh chóng đứng dậy, quá mức nhanh chóng, lại làm áo khoác trắng như tuyết rơi xuống đất, không chút nghĩ ngợi cúi đầu nhặt lên, mà nàng cũng đang có ý nghĩ như thế, cũng cúi người nhặt lên, vì thế không hẹn mà cùng nhau cúi đầu!
–Bang!
Hai đầu đụng nhau.
“Ai yêu! Đau đau đau a!……” Trầm Tố Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, hai tay giữ trán xoa xoa.
Sơ Tuyết cũng đau, nhưng mà đau lòng nhiều hơn.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, đều là ta không tốt.” Hắn chạy nhanh tới giúp nàng xem xét, thấy trên cái trán trắng nõn mơ hồ có một vệt đỏ nhỏ, lo lắng lại hối hận, vội vàng thổi thổi, nhu nhu xoa.
Trầm Tố Nhi giật mình.
Hắn quan tâm, chung quy lại làm nàng thấy chua xót.
Giống như tận đáy lòng vẫn luôn có một gốc rễ, đã bao lâu rồi không có người quan tâm ta như thế?
Không ai có thể cho nàng loại cảm giác này, là cảm giác của người thân trong gia đình.
Tiểu Dong bọn họ cũng chỉ là đối tốt với nàng mà thôi, nhưng mà, nàng chẳng có cách nào mở tâm trước mặt bọn họ.
Nàng không biết……
Hoá ra mình lại yếu ớt như vậy.
“Thực xin lỗi! Đừng khóc……” Sơ Tuyết quýnh lên! (Làm nũng với soái ca >”
Nhìn thấy nàng rơi xuống từng giọt nước mắt, lại bị doạ tới tay chân lúng túng.
“Tiểu Tố Nhi, đừng dọa ta, có phải đau lắm hay không! Ta cho người tìm ngự y tới, chờ ta!” Nói xong, Sơ Tuyết vừa mới quay người rời đi, lại bị nàng giữ lại.
Ngay sau đó, nàng chậm rãi tới gần hắn, đầu đặt trên vai hắn.
Lặng yên không tiếng động, không nói gì, cũng không nháo.
Nàng chỉ muốn tĩnh lặng một chút, hưởng thụ một chút ấm áp được người khác quan tâm.
Bởi vì lòng của nàng– thật sự rất lạnh.
Vẫn lạnh như băng vậy, kể cả có mướt mồ hôi nóng, lòng của nàng vẫn lạnh như băng, không có ấm áp, không chút cảm giác ấm áp…… Vì thế, nàng mới có thể dưỡng thành cá tính ngày hôm nay, cái gì cũng không để ý, cái gì cũng không muốn hỏi, ngày nào cũng như nửa sống nửa chết, uể oải tiêu cực, trốn tránh.
Đúng! Chẳng có cái gì là tiêu sái, cũng chẳng có cái gì là vân đạm phong thanh, chỉ là một phương thức trốn tránh thôi.
Một cuộc sống hoa lệ của nàng chỉ là cuộc sống tiêu cực.
Sơ Tuyết cả người cứng đờ–
Không động đậy, cũng không dám động đậy.
Thật muốn đưa hai tay ôm lấy nàng, nhưng trong thâm tâm lại thống khổ đấu tranh.
Nàng là Hoàng hậu của Bắc Uyển Quốc, là thê tử của hoàng huynh, là hoàng tẩu của hắn!
Thống hận thân phận này, thống hận khoảng cách giữa hai người!
Hận–
Tại sao gặp nhau trễ như vậy?
Thâm tâm một mực thống khổ, chôn sâu tình ý không để ai biết, cũng không dám để người ấy biết, che dấu, sợ hãi sẽ lộ ra.
Mà giờ khắc này, hắn cảm thấy đau khổ muốn chết……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.