Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 45: Ẩn dấu! Vận khí tốt kinh người!
Phạm Khuyết
11/12/2013
Khoảng cách từ Mai viên tới đại môn của Hoàng cung không phải xa bình thường. Đại khái do bởi bản năng chạy trốn đang hừng hực cháy cho nên
dù đi xa như vậy nàng vẫn không cảm thấy mệt mỏi, chân cũng trở nên cứng cáp hơn, linh hoạt hơn. Đương nhiên, bàn chân cũng muốn đại công cáo
thành mà, cho dù thất bại hay thành công, phải thử thì mới biết được.
Cho dù đường có xa cỡ nào, nhưng chỉ cần tâm luôn hướng tới thì nhất
định sẽ tới.
Trầm Tố Nhi đã đi được rất xa, mờ mờ mịt mịt thế nào cuối cùng cũng trông thấy đại môn Hoàng cung cao to nguy nga.
Đảo nhanh cước bộ, vội vã đi về phía trước, thực sự là ông trời cũng giúp nàng! Nàng thấy rồi, cư nhiên chính là thời gian mở cửa cung.
Tới rồi! Tới rồi! Chỉ một chút nữa thôi, chỉ cần bước ra khỏi đại môn, bên ngoài chính là trời cao biển rộng, tiêu dao tự tại.
Việc phát sinh ngoài ý muốn lúc nào cũng có, lúc Trầm Tố Nhi chỉ còn cách đại môn khoảng vài thước nữa, nàng thoáng nhìn về phía xa, có một đội thị vệ đang cầm đuốc đi đến, người đi đầu còn cười ngữa nữa.
Trời ạ! Sẽ không phải là hành tung bị bại lộ rồi chứ?
“Người nào?” Thị vệ thét to.
Trầm Tố Nhi nhìn lên, đang hỏi mình à?
Vốn định giả bộ yếu đuối một chút, nhưng đột nhiên cảm thấy cực kỳ không thích hợp, càng có vẻ yếu đuối càng dễ khiến kẻ khác sinh nghi. Vì vậy, nàng ưỡn ngực, cố gắng đè thấp thanh âm trách mắng “Ồn ào cái gì? Chưa từng thấy gia sao? Hoàng thượng đặc biệt giao cho gia đi làm chuyện này, bí mật ra cung, không được để kinh động kẻ khác. Phá hủy chuyện tốt của Hoàng thượng, muốn rơi đầu hả, ngu xuẩn!” Dứt lời, xuất ra lệnh bài trước mắt thị vệ.
Vốn là thanh âm của nữ hài tử, không cần phải học nhiều, cũng đã giống với của thái giám rồi!
Thị vệ vừa nhìn thấy lệnh bài vàng rực óng ánh thần tình lập tức biến đổi, lập tức cung kính mời Trầm Tố Nhi đi qua.
Trầm Tố Nhi không ngờ năng lực của lệnh bài này lại lớn đến như vậy, khẽ hừ một tiếng, thần thái có chút ngạo mạn lại rất nghiêm túc, không đợi cửa mở ra hẳn, chỉ mới hé một chút nàng đã lập tức lách người ra ngoài. Trái tim khẩn trương cứ đập thình thịch, lòng bàn tay phỏng chừng cũng xuất ra rất nhiều mồ hôi. Trời rất lạnh, tuyết nhẹ bay, vậy mà còn xuất ra mồ hôi nữa chứ? Rõ là nhát gan.
Vừa bước ra, lập tức nghe thấy tiếng vó ngựa phi tới!
Thị vệ ngay lập tức hét to!
“Hoàng thượng có chỉ, bắt đầu từ giờ phút này, bất luận kẻ nào cũng không được xuất nhập. Đóng cửa!”
Trầm Tố Nhi nghe thấy thế toàn thân đổ mồ hôi lạnh! Mẹ của tôi ơi, thực sự là quá nguy hiểm! Chậm nửa khắc nữa là toi rồi!
Yeah!… Cảm ơn lão thiên gia, người rốt cục mở mắt rồi! Cảm ơn Mộ Dung Cảnh, cái đầu thông minh của ngươi cũng có lúc trì độn. Cảm tạ tất cả, cuối cùng cũng thả bản tiểu thư ra. Cảm ta Hoàng cung, đây thực sự không phải là một nơi tốt để sinh sống.
Sau một hồi cảm ơn, Trầm Tố Nhi quay đầu lại trừng trừng cái cửa cung đang đóng chặt kia lần cuối cùng. Bàn chân bé nhỏ đá đá vài cái vào không trung, “MMD, mụ nội thánh chỉ nhà nó, mụ nội nhà Hoàng đế! Sau này cả đời không còn qua lại với nhau nữa rồi! Hừ! Bye bye, không hẹn ngày tái ngộ!” Kiêu ngạo hất cằm. Lại hồi tưởng lại, hành động vừa rồi của mình thật quá ấu trĩ. Toàn thân không khỏi rét lạnh một phen.
Hiện tại Mộ Dung Cảnh chỉ ra lệnh đóng cửa đại môn Hoàng cung, cũng không phong tỏa toàn thành, chắc hắn vẫn chưa biết nàng đã ra khỏi cung? Chắc hắn chỉ biết nàng không ở Triều Phượng cung, cho rằng nàng đang trốn ở một chỗ nào đó trong cung như lần trước. Ha ha ha! Vậy thì cứ để hắn lục soát ở trong cung đi! Lãng phí toàn bộ khí lực đi lục soát hậu cung ư? Ha ha ha…
Đã trốn được ra ngoài rồi những còn một vấn đề đang cần nàng đối mặt.
Tương lai sẽ ra sao đây?
Trên người ngoài một tấm lệnh bài, một vạn lượng ngân phiếu cùng một thỏi bạc, thì hầu như cái gì cũng không có.
Y phục thái giám cũng không thể mặc lâu. Một thân một mình nơi kinh thành hỗn độn này thật không dễ dàng gì, vốn nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhưng kỳ thực chẳng như vậy, phỏng đoán, lúc Mộ Dung Cảnh biết nàng đã trốn được ra khỏi cung, khẳng định sẽ hạ lệnh phong tỏa toàn thành, nếu nàng vẫn còn ở kinh thành, tìm được cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
Việc quan trọng nhất hiện nay chính là ra khỏi thành. Trầm Tố Nhi dựa vào trí nhớ về những con phố mà bước đi.
Trời còn chưa sáng, người đi ngoài đường hầu như không có, im ắng, tĩnh mịch.
Tuyết bay đầy trời, như một tấm lụa màu trắng phủ trên mặt đất một tầng lại một tầng.
Trời lạnh đến buốt cả óc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, lúc nãy, nóng ruột muốn chạy trốn nên không cảm thấy lạnh, ra cung rồi mới phát giác y phục trên người có chút mỏng manh! Sơ Tuyết từng nói, mấy ngày nay sẽ có tuyết rơi, nguyên lai thật sự xảy ra rồi.
Ông trời ơi! Không thể trì hoãn vài ngày sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không có chỗ nào để đi.
Đã nghĩ đến đường ra khỏi kinh thành, vẫn giống như lần trước, tìm một cái thuyền là được rồi.
Nàng đã quyết định, hừng đông sẽ lập tức tìm thuyền ra khỏi thành.
Nhưng trời còn chưa sáng, nhà trọ đã đóng cửa, ngay cả thanh lâu lúc này cũng đã nghỉ rồi.
Sẽ không phải đứng dưới bão tuyết đợi đến khi trời sáng chứ?
Ước lượng bạc trên người. Đi trên đường cái, ngó đông ngó tây, mãi đến khi nhìn thấy cửa hàng may vá mới ngừng lại.
Y phục, là đạo cụ quan trọng nhất. Mặc y phục thái giám rất dễ lôi kéo sự chú ý của người khác.
Nhưng cửa hiệu đó vẫn chưa mở, làm sao bây giờ? Chờ sao?
Trầm Tố Nhi đứng dưới mái hiên của cửa tiệm y phục xoa xoa tay, co rúm người lại, gió tuyết thổi qua. Thật sự không phải lạnh bình thường! Không nói gì nhìn trời, MMD, hình như tuyết rơi càng ngày càng lớn.
Chọn được ngày chạy trốn? Vậy mà,… chính nàng cũng không nói nổi nữa. Nói tốt cũng không đúng, nói không tốt cũng không phải, dù sao cũng thành công trốn khỏi cung rồi.
Đột nhiên…
Không muốn đợi nữa, cứ chờ ở ngoài cửa thế này sẽ đông chết người đấy! Vì thế, nhấc chân lên đá đá vào cửa. “Mở cửa! Có muốn bán hàng không?” Hô to vài tiếng.
Cửa mở ra.
Đi ra là một nam tử trung niên, tướng tá thấp bé, mặt mũi bình thường, có vẻ rất hiền lành. Nhìn nhìn y phục của Trầm Tố Nhi, lập tức cung kính cúi chào. Đây là đương nhiên, thà rằng đắc tội với quỷ thần, cũng không thể đắc tội với bọn người hầu trong cung.
Namtử cung kính bắt chuyện.
Trầm Tố Nhi nghĩ, nếu người ta đã mà mua lại y phục thái giám của mình, quả thực tránh được không ít phiền phức. Nàng chọn một bộ trường sam nam tử bình thường, một chiếc áo bông, một tấm áo choàng, còn có một cái mũ lông thật to thật dày đội kín đầu, thêm một cái khăn cuốn quanh cổ, đến mặt cũng quấn lại che đi, chỉ để lộ ra hai con mắt xinh đẹp. Tuyết rơi dày, mặc loại trang phục này là quá bình thường, lại còn thuận tiện che dấu hành tung. Ngay cả giày nàng cũng thay đôi mới.
Còn về phần y phục thái giám, nàng nói tạm thời gửi tại chỗ này, hoàn thành công việc của Hoàng thượng sẽ trở về lấy, nếu dám làm mất, hoặc tiết lộ hành tung của nàng với kẻ khác, phá hỏng đại sự của Hoàng thượng, nhất định sẽ xét nhà diệt tộc. Mỗ nữ mở miệng dùng chiêu bài của Mộ Dung Cảnh, người dân nhỏ bé nơi đầu đường phố chợ nào đã bao giờ gặp qua mấy việc như thế? Tự nhiên vâng vâng dạ dạ, liên tục xác nhận.
Cuối cùng, một đống quần áo như thế một xu chủ tiệm cũng không dám lấy. Đổ mồ hơi. Trái lại, còn tỏ ra cực kỳ hiếu kính.
Ha ha ha, lần này, là nàng dùng một đống quy tắc dọa người khác, chứ không phải bọn họ dọa nàng, cảm giác thật sự quá sảng khoái!
Sau khi quấy rối người ta một hồi, Trầm Tố Nhi đi ra, trời đã có chút ánh sáng le lói. Quyết định trước tiên phải ăn cái gì đã, sau đó mới đi hỏi đường.
Cùng lúc đó…
Trong Hoàng cung, tại đại sảnh của Triều Phượng cung.
Mộ Dung Cảnh sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị ngồi ở vị trí chủ thượng. Một đám nô tài quý phía trước, run run rẩy rẩy, giống như đám lá rụng bên ngoài, gió tuyết vẫn thổi mạnh.
“Không tìm thấy người? Nếu còn để Trẫm nghe thêm những lời đó một lần nào nữa, các người vĩnh viễn cũng đừng mong mở miệng!” Phẫn nộ rống to, cổ tay vung lên, tách trà trên bàn trong nháy mắt vỡ vụn, nước trà bắn tung tóe.
Chỉ trong khoảng thời gian một canh giờ ngắn ngủi, Hoàng thượng đã quăng trên dưới mười tách trà. Trần tổng quản nhanh chóng phân phó người thu dọn, lại lần nữa pha một tách trà mới.
Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Người người kinh hồn bạt vía, thở mạnh cũng không dám, bên ngoài gió lạnh rít gào, tuyết bay đầy trời, nhưng cũng không bằng được hàn khí tỏa ra trên người Mộ Dung Cảnh lúc này! Khiến kẻ khác bao phủ bởi không khí tuyệt vọng, ngay cả Trần tổng quản cũng kinh hãi, đã rất lâu không có thấy Hoàng thượng nóng giận đến như vậy!
Có người nói, Hoàng thượng tức giận thích đập phá đồ đạc, nhưng đó cũng chưa phải toàn bộ. Nếu những người đó nhìn thấy Hoàng thượng lúc này thì sẽ tự minh bạch, lúc nãy Hoàng thượng kỳ thực đã rất “ôn hòa” rồi!
Con ngươi lạnh lùng của Mộ Dung Cảnh đảo qua, “Nói! Các ngươi thật sự không biết Hoàng hậu đi nơi nào?”
“Hoàng thượng, nô tài thực sự không…” Toàn bộ tám nô tài của Triều Phượng cung đều kêu lên như chim.
Hầu hạ chủ tử không đến nơi đến chốn, chịu tội tự nhiên chính là đám nô tài. Người nào người nấy sợ đến xanh cả mặt!
“Người đâu, đánh. Hai mươi đại bản,… không! Đánh tới khi Hoàng hậu xuất hiện mới thôi.” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hạ lệnh.
Lúc này, một loạt những thanh âm khiếp sợ vang lên.
“Xin Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ thật không biết Hoàng hậu nương nương đi đâu…”
“Hoàng thượng, tha mạng.”
“…”
Tiếng cầu xin tha mạng vẫn vang, đại bản vẫn phải đánh xuống, ba mươi bốn mươi đại bản đã thừa sống thiếu chết rồi, nếu còn đánh tiếp tức là chết, Hoàng hậu không nhất định sẽ xuất hiện!
Sau một khắc, đám nô tài bị lôi ra dùng trượng hình.
Đại bản đánh xuống, tiếng khóc than vang lên.
Mây đen bao phủ, cực kỳ bi ai thảm thiết.
Tám người này chết chắc rồi…
Đảo nhanh cước bộ, vội vã đi về phía trước, thực sự là ông trời cũng giúp nàng! Nàng thấy rồi, cư nhiên chính là thời gian mở cửa cung.
Tới rồi! Tới rồi! Chỉ một chút nữa thôi, chỉ cần bước ra khỏi đại môn, bên ngoài chính là trời cao biển rộng, tiêu dao tự tại.
Việc phát sinh ngoài ý muốn lúc nào cũng có, lúc Trầm Tố Nhi chỉ còn cách đại môn khoảng vài thước nữa, nàng thoáng nhìn về phía xa, có một đội thị vệ đang cầm đuốc đi đến, người đi đầu còn cười ngữa nữa.
Trời ạ! Sẽ không phải là hành tung bị bại lộ rồi chứ?
“Người nào?” Thị vệ thét to.
Trầm Tố Nhi nhìn lên, đang hỏi mình à?
Vốn định giả bộ yếu đuối một chút, nhưng đột nhiên cảm thấy cực kỳ không thích hợp, càng có vẻ yếu đuối càng dễ khiến kẻ khác sinh nghi. Vì vậy, nàng ưỡn ngực, cố gắng đè thấp thanh âm trách mắng “Ồn ào cái gì? Chưa từng thấy gia sao? Hoàng thượng đặc biệt giao cho gia đi làm chuyện này, bí mật ra cung, không được để kinh động kẻ khác. Phá hủy chuyện tốt của Hoàng thượng, muốn rơi đầu hả, ngu xuẩn!” Dứt lời, xuất ra lệnh bài trước mắt thị vệ.
Vốn là thanh âm của nữ hài tử, không cần phải học nhiều, cũng đã giống với của thái giám rồi!
Thị vệ vừa nhìn thấy lệnh bài vàng rực óng ánh thần tình lập tức biến đổi, lập tức cung kính mời Trầm Tố Nhi đi qua.
Trầm Tố Nhi không ngờ năng lực của lệnh bài này lại lớn đến như vậy, khẽ hừ một tiếng, thần thái có chút ngạo mạn lại rất nghiêm túc, không đợi cửa mở ra hẳn, chỉ mới hé một chút nàng đã lập tức lách người ra ngoài. Trái tim khẩn trương cứ đập thình thịch, lòng bàn tay phỏng chừng cũng xuất ra rất nhiều mồ hôi. Trời rất lạnh, tuyết nhẹ bay, vậy mà còn xuất ra mồ hôi nữa chứ? Rõ là nhát gan.
Vừa bước ra, lập tức nghe thấy tiếng vó ngựa phi tới!
Thị vệ ngay lập tức hét to!
“Hoàng thượng có chỉ, bắt đầu từ giờ phút này, bất luận kẻ nào cũng không được xuất nhập. Đóng cửa!”
Trầm Tố Nhi nghe thấy thế toàn thân đổ mồ hôi lạnh! Mẹ của tôi ơi, thực sự là quá nguy hiểm! Chậm nửa khắc nữa là toi rồi!
Yeah!… Cảm ơn lão thiên gia, người rốt cục mở mắt rồi! Cảm ơn Mộ Dung Cảnh, cái đầu thông minh của ngươi cũng có lúc trì độn. Cảm tạ tất cả, cuối cùng cũng thả bản tiểu thư ra. Cảm ta Hoàng cung, đây thực sự không phải là một nơi tốt để sinh sống.
Sau một hồi cảm ơn, Trầm Tố Nhi quay đầu lại trừng trừng cái cửa cung đang đóng chặt kia lần cuối cùng. Bàn chân bé nhỏ đá đá vài cái vào không trung, “MMD, mụ nội thánh chỉ nhà nó, mụ nội nhà Hoàng đế! Sau này cả đời không còn qua lại với nhau nữa rồi! Hừ! Bye bye, không hẹn ngày tái ngộ!” Kiêu ngạo hất cằm. Lại hồi tưởng lại, hành động vừa rồi của mình thật quá ấu trĩ. Toàn thân không khỏi rét lạnh một phen.
Hiện tại Mộ Dung Cảnh chỉ ra lệnh đóng cửa đại môn Hoàng cung, cũng không phong tỏa toàn thành, chắc hắn vẫn chưa biết nàng đã ra khỏi cung? Chắc hắn chỉ biết nàng không ở Triều Phượng cung, cho rằng nàng đang trốn ở một chỗ nào đó trong cung như lần trước. Ha ha ha! Vậy thì cứ để hắn lục soát ở trong cung đi! Lãng phí toàn bộ khí lực đi lục soát hậu cung ư? Ha ha ha…
Đã trốn được ra ngoài rồi những còn một vấn đề đang cần nàng đối mặt.
Tương lai sẽ ra sao đây?
Trên người ngoài một tấm lệnh bài, một vạn lượng ngân phiếu cùng một thỏi bạc, thì hầu như cái gì cũng không có.
Y phục thái giám cũng không thể mặc lâu. Một thân một mình nơi kinh thành hỗn độn này thật không dễ dàng gì, vốn nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhưng kỳ thực chẳng như vậy, phỏng đoán, lúc Mộ Dung Cảnh biết nàng đã trốn được ra khỏi cung, khẳng định sẽ hạ lệnh phong tỏa toàn thành, nếu nàng vẫn còn ở kinh thành, tìm được cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
Việc quan trọng nhất hiện nay chính là ra khỏi thành. Trầm Tố Nhi dựa vào trí nhớ về những con phố mà bước đi.
Trời còn chưa sáng, người đi ngoài đường hầu như không có, im ắng, tĩnh mịch.
Tuyết bay đầy trời, như một tấm lụa màu trắng phủ trên mặt đất một tầng lại một tầng.
Trời lạnh đến buốt cả óc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, lúc nãy, nóng ruột muốn chạy trốn nên không cảm thấy lạnh, ra cung rồi mới phát giác y phục trên người có chút mỏng manh! Sơ Tuyết từng nói, mấy ngày nay sẽ có tuyết rơi, nguyên lai thật sự xảy ra rồi.
Ông trời ơi! Không thể trì hoãn vài ngày sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không có chỗ nào để đi.
Đã nghĩ đến đường ra khỏi kinh thành, vẫn giống như lần trước, tìm một cái thuyền là được rồi.
Nàng đã quyết định, hừng đông sẽ lập tức tìm thuyền ra khỏi thành.
Nhưng trời còn chưa sáng, nhà trọ đã đóng cửa, ngay cả thanh lâu lúc này cũng đã nghỉ rồi.
Sẽ không phải đứng dưới bão tuyết đợi đến khi trời sáng chứ?
Ước lượng bạc trên người. Đi trên đường cái, ngó đông ngó tây, mãi đến khi nhìn thấy cửa hàng may vá mới ngừng lại.
Y phục, là đạo cụ quan trọng nhất. Mặc y phục thái giám rất dễ lôi kéo sự chú ý của người khác.
Nhưng cửa hiệu đó vẫn chưa mở, làm sao bây giờ? Chờ sao?
Trầm Tố Nhi đứng dưới mái hiên của cửa tiệm y phục xoa xoa tay, co rúm người lại, gió tuyết thổi qua. Thật sự không phải lạnh bình thường! Không nói gì nhìn trời, MMD, hình như tuyết rơi càng ngày càng lớn.
Chọn được ngày chạy trốn? Vậy mà,… chính nàng cũng không nói nổi nữa. Nói tốt cũng không đúng, nói không tốt cũng không phải, dù sao cũng thành công trốn khỏi cung rồi.
Đột nhiên…
Không muốn đợi nữa, cứ chờ ở ngoài cửa thế này sẽ đông chết người đấy! Vì thế, nhấc chân lên đá đá vào cửa. “Mở cửa! Có muốn bán hàng không?” Hô to vài tiếng.
Cửa mở ra.
Đi ra là một nam tử trung niên, tướng tá thấp bé, mặt mũi bình thường, có vẻ rất hiền lành. Nhìn nhìn y phục của Trầm Tố Nhi, lập tức cung kính cúi chào. Đây là đương nhiên, thà rằng đắc tội với quỷ thần, cũng không thể đắc tội với bọn người hầu trong cung.
Namtử cung kính bắt chuyện.
Trầm Tố Nhi nghĩ, nếu người ta đã mà mua lại y phục thái giám của mình, quả thực tránh được không ít phiền phức. Nàng chọn một bộ trường sam nam tử bình thường, một chiếc áo bông, một tấm áo choàng, còn có một cái mũ lông thật to thật dày đội kín đầu, thêm một cái khăn cuốn quanh cổ, đến mặt cũng quấn lại che đi, chỉ để lộ ra hai con mắt xinh đẹp. Tuyết rơi dày, mặc loại trang phục này là quá bình thường, lại còn thuận tiện che dấu hành tung. Ngay cả giày nàng cũng thay đôi mới.
Còn về phần y phục thái giám, nàng nói tạm thời gửi tại chỗ này, hoàn thành công việc của Hoàng thượng sẽ trở về lấy, nếu dám làm mất, hoặc tiết lộ hành tung của nàng với kẻ khác, phá hỏng đại sự của Hoàng thượng, nhất định sẽ xét nhà diệt tộc. Mỗ nữ mở miệng dùng chiêu bài của Mộ Dung Cảnh, người dân nhỏ bé nơi đầu đường phố chợ nào đã bao giờ gặp qua mấy việc như thế? Tự nhiên vâng vâng dạ dạ, liên tục xác nhận.
Cuối cùng, một đống quần áo như thế một xu chủ tiệm cũng không dám lấy. Đổ mồ hơi. Trái lại, còn tỏ ra cực kỳ hiếu kính.
Ha ha ha, lần này, là nàng dùng một đống quy tắc dọa người khác, chứ không phải bọn họ dọa nàng, cảm giác thật sự quá sảng khoái!
Sau khi quấy rối người ta một hồi, Trầm Tố Nhi đi ra, trời đã có chút ánh sáng le lói. Quyết định trước tiên phải ăn cái gì đã, sau đó mới đi hỏi đường.
Cùng lúc đó…
Trong Hoàng cung, tại đại sảnh của Triều Phượng cung.
Mộ Dung Cảnh sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị ngồi ở vị trí chủ thượng. Một đám nô tài quý phía trước, run run rẩy rẩy, giống như đám lá rụng bên ngoài, gió tuyết vẫn thổi mạnh.
“Không tìm thấy người? Nếu còn để Trẫm nghe thêm những lời đó một lần nào nữa, các người vĩnh viễn cũng đừng mong mở miệng!” Phẫn nộ rống to, cổ tay vung lên, tách trà trên bàn trong nháy mắt vỡ vụn, nước trà bắn tung tóe.
Chỉ trong khoảng thời gian một canh giờ ngắn ngủi, Hoàng thượng đã quăng trên dưới mười tách trà. Trần tổng quản nhanh chóng phân phó người thu dọn, lại lần nữa pha một tách trà mới.
Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Người người kinh hồn bạt vía, thở mạnh cũng không dám, bên ngoài gió lạnh rít gào, tuyết bay đầy trời, nhưng cũng không bằng được hàn khí tỏa ra trên người Mộ Dung Cảnh lúc này! Khiến kẻ khác bao phủ bởi không khí tuyệt vọng, ngay cả Trần tổng quản cũng kinh hãi, đã rất lâu không có thấy Hoàng thượng nóng giận đến như vậy!
Có người nói, Hoàng thượng tức giận thích đập phá đồ đạc, nhưng đó cũng chưa phải toàn bộ. Nếu những người đó nhìn thấy Hoàng thượng lúc này thì sẽ tự minh bạch, lúc nãy Hoàng thượng kỳ thực đã rất “ôn hòa” rồi!
Con ngươi lạnh lùng của Mộ Dung Cảnh đảo qua, “Nói! Các ngươi thật sự không biết Hoàng hậu đi nơi nào?”
“Hoàng thượng, nô tài thực sự không…” Toàn bộ tám nô tài của Triều Phượng cung đều kêu lên như chim.
Hầu hạ chủ tử không đến nơi đến chốn, chịu tội tự nhiên chính là đám nô tài. Người nào người nấy sợ đến xanh cả mặt!
“Người đâu, đánh. Hai mươi đại bản,… không! Đánh tới khi Hoàng hậu xuất hiện mới thôi.” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hạ lệnh.
Lúc này, một loạt những thanh âm khiếp sợ vang lên.
“Xin Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ thật không biết Hoàng hậu nương nương đi đâu…”
“Hoàng thượng, tha mạng.”
“…”
Tiếng cầu xin tha mạng vẫn vang, đại bản vẫn phải đánh xuống, ba mươi bốn mươi đại bản đã thừa sống thiếu chết rồi, nếu còn đánh tiếp tức là chết, Hoàng hậu không nhất định sẽ xuất hiện!
Sau một khắc, đám nô tài bị lôi ra dùng trượng hình.
Đại bản đánh xuống, tiếng khóc than vang lên.
Mây đen bao phủ, cực kỳ bi ai thảm thiết.
Tám người này chết chắc rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.