Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 25: Ba ngày! Đánh cuộc cả đời với ngươi

Phạm Khuyết

11/12/2013

Sơ Tuyết nói một câu ân cần vô tình lại làm Trầm Tố Nhi thương cảm.

Ngẫm lại hậu cung này, thật sự quá đáng sợ!

Bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.

Nàng không muốn mỗi giờ mỗi khắc đều phải cẩn thận từng li từng tí, ăn không ngon ngủ không yên.

Đặc biệt còn có một thích khách ở trong bóng tối nhìn nàng, ngồi chờ cơ hội, tới lúc thuận lợi sẽ xông ra giết nàng.

Nhớ tới lúc ấy–

Khoảnh khắc thích khách giơ đao lên định chém tới chỗ mình, trong lòng sợ hãi ra sao.

Lúc ấy không sợ, giờ nghĩ lại lại càng thấy sợ hãi!

Tim đập thình thịch, như khắc sâu…… giống như một ấn ký, khắc thật sâu trong đầu.

Nàng vốn định tự bảo vệ chính mình.

Nhưng lúc đó lại nhận ra– căn bản không có cả năng lực tự bảo hộ.

Ở trong cung, chỉ có một người có thể bảo hộ nàng, chính là đương kim hoàng đế.

Nhưng mà–

Nàng sợ phải tiếp cận hoàng đế.

Mà rốt cuộc sợ hãi cái gì, ngay cả bản thân nàng cũng không rõ.

Quân tâm nan trắc (tâm tư bậc đế vương khó dò), mà quan trọng nhất là Mộ Dung Cảnh còn thể nhìn thấu nàng, làm nàng khó mà chống đỡ. Mà nàng đã sống trên đời tới hai mươi năm năm, tự nhận cũng là một người từng trải, nhưng vẫn chẳng có cách nào nhìn thấu hắn.

Không thể không nói, hắn lại có điểm giống Kinh tổng tài lúc nàng ở hiện đại, cao thâm khó lường.

Để giữ gìn giang sơn ổn định, hy sinh một vài người là điều đương nhiên. Một ngày, người đã hãm hại Tiếu quý phi lại tới hãm hại nàng thì làm sao đây? Tiếu thị quyền lực lớn mạnh, cũng bị khép tội chết nhốt vào đại lao, mà nàng là nữ nhân cái gì cũng không có, căn bản chỉ có còn đường chờ chết.

Rất muốn nghĩ sinh tử do số mạng, rất muốn thấy rõ bộ mặt của nhân thế, mọi việc đều có thể cười cho qua, nhưng mà, nguyện vọng lại quá xa vời, nàng chỉ là một nữ nhân rất bình thường làm sao có thể làm được? Tĩnh tâm lại vốn định không nghĩ tới nữa, nhưng vẫn không nhịn được lại nghĩ tới.

Đôi mắt Sơ Tuyết dần dần bị bao phủ bởi một tầng ưu tư.

Biểu tình của nàng lại thay đổi.

Giống biểu tình hắn nhìn thấy lúc mới đến–

Dưới khuôn mặt bình tĩnh lại che dấu một sự ưu thương, nhưng lại đủ để làm người khác đau lòng.

Làm tâm của hắn mơ hồ thấy đau.

Là cái gì làm nàng lộ ra biểu tình ưu thương thế này?

“Tiểu Tố Nhi–” Sơ Tuyết vừa định đưa hai tay tới nắm lấy tay Trầm Tố Nhi.

Không ngờ, đúng lúc này có người tới.

Hắn nghe thấy có tiếng bước chân, phản ứng rất nhanh, lui lại hai bước.

Mà Trầm Tố Nhi cũng bừng tỉnh.

Khóe môi nhếch lên một tia cười nhẹ.

Sơ Tuyết lại thấy đau lòng, nụ cười nhẹ kia rất mực bình thường mà lại cũng thật mê ly, đáy mắt sâu thẳm như chẳng có gì, nhưng lại tìm không được một tia vui vẻ.

Người đến là một tiểu thái giám tới tuyên chỉ.

Hành lễ với Trầm Tố Nhi, lại hành lễ với Mộ Dung Sơ Tuyết.

Rồi mới tuyên chỉ: Hoàng Thượng truyền Hoàng Hậu nương nương đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa.

Trầm Tố Nhi vừa nghe xong thấy quẫn.

Mùa đông làm gì có hoa gì?

Nàng nhìn về phía Sơ Tuyết, kì quái hỏi: “Ngự hoa viên cũng có hoa mai sao?”

“Không có, chỉ có bạch cúc (cúc trắng). Thanh ngạo trắng trong, hoa thơm trong gió lạnh.” Sơ tuyết khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ, thản nhiên nhưng sâu trong mắt vẫn biểu lộ nét cô đơn.

Trầm Tố Nhi không cho là đúng cười, “Mấy thứ thanh ngạo như vậy, ta lại chẳng thấy thích. Nói nhỏ cho ngươi biết, hoa cúc, đặc biệt là hoa cúc trắng, ở chỗ nhà ta– chỉ dùng để cúng bái tưởng niệm mấy người đã mất thôi. Ha ha! Đi thưởng bạch cúc hả?”

Như đang nói chuyện đùa, lập tức đánh tan sự mất mát trong mắt Sơ Tuyết.

Nàng cười ha ha, theo tiểu thái giám bước ra khỏi cửa.

Không mời Sơ Tuyết cùng đi, dù sao cũng có chuyện muốn nói riêng với Mộ Dung Cảnh.

Bước được vài bước, Trầm Tố Nhi bỗng nhiên cười, rất thản nhiên, cũng rất chân thành nói: “Tiểu Tam, hoa có đẹp đến đâu cũng không bằng nụ cười ấm áp của ngươi.”

“……”

Sơ Tuyết đứng lặng tại chỗ.

Một câu cũng không nói nên lời, đầu cũng đình trệ, trống rỗng!

Trầm Tố Nhi tuỳ ý nói một câu.

Nhưng nàng vĩnh viễn không biết được câu nói đó của nàng đã làm Sơ Tuyết rung động lớn bao nhiêu.

So với tất cả lời ca ngợi trên thế gian, đều không thể làm hắn động tâm như thế.

Ngọt! Rất ngọt! Ngọt ngào tới tận đáy lòng, ngọt đến tận sâu trong linh hồn, chỗ sâu sâu nhất. (chắc là tim gan phèo phổi, chắc ko sâu đến thận đâu nhỉ :-?)

****************

Trầm Tố Nhi theo tiểu thái giám bước đi qua hồi lang (hành lang quanh co), khúc lang (chỗ ngoặt hành lang), trực lang (hành lang thẳng), lúc nàng cảm thấy mình đi qua hết các thể loại lang rồi mới tới Ngự Hoa Viên, quả nhiên vẫn còn thiếu một lang– thủy lang, phải đi qua một hành lang uốn lượn tới một cái đình giữa ao mới thấy Mộ Dung Cảnh.

Nhìn khắp bốn phía, lâm viên cổ đại thiết kế thật tinh xảo có thể nói là đẹp trên cả tuyệt vời!

Lần nữa làm Trầm Tố Nhi cảm thán, đẹp không sao tả xiết.

Đúng như Sơ Tuyết nói, bên bờ ao có rất nhiều chủng loại cúc trắng.

Bạch cúc nở rộ, thanh nhã hơn tuyết, lay động trong gió, có thể ngửi thấy mùi thơm ngát thoang thoảng trong gió.

Mộ Dung Cảnh đứng yên giữa đình, Trầm Tố Nhi từ xa đã nhìn thấy bóng lưng đứng yên mà lạnh lùng của hắn.

Một người sao?

Ngắm hoa, xem ra cũng chỉ là lấy cớ.

Lúc này, Trần tổng quản đứng trên bờ thấy Trầm Tố Nhi đến, lập tức tiến vào trong đình thưởng cúc nói vài câu với Hoàng thượng. Nói gì đó, Trầm Tố Nhi nghe không được, dù sao cũng có thể đoán ra, chắc chỉ nói là nàng đã đến.

Quả nhiên–

Mộ Dung Cảnh xoay người nhìn về phía Trầm Tố Nhi đang dần tiến đến.

Tới lúc Trầm Tố Nhi đi vào trong đình, Trần tổng quản lại lui xuống.

Trong đình, chỉ còn lại Trầm Tố Nhi cùng Mộ Dung Cảnh.

Trầm Tố Nhi tâm tư tự dưng lại thấy căng thẳng, lại có chút dè dặt.

“Hoàng Thượng, thần thiếp thỉnh an người. Hoàng Thượng cát tường–” Nàng vừa nói vừa cúi người định hành lễ.

Mộ Dung Cảnh đã nhanh chóng bước tới đỡ lấy tay nàng.

“Không cần phiền toái thế. Khụ khụ, dù sao nàng cũng là Hoàng Hậu, không cần quỳ bái hành lễ với trẫm. Về sau gặp mặt, ân cần thăm hỏi một tiếng là được.” Hắn không quên, nữ nhân này đã từng nói qua, ngay cả quỳ xuống cũng cảm thấy quá phiền toái, không cần đón tiếp thì hết phiền toái chứ? Nói miệng là được rồi. (ta thấy Cảnh ca có ý rồi nên ta đổi cách xưng hô là nàng được ko nhỉ?)

“Cám ơn Hoàng Thượng.” Nàng yên lặng, giả bộ dịu dàng nhàn tĩnh.

Trầm Tố Nhi cũng cảm thán, xuyên qua, xuyên vào bộ dáng cũng được a.

Chỉ cần không nghịch ngợm, không nói gì, thì có thể giả bộ thành một đại mỹ nhân thanh thoát e lệ.

“Ngồi đi, trẫm đã bảo ngự thiện phòng chuẩn bị mấy món điểm tâm, nàng ăn thử xem?” Mộ Dung Cảnh ngồi xuống trước.

Lúc Trầm Tố Nhi vừa mới tiến đến, lập tức lưu ý.

Chính giữa đình có một bàn đá bóng loáng sạch sẽ bên trên bày ra mấy món điểm tâm tinh xảo, còn có một ấm trà.

Nàng chú ý tới ấm trà, bên dưới có một cái lò nhỏ, trong có than, đang nổi lửa.

Phỏng chừng đây là cách giữ nhiệt bình trà của người cổ đại.

Xung quanh bàn đá, còn còn vài chiếc ghê khắc hoa tinh xảo.

Ở một góc khác, có một bàn đá dài hình chữ nhật, bên trên bày một cây ngọc cầm (đàn cầm bằng ngọc), cầm lục huyền sao? (đàn cầm sáu dây sao?) Trầm Tố Nhi đối với cầm cũng có chút nghiên cứu, cũng biết đàn cầm ra đời sớm nhất là ngũ huyền (năm dây), nghe nói về sau Chu Văn Vương thêm một dây, Chu Vũ Vương cũng thêm một dây, lúc đó mới định hình, thành thất huyền cầm.

Đàn kia là sáu dây, thế là sao?

Dây đàn này, là Chu Văn Vương thêm? Hay là Chu Vũ Vương thêm?

Mặc kệ là ai thêm vào, cũng chẳng có cách nào chứng thực nàng xuyên qua tới giai đoạn nào.



Trong lòng đã có lo lắng, hoàng đế đừng có sai nàng đàn đấy.

Bởi vì nàng—tuyệt đối không muốn.

Có một số việc, càng lo lắng lại càng dễ xảy ra.

Trầm Tố Nhi vừa mới điềm tĩnh ngồi xuống.

Thì đã nghe thấy Mộ Dung Cảnh thản nhiên hỏi: “Hoàng Hậu, có thể vì trẫm đàn một khúc không?”

Hy vọng trong lòng Trầm Tố Nhi đã bị chặt đứt rơi lộp bộp xuống đất.

Ngồi thẳng, lưng cũng cứng đơ rồi.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng a– nàng cũng cảm thấy được.

“Hoàng Thượng, thần thiếp muốn cầu xin người một việc.”

“Nói.”

“Người cũng biết…… thần thiếp vẫn đang bị cấm cung, có thể ban cho một ngày tuỳ ý ra vào được không?”

Mộ Dung Cảnh nhíu mày, trong mắt hiện lên sự ngoài ý muốn.

Tất nhiên việc Trầm Tố Nhi nói cùng với suy nghĩ của hắn hoàn toàn bất đồng, kì quái hỏi: “Muốn ra ngoài làm gì? Vốn trẫm còn tưởng nàng định nói truyện trong nhà lao.”

“Chuyện đó…… chuyện ở thiên lao, lần sau sẽ nói rõ cho người. Như vậy, một ngày tuỳ ý ra vào, Hoàng Thượng có đáp ứng không?” Trầm Tố Nhi mắt chờ mong, trong lòng đơn giản nghĩ thực hiện việc đã đáp ứng với Sơ Tuyết. Sao lại đẩy chuyện ở thiên lao ra nói, nàng cũng ngoài ý muốn. Dù sao a, đã nói ra rồi thì cũng phải hỏi lại.

“Nàng vẫn chưa nói lý do.”

Trầm Tố Nhi cười nhẹ, mang theo ý tứ lấy lòng, dịu dàng nói: “Hoàng Thượng, kỳ thật cũng chẳng có cách nào, chỉ muốn được đi lại trong cung, ngắm cảnh, ở mãi trong Phượng Cung ngây ngốc lâu, có thấy buồn……”

Mộ Dung Cảnh mày kiếm nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.

Đôi mắt thâm sâu, nhìn kĩ có thể thấy có phẫn nộ.

Trầm Tố Nhi âm thầm kêu khổ, rốt cuộc lại làm sai gì rồi?

Vừa rồi biểu tình còn rất thoải mái a?! Có phải lại nói sai rồi ko? Không có a! Cẩn thận từng câu từng chữ, sống đã 25 năm, còn chưa bao giờ đối xử với người khác dịu dàng như thế.

Mộ Dung Cảnh cử chỉ tao nhã nhấc bình trà ra, rót cho Trầm Tố Nhi một chén trà, cũng rót cho mình một chén. Vốn để nàng hầu hạ rót trà, nhưng nhìn bộ dáng này, cũng biết là chẳng trông mong được gì.

Sau một lúc lâu, hắn bình tĩnh hỏi: “Nếu Hoàng Hậu cảm thấy buồn, thì đến tẩm cung của trẫm ở đi, thấy sao?”

“??!!” Phun nước! Hộc máu!

Trầm Tố Nhi cảm thấy đây là chuyện cười—đáng sợ nhất nàng nghe được từ lúc xuyên qua đến giờ.

Đơ người một lúc, nàng điều chỉnh lại tâm tình, trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười lấy lòng, ôn nhu lại có chút kiều diễm nói: “Hoàng Thượng, người lại nói đùa rồi, ha ha……” Mà một chút cũng chẳng thấy buồn cười! Hoàng đế ngốc nghếch!

“Phải không? Sao trẫm lại thấy…… trong mắt nàng là đang mắng người mà.” Nhẹ giọng nói một câu, như đạn bắn vào tai, đầu Trầm Tố Nhi vừa trúng đạn nổ ong ong.

“!!!” Trầm Tố Nhi lại hộc máu.

Rét a, rét a, thật đáng sợ!!

Quả nhiên, quả nhiên…… quả nhiên nhất cử nhất động, đều bị nhìn thấu!

Được thôi! Nếu đã bị nhìn thấu rồi, còn giả bộ làm gì nữa? Càng cố giả bộ lại làm người khác cảm thấy không có thành ý! Bà nó chứ, vốn nàng cũng chẳng có thành ý, chỉ sợ tổn hại tới cái mạng nhỏ thôi.

Trầm Tố Nhi gương mặt thoáng chốc lại trở lại vẻ uể oải, lười nhác tuỳ tiện.

Vẻ ôn nhu hoà nhã như hoa như ngọc vừa rồi, khuôn mặt sáng lạn cùng đôi mắt huyễn hoặc.

Bây giờ đâu hết rồi? Đều héo như hoa mùa đông rồi, nhưng mà, lại toát ra nét đẹp từ tính cách độc đáo của nàng, lại càng có sức hấp dẫn.

Mộ Dung Cảnh hai mắt loé sáng, rất vui vẻ dừng trên người Trầm Tố Nhi.

Trầm Tố Nhi sầu khổ, cả người lười biếng dựa lên bàn đá, rất tự nhiên đưa một tay lên chống trên mặt bàn, nâng lên chiếc cằm nhỏ xinh, còn một tay để trên mặt bàn, ngón tay gõ gõ.

Mắt buông xuống, lừ đừ, ôn nhu mệt mỏi, giống như người mấy ngày không được ăn cơm.

“Sao không tiếp tục giả bộ nữa?” Mộ Dung Cảnh nhấc lên chén ngọc, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Nghe vậy, Trầm Tố Nhi động tác ngưng lại, mắt tròn xoe.

Quả nhiên, quả nhiên, hắn cái gì cũng biết!

Cái này…… Hắn rốt cuộc có phải là người không a? Một nam nhân cổ đại có khả năng quan sát lợi hại vậy sao? Không tin được! Chỉ trong một thời gian ngắn– đã hiểu rõ tính tình của mình từng li từng tí thế sao? Không có khả năng, đánh chết nàng cũng không tin!

“Hoàng Thượng, ngươi bao tuổi?” Câu hỏi thông tục, Trầm Tố Nhi hỏi theo trực giác.

Mộ Dung Cảnh mặt ngẩn ra, vẻ hoài nghi chợt hiện nhưng rất nhanh đã biến mất.

“Hai mươi bốn.”

“……” Trầm Tố Nhi nâng mắt lên!

Liếc qua Mộ Dung Cảnh, đúng là quá bất ngờ! Không ngờ lại đoán sai tuổi, mà đế vương cổ đại bảo dưỡng nhan sắc thật tốt, nàng nhìn vẫn nghĩ hắn cùng lắm cũng chỉ hai mươi thôi. Sai lầm, sai lầm rồi!

Người hai mươi bốn tuổi, tâm tư suy nghĩ cũng đã thành thục rồi, khó trách– khó trách a!

Trầm Tố Nhi lại bình tĩnh lại.

Như vậy–

Hắn tất nhiên sẽ nhận ra, lại không bốc lửa giận, có được tính là bao dung không nhỉ?

“Không có chuyện gì muốn nói với trẫm sao?”

“Có. Lại quay lại vấn đề vừa nãy, một ngày được tự do ra vào Phượng Cung, đáp ứng hay không đáp ứng?” Vẻ mặt thay đổi, cách nói chuyện cũng thay đổi, ý tứ thẳng thắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Được!” Đáp ứng rất kiên quyết.

Nói rõ ràng như vậy, Trầm Tố Nhi lại muốn hộc máu. Hoá ra đáp ứng dễ như thế, vừa rồi lại còn giả bộ cười cười nói nói vất vả như vậy?! Bà nó chứ, quá lãng phí chất xám rồi.

Nhưng mà, nàng đối với hành động của Mộ Dung Cảnh càng ngày càng thấy khó giải thích.

“Cám ơn Hoàng Thượng. Người đúng là người tốt a……” Khen một câu, câu cuối còn cố kéo dài rất khoa trương. Tuy không phải phát ra từ tâm, nhưng nói cũng còn hơn là không.

Bị bất ngờ, Mộ Dung Cảnh nước trà vừa mới đưa vào miệng thiếu chút nữa đã phun ra, may mà nhịn xuống được. Hắn cũng không muốn lại cùng nàng diễn trò, ánh mắt ngưng trọng, nghiêm túc nói: “Nữ nhân. Đừng nữa chọc trẫm tức giận, cũng đừng nói mấy lời trái lương tâm đấy để nịnh nọt trẫm. Nếu còn tái diễn–” Con ngươi lạnh lùng, lời kế tiếp không nói, Trầm Tố Nhi cũng có thể đoán được.

Không tồi! Đột nhiên toả ra hàn ý, rất cứng rắn làm mỗ nữ cả người ớn lạnh.

Sét đánh! Đánh trúng ta! Trầm Tố Nhi không nói gì mắt buông xuống.

Mà ánh mắt lười nhác, vẫn không thay đổi.

Lại phát sinh ra vấn đề, nàng vốn cho rằng học người khác lấy lòng, a dua, cười dịu dàng, đối với hắn cung kính, thì mọi việc sẽ chuyển biến tốt, làm được việc đấy rất là khổ cực, đi ngược lại cá tính vốn có, kết quả lại vẫn không như ý, không bằng sống đúng với bản tính của mình cho xong.

“Ai…… Việc này, chúng ta…… cứ chung sống hoà bình đi.” Trầm Tố Nhi miễn cưỡng liếc nhìn Mộ Dung Cảnh, nói ra mấy câu.

“Nàng với trẫm không phải vẫn chung sống hoà bình đấy sao?”

“Ách…… Đúng rồi.” Mồ hôi! Sao cảm thấy cuộc đối thoại này quen thuộc nhỉ?

Trầm Tố Nhi chọc chọc đĩa bánh điểm tâm bày trí tinh xảo, thích nhất ăn quả sơn tra, hoa quả cũng muốn ăn, nhưng điểm tâm lại ăn rất ít, nhưng vẫn tuỳ ý nhúp lấy một miếng bánh điểm tâm, bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhá, nhá một lúc rồi nuốt vào, có vẻ tuỳ hứng bắt đầu nói chuyện: “Hương vị không tồi. Nói vào chính sự đi, hôm nay ta tới thiên lao gặp Tiếu quý phi. Việc cụ thể…… người chắc cũng đã nghe qua rồi.”

“Nàng nói lúc trở về sẽ kể với trẫm, nàng còn chưa nói, trẫm làm sao biết được?”

“…… Hoàng Thượng, chúng ta không cần chơi trò đoán ý nữa đâu.” Chết mất, nàng không được giả bộ, mà hắn lại giả bộ với nàng! Cái đạo lý gì thế này?

Mộ Dung Cảnh khóe miệng nhẹ giương lên thành một nụ cười nhẹ.

“Hoàng Thượng, trên người Tiếu quý phi có phải có một mùi hương thơm rất đặc biệt không?” Trầm Tố Nhi hỏi thử.

Kỳ thật cũng chẳng cần hỏi, hắn thân là Hoàng đế, lão bà của mình trên người có mùi hay không không biết, đánh chết nàng cũng không tin. Trừ phi hắn chưa từng lên giường với Tiếu quý phi, có thể xảy ra sao? Tất nhiên là không! Nghe nói Tiếu quý phi còn mang thai mà.

“Đúng rồi, mùi đấy ngửi qua làm người khác thật thoải mái.” Mộ Dung Cảnh thừa nhận, “Cũng chính vì nguyên nhân này, nên lúc ấy mới đáp ứng cho nàng tiến cung, cũng phong thành quý phi.”

“Hơn nữa, còn cực kỳ được sủng ái……” Trầm Tố Nhi thay Mộ Dung Cảnh nói tiếp.

Mộ Dung Cảnh ngẩn người, cười ha ha. “Hoàng Hậu, đang ăn dấm chua sao?”

“Không có hứng thú.”

“Ha ha……” Không khí vì tiếng cười sang sảng của Mộ Dung Cảnh, mà hài hoà hơn.

Trầm Tố Nhi một chút cũng không đổi, ánh mắt hoà hoãn, nhưng lại không thấy cười. Ngược lại Mộ Dung Cảnh tâm tình thật sự quá tốt, có vẻ đã bị bất ngờ, cùng một cảm giác kỳ quái khó nói. Dừng lại một lúc, nàng tiếp tục nói: “Nhưng mà hôm đó…… ta không ngửi được mùi đó trên người thích khách a.”

Mộ Dung Cảnh vẻ tươi cười ngừng hẳn, còn hỏi rất nghiêm túc: “Không được ăn nói tuỳ tiện.”

“Có rắm không thể tuỳ tiện thả, ta biết……”

“Phụt!……” Mộ Dung Cảnh không nhịn cười nổi!

“Hoàng Thượng! Nước miếng cũng không thể tuỳ tiện phun!” Tức giận a!

Trầm Tố Nhi thiếu chút nữa cả người ngã ngửa ra sau, hung tợn trừng mắt nhìn Mộ Dung Cảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, nhăn nhó như bánh bao thiu, vội vàng lấy ống tay áo lau nước nhãi trên mặt.



Đúng là bẩn thỉu! Bà nó chứ.

“Ha ha!……” Mộ Dung Cảnh cười.

Tiếng cười to phát ra từ trong nội tâm.

Trần tổng quản cùng các thái giám, cung nữ đứng chờ bên bờ, đều len lén nhìn trong đình vừa kinh ngạc vừa lo sợ, Hoàng Thượng hoá ra cũng có thể cười to như thế a! Hơn nữa nghe tiếng cười đúng là rất vui vẻ.

Hoàng Thượng đã bao lâu rồi chưa được vui vẻ như hôm nay?

Trần tổng quản tính ngày, hình như—mười lăm năm qua, thời gian dài như vậy.

Mà Mộ Dung Cảnh chưa hề cười.

Một lúc lâu sau–

“Có chút hoài nghi, thích khách này có phải bắt được quá dễ dàng không?” Trầm Tố Nhi thử nói ra, đem nghi hoặc trong lòng tất cả đều nói ra:

“Lúc ấy thích khách cả người đều bịt che kín mít, ngay cả tóc cũng nhìn chẳng rõ, có thể thấy được đấy là một người tính tình rất cẩn thận, sao lại có thể mang theo hoa tai để làm rơi? Đặc biệt là hoa tai này lại còn là vật tượng trưng cho thân phận. Đổi lại là ta–

Trước khi làm chuyện xấu chắc chắn sẽ đem toàn bộ đồ vật dư thừa tháo hết ra.

Ít nhất chỉ riêng bộ quần áo thôi, ném vào hồ rồi lại còn nổi lên một góc áo thật là trùng hợp, trên đời này làm gì có nhiều trùng hợp như thế, cứ coi như là trùng hợp đi, nhưng hoa tai…… không phải là Tiếu quý phi trùng hợp lại quên tháo xuống chắc? Lại quá trùng hợp đi…… Được rồi, cứ coi như là trùng hợp đi.

Còn mùi thơm trên người nàng ta thì sao? Dùng cái gì để làm mất mùi đây? Ở trong nhà lao hoàn cảnh kham khổ như vậy, trên người vẫn còn mùi hương thơm thoang thoảng, qua hai ba ngày cũng chẳng mất mùi, chẳng lẽ lúc ám sát ta tự dưng lại biến mất sao?”

Mộ Dung Cảnh cẩn thận lắng nghe Trầm Tố Nhi phân tích.

Khóe môi nhếch lên ý cười nhẹ, “Hoàng Hậu, đừng có nói dối nga .”

“Ta…… Ai yêu!” Trầm Tố Nhi quẫn đến chết.

Cái này có được tính là hậu quả “Chó sói tới” không ta? (Chắc mọi người đều biết truyện này, cậu bé chăn cừu nói dối, ý nàng ta là hậu quả của việc nói dối lắm quá, tới lúc nói thật cũng chẳng ai tin, nếu ai chưa đọc truyện này thì liên lạc với ta nhé ^^)

Đã nói dối một lần, lần sau nói lại làm người khác hoài nghi, cũng không nên trách hắn.

“Hoàng Thượng! Ta đang lo lắng, thích khách nếu lại đến thì làm sao?”

“Phượng Cung lúc này một con ruồi cũng chẳng bay vào được, nàng còn lo lắng gì nữa?” Mộ Dung Cảnh không những gia tăng thêm người canh gác, còn âm thầm phái thêm nhiều người ẩn nấp khắp Phượng Cung.

“Ám tiễn khó phòng, câu này Hoàng Thượng có biết không?” Lúc Trầm Tố Nhi nói chuyện, bình thường không nhìn Mộ Dung Cảnh, nhưng khi nói câu này, lại cẩn thận nhìn hắn, cũng coi là có coi trọng đi.

Tâm tư Hoàng đế a, khó nắm bắt!

Quên đi, nàng chẳng nắm bắt làm gì, cứ tuỳ cơ ứng biến đi.

“Biết. Nếu ngươi lo lắng thế, chỗ an toàn nhất trong cung…… Hoàng Hậu, nàng có biết là nơi nào không? Tẩm cung của Trẫm.” Mộ Dung Cảnh đi một vòng cuối cùng lại quay trở về chỗ cũ. Lần trước là nói thẳng, lần này là ám chỉ.

Nói thẳng cũng đã nói, ám chỉ cũng nói luôn rồi.

Nữ nhân này còn giả bộ không nhận ra sao?

Vung vẩy làm nũng, chỉ một hai câu, Mộ Dung Cảnh lại thấy mình gật đầu đáp ứng.

Bất đắc dĩ! Đúng là quá thất vọng.

Nữ nhân này cứ giả bộ ngây ngô vậy, đúng là không ai thích nổi!

“Ồ. Đúng rồi, Hoàng Thượng có thể tha cho tam tộc Tiếu quý phi không? Nhiều người như vậy, lại không phải là súc sinh, phải giết hết thật sao?”

“Trước khi làm chuyện phạm pháp, đã phải biết là sẽ dẫn đến kết cục này.”

Trầm Tố Nhi lười nhác ngồi tán chuyện, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, nói: “Uh, đúng rồi. Đáng thương thật, mấy hài tử còn chưa được đầy tháng, đã bị chết vô thanh vô tức, không minh bạch, đúng rồi, Hoàng Thượng có thể tự mình tới phòng giam không? Hài tử này vừa mới đầu thai chưa được bao lâu, đã bị chết mất mạng rồi, lại phải xuống địa ngục, nếu Diêm vương đại nhân hỏi ai giết, nó cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.”

“……” Trầm mặc.

“Hoàng Thượng, người tự mình đi đi, để cho bọn họ được nhìn thấy ngươi lần cuối. Đúng rồi, thần thiếp còn nghe nói, người có quyền thế càng lớn thì lại càng có sở thích đặc biệt. Ví dụ như: Đặc biệt thích xem chặt đầu, cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất, nghe nói còn có thể động đậy a, miệng há to, mắt còn chớp chớp nữa. Người nghĩ a, Tiếu gia có tới mấy ngàn người, mấy ngàn cái đầu cùng một chỗ, đúng là quá hoành tráng, máu bắn tung toé đầy mặt đất, có khi còn thành sông, sông màu đỏ nhất định là rất đẹp.”

“……” Có người lông mày nhíu chặt.

“Hoàng Thượng nhất định phải đi xem a, cảnh đẹp trăm năm khó gặp, bỏ qua sao được?” Trầm Tố Nhi thản nhiên nói xong, ăn to nói lớn, mà như đang nói chuyện nhà mình, thuận miệng nói ra, có thể tuôn ra được mấy câu kinh hãi thế tục.

“Nếu nàng thích xem, trẫm tự mình đưa nàng đi thưởng thức.” Mỗ hoàng đế cơ hồ cắn răng nói ra một câu.

Mỗ nữ vừa nghe, lập tức kinh hãi giật mình bật dậy, hét lên: “Oa oa! Đừng! Thần thiếp không thích xem. Hơn nữa, ta lại không quyền không thế, nên không có sở thích đặc biệt như vậy. Hơn nữa, xem xong…… ta sợ ăn cơm cũng phun ra hết. Đúng rồi, đặc biệt là ban đêm sợ quá không ngủ được, nhiều oan hồn như vậy, Hắc Bạch vô thường (tương truyền là quỷ âm sai đi bắt hồn ma về âm phủ ấy) trong thời gian ngắn như thế khẳng định là bắt không hết, nếu có mấy hồn ma bay vào trong cung, thì biết làm sao bây giờ a? Lo lắng, thật lo lắng……”

Như có như không, con ngươi uể oải lướt qua khuôn mặt tuấn lãng cứng đờ của Mộ Dung Cảnh.

Lời của nàng nghe qua cảm thấy là tuỳ ý nói, nhưng từng câu từng chữ lại có ý tứ riêng, châm biếm tới tận xương.

Tóm tắt lại, ý tứ chính là nói người nào đó có quyền có thể yêu giết người tới thành bản tính, tàn khốc lãnh huyết, sở thích quá biến thái, ngay cả tiểu hài tử vừa mới sinh cũng không tha.

Rõ ràng là thảm kịch nhân gian, lại cố tình nói thành cảnh kỳ quái đáng sợ.

“Hoàng Hậu có phải muốn trẫm tha cho cả tộc Tiếu thị?”

“Việc đó…… thần thiếp cũng muốn tha cho bọn họ, nhưng Hoàng Thượng cũng không vì tình riêng mà làm trái luật pháp. Chỉ là nhắc nhở Hoàng Thượng, nên minh xét rõ ràng, tuyệt đối không thể giết người vô tội. Không cẩn thận lại trở thành án oan thiên cổ, lịch sử sẽ viết lại người là Hoàng Thượng thế nào a. Ai……” Súc tích một chút, súc tích một chút đi.

Trầm Tố Nhi lo lắng là dư thừa, trong lịch sử cũng chẳng có triều đại này, thì sao ghi được sử sách về đế vương chứ?

Mộ Dung Cảnh đáy mắt lại càng loé sáng.

Rõ ràng chỉ là một nữ nhân mới mười lăm tuổi xuân xanh, lại có thể nói ra đạo lý lớn như vậy, nói chuyện lấy lui làm tiến.

Vô tình, lại nhặt được về một niềm vui.

Thật là làm khó a! Xem ra vô tình nhặt được một bảo bối đem về, làm sao buông tay được đây?

“Hoàng Hậu, muốn trẫm vì tình tha tội cũng được.” Thương lượng đường sống.

“???!!!” Trầm Tố Nhi ánh mắt chuyển qua Mộ Dung Cảnh, không kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), chỉ thấy khó hiểu.

Bởi vì nàng biết, kế tiếp khẳng định Mộ Dung Cảnh sẽ đưa ra điều kiện, hơn nữa lại là một điều kiện sấm đánh ngang đầu.

Quả nhiên, không phụ “mong muốn” của Trầm Tố Nhi– thất vọng ầm ầm a!

Mộ Dung Cảnh trong mắt cười mờ ám, còn có một tia tà khí, cười nhẹ nói: “Trong vòng ba ngày, nếu nàng có thể làm trẫm thoải mái cười to. Trẫm sẽ đáp ứng nàng, tam tộc Tiếu thị đều được tha chết.”

Điều kiện rất hấp dẫn, nhưng mà Trầm Tố Nhi cũng không phải là người dễ thương lượng.

Nàng bất mãn nói: “Chỉ tha chết thôi sao…… Người để bọn họ cả đời ngồi trong nhà lao, còn chẳng bằng chết, lại làm quốc khố tốn thêm tiền. Đổi thành vô tội phóng thích đi, ta mới cân nhắc nhận lời hay không.”

Mộ Dung Cảnh nhíu mày, lại có cảm giác dở khóc dở cười.

Nàng rốt cuộc lấy cái gì để cò kè mặc cả với hắn chứ? Lại còn cân nhắc nữa?!

“Được rồi, theo ý nàng đi.” Đúng là kỳ tích, Mộ Dung Cảnh sảng khoái đáp ứng. Lại bổ sung, “Hoàng Hậu đã nói rồi, là “thoải mái cười to”, không đúng trẫm không chấp nhận.” Thật là khó khăn, cũng chẳng khác nhau là mấy.

Nội trong ba ngày, bằng định lực của hắn, rất có tự tin sẽ không cười to một lần.

Chỉ là muốn nhân cơ hội này, cùng nàng gần gũi một chút, thuận tiện tìm hiểu, nàng rốt cuộc còn chuyện gì không muốn người khác biết nữa.

Nhưng mà–

Thời gian ba ngày có phải ngắn quá không?

Vừa nãy lúc nói, Mộ Dung Cảnh không có mười phần nắm chắc, cho nên không thể định thời gian lâu.

Ba ngày, hắn rất có tự tin.

Ban đầu định nói một ngày, lại cảm thấy một ngày quá ngắn, niềm vui cũng ít đi theo hắn thì sao?

Trầm Tố Nhi trầm mặc một lúc lâu, thở dài chán nản, gật đầu nói: “Được rồi, ba ngày thì ba ngày–”

“Khoan đã.” Mộ Dung Cảnh hô ngừng.

Trầm Tố Nhi nâng mắt nhìn về phía hắn, không biết trong hồ lô của hắn còn có thuốc gì nữa.

“Nếu nội trong ba ngày nàng không làm được thì sao?”

“Việc này…… Ách, làm không được thì làm không được, án Tiếu quý phi toàn bộ để người xử trí.” Trầm Tố Nhi mắt buông xuống, không nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh, bà nó, biết ngay mà làm gì có chuyện tốt như thế.

Mộ Dung Cảnh cười nhẹ, lạnh nhạt nói: “Trẫm lấy hơn năm ngàn tính mạng cùng ngươi cá cược. Ngươi còn sợ thiệt gì nữa? Hoàng Hậu, hình như chẳng có đồ vật gì đáng giá, cũng chẳng có vật gì trẫm thấy vừa mắt. Chỉ có một thứ, trẫm cảm thấy hứng thú.”

“Cái gì?”

“Nàng. Nếu thua, nàng suốt đời vĩnh viễn không được rời khỏi trẫm.” Bỗng nhiên lời nói hùng hồn mạnh mẽ, lập trường kiên định.

“A? Hộc máu……” Trầm Tố Nhi trực tiếp ngất luôn ra đất.

Nàng đã biết không có chuyện tốt mà.

Đánh cược tương lai cả đời của mình, hy sinh quá lớn.

Không thể đáp ứng! Kiên quyết không đáp ứng!

“Hoàng Thượng, đổi điều kiện khác được không? Chi bằng đổi thành…… thần thiếp đến tẩm cung của người ở đi. Hoàng Thượng không phải rất muốn thần thiếp chuyển tới đó sai?” Trầm Tố Nhi cười ngượng, bắn về phía Mộ Dung Cảnh một ánh mắt lấy lòng.

Hoàn toàn là hành động theo thói quen a……

“Hừ, hoá ra ngươi cũng biết được.” Mộ Dung Cảnh cười châm chọc, còn hừ lạnh tỏ vẻ không vui, “Hoàng Hậu, nếu nàng cảm thấy mình đánh cược quá lớn, cũng không sao. Trẫm cũng có thể đánh cược tiếp một thứ lớn hơn nữa.” Đánh cược lớn hơn nữa là cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook