Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 19: Bật cười! Chơi trò chơi đau khổ

Phạm Khuyết

04/04/2014

Mộ Dung Cảnh trong thời gian ngắn, không biết nói gì.

Phẫn nộ đi đến, kết quả lại bị nàng nói ba xạo làm cho tức giận ko có chỗ mà xả, còn phải phất tay áo rời đi?

Không! Lúc này tuyệt đối phải lấy lại tự tôn. Phải làm cho nàng nhận thức hắn Mộ Dung Cảnh là người thế nào.

Nàng chính là như vậy, ngươi mặc kệ nàng, nàng là tuyệt đối sẽ không để ý tới ngươi……

Hừ hừ!

Nữ nhân đáng chết này!

Một lần giáo huấn quá ít, phải giáo huấn nhiều lần.

Dạy dỗ một chút, tới lúc nào nàng ngoan ngoan mới thôi!

Mộ Dung Cảnh quét mắt qua phòng lớn.

Liếc mắt một hồi, bọn họ hình như đang chơi trò gì đó.

Trang nghiêm hỏi, “Các ngươi đang làm gì?”

Trầm Tố Nhi trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, chúng ta đang chơi một trò chơi kiểu trừng phạt, gọi là đánh trống truyền hoa.”

“Oh, có phải hoa dừng ở tay ai, vừa lúc tiếng trống dừng, thì người đó phải chịu phạt?” Mộ Dung Cảnh nghe Trầm Tố Nhi nói, cũng hiểu được bảy tám phần.

“Hoàng Thượng thực thông minh.” Một câu này là khên thật lòng.

Mộ Dung Cảnh nghe Trầm Tố Nhi khen như vậy, trong lòng lại sinh ra một chút cảm xúc là lạ, thuận miệng hỏi: “Vậy trừng phạt cái gì?”

Trầm Tố Nhi nói: “Ca hát, nhảy múa, giải câu đố, kể chuyện xưa cùng hỏi đáp, có rất nhiều loại?”

“Hỏi đáp?”

“Chính là phải trả lời chi tiết câu hỏi người khác đưa ra.” Trầm Tố Nhi rất kiên nhẫn giải thích.

“Uh, không tồi.” Mộ Dung Cảnh gật gật đầu, trò chơi này từ lúc sinh ra tới giờ hắn chưa từng chơi qua. Hắn thân phận tôn quý đích, thuở nhỏ đều được chăm sóc rất cẩn thận, mấy trò chơi dân gian này, đừng nói là chơi, nghe cũng chưa từng nghe qua. Bất quá, thấy nàng trả lời, hình như có chút thú vị.

“Dạ, trò chơi này, nhiều người tụ lại một chỗ chơi rất vui.”

“Có phải chỉ định phạt cái gì cũng được?”

“Không hẳn. Như thế cũng ko tốt lắm, nếu chỉ định phạt đập đầu vào tường, chẳng lẽ người cầm hoa phai đi đập đầu vào tường sao? Đây là trò chơi, để giải trí, bởi vậy không thể quá mức.”

Mộ Dung Cảnh cầm lấy trống, gõ một chút, rồi nói: “Thêm vào đi, không thương tổn đến người là được.”

“A????” Trầm Tố Nhi trừng mắt nhìn, ko nghe rõ.

“Tiếp tục chơi, trẫm gõ trống.” Khóe miệng ngấm ngầm cười, rốt cục cũng nghĩ ra một biện pháp xử lý nàng. Hơn nữa, lại danh chính ngôn thuận!

Trầm Tố Nhi ko ngờ Mộ Dung Cảnh lại nói như vậy.

Muồn cùng chơi trò chơi, vì thế, nàng âm thầm cảm thấy có gì không ổn.

“Để ngươi gõ? Tại sao phải để ngươi gõ? Không được! Ko công bằng!” Nàng lớn tiếng gào lên. Chơi lâu như vậy, tất nhiên biết, chỉ có gõ trống mới ko sợ bị phạt.

“Trẫm là Hoàng Thượng, nói trẫm gõ là để trẫm gõ, còn nữa, ngươi cũng cùng bọn họ truyền hoa đi. Chín người, một người cũng không được thiếu. Nếu ko đủ người, bên ngoài vẫn còn, kêu bọn họ đi vào cũng được.” Học một biết mười, hắn cũng biết trò chơi này, cùng nhau chơi, nhiều hay ít người cũng chẳng liên quan.

“Không, không cần……” Tiêu rồi! Không được phản đối. Người ta là hoàng đế a, ko nhẽ lại quay sang tìm kiếm sự trợ giúp từ bọn thái giám cung nữ đang nơm nớp lo sợ kia, chẳng có chút thực tế nào. Nhưng mà, trong lòng vẫn là ko thoải mái, bĩu môi nhỏ giọng nói cố, “Lấy danh hiệu hoàng đế đè người……”

“Hoàng Hậu, không phục có phải ko? Được, vậy bỏ phiếu quyết định đi, bên nào nhiều người hơn thì thắng. Nghe đây, theo trẫm thì giơ tay phải lên.” Mộ Dung Cảnh mắt lạnh lẽo đảo qua đám hạ nhân, bọn họ run lẩy bẩy, toàn bộ tay phải lập tức giơ lên, kể cả Tiểu Dong.

Hả hả hả……

Trầm Tố Nhi vẻ mặt đau khổ trừng mắt nhìn bọn họ, từng cánh tay giơ lên, toàn bọn không có chí khí.

“Nhìn đi, tất cả đều bên trẫm. Hơn nữa, vừa rồi Hoàng Hậu ko phải cũng gõ trống đấy sao……” Nói móc. Lấy nàng ra làm ví dụ.

“Hoàng Thượng, không liên quan, bắt đầu trò chơi đi.” Trầm Tố Nhi cười ngượng ngùng, chuẩn xác, vừa rồi nàng cũng lấy thân phận Hoàng Hậu cướp được quyền gõ trống.

Để tay lên ngực tự hỏi, Trầm Tố Nhi đối với Mội Dung Cảnh cũng ko phải có thành kiến gì, cũng ko phải là ko thích, đối xử bình thản lãnh đạm, so với người lạ thì quen thuộc hơn một chút. Nếu ko phải hắn lúc nào cũng lấy tính mạng ra uy hiếp nàng thì nàng còn thấy thương cảm cho hắn. Dù sao nàng là người đến từ thế kỉ 21 cũng hiểu được cuộc đời của một đế vương, có gia đình là đế vương rất đặc biệt, ko có phiền não củi gạo dầu mỡ, nhưng lại thiếu tình cảm con người, động một chút là phải tranh đấu giành giật ko thì sẽ bị giết hại.

Đúng là ko thể chấp nhận nổi.

Nàng sâu trong thâm tâm cũng rõ ràng: Hoàng đế, kỳ thật là người cô độc lạnh lẽo nhất, cũng là người đáng thương nhất. Có được quyền lực, nhưng ko có được tình cảm con người… thở dài, ngay cả một loại hạnh phúc đơn giản như tự do hắn cũng chưa từng biết qua.

Hiện giờ, Mộ Dung Cảnh đã thu lại khí phách Hoàng đế thường ngày, cùng bọn họ chơi trò chơi, mặc dù có dụng ý quan sát thực tế, nhưng làm quang minh chính đại, Trầm Tố Nhi cũng không ghét bỏ, cũng sẽ không cố ý phản kháng vân vân.

Chuyện khoá hoạt, nhiều người cùng chơi, nàng chưa bao giờ phản đối, cũng vui vẻ tham gia.

Trầm Tố Nhi nhìn nhìn mấy người còn quỳ trên mặt đất, nghĩ đến một việc, Mộ Dung Cảnh dù nói thế nào, hắn vẫn là hoàng đế. Cho dù nói trò chơi ko phân biệt tôn ti, muốn bọn nô tài bỏ đi cái thói quen nô tài thân phận thấp kém để cùng hắn chơi, việc này đúng là ko thể, trừ phi bọn họ ko cần tới mạng nhỏ của mình.

“Hoàng Thượng, trước khi bắt đầu trò chơi, phải nói một câu: Ngươi phải cam đoan sẽ không động một tí là đòi giết người, hoặc phạt người khác. Chỉ là trò chơi, có lúc chơi quá hăng say, sẽ ko để ý trước sau, có thể ko cẩn thận, nói ra một hai câu đại bất kính…… Ách, nếu mọi người trong lòng có cố kị, chơi cũng chẳng thấy vui. Không bằng không chơi cho xong……”

Trầm Tố Nhi rất bình tĩnh nói ra, giọng điệu rất bình thường, giống như nói chuyền với bằng hữu.

Mấy lời nói này, cũng chỉ có thân phận hiện giờ của nàng mới dám nói.

Trước đem hết những chuyện có thể phát sinh đặt hết ra, như vậy có thể miễn được những phiền toái ko cần thiết.

Nàng rất ko muốn tới lúc chơi cao hứng, ai ko cẩn thận lại đụng tới tôn nghiêm của đế vương, dù sao việc đắc tội Hoàng đế rất nhiều, chỉ một chốc ko cẩn thận, hoàng đế đột nhiên nói – nô tài lớn mật, đem ra ngoài chém!

Đúng như nàng nói: Không bằng không chơi cho xong.

Mộ Dung Cảnh thấy thú vị nhìn qua Trầm Tố Nhi, đã hiểu được ý tứ của nàng, sảng khoái đáp ứng, cất cao giọng nói: “Được. Đêm nay chỗ này dù có chuyện gì cũng ko trách tội mọi người, cũng đem xử phạt.”

“OK! Mọi người đứng lên, bắt đầu đi.” Trầm Tố Nhi tức giận đích nói một câu.

Hôm nay không biết thế nào, cùng hoàng đế chơi trò chơi, thật sự là hứng thú mới mẻ, càng hứng chí ko thôi.

Cung nữ cùng bọn thái giám cũng nghe thấy lệnh, một lần nữa ngồi xuống tụm lại một chỗ.

Trầm Tố Nhi không chơi ko được a, ko cam lòng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Dong.

“Tiểu thư……” Tiểu Dong lo lắng.

Trầm Tố Nhi đáy lòng thay mình mặc niệm một lúc, nghĩ thầm,rằng: Tiểu Dong bọn họ lo lắng làm gì, Hoàng Thượng này tám phần là hướng về phía ta. Thở dài a thở dài…… Mệnh xấu a mệnh xấu! Hắn ngàn vạn lần đừng bắt phải ta thì tốt……

Có một loại người nếu đã trả qua gian nan khổ luyện, thì sớm đã hiểu được cái gì gọi là số trời.

Trong nháy mắt, Trầm Tố Nhi thoải mái thở phì phò, thái độ nghịch ngợm.

Biết mình làm người xung quanh lo lắng, vì thế cười ha ha, nhỏ giọng bên tai Tiểu Dong nói: “Cố mà chơi đùa đi, có thể cùng Hoàng Thượng chơi trò chơi, ha ha, trên đời này không có mấy người có vinh hạnh này đâu. Sau này ra khỏi cung, khoe ra vài câu, tăng thêm uy phong, có vinh hạnh, đúng là có thành tựu……”

Mấy lời Trầm Tố Nhi nhỏ giọng nói với Tiểu Dong, làm sao thoát khỏi đôi tai thính của Mộ Dung Cảnh?

Khoé miệng của hắn giật giật, khóe mắt cũng giật giật.

Nữ nhân này…… Thật sự có bản lãnh làm tức chết người!

Nếu mình ko có định lực tốt, rất có thể đã bị nàng làm tức chết đến mấy lần rồi.

Thật sự là tra tấn một người có tính khiêu chiến mà!

Đoàn người rất ăn ý, đem hoa đưa đến tay Trầm Tố Nhi.

Nguyên nhân tất nhiên nàng là Hoàng Hậu, danh tiếng thế ai dám tranh? Tất nhiên là phải bắt đầu từ nàng truyền đi.

Trầm Tố Nhi cầm hoa rầu rĩ…… Ô ô, cảm giác thế nào lại cứ thấy ko ổn?

Có người nói, giác quan thứ sáu của nữ nhân là rất đúng.

Mà nàng vẫn luôn tin tưởng trực giác của mình.

Xong đời xong đời……

“Chuẩn bị xong chưa.” Mộ Dung Cảnh thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cất tiếng hỏi.

“Dạ, xong rồi.” Mọi người đáp lời.

Trầm Tố Nhi cũng gật đầu, bỗng nhiên–

“Chậm đã!” Nàng đứng lên, lập tức xoay người tiến về phía Mộ Dung Cảnh. Nàng cảm thấy có chút ko ổn, hoá ra là thằng nhãi này ko có bịt mắt, như vậy hắn muốn hoa dừng trên tay ai, không phải dễ như trở bàn tay à?

Mộ Dung Cảnh nghi vấn: “Hoàng Hậu, còn gì cần hỏi sao?”

“Ngươi còn chưa bịt mắt, bắt đầu làm sao được? Đây chính là công bằng đấy.” Hắc hắc cười, bịt kín mắt, cũng không sợ ngươi chọn phải. Nàng tháo ra cái khăn đen vẫn đang ở trên cổ mình, thoải mái bước tới trước mặt Mộ Dung Cảnh, đưa mảnh vải cho hắn, nói: “Cầm đi, bịt kín mắt lại.”

Mộ Dung Cảnh vừa định nhận lấy, nàng lại giật mạnh lại. Để cho an toàn, cảm thấy mình tự bịt thật chặt vẫn là tốt hơn.

Nàng lo lắng nói: “Ta bịt lại cho ngươi.”

Hắn khóe miệng co rút, không ngờ nữ nhân này còn cẩn thận như vậy.

Chỉ là, nàng hình như đã đánh giá thấp hắn rồi?

Mộ Dung Cảnh cũng ko thêm chuyện, nhắm mắt lại, đứng im cho nàng buộc.

Đứng một lúc lâu, cũng ko thấy nàng bịt mắt hắn, lại nghe thấy một tiếng động nho nhỏ.

Mở mắt ra nhìn, ko nhịn được bật cười.

Hoá ra là nàng thấp bé hơn hắn, nên đi ôm một cái ghế lại đây. Vừa mới bò lên trên, nghe thấy tiếng hắn cười, thiếu chút nữa thì té xuống! (*sao tỷ ko bắt anh Cảnh cúi xuống nhở?*)

Quẫn chết mất, may mắn nàng bám được vào vai hắn, mới đứng vững được lại, không đến nỗi bốn chân chổng lên trời.



“Hoàng Thượng, ngươi việc gì mà cứ doạ người khác thế.” Ai oán. Bà nó chứ, trước mặt mọi người mà té khó coi thế? Thể diện chắc chắn mất sạch!

“Trẫm làm gì mà doạ người?” Chất vấn. Đúng là biết rõ mà còn cố hỏi.

“Cười a, vừa rồi ngươi cười thế làm người khác giật mình……” Vốn định nói là sợ hãi, lại thấy Mộ Dung Cảnh sắc mặt trầm xuống, lập tức sửa miệng, cười giải thích, “Hoàng Thượng có lẽ không biết. Ngươi cười như trăm hoa rụng, đẹp đẽ vô cùng, đột nhiên nhìn thấy sẽ thất thần, thất thần tất nhiên sẽ khó tránh khỏi bị té…… Đối với người thiếu chút nữa té sấp xuống, tất nhiên phải sinh ai oán rồi.”

Vòng vo một hồi, mặc dù cũng có chút miễn cưỡng, nhưng dù sao có còn hơn ko.

Mộ Dung Cảnh phất tay, vừa buồn cười vừa tức giận, đối với nàng thật ko có biện pháp.

“Được rồi, trẫm hỏi Hoàng Hậu, có thể bắt đầu được chưa?”

Trầm Tố Nhi không chút khách khí bịn kít mắt Mộ Dung Cảnh lại, còn đến gần kiểm tra lại.

Vì thế, tới gần Mộ Dung Cảnh, nghiêng đầu, từ cằm hắn nhìn lên, rất sợ hắn vẫn nhìn thấy xung quanh.

Nàng rất chuyên chú, tất nhiên ko nghĩ tới tư thế này có bao nhiêu ái muội.

Mộ Dung Cảnh cả người cứng đờ, vừa rồi ngay cả nàng thở ra hắn cũng có thể cảm nhận được.

Mắt bị che lại, cảm giác hơi thở của nàng…… Thế nhưng không hiểu sao hắn cảm thấy rất hưng phấn, máu trong người sôi trào rất ko bình thường. Cũng may, nàng rời đi rất nhanh, không thách thức định lực của hắn.

“Hoàng Thượng, có thể bắt đầu rồi.” Trầm Tố Nhi đứng vào vòng. Nói rất nhẹ, cùng hắn chơi trò chơi, nghĩ như thế nào cũng vẫn là hứng chí bừng bừng, hơn nữa, cũng có cảm giác ko ổn.

Quả nhiên–

Chín người bắt đầu truyền.

Mộ Dung Cảnh gõ, phút chốc, khóe miệng giương lên, ngừng lại.

Mộ Dung Cảnh gõ, phút chốc, khóe miệng giương lên, ngừng lại.

Kết quả, mấy người phía trước hấp một ngụm lãnh khí.

Trầm Tố Nhi cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc há to, con ngươi xinh đẹp vẻ ko thể tin được! Bông hoa trong tay như khoai lang mới nướng làm phỏng tay nàng, muốn ném cũng ko được. Không nghĩ tới vừa mới chơi thôi mà? Trời ạ trời ạ, sao trùng hợp vậy.

Vừa mới đứng vào đã bị trúng đòn?!

Mộ Dung Cảnh hạ khăn đen trên mắt xuống, vui vẻ cười cười đến bên cạnh Trầm Tố Nhi, “Hoàng Hậu, người đầu tiên ta bắt được là ngươi a.”

“A, ha ha, ha…… Là ta, nhưng mà..” Khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, cười thật sự miễn cưỡng.

“Hẳn là phải phạt cái gì chứ……” Mộ Dung Cảnh vẫn chưa nói dứt lời, người nào đó rất nhanh đã chớp lấy–

“Được rồi, ta kể chuyện cho mọi người nghe. Vỗ tay đi nào!!” Trầm Tố Nhi phải ngăn ko cho Mộ Dung Cảnh mở miệng đưa ra biện pháp trừng phạt, tiên hạ thủ vi cường (*ra tay trước chiếm lợi thế*), tự mình quyết định cách thức phạt.

Nàng một mình vỗ tay, rất nhanh Tiểu Dong cũng đáp lời vỗ tay, mấy người còn lại cũng vô tay.

Không để cho người nào đó có cơ hội phản đối–

“Ta kể đây, lâu rất lâu rồi có một ngọn núi, trên núi có một tòa miếu, trong miếu có một hòa thượng……” Trầm Tố Nhi ừm ừm cho thanh cổ họng, rồi nói thao thao bất tuyệt.

Mộ Dung Cảnh giật mình, không nghĩ tới nàng dùng đến chiêu này. Bất quá, chuyện nàng kể cũng rất thú vị, một hòa thượng nấu nước uống, hai hòa thượng khác lấy nước uống, ba hòa thượng, vậy mà lại ko có nước uống. (*chẳng hiểu gì cả, cũng chẳng thấy buồn cười, khó hiểu a*)

Những người còn lại cũng nghe rất chăm chú, thiếu chút nữa cười đến người ngã ngựa đổ.

Mộ Dung Cảnh khuôn mặt anh tuấn lộ ra tia cười yếu ớt.

Trầm Tố Nhi cười ngượng ngùng, cùng lúc len lén nhìn Mộ Dung Cảnh.

Thấy hắn cũng cười, nỗi lo phong ba bão táp xảy ra cũng dần dần biến mất.

Dù sao cũng là miệng nam mô bụng một bồ dao găm, hắc hắc.

“Xong rồi, trò chơi cũng nên dừng lại thôi a……” Nàng nhìn chăm chú ko biết kẻ trên người dưới (*nói vênh vênh váo váo í mà*), tuy nhiên Hoàng Thượng nhịn ko được cười to.

“Hoàng Hậu, trò chơi vừa mới bắt đầu thôi mà.” Mộ Dung Cảnh trò hay còn chưa bắt đầu, làm sao lại để cho nàng thoát dễ dàng thế được?

Vì thế, lại bắt đầu một vòng truyền hoa.

Trầm Tố Nhi nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh cầm vải đen bịt kín mắt, nhưng nhìn cũng ko rõ.

Cuối cùng, nàng vẫn lo lắng tiến lên, cẩn thận xem xét.

Công tác kiểm tra này đương nhiên về tay Hoàng Hậu nàng, tám người còn lại làm gì có gan dám tiến lên? Tình nguyện thu cũng ko thể đắc tội Hoàng Thượng, thua thì không rơi đầu, đắc tội chính là tội chết, cân nhắc lợi hại, kể cả người ngốc cũng ko đi khiêu chiến quyền uy của Hoàng Thượng.

“Bắt đầu.” Mộ Dung Cảnh thanh âm trầm thấp nhắc nhở bọn họ.

Vẫn là Trầm Tố Nhi bắt đầu truyền hoa.

“Đông đông” Tiếng trống vang lên, hoa lại bắt đầu truyền, chuyền chuyền, hoa đến tay ai người đấy như bị phỏng, hận không thể lập tức vứt đi. Trời ạ trời ạ, bởi vì có Hoàng Thượng ở đây, truyền lại càng khẩn trương.

Mỗi người đều lo lắng, khi tiếng trống dừng hoa có thể ở chỗ mình.

“Đông!” Một tiếng đặc biệt vang lên, tiếng trống ngừng hẳn……

Chín người, mười tám con mắt, đều tụ lại một chỗ– Trầm Tố Nhi! (*hjz khổ thân chị*)

Trầm Tố Nhi cầm hoa thống khổ ngã ngửa rấu, “Hả, như thế nào lại là ta?” Không sao, mới có hai lần, có đôi khi đời người chính là trùng hợp như vậy.

“Trẫm bảo Hoàng Hậu a, ngươi……”

“Ha ha ha ha…… Lần này ta hát!” Nàng lại một lần nữa đánh đòn phủ đầu—nhảy dựng lên hét to.

Mộ Dung Cảnh đuôi mày nhếch lên, nữ nhân này lại một lần nữa cướp lời hắn.

Thoáng chốc, mặt như sương lạnh.

Bởi vì hắn nhớ rõ, có một hình phạt là Hỏi đáp.

Tiểu Dong kéo kéo ống tay áo Trầm Tố Nhi, nhỏ giọng cảnh cáo: “Tiểu thư, cẩn thận……”

“Uhm uhm! Hát đi. Hát một bài đảm bảo các ngươi tuyệt đối chưa nghe qua…… Khụ khụ.” Trầm Tố Nhi nghiêng người nhìn phía Mộ Dung Cảnh, là nhìn mà cũng như ko nhìn hắn. Làm sao để hắn có cơ hội nói chứ?

Hắn nói là hình phạt, rõ ràng là hắn muốn áp đặt cái gì vô lý lên ta, thực vô nhân đạo.

Nếu hắn lên tiếng bắt nàng giả làm con chó thì biết làm thế nào? Mất hết thể diện……

Lúc này cần phải đề phòng.

Mộ Dung Cảnh rất nhanh áp chế tức giận, tự thuyết phục ko sao cả, đêm còn dài, trò chơi vẫn còn tiếp tục.

Nghĩ xong, khóe miệng lại lần nữa nhấc lên ôm hoà cười nhẹ, nhíu mi nói: “Hoàng Hậu hát bài gì, mà trẫm tuyệt– đối chưa nghe qua? Hát ko được là khi quân nga.”

Người nào đó tà ác cố tình nhấn mạnh hai chữ “Tuyệt đối”.

Trầm Tố Nhi nhướng mày, tội khi quân? Có phải vừa rồi lúc ta nói quy tắc hắn cho là rắm à? Bất quá, hiện tại nàng đang có việc cần cầu, cũng không dám chất vấn a……

Ai, hoàng đế nói quả nhiên không thể tin tưởng, làm bạn với vua như làm bạn với hổ a.

Hổ……

Người nào đó mắt loé sáng, “Hì hì!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn cười thần bí, giọng hát thanh thanh, vỗ vỗ tay tạo ra tiết tấu, ánh mắt mọi người như dính trên người nàng.

Mọi người chờ đợi, nàng cất cao giọng hát–

“Hai lão hổ, hai lão hổ, chạy nhanh, chạy nhanh, một con không có tai, một con không có đuôi, thật là kỳ quái, thật là kỳ quái……. Hai lão hổ, hai lão hổ, chạy nhanh, chạy nhanh, một con không có tai, một con không có đuôi……” Nàng vừa hát vừa tạo ra tiết tấu lại vừa lắc lư thân mình, xoay lung tung, bộ dáng rất là chăm chú hát.

“Hai lão hổ, hai lão hổ, chạy nhanh, chạy nhanh, một con không có tai, một con không có đuôi, thật là kỳ quái, thật là kỳ quái……. Hai lão hổ……” tập trung vào bài hát, quên luôn mọi người đang ngồi dưới nhìn mình.

Mộ Dung Cảnh nhịn xúc động muốn cười to, nữ nhân này hát cái gì ko biết? Mặc dù giọng điệu rất là kỳ quái, nhưng hát đi hát lại, vẫn chỉ có hai câu này, nói đây là hát, nói làm trò cười còn chuẩn xác hơn, bất quá, hắn đúng thật là chưa nghe qua.

Những người khác ko giống Mộ Dung Cảnh biết tự kiềm chế, cười ngả nghiêng ra đất, ôm bụng lăn lộn, còn ồn ào kêu đau bụng quá.

“Này này! Ta hát bài hát thê mỹ (*thê lương đẹp đẽ*) động lòng người như thế, các ngươi sao lại cười như thế?”Trầm Tố Nhi nghiêm túc cảnh cáo, khuôn mặt là đanh lại rất nghiêm túc, nhưng mắt cười đã sớm tiết lộ tâm tình khoá trá. Tâm tình rất vui vẻ…… Hì hì hi, làm cho bọn họ toàn bộ đều bị lây rồi, giống như chơi đùa, cho thêm một chút hứng trí.

“Thê mỹ động lòng người?! Ha ha!……” Mộ Dung Cảnh rốt cục nhịn ko nổi.

Cười to, sớm đã quên lúc đầu tới đây để giáo huấn nàng.

“Đương nhiên đây là một chuyện tình yêu từ xa xưa động lòng người, về hai lão hổ. Hắc hắc.” Nàng có chút quẫn, hôm nay mình, hình như đùa hơi quá rồi.

Tiểu Xuân Nhi tò mò hỏi: “Nương nương, chuyện tình yêu từ xa xưa gì?”

“Làm sao phải nói cho các ngươi biết?” Trầm Tố Nhi hừ hừ trừng mắt với một đám người.

Biểu tình kia muốn giữ bí mật ko muốn nói, đáng yêu vô cùng.

Cho đến lúc mọi người cười đã rồi, dần dần dừng lại, vòng thứ ba lại bắt đầu.

Bọn họ nhìn Mộ Dung Cảnh tự che mắt lại.

Trầm Tố Nhi lần này cũng chẳng muốn đi kiểm tra.

Tỉ suất trúng thưởng tuyệt đối ko cao như vậy.

Có lần thứ nhất, có lần thứ hai, không thể nào lại tiếp tục lần thứ ba nữa.

Bất quá, để cho an toàn, trước khi tiếng trống vang lên, nàng lặng lẽ ném hoa về phía đối diện cho Tiểu Xuân Nhi, từ nàng ta bắt đầu truyền đi.

Hơn nữa, nàng còn lôi kéo Tiểu Dong, đổi vị trí với nhau.



Nàng như một tiểu hài tử làm chuyện xấu, đắc ý cười ko ra tiếng, Mộ Dung Cảnh có tính, cũng sẽ ko tính được ra nàng.

Mộ Dung Cảnh trầm giọng một tiếng: Bắt đầu.

“Đông! Đông! Đông đông đông!……” Tiếng trống vang lên rất nhanh.

Khoé miệng hoàn mỹ của hắn nhếch lên một nụ cười nhạt, giống như đang chờ đợi chuyện phía trước.

Không khí khẩn trương lại một lần nữa rộ lên.

Mọi người thở cũng ko dám thở mạnh, chăm chú khẩn trương truyền đi, còn không dám tạo ra tiếng động.

Nếu tạo ra tiếng động, dễ làm cho người đang gõ trống kia nhận ra lại cho trống dừng lại.

Rốt cục—trống cũng dừng lại!

Trầm Tố Nhi vẻ mặt không thể tin được, hoài nghi mắt có phải nhìn nhầm hay ko!

Nhưng hoa hồng bằng vải đúng thực là trong tay nàng.

MMD, có phải quá trùng hợp rồi ko? (*MMD ko biết, chắc là chửi bậy ấy mà*)

Biết là hắn muốn tìm ra nàng, cũng biết hắn muốn gây khó dễ với nàng!

Nhưng mà, không phải đã bịt kín mắt rồi sao?

Không có khả năng nhìn thấy người a, chẳng lẽ hắn có khả năng nhìn xuyên thấu?! Chưa biết chừng? Miếng vải đen kia có một lỗ nhỏ, hắn có thể nhìn rõ xung quanh? Hình như cũng ko phải, bởi vì—lúc trước khi Mộ Dung Cảnh đến, miếng vải kia chỉ có nàng cầm bịt mắt. Căn bản không thể nhìn xuyên qua miếng vải……

Ô ô……

Đầu óc hoạt động hết công suất—cực kỳ nghi hoặc xem xét Mộ Dung Cảnh.

Mộ Dung Cảnh lãnh đạm, nói: “Hoàng Hậu, lần này ngươi–”

“Ta sẽ kể chuyện tình yêu động lòng người của lão hổ từ xa xưa!” Trầm Tố Nhi lại bật lên, ngắt lời Mộ Dung Cảnh.

Trò cũ lặp lại, bất quá qua một lúc, Mộ Dung Cảnh cũng ko thấy tức giận, cười nhẹ nhìn nàng. Xem ra hắn cũng bắt đầu tham gia vào trò chơi, cũng thấy hứng trí.

“Được đấy……”

“Đúng rồi, ta muốn nghe chuyện tình yêu xưa của lão hổ.”

“Uhm…….”

“……”

Đám người lên tiếng phụ hoạ, cũng dần dần để tâm vào trò chơi, hồn nhiên quên mất bên cạnh còn có một lão hổ còn đáng sợ hơn, hoàng đế đang nhìn chằm chằm.

“Ai……” Thở dài thườn thượt. Trong nháy mắt, ánh mắt ai oán của Trầm Tố Nhi, có chút ưu thương, như thể đang nhớ lại chuyện buồn, dễ dàng thu hút một đám người đơn thuần, nàng len lén đảo mắt nhìn quanh, cái này gọi là nhập diễn, nếu ko làm cho bọn họ cảm thấy có chút bi thương, kế tiếp kể chuyện, cũng khó làm lay động lòng người.

Nàng nhẹ nhàng nhấc môi, nói: “Ta vừa rồi hát một bài chính là nói về một truyền thuyết xa xưa. Thật lâu thật lâu trước kia……” đôi mắt mơ màng, giống như đang nhớ lại.

Mọi người tập trung sự chú ý cao độ, toàn bộ tinh thần để lắng nghe lời nói kế tiếp.

Thanh âm của nàng càng thêm mờ ảo, ánh mắt xa xăm, “Thật lâu thật lâu trước kia……”

Mọi người nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm chờ nàng nói câu tiếp theo.

Câu tiếp theo là gì?

Là gì?

Ngóng trông nàng nói tiếp, cảm thấy nhất định sẽ rất đặc sắc, nhìn vẻ mặt ưu thương của nàng, khẳng định chuyện xưa nàng nói chắc chắn sẽ rất đau lòng.

“Thật lâu thật lâu trước kia……” Tiếng nói ôn nhu như đang nhớ lại, thật có cảm giác.

“Tiểu thư, rốt cuộc là thế nào?” Tiểu Dong nhịn không được hỏi, nàng một lòng một dạ chờ mong, rất chăm chú, rất khó chịu, liền tập trung toàn bộ tinh thần chờ mong câu kế tiếp của nàng.

Mọi người suy nghĩ đều giống nhau.

“Uhm, thật lâu thật lâu trước kia……”

Hộc máu! Máu tươi bay xa ba thước!

Toàn bộ lảo đảo, ngã lăn ra đất.

Nàng nói rất nhanh, mọi người chờ mong rồi lại chờ mong, mà chỉ nói đi nói lại mỗi một câu?!

Nàng căn bản là đang đùa cợt mọi người mầ!

Mộ Dung Cảnh cười thâm sâu, lúc nhìn về phía Trầm Tố Nhi, lơ đãng có khi còn thấy có cả ôn nhu.

Lúc mọi người đều cảm thấy Trầm Tố Nhi đang trêu đùa, thì phút chốc nàng nghiêm túc nói, “Uh, thật lâu thật lâu trước kia, ở một vương quốc lão hổ, có một đôi huynh muội. Bọn họ mỗi người đều có một năng lực đặc biệt, ca ca có một đôi thiên lý nhãn, có thể nhìn rất xa rất xa mọi vật kể cả vật nhỏ nhất. Còn muội muội? Có một đôi thuận phong nhĩ, có thể nghe được thanh âm cực nhỏ từ xa.

Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Cùng nhau vui vẻ cùng nhau buồn bã……

Bọn hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Cùng nhau khoái hoạt cùng nhau bi thương……

Lúc rảnh rỗi, bọn họ cùng nhau chạy lên đỉnh núi.

Ca ca dùng thiên lý nhãn của hắn, nhìn xa ngàn dặm, đến một nơi rất xa xôi, rồi kể lại cho muội muội mọi thứ hắn nhìn thấy, những chuyện cực kỳ kì quái.

Muội muội lắng tai nghe gió nhẹ truyền đến tin tức, vui vẻ hát cho ca ca nghe bài hát của thiên thần từ giáo đường truyền đến.

Sớm chiều bên nhau, nói đúng ra là, qua một thời gian dài, bọn họ đã yêu nhau, tình cảm sâu đậm.

Bọn họ mặc dù biết tình yêu này bị ngăn cấm, nhưng vẫn ko thể khống chế bản thân mình, ko thể bắt mình ko yêu đối phương.

Ko thể chịu được dày vò trong tình yêu, rốt cục có một ngày, bọn họ quên đi tất cả trói buộc, không để ý đến tất cả để hưởng thụ tình yêu.

Nhưng mà, chung quy cũng chẳng được bao lâu, quan hệ của hai người đã bị phát hiện.

Phụ thân giận dữ, mẫu thân lấy lệ rửa mặt, hàng xóm láng giềng thấy hai người thì chỉ chỉ trỏ trỏ, hai người liều mạng chứng minh cảm tình chân thật của mình.

Nhưng mà, bởi vì quan niệm đạo đức đã có từ lâu, hai người chung quy vẫn ko được phép ở bên nhau.

Bọn họ cực kỳ đau khổ, cảm thấy tương lai không có hy vọng, không còn đường để đi.

Vì thế, để chứng minh tình yêu sống chết có nhau của họ, ca ca đã tự tay móc ra đôi mắt của mình, muội muội cắt đi đôi tai của mình.

Bọn họ cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ là đơn thuần cảm thấy, nếu ko được mọi người chúc phúc, thì năng lực này còn giữ lại làm gì?

Ai, dù sao vĩnh viễn hai người họ cũng ko có được hạnh phúc……”

Trầm Tố Nhi nói xong, còn thờ dài một hơi, sức cuốn hút rất mạnh, lại tiếc hận cảm thán: “Hỏi thế gian tình là chi a, làm người ta…… Ai…… Sinh tử có nhau a……” Sau đó ko nói gì thêm nữa, bởi vì chuyện xưa kia hai người đó ko có chết.

“Ô ô!…… Rất đáng thương……” Có người khóc.

“Về sau thì sao?”

“……”

Trầm Tố Nhi cổ quái trừng mắt nhìn, nhìn tình huống trước mắt là thế nào, đám người này có phải quá nhập tâm ko? Khóc lóc sụt sịt rồi, lại còn nức nở. Ta khuếch đại bầu không khí, khả năng kể chuyện quá truyền cảm sao? A, trước kia như thế nào lại ko biết ta có khả năng trời cho thế này? Thật sự là phí mất một anh tài…… (*lại YY @@*)

“Đúng rồi, về sau thì sao?” Một thanh âm nam nhân có sức cuốn hút vang lên bên tai.

Trầm Tố Nhi đang tự kỷ phục hồi lại tinh thần, nhưng lại ngẩn ra, hoảng hốt quay đầu– gần trong gang tấc!

Mộ Dung Cảnh khuôn mặt tuấn tú mang theo tà khí to đoành, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm nàng.

Lúc nào hắn đã tới bên cạnh nàng? Nàng, nàng, nàng sao lại ko biết một chút nào?!

A a a, phát điên mất!

“Thật sự là làm người khác thương cảm, tình cảm huynh muội xúc động lòng người a. Về sau thế nào?” Hắn lại hỏi, tám người còn lại cũng như thế, toàn bộ chăm chú nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng tiếp tục nói.

Lại nghĩ Mộ Dung Cảnh đứng ngay bên cạnh nàng, toàn thân liền khẩn trương vô cùng, nói chuyện cũng có chút lắp ba lắp bắp: “Về sau, về sau, về sau lại…… có một người am hiểu về âm nhạc, cực kỳ, cực kỳ cảm động. Nhiều cảm xúc đan xen, viết ra một khúc nhạc từ đáy lòng.”

“Chính là bài ngươi vừa hát sao?”Mộ Dung Cảnh cổ quái nhíu mi, hoàn toàn ko nghe thấy có cái gì là từ đáy lòng cả. Chuyện xưa vừa kể, ko phải là nàng bịa ra đấy chứ?

“Không phải……” Trầm Tố Nhi kéo tóc có chút quẫn quẫn.

“Đó là bài gì? Hát như thế nào?”

Trầm Tố Nhi vẻ mặt đau khổ, lông mày nhăn hết thành một khối. Hắn như thế nào lại đột nhiên truy hỏi kỹ càng thế? Có phải quá tò mò hay ko? “Bà ta vừa hát vừa nãy, chỉ là bài dành cho thiếu nhi. Còn có một bản khác, bọn họ về sau……”

“Về sau như thế nào?” Một câu này tất cả đều đồng thanh, tất cả mọi người đều quan tâm tới đề tài này.

“Phốc!” Trầm Tố Nhi phụt cười! Bọn người kia rất nhập tâm.

Vì thế, mắt gian xảo cố làm ra vẻ huyền bí, vênh cằm lên, đắc ý đích cao giọng: “Muốn biết về sau thế nào, xin mời lần sau lại tiếp tục!”

“A?!”

“……” Một đám người bất mãn đứng bật dậy.

Mộ Dung Cảnh cười ha ha, nói: “Mọi người không cần sốt ruột, lại chơi tiếp một lần nữa ko phải nàng sẽ tự kể ra sao?”

Xấu hổ!……

Trầm Tố Nhi cảm thấy lạnh cả sống lưng, như thế nào nghe ngữ khí của hắn, như thể lần tới vẫn là nàng cầm phải hoa?

Trời ạ, có phải có huyền cơ hay ko?

Rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook