Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 34: Kinh biến! Tâm đế vương khó dò

Phạm Khuyết

11/12/2013

Mộ Dung Cảnh nói: “Không sao, trẫm muốn nàng.”

Trầm Tố Nhi do dự một chút, chợt nghĩ tới tìm biện pháp để rời đi, đối với cá nhân nàng mà nói, cũng khó tìm được một biện pháp tốt, vì thế bất đắc dĩ nói: “Vậy…… Được rồi, Hoàng thượng cũng đã nói, sẽ không cưỡng ép nữ nhân. Như vậy…… Chúng ta thảo luận một chút.” Có thể mượn cơ hội này để rời đi cũng không chừng.

“Thảo luận thế nào?”

“Hoàng Thượng không phải là muốn thân thể của ta sao? Mà ta thì…… Ách, muốn xuất cung. Chúng ta làm một giao dịch, thấy sao?”

Mộ Dung Cảnh đôi mắt trầm xuống, hiểu được ý của nàng.

Chất vấn: “Muốn dùng thân thể trao đổi để được xuất cung?”

“Người không đồng ý?” Vẻ mặt thản nhiên, như thể chắc chắn Mộ Dung Cảnh sẽ đáp ứng. Trầm Tố Nhi chốc lát cũng không nghĩ tới, câu hỏi nhiệt tình thốt ra từ miệng nàng, tổn thương người đến cỡ nào, vào đến tai đối phương lại là chất vấn?

“Nàng nói thật lòng?……” Kiềm chế.

“Tuyệt đối không giả.” Còn không biết sống chết.

“……”

Bỗng chốc! Mộ Dung Cảnh vẻ mặt lạnh lùng, dồn sức đẩy Trầm Tố Nhi ra, trong đôi mắt lạnh như băng là sự thất vọng!

Nàng coi hắn là loại người gì?

Quay người đứng dậy.

Trong sự phẫn nộ dừng như đã quyết định điều gì đó.

Có lẽ, nàng căn bản không đáng để hắn tốn tâm tư!

Quay lưng về phía Trầm Tố Nhi đang ngồi trên giường, lạnh lùng nói: “Nữ nhân, nghe đây! Ngươi không cần làm như vậy. Trẫm đã nói, thời gian ba năm không phải do trẫm tự quyết định. Đợi thời cơ đến, trẫm sẽ đưa ngươi xuất cung. Hừ, thật đáng thương. Lúc này, trẫm vô cùng đồng cảm với người kia!” Vì một nữ nhân phong đãng tùy tiện mà hy sinh lớn như vậy, căn bản không đáng! Buồn cười nhất là hắn đã từng nghĩ vì nàng mà thay đổi dự định.

Tâm tư vừa thoải mái một chút, chỉ vì một câu “Người không đồng ý” của nàng mà bị chôn vùi.

Giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn, mấy ngày ngắn ngủi vừa qua cứ như trong giấc mộng.

Tạm thời đi chệch khỏi quỹ đạo, cuối cùng vẫn phải trở về chính đạo.

Mộ Dung Cảnh rời đi.

Trầm Tố Nhi lập tức nhíu mày.

Mộ Dung Cảnh tính tình bỗng nhiên biến đổi nhất định đang cất dấu một bí mật không muốn người khác biết, mà bí mật này có liên quan với hẹn ước “ba năm”.

Mà câu nói trước khi rời đi: Trẫm đồng cảm với người kia?

Mộ Dung Cảnh đồng cảm với ai? Mà “người kia” là chỉ ai? Không thể hiểu nổi.

Mộ Dung Cảnh vừa mới ra khỏi Triều Phượng cung.

Trần Thủ lập tức tiến lại gần, lặng lẽ nói vài câu.

Hai người vội vàng tới Vạn Nghi cung.

Vạn Nghi Cung đèn đuốc sáng trưng.

Người đi lại lộn xộn.

Mộ Dung Cảnh đi tới phòng ngủ của Tiếu quý phi, trong nội tâm chấn động.

Căn phòng bừa bộn ngổn ngang, dễ nhận ra vừa có một trận đánh nhau kịch liệt ở đây, vết máu loang lổ.

Tiếu quý phi mang bệnh nên thân thể suy yếu, trong lúc ác chiến hình như đã bị thương, cũng may thị vệ nghe thấy tiếng động chạy đến, cứu nàng một mạng. Lúc này đã hết nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không xuống giường được.

Hiện giờ, các ngự y đang bắt mạch.

Nàng ta nằm nghỉ ở trên giường.

Thấy Mộ Dung Cảnh đến, mọi người lập tức hành lễ, Tiếu quý phi cũng muốn đứng lên, cánh môi yếu ớt khẽ mở, “Hoàng Thượng cát tường…… Khụ khụ!”

“Ừm, toàn bộ lui hết ra.” Mộ Dung Cảnh một câu thừa thãi cũng không nói, ánh mắt lãnh đạm quét qua Tiếu quý phi, cũng không hỏi ngự y tình trạng của Tiếu quý phi, lập tức bảo bọn họ lui hết ra ngoài, thể hiện chuyện sinh tử của Tiếu quý phi, hắn hoàn toàn không quan tâm.

Từ sâu trong mắt Tiếu quý phi hiện lên sự đau khổ, bi thương.

Mộ Dung Cảnh cũng không quanh co lòng vòng, khuôn mặt lạnh như băng, hỏi thẳng: “Sao đây? Có nhìn ra là ai?”

Tiếu quý phi ngẩng đầu, cố gắng che dấu nội tâm, nhưng vẫn toát ra một tia buồn bã, một câu thăm hỏi cũng không có sao? Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân tình, nhưng mà, hắn vô tình lạnh nhạt như vậy, nàng còn gì để lưu luyến?

Từ đó, nàng dường như cũng quyết định gì đó, chịu đựng sự đau đớn tận đáy lòng, hỏi lại: “Hoàng Thượng, theo ước định, người thật sự sẽ thả ta ra khỏi cung sao?” Phi tử của đế vương, dù là mang tội, cũng chỉ bị đày vào lãnh cung, xưa nay chưa ai từng được xuất cung.

“Quân vô hí ngôn.” (Vua không nói đùa) Lạnh lùng không một chút tình cảm.

“Được, cổ tay trái của thích khách bị ta chém một kiếm.” Chứng cứ có ích nhất.

“Tốt lắm! Ngươi quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của trẫm.” Mộ Dung Cảnh gọi Trần Thủ, nói cho hắn biết cổ tay trái của thích khách bị thương, lùng bắt toàn cung. Trước mắt khẳng định thích khách vẫn ở trong cung, có thương tích sẽ dễ dàng tìm được. Biện pháp hữu hiệu nhất: “Trong vòng nửa canh giờ, tập trung toàn bộ nữ nhân trong nội cung tới giáo trường, kiểm tra toàn bộ. Ai không đến, tất cả đều bắt lại. Ngoại trừ Thiên Thọ Cung, chỗ đó tự trẫm tới tra xét.” Quấy nhiễu tới mẫu hậu, là bất hiếu.

Trần Thủ lĩnh mệnh lui ra ngoài.

Nhận hoàng mệnh, đồng thời cũng triển khai điều tra trong cung.

Mộ Dung Cảnh cũng ko hỏi nhiều.

Một chữ cũng không nói nữa, Tiếu quý phi đối với hắn mà nói, vẫn chỉ là một quân cờ, một quân cờ để kiềm chế tộc Tiếu thị, hiện tại Tiếu thị đã chẳng còn gì, hắn cũng không phải giả bộ nhiều lời nữa, xuất cung hay không xuất cung, chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.

Đế vương vô tình, hắn phát huy được toàn bộ.

Ngay khắc Mộ Dung Cảnh xoay người bước ra khỏi cửa, Tiếu quý phi cắn môi: “Hoàng Thượng, xin dừng bước.”

Mộ Dung Cảnh dừng lại, nghiêng người con ngươi tà mị khẽ liếc nàng, nghi hoặc.

Tiếu quý phi nói: “Ngài đoán không sai, mục tiêu của thích khách không phải Hoàng Hậu, mà là ta. Ta vừa xuất hiện, vừa được sủng, nàng ta đã xông đến đây. Nếu hôm nay ta chết, Hoàng thượng có chút đau buồn nào không?” Mấy ngày trước, hắn đột nhiên xuất hiện ở thiên lao rồi đưa nàng vào trong cung, không phải là thương tiếc, “lo lắng đau lòng”, “tận tâm chăm sóc”, “từng khắc nhớ thương” những ngày gần đây, toàn bộ chỉ là diễn kịch, muốn lợi dụng nàng tìm ra thích khách mà thôi.

Võ công của Tiếu quý phi cao hơn thích khách, nếu thích khách muốn giết nàng, mang trọng bệnh là thời cơ tốt nhất. Từ thời khắc ra khỏi nhà lao, Mộ Dung Cảnh đã cảnh báo nàng, không được tin tưởng bất kỳ ai, bất kỳ ai cũng có thể là thích khách.

Sau một lúc lâu, Mộ Dung Cảnh trầm mặc.

“Đau buồn?” Không hiểu! Đột nhiên, trong đầu hiện ra hình ảnh một nữ nhân lười nhác, trong lòng lại bực bội.

Nữ nhân đáng chết, nàng không xứng!

Cảm xúc của Tiếu quý phi bị đè nén trong lòng, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất để nói chuyện: “Hoàng Thượng, Tuyết Nhi tỷ tỷ, tiếp theo người có phải sẽ đưa nàng ấy ra khỏi lãnh cung? Ta cũng biết là nàng ấy bị oan uổng. Lúc đó ta đố kị, đố kị nàng được người sủng ái…… Từ trước đến giờ người chưa từng tươi cười thật lòng với ta bao giờ, nhưng người lại làm được với nàng ấy. Cho nên……”

Nàng không nói tiếp, chỉ chua sót cười thay cho những lời muốn nói trong lòng.

“Hóa ra ngươi đã biết.” Mộ Dung Cảnh có chút bất ngờ, nhưng toàn bộ đều giấu dưới bề ngoài lạnh lùng.

“Đúng. Bởi vì tới hôm nay ta rốt cuộc đã hiểu, người làm hại hài tử của ta, chính là thích khách hôm nay. Hoàng thượng, không ngại tới lãnh cung nhìn một chút, có lẽ…… sẽ có phát hiện ngoài ý muốn.” Tiếu quý phi nói lấp lửng.

Mộ Dung Cảnh nhíu mày, nghi hoặc nhìn chăm chú Tiếu quý phi.

Xoay người không nói một lời lập tức rời đi.

Hắn theo đúng lời Tiếu quý phi nói, trực tiếp tới lãnh cung……

Lãnh cung, cỏ hoang rậm rạp, tường đổ vách xiêu.

Trong một căn phòng tính ra vẫn còn tốt so với xung quanh, tỏa ra ánh sáng.

Bên trong, truyền ra tiếng nói chuyện.

“Chủ tử, cổ tay người bị thương rất sâu…… Ai lại độc ác như vậy chứ?! Chúng ta đi nói với Hoàng thượng, có người ức hiếp người? Đáng giận! Nói thế nào thì nói, người vẫn là phi tần mà? Có ở trong lãnh cung cũng là phi tần!” Một giọng nói của nha đầu vang lên bực bội, tức giận.

“Không cần nói, Hoàng thượng biết cũng sẽ không đau lòng đâu.” Một tiếng thở dài ưu thương như lan, nhẹ nhàng mềm mại, như một cơn gió thổi qua.

“Nếu một kiếm này đâm sâu hơn chút nữa, cổ tay cũng đứt lìa luôn.”

“Có đứt Hoàng thượng cũng sẽ không đau lòng……”

“Nô tì sẽ đau lòng, cổ tay xinh đẹp như vầy, nếu bị đứt thì thật là đáng tiếc…….” Tiểu thúy tinh nghịch nói, không biết nói gì thì không nói nữa, làm mỹ nhân nhẹ nhàng cười khẽ.

Nhưng nụ cười khẽ này, trong ban đêm tĩnh lặng, vừa buồn bã vừa khổ sở, lại còn mang theo một tia tuyệt vọng.

Mộ Dung Cảnh đứng ngoài cửa, khuôn mặt lạnh như băng như sương!

Không ngờ, chưa bao giờ nghĩ đến!

Nữ nhân mình vốn cho rằng dịu dàng yếu đuối, lại—lừa hắn làm ra những chuyện thế này?!

Nếu không phải chính tai mình nghe thấy, hắn tuyệt đối sẽ không tin.

Vậy mà hắn vẫn còn áy náy vì nhốt nàng vào lãnh cung.

Cũng làm hắn, vẫn đi tìm kiếm chân tướng, để chứng minh sự trong sạch cho nàng.

“Nữ nhân đê tiện!” Trên đời này, tất cả nữ nhân đều không thể tin tưởng.

Người này so với người kia còn diễn kịch giỏi hơn! Tất cả đều diễn kịch!

Mộ Dung Cảnh phẫn nộ đẩy cửa.

Chỉ thấy cạnh ngọn đèn mờ mờ ảo ảo, hai nữ nhân ngồi trước bàn, thật ra có một nữ nhân tuyệt mỹ đặt cánh tay trắng như ngọc trên mặt bàn, bên trên đã bôi thuốc, người còn lại là cung nữ đang băng bó.

Vừa nhìn thấy Mộ Dung Cảnh, hai nữ nhân đồng thời sửng sốt.

Nữ nhân tuyệt mỹ lại nửa mừng nửa lo, vui đến muốn khóc, thì thào như người mất hồn: “Hoàng thượng……” Một câu gọi nhẹ nhàng, đã nước mắt vòng quanh, chậm rãi chảy xuống.

Lúc này, một thị vệ tiến lại bẩm báo, nói vài câu, mọi chuyện đã lo liệu xong xuôi.

“Tốt lắm! Đưa các nàng đi cùng.” Mộ Dung Cảnh lạnh như băng hạ lệnh, mạnh mẽ xoay người, rốt cuộc không liếc nhìn mỹ nhân lấy một cái.

Mỹ nhân khiếp sợ.

Các nàng đã bị binh lính đưa đi.

Mộ Dung Cảnh rời đi, Trầm Tố Nhi bắt đầu ngủ, lại bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

Tiếp theo nghe thấy giọng nói của Tiểu Dung cùng Tiểu Xuân Nhi.

Bật dậy tùy ý choàng vào một chiếc áo khoác ngoài chạy nhanh ra ngoài xem xét.

Kết quả–

Nhìn thấy một đám thị vệ mang Tiểu Dung các nàng đi.

“Các ngươi đang làm gì?” Ban đêm lạnh hơn ban ngày rất nhiều. Mới vừa ra khỏi cửa, một trận gió lạnh nhập vào tận xương cốt, run run.

“Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng có chỉ, toàn bộ nữ nhân trong cung trong vòng nửa canh giờ tụ tập tới giáo trường, mời người cũng lập tức di giá.” Ý chỉ của Hoàng thượng, là toàn bộ nữ nhân trong cung, tất nhiên cũng bao gồm cả Hoàng Hậu nương nương. Ai dám nói Hoàng hậu nương nương không phải nữ nhân? Việc này…… khó xử quá.

“Đợi bản cung thay xong quần áo rồi đi.”

“Hoàng hậu nương nương, thời gian đã sắp hết, mời người lập tức đi ngay.” Phải làm hết phận sự!

Trầm Tố Nhi nhíu mày, không hiểu nổi người nam nhân vừa nãy còn ngồi trên giường mình, lúc đó chẳng biết uống lộn thuốc gì nữa. Nhưng mà lần này, nàng có chút mờ mịt, sự bất an trong lòng càng nhiều.

Nàng kéo áo khoác trên người cho chặt, rồi lập tức bước ra khỏi phòng.

Lạnh quá……

Nhìn thấy phía sau Tiểu Dung với Tiểu Xuân Nhi còn có bốn nữ nhân, vẻ mặt cũng rất bất an.



Cũng đúng, đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên bị dựng dậy đi tới giáo trường, ai mà không bất an chứ? Chờ đợi lo lắng, không biết họa gì lại rơi xuống đầu mình, đó chính là tâm lỹ sợ hãi với tương lai.

Một hàng người, theo thị vệ bước đến giáo trường.

Giáo trường đèn đóm rực rỡ, bóng người nhiều vô kể.

Tụ tập rất nhiều phi tần cùng cung nữ.

Vị trí của phi tần và cung nữ rất tự nhiên bị ngăn cách một đường, có lẽ là vấn đề cấp bậc, các cung nữ cũng rất tự nhiên lui về phía sau một bước. Trầm Tố Nhi vừa xuất hiện, mọi người lập tức xôn xao. Ai ngờ ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng bị bắt đến đây?

Trầm Tố Nhi nhíu mày, có một chuyện cực kỳ phiền toái xuất hiện.

Giữa các phi tần, nàng có vẻ đặc biệt nổi bật.

Chỉ có nàng mặt mộc, tóc đen mềm mại rủ xuống, không thêm bất kỳ trang sức gì, bộ dáng như vừa mới tỉnh ngủ, ngay cả trang điểm sơ qua cũng không có. Nếu không phải áo khoác rộng thùng thình, bao lấy toàn thân nàng, chỉ sợ quần áo ngủ trên người cũng nhìn thấy luôn, lúc đó bất luận ai vừa nhìn, đều biết nàng vừa mới rời giường đã bị thị vệ mời tới đây.

Trầm Tố Nhi cảm thấy rất lạnh!

Đêm hôm khuya khoắt, thời tiết rét lạnh, lẳng lặng đứng, gió thổi tới lạnh thấu cả người, dường như là lạnh từ bàn chân lạnh lên, nhập vào tứ chi, làm toàn thân nổi da gà không ngừng, chỉ trong giây lát, chiếc miệng nhỏ nhắn hồng nhuận cũng hơi tím tái.

Thân là Hoàng hậu, đơn giản là đứng đầu chúng phi tần, phải đứng ở vị trí rõ ràng dễ thấy, không ai dám đứng phía trước nàng.

Làm nàng muốn chui vào trong đám người lấy chút ấm áp cũng không được.

Mặc dù không được sủng, chung quy vẫn là Hoàng hậu.

Ai dám công khai ngang nhiên đứng trước mặt Hoàng Hậu?

Đó là trực tiếp khiêu khích hoàng quyền, cũng là lo mình sống quá lâu.

Bỗng dưng, từ phía xa xa truyền tới tiếng vang, cũng nhìn thấy đám người cầm đuốc.

Cung nữ và thái giám, bình thường là cầm đèn lồng, cầm đuốc là thị vệ đại nội tuần tra.

Người cũng từ từ tiến lại gần, một đám thị vệ đưa đến hai nữ nhân.

Vô tình đẩy ngã các nàng xuống mặt đất.

Đúng là tuyệt sắc nhân gian!

Dưới ánh đèn, Trầm Tố Nhi chỉ thoáng nhìn, đã có thể cảm thấy được trong đó có một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Nhưng mà, mỹ nữ tuyệt sắc thoạt nhìn tình trạng không tốt lắm. Trời lạnh, quần áo lại đơn bạc, gió lạnh thổi mạnh, có lẽ nàng cũng chẳng khá hơn mình bao nhiêu. Có vấn đề, xem ra nàng ta hình như đã chọc giận tên Mộ Dung Cảnh thất thường kia rồi.

Bởi vì giọng nói yếu đuối chất vấn bọn thị vệ, hỏi Hoàng thượng vì sao đối xử với nàng như vậy? Đôi mắt như hồ thu rưng rưng, hiện ra sự mờ mịt cùng khó hiểu, cũng có sự sợ hãi bất an.

Trầm Tố Nhi trong lòng thầm hỏi: Nữ nhân này là ai?

Nghi hoặc chẳng bao lâu, rất nhanh đã có người giải đáp cho nàng, là lời bàn tán của đám phi tần sau lưng, nói cái gì mà nữ nhân ở lãnh cung sao cũng đưa đến đây? Có phải nàng ta hại tất cả mọi người không được an bình? Nói cái gì mà nữ nhân ác độc, nói cái gì mà hại Tiếu quý phi.

Tập hợp lại các tin tức thu được, Trầm Tố Nhi cũng đoán ra, nữ nhân xụi lơ ngồi dưới đất khóc không thành tiếng, là tiền nhiệm Hoàng hậu. Quả nhiên là một mỹ nữ, nghe nói còn được độc sủng, chỉ tiếc là yêu lầm nam nhân mất rồi.

Nhớ tới Mộ Dung Cảnh, Trầm Tố Nhi không nói nổi cảm giác trong lòng mình.

Cảm thấy Mộ Dung Cảnh tâm tư quá khó dò, cá tính thay đổi liên tục, buồn vui vô cớ. Mà khoảng cách của hắn với nàng quá xa, không phải khoảng cách về thân thể, mà là về tinh thần, dù có hôn, ôm, khoảng cách vẫn còn xa lắm.

Đó là một người cao cao tại thượng cao ngạo, coi rẻ nhân mạng.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua.

Nữ nhân tới giáo trường càng lúc càng gia tăng.

Hóa ra nàng không phải là người sớm nhất, cũng không phải là người muộn nhất.

Lúc bị đưa đến đã nghe, Mộ Dung Cảnh bắt tất cả nữ nhân trong cung tụ tập ở đây, nhưng sao không thấy hắn?

Rốt cục, nhìn trắng, nhìn sao, chính chủ cũng xuất hiện.

Đèn lồng tỏa sáng, dần dần lại gần.

Mộ Dung Cảnh khuôn mặt lạnh lùng đi giữa một đám cung nữ thái giám cầm đèn lồng.

Hắn vừa đi tới Thiên Thọ Cung.

Xác nhận Thiên Thọ Cung không có cá lọt lướt, mới đi tới giáo trường.

Thiên la địa võng sớm đã giăng, lúc thu lưới nhanh chóng không chút chủ quan.

Mộ Dung Cảnh dường như không nhìn Trầm Tố Nhi.

Ánh mắt lạnh như băng lướt qua mọi người, không dừng lại trên người lại chốc lát nào.

Tất cả mọi người ở giáo trường, đều nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh.

Mà cũng có người ánh mắt lại bay tới trên người Trầm Tố Nhi, nghi hoặc, từng có tin đồn là Hoàng hậu được sủng ái, căn bản chỉ là tin đồn thất thiệt.

Đứng hứng gió lạnh gần nửa canh giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Tố Nhi lạnh đến đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn càng tím đi. Âm thầm, khẽ cắn môi, đôi tay nhỏ bé càng túm chặt áo khoác, chẳng biết đứng thêm một khắc nữa mình có chết luôn ở chỗ này hay không đây.

Nàng đối với việc kế tiếp Mộ Dung Cảnh làm gì chẳng thấy hứng thú lắm. Nhưng đêm hôm khuya khoắt, gióng trống khua chiêng thế này có quá mức không? Đánh chết nàng cũng không tin, nữ nhân toàn hậu cung đều có tội, đáng phải đứng trong gió rét cả đêm.

Trong đêm đen, ở trong góc khuất, có một đôi ánh mắt có đau lòng cùng không đành lòng.

Sơ Tuyết nắm chặt nắm tay, cắn môi không dám động.

Sâu trong thâm tâm, chỉ có sự đau xót.

Bên kia nàng đứng trong gió rét rất lạnh, hắn chỉ liếc mắt nhìn ra nhận ra!

Nhiều lúc nhịn không được định xông tới, muốn ôm lấy nàng đưa đi!

Nhưng mà, hắn không thể!

Nàng là Hoàng tẩu của hắn! Là Hoàng hậu của quốc gia.

Hắn không thể động tay, muốn cuộc sống của nàng tĩnh lặng yên ổn trong hậu cung, một chút cũng không thể động tay!

……

Bỗng nhiên, Sơ Tuyết nghĩ ra gì đó, sờ lên áo khoác lông cáo trên người mình, nhanh cởi ra.

Hắn vẫy vẫy tay gọi một tiểu thái giám đứng cách đó không xa.

Lệnh tiểu thái giám lặng lẽ đưa cho Trầm Tố Nhi, không được để lộ, cũng không được nói là hắn đưa, nếu có người hỏi, thì cứ nói đem ra từ Triều Phượng cung.

Tiểu thái giám làm theo.

Nhưng mà, dù sao Hoàng thượng ở trước mặt, phía sau cũng bao nhiêu con mắt, tiểu thái giám cũng không dám tự tiện bước tới trước mặt Hoàng hậu.

Hắn trước tiên đi xin ý kiến Trần tổng quản.

Mà Trần tổng quản nhận lời, cũng đi hỏi Mộ Dung Cảnh.

Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nghiêm mặt, cũng không nói ưng thuận, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ có ánh mắt lạnh như băng quét qua Trầm Tố Nhi.

Trần tổng quản bị làm khó, Hoàng thượng rốt cuộc là ưng thuận hay không ưng thuận?

Kết quả, hắn vẫn phải tự mình chủ trương, để tiểu thái giám đem qua.

Mộ Dung Cảnh không nói lời ngăn cản, xem như đồng ý với hành động của Trần tổng quản, Trần tổng quản âm thầm thở phài nhẹ nhõm.

Trầm Tố Nhi nhận lấy áo khoác lông cáo, mặt ngẩn ra, mùi hương hoa mai thoang thoảng thấm vào lòng người.

Mắt hơi hồng lên…… Trong hoàng cung lạnh như băng này, ít nhất còn có một người thật sự quan tâm tới mình, đúng không nhỉ? Hai mươi năm năm qua, nàng lần đầu tiên rớt lệ vì cảm động, giọt nước mắt trong suốt, như đang tỏa sáng dưới ánh đèn.

Tiểu Dung cùng Tiểu Xuân Nhi nhanh chạy lên hầu hạ, giúp Trầm Tố Nhi mặc áo.

Đôi tay nhỏ thả lỏng, cũng buông áo khoác đang bị nắm chặt, trong một khắc quần áo đơn bạc dưới lớp áo khoác.

Mộ Dung Cảnh môi mỏng khẽ mím, tuấn dung càng lạnh như băng, so với thời tiết ở đây, càng lạnh thêm ba phần. Thời tiết lạnh, có quần áo sẽ không dễ chết, nhưng mà, đụng phải Hoàng đế, một khắc sau, rất có thể đầu cũng không còn.

Mộ Dung Cảnh đang nổi giận không ai dám chọc!

Người trong cung sớm đã hiểu ra.

Giờ khắc này, mỗi người đều cảm thấy bất an, ngay cả Trần tổng quản cũng không khỏi lùi lại vài bước, cử chỉ kính cẩn.

Giáo trường rộng như vậy, yên tĩnh tới mức nghe được tiếng gió thổi, cùng tiếng quần áo bị gió thổi sàn sạt chạm đất.

“Là ai đưa Hoàng tậu tới đây? Cút ra cho ta!” Mộ Dung Cảnh gầm nhẹ.

Lúc này, một tổ thị vệ nơm nớp lo sợ đi ra.

Bọn họ lục tục quỳ xuống.

Việc này đúng là do bọn họ phụ trách.

Mộ Dung Cảnh ánh mắt giống như tử thần đảo qua đám người quỳ trên mặt đất, làm bọn họ rùng mình.

Tiếp theo, ai cũng đoán được– chém?

“Hoàng thượng! Là mệnh lệnh của người bắt thần thiếp tới đây.” Tiếng nói thản nhiên, mang theo run rẩy cùng dịu dàng đi vào lòng người, cũng đánh vỡ sự yên tĩnh chết chóc vốn có.

“……”

Xung quanh có tiếng hít khí lạnh, phập phồng trong chốc lát, không hẹn mà cùng ngừng lại.

Mộ Dung Cảnh hơi nheo mắt, nguy hiểm cũng không giảm đi.

Quả nhiên, chỉ có nữ nhân này không sợ hắn, tận đáy lòng không kính sợ hắn! Không hiểu được cái gì gọi là cấm kỵ!

Trầm Tố Nhi nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo khoác, gần như che hết nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, tiếng nói thản nhiên lại cất lên: “Hoàng thượng hạ chỉ thế nào nhỉ? Có phải tất cả nữ nhân trong cung đều tập trung ở đây? Chẳng lẽ người cảm thấy thần thiếp không phải nữ nhân sao?” Nàng không muốn nhận tình của hắn.

Nếu nhận tình của hắn, mà phải giết người, nàng không thèm.

Nghĩ đến sẽ làm thế nàng rùng mình, đêm không thể an giấc.

“Được lắm! Nữ nhân, là ngươi tự mình lựa chọn.” Mộ Dung Cảnh vung tay lên, đám thị vệ vừa rồi quỳ trên mặt đất, giữa trời lại mà cũng toát mồ hôi, tâm trạng như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, hơn mười người nhanh chóng lui đi, trong lòng nghĩ, ngày mai phải về nhà bảo mẹ giết gà tới miếu tạ thần linh.

Quan hệ của hai người dường như càng ngày càng cứng hơn rồi.

Trầm Tố Nhi âm thầm kêu khổ.

Đắc tội Hoàng đế, sẽ không có kết cục tốt.

Biết hành động đấy là ngốc nghếch, những vẫn không tự chủ được làm ra, cuộc sống thật là khó khăn mà.

Mộ Dung Cảnh không nhìn Trầm Tố Nhi.

Sau đó, coi như nàng không tồn tại.

“Toàn bộ nữ nhân đều ở đây cả sao?” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hỏi.

Trần Thủ khom người đáp một tiếng vâng.

“Bắt đầu khám xét!” Mộ Dung Cảnh ra lệnh.

Đám thị vệ bắt đầu vây xung quanh, kiểm tra vết thương trên tay trái.



Lúc này–

“Hoàng huynh……” Sơ Tuyết nhẹ nhàng nói một tiếng, như phát ra từ ánh trăng vậy.

Mộ Dung Cảnh vừa nhìn thấy Sơ Tuyết, vẻ mặt dịu dàng đi nhiều, cả tiếng nói chớp mắt cũng dịu dàng hơn: “Sơ Tuyết, sao lại ra đây? Ban đêm lạnh, quần áo lại mặc mỏng manh thế này……” Lúc nói câu này, mắt của hắn không khỏi nhìn áo choàng lông cáo trên người Trầm Tố Nhi.

Mộ Dung Cảnh sao lại không nhận ra được?!

Đó là áo khoác lông cáo trắng ba năm trước hắn tự tay săn được, sai người ngày đêm thêu dệt để Sơ Tuyết mặc mùa đông chống lạnh.

“Hoàng huynh, Sơ Tuyết cũng không yếu ớt như người nghĩ đâu……” Tiếng nói của Sơ Tuyết rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ như một cơn gió thổi qua, chỉ một lúc đã bay đi.

Mộ Dung Cảnh đã cởi áo ngoài của mình ra, phủ lên người Sơ Tuyết, hạ lệnh cho Trần tổng quản: “Ngươi tự mình đưa Tam Vương gia về! Rồi truyền ngự y bắt mạch cho Tam Vương gia, xác định không bị nhiễm phong hàn thì trở về phục mệnh.”

“Dạ!” Trần tổng quản cung kính cất tiếng, đưa tay là động tác mời Sơ Tuyết trở về Mai viện.

Sơ Tuyết cười nhợt nhạt, cũng không bước đi, nhẹ giọng nói: “Hoàng huynh vẫn độc đoán như thế……” Một chút cũng không bận tâm ý nghĩ của người khác, nhưng mà, nhưng không có tư cách gì để trách hoàng huynh độc đoán, bởi vì biết rõ—tất cả đều là vì hoàng huynh quan tâm.

“Nhanh trở về, những chuyện thế này, đệ đừng ra ngoài làm gì.” Mộ Dung Cảnh kéo lại áo khoác cho hắn, ngăn gió lạnh thổi vào người.

Sơ Tuyết mắt rủ xuống nhẹ giọng yêu cầu: “Hoàng huynh, Sơ Tuyết có thể trở về, nhưng mà…… có thể đáp ứng một yêu cầu của đệ không?”

“Được.”Mộ Dung Cảnh sẽ không cự tuyệt.

Sơ Tuyết thành tâm nói: “Hoàng tẩu pha trà hoa rất đặc biệt, Sơ Tuyết đột nhiên rất muốn uống.”

Mộ Dung Cảnh ngẩn ra.

Tâm tư kia của Sơ Tuyết, hắn đã sớm nhận ra.

Nhưng mà, không được!

Nữ nhân kia hắn không được đụng tới, Sơ Tuyết càng không được đụng.

“Sơ Tuyết, không cần nói nữa. Nhanh trở về.” Mộ Dung Cảnh không tức giận, đã là hiếm có rồi.

Sơ Tuyết trong mắt có một tia thất vọng, chân không động.

Như đang che dấu ho nhẹ hai tiếng, còn hắt xì nhẹ một cái.

Nhìn như vô tình, nhưng người tinh ý đều nhận ra được ý tứ trong đó.

Mộ Dung Cảnh tất nhiên là nhìn thấy, trong lòng giãy dụa thế nào chỉ có một mình hắn biết rõ. Tuyệt đối không ngờ nữ nhân này, trong thời gian ngắn như vậy, đã khiến Sơ Tuyết làm ra những hành động này, ngay cả hoàng huynh này cũng không bằng được nàng ta sao?

Nhưng mà–

Hắn giãy dụa, phải làm thế nào đây?

Mộ Dung Cảnh đưa tay sang một bên, không thỏa hiệp, cũng không nhìn Sơ Tuyết.

“Tam Vương gia, người phải bảo trọng thân thể, Hoàng thượng cả ngày đều quan tâm tới người, trời lạnh thế này, lão nô cũng cầu người đi về trước.” Trần tổng quản cũng khuyên bảo.

Sơ Tuyết tất nhiên hiểu được.

“Ừ, thật xin lỗi. Hoàng huynh, Sơ Tuyết đã nhiều lời rồi……” Sơ Tuyết đôi mắt tối sầm lại, nhẹ mím môi, liếc mắt nhìn Trầm Tố Nhi ở xa xa.

Vừa lúc Trầm Tố Nhi cũng nhìn qua, bốn mắt chạm nhau, nàng nở một nụ cười thản nhiên, cũng gật đầu cảm tạ Sơ Tuyết.

Sơ Tuyết rời đi.

Khuôn mặt tuấn tú như sương lạnh của Mộ Dung Cảnh trong khoảnh khắc Sơ Tuyết xoay người là khôi phục lại.

Trầm Tố Nhi thấy buồn cười, hắn chỉ dịu dàng đối với Sơ Tuyết.

Ít nhất hắn cũng thật lòng với Sơ Tuyết, mà nàng cũng hy vọng Sơ Tuyết sống thật tốt.

Giáo trường ánh đèn sáng rực, ở giữa là đám nữ nhân, bị thị vệ vây quanh.

Trước mắt nói loạn thì cũng không loạn, nói có trật tự lại không phải.

Kiểm tra, trước tiên bắt đầu từ phi tần.

Phàm là tay trái không bị thương thì đều được rời đi.

Cũng may, người đầu tiên kiểm tra chính là Hoàng hậu.

Căn bản việc này cũng không quan trọng, Hoàng hậu là người bị hại.

Trầm Tố Nhi tách ra khỏi đám người, đến đứng cạnh thị vệ vây quanh ở vòng ngoài. Vốn có thể quay về Triều Phượng cung, nhưng nàng không về. Nhìn Tiểu Dung các nàng vẫn đang bị vây khốn trong kia, đại khái là muốn cùng nhau quay về.

“Hoàng hậu, ở đây không có chuyện của nàng vẫn nên ngoan ngoãn quay về Triều Phượng cung đi thôi.” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nhắc nhở.

Trầm Tố Nhi cười, không nhanh không chậm, thản nhiên trả lời: “Hoàng Thượng, thần thiếp một mình sao trở về được? Không ai hầu hạ. Đề nghị Hoàng Thượng sau khi kiểm tra phi tần, thuận tiện kiểm tra luôn cung nữ hầu hạ các nàng. Đêm hôm khuya khoắt, nữ nhân một mình đi về, thật sự không tốt.”

Mộ Dung Cảnh mắt híp lại, không phản bác, nàng nói cũng không phải là không có đạo lý. Nhưng mà lời nàng nói ra, bản năng không muốn làm theo ý nàng. Nghĩ nghĩ, ánh mắt nhìn theo tầm mắt của nàng, đúng là đang nhìn mấy cung nữ ở Triều Phượng cung. Mà mấy cung nữ đó Trần Thủ phá lệ kiểm tra trước, đại khái là muốn thả ra trước.

Khóe miệng hoàn mỹ nhếch lên một nụ cười lạnh, Trần Thủ lợi dụng chức vị làm việc riêng?

Có phải là vì nữ nhân đáng chết kia mà làm?

Sơ Tuyết vừa rời đi, đã đến phiên hắn sao?

Nếu đổi là trước kia Mộ Dung Cảnh căn bản không để ý tới, nhưng cứ chuyện gì đụng tới Trầm Tố Nhi, chuyện nhỏ hắn cũng biến thành chuyện lớn, từ trong nội tâm tự dưng trào ra phẫn nộ gặm nhấm tâm can.

Cực kỳ muốn cho nàng nếm mùi đau khổ, để giải mối hận trong lòng.

Nhưng mà, đáy lòng lại đau khổ giãy dụa.

“Trần Thủ! Tra xét phi tần trước.” Mộ Dung Cảnh giọng nói trầm thấp nghiêm nghị mở miệng, đáng sợ tới mức đám người sau lưng run rẩy, như lá rụng mùa thu, ngay cả con mèo con chó ở trên tường cũng cảm thấy được sự phẫn nộ, trong sự phẫn nộ là khí phách cùng sát ý.

Toàn giáo trường không một ai là không sợ!

Chỉ có một ngoại lệ– Trầm Tố Nhi.

Bộ dáng tức giận của Mộ Dung Cảnh, nàng nhìn thấy N lần rồi, cũng chưa chạm tới nàng. Nghe nói, hắn tức giận rất đáng sợ, không ai có thể ngăn lại…… Nàng có một lần rất thắc mắc, bây giờ trong đầu cũng thấy thắc mắc.

Lời đồn có tin được không? Hay hắn bây giờ vẫn chưa tính là phẫn nộ, nên chưa thấy làm ra chuyện gì quá mức cả?

Trầm Tố Nhi im lặng không nói, rất thức thời trầm mặc, chỉ thấy nản lòng.

Rõ ràng vì mình mà làm liên lụy đám Tiểu Dung với Tiểu Xuân Nhi rồi.

Vừa rồi nàng nhìn thấy, vốn Trần Thủ đã định phá lệ kiểm tra trước, chỉ vì một câu của Mộ Dung Cảnh cuối cùng các nàng vẫn chưa rời đi được.

Quả nhiên đắc tội Hoàng đế, kết cục làm liên lụy cả đám nô tài bên người.

Vừa rồi nàng cũng rõ, nếu không có áo khoác của Sơ Tuyết, chỉ sợ lúc này cũng lạnh đến mức không nói nên lời rồi, hiện giờ Tiểu Dung các nàng mỗi người chỉ mặc một lớp quần áo, lạnh đến run rẩy cả người, đầu co rụt.

Tra xét cẩn thận, từng người từng người một, nhất là cổ tay trái, thậm chí ngay cả chiêu dịch dung cũng nghĩ tới, có thể có người đem miếng da đắp lên miệng vết thương, một chi tiết nhỏ cũng không buông tha.

Trầm Tố Nhi nhìn cũng thấy mướt mồ hôi, cảnh tượng đúng là có chút tráng lệ.

Không hiểu sao, giữa đám phi tần có rối loạn.

Tra ra một người bị thương ở cổ tay trái, là vết thương mới, hỏi lại, nghe nói không phải là vết thương từ vũ khí sắc bén, Trần Thủ vì sự an toàn toàn cục, phi tần yếu đuối kia vẫn nên tách riêng, đứng cùng chỗ với Hoàng hậu tiền nhiệm Tuyết Nhi, cho vài thị vệ giám thị.

Trầm Tố Nhi nhìn tới, quẫn chết mất!

Quá giống tuồng rồi, lại là Lâm Ngọc Nhi.

Mộ Dung Cảnh không vội kiểm tra, đại khái là muốn tra từng bước từng bước một.

Tra qua một lượt, kiểm tra hết các phi tần, không ai bị thương nữa, trong đám cung nữ cũng có người bị thương nhẹ, nhưng không phải bên tay trái, loại khỏi vùng đáng nghi, mọi người cơ bản cũng đã rời đi.

Vừa rồi cực kỳ náo nhiệt, ở lại giáo trường chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, giáo trường yên tĩnh lại.

Tiểu Dung các nàng rất nhanh đã đi tới trước mặt Trầm Tố Nhi, lùi xuống một bước đứng sang bên cạnh. Đứng gần Hoàng đế, các nàng một câu cũng không dám nói. Ánh mắt cầu cứu liếc về phía Trầm Tố Nhi, lạnh đến mức răng lập cập, môi sớm đã tím tái.

Trầm Tố Nhi nhìn cũng nhận ra, ý tứ các nàng đại khái là muốn nhanh quay về. Nhưng mà, lúc này lại nhìn thấy Lâm Ngọc Nhi một người quen (đã gặp mặt cứ tính là quen đi), nàng không muốn về nữa, tò mò muốn biết rốt cục là chuyện gì. Trái phải đều khó, nhìn nhìn Trầm Tố Nhi bị bắt, lại nhìn nhìn Tiểu Dung các nàng, cuối cùng ngẫm lại vẫn quên đi, quyết định đi về trước.

“Chúng ta về đi.” Trầm Tố Nhi nhẹ nói một câu.

Tiểu Dung các nàng thiếu chút nữa thì rớt nước mắt cảm kích.

Vừa mới bước được hai bước, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.

“Hoàng hậu, sao không chờ đến cuối? Dù sao– việc này cũng có chút liên quan đến nàng.” Mộ Dung Cảnh đột nhiên lạnh lùng mở miệng, không đoán ra được dụng ý. Thực ra, ngay cả hắn cũng không rõ mình làm thế để làm gì. Lúc thấy nàng xoay người, hắn tự dưng thốt ra câu đó.

Tâm tình Mộ Dung Cảnh cực kỳ mâu thuẫn, vừa muốn gặp lại không muốn gặp.

Vừa nhìn đã thấy hận, nhưng không nhìn thấy lại muốn gặp.

Trầm Tố Nhi dừng lại, quay đầu nghi hoặc nhìn Mộ Dung Cảnh, lại nhìn ba nữ nhân bị bắt một chỗ, Lân Ngọc Nhi, Hoàng hậu tiền nhiệm tên Tuyết Nhi cùng một tiểu cung nữ. Hỏi: “Hoàng thượng, có ý gì?”

“Nhìn lâu như vậy, còn không biết xảy ra chuyện gì?” Nữ nhân này lại đang diễn kịch?

“Không ai nói, thần thiếp không biết.” Tùy ý đáp một câu. Mà kể cả có đoán ra, cũng phải giả bộ ngu ngốc, người thông minh có khi dễ bị chết sớm.

“Trẫm đang truy nã thích khách. Là thích khách đã ám sát Hoàng hậu!” Mộ Dung Cảnh lửa trong lòng đã muốn nổi.

Trầm Tố Nhi nghe Mộ Dung Cảnh nói như vậy, tò mò, bước vài bước về phía Lâm Ngọc Nhi. Lúc nhìn rõ bộ dáng hai nữ đang ngồi trên mặt đất, bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, có chút không quan tâm, “Hoàng thượng nói các nàng là thích khách?.”

“Hai người đều đáng nghi.” Trả lời có chút không kiên nhẫn.

“Hoàng thượng, đêm đã khuya, người đừng có bày ra mấy trò đùa như vậy nữa. Các nàng là thích khách sao? Muốn tìm cũng tìm một lý do khiến người khác tin phục chứ.” Không có hứng thú, Trầm Tố Nhi nhìn không ra, người nào cũng yếu đuối mỏng manh. Nhưng Mộ Dung Cảnh vì một thích khách, khua chiêng gióng trống, kết quả lại bắt được hai phi tần mỏng manh tới mức gió thổi là bay, đúng là trò đùa.

Lời nói chẳng đáng tin chút nào, nàng cũng không khách khí bắn cho Mộ Dung Cảnh một ánh mắt chẳng đáng tin gì. Lại giống như đang hỏi: Hoàng thượng đầu người không có vấn đề chứ……

Ánh mắt đó của nàng là có ý gì?!

“Trầm—Tố — Nhi!” Mộ Dung Cảnh cắn răng, kiềm chế xúc động muốn giết người trong lòng.

“Người nhìn đi, đừng tức giận, thần thiếp cái gì cũng chưa nói. Haizz, sao lại chọc cho người tức giận thế này. Thần thiếp chỉ có chút đồng cảm với các nàng, cứ hứng gió thế này sẽ bị ngất mất, đừng để người ta bị oan uổng mới tốt……” Huy động toàn bộ nữ nhân trong hậu cung tới chơi đùa với hắn chắc? Trầm Tố Nhi vốn định che dấu, nhưng vẫn lơ đãng nhìn Mộ Dung Cảnh với ánh mắt: Ngây thơ!

Không thèm chơi trò chơi với hắn!

Trầm Tố Nhi lại xoay người, lập tức muốn rời đi.

Bất đắc dĩ đang đi đã bị Mộ Dung Cảnh túm lấy cổ tay.

Lạnh lùng hỏi: “Dám nghi ngờ trẫm?”

“Không có……” Miệng nói không có, rõ ràng là đang diễn kịch.

Đôi mắt Mộ Dung Cảnh càng ngày càng lạnh.

Chẳng lẽ không có cách nào nắm bắt được nàng sao?

Rõ ràng là một nữ nhân đáng giận! Rõ ràng là một nữ nhân đê tiện, phóng đãng, hoàn toàn không có chỗ dựa! Sao lại phải để ý?

“Được lắm! Đêm nay trẫm phải cho nàng nhìn thấy chân tướng.” Cắn răng nghiến răng.

“Hoàng Thượng, người có thể nhẹ tay một chút được không……” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Tố Nhi đau đớn thỉnh cầu, lúc đó, tự dưng thấy tức giận. Cổ tay có phải sắp bị bóp nát không? Sức lực của nam nhân sao lại lớn như vậy chứ? Ông trời thật không công bằng.

Nghe vậy, Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nhìn, hơi thả lỏng năm ngón tay, nhìn thấy rõ ràng vết hằn đỏ các ngón tay lưu lại. Không khỏi nhíu mày, ngay sau đó, buông tay, lại ôm lấy cái eo nhỏ nhắn, như chim ưng cắp gà con, ôm nàng dường như chân không cạm đất tiến về phía trước, hạ lệnh cho đám hạ nhân bên cạnh: “Đưa mấy người đó đến điện nghị sự, trẫm phải thẩm vấn ngay. Đi gọi lão thái y, tới nghiệm thương.”

Có người đáp lại.

Trầm Tố Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sợ, thật bất đắc dĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook