Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 78: Phiên ngoại 1 – Hạnh phúc giản đơn

Phạm Khuyết

11/12/2013

Trầm Tố Nhi thức dậy, mới biết thời gian đã là giữa trưa. Ăn vài thứ, giống như đặc biệt đói, ăn đến no bụng.

Đương nhiên đói, dù sao tối hôm qua là vân động quá độ… Ách, dừng lại!

Hai người cũng không có nói gì đối với tình trạng hiện tại, tương lai. Tránh hết mọi thứ có thể sẽ phá vỡ hạnh phúc ngọt ngào trước mắt.

Bọn họ chỉ là đang quý trọng. Quý trọng thứ hạnh phúc trong nháy mắt, khoảnh khắc có được không dễ dàng. Ngay tại lúc này, ai lại đang tâm đi phá hư? !

Lúc nào cũng vậy, hai người luôn ở cùng một chỗ.

Theo Mộ Dung Cảnh nói, hai người bọn họ phải ở lại chỗ này ba ngày. Vì tránh đi tai mắt, Tiếu Trọng Chi tự mình dẫn người cải trang thành bọn họ, ngồi trên xe ngựa ra khỏi thành thẳng một đường chạy tới kinh thành. Trần Thủ cũng lặng lẽ theo lệnh Mộ Dung Cảnh phái đi làm chuyện khác, phỏng chừng phải ba ngày sau mới trở về phục mệnh.

Trầm Tố nhi đánh giá qua cái hoàn cảnh, chỗ ở là một nhà cũ, rất cũ để không làm cho người bên ngoài chú ý, tạm thời ở.

Đứng ở trước hành lang gấp khúc trên bậc thềm. Hắn hưng phấn nói sẽ cùng với nàng ở tại cái trấn nhỏ này hơn ba ngày làm phu thê bình thường.

“Nói… Chàng biết rõ cái gì gọi là phu thê bình thường sao?” Trước ánh mắt Trầm Tố Nhi đang nhìn chằm chằm, Mộ Dung Cảnh cười yếu ớt. Hắn một bậc đế vương, cũng hiểu được cái gì gọi là cuộc sống vợ chồng bình thường sao? Biết rõ mới kỳ lạ!

Mộ Dung Cảnh quay đầu lại đụng tới ánh mắt nghi hoặc mỉm cười của nàng, phút chốc, ngón tay ngọc nhẹ giơ lên, tiếp xúc nhẹ nhàng mà gõ lên cái đầu nhỏ kia. “Chớ xem thường Đế Vương, trẫm bình thường không trải qua, chỉ là bởi vì không có cơ hội mà thôi. Bởi vì đế vương không phải thần, cũng chỉ là một người bình thường, một người thường thường phàm phàm mà thôi.” Ha ha! Hắn nở nụ cười, vui vẻ nở nụ cười.

Nói không hiểu, hắn là thật không hiểu. Nhưng là, hắn cũng sẽ thỉnh thoảng mơ, nghĩ chính mình nếu là một người bình thường sẽ như thế nào?

“Hoàng thương, chàng… “

“Dừng! Bắt đầu hiện tại không thể gọi Hoàng thượng, sẽ bại lộ thân phận, nương tử của ta.” Hắn nhẹ nhàng dắt bàn tay nhỏ bé của nàng, thâm tình ý trọng dừng ở nàng, triền miên như không gì sánh được gọi một tiếng nương tử.

Một tiếng nương tử nhu tình như nước kia, khiến Trầm Tố Nhi trong lòng tê dại! Nàng nhếch môi cười yếu ớt, không cách nào bỏ qua một cảm giác kỳ diệu từ đáy lòng bay lên, còn mơ hồ mang theo một tia vui sướng.

Mười ngón tay xiết chặt lấy nhau… Giờ khắc này, mười ngón tay gắt gao nắm lại, giống như mãi mãi sẽ không buông nhau ra, mãi mãi…

Hắn dịu dàng nắm tay nàng.

Hai người chậm rãi bước xuống bậc thang, ánh mắt yên lòng mà bình thản nhìn về phía trước.

“Nương tử, hôm nay chúng ta đi dạo đại viện một chút.”

“Được.” Nàng tham lam nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú tràn ngập dịu dàng, nếu như cả đời này có thể nhìn mãi như vậy cũng rất tốt.

Hai người cùng nắm tay bước trên con đường nhỏ đầy rêu xanh. Mặc dù cỏ dại mọc tràn lan trong đình viện nhưng so sánh với ngự hoa viên trong cung càng làm cho người ta cảm thấy thoải mái và xinh đẹp hơn.

“Nương tử, kêu một tiếng tướng công được không?”

“Gì?…” Trầm Tố Nhi ngây ngốc. Hắn có phải rất nhập vai hay không? Hắn thật sự muốn tận hưởng cuộc sống của người bình thường sao?

Khi nàng đang thất thần đứng một chỗ, gương mặt soái ca nhẹ nhàng tiến đến kéo nàng về thực tại, “Nương tử suy nghĩ cái gì đó? Kêu một tiếng tướng công khó đến như vậy sao?”

“Thiếp… thiếp không kêu đâu!”

Mộ Dung Cảnh bật cười to. Nhìn nàng vô phương bộc lộ vẻ túng quẫn thật đáng yêu, hắn phát hiện càng ngày ánh mắt hắn càng không thể rời bỏ nàng, hồi lâu hắn ngừng cười, dịu dàng nói: “Nương tử, ai cũng có lần đầu tiên mà, gọi nhiều lần chút sẽ quen thôi.”

“Không đúng! Dân chúng… đa số không gọi tướng công. Gọi tướng công hình như không phải người dân bình thường.” Nàng ra vẻ là người có hiểu biết, biến mình thành nhân tài xuất chúng. Thật ra việc này Trầm Tố Nhi cũng không rõ lắm, chỉ là nàng muốn trêu chọc hắn một phen.

Mộ Dung Cảnh tò mò, quay đầu hỏi: “Thật sao? Vậy…họ còn gọi tướng công là gì?”

“Ha ha! Cái này… thuộc về vấn đề học vấn. Chàng muốn thiếp gọi thật sao?” Trầm Tố Nhi mở trừng hai mắt.

Hắn âm thầm nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái, trong lòng có chút cảnh giác, “Gọi là gì?”

Trầm Tố Nhi dựa vào vai hắn, cười nhẹ, trong mắt nàng ẩn chứa vài phần giảo hoạt “Có người gọi là…ông xã.”

“A, cái này ta đã từng nghe qua.”

“Ừ, còn có người gọi là gia của chúng ta.”

“Có ý tứ.” Mộ Dung Cảnh mỉm cười.

Phút chốc, nàng bật cười khó hiểu, mãnh liệt nói: “Gọi nhiều nhất như… Lão bất tử! Đồ chết dẫm! Bố nó ơi … phía sau còn rất nhiều… Hì hì, Hoàng thương định chọn cái nào hả?”

“Ha ha, bố nó ơi, ta thích cái này.” Mộ Dung Cảnh cười lớn, từ cười chuyển qua lôi kéo tay nàng, nàng dễ dàng rơi vào trong lồng ngực ấm áp của hắn. Đôi tay gắt gao ôm lấy nàng, đầu hắn cúi xuống, bên tai nàng thổi một luồng khí ám muội, tiếng nói trầm thấp mang theo nguy hiểm: “Mẹ nó ơi, chúng ta cùng cố gắng một chút nha…”

Hắn ra sức thổi hơi làm nữ nhân nào đó đỏ bừng hai tai… Trầm Tố Nhi quẫn bách cúi đầu.

Bàn tay vươn ra đi loạn khắp người nàng.

“Này này! Hoàng thượng, dân chúng gọi đây là sỗ sàng a.” Thật ngứa! Tay của hắn làm nàng ngứa ngáy toàn thân.

Hắn vẫn cứ cười ha hả, “Nương tử, cái này không thể gọi là sỗ sàng, phải gọi nó là vợ chồng vui vẻ nha. Hơn nữa, dân chúng cũng là người, việc… ừm… việc sỗ sàng này bọn họ hẳn cũng thường xuyên làm.” Dứt lời, hắn hôn lên đôi má đỏ bừng của nàng, còn định cắn một cái nữa.

Nhìn loại ánh mắt kia của hắn đến người ngốc cũng biết được là hắn đang muốn gì. Chẳng lẽ người như Trầm Tố Nhi nàng lại không nhìn ra? Có điều, cảm giác này thật sự rất tốt!

Nhớ lại lần đầu tiên, nàng không cảm thấy buồn ngủ cũng không có dục vọng. Ngược lại khi hắn nằm ngủ bên cạnh, nàng có chút lo lắng. Lo rằng khi mở mắt ra hắn đã đi mất…

Tương lai sau này như thế nào? Nàng còn muốn đối mặt với nó mà.

Thỉnh thoảng con người ta sống rất buông thả, phải hiểu được nên quên đúng lúc. Hiện tại vui vẻ như đang nằm mơ, vậy thì cứ thoải mái tận hưởng giấc mơ này…

Hai năm qua đi cứ như ác mộng.

Nếu như lúc đó có cơ hội, nàng nhất định sẽ tỉnh lại. Trải qua thời gian kia nàng nhận ra rằng để đạt tới hạnh phúc là điều không dễ dàng.

Bây giờ nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì nàng cũng sẽ không dễ dàng đi phá đi

Đột nhiên, Trầm Tố Nhi nghĩ tới điều gì đó, “Ông xã, thiếp sẽ gọi chàng là ông xã, chúng ta hãy…trải qua vài ngày của cuộc sống thường dân có được không? Chúng ta làm ăn, tự mình làm chủ cuộc sống này.” Đúng vậy, đi tới cổ đại này, cuộc sống của nàng không quá tự do, mặc dù dạo chơi bên ngoài hai năm, nhưng vẫn có người hầu hạ bên cạnh.

Nghĩ đến việc được cùng hắn trải nghiệm cuộc sống bình thường, nàng quả thật có chút kích động. Chấp nhận đặt quan hệ thì cũng có một chút ý xấu, chỉ là muốn nhìn xem thời điểm bêu xấu của một người bình thường vẫn tự cao tự đại . . .

Hai người nghĩ như thế nào liền làm như thế ấy. Bọn họ tìm thấy vài bộ quần áo thường dân liền thay vào. Hai người tự thay. Khi ngắm nhìn nhau, bất giác nở nụ cười.

Trầm Tố Nhi mặc quần áo bằng vải thô cũng không thể che dấu đi dung mạo xinh đẹp. Còn Mộ Dung Cảnh thay quần áo xong, Trầm Tố Nhi nhìn đến, khiếp đảm cả nửa ngày. Xem ra quần áo này mặc vào không có tác dụng gì hết, khí chất ngạo nghễ liếc mắt đều nhìn ra. Hắn như thế nào cũng rất đẹp, thật đúng là soái ca nha!

“Ông… ông xã, có câu nói người đẹp nhờ lụa, phật linh nhờ sơn son. Hình như quần áo này không dùng được trên người chàng…” Nữ nhân nào đó hé miệng, ánh mắt ngây thơ lướt qua, vô thức đưa tay lên chầm chậm lau nước miếng, quần áo không dùng được có lẽ vì… hắn siêu soái a.

“Ha ha, nương tử, nàng đang khen ta?” Ánh mắt hắn rạng rỡ.

“Ôi, nhìn chàng thật đẹp.”

“Đó là đương nhiên…Người ngoài khen trăm ngàn câu cũng không bằng một câu của nương tử đâu.” Hắn lấy lòng nàng?

“Chắc là vậy…He he, thật ra thiếp phải cắn răng chịu đựng mới khen nổi chàng một câu đó.”

“Nàng…Hi hi, ta thật sự là rất soái mà.” Cũng hơi có giận, nhưng trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác mới mẻ rất kỳ diệu, rất thoải mái rất thoải mái, có người không sợ chính mình, cảm giác sống rất chân thật nha. Đây là bí mật, nhưng hắn không muốn nói ra.

Hiện tại ánh mắt Trầm Tố Nhi tập trung trên người Mộ Dung Cảnh. Quần áo giống hệt dân chúng bình thường, áo ngắn thô kệch, quần dài, còn mang một đôi giày cỏ.

“Ông xã, hình như có chỗ nào không ổn… Chàng nhìn như thế nào cũng không giống dân chúng bình thường.” Nhìn nhìn, lại nhìn nhìn, cuối cùng ánh mắt dừng trên đầu tóc đen nhánh của hắn. Nàng cười yếu ớt, hướng Mộ Dung Cảnh ngoắc ngoắc ngón tay.

Mộ Dung Cảnh mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì nữa sao?”

“Cúi đầu xuống.”

Hắn làm theo, thật không ngờ nàng dám đùa giỡn làm rối loạn tóc hắn, vươn tay nhỏ bé gỡ lấy trâm gài tóc Phỉ Thúy, trong nháy mắt đầu tóc đen nhánh rối bù. Nàng nháy mắt nặng nề, nháy mắt thêm vài cái nữa mới lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười một tiếng, giải thích, “Ông xã, dân chúng bình thường tóc không đẹp như vậy đâu. Tóc cắt tỉa chỉnh tề lại thẳng còn mềm mại, rõ ràng là được chăm sóc rất tốt. Còn có cây trâm này, nhìn sao cũng biết không phải vật bình thường. Thiếp quyết định…tịch thu nó!”

Nàng lựa chọn từ ngữ nói, sau đó thực sự đem cây trâm bỏ vào trong túi mình.

“Nương tử, nàng để ta tóc rối bù đi ra ngoài sao?” Nhìn thấy nàng mờ mờ ám ám, hắn rất muốn cười.

“Không có. Chàng ngồi xuống đi.” Nàng chỉ chỉ vào bậc thang.

Mộ Dung Cảnh chần chờ một chút, sau đó thoải mái ngồi xuống, bình thường Hoàng đế làm sao mà ngồi được chứ? Ngại bẩn thật, nhưng hôm nay hắn ngồi. Tuy có chút bụi bặm nhưng không sao.

Nàng đứng phía sau hắn, lấy từ dây lưng ra một cây châm cài tóc bình thường. Tay khẽ chạm nhẹ vào tóc hắn, tóc đen mềm mại, cảm giác thoải mái nhè nhẹ thật khiến người ta không nỡ buông tay, nàng tủi thân than thở một phen, “Ông xã, tóc chàng…thật đẹp.” Thật sự rất đẹp.

“Nếu thích thì sau này phiền nàng giúp ta chải tóc mỗi ngày, được không?”

“Không được!” Nàng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt!

Mộ Dung Cảnh trong lòng khó chịu, vẫn còn chưa kịp đau lòng thì nàng lại nói: “Thiếp là nương tử của chàng chứ không phải nô tỳ! Hơn nữa, chàng ngày ngày đều dậy rất sớm, thiếp…thiếp không phải sẽ ngủ rất ít sao?”

Hắn nghe xong lý do, vừa buồn cười, vừa tức giận. Haiz, xem ra hắn đã cưới nhầm một nương tử vô công rồi nghề đây!

Hồi lâu sau, Trầm Tố Nhi vẫn chưa buộc xong tóc cho Mộ Dung Cảnh.

“Nương tử, nàng có làm được không đó?” Trong lòng hắn nổi lên một trận bất an.

Trầm Tố Nhi hé miệng cười trộm, lại nhịn xuống, “A, sắp xong rồi mà, việc này chẳng phải rất đơn giản sao, hai năm qua đều là thiếp tự buộc cho mình…” Vì không muốn tiết lộ mình là nữ nhân nên chuyện này đương nhiên do nàng tự xử lý.

Mộ Dung Cảnh hoài nghi xem xét nàng, trong mắt hắn mang theo ấm áp cùng vui vẻ, “Nói thật đi, nàng đang muốn chỉnh ta phải không?”

Trầm Tố Nhi ngượng ngùng ho khan vài tiếng, sau đó nghiêm mặt nhìn hắn, “Làm gì có! Chàng là gia chủ của thiếp, chàng mất mặt thì thiếp cũng mất mặt. Bất quá do thiếp không dùng lược chải nên tóc có chút rối…”

“Được rồi. Vậy còn tóc nàng…” Mộ Dung Cảnh là đang tò mò nha, nàng chỉ dùng một cây ghim bình thường gài lại thành kiểu tóc có phần hao hao đuôi ngựa.

Trầm Tố Nhi cười cười bí hiểm, lấy ra một khối khăn trùm đầu, đem khăn quấn lại trên tóc, thật giống một cô thôn nữ!

“Ông xã, chàng thấy thế nào?”

“Là… thôn nữ rất đẹp. Ta cảm thấy nàng là xinh đẹp nhất…” Hắn nhẹ nhàng than thở.



“He he, chàng thật biết nịnh nương tử đó, chẳng qua chàng gặp mặt quá ít thôn nữ nên mới vậy thôi…” Nàng ngượng ngùng cười yếu ớt.

Nhìn người phải dựa vào cách ăn mặc, lời này quả không sai. Bọn họ ăn mặc như vậy, miễn cưỡng lắm cũng giấu đi vài phần quý khí. Chỉ cần không làm cho mọi người xung quanh chú ý thì bọn họ có thể an nhàn mà tận hưởng cuộc sống rồi!

Mộ Dung Cảnh bước ra cửa, không biết kiếm đâu ra một cái mũ đan bằng mây tre của nông dân mà đội lên, nhìn hơi giống một người dân quê. Nhưng là bọn hắn dù chịu khó hóa trang kĩ đến cỡ nào thì cũng chỉ lừa gạt được một vài người thật thà, còn người có kinh nghiệm nhìn thấy có lẽ tám phần đoán được hai người họ xuất thân tôn quý. Cánh tay kia trắng nõn như bạch ngọc, nhìn thế nào cũng là người ngồi mát ăn bát vàng.

“Ông xã, chúng ta… Chiều nay cùng nấu bữa cơm.” Trầm Tố Nhi cảm thấy rất cao hứng, mình làm? Làm như thế nào? Thật lâu rồi không có xuống bếp. Chỉ là. . . Bọn họ có chỗ xuống bếp sao?Trong nhà có một gian bếp nhưng lâu rồi không ai dùng đến nó, không biết có củi lửa gì không?

Mộ Dung Cảnh ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta làm cơm?” Hắn chưa bao giờ bước chân vào phòng bếp, nhưng nếu phải…Cuộc sống thôn quê hắn đã từng trải qua, những lúc bất đắc dĩ qua đêm bên ngoài cùng Trần Thủ thì hắn không cần phải nấu nướng gì hết.

“Hay là chúng ta ăn lẩu đi, tìm một cái nồi sạch sẽ rồi nấu ngay trong sân, giống như đi dã ngoại cũng tốt.” Nàng đề nghị. Đi dã ngoại cũng không nhất thiết sẽ chết đói, ở trấn nhỏ này liền càng không thể bị đói được.

“Lẩu là món gì vậy?” Hắn chưa từng thử qua.

“Ha ha, cứ đốt lửa đặt nồi trước đi rồi nấu đại thôi!” Nàng cười trêu chọc hắn, thật ra nàng chưa từng nấu qua món đó, chắc là đem toàn bộ đồ ăn ném vào nồi rồi nấu chín lên là được.

Mộ Dung Cảnh yêu thương vỗ nhẹ mặt nàng, khẽ mỉm cười, “Nàng đó, nghịch ngợm nổi lên thì mạng người cũng lấy ra đùa được.”

Hai người nắm tay nhau đi đến trấn nhỏ…

Thôn trấn này không lớn lắm, một lúc sau hai người đã đi tới chợ. Nghe nói chợ mở ra sớm, chiều giải tán cũng sớm, người bán hàng không nhiều. Có một chuyện phiền phức cũng xuất hiện. Nơi này thực ra là một cái trấn nhỏ bình thường, không khách điếm cũng không có quán ăn, cửa tiệm gì cả …

Hai người tìm hồi lâu rốt cục có một tiệm tạp hóa nhỏ.

Chiều nay bọn họ phải làm thức ăn như thế nào? Ngươi nhìn ta một cái, ta lại nhìn ngươi một cái, cùng nhau gãi đầu rồi cùng nhau bật cười đau khổ.

Phút chốc, nữ nhân nào đó lên tiếng đề nghị, “Ông xã, hay là chàng…đi ăn xin đi!”

Mộ Dung Cảnh toát mồ hôi, như thế nào đi ăn xin? Việc này…hắn như thế nào làm đây?

“Ừm, cũng không coi là ăn xin được, chàng chỉ cần tìm một gia đình nông dân gần đây, hỏi xin chút thức ăn, thêm…chút bạc nữa.” Chuyện này TV chiếu nhiều lắm, chỉ là nàng chưa từng làm bao giờ. Hắn là hoàng đế, đương nhiên cũng chưa từng thử, nếu có thì là thuộc hạ chuẩn bị chu đáo mọi thứ, hắn chỉ việc như đại gia mà đi vào.

Mộ Dung Cảnh đã hiểu rõ ràng ý tứ nàng.

Hắn nắm lấy tay nhỏ bé của nàng, cười cười thần bí dắt nàng đi sau hắn “Đi, đi theo vi phu là có thể ăn được đồ ăn ngon.”

Càng về sau, Trầm Tố Nhi càng biết rõ cái gì gọi là đồ ăn ngon!

Thì ra đi theo Hoàng đế đại gia như hắn để làm vợ chồng trộm vặt a!

Ăn trộm gà, trứng gà còn có trộm khoai lang!!! Mặc dù sau này hắn sẽ hoàn lại bạc gấp mấy lần nhưng dù sao cũng nên hỏi người ta trước một tiếng chứ.

Đột nhiên nàng nhớ tới Tư Mã Lạc… Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đó là một nam nhân áo xanh nhanh nhẹn, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Thế nhưng lại dễ dàng bỏ qua thân phận, đến chỗ ông chú ven đường đòi ăn đòi uống. Không những làm được chuyện như vậy mà còn làm rất xuất sắc, rất tự nhiên, da mặt dày đến nỗi đao kiếm đâm vào sẽ bị gãy nha. Khi đó, nàng thật sự rất bội phục Tư Mã Lạc, nàng tự nhận da mặt dày nhưng còn kém hắn xa. Nhưng sau đó nàng phát hiện ra hắn không phải đơn giản như biểu lộ bên ngoài, tính cách hắn thâm sâu, bí hiểm, người bình thường nhất định không thể nhìn ra. Người nam nhân như vậy thực khó đoán, nếu như ai ở chung một chỗ với hắn thì thà ở chung với Diêm Vương còn vui hơn!

“Nàng đang suy nghĩ cái gì?” Mộ Dung Cảnh đem gà trộm được tới bên dòng suối nhỏ rửa thật sạch, hướng nàng hỏi ý, “Nương tử, chúng ta nướng gà ở chỗ này được đó, giờ thì trở về trong nhà chuẩn bị đi.”

Câu nói của Mộ Dung Cảnh cắt ngang dòng suy nghĩ của Trầm Tố Nhi.

Trầm Tố Nhi hé miệng cười một tiếng, “Quay về nhà đi, nướng ở chỗ này bị người ta bắt được sẽ rất thảm đó.” Nàng đang cao hứng! Thật sự tâm tình nàng rất tốt, giống như đã nhiều năm rồi không được vui như vậy, toàn bộ khó chịu trong lòng dường như nháy mắt biến mất không tăm hơi.

“Được.” Sau khi làm thử kẻ trộm hắn có chút phấn khởi. Hiện tại mới bước đầu nên còn rất vụng về, có lẽ mấy ngày nữa tích lũy được kha khá kinh nghiệm thì tay nghề sẽ tốt lên thôi…

Kỳ thật…Thật lâu trước kia, hắn đã một mực hướng tới cuộc sống thoải mái, ung dung tự tại, yên ả mà thanh bình…

Hai người trở lại nhà, phân công làm việc, hăng hái cuốn tay áo lên chuẩn bị nấu ra những món ăn ngon, có thể gọi là cao lương mĩ vị.

Bọn họ nhóm lửa trong sân, may mà trong nhà bếp có củi, mang đến đây là được.

Mọi thứ đều có sẵn trong bếp, phía trước còn có một cái giếng.

Trước hết họ phải tìm một cái nồi, rửa sạch sẽ rồi nhóm lửa lên.

Trầm Tố Nhi thật ngưỡng mộ tên soái ca này, hắn thực sự là Hoàng đế sao? Hắn làm từ đầu đã vô cùng lành nghề, từ giết gà, tìm nước đến nhóm lửa đều do một tay hắn làm. Nàng cố tìm cơ hội, nghi hoặc hỏi hắn: “Hoàng thượng… A, không phải, ông xã, chàng thường xuyên làm việc này lắm sao?”

“Đâu có. Việc này rất dễ, ai không làm được đúng là tên ngốc.” Hắn ha ha cười làm nữ nhân nào đó tức giận đến giậm chân.

Hắn khen đểu! Nàng cũng không khéo léo! Nghe kiểu nói hình như hắn là loại người mà trời sanh thứ gì cũng biết! Thật ưu tú! Nàng bội phục hắn, biết không? Trong lúc bội phục, nàng giơ ngón tay cái với Hoàng thượng “Chàng lợi hại! Lợi hại.”

“Đương nhiên rồi, nàng đi theo ta không lo bị đói.”

“…” Hắn thuộc loại tự sướng nặng rồi.

Có điều nàng hơi không quen với thái độ hiện tại của hắn. Có lúc nàng hoài nghi hắn có phải Mộ Dung Cảnh không?

Thức ăn nấu sắp xong rồi, chỉ cần do chính mình động tay, đương nhiên có cảm giác thèm ăn vô cùng, đến húp nước sôi mà cũng có hương vị nữa.

Đêm tối, hai người rúc vào nhau giữa hành lang, lẳng lặng nhìn ra sân.

Gió nhẹ thổi qua làm lá cây xoay tròn rụng xuống.Trong gió, vài đóa hoa dại khẽ lắc lư thân mình, còn có vài đóa hoa dại nhỏ. Thưởng thức mấy con đom đóm xinh đẹp chập chờn bay qua bay lại… Trong lòng hai người đang hết sức tận hưởng loại cảm giác yên bình này.

“Tố Nhi, nàng thích nơi này sao?”

“Ưm, thiếp rất thích.” Nơi đâu có chàng, ta đều sẽ thích.

Đột nhiên trong đầunàng hiện lên một vấn đề: có phải nàng không thích Hoàng cung không? Tâm tình cũng sa sút theo…

“Hoàng thượng, chàng…hình như thay đổi.” Nàng nhàn nhạt nói, cảm giác hắn thật khác lúc trước.

Khóe miệng Mộ Dung Cảnh nhẹ nhàng vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp, “Không có, Trẫm trước giờ đều như vậy, chỉ là nàng… không nhận ra thôi.”

“Hình như…cũng đúng.” Nàng thừa nhận, lúc trước nàng không để ý đến hắn.

Không nói thì thôi, nếu nói đến hắn lại thấy bất mãn, hắn giống như đứa nhỏ oán giận, “Nàng còn dám nói? Lúc ở trong cung, suốt ngày nàng chỉ biết chọc ta nổi giận. Trừ chọc ta ra, nàng còn có thể làm cái gì? Nàng không quan tâm ta, cũng không cần ta…”

“Rõ ràng tại chàng tính tình không tốt…” Nàng nhỏ giọng phản bác, dường như có điểm chột dạ.

“Thực sự như vậy sao? Kia…nương tử nói chuyện lớn tiếng một chút, vi phu không có nghe thấy. Haha…” Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng làm nàng thêm sát vào người hắn. Mộ Dung Cảnh khoái trá cười to.

Trầm Tố Nhi trong lòng quẫn bách, không thừa nhận cũng không xong, nàng lúc trước quả thật không quan tâm đến hắn.

Ngẫm lại, có loại cảm giác dường như đã có mấy đời.

“Đó là…đó là điều thú vị của cuộc sống. Thường xuyên cùng thiếp đấu võ mồm cũng giúp ích cho sức khỏe mà, cơ mặt sẽ căng ra tránh cho da nhăn nheo, hơn nữa tuyến nước bọt sẽ hoạt động tốt hơn… Thiếp trước sau đều nghĩ cho chàng nha.” Uầy, MMD, nói xong chính mình còn thấy buồn nôn! Đại quẫn!

“Đứa nhỏ này, cái gì cũng nói được…” Cằm nhẹ nhàng đặt trên đầu nàng, rất ấm áp rất ấm áp, đáy lòng hắn có dòng khí ấm áp đang chuyển động.

Ngày thứ nhất cứ yên ả mà trôi qua như vậy…

Cho tới giữa đêm…bọn họ đang làm gì?…Hơ hơ, hai người ngủ chung một cái giường còn có thể làm gì? Cái kia…đương nhiên là chết đi sống lại rồi, vợ chồng đồng lòng mà. Nàng trên ta dưới rồi lại nàng dưới ta trên, thật quá hài hòa đi…Phiền mọi người tự mình tưởng tượng ha. Nghiêm cấm trẻ nhỏ dưới mọi hình thức nha!

Hôm sau…

Nữ nhân nào đó đi lại không nổi, xương sống thắt lưng đều đau nhức, thật mệt mỏi vô cùng!

Soái ca vẻ mặt áy náy cùng đau lòng, luôn miệng xin lỗi nương tử, xin lỗi mẹ của con ta, xin lỗi bà của cháu ta… Hắn thấy chỉ xin lỗi thì không đủ, còn tận lực giúp nàng xoa lưng, đấm bóp,…vẫn còn âm thầm dùng nội lực giúp nàng lưu thông khí huyết.

Thật thoải mái mà! Nữ nhân nào đó là không muốn tỉnh dậy a! Nhưng, soái ca đã muốn hầu hạ nương tử rời giường rửa mặt.

Trầm Tố Nhi nhìn chiếc khăn đang tỏa hơi nóng trên tay, trong lòng nàng run rẩy không thôi. Nàng được Hoàng đế hầu hạ như tỳ nữ, có hay không sẽ bị giảm thọ ha? Cái này gọi là sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, nhưng nàng chưa nghĩ tới vài giây liền quy tất cả về yên ổn. Mà tiếp tục hưởng thụ thật tốt.

Mộ Dung Cảnh nghiêm mặt, trừng mắt nhìn nàng, “Nương tử, nếu không nhanh nhanh lên một chút thì chúng ta sẽ không đến kịp chợ đâu. Chẳng lẽ hôm nay nàng lại muốn…mượn đồ ăn của người ta?” Ai, thật ra là đi trộm của nhà khác, nói trắng ra thì quá bất nhã đi! Nàng quẫn bách, im lặng nhìn nóc nhà.

Cái loại này có được xem là cuộc sống bình dân không? Nghĩ đến đầu óc hồ đồ cũng không nghĩ ra nữa! Cuộc sống mê muội, ăn uống lộn xộn cho qua ngày.

Trầm Tố Nhi đứng lên mới phát hiện Mộ Dung Cảnh đã nấu sẵn trứng gà luộc và khoai lang.

Khi nàng còn đang lười biếng nằm trên giường thì hắn làm điểm tâm. Ô ô! Thật cảm động mà! Đúng là một Hoàng đế tốt! Một tỳ nữ tốt nha!

Sau khi ăn no, bọn họ thay quần áo thường dân đi ra ngoài.

Trên đường đi hai người tay trong tay sánh bước, ngọt ngào cứ như vợ chồng mới cưới vậy.

Chợ rất khác so với hôm trước, hôm nay thật đông vui, náo nhiệt. Kẻ tới người lui, rộn ràng nhốn nháo.

“Ông xã, chàng đừng xem thường nơi này, muốn hòa lẫn vào nơi đây phải tốn rất nhiều công sức. Lấy chỗ nhỏ xem khắp thiên hạ, hắc hắc, đạo lý lớn học vấn cao thì có mà cả một đống lớn nha.” Mắt nàng lóe lên ánh nhìn thích thú.

“Thật không?” Hắn mỉm cười nhìn nàng. Nàng không phải là một nữ nhân bình thường, điều này hắn rõ hơn ai hết. Trong đầu nàng chứa rất nhiều thứ, chỉ là ngày thường không muốn tranh đấu, không có mục tiêu, lười biếng lâu ngày thành thói quen.

“Đương nhiên.”

“Nàng nói thử xem.”

“Ha ha, được, chàng nghe cho rõ đây! Nhìn xem vị thúc thúc kia bán cá không tươi, giống như là đồ cũ.” Nàng lôi kéo tay hắn, ấn Mộ Dung Cảnh ngồi xổm xuống một chỗ bán cá.

Thấy có khách đến xem hàng, người bán vui vẻ cười hỏi: “Tiểu tử, Tiểu nương tử, hai người thật tinh mắt nha, cá này vừa bắt sáng nay đấy.”

“Ông xã, chàng có muốn ăn cá không?”

“Được, nàng làm cho ta ăn?”

“Đương nhiên! Chàng nhìn thử xem, con cá đó là mới bắt đó.” Nàng chỉ vào hai con cá sông không lớn không nhỏ, có một con rõ ràng đã chết rất lâu rồi, con còn lại đúng là cá mới. Loại tôm cá như vầy, người không đi chợ thường khẳng định sẽ không nhìn ra.

Những kiến thức sơ đẳng này là do ở thế kỷ 21 nàng chăm chỉ đi chợ mỗi ngày mà có được. Nếu không biết đã mấy lần bị thiệt thòi rồi.

Mộ Dung Cảnh khóe miệng giật giật, chậm rãi chỉ vào một con cá “Con này nữa, nó vừa chết không bao lâu.”



“???” Nàng nghi hoặc, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Cảnh, “Chàng…chàng thật sự chưa từng đi chợ sao?”

“Ta nên nói cho nàng sớm hơn một chút, đừng xem nhẹ…ta” Mộ Dung Cảnh đắc ý nhướn mày. Thật ra để phân biệt cá mới cũ chỉ cần nhìn bằng mắt. Mặc dù không phải hắn nhìn cá mà là nhìn phản ứng của người bán cá, nhưng kết quả cũng không sai.

Nếu như nữ nhân nào đó biết hắn chỉ nhìn phản ứng của người bán mà phân ra được cá tươi và cá cũ thì hẳn nàng sẽ thổ huyết nha!

“Đâu có! Thiếp làm sao dám xem nhẹ ông xã.” Nàng hỏi người bán cá này bao nhiêu tiền, vị thúc thúc đó thành thật nói mười lăm văn tiền. Nàng sờ sờ quần áo, không có tiền! Khổ rồi, người ta sẽ không dùng ngân phiếu đâu. Nàng nhìn Mộ Dung Cảnh cười hèn mọn “Ông xã, trả tiền. Chúng ta đi mua giò heo ăn. Một hồi lại đi xem có thứ gì tốt chiều nay ăn.”

“Được.” Mộ Dung Cảnh lấy tiền ra, kết quả sờ sờ, “Nương tử, ta không có đủ mười lăm văn.”

“A? Không mang tiền?”

“Không phải, có mang.” Hắn lấy ra một chiếc túi cũ, đơn giản nhưng cũng thêu khá tinh xảo, sau đó mở túi ra lấy một khối bạc nhỏ, giao cho Tố Nhi, “Bên trong chỉ có một khối nhỏ này.” Ước chừng được hai lượng bạc.

Thúc thúc đó nhìn thấy bạc không khỏi ảo não, bán hết cả đống cá như vầy cũng chưa được nhiêu đó, tiền đâu mà thối lại đây?

Lúc này, Trầm Tố Nhi hỏi, “Ông xã, tiền này chàng lấy đâu ra?” Nhìn không giống như đồ của hắn. Đồ cũ như vậy hắn sẽ dùng sao? Dùng mới là lạ!

Qủa nhiên hắn cười nhạt nói, “Trần Thủ đã đưa cho ta.”

“Thiếp cũng đoán vậy.”

“Ta bình thường không mang theo tiền.”

“Lần sau ra ngoài nhớ mang theo phòng thân.”

“Được, nương tử.” Phu quân này rất nghe lời nàng nha.

Thúc thúc bán cá cười thô lỗ, “Nhìn phu thê hai người ân ái thật khiến người khác ganh tỵ.”

Mộ Dung Cảnh nghe lời này xong đặc biệt thoải mái, “Đại thúc, chúng ta lấy con đó, bạc dư không cần thối lại. Haha!” Con người ta lúc vui vẻ sẽ đặc biệt hào phóng. Đó cũng là nguyên nhân tại sao các lái buôn đều dùng khuôn mặt tươi cười với người mua.

“Đa tạ đại gia!” Thúc thúc bán cá vừa nghe xong vội vàng cúi đầu khom lưng nói cám ơn không thôi. Một con cá bán được hai lượng bạc, đây chính là quà từ trời rơi xuống, có ai ngu ngốc không nhận?

Đại gia đội mũ rơm đi giầy cỏ à? Trầm Tố Nhi mặt tối sầm mà bất đắc dĩ lắc đầu! Tên nam nhân này cho dù giả bộ cỡ nào cũng không nhập vai mà, tận trong xương tủy thì có lẽ thanh cao không ai có thể sánh bằng!! Dân chúng bình thường ai mà không sống tiết kiệm? Người như hắn chỉ sợ cả đời cũng không có cách nào học được tính cách này.

Nương tử dữ tợn nhận lấy cá liền dúi vào bàn tay thon thả trắng nõn của phu quân rồi trực tiếp hạ lệnh “Ông xã, chàng xách cá đi. Tiền túi đưa đây, ta tịch thu!” Tay nhỏ bé lắc lắc trước mặt hắn, bộ dáng nương tử kia kiêu ngạo tựa như một vị quản gia ngang ngược.

“Lại tịch thu hả?” Mộ Dung Cảnh cười hì hì, tuy rằng trong miệng đầy ủy khuất nhưng cũng vẫn đưa túi tiền cho nàng. Đã định bỏ ra rồi, nhưng bộ dáng lại do dự đặc biệt thú vị “Đại thúc, trong nhà ta cưới được một người nương tử giỏi giang chưa này!” Không dám công khai oán trách, đành tìm người khác tố khổ .

Hắn hướng vị thúc thúc nọ kể khổ, “Đại thúc, ta cưới phải một người rất giỏi làm nương tử rồi.”

“Ha ha ha…!” Nàng không nhịn được cười.

Mộ Dung Cảnh một tay xách cá, một tay nắm chặt tay nàng, “Nương tử, trứng gà và khoai đều ăn hết hôm qua rồi, hay là chúng ta mua thêm một con gà đi?” Hắn đề nghị, vẻ mặt thành khẩn nhìn nương tử.

Cảm giác rất ấm áp… Nàng gắt gao nắm lấy tay hắn, mỉm cười không đáp.

“Nương tử, nàng lại bị sao vậy?”

“Chàng đối với thiếp thật tốt.”

“Hiện tại mới nhận ra? Ừm, cũng không trễ lắm…”

“Ừ.”

“Sau này xảy ra chuyện gì nàng đều phải tin tưởng ta, biết không?”

“Biết…”

“Sau này cho dù phát sinh chuyện gì thì nàng nhất định phải tin tưởng ta. Nàng phải tin tưởng ta, mới chịu đứng ở bên ta, biết không!” Hắn nói nghiêm nghị.

Trầm Tố Nhi ngây ngốc, phân vân giữa được và không. Hắn nói phải tin tưởng hắn? Nàng thật không biết phải tin hắn như thế nào đây. Nàng chỉ muốn cuộc sống sau này sẽ như bây giờ, hai người đơn giản mà sống, không phải suốt ngày cứ phải tranh đấu như trong hoàng cung. Chính vì đạo không giống thì làm sao là bạn bạc nổi.

Mộ Dung Cảnh dừng lại, nghiêm mặt hỏi, “Sao lại không trả lời?”

“Chúng ta…tạm thời đừng nói đến vấn đề này nữa…được không?” Mắt nàng mang theo khẩn cầu.

Trầm Tố Nhi thật sự rất thích cuộc sống như vầy, không nghĩ sẽ rời bỏ. Mặc dù nàng biết chỉ có ba ngày, nhưng ba ngày này chính là hạnh phúc cả đời của nàng. Đời người sau này mà muốn hai người ở riêng, sống cuộc sống tự do tùy ý thì khẳng định sẽ không được như vậy nữa.

Mộ Dung Cảnh nhìn nàng thật sâu. Một lát sau, hắn gật đầu, chậm rãi nở nụ cười vui vẻ, “Được, chúng ta không nói nó nữa. Trước hết phải nghĩ làm món cá nướng như thế nào nha.”

“Được!” Hai người lại nở nụ cười, nắm tay đi mua đồ.

Khi bọn họ mới bước ra tiệm tạp hóa thì ngẩn cả người…

Hai người họ bị vài người chặn đường ngay trước cửa. Mộ Dung Cảnh cau mày, còn Tố Nhi thì sợ hãi. Nàng tránh về phía sau lưng hắn. Đám người nọ là bọn côn đồ cặn bã.

Ở giữa đám người là một tên công tử cằm nhọn, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh, mặc cẩm bào màu sắc lòe loẹt, miệng văng tục không ngừng. Dáng vẻ kia rất lưu manh, mấy tên xung quanh hẳn là tay chân của hắn, “Tiểu tử, ta nghe nói ngươi nhặt được một túi tiền là thật hay giả? Bản Gia mới vừa rồi trùng hợp làm rớt một túi tiền, bên trong có không ít bạc.”

Lời này vừa nói ra thì biết ngay tên mắt nhỏ này đánh hơi thấy tiền mà chạy tới. Cái gì gọi là làm rơi đồ? Phi, chẳng phải là muốn cướp tiền sao?

Có vài người không muốn bị vạ lây, vội vàng trành thật xa, ánh mắt đồng cảm nhìn vợ chồng hai người.

Trầm Tố Nhi im lặng, trên đời này có một hai tên ác bá không phải là chuyện lạ. Thật không may nàng lại đụng phải một hai tên đó?

“Chúng ta không có nhặt được vật gì hết, các người tìm nhầm người rồi.” Mộ Dung Cảnh sắc mặt bình thản trả lời không hề luống cuống.

Chống được thì chả sợ.

Hắn đương nhiên chống được nên chả sợ. Mấy tên này không sợ chết tìm tới cửa, đám người này chỉ cần một tay là hắn có thể tiễn họ lên đường.

Có điều, hôm nay tâm tình của hắn rất tốt, mặc dù vừa rồi có chút buồn bực.

Nhưng nếu có người tình nguyện làm bao cát cho hắn trút giận, hắn sẽ không cự tuyệt đâu.

“Rõ ràng có người thấy các ngươi nhặt được, dám không nhận hả? Mau, lục soát người bọn chúng!” Lời vừa dứt, hai người Trầm Tố Nhi và Mộ Dung Cảnh đã bị vây bên trong vòng tròn. Vừa rồi, bọn họ chính mắt nhìn thấy hai người này cầm một túi tiền nặng trịch.

Theo như tình huống này, đại khái là đụng tới hai người lạ mặt, lại biết bọn họ có bạc, trang phục mặc không được tốt lắm, hẳn là người dễ bắt nạt nha. Trong đám người lưu manh có một tên không sợ chết, khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Tố Nhi thì hai mắt hắn lập tức phóng ra tia nhìn dâm đãng, nước miếng chực trào ra, “Tiểu nương tử này thật mê người mà, để Gia ta đến tự mình lục soát.”

Aaaaaaaaaaaa! Hắn kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, lời chưa dứt thì bụng đã bị soái ca tặng cho một cước.

Trong nháy mắt, hắn như diều gặp gió thuận lợi bay ra ngoài! Sau đó, hắn nặng nề ngã xuống, âm thanh xương cốt gãy lìa đều nghe rõ mồn một. Theo phản xạ tự nhiên, hắn lăn lộn khóc thét trên mặt đất, một tiếng lại một tiếng rên la thảm thiết.

Mấy tên còn lại mặt trắng bệch, run rẩy đỡ tên nọ đứng dậy, có tên còn làm bậy ướt cả quần…

Tiếng xôn xao nổi lên khắp chợ.

“Ông xã, chúng ta mau chạy đi!” Trầm Tố Nhi nghịch ngợm cười một tiếng.

Mộ Dung Cảnh tức giận đá tiếp một cước, mặc dù đã giảm đi vài phần lực, vừa đủ giữ lại cái mạng nhỏ của con heo kia, nhưng chỉ sợ nửa đời còn lại của hắn sẽ đi không nổi!

Trầm Tố Nhi không muốn gây chuyện, vất vả lắm mới có được một khoảng thời gian yên bình, nàng vẫn còn muốn cùng hắn hưởng thụ mà. Như thế nào để cho một tên người không ra người, heo không ra heo phá hư nó chứ? Vì vậy, nàng hướng Mộ Dung Cảnh câu hồn cười một tiếng, dịu dàng kéo kéo ống tay áo hắn mà bỏ chạy qua bên kia. Mộ Dung Cảnh lúc đầu ngẩn người ra, tiếp theo hiểu ý cười một tiếng, tất cả để cho nàng quyết định vậy…

“Này này, đừng nghĩ trốn!” Lúc này có mấy người đần độn nhao nhao đuổi theo.

Đám người hung tợn lớn tiếng cảnh cáo, liên tiếp truy đuổi sát phía sau bọn họ, miệng còn không ngừng la hét “Đừng chạy a!”…Đám người ngốc đó, có ai gặp chó cắn mà ngừng lại không hả???

“Nương tử, chúng ta bị truy đuổi, ta có cần ném xuống mấy món này không?” Hắn trêu chọc cười một tiếng, hơi thở không quá gấp gáp, lại còn cực kỳ nhẹ nhàng nữa, thế mà dám đòi ném đồ? Hì hì, loại cuộc sống để cho người ta truy theo hình như kích thích dã man.

“Không cho ném! Chuyện chạy trốn này cũng là một cách thức sinh tồn của cuộc sống bình dân đó.” Đây là đạo lý lớn nha!

“Ha ha, nói thật hay!” Hắn sảng khoái cười to. Trầm Tố Nhi cũng hì hì cười.

Thật may mắn là hôm nay nàng mặc thường phục này ra ngoài, nếu như bình thường là quần áo tơ lụa thì khẳng định không chạy được mấy bước đã ngã đưa chân lên trời rồi.

“Hai người này có thật đang bỏ của chạy lấy mạng không? Không có một chút khẩn trương gì cả!” Người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ…

“Nương tử, đừng chạy nữa, nghỉ một lát đi.” Mộ Dung Cảnh thấy nàng thở hổn hển, trên trán mồ hôi không ngừng tuôn ra, cảm thấy rất đau lòng, ân cần hỏi: “Bao lâu rồi nàng không có vận động hả? Chạy một chút mà đã mệt như vậy?”

Nữ nhân nào đó đang hưng phấn chạy, vừa nghe thì trong lòng vui vẻ liền bất chợt thốt ra , “Cái gì mà đã lâu mà không vận động? Tối hôm qua chẳng phải vận động liên tục sao?” Nàng vừa nói, vừa đưa ánh mắt câu dẫn nhìn Mộ Dung Cảnh. Nhưng mà, lời vừa nói ra nàng lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình, lời này đại não chưa kịp xử lý qua …

Mộ Dung Cảnh vừa buồn cười vừa tức giận, không biết nàng học từ ai những lời này nha, xem ra sau này hắn phải chỉnh nàng một chút rồi!

Mấy tên côn đồ kia không đuổi theo cũng chẳng la hét nữa sao? Gì? Trầm Tố Nhi thở phì phò từng ngụm từng ngụm, quay đầu nhìn lên…ngay cả một bóng người cũng không thấy!

“Đám người đó đâu rồi?”

“Không biết, chắc là chạy đã mệt nên không đuổi theo nữa.” Mộ Dung Cảnh đương nhiên biết, tương lai sau này những tên đó không có khả năng chạy nữa chứ đừng nói chi là đuổi theo bọn họ.

Trầm Tố Nhi liếc mắt nhìn hắn, bản thân nàng cũng đoán được tương lai của đám đầu heo lúc nãy sẽ thảm thế nào. Dù sao hắn cũng là Hoàng đế, nói thế nào đều không thể ở một mình ở nơi thế này, nhất định có người luôn theo sát bên cạnh bảo vệ cho hắn. Nếu như lúc nãy hắn không ra tay thì người khác sẽ động thủ giúp hắn.

Bỗng nhiên hắn trừng mắt nhìn nàng, khuỷu tay nhẹ đụng đụng người nàng, tiếng nói trầm thấp lộ ra vài phần mập mờ, “Nương tử, nhìn nàng bỏ chạy… hai má đều đỏ bừng cả lên. Sau này chúng ta muốn sống lâu hơn thì phải chăm chỉ vận động đó.”

Quẫn quẫn quẫn. . . Thật xấu hổ mà! Lời nàng nói khi nãy hắn vẫn ghi tạc trong lòng a!

“Hừ hừ…” Nàng coi như bỏ qua, chỉ là như vô tình đưa chân giẫm lên chân hắn! Chỉ là Hoàng đế nào đó tốc độ còn nhanh hơn tên lửa ở thế kỷ 21, thành công né tránh một chiêu của nàng.

Thất bại rồi, thất bại rồi! Sao chỉnh hắn lại khó đến vậy? Vì vậy, nữ nhân nào đó âm thanh hừ hừ càng cao… Mộ Dung Cảnh lắc đầu, thở dài!

“Ha ha. . .” Mộ Dung Cảnh cười cởi mở không che dấu chút nào. Tiếng cười làm nàng nghĩ như chính mình cố tình gây sự.

Đột nhiên, trong lòng nảy lên một tia ngọt ngào… Hắn luôn dung túng nàng như vậy, cảm giác được người khác dung túng thật thích nha!

Thật sự nàng không muốn buông tay… Người có càng nhiều sẽ càng tham lam… Lòng tham của nàng vốn không đáy, chỉ muốn ngày càng nhiều… càng nhiều ngọt ngào của hắn… Bất giác nàng có điểm sợ hãi…

Người chưa từng biết thì không có so sánh. Có so sánh thì đau khổ sẽ càng thêm đau khổ, mà sung sướng lại không nhất thiết sẽ sung sướng hơn . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook