Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 59: Tay nải! Sao có thể tùy tiện ném đi chứ?
Phạm Khuyết
11/12/2013
Tiếu Trọng Chi không thể tùy tiện bộc lộ thân phận, Sơ Tuyết cùng
Trầm Tố Nhi chỉ sợ cũng chẳng muốn. Hoàng thượng phong tỏa tin Hoàng
hậu xuất cung, nếu truyền đi, mấy lão quan chuyên thọc gậy trong triều kia không phải có cơ hội mượn đề tài này để nói tới các chuyện khác?
Đến lúc đó phế truất ngôi hậu, cũng trở thành lẽ đương nhiên.Hắn ngăn
lại thị vệ trên thuyền, không cho phép bọn họ hành động thiếu suy nghĩ.
“Này! Sai gia, nói một chút, người nào chết, người nào bị cưỡng
gian?” Trầm Tố Nhi không có chút sợ hãi, hiếu kỳ còn có phần hơn. Sợ
rằng, trong đám sai nha có trà trộn người của Hoàng thượng? Nàng không
cần hành động, những người này tự nhiên sẽ có biện pháp bảo vệ nàng
không có việc gì.
“Có lời gì thì đến nha môn rồi hãy nói. Bọn vô dụng này, động tác lục soát nhanh lên một chút!” Tên cầm đầu đến bắt người hung hãn ở đầu thuyền, mặt căng ra, nghiêm túc đứng đó, nhìn rất uy nghiêm… nếu mắt của hắn chịu liếc nhìn khung cảnh một chút, nhìn nhóm ba người Trầm Tố Nhi mặt không đổi sắc, cũng không có một tia sợ hãi, đúng là cái đồ không hiểu quy củ, nhìn quần áo của mỗi người thật không tệ, làm sao lại không biết phải đem bạc ra để dàn xếp chứ?
Không có gì béo bở để vơ vét, đồ ở trên thuyền cũng không có gì đáng giá, thế nhưng, thứ tìm ra được lại dọa bọn chúng mất mật! Bạc? Rất nhiều, rất nhiều bạc trắng xóa. Tiếu Trọng Chi nhìn thấy lập tức liền cau mày, đó là tiền của hắn.
Tiếp tục lục soát, tại phòng của Trầm Tố Nhi , ngay cả trăm lượng bạc của nàng cũng bị lôi ra. Trầm Tố Nhi mắt trợn trắng, bọn họ có phải hay không chuyên đi lục soát bạc?
Quả nhiên, quan lại trong thiên hạ đều cùng một loại người.
Lục soát hết phòng ngủ này sang phòng ngủ khác, ngay cả tay nải của Sơ Tuyết cũng lôi ra.
Lúc này, ba người bọn họ cùng bị cản phía sảnh trước. Nghe đâu, bọn thủy thủ cùng nô tỳ thì bị cản trên mạn thuyền.
Lúc này, một nha sai đem tay nải của Sơ Tuyết đưa cho tên cầm đầu, “Trình bộ đầu, vừa tìm thấy một bọc rất khả nghi, che dấu rất kĩ, không biết có phải hung khí hay không.”
“Uh, rất khả nghi, mở ra nhìn thử xem”
“Dạ!” Nha sai kia vừa định mở ra, lại đột nhiên bị Sơ Tuyết đá cho một cước văng ra, giống như che dấu, mủi chân hất lên, tay nải bay thẳng tắp ra ngoài cửa sổ, mặc kệ việc nó sắp rơi xuống dưới sông!
Bỗng nhiên một thân ảnh vụt ra, chụp lấy tay nải, đánh một chưởng xuống mặt nước, mượn cơ hội thi triển khinh công tuyệt đỉnh phi lên thuyền! Chẳng qua là Sơ Tuyết ném quá nhanh, khoảng cách của tay nải với thân thuyền cũng khá xa, người nọ muốn trở lại trên thuyền cũng không có chỗ mượn lực, ngay cả có tuyệt định khinh công cũng không phải dễ dàng…
Tại thời điểm then chốt, Tiếu Trọng Chi nhạy cảm biết được có nguy hiểm! Nhanh chóng đem một mảnh rèm cửa sổ dài giật xuống, ngầm vận công đánh một chưởng, phi qua cửa sổ ra ngoài, trên không ném ra tấm rèm, hướng thân ảnh kia, vội vàng hô to: “Mau tiếp lấy!”
Thân ảnh người nọ giữa không trung, nhanh chóng lại chuẩn xác bắt được mảnh vải, mượn lực bay trở về, an toàn ở trên nóc thuyền.
Người nọ là ai? Đám người ở sảnh trước không ai biết!
Trầm Tố Nhi kinh ngạc trừng mắt nhìn! Quá đẹp trai! Quá rung động! Cũng đánh quá sâu vào thị giác! Một màn mạo hiểm lại kích thích vừa rồi, dùng kỹ xảo vi tính đặc biệt cũng không làm ra được. Vì vội vã muốn thấy phong thái của “thần nhân”, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, đám quan sai đang còn ngây ngẩn nên không phát giác.
Khi nàng chạy ra bên ngoài, tim đập thình thịch, nhìn soái ca nào đó đang đứng trên nóc thuyền như thiên nhân, tay áo tung bay trong gió lớn, nhưng vẫn không che được sự phẫn nộ trong đôi mắt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa háo hức vừa hưng phấn nhanh chóng xịu xuống…
Lại nhìn đến quần áo của thủy thủ trên người hắn? Chớp mắt, lại chớp mắt! Chẳng lẽ hắn ở trên thuyền không phải chuyện ngày một ngày hai? Mộ Dung Cảnh hay là Tư Mã lạc? Nhưng con ngươi đang tức giận rất quen thuộc kia không phải là Mộ Dung Cảnh thì còn ai vào đây?
Đổ mồ hôi, đổ mồ hôi rồi! Hắn xuất cung, thật sự khiến nàng quá bất ngờ, quá kinh hãi, cũng quá… ô! Bi thương, quẫn bách! Không muốn thấy hắn, thật không muốn thấy! Hắn ở đây, nàng còn cơ hội trốn sao?
Sơ Tuyết cũng đi ra, cúi đầu đứng một bên, giống như hài tử làm sai chuyện.
Ánh mắt phẫn nộ của Mộ Dung Cảnh hướng vào Sơ Tuyết, đi thẳng tới trước mặt Sơ Tuyết, tức giận vung lên đại chưởng quăng cho Sơ Tuyết một cái tát.
Sơ Tuyết hối hận cắn răng, không dám nhìn lại.
Trầm Tố Nhi kinh hãi, không rõ tình huống trước mắt, cũng không dám tin tưởng một màn vừa nhìn thấy! Mộ, Mộ Dung Cảnh điên rồi? Hắn, hắn, hắn cư nhiên lại đánh Sơ Tuyết? Đệ đệ tâm can bảo bối của hắn….
“Phốc!” Bỗng chốc, Sơ Tuyết quỳ xuống, vẫn cúi gầm mặt, không dám ngước lên. Nhíu chặt lông mày, có chút sám hối, có chút không nói lên lời, chính xác là người làm sai chuyện đang chờ phạt, “Xin lỗi, đệ…”
Mặc dù Mộ Dung Cảnh chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng khí thế trên người vẫn nguyên vẹn trời sinh, lạnh lùng nghiêm nghị đến cả không khí xung quanh cũng thua kém, xem ra là cưc kì chân thật, ngay tức khắc làm người ta nghĩ đến, nếu như người trước mắt không phải là Sơ Tuyết, rất có thể hắn đã một chưởng đánh chết!
“Này! Người nào, ở chỗ này… ” Nói chưa xong, bỗng nhiên cả người tên cầm đầu bay ra ngoài, ra khỏi thuyền, tùm một cái xuống nước, rớt xuống nước rồi!
Cú đá này của Mộ Dung Cảnh không chút lưu tình!
Vừa rồi chính là đám người này, chết tiệt! Đều là bọn chúng dẫn tới mầm tai họa. Nếu như Sơ Tuyết gặp chuyện không may, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mỗi người ở nơi này.
“Trình bộ đầu… ” Một đoàn quan sai vừa định động thủ, nhưng lại bị thi vệ cải trang trên thuyền chặn lại.
Lúc này tình thế đột nhiên biến hóa, làm người ta thất kinh.
Trình bộ đầu kia toàn thân ướt đẫm ra sức bò lên thuyền, cũng chỉ còn dư lại nửa cái mạng, nhìn đến tình huống này run bắn lên, trời lạnh lại rớt xuống sông, quả là lạnh. Nhưng nhìn đến tình huống trước mắt còn lạnh hơn, hai mươi mấy người thuộc hạ đều bị người ta dùng kiếm đặt trên cổ, quỳ xuống đất không dám nhúc nhích, mà hắn vừa mới lên cũng bị một thanh kiếm lạnh lẽo kề vào cổ, hoảng sợ run rẩy nói: “Các vị đại gia…”
Chân của Tiếu Trọng Chi một cước dẫm nát lòng bàn tay của Trình bộ đầu, ngoài cười nhưng trong không cười, đơn giản cảnh báo: “Hiện tại tốt nhất là im lặng, nếu không ngươi và ta cũng không giữ được cái mạng nhỏ.” Hoàng thượng đang nổi nóng, Vương gia cũng phải tự suy xét, còn cái thứ đoạt mạng kia đang chờ đó.
“Cái kia… Cái kia Hoàng thượng đại nhân, Sơ Tuyết cũng chỉ là…” Trầm Tố Nhi phút chốc ngậm miệng, ánh mắt của Mộ Dung Cảnh thật lạnh quá! Lạnh đến mức hàm răng của nàng đều run lên. Ánh mắt lặng lẽ rơi vào tay nải trên tay Mộ Dung Cảnh, bên trong có cái gì? Vật gì làm hắn khẩn trương như thế? Mà Sơ Tuyết nhìn cũng rất khẩn trương? Sơ Tuyết có chuyện gì mà không muốn cho người khác biết, không tiếc đem tay nải ném tới giữa sông, cũng không muốn cho quan sai mở ra? Mà Mộ Dung Cảnh vừa rồi không quản hiểm nguy tự mình tiếp được tay nải, nếu không phải Tiêu Trọng Chi kịp thời tương trợ, rất có thể sẽ rớt xuống dòng sông lạnh như băng đi! Ngẫm lại thật đúng là kinh tâm động phách.
Trấm tố nhi lại nghĩ… Ách, cư nhiên có chút hâm mộ Sơ Tuyết. Trông tình huống trước mắt, có ngốc cũng nhìn ra được… nỗi lo lắng cùng sự quan tâm của Mộ Dung Cảnh lúc Sơ Tuyết làm sai. Có thể làm người như hắn tức giận cùng lo lắng như vậy, chỉ có thể là Sơ Tuyết thôi!
Mặc dù người sai là Sơ Tuyết, nhưng hắn sai ở chỗ nào nàng một chút cũng không biết, mấu chốt chính là tay nải đó. Muốn biết chân tướng, trước tiên phải biết bên trong tay nải là cái gì. Nhất thời, mỗ nữ đối với tay nải gì đó tràn đầy nồng đậm hứng thú!Bất quá, lòng hiếu kì của mỗ nữ cũng không được thỏa mãn.
Mộ Dung Cảnh đối với Sơ Tuyết đang quỳ trên mặt đất nói: “Vào trong, có lời muốn nói với đệ.”
Trầm Tố Nhi lo lắng liếc nhìn Sơ Tuyết một cái, vẻ mặt này của Mộ Dung Cảnh, lời này, cực kì giống đang nói: Vào bên trong! Ta sẽ từ từ giáo huấn ngươi! Mồ hơi đổ như thác ….
Mộ Dung Cảnh đi trước vào khoang thuyền, Sơ Tuyết cũng không nói tiếng nào theo sát.
Trầm Tố Nhi vừa định lặng lẽ bước qua nghe trộm, lại bị Tiêu Trọng Chi ngăn cản. Hắn thấp giọng nhắc nhở: “Đừng làm chuyện điên rồ.”
Nàng bất đắc dĩ, tâm ngứa ngáy khó chịu, khẽ hỏi: “Ngươi biết trong tay nải đó có gì sao?”
“Không biết.” Thế nhưng, cũng có thể đoán được đó là cái gì. Chẳng qua là những lời này không thể nói, Vương gia không tiếc mạo hiểm ném đi tay nải, rất có thể cùng nàng có quan hệ. Trực tiếp phủ nhận nói không biết, cũng có thể tránh cho nàng tiếp tục hỏi.
Trầm Tố Nhi thấy Tiếu Trọng Chi không muốn nói, cũng không miễn cưỡng. Dù nói thế nào, hắn cũng chỉ là một người hầu, lời ong tiếng ve về Hoàng đế làm sao dám nói? Lại tiếp tục hỏi, nhích tới gần, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe rõ hỏi thăm, “Hoàng thượng lên thuyền lúc nào?”
Tiêu Trọng Chi nghe được vấn đề này, ánh mắt lập tức có chút cổ quái. Cái này… Nói như thé nào đây? Có thể nói không? Kết quả, chính là quyết định thỏa mãn một chút vấn đề của nàng, nhỏ giọng đáp lại, “Buổi tối đầu tiên ra khỏi thành…”
Buổi tối đầu tiên? Trầm Tố Nhi khóe mắt giật giật! Thảo nào Tiếu Trọng Chi buổi tối hôm đó sống chết đòi qua đêm trên bờ, ngoại trừ kéo dài thời gian, chỉ sợ cũng vì lo lắng nàng thay đổi quyết định lại đi thuyền suốt đêm?
Trầm Tố Nhi khinh thường nhìn Tiếu Trọng Chi, môi đỏ mọng giật giật, lời mắng chửi người lại nuốt mất.
Tiếu Trọng Chi xin lỗi, nhìn nàng cười một tiếng, nhỏ giọng thanh minh cho bản thân một câu: “Ta cũng là bất đắc dĩ… Ngươi đại nhân đại lượng đừng để ở trong lòng.”
“Hừ hừ!” Nàng hiểu, cũng có thể lý giải, nhưng vẫn là không nhịn được khinh bỉ hắn! Kỳ quái nhỏ giọng nói thầm, “Ngươi mới là đại nhân, so với ta lớn hơn.” Dứt lời, liếc thân thể cao lớn của Tiếu Trọng Chi một cái, từ trên xuống, rồi lại từ dưới lên trên.
Khiến cho tiếu trọng chi lúng túng…
**********************************************
Ở trong khoang thuyền…
Sơ Tuyết vẫn quỳ gối trước mặt Mộ Dung Cảnh. Mộ Dung Cảnh đem tay nải ở trên bàn, chính mình cũng ngồi xuống. Nhìn thần sắc, cũng bình tĩnh lại rồi.
“Sơ Tuyết, biết mình sai sao?” Thanh âm đã không giống với lúc tức giận.
Sơ Tuyết cúi mắt, vẫn không dám nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh , nhỏ giọng nói: “Biết. Là đệ sai rồi.”
Mộ Dung Cảnh đưa mắt nhìn hắn trong chốc lát, hỏi: “Hiện tại có hối hận?”
Thân thể Sơ Tuyết cứng đờ, nhếch môi, “Không hối hận.”
“Ngươi…” Đáp án ngoài ý muốn của Mộ Dung Cảnh! Tức giận trong nháy mắt cũng bùng lên, nhưng rất nhanh bị hắn đè ép xuống, nghiêm giọng chất vấn, “Rốt cuộc là vì cái gì? Nói!”
Sơ Tuyết cắn răng, cũng không muốn giấu diếm, nhẹ giọng trả lời, “Quan sai kia muốn mở tay nải, trong tình thế cấp bách, đệ không có cách nào nghĩ nhiều hơn nữa, chỉ muốn không mở ra, đệ không muốn Hoàng tẩu thấy, càng không muốn nàng biết chuyện của đệ. Nếu như nàng biết, nhất định sẽ không cho ta đi theo nữa…”
“Cho nên ngươi liền dám ném?” Mộ Dung Cảnh tức giận đập bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn. Thiếu chút nữa cả cái thuyền cũng như nhún nhảy lên, “Nếu không có ta ở đây, không bắt được, ngươi sắp tới phải làm sao? Có thể quay về Kinh sao?”
“Không biết…” Biết rằng trả lời như thế này sẽ làm Hoàng huynh tức giận, nhưng Sơ Tuyết cũng không muốn giấu diếm.
“Ngươi đang làm cho Trẫm cảm thấy, cho ngươi đi ra ngoài là một sai lầm, ép Trẫm… giết Trầm Tố Nhi…” Bỗng nhiên, Mộ Dung Cảnh nghiến răng nghiến lợi nói một câu. Đến lúc quyết định, đương nhiên là hắn có quyết định của chính mình. Không thể nói rõ nỗi đau nơi đáy lòng, ngày hôm nay Sơ Tuyết thiếu chút nữa vì nàng mà chết, là một sự thực! Trầm Tố Nhi là một mầm mống tai họa, một tai họa chết người xoay chung quanh ba huynh đệ hắn, hồng nhan họa thủy, biện pháp giải quyết chính là giết nàng! Chỉ khi nàng chết, các vấn đề đều có thể tan thành mây khói.
“Hoàng huynh! Không nên! Sơ Tuyết biết sai rồi, không bao giờ… làm ra chuyện này nữa.” Sơ Tuyết nghe vậy trong lòng kinh hãi, lo lắng nhìn Mộ Dung Cảnh, quỳ vịn hai chân hắn cầu khẩn, “Hoàng huynh, không nên vì đệ mà làm liên lụy những người còn lại, chuyện này cùng Hoàng tẩu không liên quan, thật không có bất kỳ quan hệ, toàn bộ đều tại đệ, tất cả đều do đệ sai…”
“Ở trong lòng người, Trầm Tố Nhi quan trọng nhất phải không? Ta đây là Hoàng huynh cùng với mẫu hậu thật nhỏ bé không đáng kể… đúng không? Mười mấy năm sống chung, không bằng một nữ nhân ngươi vừa mới biết.” Tức giận chẳng qua là che dấu, che dấu nỗi đau nơi đáy lòng, giờ phút này nói không ra lời bi thương.
“Không phải, Hoàng huynh! Không phải như thế…”Sơ Tuyết lo lắng, vội vàng giải thích, con ngươi có chút ướt át, “Đệ không có nghĩ như vậy, thật sự không có…”
“Thế nhưng ngươi lại làm thế!”
“Đệ…” Cổ họng Sơ Tuyết giống như có cái gì ngăn lại, không nói nên lời
“Có lời gì thì đến nha môn rồi hãy nói. Bọn vô dụng này, động tác lục soát nhanh lên một chút!” Tên cầm đầu đến bắt người hung hãn ở đầu thuyền, mặt căng ra, nghiêm túc đứng đó, nhìn rất uy nghiêm… nếu mắt của hắn chịu liếc nhìn khung cảnh một chút, nhìn nhóm ba người Trầm Tố Nhi mặt không đổi sắc, cũng không có một tia sợ hãi, đúng là cái đồ không hiểu quy củ, nhìn quần áo của mỗi người thật không tệ, làm sao lại không biết phải đem bạc ra để dàn xếp chứ?
Không có gì béo bở để vơ vét, đồ ở trên thuyền cũng không có gì đáng giá, thế nhưng, thứ tìm ra được lại dọa bọn chúng mất mật! Bạc? Rất nhiều, rất nhiều bạc trắng xóa. Tiếu Trọng Chi nhìn thấy lập tức liền cau mày, đó là tiền của hắn.
Tiếp tục lục soát, tại phòng của Trầm Tố Nhi , ngay cả trăm lượng bạc của nàng cũng bị lôi ra. Trầm Tố Nhi mắt trợn trắng, bọn họ có phải hay không chuyên đi lục soát bạc?
Quả nhiên, quan lại trong thiên hạ đều cùng một loại người.
Lục soát hết phòng ngủ này sang phòng ngủ khác, ngay cả tay nải của Sơ Tuyết cũng lôi ra.
Lúc này, ba người bọn họ cùng bị cản phía sảnh trước. Nghe đâu, bọn thủy thủ cùng nô tỳ thì bị cản trên mạn thuyền.
Lúc này, một nha sai đem tay nải của Sơ Tuyết đưa cho tên cầm đầu, “Trình bộ đầu, vừa tìm thấy một bọc rất khả nghi, che dấu rất kĩ, không biết có phải hung khí hay không.”
“Uh, rất khả nghi, mở ra nhìn thử xem”
“Dạ!” Nha sai kia vừa định mở ra, lại đột nhiên bị Sơ Tuyết đá cho một cước văng ra, giống như che dấu, mủi chân hất lên, tay nải bay thẳng tắp ra ngoài cửa sổ, mặc kệ việc nó sắp rơi xuống dưới sông!
Bỗng nhiên một thân ảnh vụt ra, chụp lấy tay nải, đánh một chưởng xuống mặt nước, mượn cơ hội thi triển khinh công tuyệt đỉnh phi lên thuyền! Chẳng qua là Sơ Tuyết ném quá nhanh, khoảng cách của tay nải với thân thuyền cũng khá xa, người nọ muốn trở lại trên thuyền cũng không có chỗ mượn lực, ngay cả có tuyệt định khinh công cũng không phải dễ dàng…
Tại thời điểm then chốt, Tiếu Trọng Chi nhạy cảm biết được có nguy hiểm! Nhanh chóng đem một mảnh rèm cửa sổ dài giật xuống, ngầm vận công đánh một chưởng, phi qua cửa sổ ra ngoài, trên không ném ra tấm rèm, hướng thân ảnh kia, vội vàng hô to: “Mau tiếp lấy!”
Thân ảnh người nọ giữa không trung, nhanh chóng lại chuẩn xác bắt được mảnh vải, mượn lực bay trở về, an toàn ở trên nóc thuyền.
Người nọ là ai? Đám người ở sảnh trước không ai biết!
Trầm Tố Nhi kinh ngạc trừng mắt nhìn! Quá đẹp trai! Quá rung động! Cũng đánh quá sâu vào thị giác! Một màn mạo hiểm lại kích thích vừa rồi, dùng kỹ xảo vi tính đặc biệt cũng không làm ra được. Vì vội vã muốn thấy phong thái của “thần nhân”, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, đám quan sai đang còn ngây ngẩn nên không phát giác.
Khi nàng chạy ra bên ngoài, tim đập thình thịch, nhìn soái ca nào đó đang đứng trên nóc thuyền như thiên nhân, tay áo tung bay trong gió lớn, nhưng vẫn không che được sự phẫn nộ trong đôi mắt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa háo hức vừa hưng phấn nhanh chóng xịu xuống…
Lại nhìn đến quần áo của thủy thủ trên người hắn? Chớp mắt, lại chớp mắt! Chẳng lẽ hắn ở trên thuyền không phải chuyện ngày một ngày hai? Mộ Dung Cảnh hay là Tư Mã lạc? Nhưng con ngươi đang tức giận rất quen thuộc kia không phải là Mộ Dung Cảnh thì còn ai vào đây?
Đổ mồ hôi, đổ mồ hôi rồi! Hắn xuất cung, thật sự khiến nàng quá bất ngờ, quá kinh hãi, cũng quá… ô! Bi thương, quẫn bách! Không muốn thấy hắn, thật không muốn thấy! Hắn ở đây, nàng còn cơ hội trốn sao?
Sơ Tuyết cũng đi ra, cúi đầu đứng một bên, giống như hài tử làm sai chuyện.
Ánh mắt phẫn nộ của Mộ Dung Cảnh hướng vào Sơ Tuyết, đi thẳng tới trước mặt Sơ Tuyết, tức giận vung lên đại chưởng quăng cho Sơ Tuyết một cái tát.
Sơ Tuyết hối hận cắn răng, không dám nhìn lại.
Trầm Tố Nhi kinh hãi, không rõ tình huống trước mắt, cũng không dám tin tưởng một màn vừa nhìn thấy! Mộ, Mộ Dung Cảnh điên rồi? Hắn, hắn, hắn cư nhiên lại đánh Sơ Tuyết? Đệ đệ tâm can bảo bối của hắn….
“Phốc!” Bỗng chốc, Sơ Tuyết quỳ xuống, vẫn cúi gầm mặt, không dám ngước lên. Nhíu chặt lông mày, có chút sám hối, có chút không nói lên lời, chính xác là người làm sai chuyện đang chờ phạt, “Xin lỗi, đệ…”
Mặc dù Mộ Dung Cảnh chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng khí thế trên người vẫn nguyên vẹn trời sinh, lạnh lùng nghiêm nghị đến cả không khí xung quanh cũng thua kém, xem ra là cưc kì chân thật, ngay tức khắc làm người ta nghĩ đến, nếu như người trước mắt không phải là Sơ Tuyết, rất có thể hắn đã một chưởng đánh chết!
“Này! Người nào, ở chỗ này… ” Nói chưa xong, bỗng nhiên cả người tên cầm đầu bay ra ngoài, ra khỏi thuyền, tùm một cái xuống nước, rớt xuống nước rồi!
Cú đá này của Mộ Dung Cảnh không chút lưu tình!
Vừa rồi chính là đám người này, chết tiệt! Đều là bọn chúng dẫn tới mầm tai họa. Nếu như Sơ Tuyết gặp chuyện không may, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mỗi người ở nơi này.
“Trình bộ đầu… ” Một đoàn quan sai vừa định động thủ, nhưng lại bị thi vệ cải trang trên thuyền chặn lại.
Lúc này tình thế đột nhiên biến hóa, làm người ta thất kinh.
Trình bộ đầu kia toàn thân ướt đẫm ra sức bò lên thuyền, cũng chỉ còn dư lại nửa cái mạng, nhìn đến tình huống này run bắn lên, trời lạnh lại rớt xuống sông, quả là lạnh. Nhưng nhìn đến tình huống trước mắt còn lạnh hơn, hai mươi mấy người thuộc hạ đều bị người ta dùng kiếm đặt trên cổ, quỳ xuống đất không dám nhúc nhích, mà hắn vừa mới lên cũng bị một thanh kiếm lạnh lẽo kề vào cổ, hoảng sợ run rẩy nói: “Các vị đại gia…”
Chân của Tiếu Trọng Chi một cước dẫm nát lòng bàn tay của Trình bộ đầu, ngoài cười nhưng trong không cười, đơn giản cảnh báo: “Hiện tại tốt nhất là im lặng, nếu không ngươi và ta cũng không giữ được cái mạng nhỏ.” Hoàng thượng đang nổi nóng, Vương gia cũng phải tự suy xét, còn cái thứ đoạt mạng kia đang chờ đó.
“Cái kia… Cái kia Hoàng thượng đại nhân, Sơ Tuyết cũng chỉ là…” Trầm Tố Nhi phút chốc ngậm miệng, ánh mắt của Mộ Dung Cảnh thật lạnh quá! Lạnh đến mức hàm răng của nàng đều run lên. Ánh mắt lặng lẽ rơi vào tay nải trên tay Mộ Dung Cảnh, bên trong có cái gì? Vật gì làm hắn khẩn trương như thế? Mà Sơ Tuyết nhìn cũng rất khẩn trương? Sơ Tuyết có chuyện gì mà không muốn cho người khác biết, không tiếc đem tay nải ném tới giữa sông, cũng không muốn cho quan sai mở ra? Mà Mộ Dung Cảnh vừa rồi không quản hiểm nguy tự mình tiếp được tay nải, nếu không phải Tiêu Trọng Chi kịp thời tương trợ, rất có thể sẽ rớt xuống dòng sông lạnh như băng đi! Ngẫm lại thật đúng là kinh tâm động phách.
Trấm tố nhi lại nghĩ… Ách, cư nhiên có chút hâm mộ Sơ Tuyết. Trông tình huống trước mắt, có ngốc cũng nhìn ra được… nỗi lo lắng cùng sự quan tâm của Mộ Dung Cảnh lúc Sơ Tuyết làm sai. Có thể làm người như hắn tức giận cùng lo lắng như vậy, chỉ có thể là Sơ Tuyết thôi!
Mặc dù người sai là Sơ Tuyết, nhưng hắn sai ở chỗ nào nàng một chút cũng không biết, mấu chốt chính là tay nải đó. Muốn biết chân tướng, trước tiên phải biết bên trong tay nải là cái gì. Nhất thời, mỗ nữ đối với tay nải gì đó tràn đầy nồng đậm hứng thú!Bất quá, lòng hiếu kì của mỗ nữ cũng không được thỏa mãn.
Mộ Dung Cảnh đối với Sơ Tuyết đang quỳ trên mặt đất nói: “Vào trong, có lời muốn nói với đệ.”
Trầm Tố Nhi lo lắng liếc nhìn Sơ Tuyết một cái, vẻ mặt này của Mộ Dung Cảnh, lời này, cực kì giống đang nói: Vào bên trong! Ta sẽ từ từ giáo huấn ngươi! Mồ hơi đổ như thác ….
Mộ Dung Cảnh đi trước vào khoang thuyền, Sơ Tuyết cũng không nói tiếng nào theo sát.
Trầm Tố Nhi vừa định lặng lẽ bước qua nghe trộm, lại bị Tiêu Trọng Chi ngăn cản. Hắn thấp giọng nhắc nhở: “Đừng làm chuyện điên rồ.”
Nàng bất đắc dĩ, tâm ngứa ngáy khó chịu, khẽ hỏi: “Ngươi biết trong tay nải đó có gì sao?”
“Không biết.” Thế nhưng, cũng có thể đoán được đó là cái gì. Chẳng qua là những lời này không thể nói, Vương gia không tiếc mạo hiểm ném đi tay nải, rất có thể cùng nàng có quan hệ. Trực tiếp phủ nhận nói không biết, cũng có thể tránh cho nàng tiếp tục hỏi.
Trầm Tố Nhi thấy Tiếu Trọng Chi không muốn nói, cũng không miễn cưỡng. Dù nói thế nào, hắn cũng chỉ là một người hầu, lời ong tiếng ve về Hoàng đế làm sao dám nói? Lại tiếp tục hỏi, nhích tới gần, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe rõ hỏi thăm, “Hoàng thượng lên thuyền lúc nào?”
Tiêu Trọng Chi nghe được vấn đề này, ánh mắt lập tức có chút cổ quái. Cái này… Nói như thé nào đây? Có thể nói không? Kết quả, chính là quyết định thỏa mãn một chút vấn đề của nàng, nhỏ giọng đáp lại, “Buổi tối đầu tiên ra khỏi thành…”
Buổi tối đầu tiên? Trầm Tố Nhi khóe mắt giật giật! Thảo nào Tiếu Trọng Chi buổi tối hôm đó sống chết đòi qua đêm trên bờ, ngoại trừ kéo dài thời gian, chỉ sợ cũng vì lo lắng nàng thay đổi quyết định lại đi thuyền suốt đêm?
Trầm Tố Nhi khinh thường nhìn Tiếu Trọng Chi, môi đỏ mọng giật giật, lời mắng chửi người lại nuốt mất.
Tiếu Trọng Chi xin lỗi, nhìn nàng cười một tiếng, nhỏ giọng thanh minh cho bản thân một câu: “Ta cũng là bất đắc dĩ… Ngươi đại nhân đại lượng đừng để ở trong lòng.”
“Hừ hừ!” Nàng hiểu, cũng có thể lý giải, nhưng vẫn là không nhịn được khinh bỉ hắn! Kỳ quái nhỏ giọng nói thầm, “Ngươi mới là đại nhân, so với ta lớn hơn.” Dứt lời, liếc thân thể cao lớn của Tiếu Trọng Chi một cái, từ trên xuống, rồi lại từ dưới lên trên.
Khiến cho tiếu trọng chi lúng túng…
**********************************************
Ở trong khoang thuyền…
Sơ Tuyết vẫn quỳ gối trước mặt Mộ Dung Cảnh. Mộ Dung Cảnh đem tay nải ở trên bàn, chính mình cũng ngồi xuống. Nhìn thần sắc, cũng bình tĩnh lại rồi.
“Sơ Tuyết, biết mình sai sao?” Thanh âm đã không giống với lúc tức giận.
Sơ Tuyết cúi mắt, vẫn không dám nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh , nhỏ giọng nói: “Biết. Là đệ sai rồi.”
Mộ Dung Cảnh đưa mắt nhìn hắn trong chốc lát, hỏi: “Hiện tại có hối hận?”
Thân thể Sơ Tuyết cứng đờ, nhếch môi, “Không hối hận.”
“Ngươi…” Đáp án ngoài ý muốn của Mộ Dung Cảnh! Tức giận trong nháy mắt cũng bùng lên, nhưng rất nhanh bị hắn đè ép xuống, nghiêm giọng chất vấn, “Rốt cuộc là vì cái gì? Nói!”
Sơ Tuyết cắn răng, cũng không muốn giấu diếm, nhẹ giọng trả lời, “Quan sai kia muốn mở tay nải, trong tình thế cấp bách, đệ không có cách nào nghĩ nhiều hơn nữa, chỉ muốn không mở ra, đệ không muốn Hoàng tẩu thấy, càng không muốn nàng biết chuyện của đệ. Nếu như nàng biết, nhất định sẽ không cho ta đi theo nữa…”
“Cho nên ngươi liền dám ném?” Mộ Dung Cảnh tức giận đập bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn. Thiếu chút nữa cả cái thuyền cũng như nhún nhảy lên, “Nếu không có ta ở đây, không bắt được, ngươi sắp tới phải làm sao? Có thể quay về Kinh sao?”
“Không biết…” Biết rằng trả lời như thế này sẽ làm Hoàng huynh tức giận, nhưng Sơ Tuyết cũng không muốn giấu diếm.
“Ngươi đang làm cho Trẫm cảm thấy, cho ngươi đi ra ngoài là một sai lầm, ép Trẫm… giết Trầm Tố Nhi…” Bỗng nhiên, Mộ Dung Cảnh nghiến răng nghiến lợi nói một câu. Đến lúc quyết định, đương nhiên là hắn có quyết định của chính mình. Không thể nói rõ nỗi đau nơi đáy lòng, ngày hôm nay Sơ Tuyết thiếu chút nữa vì nàng mà chết, là một sự thực! Trầm Tố Nhi là một mầm mống tai họa, một tai họa chết người xoay chung quanh ba huynh đệ hắn, hồng nhan họa thủy, biện pháp giải quyết chính là giết nàng! Chỉ khi nàng chết, các vấn đề đều có thể tan thành mây khói.
“Hoàng huynh! Không nên! Sơ Tuyết biết sai rồi, không bao giờ… làm ra chuyện này nữa.” Sơ Tuyết nghe vậy trong lòng kinh hãi, lo lắng nhìn Mộ Dung Cảnh, quỳ vịn hai chân hắn cầu khẩn, “Hoàng huynh, không nên vì đệ mà làm liên lụy những người còn lại, chuyện này cùng Hoàng tẩu không liên quan, thật không có bất kỳ quan hệ, toàn bộ đều tại đệ, tất cả đều do đệ sai…”
“Ở trong lòng người, Trầm Tố Nhi quan trọng nhất phải không? Ta đây là Hoàng huynh cùng với mẫu hậu thật nhỏ bé không đáng kể… đúng không? Mười mấy năm sống chung, không bằng một nữ nhân ngươi vừa mới biết.” Tức giận chẳng qua là che dấu, che dấu nỗi đau nơi đáy lòng, giờ phút này nói không ra lời bi thương.
“Không phải, Hoàng huynh! Không phải như thế…”Sơ Tuyết lo lắng, vội vàng giải thích, con ngươi có chút ướt át, “Đệ không có nghĩ như vậy, thật sự không có…”
“Thế nhưng ngươi lại làm thế!”
“Đệ…” Cổ họng Sơ Tuyết giống như có cái gì ngăn lại, không nói nên lời
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.