Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 48: Tránh né! Phòng ngủ của ta là nơi an toàn nhất.
Phạm Khuyết
11/12/2013
Tiêu Trọng Chi lặng lẽ nhìn Trầm Tố Nhi, lặng lẽ chú ý đến nét mặt và nhất cử nhất động của nàng. Qua nửa ngày, biểu tình của soái ca càng
ngày càng kỳ quái.
Trong mắt mỗ nữ không có sự hoảng loạn, cũng không có nỗi sợ hãi muốn bỏ chạy, cực kỳ hờ hững, ung dung, là do tự hắn muốn bắt đầu cho nên
một câu cũng không nói, càng không phải nhắc đến một lời cảm tạ, cho tới bây giờ vẫn thoải mái hưởng thụ sự chiêu đãi của hắn như vậy?
Tiêu Trọng Chi có chút hiếu kỳ, nhịn không được liền hỏi: “Sao lại không hỏi gì?”
“Hỏi cái gì??”
“Hỏi ta sao phải giúp ngươi?”
“Sao lại phải hỏi?”
“…” Tiêu Trọng Chi giống như bị sét đánh. Suýt bị sặc, bản thân giống như một thằng ngốc vậy. Ngậm ngùi cảm thán, cố gắng điều chỉnh lại tâm tình đang nổi sấm của mình, “Ngươi… quả nhiên rất đặc biệt.” Đúng như lời nói của muội muội, thậm chí còn có phần thú vị hơn.
Chuyện nàng là Hoàng hậu, hắn tự nhiên cũng sẽ không nói ra, cũng sẽ không làm ra chuyện gì khiến kẻ khác hoài nghi. Không cần nhìn cũng biết, trong Tiêu gia khẳng định có không ít cơ sở ngầm của Hoàng đế. Đây chỉ là một tiểu điếm nhỏ, có rất ít khả năng sẽ sắp xếp cái gì ở đây.
Trầm Tố Nhi ăn một chút mứt quả, bụng đã hơi lưng lửng rồi. Lúc nãy khẩn trương muốn chết, mồm miệng khô khốc rồi, MMD, đã lâu không có đụng phải chuyện gì căng thẳng đến như vậy.
Nghỉ ngơi một hồi, nàng không nói lời nào, hắn cũng chỉ nhàn nhã phẩm trà. Hai người thực sự quá thong dong, mấy người đang tìm kiếm ngoài kia nhìn thấy cảnh này khẳng định sẽ hộc máu luôn!
“Soái ca, tự giới thiệu một chút đi.” Trầm Tố Nhi mở lời. Nàng đoán hắn là ca ca của Tiêu quý phi, nhưng trước tiên phải xác nhận lại đã. Vì thế mới hỏi câu vừa rồi.
“Soái ca?”
“Đừng có để ý vớ vẩn, ngươi cứ cho là đại ca cũng được.” Nếu giải thích cho hắn ý nghĩa đích thực của từ đó, thật tránh không được có chút hiểu lầm.
“Uh. Tại hạ Tiêu Trọng Chi.”
“Ngươi biết ta?”
“Đã gặp qua.”
“Biết thân phận của ta?”
“Biết.”
“Đã gặp ta ở đâu?”
“Nghị sự điện, thời khắc sinh tử.” Tiêu Trọng Chi nói thẳng.
Trầm Tố Nhi cũng chỉ là tùy ý hỏi thăm, xác nhận một chút, không muốn lại bày ra những cử chỉ sai lầm như vừa rồi. Giống như cái loại tình huống, không nói ra lại cho rằng người khác biết rồi, kết quả là người khác cái gì không chẳng biết, ầm ầm ỹ ỹ, đến cuối cùng lại thành truyện cười.
“Cảm tạ ngươi lúc nãy ra tay tương trợ.” Trầm Tố Nhi cư nhiên bây giờ mới nói lời cảm tạ.
“Nhấc tay chi lao.”
“Thế nhưng nguy hiểm trùng trùng.” Lần giải cứu này có thể nói là đã đặt cược tính mệnh của cả bản thân và gia đình vào đó.
Giống như vừa nãy, nếu không đủ cơ trí, tội bao che Hoàng hậu chạy trốn khỏi cung đảm bảo không hề nhẹ.
Lúc đó Trầm Tố Nhi cũng không nghĩ tới, hai thị vệ đó cư nhiên đã cho Tiêu Trọng Chi đi qua rồi, như thế nào lại đột nhiên đuổi theo đòi kiểm tra. Cho nên có thể nhìn ra Hoàng đế đã lợi dụng quyền uy một cách quá triệt để đến nỗi một nơi nhỏ bé thế này cũng không tha! Con bà nó chứ!
“Ta cam tâm tình nguyện gánh chịu.” Thanh âm thong dong bình tĩnh, không có một tia lỗ mãng giả tạo.
“Hả?” Trầm Tố Nhi hơi có chút kinh ngạc, nhìn Tiêu Trọng Chi, trong mắt lộ ra chút tán thưởng. “Tiêu Tướng quân quả đúng là người chân thật nói lời thẳng thắn, cách đối nhân xử thế cũng thật rộng rãi phóng khoáng! Nếu có thể kết giao loại bằng hữu như ngươi, thực sự không còn gì tiếc nuối.” Lời này không phải giả, nàng thật sự nghĩ như vậy.
Suy nghĩ của nàng hiện tại là có nhiều bằng hữu một chút, có nhiều sự giúp đỡ, có nhiều cơ hội sống hơn… Có vẻ như Mộ Dung Cảnh cũng không muốn giết nàng, chỉ là nàng vẫn có chút quá mức lo lắng, nghĩ đến có chút khoa trương!
“Ngươi với ta là bằng hữu sao?” Trong mắt Tiêu Trọng Chi lóe lên một tia sáng, long lanh có thần, nhưng chỉ một khoảnh khắc liền biến mất, lại trở lại vẻ tĩnh lặng như nước hồ thu, chỉ còn lại sự rung động của cơn gió nhẹ thổi…
“Ngươi coi ta là bằng hữu không?” Mỗ nữ biết thông minh cũng không trực tiếp thừa nhận, hỏi ngược lại, đem quyền chủ động ném trở lại. Nàng cũng không muốn tự mình đa tình. Nếu như tự coi đối phương là bằng hữu, nhưng người kia lại không có ý nghĩ đó, vậy thì quá xấu hổ rồi.
Tiêu Trọng Chi nở nụ cười, là nự cười phát ra từ nội tâm.
Nửa khắc sau, hắn khẽ nói “Ngươi là ân nhân.” Từng chữ từng chữ thốt ra, tựa như đang nói, ta trèo cao được sao?
“Nói chuyện kiểu này thật khiến người ta khó chịu.”
“???” Nghi hoặc, không giải thích được.
“Được rồi, ta là ân nhân của ngươi, ngươi muốn hồi báo ta như thế nào?” Thử xem, người cổ đại hồi báo ân nhân tới trình độ nào? Lúc đấy cứu người, nàng đâu nào nghĩ đến việc sẽ được hồi báo, ha ha ha!!!
“Ngươi muốn hồi báo thế nào đây?”
“Người cho ta cùng đi…”
“?…?…?”
Tiêu Trọng Chi nhíu chặt mày, có thể thấy được vừa rồi có bao nhiêu lúng túng
Cùng đi? Cùng nhau chạy trốn?
Yêu cầu vừa rồi, Trầm Tố Nhi không phải buột miệng nói ra, nhưng cũng không phải là thuận miệng nói nhiều.
Chạy trốn cả nửa ngày, rốt cuộc nàng đã rõ ràng một chuyện. Một người ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, cho dù may mắn trốn được ra khỏi kinh thành, nhưng trên đường thì sao? Nguy hiểm rất nhiều. Nàng cần một người bạn, một đồng bọn cường đại, có thể bảo hộ an toàn của chính hắn cũng như của nàng. Thí dụ những nơi như ở bến đò, nếu bị phát hiện còn có thể giúp đỡ nhau chạy lấy người.
“Lời người vừa nói đều là thực sao?” Từ đáy mắt hắn hiện lên sự hứng thú tột cùng, chỉ là dự đoán được sau này dù là hậu quả gì cũng cực kỳ nghiêm trọng.
“Đương nhiên là thật.”
“Nghĩ xem, nếu ta mang ngươi cùng đi, trong mắt người ngoài sẽ biến thành cái gì?”
“Đồng bọn…” Trầm Tố Nhi cau mày, nàng nghĩ, lúc nãy hắn đã giúp nàng thì chính là đồng phạm rồi, giúp thêm một lần có làm sao đâu, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như chuyện không chỉ có thế, nếu Mộ Dung Cảnh phát giác chính Tiêu gia giúp nàng chạy trốn, rất có khả năng Tiêu gia lại rơi vào vòng nguy hiểm một lần nữa.
Tiêu gia đã một phen trải qua sinh tử, đích xác không nên phát sinh thêm chuyện gì không tốt.
Lúc này, Tiêu Trọng Chi khẽ cười, lắc đầu nói “Không chỉ là đồng bọn. Tội đồng lõa cũng là tội lớn nhất.”
“Còn có cái gì…?” Suy nghĩ có chút chưa thông.
Giữa lúc nàng đang hiếu kỳ muốn chết, Tiêu Trọng Chi từ từ phun ra mấy chữ “Trốn theo trai.”
Trầm Tố Nhi tự nhiên rét run! Đúng rồi! Đúng quá rồi! Đây là mối hiềm nghi lớn nhất! Khả năng dễ bị tính tới nhất!
Dựa vào việc bát quái chính là bản tính của con người, khẳng định sẽ suy ra tình huống này đầu tiên, bắt được muốn phủ nhận cũng vô dụng, khó lòng giải bày.
Biết nói gì bây giờ?
Vẫn cần phải nói về tình huống hiện nay một chút! Nỗi lo âu của Trầm Tố Nhi không phải chính là khi bắt được sẽ bị gán tội bỏ nhà theo trai, mà là… nếu như thuyết phục nam nhân trước mặt này cùng nàng chạy trốn, dựa theo tư tưởng của người cổ đại, hình như bỏ trốn chính là một sự kiện trọng yếu nhất trong đời người, có quan hệ đến danh tiếng cả đời. Người cổ đại luôn coi danh dự giống như sinh mệnh vậy.
Trầm Tố Nhi cũng không thèm dài hơi đi quản mồm miệng của kẻ khác, muốn nói gì thì cứ việc nói, dù sao, nàng không hề muốn quay trở lại Hoàng cung, duy nhất có chút không yên lòng chính là sự kiện “bỏ trốn” này lớn đến mức nào, nếu bị bắt lại có thể làm liên lụy đến những người vô tội khác hay không?
“Ặc…” Nàng yếu ớt hít một hơi, “Nếu bị bắt, sẽ thế nào?”
“Lăng trì xử tử.”
“!!!” Nàng sợ hãi tình huống càng ngày càng nghiêm trọng hơn! Vội vã nói “Vậy thì quên đi, không cần ngươi trốn cùng, ta sẽ tìm người khác.”
“Tìm người khác?” Sợ nàng rồi đấy…
“Đúng, tìm con đường nào không phải tử lộ.” Vẫn chưa phát hiện có chỗ nào không thích hợp.
“???” Đột nhiên, Tiêu Trọng Chi có một loại ý tưởng muốn dập tắt sự kích động của nàng, có ý gì đây? Tìm con đường không phải tử lộ? Ý của nàng là hắn sợ chết? Bình tĩnh bình tĩnh, là phép khích tướng, nhất định là thế! Đừng để trúng kế! Sẽ liên lụy quá lớn.
Phút chốc, Trầm Tố Nhi đứng lên, Tiêu Trọng Chi không thể hỗ trợ nàng thì nàng cũng không nên phí phạm thời gian nữa, phải tìm cách khác thôi, “Tiêu Tướng quân, ta đi trước. Nơi này cũng không thể trốn lâu, ta phải nắm chặt thời gian ra khỏi thành, trốn mất dạng đây!”
“Đã muộn.” Thản nhiên nói ra một sự thực.
“Đã muộn? Là sao?”
“Hầu như toàn thành đã bị phong tỏa rồi, đặc biệt là các con đường trọng yếu để ra khỏi thành, lúc soát nghiêm ngặt chưa từng có.” Không thể không nói, so với việc bắt đạo tặc còn rầm rộ hơn. Quan phủ thông báo là tróc nã đạo tặc, thế mà ngay cả hình ảnh của đạo tặc cũng không thấy, ảnh không phát ra thì bắt đạo tặc cái quái gì? Quá có nhiều chỗ sơ hở rồi.
Cái con người vừa mới hùng hổ đứng lên không khỏi rùng mình, vô lực ngồi xuống, chậm rãi ngã ngồi xuống ghế. “Hóa ra chạy trốn cũng mệt như thế à!”
Tiêu Trọng Chi gật bừa, nghĩ đến việc nàng chạy trốn không có mục đích, lại không chuẩn bị đầy đủ cái gì, không mệt mới lạ. Có ý trêu chọc cất tiếng hỏi “Lẽ nào ngươi cho rằng trốn chạy chỉ như là một chuyến đi chơi vui vẻ?”
“Đi chơi? Vui vẻ đến khắc khoải, hồi cung thì không cam lòng, còn chạy trốn thì không thoát, tiến thoái lưỡng nan…Không quay về! Tuyệt đối không thể quay về. Vương bát đản Mộ Dung Cảnh lại có thể hạ một cái mệnh lệnh biến thái như vậy, trở lại làm quái gì?” Chỉ biết làm tổn thương Sơ Tuyết thôi. Nếu hắn biết được, khẳng định sẽ rất buồn. Nhớ tới cái mệnh lệnh khoét mắt ấy, trong ngực như có một trận hàn khí khiến người ta muốn phun ra đến chết…
“Mệnh lệnh biến thái?” Tiêu Trọng Chi càng ngày càng hiếu kỳ.
Thấy Trầm Tố Nhi không muốn nhiều lời, cũng thức thời không hỏi nhiều.
Nhỏ giọng đưa ra một ý kiến, “Bây giờ phải tránh đi một thời gian, chờ tình hình lắng xuống, lại kiếm cơ hội ra khỏi thành.” Nếu đã ra được khỏi Hoàng thành, trời đất bao la, Mộ Dung Cảnh muốn tìm một người cũng không dễ chút nào.
“Hiện tại thật sự ra không được?” Không cam lòng, trốn ra được khỏi cung nhưng không chạy nổi ra khỏi thành.
“Khó! Tình thê lúc này thì không thể được.” Nói khó là vẫn còn nói giảm nói tránh đó.
Trầm Tố Nhi ngẫm lại cũng cảm thấy đúng.
Đột nhiên, nàng nghĩ tới một vấn đề. Muốn tránh nơi đầu sóng ngọn gió, phải đi đâu đây? Nhà trọ trong kinh thành không thể tới, chỉ sợ ngay cả kỹ viện cũng bị người giám thị. Một mình nàng thì muốn trốn đi đâu?
Bỗng…
Ánh mắt đầy tính toán quét về phía Tiêu Trọng Chi “Tiêu tướng quân à…”
“Gọi ta Trọng Chi.”
“Được rồi, Trọng Chi đại ca, cái kia… giúp người thì phải giúp đến cùng, tống phật cũng phải đưa đến Tây phương. Thuận tiện sắp xếp cho ta một nơi để trốn nhé.” Sản nghiệp của Tiêu gia cực lớn, Trầm Tố Nhi sớm đã nghe qua, Mộ Dung Cảnh chỉ tước đi chức quan của bọn họ, cũng không có xét nhà. Nhờ Tiêu Trọng Chi tìm một nơi kín đáo để trốn, hẳn cũng không khó.
Con ngươi của Tiêu Trọng Chi chợt lóe, thản nhiên nói “Ta biết một nơi an toàn nhất.”
“Nơi nào?”
“Phòng ngủ của ta.”
“…” Nhướng mày.
Tiêu Trọng Chi nhìn bộ dáng nhướng mày trông rất tức cười của nàng, bỗng nhiên muốn cười, từ tốn giải thích “Thế nào? Không vừa ý?”
“Camtâm tinh nguyện! Vấn đề là người có nguyện ý không? Nếu đi cùng ngươi, chẳng phải sẽ bị gán tội trốn nhà theo trai sao. Giấu ta trong phòng ngủ, chẳng phải sẽ tự định cho mình tội thông dâm à? Tội thông dâm nghiêm trọng hay tội bỏ trốn nghiêm trọng?” Trầm Tố Nhi nhìn hắn, nụ cười kia không thể giấu được sự ái muội, cũng không cần tránh nghi ngờ, tránh ngờ vực cái quái gì hết, cây ngay không sợ chết đứng, muốn đi câu dẫn nam nhân thì sao? Nàng cũng chẳng thấy có lỗi với ai hết!
Cả một bụng tức giận, cuối cùng chốt lại bằng một câu mắng: Vương bát đản Mộ Dung Cảnh! Hừ!
Mấy câu do nàng nói ra, sao lại có thể dửng dưng vậy.
Nói sao mà tự nhiên thế, giống như không thèm đếm xỉa đến, giống như đang nói đến chuyện của người khác vậy.
Tiêu Trọng Chi đang suy nghĩ cái gì ai mà biết được? Cầm lấy chén trà, khẽ lắc lắc, không uống nhưng cũng không đặt xuống, thản nhiên nói “Không đùa với ngươi đâu, kỳ thật trong phòng ngủ của ta có một căn mật thất nhỏ. Ngươi ở tạm nơi đó vài ngày, hẳn là sẽ không có ai phát hiện đâu.”
“Sặc! Nguyên lai không phải đều là thông dâm à!” Ngữ khí cực kỳ thất vọng…
Tay Tiêu Trọng Chi run lên…Nước trà đổ ra không ít…Xem đấy, vị tướng quân nào đó lúc trên chiếc trường giết giặc tay không run, mắt không chớp, vậy mà hôm nay cư nhiên vì một câu nói mà phá vỡ nguyên tắc…
Tiêu Trọng Chi có chút hiếu kỳ, nhịn không được liền hỏi: “Sao lại không hỏi gì?”
“Hỏi cái gì??”
“Hỏi ta sao phải giúp ngươi?”
“Sao lại phải hỏi?”
“…” Tiêu Trọng Chi giống như bị sét đánh. Suýt bị sặc, bản thân giống như một thằng ngốc vậy. Ngậm ngùi cảm thán, cố gắng điều chỉnh lại tâm tình đang nổi sấm của mình, “Ngươi… quả nhiên rất đặc biệt.” Đúng như lời nói của muội muội, thậm chí còn có phần thú vị hơn.
Chuyện nàng là Hoàng hậu, hắn tự nhiên cũng sẽ không nói ra, cũng sẽ không làm ra chuyện gì khiến kẻ khác hoài nghi. Không cần nhìn cũng biết, trong Tiêu gia khẳng định có không ít cơ sở ngầm của Hoàng đế. Đây chỉ là một tiểu điếm nhỏ, có rất ít khả năng sẽ sắp xếp cái gì ở đây.
Trầm Tố Nhi ăn một chút mứt quả, bụng đã hơi lưng lửng rồi. Lúc nãy khẩn trương muốn chết, mồm miệng khô khốc rồi, MMD, đã lâu không có đụng phải chuyện gì căng thẳng đến như vậy.
Nghỉ ngơi một hồi, nàng không nói lời nào, hắn cũng chỉ nhàn nhã phẩm trà. Hai người thực sự quá thong dong, mấy người đang tìm kiếm ngoài kia nhìn thấy cảnh này khẳng định sẽ hộc máu luôn!
“Soái ca, tự giới thiệu một chút đi.” Trầm Tố Nhi mở lời. Nàng đoán hắn là ca ca của Tiêu quý phi, nhưng trước tiên phải xác nhận lại đã. Vì thế mới hỏi câu vừa rồi.
“Soái ca?”
“Đừng có để ý vớ vẩn, ngươi cứ cho là đại ca cũng được.” Nếu giải thích cho hắn ý nghĩa đích thực của từ đó, thật tránh không được có chút hiểu lầm.
“Uh. Tại hạ Tiêu Trọng Chi.”
“Ngươi biết ta?”
“Đã gặp qua.”
“Biết thân phận của ta?”
“Biết.”
“Đã gặp ta ở đâu?”
“Nghị sự điện, thời khắc sinh tử.” Tiêu Trọng Chi nói thẳng.
Trầm Tố Nhi cũng chỉ là tùy ý hỏi thăm, xác nhận một chút, không muốn lại bày ra những cử chỉ sai lầm như vừa rồi. Giống như cái loại tình huống, không nói ra lại cho rằng người khác biết rồi, kết quả là người khác cái gì không chẳng biết, ầm ầm ỹ ỹ, đến cuối cùng lại thành truyện cười.
“Cảm tạ ngươi lúc nãy ra tay tương trợ.” Trầm Tố Nhi cư nhiên bây giờ mới nói lời cảm tạ.
“Nhấc tay chi lao.”
“Thế nhưng nguy hiểm trùng trùng.” Lần giải cứu này có thể nói là đã đặt cược tính mệnh của cả bản thân và gia đình vào đó.
Giống như vừa nãy, nếu không đủ cơ trí, tội bao che Hoàng hậu chạy trốn khỏi cung đảm bảo không hề nhẹ.
Lúc đó Trầm Tố Nhi cũng không nghĩ tới, hai thị vệ đó cư nhiên đã cho Tiêu Trọng Chi đi qua rồi, như thế nào lại đột nhiên đuổi theo đòi kiểm tra. Cho nên có thể nhìn ra Hoàng đế đã lợi dụng quyền uy một cách quá triệt để đến nỗi một nơi nhỏ bé thế này cũng không tha! Con bà nó chứ!
“Ta cam tâm tình nguyện gánh chịu.” Thanh âm thong dong bình tĩnh, không có một tia lỗ mãng giả tạo.
“Hả?” Trầm Tố Nhi hơi có chút kinh ngạc, nhìn Tiêu Trọng Chi, trong mắt lộ ra chút tán thưởng. “Tiêu Tướng quân quả đúng là người chân thật nói lời thẳng thắn, cách đối nhân xử thế cũng thật rộng rãi phóng khoáng! Nếu có thể kết giao loại bằng hữu như ngươi, thực sự không còn gì tiếc nuối.” Lời này không phải giả, nàng thật sự nghĩ như vậy.
Suy nghĩ của nàng hiện tại là có nhiều bằng hữu một chút, có nhiều sự giúp đỡ, có nhiều cơ hội sống hơn… Có vẻ như Mộ Dung Cảnh cũng không muốn giết nàng, chỉ là nàng vẫn có chút quá mức lo lắng, nghĩ đến có chút khoa trương!
“Ngươi với ta là bằng hữu sao?” Trong mắt Tiêu Trọng Chi lóe lên một tia sáng, long lanh có thần, nhưng chỉ một khoảnh khắc liền biến mất, lại trở lại vẻ tĩnh lặng như nước hồ thu, chỉ còn lại sự rung động của cơn gió nhẹ thổi…
“Ngươi coi ta là bằng hữu không?” Mỗ nữ biết thông minh cũng không trực tiếp thừa nhận, hỏi ngược lại, đem quyền chủ động ném trở lại. Nàng cũng không muốn tự mình đa tình. Nếu như tự coi đối phương là bằng hữu, nhưng người kia lại không có ý nghĩ đó, vậy thì quá xấu hổ rồi.
Tiêu Trọng Chi nở nụ cười, là nự cười phát ra từ nội tâm.
Nửa khắc sau, hắn khẽ nói “Ngươi là ân nhân.” Từng chữ từng chữ thốt ra, tựa như đang nói, ta trèo cao được sao?
“Nói chuyện kiểu này thật khiến người ta khó chịu.”
“???” Nghi hoặc, không giải thích được.
“Được rồi, ta là ân nhân của ngươi, ngươi muốn hồi báo ta như thế nào?” Thử xem, người cổ đại hồi báo ân nhân tới trình độ nào? Lúc đấy cứu người, nàng đâu nào nghĩ đến việc sẽ được hồi báo, ha ha ha!!!
“Ngươi muốn hồi báo thế nào đây?”
“Người cho ta cùng đi…”
“?…?…?”
Tiêu Trọng Chi nhíu chặt mày, có thể thấy được vừa rồi có bao nhiêu lúng túng
Cùng đi? Cùng nhau chạy trốn?
Yêu cầu vừa rồi, Trầm Tố Nhi không phải buột miệng nói ra, nhưng cũng không phải là thuận miệng nói nhiều.
Chạy trốn cả nửa ngày, rốt cuộc nàng đã rõ ràng một chuyện. Một người ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, cho dù may mắn trốn được ra khỏi kinh thành, nhưng trên đường thì sao? Nguy hiểm rất nhiều. Nàng cần một người bạn, một đồng bọn cường đại, có thể bảo hộ an toàn của chính hắn cũng như của nàng. Thí dụ những nơi như ở bến đò, nếu bị phát hiện còn có thể giúp đỡ nhau chạy lấy người.
“Lời người vừa nói đều là thực sao?” Từ đáy mắt hắn hiện lên sự hứng thú tột cùng, chỉ là dự đoán được sau này dù là hậu quả gì cũng cực kỳ nghiêm trọng.
“Đương nhiên là thật.”
“Nghĩ xem, nếu ta mang ngươi cùng đi, trong mắt người ngoài sẽ biến thành cái gì?”
“Đồng bọn…” Trầm Tố Nhi cau mày, nàng nghĩ, lúc nãy hắn đã giúp nàng thì chính là đồng phạm rồi, giúp thêm một lần có làm sao đâu, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như chuyện không chỉ có thế, nếu Mộ Dung Cảnh phát giác chính Tiêu gia giúp nàng chạy trốn, rất có khả năng Tiêu gia lại rơi vào vòng nguy hiểm một lần nữa.
Tiêu gia đã một phen trải qua sinh tử, đích xác không nên phát sinh thêm chuyện gì không tốt.
Lúc này, Tiêu Trọng Chi khẽ cười, lắc đầu nói “Không chỉ là đồng bọn. Tội đồng lõa cũng là tội lớn nhất.”
“Còn có cái gì…?” Suy nghĩ có chút chưa thông.
Giữa lúc nàng đang hiếu kỳ muốn chết, Tiêu Trọng Chi từ từ phun ra mấy chữ “Trốn theo trai.”
Trầm Tố Nhi tự nhiên rét run! Đúng rồi! Đúng quá rồi! Đây là mối hiềm nghi lớn nhất! Khả năng dễ bị tính tới nhất!
Dựa vào việc bát quái chính là bản tính của con người, khẳng định sẽ suy ra tình huống này đầu tiên, bắt được muốn phủ nhận cũng vô dụng, khó lòng giải bày.
Biết nói gì bây giờ?
Vẫn cần phải nói về tình huống hiện nay một chút! Nỗi lo âu của Trầm Tố Nhi không phải chính là khi bắt được sẽ bị gán tội bỏ nhà theo trai, mà là… nếu như thuyết phục nam nhân trước mặt này cùng nàng chạy trốn, dựa theo tư tưởng của người cổ đại, hình như bỏ trốn chính là một sự kiện trọng yếu nhất trong đời người, có quan hệ đến danh tiếng cả đời. Người cổ đại luôn coi danh dự giống như sinh mệnh vậy.
Trầm Tố Nhi cũng không thèm dài hơi đi quản mồm miệng của kẻ khác, muốn nói gì thì cứ việc nói, dù sao, nàng không hề muốn quay trở lại Hoàng cung, duy nhất có chút không yên lòng chính là sự kiện “bỏ trốn” này lớn đến mức nào, nếu bị bắt lại có thể làm liên lụy đến những người vô tội khác hay không?
“Ặc…” Nàng yếu ớt hít một hơi, “Nếu bị bắt, sẽ thế nào?”
“Lăng trì xử tử.”
“!!!” Nàng sợ hãi tình huống càng ngày càng nghiêm trọng hơn! Vội vã nói “Vậy thì quên đi, không cần ngươi trốn cùng, ta sẽ tìm người khác.”
“Tìm người khác?” Sợ nàng rồi đấy…
“Đúng, tìm con đường nào không phải tử lộ.” Vẫn chưa phát hiện có chỗ nào không thích hợp.
“???” Đột nhiên, Tiêu Trọng Chi có một loại ý tưởng muốn dập tắt sự kích động của nàng, có ý gì đây? Tìm con đường không phải tử lộ? Ý của nàng là hắn sợ chết? Bình tĩnh bình tĩnh, là phép khích tướng, nhất định là thế! Đừng để trúng kế! Sẽ liên lụy quá lớn.
Phút chốc, Trầm Tố Nhi đứng lên, Tiêu Trọng Chi không thể hỗ trợ nàng thì nàng cũng không nên phí phạm thời gian nữa, phải tìm cách khác thôi, “Tiêu Tướng quân, ta đi trước. Nơi này cũng không thể trốn lâu, ta phải nắm chặt thời gian ra khỏi thành, trốn mất dạng đây!”
“Đã muộn.” Thản nhiên nói ra một sự thực.
“Đã muộn? Là sao?”
“Hầu như toàn thành đã bị phong tỏa rồi, đặc biệt là các con đường trọng yếu để ra khỏi thành, lúc soát nghiêm ngặt chưa từng có.” Không thể không nói, so với việc bắt đạo tặc còn rầm rộ hơn. Quan phủ thông báo là tróc nã đạo tặc, thế mà ngay cả hình ảnh của đạo tặc cũng không thấy, ảnh không phát ra thì bắt đạo tặc cái quái gì? Quá có nhiều chỗ sơ hở rồi.
Cái con người vừa mới hùng hổ đứng lên không khỏi rùng mình, vô lực ngồi xuống, chậm rãi ngã ngồi xuống ghế. “Hóa ra chạy trốn cũng mệt như thế à!”
Tiêu Trọng Chi gật bừa, nghĩ đến việc nàng chạy trốn không có mục đích, lại không chuẩn bị đầy đủ cái gì, không mệt mới lạ. Có ý trêu chọc cất tiếng hỏi “Lẽ nào ngươi cho rằng trốn chạy chỉ như là một chuyến đi chơi vui vẻ?”
“Đi chơi? Vui vẻ đến khắc khoải, hồi cung thì không cam lòng, còn chạy trốn thì không thoát, tiến thoái lưỡng nan…Không quay về! Tuyệt đối không thể quay về. Vương bát đản Mộ Dung Cảnh lại có thể hạ một cái mệnh lệnh biến thái như vậy, trở lại làm quái gì?” Chỉ biết làm tổn thương Sơ Tuyết thôi. Nếu hắn biết được, khẳng định sẽ rất buồn. Nhớ tới cái mệnh lệnh khoét mắt ấy, trong ngực như có một trận hàn khí khiến người ta muốn phun ra đến chết…
“Mệnh lệnh biến thái?” Tiêu Trọng Chi càng ngày càng hiếu kỳ.
Thấy Trầm Tố Nhi không muốn nhiều lời, cũng thức thời không hỏi nhiều.
Nhỏ giọng đưa ra một ý kiến, “Bây giờ phải tránh đi một thời gian, chờ tình hình lắng xuống, lại kiếm cơ hội ra khỏi thành.” Nếu đã ra được khỏi Hoàng thành, trời đất bao la, Mộ Dung Cảnh muốn tìm một người cũng không dễ chút nào.
“Hiện tại thật sự ra không được?” Không cam lòng, trốn ra được khỏi cung nhưng không chạy nổi ra khỏi thành.
“Khó! Tình thê lúc này thì không thể được.” Nói khó là vẫn còn nói giảm nói tránh đó.
Trầm Tố Nhi ngẫm lại cũng cảm thấy đúng.
Đột nhiên, nàng nghĩ tới một vấn đề. Muốn tránh nơi đầu sóng ngọn gió, phải đi đâu đây? Nhà trọ trong kinh thành không thể tới, chỉ sợ ngay cả kỹ viện cũng bị người giám thị. Một mình nàng thì muốn trốn đi đâu?
Bỗng…
Ánh mắt đầy tính toán quét về phía Tiêu Trọng Chi “Tiêu tướng quân à…”
“Gọi ta Trọng Chi.”
“Được rồi, Trọng Chi đại ca, cái kia… giúp người thì phải giúp đến cùng, tống phật cũng phải đưa đến Tây phương. Thuận tiện sắp xếp cho ta một nơi để trốn nhé.” Sản nghiệp của Tiêu gia cực lớn, Trầm Tố Nhi sớm đã nghe qua, Mộ Dung Cảnh chỉ tước đi chức quan của bọn họ, cũng không có xét nhà. Nhờ Tiêu Trọng Chi tìm một nơi kín đáo để trốn, hẳn cũng không khó.
Con ngươi của Tiêu Trọng Chi chợt lóe, thản nhiên nói “Ta biết một nơi an toàn nhất.”
“Nơi nào?”
“Phòng ngủ của ta.”
“…” Nhướng mày.
Tiêu Trọng Chi nhìn bộ dáng nhướng mày trông rất tức cười của nàng, bỗng nhiên muốn cười, từ tốn giải thích “Thế nào? Không vừa ý?”
“Camtâm tinh nguyện! Vấn đề là người có nguyện ý không? Nếu đi cùng ngươi, chẳng phải sẽ bị gán tội trốn nhà theo trai sao. Giấu ta trong phòng ngủ, chẳng phải sẽ tự định cho mình tội thông dâm à? Tội thông dâm nghiêm trọng hay tội bỏ trốn nghiêm trọng?” Trầm Tố Nhi nhìn hắn, nụ cười kia không thể giấu được sự ái muội, cũng không cần tránh nghi ngờ, tránh ngờ vực cái quái gì hết, cây ngay không sợ chết đứng, muốn đi câu dẫn nam nhân thì sao? Nàng cũng chẳng thấy có lỗi với ai hết!
Cả một bụng tức giận, cuối cùng chốt lại bằng một câu mắng: Vương bát đản Mộ Dung Cảnh! Hừ!
Mấy câu do nàng nói ra, sao lại có thể dửng dưng vậy.
Nói sao mà tự nhiên thế, giống như không thèm đếm xỉa đến, giống như đang nói đến chuyện của người khác vậy.
Tiêu Trọng Chi đang suy nghĩ cái gì ai mà biết được? Cầm lấy chén trà, khẽ lắc lắc, không uống nhưng cũng không đặt xuống, thản nhiên nói “Không đùa với ngươi đâu, kỳ thật trong phòng ngủ của ta có một căn mật thất nhỏ. Ngươi ở tạm nơi đó vài ngày, hẳn là sẽ không có ai phát hiện đâu.”
“Sặc! Nguyên lai không phải đều là thông dâm à!” Ngữ khí cực kỳ thất vọng…
Tay Tiêu Trọng Chi run lên…Nước trà đổ ra không ít…Xem đấy, vị tướng quân nào đó lúc trên chiếc trường giết giặc tay không run, mắt không chớp, vậy mà hôm nay cư nhiên vì một câu nói mà phá vỡ nguyên tắc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.