Chương 13
Giáp Đồng
07/04/2014
Nàng chậm rãi đi tới, lơ đãng ngắm nhìn nơi có hoa nhỏ nở đầy màu hồng phía sau tường rào. Nơi này rõ ràng là kiểu kiến trúc Giang Nam, chỗ có phiến cửa sau, nhưng là… Nàng khóe mắt liếc phía sau nhìn hai nha hoàn một cái. Nàng chợt nghĩ ra biện pháp li khai các nàng.
Nàng đi tới đình đài ngồi xuống, “Ta đột nhiên có chút khát.”
Ngay sau đó một gã nha hoàn lui ra, nàng nhìn lại một nha hoàn khác đang coi chừng. “Ta cũng có chút đói bụng, mới vừa rồi không ăn đồ ăn sáng.”
Nhìn nha hoàn đầu tiên là cách tương đối xa chỗ Chu Hạo Hi ở. Tựa hồ cho là nàng không có đủ thời gian có thể xông vào cấm khu, lúc này mới khom người cũng hướng phòng bếp mà đi tới.
Nhìn các nàng biến mất ở sau tầm mắt, Tô Yên Nhi không có nửa điểm chần chờ, kéo làn váy bước nhanh vào mật đạo phía sau tường hoa kia mà chạy. Vừa quay đầu lại nhìn quanh đã thấy hai nha hoàn kia từ một đầu khác tiểu cầu hình vòm vỗi vã đuổi theo.
Nàng thở hổn hển mà chạy về phía trước, cũng không dám nữa đường quay đầu lại. Liều mạng chạy đến chỗ phía sau tường hoa, quả nhiên phát hiện một cánh cửa. Nàng khẩn trương kéo cửa ra, vừa đẩy cửa vừa quay đầu lại nhìn. Lại thấy hai nha hoàn kia chẳng những là đứng yên bất động mà vừa cười vừa nhìn nàng.
Nàng biểu tình không rõ, bất quá vẫn quay đầu chạy ra ngoài cửa. Không nghĩ tới nghênh đón nàng lại là đôi cánh tay nam nhân?
Hơn nữa tiếp được nàng không ngờ lại là hắn.
“Thì ra là tiểu mỹ nhân thật là thú vị.” Chu Hạo Hi mỉm cười nhìn nàng nằm trong vòm ngực mình.
Nàng đầu tiên là sửng sốt, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn mới đỏ dần lên, ảo não giận dữ nói. “Mau buông!”
“Ngươi mở quá chậm.”
Ý tứ hắn là đã đợi nàng một lúc lâu? Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn. Là như thế sao? Cho nên hai nha hoàn kia sớm biết hắn sẽ chờ ở ngoài cửa, mới không có đuổi theo nữa?
“Ngươi có biết tại sao mình có thể rời phòng?”
“Ngươi, ngươi có thể nào dễ dàng như thế hiểu rõ suy nghĩ của ta?! Biết ta sẽ trốn, biết ta sẽ chú ý tới phía sau mặt tường hoa này?” Nàng không hiểu.
“Bởi vì ngươi rất đơn thuần, hơn nữa ta chỉ cho các nàng đem ngươi tới xem duy nhất chỗ này.
Cho nên, nàng căn bản là bị tính kế, cái này tiểu nhân gian trá!
“Buông!”
Nàng tức giận giãy dụa nhưng vô cùng hiểu rõ. Bị hắn ôm trong vòng tay, ngửi thấy mùi nam nhân này, tâm lại dao động. Nàng sao lại cảm thấy không hề chán ghét vòng ôm ấm áp này…
“Chớ lộn xộn, ngươi tựa hồ không có phát giác ta và ngươi là đứng ở trên một chiếc thuyền nhỏ. Nếu như ngươi nghĩ tại cùng sánh đôi uyên ương với ai khác, ta là sẽ để ý!”
Này là chiếc thuyền không thể có người khác tự ý vào.
Trải qua lời hắn vừa nói này, tầm mắt của nàng mới từ trên mặt của hắn chuyển xuống dưới chân. Nàng không khỏi thở ra ngụm khí lạnh. Không sai, thân thuyền này còn lung la lung lay, nhưng làm sao ở trong lòng ngực của hắn lại cảm giác an ổn, mà…!
Nàng quay đầu lại nhìn phiến cửa nhỏ kia lại nhìn hắn. Cuối cùng ngắm hướng trước sau, có bốn pho tượng sư tử bằng đá hình vòm, nó là nối liên tiếp tới bờ bên kia. Nơi đó có chiếc cầu nhỏ, nước chảy, đình đài lầu các cùng bên này lâm viên Giang Nam tương đối đối xứng, xem ra căn bản là nhất thể.
Nàng không hiểu hỏi. “Tại sao có thể như vậy?”
Nàng đi tới đình đài ngồi xuống, “Ta đột nhiên có chút khát.”
Ngay sau đó một gã nha hoàn lui ra, nàng nhìn lại một nha hoàn khác đang coi chừng. “Ta cũng có chút đói bụng, mới vừa rồi không ăn đồ ăn sáng.”
Nhìn nha hoàn đầu tiên là cách tương đối xa chỗ Chu Hạo Hi ở. Tựa hồ cho là nàng không có đủ thời gian có thể xông vào cấm khu, lúc này mới khom người cũng hướng phòng bếp mà đi tới.
Nhìn các nàng biến mất ở sau tầm mắt, Tô Yên Nhi không có nửa điểm chần chờ, kéo làn váy bước nhanh vào mật đạo phía sau tường hoa kia mà chạy. Vừa quay đầu lại nhìn quanh đã thấy hai nha hoàn kia từ một đầu khác tiểu cầu hình vòm vỗi vã đuổi theo.
Nàng thở hổn hển mà chạy về phía trước, cũng không dám nữa đường quay đầu lại. Liều mạng chạy đến chỗ phía sau tường hoa, quả nhiên phát hiện một cánh cửa. Nàng khẩn trương kéo cửa ra, vừa đẩy cửa vừa quay đầu lại nhìn. Lại thấy hai nha hoàn kia chẳng những là đứng yên bất động mà vừa cười vừa nhìn nàng.
Nàng biểu tình không rõ, bất quá vẫn quay đầu chạy ra ngoài cửa. Không nghĩ tới nghênh đón nàng lại là đôi cánh tay nam nhân?
Hơn nữa tiếp được nàng không ngờ lại là hắn.
“Thì ra là tiểu mỹ nhân thật là thú vị.” Chu Hạo Hi mỉm cười nhìn nàng nằm trong vòm ngực mình.
Nàng đầu tiên là sửng sốt, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn mới đỏ dần lên, ảo não giận dữ nói. “Mau buông!”
“Ngươi mở quá chậm.”
Ý tứ hắn là đã đợi nàng một lúc lâu? Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn. Là như thế sao? Cho nên hai nha hoàn kia sớm biết hắn sẽ chờ ở ngoài cửa, mới không có đuổi theo nữa?
“Ngươi có biết tại sao mình có thể rời phòng?”
“Ngươi, ngươi có thể nào dễ dàng như thế hiểu rõ suy nghĩ của ta?! Biết ta sẽ trốn, biết ta sẽ chú ý tới phía sau mặt tường hoa này?” Nàng không hiểu.
“Bởi vì ngươi rất đơn thuần, hơn nữa ta chỉ cho các nàng đem ngươi tới xem duy nhất chỗ này.
Cho nên, nàng căn bản là bị tính kế, cái này tiểu nhân gian trá!
“Buông!”
Nàng tức giận giãy dụa nhưng vô cùng hiểu rõ. Bị hắn ôm trong vòng tay, ngửi thấy mùi nam nhân này, tâm lại dao động. Nàng sao lại cảm thấy không hề chán ghét vòng ôm ấm áp này…
“Chớ lộn xộn, ngươi tựa hồ không có phát giác ta và ngươi là đứng ở trên một chiếc thuyền nhỏ. Nếu như ngươi nghĩ tại cùng sánh đôi uyên ương với ai khác, ta là sẽ để ý!”
Này là chiếc thuyền không thể có người khác tự ý vào.
Trải qua lời hắn vừa nói này, tầm mắt của nàng mới từ trên mặt của hắn chuyển xuống dưới chân. Nàng không khỏi thở ra ngụm khí lạnh. Không sai, thân thuyền này còn lung la lung lay, nhưng làm sao ở trong lòng ngực của hắn lại cảm giác an ổn, mà…!
Nàng quay đầu lại nhìn phiến cửa nhỏ kia lại nhìn hắn. Cuối cùng ngắm hướng trước sau, có bốn pho tượng sư tử bằng đá hình vòm, nó là nối liên tiếp tới bờ bên kia. Nơi đó có chiếc cầu nhỏ, nước chảy, đình đài lầu các cùng bên này lâm viên Giang Nam tương đối đối xứng, xem ra căn bản là nhất thể.
Nàng không hiểu hỏi. “Tại sao có thể như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.