Chương 57
Giáp Đồng
07/04/2014
Qua một lúc lâu, Chu Hạo Hi mới đi ra ,đã thấy mọi người ân cần hỏi thăm, hắn sâu kín mở miệng.
“Ta có thể đã nói với nàng quá nhiều chuyện, nàng nói đầu của nàng có chút đau, cho nên ta liền để cho nàng ngủ.”
Đường Thiệu Tổ nhìn hắn, “Xin lỗi, mới vừa ngăn trở ngươi, nhưng nàng tỉnh lại phản ứng đúng là cùng lão vương gia rất bất đồng, nàng rất an tĩnh….!”
“Nhưng người nào chắc chắn được nàng lúc nào cũng sẽ trầm tĩnh như lần này?” Hoàng Thái Hậu nói ra nỗi bất an trong lòng, “Không được! Hoàng Thượng, ngươi không thể có Hoàng Hậu như vậy, quá nguy hiểm, vạn nhất ngày nào đó nàng cùng đứa con kia giống nhau… Ai gia càng nghĩ càng sợ, Hoàng Thượng nên đem nàng đưa đi khỏi Càn Thanh cung, tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với nàng ấy.”
“Tổ nãi nãi ta muốn chiếu cố nàng, cũng muốn nàng một lần nữa mà yêu ta!” Hắn ánh mắt kiên định nói, khó nén tiếng thở dài bi thương nói, “Nếu như nàng vẫn không nhớ nổi ta là ai.”
“Hoàng Thượng!” Tạ Vũ Nhân thấy được tấm thâm tình của họ rất muốn giúp nói vài câu nhưng lại ngại Hoàng Thái Hậu vẫn đang ở chỗ này, có mấy lời thật sự không thể nói ra.
Chu Bối Nhi thông tuệ nhanh nhẹn nói. “Tổ nãi nãi ngươi cả ngày này cũng đủ mệt rồi, ta cùng ngươi hồi cung nghỉ ngơi, chuyện của hoàng huynh, hắn tự mình sẽ xử lý tốt.”
“Được rồi!”
Chu Bối Nhi đỡ Hoàng Thái Hậu rời đi, Tạ Vũ Nhân lúc này mới êm tai nói tới, “Ta cũng là môn hạ nửa năm của bắt nương tử, ta biết sư phụ có chọn mua một chút kỳ hoa dị thảo, thậm chí có thói quen sưu tầm dược vật hiếm thấy, có lẽ Cổ Chi sư tỷ sẽ biết đây là thuốc gì cũng nên.”
“Ta hiểu, ta lập tức sai người mang nàng tiến cung.” Chu Hạo Hi đột nhiên nghĩ đến, “Còn có một người khác, cũng có thể biết.”
“La người bên cạnh Vương gia trước kia!” Đường Thiệu Tổ lập tức đoán được.
“Không sai, hắn là nghĩa tử của hoàng thúc, mặc dù nghe nói đã bị đuổi ra vương phủ, nhưng hắn từng là tay phải của hoàng thúc, hẳn là cũng sẽ biết một số chuyện.” Chu Hạo Hi suy nghĩ, “Ta sẽ phái người đi tìm hắn, hiện tại hắn cùng Cổ Chi chính là hy vọng của ta.”
“Ngươi cũng đã mệt mỏi, Yên Nhi cuối cùng đã tỉnh lại, ngươi nghỉ ngơi thật tốt một chút đi!” Đường Thiệu Tổ vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Hắn cảm tạ nhìn mọi người, sau khi bọn họ khi rời đi, hắn mới trở lại trong phòng, nằm ở bên người Tô Yên Nhi, nhưng chậm chạp không có ý định đi ngủ.
Những ngày kế tiếp, Tô Yên Nhi bệnh tình vẫn không có khởi sắc, may mắn chính là nàng vẫn không ầm ĩ không náo. Nàng chẳng qua là có rơi lệ, có ngẩn người, đối với Chu Hạo Hi cũng có chút nào đó lệ thuộc vào, không nhìn thấy hắn lại lộ ra vẻ có chút bất an.
Nhưng điều Chu Hạo Hi thất vọng chính là, Cổ Chi trước mắt chẳng biết đi đâu, nàng không có ở Khuynh Hi viên, cũng không nói rõ cho Lâm bà bà chỗ nàng đi. Vì vậy hắn chỉ có thể phái người ở khắp nơi thăm dò hành tung của nàng, dĩ nhiên các ngự y cũng vẫn thử mọi cách có thể trị lành bệnh cho Tô Yên Nhi, chẳng qua là vẫn không thấy tiến triển như cũ.
Mà lão vương gia kia vẫn là ngày ngày đại náo, động một chút là rống người, động thủ đánh người, tâm tình tương đối kích động. Bất đắc dĩ người trong vương phủ chỉ có thể ngày ngày trói hắn, cho nên cũng không thể từ trong miệng hắn hỏi ra cái gì.
Cuộc sống ngày từng ngày trôi qua, Chu Hạo Hi ngày ngày vào triều sớm, thời gian còn lại đều ở bên Tô Yên Nhi, kể rõ chuyện tình yêu lúc xưa của bọn họ…
Nghe được càng nhiều, nàng xem thấy ánh mắt của hắn càng lộ vẻ sầu não.
“Tại sao ta lại quên mất ngươi? Hạo Hi.” Nàng rưng rưng đôi mắt đẹp nhìn hắn.
“Sẽ có một ngày ngươi nhớ ra ngươi là nữ nhân mà ta yêu nhất.”
(mong cho Yên Nhi nhanh nhanh nhớ lại anh Hi, k thì tội anh Hi lắm huhu)
“Ta có thể đã nói với nàng quá nhiều chuyện, nàng nói đầu của nàng có chút đau, cho nên ta liền để cho nàng ngủ.”
Đường Thiệu Tổ nhìn hắn, “Xin lỗi, mới vừa ngăn trở ngươi, nhưng nàng tỉnh lại phản ứng đúng là cùng lão vương gia rất bất đồng, nàng rất an tĩnh….!”
“Nhưng người nào chắc chắn được nàng lúc nào cũng sẽ trầm tĩnh như lần này?” Hoàng Thái Hậu nói ra nỗi bất an trong lòng, “Không được! Hoàng Thượng, ngươi không thể có Hoàng Hậu như vậy, quá nguy hiểm, vạn nhất ngày nào đó nàng cùng đứa con kia giống nhau… Ai gia càng nghĩ càng sợ, Hoàng Thượng nên đem nàng đưa đi khỏi Càn Thanh cung, tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với nàng ấy.”
“Tổ nãi nãi ta muốn chiếu cố nàng, cũng muốn nàng một lần nữa mà yêu ta!” Hắn ánh mắt kiên định nói, khó nén tiếng thở dài bi thương nói, “Nếu như nàng vẫn không nhớ nổi ta là ai.”
“Hoàng Thượng!” Tạ Vũ Nhân thấy được tấm thâm tình của họ rất muốn giúp nói vài câu nhưng lại ngại Hoàng Thái Hậu vẫn đang ở chỗ này, có mấy lời thật sự không thể nói ra.
Chu Bối Nhi thông tuệ nhanh nhẹn nói. “Tổ nãi nãi ngươi cả ngày này cũng đủ mệt rồi, ta cùng ngươi hồi cung nghỉ ngơi, chuyện của hoàng huynh, hắn tự mình sẽ xử lý tốt.”
“Được rồi!”
Chu Bối Nhi đỡ Hoàng Thái Hậu rời đi, Tạ Vũ Nhân lúc này mới êm tai nói tới, “Ta cũng là môn hạ nửa năm của bắt nương tử, ta biết sư phụ có chọn mua một chút kỳ hoa dị thảo, thậm chí có thói quen sưu tầm dược vật hiếm thấy, có lẽ Cổ Chi sư tỷ sẽ biết đây là thuốc gì cũng nên.”
“Ta hiểu, ta lập tức sai người mang nàng tiến cung.” Chu Hạo Hi đột nhiên nghĩ đến, “Còn có một người khác, cũng có thể biết.”
“La người bên cạnh Vương gia trước kia!” Đường Thiệu Tổ lập tức đoán được.
“Không sai, hắn là nghĩa tử của hoàng thúc, mặc dù nghe nói đã bị đuổi ra vương phủ, nhưng hắn từng là tay phải của hoàng thúc, hẳn là cũng sẽ biết một số chuyện.” Chu Hạo Hi suy nghĩ, “Ta sẽ phái người đi tìm hắn, hiện tại hắn cùng Cổ Chi chính là hy vọng của ta.”
“Ngươi cũng đã mệt mỏi, Yên Nhi cuối cùng đã tỉnh lại, ngươi nghỉ ngơi thật tốt một chút đi!” Đường Thiệu Tổ vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Hắn cảm tạ nhìn mọi người, sau khi bọn họ khi rời đi, hắn mới trở lại trong phòng, nằm ở bên người Tô Yên Nhi, nhưng chậm chạp không có ý định đi ngủ.
Những ngày kế tiếp, Tô Yên Nhi bệnh tình vẫn không có khởi sắc, may mắn chính là nàng vẫn không ầm ĩ không náo. Nàng chẳng qua là có rơi lệ, có ngẩn người, đối với Chu Hạo Hi cũng có chút nào đó lệ thuộc vào, không nhìn thấy hắn lại lộ ra vẻ có chút bất an.
Nhưng điều Chu Hạo Hi thất vọng chính là, Cổ Chi trước mắt chẳng biết đi đâu, nàng không có ở Khuynh Hi viên, cũng không nói rõ cho Lâm bà bà chỗ nàng đi. Vì vậy hắn chỉ có thể phái người ở khắp nơi thăm dò hành tung của nàng, dĩ nhiên các ngự y cũng vẫn thử mọi cách có thể trị lành bệnh cho Tô Yên Nhi, chẳng qua là vẫn không thấy tiến triển như cũ.
Mà lão vương gia kia vẫn là ngày ngày đại náo, động một chút là rống người, động thủ đánh người, tâm tình tương đối kích động. Bất đắc dĩ người trong vương phủ chỉ có thể ngày ngày trói hắn, cho nên cũng không thể từ trong miệng hắn hỏi ra cái gì.
Cuộc sống ngày từng ngày trôi qua, Chu Hạo Hi ngày ngày vào triều sớm, thời gian còn lại đều ở bên Tô Yên Nhi, kể rõ chuyện tình yêu lúc xưa của bọn họ…
Nghe được càng nhiều, nàng xem thấy ánh mắt của hắn càng lộ vẻ sầu não.
“Tại sao ta lại quên mất ngươi? Hạo Hi.” Nàng rưng rưng đôi mắt đẹp nhìn hắn.
“Sẽ có một ngày ngươi nhớ ra ngươi là nữ nhân mà ta yêu nhất.”
(mong cho Yên Nhi nhanh nhanh nhớ lại anh Hi, k thì tội anh Hi lắm huhu)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.