Chương 40
Thư Thư
08/10/2020
Nàng càng nói như vậy, Tiêu Trần Mạch càng không nhịn được, vì thế
hắn kề sát vào một chút, nhẹ nhàng chậm rãi mút vành tai nàng, vừa mút
vừa nhân lúc nàng run rẩy mượn cơ hội dụ dỗ: “Nói thế nào~~~”
“Ưm~ Đừng mút~ A~ Ta nói~”
Tạ Thanh Anh bị hắn liếm mút đến nỗi cả người không còn sức lực, đành thả lỏng, để hắn tùy ý ôm mình.
“Ta mơ thấy chàng ấn ta lên giường, không ngừng đâm vào tiểu huyệt của ta. Còn mơ thấy chàng ôm ta ngồi trên long ỷ, cùng ta hôn môi, có rất nhiều đại thần đều nhìn chúng ta, nước của ta vẫn chảy, chảy mãi không ngừng, làm ướt giày của các đại thần…”
Tưởng tượng đến cảnh tượng đó qua giọng nói của nàng, bụng dưới Tiêu Trần Mạch càng nóng đến lợi hại hơn.
Hắn đang định lột quần áo của nàng, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa.
“Hoàng thượng.” Là âm thanh của Lan Hinh.
Vì thế Tiêu Trần Mạch tạm thời buông nàng ra, đứng dậy xuống giường mở cửa, tiếp nhận nước mật ong, hắn nói với Lan Hinh: “Nước vẫn còn ấm, mặt khác nói với Tạ đại nhân và phu nhân một tiếng, đêm đã khuya, tối nay trẫm không trở về cung.”
Lan Hinh nghe vậy, hiểu rõ là ban đêm hắn muốn ở lại Thanh Uyển, lập tức vội gật đầu, thức thời cáo lui.
Làm nha hoàn, nàng làm việc cũng lanh lợi.
Chuẩn bị nước mật ong, đầy một bình.
Tạ Thanh Anh rót ra một ly, đến gần giường đỡ đầu Tạ Thanh Anh, nói: “Há miệng.”
“Ưm~” Tạ Thanh Anh mím chặt môi, mắt say lờ đờ mông lung, phảng phất giống như không nghe thấy.
“Ai….”
Tiêu Trần Mạch thở dài một hơi, cũng không trông cậy vào nàng, trực tiếp uống một ngụm to, lại đút cho nàng.
Nước nóng vừa vặn, uống vừa ngọt, Tạ Thanh Anh nuốt xuống một ngụm, lại duỗi lưỡi liếm liếm môi, nỉ non nói: “Còn muốn nữa….”
Động tác càng vô thức càng mê người.
Trong đầu Tiêu Trần Mạch “Đùng” một cái nổ tung, đau khổ nhẫn nhịn cả đêm cuối cùng không thể nhịn được nữa, hắn trực tiếp xoay người áp lên người nàng, nói bằng giọng khàn khàn: “Ngoan ngoãn nghe lời, trẫm lập tức cho nàng.”
Dứt lời, hắn nhanh chóng lột quần áo của nàng.
Bởi vì hôm nay là ngày vui, Tạ Thanh Anh cố ý mặc một chiếc áo màu hồng nhạt, bên trong là một bộ trung y màu trắng tuyết, bên dưới là váy màu hoa hạnh, bởi vì màu da trắng nõn, khí chất minh diễm, ba màu sắc phối lại cùng nhau không chỉ không cảm thấy hỗn độn, ngược lại còn tôn lên hơi thở tươi mát.
Tạ Thanh Anh cởi áo trên của nàng ra, giữ lại một lớp áo yếm, mạnh mẽ vuốt ve cách một tầng áo mỏng manh.
Hắn vừa sờ vừa khẽ nói: “Mới vừa rồi nàng còn chưa nói xong, trong mộng trẫm có sờ nàng như vậy không?”
“Ưm… Có~”
Tiêu Trần Mạch cười khẽ, lại hỏi: “Vậy, ngoài sờ ra thì trẫm còn làm cái gì?”
“A~ còn liếm~”
“Liếm cái gì?”
“Liếm ngực ta~”
Trong nháy mắt, ánh mắt hắn càng sâu hơi.
Như ý nguyện mà cởi yếm nàng ra, một đôi vú tuyết trắng lập tức nhảy ra, giống như hai con thỏ trắng.
Mấy ngày không thấy, không biết có phải là ảo giác hay không, Tạ Thanh Anh cảm thấy bộ ngực của nàng lớn hơn lúc trước một chút.
Vì muốn xác định, hắn vươn tay nắm lấy.
Quả nhiên, lúc trước hắn cầm vừa vặn một bàn tay, bây giờ lại có chút thịt tràn ra khỏi khe hở ngón tay.
Phát hiện này làm Tiêu Trần Mạch rất kích động, hắn cười nói: “Xem ra trẫm xoa bóp rất có hiệu quả, ngực nàng quả nhiên lớn hơn chút.”
“Ưm~”
Lực tay của nam nhân làm Tạ Thanh Anh thật thoải mái. Chẳng qua là nàng không đồng ý với lời nói của hắn.
Tạ Thanh Anh lắc đầu, giải thích: “Không phải, là bởi vì sắp đến nguyệt sự, mấy ngày trước nguyệt sự đều sẽ lớn lên một chút.”
Tiêu Trần Mạch nghe vậy vô cùng thất vọng.
Thì ra không phải công lao của mình.
Dưới sự giận dỗi, hắn nhịn không được cúi đầu cắn mạnh một cái lên đầu ngực nàng.
“Hừ! Tiểu tao phụ* không có lương tâm!”
“Ta mới không phải là tiểu tao phụ!” Tạ Thanh Anh theo bản năng mà phản bác.
*Bé damdang
Cái này Tiêu Trần Mạch đã hiểu.
Hắn bỗng dưng phát hiện, Tạ Thanh Anh uống say càng có ý tứ hơn so với lúc tỉnh.
Ừm, nói như thế nào nhỉ, có chút tính khí trẻ con, lại có chút yêu kiều, tóm lại là không sợ hắn chút nào.
Giống như hắn chi là Tiêu Trần Mạch, chỉ là người trong lòng nàng, không phải là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn.
Phát hiện này làm hắn sung sướng không thôi.
Vì thế, hắn tiếp tục ghé vào gần ngực nàng, vươn đầu lưỡi chốc lát liếm đầu vú bên trái, chốc lại lại mút một cái bầu vú bên phải, như đứa bé chơi đồ chơi.
“A~ Ưm~ A~”
Tạ Thanh Anh bị hắn đụng chạm chợt nặng chợt nhẹ như vậy làm cho ngứa ngáy không thôi, không khỏi ở dưới thân hắn yêu kiều rên rỉ.
Chơi đùa một lúc, Tiêu Trần Mạch đẩy nàng lên trên một tí, cầm lấy một cái gối đầu lót phía sau nàng, mình lại chậm rãi mò xuống, theo ngực nàng, một đường đi qua bụng, bụng nhỏ, thẳng đến nhụy hoa của nàng.
Đẩy cánh hoa ra, tiểu hạch nhô lên của Tạ Thanh Anh đã lộ ra.
Hồng hồng, thấm đẫm nước.
Hầu kết Tiêu Trần Mạch lăn lộn, hắn nhịn không được duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái.
“A~”
Tạ Thanh Anh bị động tác của hắn làm cho hai chân không tự chủ được mà kẹp chặt lại.
Kết quả làm như vậy càng khiến cho mặt Tiêu Trần Mạch càng dính sát vào đóa kiều hoa của nàng hơn nữa.
Hắn duỗi đầu lưỡi, động tác không ngừng, giống như động vật uống nước, liếm từng ngụm từng ngụm.
“A~ a a~ Ưm~ A~”
Tạ Thanh Anh bị kích thích không ngừng vặn vẹo hai chân, mặt vốn ửng hồng lại càng thêm đỏ.
Bởi vì vừa uống rượu xong, giờ phút này nàng vừa nóng vừa ngứa, cả người giống như tắm trong một lớp mật, vừa hồng vừa trắng, cực kì mê người.
“Ưm~ A Mạch~ Hoàng thượng~”
“Làm sao vậy?” Tiêu Trần Mạch ngẩng đầu lên từ giữa hai chân nàng, ôn nhu hỏi.
Bờ môi của hắn sáng lấp lánh, cằm vẫn nhỏ nước, là bị hoa huyệt ướt át của nàng làm ướt.
Hắn còn chưa chạm vào tiểu huyệt của nàng, nàng cũng đã nước chảy thành sông.
“Ta ngứa lắm~” Tạ Thanh Anh mềm mại nói.
“Ngứa ở đâu?”
“Tiểu huyệt….. Tiểu huyệt ngứa~”
Tiêu Trần Mạch cười khẽ, hắn vừa tiếp tục liếm tiểu hạch đã sưng đỏ của nàng, vừa hỏi: “Vậy thì sao?”
“Ưm~” Tạ Thanh Anh sắp khóc, nàng uống say, sớm đã vứt bỏ cảm giác thẹn thùng ra sau đầu, nàng trực tiếp tiếp lời của hắn: “Cho nên muốn chàng dùng gậy thịt lớn đâm đâm, đâm sẽ không ngứa nữa.”
“Đâm như thế nào? Trẫm sợ đâm hỏng nàng, nàng tự ngồi lên trên được không?” Hắn dụ dỗ nói.
“Ưm~ Được.”
Tạ Thanh Anh dứt lời, liền cảm giác được một trận trời đất quay cuồng.
Ngay sau đó, nàng đã thay đổi tư thế với Tiêu Trần Mạch.
Đổi thành hắn nằm, nàng ngồi.
“Thanh nhi,” Tiêu Trần Mạch ngồi dựa vào gối, nhẹ nhàng xoa đầu vú nàng, ôn nhu nói: “Thả gậy thịt ra, nó sẽ chữa ngứa cho nàng.”
Kỳ thật không cần hắn nói, Tạ Thanh Anh đã sớm không nhịn được.
Nàng cúi đầu, nhanh chóng cởi quần lót của Tiêu Trần Mạch.
Rồi sau đó, trong nháy mắt côn thịt xuất hiện, nàng nhịn không được liếm liếm môi.
Tiêu Trần Mạch nhấc eo, thúc giục nói: “Ngoan, ngồi lên đi sẽ không ngứa nữa.”
“Ưm~”
Ánh mắt Tạ Thanh Anh mê man, nàng nghe lời mà vươn tay nhỏ non mềm đỡ lấy vật to lớn của hắn, rồi sau đó, hai chân mở ra, lộ ra huyệt khẩu lầy lội không chịu nổi đối diện với quy đầu, chậm rãi ngồi xuống…
“A!”
Mời vừa đi vào một chút, nàng liền lớn tiếng mà thét chói tai.
“Làm sao vậy?” Tiêu Trần Mạch vội hỏi.
“Lớn quá, không vào được~” Tạ Thanh Anh cắn môi, đáng thương hề hề mà nhìn hắn.
“Ưm~ Đừng mút~ A~ Ta nói~”
Tạ Thanh Anh bị hắn liếm mút đến nỗi cả người không còn sức lực, đành thả lỏng, để hắn tùy ý ôm mình.
“Ta mơ thấy chàng ấn ta lên giường, không ngừng đâm vào tiểu huyệt của ta. Còn mơ thấy chàng ôm ta ngồi trên long ỷ, cùng ta hôn môi, có rất nhiều đại thần đều nhìn chúng ta, nước của ta vẫn chảy, chảy mãi không ngừng, làm ướt giày của các đại thần…”
Tưởng tượng đến cảnh tượng đó qua giọng nói của nàng, bụng dưới Tiêu Trần Mạch càng nóng đến lợi hại hơn.
Hắn đang định lột quần áo của nàng, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa.
“Hoàng thượng.” Là âm thanh của Lan Hinh.
Vì thế Tiêu Trần Mạch tạm thời buông nàng ra, đứng dậy xuống giường mở cửa, tiếp nhận nước mật ong, hắn nói với Lan Hinh: “Nước vẫn còn ấm, mặt khác nói với Tạ đại nhân và phu nhân một tiếng, đêm đã khuya, tối nay trẫm không trở về cung.”
Lan Hinh nghe vậy, hiểu rõ là ban đêm hắn muốn ở lại Thanh Uyển, lập tức vội gật đầu, thức thời cáo lui.
Làm nha hoàn, nàng làm việc cũng lanh lợi.
Chuẩn bị nước mật ong, đầy một bình.
Tạ Thanh Anh rót ra một ly, đến gần giường đỡ đầu Tạ Thanh Anh, nói: “Há miệng.”
“Ưm~” Tạ Thanh Anh mím chặt môi, mắt say lờ đờ mông lung, phảng phất giống như không nghe thấy.
“Ai….”
Tiêu Trần Mạch thở dài một hơi, cũng không trông cậy vào nàng, trực tiếp uống một ngụm to, lại đút cho nàng.
Nước nóng vừa vặn, uống vừa ngọt, Tạ Thanh Anh nuốt xuống một ngụm, lại duỗi lưỡi liếm liếm môi, nỉ non nói: “Còn muốn nữa….”
Động tác càng vô thức càng mê người.
Trong đầu Tiêu Trần Mạch “Đùng” một cái nổ tung, đau khổ nhẫn nhịn cả đêm cuối cùng không thể nhịn được nữa, hắn trực tiếp xoay người áp lên người nàng, nói bằng giọng khàn khàn: “Ngoan ngoãn nghe lời, trẫm lập tức cho nàng.”
Dứt lời, hắn nhanh chóng lột quần áo của nàng.
Bởi vì hôm nay là ngày vui, Tạ Thanh Anh cố ý mặc một chiếc áo màu hồng nhạt, bên trong là một bộ trung y màu trắng tuyết, bên dưới là váy màu hoa hạnh, bởi vì màu da trắng nõn, khí chất minh diễm, ba màu sắc phối lại cùng nhau không chỉ không cảm thấy hỗn độn, ngược lại còn tôn lên hơi thở tươi mát.
Tạ Thanh Anh cởi áo trên của nàng ra, giữ lại một lớp áo yếm, mạnh mẽ vuốt ve cách một tầng áo mỏng manh.
Hắn vừa sờ vừa khẽ nói: “Mới vừa rồi nàng còn chưa nói xong, trong mộng trẫm có sờ nàng như vậy không?”
“Ưm… Có~”
Tiêu Trần Mạch cười khẽ, lại hỏi: “Vậy, ngoài sờ ra thì trẫm còn làm cái gì?”
“A~ còn liếm~”
“Liếm cái gì?”
“Liếm ngực ta~”
Trong nháy mắt, ánh mắt hắn càng sâu hơi.
Như ý nguyện mà cởi yếm nàng ra, một đôi vú tuyết trắng lập tức nhảy ra, giống như hai con thỏ trắng.
Mấy ngày không thấy, không biết có phải là ảo giác hay không, Tạ Thanh Anh cảm thấy bộ ngực của nàng lớn hơn lúc trước một chút.
Vì muốn xác định, hắn vươn tay nắm lấy.
Quả nhiên, lúc trước hắn cầm vừa vặn một bàn tay, bây giờ lại có chút thịt tràn ra khỏi khe hở ngón tay.
Phát hiện này làm Tiêu Trần Mạch rất kích động, hắn cười nói: “Xem ra trẫm xoa bóp rất có hiệu quả, ngực nàng quả nhiên lớn hơn chút.”
“Ưm~”
Lực tay của nam nhân làm Tạ Thanh Anh thật thoải mái. Chẳng qua là nàng không đồng ý với lời nói của hắn.
Tạ Thanh Anh lắc đầu, giải thích: “Không phải, là bởi vì sắp đến nguyệt sự, mấy ngày trước nguyệt sự đều sẽ lớn lên một chút.”
Tiêu Trần Mạch nghe vậy vô cùng thất vọng.
Thì ra không phải công lao của mình.
Dưới sự giận dỗi, hắn nhịn không được cúi đầu cắn mạnh một cái lên đầu ngực nàng.
“Hừ! Tiểu tao phụ* không có lương tâm!”
“Ta mới không phải là tiểu tao phụ!” Tạ Thanh Anh theo bản năng mà phản bác.
*Bé damdang
Cái này Tiêu Trần Mạch đã hiểu.
Hắn bỗng dưng phát hiện, Tạ Thanh Anh uống say càng có ý tứ hơn so với lúc tỉnh.
Ừm, nói như thế nào nhỉ, có chút tính khí trẻ con, lại có chút yêu kiều, tóm lại là không sợ hắn chút nào.
Giống như hắn chi là Tiêu Trần Mạch, chỉ là người trong lòng nàng, không phải là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn.
Phát hiện này làm hắn sung sướng không thôi.
Vì thế, hắn tiếp tục ghé vào gần ngực nàng, vươn đầu lưỡi chốc lát liếm đầu vú bên trái, chốc lại lại mút một cái bầu vú bên phải, như đứa bé chơi đồ chơi.
“A~ Ưm~ A~”
Tạ Thanh Anh bị hắn đụng chạm chợt nặng chợt nhẹ như vậy làm cho ngứa ngáy không thôi, không khỏi ở dưới thân hắn yêu kiều rên rỉ.
Chơi đùa một lúc, Tiêu Trần Mạch đẩy nàng lên trên một tí, cầm lấy một cái gối đầu lót phía sau nàng, mình lại chậm rãi mò xuống, theo ngực nàng, một đường đi qua bụng, bụng nhỏ, thẳng đến nhụy hoa của nàng.
Đẩy cánh hoa ra, tiểu hạch nhô lên của Tạ Thanh Anh đã lộ ra.
Hồng hồng, thấm đẫm nước.
Hầu kết Tiêu Trần Mạch lăn lộn, hắn nhịn không được duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái.
“A~”
Tạ Thanh Anh bị động tác của hắn làm cho hai chân không tự chủ được mà kẹp chặt lại.
Kết quả làm như vậy càng khiến cho mặt Tiêu Trần Mạch càng dính sát vào đóa kiều hoa của nàng hơn nữa.
Hắn duỗi đầu lưỡi, động tác không ngừng, giống như động vật uống nước, liếm từng ngụm từng ngụm.
“A~ a a~ Ưm~ A~”
Tạ Thanh Anh bị kích thích không ngừng vặn vẹo hai chân, mặt vốn ửng hồng lại càng thêm đỏ.
Bởi vì vừa uống rượu xong, giờ phút này nàng vừa nóng vừa ngứa, cả người giống như tắm trong một lớp mật, vừa hồng vừa trắng, cực kì mê người.
“Ưm~ A Mạch~ Hoàng thượng~”
“Làm sao vậy?” Tiêu Trần Mạch ngẩng đầu lên từ giữa hai chân nàng, ôn nhu hỏi.
Bờ môi của hắn sáng lấp lánh, cằm vẫn nhỏ nước, là bị hoa huyệt ướt át của nàng làm ướt.
Hắn còn chưa chạm vào tiểu huyệt của nàng, nàng cũng đã nước chảy thành sông.
“Ta ngứa lắm~” Tạ Thanh Anh mềm mại nói.
“Ngứa ở đâu?”
“Tiểu huyệt….. Tiểu huyệt ngứa~”
Tiêu Trần Mạch cười khẽ, hắn vừa tiếp tục liếm tiểu hạch đã sưng đỏ của nàng, vừa hỏi: “Vậy thì sao?”
“Ưm~” Tạ Thanh Anh sắp khóc, nàng uống say, sớm đã vứt bỏ cảm giác thẹn thùng ra sau đầu, nàng trực tiếp tiếp lời của hắn: “Cho nên muốn chàng dùng gậy thịt lớn đâm đâm, đâm sẽ không ngứa nữa.”
“Đâm như thế nào? Trẫm sợ đâm hỏng nàng, nàng tự ngồi lên trên được không?” Hắn dụ dỗ nói.
“Ưm~ Được.”
Tạ Thanh Anh dứt lời, liền cảm giác được một trận trời đất quay cuồng.
Ngay sau đó, nàng đã thay đổi tư thế với Tiêu Trần Mạch.
Đổi thành hắn nằm, nàng ngồi.
“Thanh nhi,” Tiêu Trần Mạch ngồi dựa vào gối, nhẹ nhàng xoa đầu vú nàng, ôn nhu nói: “Thả gậy thịt ra, nó sẽ chữa ngứa cho nàng.”
Kỳ thật không cần hắn nói, Tạ Thanh Anh đã sớm không nhịn được.
Nàng cúi đầu, nhanh chóng cởi quần lót của Tiêu Trần Mạch.
Rồi sau đó, trong nháy mắt côn thịt xuất hiện, nàng nhịn không được liếm liếm môi.
Tiêu Trần Mạch nhấc eo, thúc giục nói: “Ngoan, ngồi lên đi sẽ không ngứa nữa.”
“Ưm~”
Ánh mắt Tạ Thanh Anh mê man, nàng nghe lời mà vươn tay nhỏ non mềm đỡ lấy vật to lớn của hắn, rồi sau đó, hai chân mở ra, lộ ra huyệt khẩu lầy lội không chịu nổi đối diện với quy đầu, chậm rãi ngồi xuống…
“A!”
Mời vừa đi vào một chút, nàng liền lớn tiếng mà thét chói tai.
“Làm sao vậy?” Tiêu Trần Mạch vội hỏi.
“Lớn quá, không vào được~” Tạ Thanh Anh cắn môi, đáng thương hề hề mà nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.