Chương 24: Hoàng thượng chịu thua, làm hòa( Thượng)
Thư Thư
26/08/2020
Có lẽ đêm nay bị hành hạ quá mức, có lẽ vì quá lo lắng cho người nhà,
sáng hôm sau, Tạ Thanh Anh bỗng cảm thấy đau đầu, cả người bủn rủn.
Cả ngày nàng nằm trêи giường, ba bữa cơm đều do Lan Hinh hầu hạ dùng qua quýt.
Bất cứ tin tức gì trong Ngọc Lộ Điện, hiển nhiên đều được báo đến Thừa Quang Điện đầu tiên.
Vừa biết nàng sinh bệnh, Tiêu Trần Mạch gấp đến độ bỏ tấu chương đang xem đi thăm nàng.
Thế nhưng đi được nửa đường, hắn chợt tỉnh táo lại.
Bây giờ đi thăm nàng, chẳng phải chứng tỏ hắn chịu thua hay sao?
Đáp án hắn muốn, Tạ Thanh Anh còn chưa cho hắn đâu!
Nghĩ đến đây, Tiêu Trần Mạch mạnh mẽ dừng bước, sau đó ra lệnh cho Lý Mậu Toàn, “Ngươi lập tức đến Thái y viện truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh cho Đỗ Nhược mau chóng dẫn người đến Ngọc Lộ Điện, nói với hắn, nhất định phải chữa khỏi.”
“Dạ, nô tài tuân lệnh.”
Lý Mậu Toàn biết nặng nhẹ, cho nên sai tiểu thái giám hầu hạ Hoàng đế, sau đó mới vội vàng đi về hướng Thái y viện.
Qua một canh giờ, y lại vội vàng chạy về bẩm báo: “Hoàng thượng, tiểu chủ không cho phép Đỗ đại nhân bắt mạch.”
Nghe thế, Tiêu Trần Mạch lo lắng đến nỗi vỗ mạnh bút lông sói ngậm no mực xuống mặt bàn rồi nhíu mày nói: “Tạ Thanh Anh, nàng muốn làm gì đây?”
“Hồi Hoàng thượng,” Lý Mậu Toàn cẩn thận từng li từng tí nói: “Nô tài hỏi Tuệ Nhi, nàng nói tối qua tiểu chủ ngủ không ngon giấc, nhiễm phong hàn, còn. . .”
“Còn cái gì?” Tiêu Trần Mạch trừng mắt nhìn y.
“Dường như còn bị hoảng sợ, cả ngày hôm nay đều nằm trêи giường mê sảng.”
Tiêu Trần Mạch cứng người.
Một luồng khí nghẹn trong ngực, không thể hít thở, chẳng biết làm sao.
Đúng là oan nghiệt!
Nữ nhân trong hậu cung xinh đẹp hơn nàng, ngoan ngoãn hơn nàng gấp trăm lần, thế nhưng tại sao hết lần này đến lần khác, chỉ có nàng mới khiến tâm hồn hắn điên đảo?
Giống như trúng cổ, không điều khiển được bản thân mình.
Hắn chịu thua thở dài một hơi, “Bảo Đỗ Nhược tối nay đừng hồi phủ, ở trong cung tùy thời đợi lệnh, đợi đến khi nàng ngủ, trẫm sẽ đi thăm nàng.”
“Dạ, nô tài đã hiểu.”
Nói là tối đi thăm nàng, có điều vừa nghĩ đến Tạ Thanh Anh bị bệnh, suốt cả ngày Tiêu Trần Mạch chẳng làm được chuyện gì nên hồn.
Lật xem tấu chương được vài tờ, hắn đã gạt sang một bên.
Sau đó hắn đến nội viện Thừa Quang Điện luyện kiếm một lát, luyện kiếm xong tắm rửa định ngủ trưa, có điều làm cách nào vẫn không thể ngủ được, hắn lăn qua trở lại suy đoán không biết hiện tại tình hình Tạ Thanh Anh thế nào, khỏe hơn chút nào chưa?
Vất vả lắm mới đến giờ Tuất (bảy đến chín giờ tối), hắn đã đến Ngọc Lộ Điện đi tới đi lui từ sớm.
Đợi đến đầu giờ hợi, bên trong vừa truyền ra tin Tạ Thanh Anh đã ngủ, hắn mới vội nhẹ bước đi vào.
Tẩm cung của nàng, trong lúc nàng không hay không biết, chẳng đếm nổi hắn đã tới lui bao nhiêu lần, có điều chưa có lần nào gấp gáp như lần này.
Nhanh chóng bước đến trước giường, xốc màn lụa lên, hắn nhìn thấy Tạ Thanh Anh mặc bộ trung y màu xanh nhạt, nhắm mắt cuộn mình nằm trong chăn gấm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, rõ ràng dáng người không thấp, song cuộn mình trong chăn khiến cả người nhỏ bé hơn hẳn, cực kỳ đáng thương.
Thoáng chốc, tim Tiêu Trần Mạch mềm nhũn.
Hắn bỗng cảm thấy hối hận.
Hối hận đêm qua không biết nặng nhẹ, làm nàng bị thương.
Ban đầu khi nàng vào cung, sở dĩ hắn cải trang thành thích khách chiếm đoạt nàng, một là muốn ôn lại nhuyễn ngọc ôn hương mà hắn ngày nhớ đêm mong, hai là muốn mượn cơ hội trừng phạt nàng, để nàng nếm thử cảm giác bị người ta lừa là như thế nào.
Hắn vốn định chỉ làm một lần đó, khiến nàng sợ hãi mấy ngày là được rồi. Thế nhưng qua hôm sau tại Ngự thư phòng, khi nàng vì cứu Tạ Lan Viễn mà không tiếc quyến rũ lấy lòng hắn, chẳng hiểu tại sao, hắn lại mất khống chế nổi giận với nàng một lần nữa.
Hắn khổ sở vì mình không hề có địa vị gì trong lòng nàng, không sánh bằng Tạ Lan Viễn, không sánh bằng Tạ phủ, thậm chí hắn càng không muốn thừa nhận, có lẽ hắn còn không sánh bằng Thẩm Bân.
Hắn không biết nàng có mấy phần thật lòng với hắn.
Giả sử hắn không phải Hoàng đế, không nắm giữ an nguy của Tạ phủ và Tạ Lan Viễn, có khi cả đời này nàng cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn một cái.
Càng nghĩ thế, lòng Tiêu Trần Mạch càng nặng nề.
Hắn biết mình như vậy là cực kỳ ngây thơ, tựa như một đứa trẻ.
Nhưng mà, hắn chẳng có cách nào.
Hai mươi ba năm, lần đầu hắn nếm được mùi vị tình yêu, mà trớ trêu như vậy, khó khăn như vậy.
Khổ cho hắn tự hoài nghi chính mình.
Mấy ngày nay, tuy nói mỗi lần nàng cầu kiến đều bị hắn phái người ngăn cản, có điều, lòng hắn dễ chịu sao?
Chỉ cần nàng ở ngoài điện, thì ở bên trong, hắn cũng chẳng làm được gì.
Đêm qua, cuối cùng hắn cũng không kiềm chế được, muốn nàng đến điên rồi, cho nên hắn đã cải trang thành thích khách đến gặp nàng.
Hắn tình nguyện để nàng xem hắn là người khác, cũng không muốn nàng hạ mình hầu hạ dưới thân hắn chỉ vì để cứu huynh trưởng của nàng, như vậy so với giết hắn, càng khiến hắn khó chịu hơn.
Bởi vì không muốn che mắt nàng, cho nên hắn dịch dung, còn ép nàng uống xuân dược, kẻo nàng chịu quá nhiều đau đớn.
Song hắn không ngờ, vì thế mà nàng ngã bệnh.
Tiêu Trần Mạch vừa hối hận vừa si ngốc nhìn nàng.
Người trêи giường nhíu chặt lông mày, hoàn toàn không còn vẻ sống động động lòng người ngày xưa, dường như nàng đang cực kỳ khó chịu, quả thật khiến hắn hối hận xanh ruột.
“Thanh Nhi,” Hắn thở dài thườn thượt, sau đó nói nhỏ: “Trẫm thua, nàng mau khỏe lại đi, chỉ cần nàng khỏe lại, trẫm sẽ lập tức thả Tạ Lan Viễn, cũng cam đoan không truy cứu chuyện nàng nữ giả nam trang, được không?”
Nữ tử trêи giường vẫn bất động như trước.
Mắt phượng buồn thiu, một lát sau cuối cùng Tiêu Trần Mạch quyết định, hắn vô cùng khó khăn thốt thành lời: “Nếu nàng thật sự không thích trẫm, không thích cung cấm, vậy đi, trẫm đồng ý với nàng, thả nàng rời khỏi.”
Có lẽ, hắn làm sai thật rồi.
Thích một người, thì phải để nàng vui vẻ hạnh phúc, không phải sao?
Hắn ép buộc nàng như vậy, cố chấp giữ nàng ở bên cạnh như vậy, nhưng lại thủy chung không chiếm được trái tim nàng, mà ngược lại, khiến nàng cách hắn ngày càng xa, nàng và hắn như hiện tại, có ý nghĩa gì đây?
Sau một lát, nữ tử ngủ say trêи giường bỗng khẽ nhúc nhích.
Tiêu Trần Mạch hoảng hốt, hắn bối rối vội lách người vào góc khuất nơi đầu giường, ngừng thở, sợ nàng phát hiện.
Song hắn không biết, vừa rồi Tạ Thanh Anh vốn không ngủ.
Nàng nghe rõ những lời hắn nói.
Nháy mắt đó, những khúc mắc trong lòng nàng, đều được hóa giải.
Nàng mở mắt ra, nhìn màn trướng trêи đỉnh đầu, hốc mắt chua xót.
“Hoàng thượng, ta hiểu rồi.” Nàng nói khẽ.
Nàng biết hắn ở trong phòng, biết hắn nhất định đang nghe, cho nên nàng nói tiếp.
“Hai ngày qua ta đã biết một vài chuyện khi chàng còn bé . . .”
Cảnh vương bị xử lý lần trước, không phải lần mưu phản đầu tiên trong triều.
Năm đầu Minh Đức, Tiêu Trần Mạch vừa đăng cơ được một năm, trong thâm cung từng xảy ra mưu phản.
Lúc đó, thân là thái hậu, Vương thị bất mãn hắn chèn ép mẫu tộc, trong một đêm bà liên kết với người ngoài, khởi binh tạo phản, muốn đưa tiểu nhi tử Hằng vương lên ngôi vua.
May mà Tiêu Trần Mạch phát hiện sớm, hắn an bài Uy vũ tướng quân âm thầm mai phục từ lâu, khi bọn họ hành động thì thả lưới bắt hết.
Từ đó về sau, Thái hậu và Hằng vương bị đày đến đất phong xa xôi ngàn dặm, suốt đời không được hồi kinh.
Bí mật này, toàn Đại Dận triều không có mấy người biết, Tạ Thanh Anh cũng tình cờ được một cung nữ lớn tuổi kể lại.
Sau đó, nàng đến Tàng thư các xem ghi chép về Tiêu Trần Mạch khi còn nhỏ.
Vị quân chủ Đại Dận này, người người xưng tụng hắn là minh quân, nhưng thật ra tuổi thơ hắn trôi qua không hề hạnh phúc.
Từ nhỏ, hắn bị các cung phi có con nối dõi xem là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, muốn hắn chết mới hả dạ, may mà trời sinh hắn thông minh, lại có thái hậu bảo vệ cẩn thận, cho nên mới bình an đến lúc đăng cơ.
Nhưng ai ngờ, sau khi hắn lên ngôi, vị mẫu hậu từng yêu thương hắn hết mực lại liên kết với đệ đệ ruột của hắn, ruồng bỏ hắn.
Nguyên nhân chỉ vì hắn không cho huynh trưởng của mẫu hậu thăng quan tiến chức, cho nên bà muốn phế ngôi vị hoàng đế của hắn.
Trong đêm tối, những bí mật nội cung được Tạ Thanh Anh gằn từng chữ nói ra, thoáng chốc, bầu không khí trong phòng gần như chết lặng.
Cả ngày nàng nằm trêи giường, ba bữa cơm đều do Lan Hinh hầu hạ dùng qua quýt.
Bất cứ tin tức gì trong Ngọc Lộ Điện, hiển nhiên đều được báo đến Thừa Quang Điện đầu tiên.
Vừa biết nàng sinh bệnh, Tiêu Trần Mạch gấp đến độ bỏ tấu chương đang xem đi thăm nàng.
Thế nhưng đi được nửa đường, hắn chợt tỉnh táo lại.
Bây giờ đi thăm nàng, chẳng phải chứng tỏ hắn chịu thua hay sao?
Đáp án hắn muốn, Tạ Thanh Anh còn chưa cho hắn đâu!
Nghĩ đến đây, Tiêu Trần Mạch mạnh mẽ dừng bước, sau đó ra lệnh cho Lý Mậu Toàn, “Ngươi lập tức đến Thái y viện truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh cho Đỗ Nhược mau chóng dẫn người đến Ngọc Lộ Điện, nói với hắn, nhất định phải chữa khỏi.”
“Dạ, nô tài tuân lệnh.”
Lý Mậu Toàn biết nặng nhẹ, cho nên sai tiểu thái giám hầu hạ Hoàng đế, sau đó mới vội vàng đi về hướng Thái y viện.
Qua một canh giờ, y lại vội vàng chạy về bẩm báo: “Hoàng thượng, tiểu chủ không cho phép Đỗ đại nhân bắt mạch.”
Nghe thế, Tiêu Trần Mạch lo lắng đến nỗi vỗ mạnh bút lông sói ngậm no mực xuống mặt bàn rồi nhíu mày nói: “Tạ Thanh Anh, nàng muốn làm gì đây?”
“Hồi Hoàng thượng,” Lý Mậu Toàn cẩn thận từng li từng tí nói: “Nô tài hỏi Tuệ Nhi, nàng nói tối qua tiểu chủ ngủ không ngon giấc, nhiễm phong hàn, còn. . .”
“Còn cái gì?” Tiêu Trần Mạch trừng mắt nhìn y.
“Dường như còn bị hoảng sợ, cả ngày hôm nay đều nằm trêи giường mê sảng.”
Tiêu Trần Mạch cứng người.
Một luồng khí nghẹn trong ngực, không thể hít thở, chẳng biết làm sao.
Đúng là oan nghiệt!
Nữ nhân trong hậu cung xinh đẹp hơn nàng, ngoan ngoãn hơn nàng gấp trăm lần, thế nhưng tại sao hết lần này đến lần khác, chỉ có nàng mới khiến tâm hồn hắn điên đảo?
Giống như trúng cổ, không điều khiển được bản thân mình.
Hắn chịu thua thở dài một hơi, “Bảo Đỗ Nhược tối nay đừng hồi phủ, ở trong cung tùy thời đợi lệnh, đợi đến khi nàng ngủ, trẫm sẽ đi thăm nàng.”
“Dạ, nô tài đã hiểu.”
Nói là tối đi thăm nàng, có điều vừa nghĩ đến Tạ Thanh Anh bị bệnh, suốt cả ngày Tiêu Trần Mạch chẳng làm được chuyện gì nên hồn.
Lật xem tấu chương được vài tờ, hắn đã gạt sang một bên.
Sau đó hắn đến nội viện Thừa Quang Điện luyện kiếm một lát, luyện kiếm xong tắm rửa định ngủ trưa, có điều làm cách nào vẫn không thể ngủ được, hắn lăn qua trở lại suy đoán không biết hiện tại tình hình Tạ Thanh Anh thế nào, khỏe hơn chút nào chưa?
Vất vả lắm mới đến giờ Tuất (bảy đến chín giờ tối), hắn đã đến Ngọc Lộ Điện đi tới đi lui từ sớm.
Đợi đến đầu giờ hợi, bên trong vừa truyền ra tin Tạ Thanh Anh đã ngủ, hắn mới vội nhẹ bước đi vào.
Tẩm cung của nàng, trong lúc nàng không hay không biết, chẳng đếm nổi hắn đã tới lui bao nhiêu lần, có điều chưa có lần nào gấp gáp như lần này.
Nhanh chóng bước đến trước giường, xốc màn lụa lên, hắn nhìn thấy Tạ Thanh Anh mặc bộ trung y màu xanh nhạt, nhắm mắt cuộn mình nằm trong chăn gấm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, rõ ràng dáng người không thấp, song cuộn mình trong chăn khiến cả người nhỏ bé hơn hẳn, cực kỳ đáng thương.
Thoáng chốc, tim Tiêu Trần Mạch mềm nhũn.
Hắn bỗng cảm thấy hối hận.
Hối hận đêm qua không biết nặng nhẹ, làm nàng bị thương.
Ban đầu khi nàng vào cung, sở dĩ hắn cải trang thành thích khách chiếm đoạt nàng, một là muốn ôn lại nhuyễn ngọc ôn hương mà hắn ngày nhớ đêm mong, hai là muốn mượn cơ hội trừng phạt nàng, để nàng nếm thử cảm giác bị người ta lừa là như thế nào.
Hắn vốn định chỉ làm một lần đó, khiến nàng sợ hãi mấy ngày là được rồi. Thế nhưng qua hôm sau tại Ngự thư phòng, khi nàng vì cứu Tạ Lan Viễn mà không tiếc quyến rũ lấy lòng hắn, chẳng hiểu tại sao, hắn lại mất khống chế nổi giận với nàng một lần nữa.
Hắn khổ sở vì mình không hề có địa vị gì trong lòng nàng, không sánh bằng Tạ Lan Viễn, không sánh bằng Tạ phủ, thậm chí hắn càng không muốn thừa nhận, có lẽ hắn còn không sánh bằng Thẩm Bân.
Hắn không biết nàng có mấy phần thật lòng với hắn.
Giả sử hắn không phải Hoàng đế, không nắm giữ an nguy của Tạ phủ và Tạ Lan Viễn, có khi cả đời này nàng cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn một cái.
Càng nghĩ thế, lòng Tiêu Trần Mạch càng nặng nề.
Hắn biết mình như vậy là cực kỳ ngây thơ, tựa như một đứa trẻ.
Nhưng mà, hắn chẳng có cách nào.
Hai mươi ba năm, lần đầu hắn nếm được mùi vị tình yêu, mà trớ trêu như vậy, khó khăn như vậy.
Khổ cho hắn tự hoài nghi chính mình.
Mấy ngày nay, tuy nói mỗi lần nàng cầu kiến đều bị hắn phái người ngăn cản, có điều, lòng hắn dễ chịu sao?
Chỉ cần nàng ở ngoài điện, thì ở bên trong, hắn cũng chẳng làm được gì.
Đêm qua, cuối cùng hắn cũng không kiềm chế được, muốn nàng đến điên rồi, cho nên hắn đã cải trang thành thích khách đến gặp nàng.
Hắn tình nguyện để nàng xem hắn là người khác, cũng không muốn nàng hạ mình hầu hạ dưới thân hắn chỉ vì để cứu huynh trưởng của nàng, như vậy so với giết hắn, càng khiến hắn khó chịu hơn.
Bởi vì không muốn che mắt nàng, cho nên hắn dịch dung, còn ép nàng uống xuân dược, kẻo nàng chịu quá nhiều đau đớn.
Song hắn không ngờ, vì thế mà nàng ngã bệnh.
Tiêu Trần Mạch vừa hối hận vừa si ngốc nhìn nàng.
Người trêи giường nhíu chặt lông mày, hoàn toàn không còn vẻ sống động động lòng người ngày xưa, dường như nàng đang cực kỳ khó chịu, quả thật khiến hắn hối hận xanh ruột.
“Thanh Nhi,” Hắn thở dài thườn thượt, sau đó nói nhỏ: “Trẫm thua, nàng mau khỏe lại đi, chỉ cần nàng khỏe lại, trẫm sẽ lập tức thả Tạ Lan Viễn, cũng cam đoan không truy cứu chuyện nàng nữ giả nam trang, được không?”
Nữ tử trêи giường vẫn bất động như trước.
Mắt phượng buồn thiu, một lát sau cuối cùng Tiêu Trần Mạch quyết định, hắn vô cùng khó khăn thốt thành lời: “Nếu nàng thật sự không thích trẫm, không thích cung cấm, vậy đi, trẫm đồng ý với nàng, thả nàng rời khỏi.”
Có lẽ, hắn làm sai thật rồi.
Thích một người, thì phải để nàng vui vẻ hạnh phúc, không phải sao?
Hắn ép buộc nàng như vậy, cố chấp giữ nàng ở bên cạnh như vậy, nhưng lại thủy chung không chiếm được trái tim nàng, mà ngược lại, khiến nàng cách hắn ngày càng xa, nàng và hắn như hiện tại, có ý nghĩa gì đây?
Sau một lát, nữ tử ngủ say trêи giường bỗng khẽ nhúc nhích.
Tiêu Trần Mạch hoảng hốt, hắn bối rối vội lách người vào góc khuất nơi đầu giường, ngừng thở, sợ nàng phát hiện.
Song hắn không biết, vừa rồi Tạ Thanh Anh vốn không ngủ.
Nàng nghe rõ những lời hắn nói.
Nháy mắt đó, những khúc mắc trong lòng nàng, đều được hóa giải.
Nàng mở mắt ra, nhìn màn trướng trêи đỉnh đầu, hốc mắt chua xót.
“Hoàng thượng, ta hiểu rồi.” Nàng nói khẽ.
Nàng biết hắn ở trong phòng, biết hắn nhất định đang nghe, cho nên nàng nói tiếp.
“Hai ngày qua ta đã biết một vài chuyện khi chàng còn bé . . .”
Cảnh vương bị xử lý lần trước, không phải lần mưu phản đầu tiên trong triều.
Năm đầu Minh Đức, Tiêu Trần Mạch vừa đăng cơ được một năm, trong thâm cung từng xảy ra mưu phản.
Lúc đó, thân là thái hậu, Vương thị bất mãn hắn chèn ép mẫu tộc, trong một đêm bà liên kết với người ngoài, khởi binh tạo phản, muốn đưa tiểu nhi tử Hằng vương lên ngôi vua.
May mà Tiêu Trần Mạch phát hiện sớm, hắn an bài Uy vũ tướng quân âm thầm mai phục từ lâu, khi bọn họ hành động thì thả lưới bắt hết.
Từ đó về sau, Thái hậu và Hằng vương bị đày đến đất phong xa xôi ngàn dặm, suốt đời không được hồi kinh.
Bí mật này, toàn Đại Dận triều không có mấy người biết, Tạ Thanh Anh cũng tình cờ được một cung nữ lớn tuổi kể lại.
Sau đó, nàng đến Tàng thư các xem ghi chép về Tiêu Trần Mạch khi còn nhỏ.
Vị quân chủ Đại Dận này, người người xưng tụng hắn là minh quân, nhưng thật ra tuổi thơ hắn trôi qua không hề hạnh phúc.
Từ nhỏ, hắn bị các cung phi có con nối dõi xem là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, muốn hắn chết mới hả dạ, may mà trời sinh hắn thông minh, lại có thái hậu bảo vệ cẩn thận, cho nên mới bình an đến lúc đăng cơ.
Nhưng ai ngờ, sau khi hắn lên ngôi, vị mẫu hậu từng yêu thương hắn hết mực lại liên kết với đệ đệ ruột của hắn, ruồng bỏ hắn.
Nguyên nhân chỉ vì hắn không cho huynh trưởng của mẫu hậu thăng quan tiến chức, cho nên bà muốn phế ngôi vị hoàng đế của hắn.
Trong đêm tối, những bí mật nội cung được Tạ Thanh Anh gằn từng chữ nói ra, thoáng chốc, bầu không khí trong phòng gần như chết lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.