Chương 1: Tạ khanh
Thư Thư
24/08/2020
Minh Đức vương triều Đại Dận, ngày mười lăm tháng tám năm thứ năm.
Hôm nay, là một ngày rất đẹp trời, bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời ấm áp, chiếu lên người khiến người ta thoải mái.
Bởi vì là trung thu, trong cung đặc biệt ân chuẩn cho các vị đại thần nghỉ ngơi, hôm nay không cần làm việc, có thể trở về đoàn tụ với người nhà.
Vừa hạ triều, Tạ Thanh Anh chuẩn bị theo chân mọi người xuất cung hồi phủ, nhưng còn chưa đi đến cửa cung, nàng đã bị một tiểu thái giám gọi lại.
“Tạ đại nhân, xin dừng bước.”
Tạ Thanh Anh quay đầu nhìn lại thì nhận ra đồ đệ của tổng quản thái giám. Nàng vội dừng bước, chấp tay đứng trước cửa.
Đợi đoàn người đi đến gần, nàng mới cười nhẹ hỏi: “Chẳng hay công công có chuyện chi?”
“Hoàng thượng vừa mới truyền khẩu dụ, tuyên đại nhân đến Ngự thư phòng yết kiến.” Đối với vị thần tử được Hoàng đế sủng ái từ xưa đến nay này, quả nhiên tiểu thái giám vô cùng khách sáo, ngữ khí nhẹ nhàng mặt treo tươi cười, hành động cẩn thận từng li từng tí.
Nghe được là Hoàng đế tuyên triệu, Tạ Thanh Anh không dám qua loa, nàng vội nói: “Làm phiền công công, chúng ta mau đi thôi.”
Nói xong, nàng nhanh chóng theo chân tiểu thái giám, đi về hướng nội cung.
Trêи đường đi, đi qua hành cung quen thuộc, lòng nàng vô cùng lo lắng, song ngoài mặt nàng vẫn phải tỏ vẻ bình thản ung dung, khiến người ta không nhìn ra sơ hở.
Ba năm rồi. . .
Mới chớp mắt, nàng thay thế ca ca tham dự khoa cử, đỗ trạng nguyên, sau đó vào triều làm quan, đã gần ba năm rồi.
Ban đầu tâm thần bất định, mỗi một bước đi nàng đều tính toán cẩn thận chặt chẽ, bây giờ có thể hiên ngang đi lại trong nội cung, song có trời mới biết nàng đã trải qua nguy hiểm biết bao nhiêu lần.
Cũng may, bệnh ca ca khắp khỏi rồi, chẳng bao lâu nữa, hắn có thể trở lại thay nàng vào triều.
Đến lúc đó, nàng sẽ có thể khôi phục khôi phục gương mặt vốn có.
Xuất gia cũng tốt, ngao du thiên hạ cũng tốt, chỉ cần không cần lăn lộn trêи triều, ngày nào cũng lo lắng hãi hùng.
Nghĩ đến đây, tâm trạng khẩn trương cũng từ từ thả lỏng, bước chân nàng cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Tiểu thái giám dẫn nàng đến Ngự thư phòng rồi dừng lại ngoài cửa chính, làm động tác mời nàng vào một mình.
Tạ Thanh Anh sửa sang lại triều phục, sau khi chắc chắn triều phục và bùi tóc đều chỉnh tề, nàng mới đẩy cửa khom lưng tiến vào.
Trong điện tràn ngập ánh sáng, mùi Long Tiên Hương quen thuộc, gió lùa qua cửa sổ, cả phòng đầy hương thơm.
“Thần Tạ Lan Viễn tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Nàng quỳ xuống cúi đầu hành lễ.
“Đứng lên đi.” Ngay lúc này, phía sau thư án, giọng Hoàng Đế Tiêu Trần Mạch vô cùng đạm mạc, vừa ngạo mạn vừa lạnh như băng, giống như con người thường ngày của hắn.
Trước kia khi còn là một tiểu thư khuê các, nam tử mà Tạ Thanh Anh tiếp xúc chỉ có người nhà và gia đinh.
Tạ Chương phụ nhân nàng là Đại học sĩ Hàn Lâm Viện, bình thường nghiêm túc cẩn thận, còn ca ca của nàng, Tạ Lan Viễn, quanh năm yếu ớt nhiều bệnh, là một nam tử hết sức hòa nhã.
Song đương kim Thánh Thượng thì hoàn toàn khác xa, khi thì hòa ái nhân hậu, khi thì sát phạt quyết đoán, khi thì chẳng nói chẳng rằng, khiến người ta nhìn không thấu những gì hắn suy nghĩ.
Dù đã làm quan ba năm rồi, nhưng mỗi lần gặp Hắn, Tạ Thanh Anh đều cảm thấy sợ hãi.
Sợ quyền uy chí cao vô thượng của hắn, sợ đôi mắt sắc như dao, càng sợ hắn có thể nhìn xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp quan phục, biết được thân phận nữ nhi của nàng.
Một khi bị phát hiện, không chỉ có nàng, mà ngay cả phụ thân nàng, huynh trưởng nàng, cả nhà hơn mười người, đều không có khả năng sống sót.
Dẫu sao, tội khi quân, chu di cửu tộc.
“Tạ Hoàng Thượng.”
Sau khi đứng dậy, nghe được tiếng sột soạt từ phía đối diện, Tạ Thanh Anh biết hắn đang phê duyệt tấu chương.
Nàng không dám hỏi hắn tuyên nàng lại đây để làm gì nên đành phải đứng nghiêm trang, mắt nhìn chằm chằm xuống mũi chân của mình.
Chân của nàng rất nhỏ, ít nhất không giống chân nam tử, đôi giày quan nàng đang mang là do chính tay mẫu thân nàng Tạ phu nhân tỉ mỉ làm ra, trông bề ngoài có vẻ lớn, song thực chất bên trong lót rất nhiều lớp vải bông, mang vào cực kỳ thoải mái dễ chịu, hoàn toàn không ảnh hưởng chuyện đi lại.
Nghĩ đến mẫu thân, Tạ Thanh Anh bỗng cảm thấy có chút đói bụng, hôm nay nàng vào triều sớm, lại nghị sự không ít thời gian, sau khi thức dậy nàng không kịp ăn sáng, đến tận bây giờ trong bụng chẳng có hột cơm.
Nàng vốn định hạ triều sẽ đến Minh Phương Trai ở Kinh Thành uống một chén rượu ngon, sau đó mua ít sủi cảo tôm mang về phủ, thế nhưng không ngờ lại bị tuyên đến đây.
Nàng cứ ngây người nghĩ vẩn vơ cho nên không phát hiện, phía sau thư án chẳng biết Hoàng Đế đã dừng bút từ lúc nào, hắn dùng ánh mắt nhàn nhạt quan sát nàng.
Trong mắt Tiêu Trần Mạch, vị thần tử này có thể xem là môn sinh hắn đắc ý nhất.
Kinh luân đầy bụng, tài văn chương lỗi lạc, bất luận là sử sách hay sách luận, đều có cách nhìn nhận độc đáo của riêng mình.
So với đám lão thần trong triều kia, Tạ Thanh Anh có rất nhiều quan điểm hợp khẩu vị hắn.
Chính bởi vì thế, ba năm trước sau khi Tạ Thanh Anh đỗ Trạng Nguyên, lúc Tiêu Trần Mạch phê duyệt tấu chương, hoặc lúc dậy sớm soạn các loại cáo sắc*, hắn đều rất thích tuyên nàng đến hầu.
*Cáo sắc: Cáo: Cáo mệnh ( mệnh lệnh vua ban). Sắc: Sắc chỉ của vua.
Tuy nhiên, qua một thời gian, lời đồn đãi bắt đầu râm ran lan rộng khắp triều, vì sao đương kim thánh thượng không có con nối dõi, thì ra là thích nam sắc, bằng không tại sao mỗi ngày đều ở chung phòng với một biên tu thất phẩm nho nhỏ?
Ban đầu, nghe được lời đồn đãi này Tiêu Trần Mạnh cực kỳ tức giận, hắn lập tức ban bố ý chỉ, người nào lan truyền lời đồn đãi vô căn cứ sẽ bị gián tam cấp, đồng thời phạt bổng lộc một năm.
Kể từ đó, quả thật ý chỉ có tác dụng, thấy thiên tử tức giận, lời đồn đãi giảm dần rồi đến mức không còn tiếng gió.
Song thêm một khoảng thời gian sau Tiêu Trần Mạch tự cảm thấy bản thân mình không ổn.
Bởi vì mỗi lần Tạ Thanh Anh nói chuyện hay sửa sang tấu chương trước mặt hắn, hắn lại không kiềm lòng được, ánh mắt lưu luyến trêи người nàng.
Có một lần bận đến đêm khuya, Tạ Thanh Anh mệt mỏi ngủ gục trước thư án, hắn đã chiếm hữu môi nàng.
Khoảng khắc khi môi chạm môi, trong đầu Tiêu Trần Mạch ầm ầm nổ vang.
Hắn nhớ đến lịch sử huy hoàng mấy trăm năm của vương triều Đại Dận, nhớ đến lời dạy bảo tha thiết của phụ hoàng trước khi tạ thế.
Sao hắn có thể. . .
Làm sao hắn có thể. . .
Động lòng với một nam nhân đây ?!
Hắn như vậy, giang sơn Đại Dận triều sẽ đi về đâu, bách tính trong thiên hạ biết phải làm sao?
Từ đó về sau, Tiêu Trần Mạch chưa một lần chiêu Tạ Thanh Anh đến nghị sự nữa, để nàng thảnh thơi đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm Viện.
Cũng từ đó, mặc dù lòng hắn buồn bã mất mát, nhưng nghĩ đến Tạ Thanh Anh, hắn chỉ biết thở dài thườn thượt.
Mỗi ngày ở Hàn Lâm Viện bầu bạn với hàng vạn sách cổ, Tạ Thanh Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn đoán dò quân tâm Đế Vương rất nhiều.
Trong lòng hai người đều mang tâm sự, đợi đến khi Tạ Thanh Anh cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Trần Mạch, đã là nửa khắc sau.
“Hoàng thượng,” Nàng sợ hãi khom lưng nhận tội: “Vi thần đáng tội chết.”
“Ồ?” Tiêu Trần Mạch mặt không đổi sắc nhìn nàng, hắn thản nhiên nói: “Tạ khanh có tội gì?”
Tạ khanh. . .
Mỗi lần Tạ Thanh Anh nghe hắn gọi như vậy, nàng đều hãi hùng khϊế͙p͙ vía.
Nếu như là Tạ đại nhân, Tạ Lan Viễn thì còn được, nàng sẽ ghi nhớ thân phận mình bây giờ là ca ca Tạ Lan Viễn.
Thế nhưng hắn gọi Tạ khanh, bởi vì trùng âm với hai chữ sau của tên nàng, khiến nàng quên mất bản thân đang ở chỗ nào, thân phận hiện tại đại diện cho ai.
“Vi thần nhất thời xuất thần, ngay trước mặt hoàng thượng, đây là tội bất kính.” Nàng cúi đầu đáp.
Hơn nửa năm trước nàng theo hầu bên cạnh quân vương, càng về sau mỗi lần tảo triều nàng đều đứng trong hàng ngũ đầu tiên, Tạ Thanh Anh tự nhận mình có thể hiểu rõ tính hắn vài phần.
Đương kim thiên tử là minh quân, sai là sai, thẳng thắng nhận tội là được.
Chỉ cần không phải đại sự, bình thường đều có thể cho qua.
Còn nếu có ý lừa gạt, vậy thì hậu quả khó lường.
Quả nhiên, nàng vừa nói xong câu đó, Tiêu Trần Mạch cười phá lên.
“Tạ khanh hẳn là đang lo lắng quốc sự? Sao Trẫm có thể trách tội Tạ khanh?”
Nghe hắn nói thế, mồ hôi trêи lưng Tạ Thanh Anh chảy ròng ròng, giả sử lo lắng quốc sự thì quá tốt, nhưng đáng tiếc nàng không phải.
Có điều trong hoàn cảnh này, nàng chỉ có thể gật đầu hùa theo, “Vi thần tạ Hoàng Thượng thông cảm.”
Hôm nay, là một ngày rất đẹp trời, bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời ấm áp, chiếu lên người khiến người ta thoải mái.
Bởi vì là trung thu, trong cung đặc biệt ân chuẩn cho các vị đại thần nghỉ ngơi, hôm nay không cần làm việc, có thể trở về đoàn tụ với người nhà.
Vừa hạ triều, Tạ Thanh Anh chuẩn bị theo chân mọi người xuất cung hồi phủ, nhưng còn chưa đi đến cửa cung, nàng đã bị một tiểu thái giám gọi lại.
“Tạ đại nhân, xin dừng bước.”
Tạ Thanh Anh quay đầu nhìn lại thì nhận ra đồ đệ của tổng quản thái giám. Nàng vội dừng bước, chấp tay đứng trước cửa.
Đợi đoàn người đi đến gần, nàng mới cười nhẹ hỏi: “Chẳng hay công công có chuyện chi?”
“Hoàng thượng vừa mới truyền khẩu dụ, tuyên đại nhân đến Ngự thư phòng yết kiến.” Đối với vị thần tử được Hoàng đế sủng ái từ xưa đến nay này, quả nhiên tiểu thái giám vô cùng khách sáo, ngữ khí nhẹ nhàng mặt treo tươi cười, hành động cẩn thận từng li từng tí.
Nghe được là Hoàng đế tuyên triệu, Tạ Thanh Anh không dám qua loa, nàng vội nói: “Làm phiền công công, chúng ta mau đi thôi.”
Nói xong, nàng nhanh chóng theo chân tiểu thái giám, đi về hướng nội cung.
Trêи đường đi, đi qua hành cung quen thuộc, lòng nàng vô cùng lo lắng, song ngoài mặt nàng vẫn phải tỏ vẻ bình thản ung dung, khiến người ta không nhìn ra sơ hở.
Ba năm rồi. . .
Mới chớp mắt, nàng thay thế ca ca tham dự khoa cử, đỗ trạng nguyên, sau đó vào triều làm quan, đã gần ba năm rồi.
Ban đầu tâm thần bất định, mỗi một bước đi nàng đều tính toán cẩn thận chặt chẽ, bây giờ có thể hiên ngang đi lại trong nội cung, song có trời mới biết nàng đã trải qua nguy hiểm biết bao nhiêu lần.
Cũng may, bệnh ca ca khắp khỏi rồi, chẳng bao lâu nữa, hắn có thể trở lại thay nàng vào triều.
Đến lúc đó, nàng sẽ có thể khôi phục khôi phục gương mặt vốn có.
Xuất gia cũng tốt, ngao du thiên hạ cũng tốt, chỉ cần không cần lăn lộn trêи triều, ngày nào cũng lo lắng hãi hùng.
Nghĩ đến đây, tâm trạng khẩn trương cũng từ từ thả lỏng, bước chân nàng cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Tiểu thái giám dẫn nàng đến Ngự thư phòng rồi dừng lại ngoài cửa chính, làm động tác mời nàng vào một mình.
Tạ Thanh Anh sửa sang lại triều phục, sau khi chắc chắn triều phục và bùi tóc đều chỉnh tề, nàng mới đẩy cửa khom lưng tiến vào.
Trong điện tràn ngập ánh sáng, mùi Long Tiên Hương quen thuộc, gió lùa qua cửa sổ, cả phòng đầy hương thơm.
“Thần Tạ Lan Viễn tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Nàng quỳ xuống cúi đầu hành lễ.
“Đứng lên đi.” Ngay lúc này, phía sau thư án, giọng Hoàng Đế Tiêu Trần Mạch vô cùng đạm mạc, vừa ngạo mạn vừa lạnh như băng, giống như con người thường ngày của hắn.
Trước kia khi còn là một tiểu thư khuê các, nam tử mà Tạ Thanh Anh tiếp xúc chỉ có người nhà và gia đinh.
Tạ Chương phụ nhân nàng là Đại học sĩ Hàn Lâm Viện, bình thường nghiêm túc cẩn thận, còn ca ca của nàng, Tạ Lan Viễn, quanh năm yếu ớt nhiều bệnh, là một nam tử hết sức hòa nhã.
Song đương kim Thánh Thượng thì hoàn toàn khác xa, khi thì hòa ái nhân hậu, khi thì sát phạt quyết đoán, khi thì chẳng nói chẳng rằng, khiến người ta nhìn không thấu những gì hắn suy nghĩ.
Dù đã làm quan ba năm rồi, nhưng mỗi lần gặp Hắn, Tạ Thanh Anh đều cảm thấy sợ hãi.
Sợ quyền uy chí cao vô thượng của hắn, sợ đôi mắt sắc như dao, càng sợ hắn có thể nhìn xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp quan phục, biết được thân phận nữ nhi của nàng.
Một khi bị phát hiện, không chỉ có nàng, mà ngay cả phụ thân nàng, huynh trưởng nàng, cả nhà hơn mười người, đều không có khả năng sống sót.
Dẫu sao, tội khi quân, chu di cửu tộc.
“Tạ Hoàng Thượng.”
Sau khi đứng dậy, nghe được tiếng sột soạt từ phía đối diện, Tạ Thanh Anh biết hắn đang phê duyệt tấu chương.
Nàng không dám hỏi hắn tuyên nàng lại đây để làm gì nên đành phải đứng nghiêm trang, mắt nhìn chằm chằm xuống mũi chân của mình.
Chân của nàng rất nhỏ, ít nhất không giống chân nam tử, đôi giày quan nàng đang mang là do chính tay mẫu thân nàng Tạ phu nhân tỉ mỉ làm ra, trông bề ngoài có vẻ lớn, song thực chất bên trong lót rất nhiều lớp vải bông, mang vào cực kỳ thoải mái dễ chịu, hoàn toàn không ảnh hưởng chuyện đi lại.
Nghĩ đến mẫu thân, Tạ Thanh Anh bỗng cảm thấy có chút đói bụng, hôm nay nàng vào triều sớm, lại nghị sự không ít thời gian, sau khi thức dậy nàng không kịp ăn sáng, đến tận bây giờ trong bụng chẳng có hột cơm.
Nàng vốn định hạ triều sẽ đến Minh Phương Trai ở Kinh Thành uống một chén rượu ngon, sau đó mua ít sủi cảo tôm mang về phủ, thế nhưng không ngờ lại bị tuyên đến đây.
Nàng cứ ngây người nghĩ vẩn vơ cho nên không phát hiện, phía sau thư án chẳng biết Hoàng Đế đã dừng bút từ lúc nào, hắn dùng ánh mắt nhàn nhạt quan sát nàng.
Trong mắt Tiêu Trần Mạch, vị thần tử này có thể xem là môn sinh hắn đắc ý nhất.
Kinh luân đầy bụng, tài văn chương lỗi lạc, bất luận là sử sách hay sách luận, đều có cách nhìn nhận độc đáo của riêng mình.
So với đám lão thần trong triều kia, Tạ Thanh Anh có rất nhiều quan điểm hợp khẩu vị hắn.
Chính bởi vì thế, ba năm trước sau khi Tạ Thanh Anh đỗ Trạng Nguyên, lúc Tiêu Trần Mạch phê duyệt tấu chương, hoặc lúc dậy sớm soạn các loại cáo sắc*, hắn đều rất thích tuyên nàng đến hầu.
*Cáo sắc: Cáo: Cáo mệnh ( mệnh lệnh vua ban). Sắc: Sắc chỉ của vua.
Tuy nhiên, qua một thời gian, lời đồn đãi bắt đầu râm ran lan rộng khắp triều, vì sao đương kim thánh thượng không có con nối dõi, thì ra là thích nam sắc, bằng không tại sao mỗi ngày đều ở chung phòng với một biên tu thất phẩm nho nhỏ?
Ban đầu, nghe được lời đồn đãi này Tiêu Trần Mạnh cực kỳ tức giận, hắn lập tức ban bố ý chỉ, người nào lan truyền lời đồn đãi vô căn cứ sẽ bị gián tam cấp, đồng thời phạt bổng lộc một năm.
Kể từ đó, quả thật ý chỉ có tác dụng, thấy thiên tử tức giận, lời đồn đãi giảm dần rồi đến mức không còn tiếng gió.
Song thêm một khoảng thời gian sau Tiêu Trần Mạch tự cảm thấy bản thân mình không ổn.
Bởi vì mỗi lần Tạ Thanh Anh nói chuyện hay sửa sang tấu chương trước mặt hắn, hắn lại không kiềm lòng được, ánh mắt lưu luyến trêи người nàng.
Có một lần bận đến đêm khuya, Tạ Thanh Anh mệt mỏi ngủ gục trước thư án, hắn đã chiếm hữu môi nàng.
Khoảng khắc khi môi chạm môi, trong đầu Tiêu Trần Mạch ầm ầm nổ vang.
Hắn nhớ đến lịch sử huy hoàng mấy trăm năm của vương triều Đại Dận, nhớ đến lời dạy bảo tha thiết của phụ hoàng trước khi tạ thế.
Sao hắn có thể. . .
Làm sao hắn có thể. . .
Động lòng với một nam nhân đây ?!
Hắn như vậy, giang sơn Đại Dận triều sẽ đi về đâu, bách tính trong thiên hạ biết phải làm sao?
Từ đó về sau, Tiêu Trần Mạch chưa một lần chiêu Tạ Thanh Anh đến nghị sự nữa, để nàng thảnh thơi đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm Viện.
Cũng từ đó, mặc dù lòng hắn buồn bã mất mát, nhưng nghĩ đến Tạ Thanh Anh, hắn chỉ biết thở dài thườn thượt.
Mỗi ngày ở Hàn Lâm Viện bầu bạn với hàng vạn sách cổ, Tạ Thanh Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn đoán dò quân tâm Đế Vương rất nhiều.
Trong lòng hai người đều mang tâm sự, đợi đến khi Tạ Thanh Anh cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Trần Mạch, đã là nửa khắc sau.
“Hoàng thượng,” Nàng sợ hãi khom lưng nhận tội: “Vi thần đáng tội chết.”
“Ồ?” Tiêu Trần Mạch mặt không đổi sắc nhìn nàng, hắn thản nhiên nói: “Tạ khanh có tội gì?”
Tạ khanh. . .
Mỗi lần Tạ Thanh Anh nghe hắn gọi như vậy, nàng đều hãi hùng khϊế͙p͙ vía.
Nếu như là Tạ đại nhân, Tạ Lan Viễn thì còn được, nàng sẽ ghi nhớ thân phận mình bây giờ là ca ca Tạ Lan Viễn.
Thế nhưng hắn gọi Tạ khanh, bởi vì trùng âm với hai chữ sau của tên nàng, khiến nàng quên mất bản thân đang ở chỗ nào, thân phận hiện tại đại diện cho ai.
“Vi thần nhất thời xuất thần, ngay trước mặt hoàng thượng, đây là tội bất kính.” Nàng cúi đầu đáp.
Hơn nửa năm trước nàng theo hầu bên cạnh quân vương, càng về sau mỗi lần tảo triều nàng đều đứng trong hàng ngũ đầu tiên, Tạ Thanh Anh tự nhận mình có thể hiểu rõ tính hắn vài phần.
Đương kim thiên tử là minh quân, sai là sai, thẳng thắng nhận tội là được.
Chỉ cần không phải đại sự, bình thường đều có thể cho qua.
Còn nếu có ý lừa gạt, vậy thì hậu quả khó lường.
Quả nhiên, nàng vừa nói xong câu đó, Tiêu Trần Mạch cười phá lên.
“Tạ khanh hẳn là đang lo lắng quốc sự? Sao Trẫm có thể trách tội Tạ khanh?”
Nghe hắn nói thế, mồ hôi trêи lưng Tạ Thanh Anh chảy ròng ròng, giả sử lo lắng quốc sự thì quá tốt, nhưng đáng tiếc nàng không phải.
Có điều trong hoàn cảnh này, nàng chỉ có thể gật đầu hùa theo, “Vi thần tạ Hoàng Thượng thông cảm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.