Chương 107
Đại Ôn
10/11/2018
Buổi sáng khi tỉnh lại, Thẩm Cảnh thấy Tống Hiểu Hoa đã tới đoàn nghệ
thuật, anh nằm trên giường, nghĩ xem hôm nay sẽ tới phòng triển lãm vẽ
tranh hay là tới bệnh viện xem một chút, bây giờ chỉ ngồi ở trong nhà sẽ có tiền vào túi mình, cuộc sống này cũng làm cho anh có chút nhớ nhung
thời điểm mình còn làm quân vương.
Trừ việc có rất nhiều gian nan khổ cực, thì chất lượng cuộc sống có thể nói là tương đối cao.
Chỉ là việc ăn uống hiện tại, ngược lại hơn phân nửa là tự mình động thủ, Tống Hiểu Hoa nấu cơm không coi là quá tốt, nhưng cũng không tính là kém, trước kia mình cũng không có gì đặc biệt, về sau theo cô gái mà Cao Nhất Suất giới thiệu học một chút, tài nấu nướng mới có thể tăng mạnh, Thẩm Cảnh cảm giác mình vẫn có tiềm lực làm đầu bếp.
Đáng tiếc, mỗi ngày đều nấu lại thấy phiền, thỉnh thoảng ăn món ăn do Tống Hiểu Hoa nấu, cũng coi như là đổi khẩu vị, chính là ngàn vạn lần không phải trứng gà rau hẹ là được.
Thẩm Cảnh thật sự không chịu nổi mùi rau hẹ, nhưng Tống Hiểu Hoa lại thích ăn, cô làm, mình cũng không thể nói không ăn, mỗi lần ăn bát mì đều giống như là nuốt cả quả táo vào trong bụng, sau đó cũng không muốn ngồi một chỗ, mà chỉ muốn chạy đi súc miệng tẩy sạch cái mùi vị ấy.
Sửa sang xong quần áo, đi ra cửa, vừa đúng lúc gặp cô bé phòng bên cạnh.
Cô gái mười mấy tuổi giống như một bông hoa, đáng tiếc trong mắt Thẩm Cảnh cũng không khác gì người qua đường, những năm gần đây đối với những cô gái xinh đẹp anh đã miễn dịch, tạm thời không nói đến lúc còn bé bị lưu lại bóng ma trong lòng, chủ yếu là bởi vì cảm thấy nữ nhân xinh đẹp thật sự là dễ làm cho người ta không yên lòng.
Giống như Tống Hiểu Hoa bây giờ, mỗi ngày mình nhìn thấy đều cảm thấy xinh đẹp, trong lòng đều nghĩ mình cảm thấy xinh đẹp vậy những gã đàn ông ngoài kia nhìn thấy cô sẽ là tâm trạng gì?
Trải qua chuyện lần trước, Thẩm Cảnh không còn tới đoàn nghệ thuật của Tống Hiểu Hoa, chưa biết Tống Hiểu Hoa có xảy ra chuyện gì không, nhưng chính mình có lẽ mới xảy ra chuyện.
Dòng suy nghĩ cứ bất giác bay xa, cô gái xinh xắn đỏ mặt, nhẹ giọng nói với anh: "Chào anh."
Thẩm Cảnh gật đầu, nói: "Chào em."
Nhìn cô gái trước mặt có thể nhìn ra một chút manh mối, tuổi này của cô bé mấy cậu nam xung quanh phần lớn đều mới vừa trổ mã mặt mũi vẫn còn nét non nớt trẻ con vóc dáng cũng không cao dĩ nhiên không hợp mắt mấy cô bé, mà Thẩm Cảnh nhìn như vậy dĩ nhiên là soái ca trong lòng họ rồi.
Sự nghiệp thành công, hơn nữa diện mạo tuấn tú thân hình cao ráo, mỗi lần trông đều đặc biệt soái khí.
Chỉ tiếc duy nhất một điểm không tốt, là đối phương đã kết hôn.
Cô gái này còn muốn nói thêm mấy câu với Thẩm Cảnh, lại thấy Thẩm Cảnh cứ thế đi thẳng xuống cầu thang, thất vọng, chỉ có thể nghĩ thầm đàn ông thế này nếu ở chung chắc không tốt lắm.
Thẩm Cảnh nhìn đồng hồ, nghĩ tới có lẽ tới bệnh viện một chuyến, Cao Nhất Suất cả ngày đều ở trước mặt mình kêu không có cách nào vượt qua, rốt cuộc ai mới là boss a!
Vì để bình ổn lửa giận của cậu ta, Thẩm Cảnh vẫn là nên đi một chuyến.
Thời điểm Cao Nhất Suất nhìn thấy anh, ngẩng mặt, dùng lỗ mũi hướng về phía Thẩm Cảnh nói: "Hoàng đế đại nhân của ta, cuối cùng anh cũng tới đây."
Thẩm Cảnh gật đầu, tự nhiên nói: "Vậy thì nên đi tắm rửa sạch sẽ một chút, chờ trẫm lâm hạnh."
Cao Nhất Suất giơ giơ quả đấm lắc lư mấy cái, nói: "Gần đây tính khí tớ không tốt, đừng ép tớ nổi giận nha."
Thẩm Cảnh nhún vai, nói: "Có chuyện gì cần tớ giúp một tay sao?"
Cao Nhất Suất ánh mắt sáng lên, nói: "Cuối cùng cậu cũng có một chút bộ dáng của Boss." Sau đó đưa danh sách bệnh nhân Tề Hiểu vừa mới đưa phân cho Thẩm Cảnh.
Anh nói: "Những thứ này đều là vấn đề nhỏ, cậu liếc vài cái là có thể giải quyết."
Thẩm Cảnh nhìn một chút, nhướn mi, nói: "Còn chưa chịu buông tha."
Cao Nhất Suất ngẩn người, sau đó trả lời: "Nói thế nào đây cũng là lần đầu tiên tớ nghiêm túc, tớ cũng đến tuổi kết hôn, tớ thật sự muốn ở cùng với cô ấy."
Thẩm Cảnh ồ một tiếng, mặc áo blue, đeo khẩu trang.
Không ít thực tập sinh nghe nói Thẩm Cảnh tới, chạy tới cửa nhìn lén, một cô gái trong đó nói: "Đó chính là Thẩm Cảnh, ài, thật muốn lột khẩu trang xuống nhìn một chút, xem có phải sự đẹp trai hay không."
"Lột gì mà lột, cậu không nhìn thân hình một chút xem, lại còn ánh mắt kia không nhìn khuôn mặt cũng biết không tầm thường, nhìn đi, tin đồn trong trường quả thật không sai."
"Ai tớ muôn khóc, tớ muốn theo đuổi anh ấy làm thế nào a!"
"Đi sang một bên đi, đừng có suy nghĩ, người ta có vợ rồi, nghe nói đã cưới hơn một năm, tớ nghe viện phó nói thế đấy, Thẩm viện trưởng và vợ là thanh mai trúc mã, là cùng nhau lớn lên, hơn hai mươi năm tình cảm rồi, cậu có thể so được sao."
"Mẹ nó, tại sao tớ lại không gặp được chuyện tốt như vậy!"
Mấy cô gái ngươi một câu ta một câu vô cùng vui vẻ, đột nhiên Cao Nhất Suất xuất hiện, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Cái gì gọi là viện trưởng đẹp nhất? Ha ha, xem ra các cô không muốn làm việc trong bệnh viện nữa."
"A, viện phó, anh nghe lầm." Cô gái vội vàng nói: "Tôi là nói viên trưởng trông cũng rất được."
Cao Nhất Suất trả lời: "Tôi không phải là người điếc."
"Hắc hắc, viện phó, chúng ta về trước." Mấy thực tập sinh vội vàng chạy về.
Cao Nhất Suất thở dài, nói vào trong phòng Thẩm Cảnh: "Ai, thật không biết nên để cho cậu tới đây hay là không cho cậu tới mới là tốt nữa."
Thẩm Cảnh không để ý tới anh, cúi đầu nhìn hàm răng bệnh nhân.
Chẳng được bao lâu, anh đã xử lý xong bệnh nhân này rồi, trám răng xong, nhổ răng, xử lý nhiễm trùng tốt, giải quyết xong hết, anh nhìn đồng hồ, rồi nói: "Vậy tớ đi trước, lần sau lại tới."
Cao Nhất Suất nhe răng nói: "Được rồi, được rồi, đi nhanh một chút."
Lúc Thẩm Cảnh đi qua bên người anh, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của anh, nói: "Khổ cho cậu rồi."
Cao Nhất Suất ngẩn người, cúi đầu xì một tiếng khinh miệt nói: "Thôi đi, buồn nôn."
Thẩm Cảnh tới phòng triểm lãm tranh một chuyến, trong phòng vẽ tranh một cậu thanh niên nhìn thấy anh tới, con mắt lóe sáng, lập tức hưng phấn nói: "Thẩm tiên sinh, anh tới thật đúng lúc, hôm nay có ba bức tranh được mua, hơn nữa tranh của em vẽ cũng bán được một bức."
Thẩm Cảnh gật đầu, nói: "Ừm, về sau sẽ tốt hơn."
Nửa năm trước anh tiếp nhận lại phòng tranh của Ông chủ Dương, hiện tại anh đã bắt đầu làm ông chủ, đầu tư vào những họa sĩ trẻ có tiềm lực.
Nhìn xa trông rộng một chút mới là thượng sách.
Rời khỏi phòng vẽ tranh, Thẩm Cảnh vừa lái xe vừa nghĩ, hôm nay coi như là sự nghiệp và gia đình của mình cũng đã có chút thành tựu, nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu một điểm gì đó......
Thiếu cái gì đây?
Thẩm Cảnh lái xe đến gần đoàn nghệ thuật của Tống Hiểu Hoa, sau đó gọi điện thoại cho Tống Hiểu Hoa, cuộc gọi thứ nhất không ai nghe, rốt cuộc đến lần thứ hai Tống Hiểu Hoa cũng bắt máy.
Thẩm Cảnh nói: "Anh đang ở bên ngoài đoàn nghệ thuật, anh tới đón em về nhà."
Tống Hiểu Hoa trầm mặc mấy giây, nói: "Ừm...... Nhưng em không ở đoàn nghệ thuật...... Thật ra thì em đang ở trong bệnh viện......"
Thẩm Cảnh sững sờ, trả lời: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Có phải lúc tập múa bị thương?"
Tống Hiểu Hoa im lặng mất mấy giây, có chút ngượng ngùng nói: "Cái đó...... Em nói với anh...... Anh đừng kích động...... Chính là...... Em đã có thai."
Lại nói lúc Tống Hiểu Hoa đang ở trong đoàn, có một cô gái đột nhiên đau bụng, cô liền đưa cô ấy tới bệnh viện, cô gái bị viêm ruột thừa, phải làm phẫu thuật, cô nghĩ nếu đã tới bệnh viện thì thuận tiện kiểm tra một chút.
Sau khi kiểm tra tổng thể, kết quả vừa ra......
Cô cũng có chút bối rối, cô đã mang thai hơn hai tháng, còn chưa kịp suy nghĩ, đã nhận được điện thoại của Thẩm Cảnh.
Cô nghe tiếng của Thẩm Cảnh ở đầu dây bên kia nói: "Bệnh viện nào? Anh tới bây giờ, em chờ anh."
Tống Hiểu Hoa đứng ở dưới bệnh viện, vuốt bụng, cô không hề có chút biểu hiện nào, không phải mọi người đều nói mang thai sẽ nghén sao? Sao cô lại không có, nếu không phải hôm nay trùng hợp cô còn không biết mình đang mang thai.
Cô rất rối rắm, đối với cô mà nói, hiện tại sinh con cũng quá sớm, hơn nữa thể chất của cô rất dễ mập, nếu sinh đứa bé xong không khôi phục lại được vóc dáng thì phải làm sao?
Cô nghĩ rất nhiều, đối với đứa bé này lưu hay là bỏ đi, rất rối rắm.
Trừ việc có rất nhiều gian nan khổ cực, thì chất lượng cuộc sống có thể nói là tương đối cao.
Chỉ là việc ăn uống hiện tại, ngược lại hơn phân nửa là tự mình động thủ, Tống Hiểu Hoa nấu cơm không coi là quá tốt, nhưng cũng không tính là kém, trước kia mình cũng không có gì đặc biệt, về sau theo cô gái mà Cao Nhất Suất giới thiệu học một chút, tài nấu nướng mới có thể tăng mạnh, Thẩm Cảnh cảm giác mình vẫn có tiềm lực làm đầu bếp.
Đáng tiếc, mỗi ngày đều nấu lại thấy phiền, thỉnh thoảng ăn món ăn do Tống Hiểu Hoa nấu, cũng coi như là đổi khẩu vị, chính là ngàn vạn lần không phải trứng gà rau hẹ là được.
Thẩm Cảnh thật sự không chịu nổi mùi rau hẹ, nhưng Tống Hiểu Hoa lại thích ăn, cô làm, mình cũng không thể nói không ăn, mỗi lần ăn bát mì đều giống như là nuốt cả quả táo vào trong bụng, sau đó cũng không muốn ngồi một chỗ, mà chỉ muốn chạy đi súc miệng tẩy sạch cái mùi vị ấy.
Sửa sang xong quần áo, đi ra cửa, vừa đúng lúc gặp cô bé phòng bên cạnh.
Cô gái mười mấy tuổi giống như một bông hoa, đáng tiếc trong mắt Thẩm Cảnh cũng không khác gì người qua đường, những năm gần đây đối với những cô gái xinh đẹp anh đã miễn dịch, tạm thời không nói đến lúc còn bé bị lưu lại bóng ma trong lòng, chủ yếu là bởi vì cảm thấy nữ nhân xinh đẹp thật sự là dễ làm cho người ta không yên lòng.
Giống như Tống Hiểu Hoa bây giờ, mỗi ngày mình nhìn thấy đều cảm thấy xinh đẹp, trong lòng đều nghĩ mình cảm thấy xinh đẹp vậy những gã đàn ông ngoài kia nhìn thấy cô sẽ là tâm trạng gì?
Trải qua chuyện lần trước, Thẩm Cảnh không còn tới đoàn nghệ thuật của Tống Hiểu Hoa, chưa biết Tống Hiểu Hoa có xảy ra chuyện gì không, nhưng chính mình có lẽ mới xảy ra chuyện.
Dòng suy nghĩ cứ bất giác bay xa, cô gái xinh xắn đỏ mặt, nhẹ giọng nói với anh: "Chào anh."
Thẩm Cảnh gật đầu, nói: "Chào em."
Nhìn cô gái trước mặt có thể nhìn ra một chút manh mối, tuổi này của cô bé mấy cậu nam xung quanh phần lớn đều mới vừa trổ mã mặt mũi vẫn còn nét non nớt trẻ con vóc dáng cũng không cao dĩ nhiên không hợp mắt mấy cô bé, mà Thẩm Cảnh nhìn như vậy dĩ nhiên là soái ca trong lòng họ rồi.
Sự nghiệp thành công, hơn nữa diện mạo tuấn tú thân hình cao ráo, mỗi lần trông đều đặc biệt soái khí.
Chỉ tiếc duy nhất một điểm không tốt, là đối phương đã kết hôn.
Cô gái này còn muốn nói thêm mấy câu với Thẩm Cảnh, lại thấy Thẩm Cảnh cứ thế đi thẳng xuống cầu thang, thất vọng, chỉ có thể nghĩ thầm đàn ông thế này nếu ở chung chắc không tốt lắm.
Thẩm Cảnh nhìn đồng hồ, nghĩ tới có lẽ tới bệnh viện một chuyến, Cao Nhất Suất cả ngày đều ở trước mặt mình kêu không có cách nào vượt qua, rốt cuộc ai mới là boss a!
Vì để bình ổn lửa giận của cậu ta, Thẩm Cảnh vẫn là nên đi một chuyến.
Thời điểm Cao Nhất Suất nhìn thấy anh, ngẩng mặt, dùng lỗ mũi hướng về phía Thẩm Cảnh nói: "Hoàng đế đại nhân của ta, cuối cùng anh cũng tới đây."
Thẩm Cảnh gật đầu, tự nhiên nói: "Vậy thì nên đi tắm rửa sạch sẽ một chút, chờ trẫm lâm hạnh."
Cao Nhất Suất giơ giơ quả đấm lắc lư mấy cái, nói: "Gần đây tính khí tớ không tốt, đừng ép tớ nổi giận nha."
Thẩm Cảnh nhún vai, nói: "Có chuyện gì cần tớ giúp một tay sao?"
Cao Nhất Suất ánh mắt sáng lên, nói: "Cuối cùng cậu cũng có một chút bộ dáng của Boss." Sau đó đưa danh sách bệnh nhân Tề Hiểu vừa mới đưa phân cho Thẩm Cảnh.
Anh nói: "Những thứ này đều là vấn đề nhỏ, cậu liếc vài cái là có thể giải quyết."
Thẩm Cảnh nhìn một chút, nhướn mi, nói: "Còn chưa chịu buông tha."
Cao Nhất Suất ngẩn người, sau đó trả lời: "Nói thế nào đây cũng là lần đầu tiên tớ nghiêm túc, tớ cũng đến tuổi kết hôn, tớ thật sự muốn ở cùng với cô ấy."
Thẩm Cảnh ồ một tiếng, mặc áo blue, đeo khẩu trang.
Không ít thực tập sinh nghe nói Thẩm Cảnh tới, chạy tới cửa nhìn lén, một cô gái trong đó nói: "Đó chính là Thẩm Cảnh, ài, thật muốn lột khẩu trang xuống nhìn một chút, xem có phải sự đẹp trai hay không."
"Lột gì mà lột, cậu không nhìn thân hình một chút xem, lại còn ánh mắt kia không nhìn khuôn mặt cũng biết không tầm thường, nhìn đi, tin đồn trong trường quả thật không sai."
"Ai tớ muôn khóc, tớ muốn theo đuổi anh ấy làm thế nào a!"
"Đi sang một bên đi, đừng có suy nghĩ, người ta có vợ rồi, nghe nói đã cưới hơn một năm, tớ nghe viện phó nói thế đấy, Thẩm viện trưởng và vợ là thanh mai trúc mã, là cùng nhau lớn lên, hơn hai mươi năm tình cảm rồi, cậu có thể so được sao."
"Mẹ nó, tại sao tớ lại không gặp được chuyện tốt như vậy!"
Mấy cô gái ngươi một câu ta một câu vô cùng vui vẻ, đột nhiên Cao Nhất Suất xuất hiện, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Cái gì gọi là viện trưởng đẹp nhất? Ha ha, xem ra các cô không muốn làm việc trong bệnh viện nữa."
"A, viện phó, anh nghe lầm." Cô gái vội vàng nói: "Tôi là nói viên trưởng trông cũng rất được."
Cao Nhất Suất trả lời: "Tôi không phải là người điếc."
"Hắc hắc, viện phó, chúng ta về trước." Mấy thực tập sinh vội vàng chạy về.
Cao Nhất Suất thở dài, nói vào trong phòng Thẩm Cảnh: "Ai, thật không biết nên để cho cậu tới đây hay là không cho cậu tới mới là tốt nữa."
Thẩm Cảnh không để ý tới anh, cúi đầu nhìn hàm răng bệnh nhân.
Chẳng được bao lâu, anh đã xử lý xong bệnh nhân này rồi, trám răng xong, nhổ răng, xử lý nhiễm trùng tốt, giải quyết xong hết, anh nhìn đồng hồ, rồi nói: "Vậy tớ đi trước, lần sau lại tới."
Cao Nhất Suất nhe răng nói: "Được rồi, được rồi, đi nhanh một chút."
Lúc Thẩm Cảnh đi qua bên người anh, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của anh, nói: "Khổ cho cậu rồi."
Cao Nhất Suất ngẩn người, cúi đầu xì một tiếng khinh miệt nói: "Thôi đi, buồn nôn."
Thẩm Cảnh tới phòng triểm lãm tranh một chuyến, trong phòng vẽ tranh một cậu thanh niên nhìn thấy anh tới, con mắt lóe sáng, lập tức hưng phấn nói: "Thẩm tiên sinh, anh tới thật đúng lúc, hôm nay có ba bức tranh được mua, hơn nữa tranh của em vẽ cũng bán được một bức."
Thẩm Cảnh gật đầu, nói: "Ừm, về sau sẽ tốt hơn."
Nửa năm trước anh tiếp nhận lại phòng tranh của Ông chủ Dương, hiện tại anh đã bắt đầu làm ông chủ, đầu tư vào những họa sĩ trẻ có tiềm lực.
Nhìn xa trông rộng một chút mới là thượng sách.
Rời khỏi phòng vẽ tranh, Thẩm Cảnh vừa lái xe vừa nghĩ, hôm nay coi như là sự nghiệp và gia đình của mình cũng đã có chút thành tựu, nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu một điểm gì đó......
Thiếu cái gì đây?
Thẩm Cảnh lái xe đến gần đoàn nghệ thuật của Tống Hiểu Hoa, sau đó gọi điện thoại cho Tống Hiểu Hoa, cuộc gọi thứ nhất không ai nghe, rốt cuộc đến lần thứ hai Tống Hiểu Hoa cũng bắt máy.
Thẩm Cảnh nói: "Anh đang ở bên ngoài đoàn nghệ thuật, anh tới đón em về nhà."
Tống Hiểu Hoa trầm mặc mấy giây, nói: "Ừm...... Nhưng em không ở đoàn nghệ thuật...... Thật ra thì em đang ở trong bệnh viện......"
Thẩm Cảnh sững sờ, trả lời: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Có phải lúc tập múa bị thương?"
Tống Hiểu Hoa im lặng mất mấy giây, có chút ngượng ngùng nói: "Cái đó...... Em nói với anh...... Anh đừng kích động...... Chính là...... Em đã có thai."
Lại nói lúc Tống Hiểu Hoa đang ở trong đoàn, có một cô gái đột nhiên đau bụng, cô liền đưa cô ấy tới bệnh viện, cô gái bị viêm ruột thừa, phải làm phẫu thuật, cô nghĩ nếu đã tới bệnh viện thì thuận tiện kiểm tra một chút.
Sau khi kiểm tra tổng thể, kết quả vừa ra......
Cô cũng có chút bối rối, cô đã mang thai hơn hai tháng, còn chưa kịp suy nghĩ, đã nhận được điện thoại của Thẩm Cảnh.
Cô nghe tiếng của Thẩm Cảnh ở đầu dây bên kia nói: "Bệnh viện nào? Anh tới bây giờ, em chờ anh."
Tống Hiểu Hoa đứng ở dưới bệnh viện, vuốt bụng, cô không hề có chút biểu hiện nào, không phải mọi người đều nói mang thai sẽ nghén sao? Sao cô lại không có, nếu không phải hôm nay trùng hợp cô còn không biết mình đang mang thai.
Cô rất rối rắm, đối với cô mà nói, hiện tại sinh con cũng quá sớm, hơn nữa thể chất của cô rất dễ mập, nếu sinh đứa bé xong không khôi phục lại được vóc dáng thì phải làm sao?
Cô nghĩ rất nhiều, đối với đứa bé này lưu hay là bỏ đi, rất rối rắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.